[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.

Chương 58



Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Đột nhiên tình cảnh có chút quỷ dị, Ôn Mạt Uyển thì vẫn như thái sơn đứng yên đó, bộ dáng siêu nhiên, Lê Phi Yên đi theo cô vào từ cửa hông trở về phòng, Ôn Mạt Uyển không gì, cô thay quần áo, sấy tóc, rồi mới nói với Lê Phi Yên: "Em nghỉ ngơi trước đi, chị còn có việc."

Ôn Mạt Uyển cố ý không nhắc tới Diệp Nam Thành, Lê Phi Yên biết Ôn Mạt Uyển vì không muốn nàng nghĩ nhiều, dựa theo tình huống bây giờ thân phận của ba người đúng là rất xấu hổ, bất quá Lê Phi Yên cảm thấy đáng thương nhất chính là Diệp Nam Thành, hắn vẫn không biết có chuyện gì xảy ra, điều duy nhất hắn hoài nghi chính là Ôn Mạt Uyển có phải cũng giống hắn, ngoại tình hay không? Không biết tình nhân và vợ mình đã sớm như cá gặp nước rồi.

Hai nữ nhân đã từng có quan hệ ràng buộc với hắn, nhưng hiện giờ hắn đã trở thành chướng ngại của hai người.

Trên danh nghĩa Ôn Mạt Uyển vẫn là vợ của Diệp Nam Thành, là người có tri thức lễ nghĩa – Diệp phu nhân.

"Em có thể chờ chị cùng ngủ không?" Lê Phi Yên ngồi trên giường khoanh chân lại, ôm gối đầu trong ngực, cằm gác lên, đôi mắt trông mong nhìn Ôn Mạt Uyển, giống như tiểu sủng vật đang chờ chủ nhân tới vuốt ve, nhìn rất vô tội phe phẩy cái đuôi.

Ôn Mạt Uyển cười: "Chờ chị về thì sợ rất trễ, em ngủ trước đi." Diệp Nam Thành tới đột ngột như vậy, muốn khuyên hắn không phải một hai lời là được, trong đầu Ôn Mạt Uyển đang tính đối sách và thời gian.

Lê Phi Yên nhụt chí đô đô miệng, cầm quần áo định trở về phòng mình, Ôn Mạt Uyển nghi hoặc hỏi: "Em định đi đâu?"

Lê Phi Yên nói: "Em về phòng ngủ." Từ khi nàng tới đây, thì mỗi người ở một phòng, Lê Phi Yên luôn tự biết mình phải làm gì, Ôn Mạt Uyển là người đã kết hôn, bây giờ Diệp Nam Thành còn tới đây lúc nửa đêm, nàng cũng không muốn chơi xấu ở lì trong phòng Ôn Mạt Uyển tạo nên hiểu lầm không đáng có.

Ôn Mạt Uyển nói: "Ở phòng chị ngủ đi." Ôn Mạt Uyển không biết Lê Phi Yên sẽ nghĩ như thế nào, nhưng giữ Diệp Nam Thành ở lại đây qua đêm là chuyện không có khả năng, căn bản cô không còn muốn cùng nam nhân này có bất luận danh nghĩa gì hoặc xảy rả bất cứ tiếp xúc thân mật nào.

Lê Phi Yên ngẩn người, hỏi: "Sẽ không gây trở ngại cho chị sao?" Cố ý hỏi lại lần nữa, nàng hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định.

Ôn Mạt Uyển mỉm cười: "Không ngại, em tắm trước đi rồi ngoan ngoãn ngủ, không cần chờ chị." Giống như dặn dò một tiểu cô nương chín giờ rồi không được thức khuya.

Lê Phi Yên gật gật đầu, đợi cho Ôn Mạt Uyển thu thập xong thì xuống lầu, nghe được tiếng giày cao gót khi cô bước xuống cầu thang vang vọng, lúc này nàng mới nằm ngửa xuống giường, mệt mỏi quá.

Ôn Mạt Uyển vừa mới bước ra khỏi cửa, Lê Phi Yên đã bắt đầu tính thời gian rồi, cũng không thể trách nàng được, hai người vừa trải qua hoan ái cách đây không lâu, chưa gì đã phải tách ra, sao không thấy tịch mịch được chứ?

Lê Phi Yên đưa tay ôm gối vào trong ngực, không có khí lực mà đập hai cái xuống, nhắm hai mắt lại. Yêu Ôn Mạt Uyển, có lẽ phải biết nhẫn nại là như thế nào, phải học cả chờ đợi, bây giờ nàng chỉ mới bước được bước đầu tiên mà thôi.

"Em mới ra ngoài sao?" Diệp Nam Thành âm khí nặng nề ngồi ở phòng khách, gạt tàn trên đầy gần như đầy các đầu lộc, còn một chai rượu đỏ đã uống hơn phân nửa, nhưng trong không khí cũng không có mùi rượu và mùi thuốc lá, biết Ôn Mạt Uyển không thích, xem ra A Linh đã xử lý trước khi cô xuống.

"Cùng bạn bè hội họp thôi." Ôn Mạt Uyển lơ đểnh: "Em nghĩ anh đang rất bận chứ." Dừng lại một chút, Ôn Mạt Uyển tiếp tục lên tiếng nhắc nhở: "Tới đây sao lại không báo một tiếng cho em biết trước." Ngụ ý là hắn đang mạo phạm cô.

Diệp Nam Thành kéo kéo cà vạt, không quan tâm đứng lên: "Mạt Uyển, có chuyện gì quan trọng bằng em chứ? Anh vội vã tới đây là muốn gặp em, muốn biết em có khỏe không?"

Ôn Mạt Uyển thản nhiên trả lời: "Anh đang lo lắng cái gì? Em không phải vẫn tốt đứng ở đây sao?"

Diệp Nam Thành lập tức nói: "Tốt sao? Đây là gọi là tốt sao? Tốt đến mức phải ở riêng với chồng?"

Ôn Mạt Uyển nhíu chặt mày: "Anh xác định là muốn lý luận với tôi ngay bây giờ? Nguyên nhân tôi muốn ở riêng đã nói rất rõ với anh rồi, anh còn cái gì không hiểu nữa?"

Diệp Nam Thành trả lời: "Mạt Uyển, hai vợ chồng nếu có xảy ra chuyện gì, thì nên cùng nhau giải quyết vấn đề, chứ không phải nháo ra ở riêng để trốn tránh vấn đề, hơn nữa anh cũng không biết anh đã làm sai cái gì? Chỗ nào làm chưa tốt? Nếu em có bất mãn gì với anh, hoặc anh có làm gì sai. Chỉ cần em nói thì anh sẽ sửa."

Diệp Nam Thanh hùng hồn nói lý lẽ, chỉ thiếu chưa khóc lóc than thở thôi, Ôn Mạt Uyển không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân đứng trước mặt diễn trò, trong lòng cười lạnh, kỳ lạ chính là, trước đây chỉ cần Diệp Nam Thành có thái độ thành khẩn thì cô chỉ cười nhạt, không muốn truy cứu, có lẽ trong thời điểm đó hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tình nghĩa vợ chồng, nhưng hiện giờ, Ôn Mạt Uyển hiểu rõ mình như thế nào, hắn sẽ không bao giờ khơi lên được một chút gợn sóng nào từ cô nữa.

Cô thật sự đã không còn một chút tình cảm gì với Diệp Nam Thành, không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ từ trước khi gặp Lê Phi Yên rồi, và cũng có lẽ cô chưa bao giờ chưa bao giờ chân chính yêu hắn.

Cho nên tình cảm mới mỏng manh như vậy, chỉ cần một chút sóng gió đã biến mất sạch sẽ.

"Anh tốt lắm, không cần nghĩ nhiều." Ôn Mạt Uyển tiếp tục nói: "Tôi chỉ cảm thấy mệt, muốn thay đổi tâm tình thôi."

Diệp Nam Thành thở dài, nói: "Nếu tâm tình vẫn không tốt thì phải làm như thế nào?"

Ôn Mạt Uyển hơi trào phúng: "Anh không phải nói yêu tôi sao? Yêu tôi không phải là luôn chờ đợi tôi sao? Như thế nào? Bây giờ không đợi được?"

Diệp Nam Thành nhanh chóng muốn biện minh: "Mạt Uyển, đương nhiên là anh yêu em, nhưng anh cũng là một nam nhân bình thường, có nam nhân nào không muốn mỗi ngày về nhà có vợ nấu cơm chờ sẵn, mỗi ngày trước khi ngủ có vợ trải mền, yêu cầu đơn giản này chẳng lẽ không em không thể thỏa mãn anh sao? Chỉ cần mỗi ngày em dành hai ba tiếng cho anh, anh đã thỏa mãn rồi, chúng ta không thể giống những gia đình bình thường khác vui vẻ sống qua ngày sao?"

Ôn Mạt Uyển thản nhiên trả lời: "Thật xin lỗi, có lẽ tôi không phải là người vợ lý tưởng."

Diệp Nam Thành gãi gãi tóc, lắc đầu, rồi ngửa đầu nhìn nhìn đèn trên trần, nói: "Có lẽ chúng ta cần có một đứa con, những vấn đề này toàn bộ không phải là vấn đề nữa."

Ôn Mạt Uyển càng lạnh lùng hơn: "Con? Anh nghĩ con cái là công cụ sao? Cần thì dùng, không cần thì vứt bỏ sao?"

Diệp Nam Thành tự biết mình đã lỡ lời, nên vội giải thích: "Mạt Uyển, anh yêu em, anh không phải..."

"Được rồi." Ôn Mạt Uyển đứng dậy: "Hôm nay trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Chuyện ở riêng, tôi đã quyết định rồi, anh có thể lựa chọn tiếp nhận, cũng có thể chọn không tiếp nhận, về phần, hai lựa chọn này, lợi hại thế nào, anh hẳn là biết rồi." Đây là nhượng bộ lớn nhất rồi, về phần ly hôn, Ôn Mạt Uyển vẫn chưa thể ly hôn với Diệp Nam Thành được, trước đây hắn đã giận chó đánh mèo, liên lụy tới Lê Phi Yên rồi, nếu để hắn hiểu lầm nguyên nhân làm hôn nhân hắn tan vỡ, với tính cách của hắn, nhất định sẽ gây bất lợi với Lê Phi Yên. Còn chưa thể chu toàn bảo vệ cho Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển sẽ không mạo hiểm làm vậy.

Diệp Nam Thành biết tính nết Ôn Mạt Uyển, quyết định chuyện gì rồi sẽ không thay đổi, hắn bất đắc dĩ trầm mặc một lúc, cuối cùng ngẩng đầu hỏi: "Anh có thể ngủ lại không? Ngày mai anh phải qua Mỹ công tác rồi."

Ôn Mạt Uyển biết Diệp Nam Thành muốn cái gì, nghe như không nghe, lớn tiếng: "A Linh, dọn dẹp bàn sạch sẽ đi."

Đối mặt Ôn Mạt Uyển, Diệp Nam Thành vĩnh viễn chiếm thế hạ phong, từ ngày đầu quen cô thì hắn đã biết rồi, muốn kết hôn với Đại tiểu thư nhất định phải có hy sinh, hoặc phải thỏa hiệp. Nếu Ôn Mạt Uyển nói một, hắn không thể nói hai, hắn đoán không được tâm tư của cô, không biết cái gì mới có thể khiến cô vui vẻ, cũng không biết làm cái gì thì cô sẽ tức giận, ở trước mặt cô, hắn vĩnh viễn không có quyền chủ động, hắn chỉ có thể chờ đợi rồi nghe chỉ thị của cô, cho dù như vậy, hắn cũng không thể cam đoan, Ôn Mạt Uyển đem hắn để trong lòng.

Ít nhất thì Ôn Mạt Uyển thương hắn không bằng hắn yêu cô.

Diệp Nam Thành không hiểu, hắn yêu Ôn Mạt Uyển như vậy, cho dù bên cạnh có Lê Phi Yên xinh đẹp hiểu chuyện nhưng hắn vẫn yêu vợ mình, tại sao thái độ của cô vẫn luôn không mặn không nhạt, hắn chưa chăm sóc chu đáo, quan tâm tận tình sao? Hay hắn chưa cho cô cẩm y ngọc thực sao? Những gì nữ nhân muốn thì Ôn Mạt Uyển đều có, vì cái gì cô vẫn không thuộc về mình, luôn siêu phàm thoát tục không nhiễm khói lửa nhân gian.

Có lẽ con người đều có lòng tham, không chiếm được cho nên mới tâm tâm niệm niệm muốn có, với Diệp Nam Thành thì tất cả nữ nhân mà hắn quen biết đều không có ai sánh bằng Ôn Mạt Uyển, cho dù là Lê Phi Yên, người mà bất cứ phương diện nào cũng phù hợp với yêu cầu của hắn.

Nói tới Lê Phi Yên, tại sao lại có mùi nước hoa quen thuộc quanh quẩn trong không khí?

Ngay tại chỗ này.

Ma xui quỷ khiến, Diệp Nam Thành rất muốn đi theo Ôn Mạt Uyển lên lầu, muốn vào phòng ngủ của cô để kiểm tra.

Ra khỏi biệt thự, đột nhiên Diệp Nam Thành lại muốn thuê thám tử để điều tra Ôn Mạt Uyển, chứng cứ thực tế đáng tin hơn sự tin tưởng.

Điện thoại, máy tính, hắn muốn điều tra tất cả.

Hắn muốn biết người vợ cao cao tại thượng của hắn, có phải chỉ đối với hắn lạnh lùng, còn đối với người khác thì ôn nhu như nước không?

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thực xin lỗi mọi người, ngày hôm qua lâm thời có việc sẽ không có càng văn, vẫn luôn bề bộn nhiều việc cũng không có thượng xin phép, xà tử giải thích.

Chương trước Chương tiếp
Loading...