[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.

Chương 63



Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Lê Phi Yên chờ Ôn Mạt Uyển trả lời, nàng không biết Ôn Mạt Uyển nghĩ như thế nào.

Ôn Mạt Uyển lên tiếng: "Em nói đi."

Lê Phi Yên chừng chừ một chút cũng lên tiếng: "Nếu em nói, em nói là nếu, em tiếp tục làm ở Cường Thịnh, nhận chức vụ mới, có thể sẽ làm mọi chuyện phức tạp hơn không?"

Ôn Mạt Uyển: "Nhận chức vụ mới?"

Lê Phi Yên trả lời: "Dạ..." Nửa câu sau bị Lê Phi Yên nuốt xuống, nàng suy nghĩ có nên nói sự thật với Ôn Mạt Uyển hay không?

"Em không phải nói muốn từ chức sao, vì cái gì lại muốn tiếp tục nhận chức vụ khác?" Từ trong lời nói của Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển cũng tìm ra một ít manh mối, với kinh nghiệm của cô, chuyện Lê Phi Yên tiếp tục làm ở Cường Thịnh cũng không đơn giản.

Lê Phi Yên không suy nghĩ thêm nữa, nói thẳng: "Thật ra là Diệp Nam Thành, hắn nói sẽ cho em sự nghiệp." Dừng lại một chút rồi tiếp tục bổ sung: "Em nói cần thời gian suy nghĩ, cũng chưa đồng ý."

Ở đầu dây bên kia, Ôn Mạt Uyển trầm mặc một lúc lâu: "Chị nghĩ chuyện này, em hãy tự mình quyết định, chị không có cách nào cho em câu trả lời được." Thật ra trong lòng Ôn Mạt Uyển thấy có chút không được tự nhiên, nhưng cô cũng không muốn chất vấn Lê Phi Yên tại sao lại còn qua lại với Diệp Nam Thành, ngữ khí khách sáo đối với nàng mà thôi cũng là một cách tỏ thái độ.

Lê Phi Yên bắt được biến hóa của Ôn Mạt Uyển, nhưng ngữ khí của cô vẫn thản nhiên không hề có một chút giao động gì, nàng cũng không nhìn ra có gì đặc biệt, Lê Phi Yên cũng muốn tỏ thái độ, hàm nghĩa xa xa không ngừng lại ở đó.

"Nếu chị cảm thấy không thích hợp, em sẽ không đồng ý với đề nghị của hắn." Lê Phi Yên giải thích: "Hơn nữa, em với hắn, sớm đã không còn loại quan hệ đó."

Lại nghe được giọng nói bình tĩnh của Ôn Mạt Uyển: "Phi Yên, thật sự em rất có thiên phú làm quan hệ xã hội, chị lo lắng tuổi em còn nhỏ, sẽ chịu thiệt, bất quá Cường Thịnh là một chỗ tốt, nếu em có ý tiếp tục làm việc ở đó, chị cũng sẽ duy trì với em."

Ôn Mạt Uyển đồng ý? Lê Phi Yên có chút kinh ngạc, Ôn Mạt Uyển không có ngại sao?

Lê Phi Yên ngập ngừng nói: "Chị thật sự... Đồng ý sao?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Chuyện gì có lợi cho em, đương nhiên chị sẽ không phản đối, nữ nhân cũng cần phải có sự nghiệp của mình."

Mặc dù Ôn Mạt Uyển có chút ăn vị, nhưng đối với thay đổi của Lê Phi Yên, cô cũng nhìn rõ, Lê Phi Yên có thể lo lắng tự lực cánh sinh, không hề muốn dựa vào kim chủ, đây đã thể hiện nàng chuẩn bị bắt đầu có cuộc sống mới, bây giờ là bước đầu tiên, cô cũng phải có chút ủng hộ.

Được sự đồng ý của Ôn Mạt Uyển làm Lê Phi Yên thấy thoải mái một chút, bất quá Lê Phi Yên cũng muốn biết, đối với chuyện giữa ba người, Ôn Mạt Uyển nghĩ như thế nào?

"Mạt Uyển." Lê Phi Yên thử thăm dò hỏi: "Chị đối với cục diện bây giờ, có ý kiến gì không?"

Ôn Mạt Uyển hỏi: "Cuộc diện hiện tại, ý của em là gì?"

Lê Phi Yên nói: "Chị, em và cả Diệp tổng." Lê Phi Yên rất sáng suốt chọn cách xưng hô thích hợp để gọi Diệp Nam Thành.

"Phi Yên, em hãy nghe cho kỹ." Âm thanh Ôn Mạt Uyển vững vàng vang lên, lẳng lặng giống như sơn gian chảy xuống sơn tuyền, trong suốt...

"Ân." Lê Phi Yên thấy bây giờ nàng nên ngoan ngoãn lắng nghe.

"Chỉ có em với chị, không có những người khác." Ôn Mạt Uyển chậm rãi nói xong.

Chỉ có em với chị?

Trong nháy mắt đó, Lê Phi Yên cảm thấy mắt nàng nóng lên, Ôn Mạt Uyển chính là như vậy, ngay lúc nghĩ cô sẽ không hiểu phong tình thì đột nhiên làm ra chuyện cảm động ngoài ý muốn.

Chỉ có em với chị, đối với Ôn Mạt Uyển mà nói, đã là thổ lộ khó có được rồi.

Lê Phi Yên che miệng mình lại, nàng sợ Ôn Mạt Uyển sẽ nghe được nức nở của mình.

Nàng xa hoa trụy lạc nhiều năm như vậy, Lê Phi Yên đã nghe không ít lời ngon tiếng ngọt, cũng nhìn không ít gương mặt thâm tình, nhưng bất luận là người nào, nói cái gì, đều không thể so sánh với một câu nói thản nhiên của Ôn Mạt Uyển, chỉ có em với chị.

Lê Phi Yên cảm thấy, Ôn Mạt Uyển đối với nàng còn tốt hơn nàng đối với Ôn Mạt Uyển nhiều, ít nhất nàng chưa từng nói với Ôn Mạt Uyển lời ngon tiếng ngọt gì, những lời này nếu nói với nam nhân thì chắc chắn hắn tâm hoa nộ phóng, nhưng nàng cảm thấy đối với Ôn Mạt Uyển thì không thể sử dụng được. Cũng giống với Lê Phi Yên, đây cũng là lần đầu tiên Ôn Mạt Uyển nói lời yêu thương với một nữ nhân khác, hai người đều là vuốt tảng đá qua sông, không hề có bất cứ kinh nghiệm gì.

Nhưng Ôn Mạt Uyển lại làm rất tốt.

Mình không phải cũng nên cố gắng sao? Làm cho Ôn Mạt Uyển nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Lần đầu tiên Lê Phi Yên cảm thấy nhân sinh có động lực.

Lúc này Cường Thịnh công bố hạng mục mới, Diệp Nam Thành tuyên bố, hạng mục phát triển quan trọng "Đồng hành với bác sĩ.", vì đây là lần đầu tiên liên hợp với chính phủ, vì Diệp Nam Thành đánh vỡ bộ thất chi phân, công bố chỉ cần có người đưa ta dựa án tốt, sẽ trao truyền điều hành dự án mới cho người đó, người phục trách sẽ được hưởng 10% lợi nhuận, hơn nữa được sếp vào danh sách sẽ được thăng chức, thăng một bậc.

Trong lúc nhất thời Cường Thịnh như nổ tung, đầu tiên là chưa từng có hạng mục nào được thưởng lớn như vậy, tiếp theo là đánh vỡ bộ phận tiêu thụ, và bộ phận kế hoạch, thật ra ở Cường Thịnh, cho dù không trực tiếp làm công tác, cũng có rất nhiều tài năng, nóng lòng muốn thử.

Ngay cả bí thư một và bí thư hai của Diệp Nam Thành cũng đang bàn luận có nên tham gia hay không?

Diệp Nam Thành nhìn ngoài cửa kinh, cười nói với Lê Phi Yên: "Lần này là cạnh tranh công bằng, toàn bộ là việc của một cá nhân, em cũng đừng nói anh bất công."

Lê Phi Yên nhìn hắn không chớp mắt, lên tiếng: "Anh đối với em thật tốt."

Diệp Nam Thành vươn tay nắm lấy tay Lê Phi Yên: "Em biết là được rồi." Dừng lại một chút rồi hỏi: "Tối nay có thời gian không?"

Lê Phi Yên bất động thanh sắc rút tay về: "Em bề bộn nhiều việc."

Diệp Nam Thành nói: "Gần đây đối với anh có chút lãnh đạm." Ngữ khí bình tĩnh, không có trách cứ, cũng không oán giận.

Lê Phi Yên nhìn hắn nói: "Anh nói anh và vợ đang giận hờn, đến nỗi phải ở riêng, anh không thu liễm một chút, không sợ vợ mình biết chuyện gì sao?"

Diệp Nam Thành nói: "Em sẽ để vợ anh biết sao?"

Lê Phi Yên dở khóc dở cười: "Đương nhiên là không rồi." Bây giờ người không nên biết là anh đó.

Diệp Nam Thành gật gật đầu: "Vậy là được rồi."

Lê Phi Yên cười với hắn, rồi lên tiếng: "Diệp tổng, không có chuyện gì em đi làm việc trước."

Diệp Nam Thành cầm ly nước lên nói: "Được."

Khi bóng Lê Phi Yên hoàn toàn biến mất, Diệp Nam Thành nhìn nhìn ly nước trong tay, đứng dậy bước vào phòng nghỉ ngơi, trực tiếp đem ly nước mà Lê Phi Yên rót cho hắn, toàn bộ đổ đi.

Đổ nước, giống như đổ tất cả.

Diệp Nam Thành nhớ tới một bộ phim điện ảnh kinh điển << Song thực nhớ >>. Hắn còn nhớ lúc hắn với Ôn Mạt Uyển cùng nhau thảo luận, Ôn Mạt Uyển luôn tỏ vẻ từ góc độ khoa học chuyện này sẽ không xảy ra, tuy mặt ngoài Diệp Nam Thành không phản bác, nhưng thực tế hắn lại âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Tại sao lại không có khả năng xảy ra? Thà rằng tin là có, còn hơn không tin rồi chịu tội.

Diệp Nam Thành không thể nào tin, trên đời này lại có người tuyệt đối vô hại, người càng có quan hệ thân thiết với mình thì càng có khả năng sẽ gây hại cho mình, hôm nay là bạn bè, ngày mai có thể biến thành kẻ thù. Diệp Nam Thành lăn lộn trên thương trường gần mười năm, đã sớm nhìn thấu đạo lí đối nhân xử thế người lừa ta gạt rồi, hắn có thói quen không tin tưởng bất cứ người nào, cho dù là người vĩnh viễn chỉ nhìn giống như một tiểu cô nương mười sáu tuổi – Lê Phi Yên, hắn cũng không hề hoàn toàn đem tâm đặt trên người nàng.

Huống chi bây giờ, tiểu cô nương này đã bắt đầu không muốn đi cùng đường với hắn rồi.

Diệp Nam Thành bấm nút gọi: "Tiểu Lý, đem cho tôi ly cà phê, ba cục đường."

Mấy ngày nay nhân viên của Cường Thịnh gặp nhau không hề chào hỏi, có người còn đem công việc hằng ngày bỏ xuống, chỉ lo kế hoạch mới, không bao giờ để lộ ra nửa chữ cho ai hết, cách hạn cuối chỉ còn ba ngày, không khí cạnh tranh vô cùng gay cấn.

Trước đây Lê Phi Yên chưa bao giờ làm nghiệp vụ cụ thể gì, muốn nàng viết một bảng kế hoạch trên cơ bản giống như đại cô nương lên kiệu, ở văn phòng, nàng cắn cán viết nhìn chằm chằm chỗ trống trên bàn mà ngẩn người, nghĩ tới lúc nàng xài tiền như nước, xài tiền là một sở thích, tại sao bây giờ muốn người khác đem tiền tới lại khó khăn như vậy?

Lê Phi Yên rất chuyên tâm, cho tới khi Ôn Mạt Uyển gọi tới, nhìn nàng cũng chưa kịp nhìn đã nhận, chỉ thanh khí uy một tiếng. Ôn Mạt Uyển vừa nghe là biết Lê Phi Yên đang suy nghĩ chuyện gì rồi, nàng cũng không so đo nhiều, chỉ thản nhiên hỏi: "Em đang bận sao?"

Lúc này Lê Phi Yên mới biết người gọi tới là Ôn Mạt Uyển, nàng lập tức tỉnh lại: "Tại sao là chị?"

"Không chào đón sao?"

"Đương nhiên không phải, em chỉ không biết người gọi là chị."

"Bây giờ thì biết rồi."

"Ân, có chuyện gì sao?"

"Tối nay có thời gian không? Chị biết ở thành Tây có một nhà hàng không tồi, muốn cùng em tới đo ăn thử."

"Được, mấy giờ?"

"Chờ em tan tầm, sau đó chị sẽ gửi địa chỉ cho em, em lái xe sao?"

"Ân, em có thể tự mình tới."

Cúp điện thoại, Lê Phi Yên xoa bóp mi tâm, lực chú ý lại tập trung lên máy tính trước mặt.

Có lẽ hỏi Ôn Mạt Uyển một chút, cô hẳn là biết. Lê Phi Yên nghĩ như vậy, vì nàng biết Ôn Mạt Uyển là quyển bách khoa toàn thư, bất luận nàng hỏi cái gì thì cô cũng biết. Cô hiểu biết rất nhiều thứ, người lại rất thông minh, bộ dáng còn rất xinh đẹp.

Nghĩ tới đây, Lê Phi Yên nở nụ cười, người ưu tú như vậy lại thích nàng, còn gì tốt đẹp hơn nữa chứ?

Cho tới khi đến nhà hàng "Muse" nhìn thấy Ôn Mạt Uyển mặc váy ngắn màu hồng cánh sen phối hợp với áo khoác tây trang màu trắng, Lê Phi Yên mới nhớ nàng với Ôn Mạt Uyển đã nhiều ngày không gặp rồi.

Nhớ lại hôm ở nhà Ôn Mạt Uyển, giống như giấc mộng vô cùng đẹp.

"Nhìn em ngơ ngác, đói bụng sao?" Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên bên cạnh, cười hỏi.

Lê Phi Yên bỏ ống hút ra: "Mới không phải." Ôn Mạt Uyển nhìn nàng như nhìn một tiểu cô nương.

Ôn Mạt Uyển vỗ vỗ Lê Phi Yên: "Chờ một chút nữa, chúng ta liền ăn cơm."

Lê Phi Yên nghi hoặc: "Chờ ai?"

Ôn Mạt Uyển cười không trả lời, bỗng nhiên nhìn cửa ra vào nói: "Tới rồi."

Lê Phi Yên nhìn theo phương hướng Ôn Mạt Uyển nhìn, vậy mà nhìn thấy người đi tới chính là Lục Tuyết Tâm. Ông trời, nàng cùng Tô Kiều Diễm bày mưu tính kế đối với nữ nhân này, lúc đó cô ta hận không thể cắt đi miếng thịt trên người nàng với Tô Kiều Diễm, bây giờ có thể cùng ngồi chung một bàn ăn cơm sao?

Hí kịch như vậy, như thế nào Tô Kiều Diễm không có mặt?

Lê Phi Yên không hổ là yêu tinh tu luyện ngàn năm, nói chuyện làm việc cẩn thận, lúc Ôn Mạt Uyển đứng dậy giới thiệu, Lê Phi Yên mỉm cười không chê vào đâu được, hơn nữa còn hướng tới chỗ Lục Tuyết Tâm vươn tay, khóe miệng Lục Tuyết Tâm run rẩy một chút, vẫn nắm tay Lê Phi Yên lắc lắc không buông.

Ôn Mạt Uyển nói: "Mình đã gọi đồ ăn rồi, đồ uống thì chưa, hai người muốn uống cái gì?"

"Rượu đỏ" "Nước trái cây"

Lục Tuyết Tâm và Lê Phi Yên đồng thời lên tiếng, phục vụ cũng ngẩn người, Ôn Mạt Uyển cười cười, bổ sung nói: "Lafite, còn có dưa Ha-Mi."

Nhìn Ôn Mạt Uyển cùng với Lục Tuyết Tâm, trong lòng Lê Phi Yên không khỏi ăn vị, nhưng nàng lại không thể nói cho Ôn Mạt Uyển biết, tột cùng vì sao lại có khúc mắc với Lục Tuyết Tâm.

Lê Phi Yên mượn cớ đi toilet, lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Mạt Uyển, quả nhiên Ôn Mạt Uyển cúp điện thoại, không bao lâu Ôn Mạt Uyển cũng đi vào toilet, làm như không có việc gì mà nhìn vào gương để chỉnh tóc lại, Lê Phi Yên từ chỗ khác đi tới, nhìn Ôn Mạt Uyển trong gương.

Ôn Mạt Uyển không quay đầu lại, hỏi: "Gọi chị vào đây, lại không nói cái gì, đang giận lẩy phải không?"

Chị còn biết sao?

Lê Phi Yên nói: "Em chỉ là không quá đói, đi ra ngoài hít thở không khí thôi." Thật ra nàng muốn hỏi Lục Tuyết Tâm tới làm gì?

Ôn Mạt Uyển cười cười, xoay người lại, dựa vào bồn rửa tay, ôm cánh tay nhìn Lê Phi Yên, vẫy tay, Lê Phi Yên không để ý tới. Ôn Mạt Uyển đành lên tiếng: "Lại đây."

Lê Phi Yên đứng im một chút, lúc này mới không tình nguyện đi tới bên cạnh Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển đưa tay ôm eo nàng: "Biết em không muốn gặp cậu ấy, cho nên mới không nói trước với em, nếu như nói, chắc chắn em sẽ không tới, chị nói đúng không?"

Đây là cố ý tính kế a, tâm tình xao động của Lê Phi Yên lại tăng thêm mấy phần. Hơn nữa, thật sự nàng không thích cách làm người của Lục Tuyết Tâm, càng không muốn nhìn thấy bộ dáng cao ngạo ngang tàng của cô ta.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xà tử thở hổn hển thở hổn hển: Vù vù, hôm nay hẳn là mãn 12 điểm... hì hì....

Chương trước Chương tiếp
Loading...