[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.
Chương 70
Editor: Thư Huỳnh.-----------------"Chị... Chị...!" Sinh hoạt ở cô nhi viện đơn điệu, nhưng bọn nhỏ luôn luôn vui vẻ, có chuyện gì là sôi nổi líu ríu, vây quanh một mỹ nữ hỏi không ngừng: "Kế tiếp là tiết mục gì?"Lê Phi Yên đối mặt với trường hợp thế này, tuy nàng hiểu được cảm xúc kích động của tụi nhỏ, nhưng đầu có chút choáng váng, đây là lần đầu tiên nàng tạo cơ cấu phục lợi này, trước khi gặp ăn xin, ngay cả một ít tiền lẽ nàng cũng không cho, cái gì là đồng tình thương hại, Lê Phi Yên cảm thấy mình không có loại gien này.Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên co quắp, khẽ mỉm cười đi tới, ngồi xổm xuống trái phải cầm tay hai đứa nhỏ nói: "Đàn dương cầm, các em có muốn xem không?""Dạ, xem xem..." Bọn nhỏ vỗ tay vui mừng, quần tam tụ ngũ vây quanh Ôn Mạt Uyển cười đùa.Lê Phi Yêm âm thầm cám ơn Ôn Mạt Uyển giải vây cho nàng, thở dài một hơi, ánh mắt chuyển tới trên người Ôn Mạt Uyển, phát hiện Ôn Mạt Uyển cũng đang nhìn nàng, Lê Phi Yên ngẩn người, đột nhiên thấy mặt nóng lên, Ôn Mạt Uyển làm bất cứ chuyện gì cũng thành thục hơn nàng, Lê Phi Yên đối với cô ngoại trừ tình yêu, còn có ham muốn học hỏi, cũng coi cô là tấm gương."Các em muốn nghe cái gì?" Ôn Mạt Uyển đợi nhân viên công tác chuẩn bị đàn xong, đi qua rồi tao nhã ngồi xuống, hòa ái nhìn các bạn nhỏ đang nhảy loạn, vỗ tay."Trùng nhi phi!""Đá vũ hoa!"Bọn nhỏ quá nhiều ý kiến, Ôn Mạt Uyển chỉ mỉm cười lẳng lặng nghe, đột nhiên có một tiểu cô nương bị mù lên tiếng: "Chị, chị có thể đàn bài của lão sư Beethoven không? Em rất muốn nghe."Chị? Ôn Mạt Uyển hơi hơi sửng sốt, đứa nhỏ bảy tám tuổi gọi cô một tiếng 'A di' cũng còn thấy miễn cưỡng.Lê Phi Yên rất nhanh tiếp lời: "Tiểu bằng hữu muốn nghe, thì chị ấy đương nhiên sẽ đàn, có phải hay không? Chị!" Nói xong thì ánh mắt nhanh chóng phiêu tới Ôn Mạt Uyển, thật ra hôm nay Ôn Mạt Uyển rất giống sinh viên đại học, hơn nữa từ trước tới giờ Ôn Mạt Uyển đều bảo dưỡng rất tốt, sờ vào không hề thua kém tiểu cô nương. Đây không phải là một chị gái xinh đẹp ôn nhu sao?Ôn Mạt Uyển biết tâm ý của Lê Phi Yên, cười cười, đưa tay vuốt ve đầu đứa nhỏ nói: "Được, chị sẽ đàn cho em nghe."Lê Phi Yên đứng một bên, đối với âm nhạc nàng không hề có hiểu biết gì, nghe được nhiều nhất chính là lúc đi tiếp khách cùng vào KTV, hát mấy bài phổ biến thôi, về phần Beethoven, hình như là một người rất nổi tiếng ở nước ngoài thì phải?Đang suy nghĩ thì Ôn Mạt Uyển đã thử phím đàn, bắt đầu khúc nhạc dạo.Không khí hiện trường bắt đầu an tĩnh lại, bởi vì ngay cả người không hiểu gì như Lê Phi Yên cũng cảm thấy ca khúc này rất dễ nghe.Thanh âm giống như có linh tính, chấp cánh bay lượn khắp căn phòng, xoay tròn, ngẫu nhiên hạ xuống bả vai nàng, giây tiếp theo thì run rẩy bay lên trần cao, trong phòng xuất hiện trôi nổi, lại thập phần phong phú, giống như có cái gì đó nhìn không thấy, sờ không được, muốn xuyên thấu vào da thịt, kích thích thần kinh nhẹ nhàng, chậm rãi chảy khắp toàn thân, cuối cùng mềm mại như lông chim vuốt ve từng lỗi chân lông trên da thịt, thoải mái cực kỳ.Nhưng đối với Ôn Mạt Uyển mà nói, tất cả đều không quan hệ với cô, cô chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, ngón tay tao nhã lướt trên từng phím đen trắng, tiếng đàn như tình cảm ẩn dấu trong lòng cô. Từng âm thanh giống như xúc tua, quấn lấy đám người không dám lộn xộn, xuyên qua bầu không khí im ắng, bất đồng thanh sắc chui vào lòng Lê Phi Yên, bình yên nằm ở đó.Lúc này âm thanh đình chỉ."Chị đàn rất hay! Nghe rất hay!" Bọn nhỏ chạy tới hai bên người Ôn Mạt Uyển cọ cọ làm nũng, Ôn Mạt Uyển vẫn ôn nhu mỉm cười, bọn nhỏ lại yêu cầu mấy ca khúc thiếu nhi, ở đây có thêm người diễn phối hợp, tuy không có trang sức xa hoa, đệm nhạc chuyên nghiệp, nhưng không khí ở đây là phá lệ ấm áp.Chỗ nào có Ôn Mạt Uyển, vĩnh viễn đều làm người ta cảm thấy an nhàn như vậy sao?Hai tiếng sau thì buổi biển diễn cũng chấm dứt, lúc này nhân viên công tác mà Lê Phi Yên dẫn tới cũng vì mấy bạn nhỏ thử dùng dụng cụ chữa bệnh, Cường Thịnh đã dùng một khoản vì những bạn nhỏ bị bệnh tim, chỉ cần xuất hiện triệu chứng, bệnh trạng khó thở thì thiết bị có thể phát hiện.Bởi vì ở hiện trường, dụng cụ được dùng thử, độ nhạy rất cao, viện trưởng đối với việc lần này vô cùng hài lòng, ngoài việc đồng ý cùng đồng hành mở rộng, còn nói sẽ tiếp đãi phóng viên tới phỏng vấn đưa tin về hoạt động từ thiện của Cường Thịnh, thật ra Lê Phi Yên đã sớm thông qua môi giới đại chúng đem chuyện này quảng bá rộng rãi rồi, nhưng thủ đoạn này vẫn là lần đầu tiên nàng sử dụng.Đương nhiên đáng giá để nàng cao hứng...Lê Phi Yên có hẹn với Ôn Mạt Uyển ăn cơm chung, sắp tới giữa trưa, nàng đã nói với nhân viên công tác chuẩn bị cơm trưa dùm nàng, lại lo lắng Ôn Mạt Uyển ăn không quen, tính toán dẫn cô tới chỗ khác ăn, nhưng Ôn Mạt Uyển ngăn lại, cô nói ở tình huống đặc biệt như vậy không thể để ý quá nhiều."Nếu chị đói thì phải làm sao?" Lê Phi Yên vẫn không yên lòng, thân thể Ôn Mạt Uyển vốn không tốt, không biết như vậy có làm cô mệt hay không?"Đương nhiên không thành vấn đề rồi." Ôn Mạt Uyển ảm đạm cười: "Chị cũng không yếu ớt như em nghĩ."Lê Phi Yên vẫn mở to hai mắt nhìn cô, Ôn Mạt Uyển cười cười, đứng dậy lấy cơm nàng đã chuẩn bị, mở ra, lên tiếng: "Ăn đi, em cũng đói bụng."Tuy nói đồ ăn ở căn tin của Cường Thịnh, nhưng rất phong phú, hương vị phối hợp cũng rất hợp lý, trong hộp có rau dưa, thịt bò, cà rốt... Vừa nhìn đã muốn ăn.Ôn Mạt Uyển gắp bỏ vào miệng, từ từ nhai.Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển, nói: "A..."Ôn Mạt Uyển nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Sao em lại không ăn?"Lê Phi Yên không nói, chỉ cười, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, bĩu môi, đôi mắt trông mong nhìn Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển bất đắc dĩ, cô biết Lê Phi Yên lại bắt đầu làm nũng.Trong phòng nghỉ lớn, nhân viên công tác đều ở một phòng khác tụ tập, tốp năm tốp ba cùng nhau ăn cơm, ở bên cạnh chỉ có hai người Lê Phi Yên và Ôn Mạt Uyển, chung quanh rất im lặng, cho nên Lê Phi Yên mới tranh thủ thời cơ muốn cùng cô thân mật.Ôn Mạt Uyển bỏ miếng khoai tây cô đang ăn dở, định gắp một miếng khác cho Lê Phi Yên, không nghĩ tới nàng lại lên tiếng: "Em muốn ăn miếng của chị."Vốn dĩ Ôn Mạt Uyển đang ăn miếng khoai tây còn một nửa, Lê Phi Yên chính là ám chỉ nó rồi, bây giờ cô nghiêm mặt nhìn nàng, có thể từ chối không?Hơn nữa, tại sao phải từ chối?Ôn Mạt Uyển mỉm cười, gắp miếng khoai tây cô ăn dở đưa cho Lê Phi Yên, Lê Phi Yên vừa muốn cắn, Ôn Mạt Uyển nhẹ nhàng rút tay lại, Lê Phi Yên ăn không được, có chút ai oán nhìn Ôn Mạt Uyển liếc mắt một cái, sâu kín lên tiếng: "Em rất đói bụng."Ôn Mạt Uyển cũng mặc kệ, đũa gắp miếng khoai tây bất động, giống như em không ăn, chị sẽ ăn hết.Lúc này Lê Phi Yên mới biết Ôn Mạt Uyển thật sự cố ý đùa nàng, tốt, Ôn Mạt Uyển cũng học được cách trêu chọc nàng rồi sao?Lê Phi Yêm cẩm thấy vui vẻ, nàng rạo rục nắm tay Ôn Mạt Uyển đưa tay khoai tây tới miệng, lúc nàng ăn nhai miếng khoai tây thì có một dự cảm không tốt, Ôn Mạt Uyển vốn rất thông minh, bây giờ lại biết cách trêu chọc nàng, sau này có phải nàng sẽ không dễ dàng!!!Lại nhìn Ôn Mạt Uyển cười như không cười, thì Lê Phi Yên cảm thấy đây mới chân chính là Ôn Mạt Uyển, nàng thích loại cảm giác này.Người yêu đồng ý vì mình thay đổi, chuyện này không đáng giá để nàng vui vẻ sao?Quá trình ăn cơm diễn ra trong không khí quá ái muội. Buổi chiều hai giờ, phóng viên đài truyền hình đúng giờ xuất hiện, nhân viên công tác bắt đầu dựa theo yêu cầu, đã chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh cho mấy bạn nhỏ đeo, chụp hình, phóng viên còn muốn người phụ trách đứng ra giới thiệu về chủ đề hoạt động này.Chức vị cao nhất lúc này chính là Lê Phi Yên, nàng tự nhiên được mời lên sân khấu, chọn vị trí bối cảnh thích hợp, bắt đầu trả lời phỏng vấn.Ôn Mạt Uyển đứng sau lưng máy quay, vừa lúc cũng chạm mắt với Lê Phi Yên, lúc mới bắt đầu Ôn Mạt Uyển lo lắng nàng sẽ khẩn trương, nhưng hiện giờ thấy nàng tự nhiên hào phóng, cách nói năng lưu loát, cô cảm thấy yên lòng rất nhiều.Bây giờ chỉ cần mỉm cười, cổ vũ cho Lê Phi Yên là được.Quá trình phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi, Ôn Mạt Uyển đánh giá phỏng vấn sắp kết thúc liền đi toilet, toilet cách chỗ phỏng vấn cách một tầng lầu, đợi Ôn Mạt Uyển thu thập xong chuẩn bị quay lại đại sảnh, thì nhìn thấy Tiểu Hạ trợ lý của Lê Phi Yên vội vàng chạy từ dưới lầu lên tới.Tiểu Hạ thở dốc: "Ôn đổng, cuối cùng thì được ngài rồi."Ôn Mạt Uyển hỏi: "Làm sao vậy?"Tiểu Hạ gấp gáp nói: "Đã có chuyện xảy ra, Lê tổng kêu em nói tìm ngài, nói ngài đừng xuất hiện."Ôn Mạt Uyển cẩn thận lắng nghe dưới lầu rất ồn ào, chẳng lẽ Lê Phi Yên xảy ra chuyện gì rồi?"Có phải Lê tổng có chuyện gì hay không?" Ôn Mạt Uyển lại hỏi: "Em nói trọng điểm đi."Tiểu Hạ lấy lại bình tĩnh: "Vừa rồi phỏng vấn còn rất tốt đẹp, đột nhiên có một hộ lý chạy tới nói có một bạn nhỏ té xỉu, hắn nói dụng cụ chữa bệnh nghi bị rò rỉ điện, đứa bé này vốn có triệu chứng bệnh tim, giờ bị như vậy, đã được đưa tới bệnh viện, truyền thông lập tức ghi hình tại hiện trường, còn bám sát Lê tổng hỏi không ngừng."Ôn Mạt Uyển đương nhiên hiểu rõ, so với tin tức từ thiện đơn thuần, thì dụng cụ của Cường Thịnh có trục trặc làm bệnh nhân gặp nguy hiểm, đây là vấn đề không nhỏ, chắc chắn sẽ thu hút chú ý của xã hội.Ôn Mạt Uyển vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi tới xử lý." Chuyện này không phải chỉ một mình Lê Phi Yên có thể ứng phó được.Tiểu Hạ nhẹ nhàng cắn môi, ngăn Ôn Mạt Uyển lại nói: "Lê tổng đã nói Ôn đổng đối với nàng rất quan trọng, bây giờ xảy ra chuyện từ nàng, để nàng một mình gánh vác."Ôn Mạt Uyển nhìn Tiểu Hạ, Lê Phi Yên thật sự đã nói như vậy?Lại nghe Tiểu Hạ nói: "Ôn đổng, hy vọng ngài hiểu được khổ tâm của Lê tổng."Chẳng lẽ Lê Phi Yên đã đoán được chuyện này rất nghiêm trọng, quyết định tự mình hy sinh sao?Nàng không phải vì danh dự địa vị, không phải vì khắc tẫn công chức mà vì danh nghĩa chủ tịch Cường Thịnh của Ôn Mạt Uyển.Lê Phi Yên, sao em lại có ý nghĩ ngu ngốc như vậy chứ?...Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay cố gắng đứng lên càng đích, hảo. . . Đau quá khổ. . . Ngày mai không thể không xin phép . . . Ứng phó dì đi.