[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.

Chương 53



Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Ý nghĩ lớn mật muốn cùng Ôn Mạt Uyển quan hệ xác thịt xuất hiện trong đầu nhanh chóng bị Lê Phi Yên tự mình đè xuống, nàng không phải không muốn, nhưng nếu làm chuyện này thì cần phải chú ý nghệ thuật, vừa  muốn có được kết quả tốt đẹp, mà phải làm cho Ôn Mạt Uyển không thấy chán ghét, mức độ khó khăn vô cùng cao.

Cho tới khi đi vào biệt thự ở ngoại ô của Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên vẫn còn nghĩ tới chuyện Tô Kiều Diễm nói.

Lê Phi Yên cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện vấn đề mấu chốt ở đây chính là thái độ của Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên cảm thấy Ôn Mạt Uyển cho dù không hoàn toàn bài xích, nhưng cô đối với chuyện này chắc chắn sẽ không nóng không lạnh. Không biết cô không thích có phải vì cơ thể không đủ mẫn cảm hay không? Nếu vì thân thể thì chứng minh thiếu khuyết của Ôn Mạt Uyển cũng đủ kích thích, chỉ cần nỗ lực khai phá tốt chắc sẽ có thành thụ lớn. Còn nếu Ôn Mạt Uyển không thích là vì muốn cùng người yêu có thêm thời gian thì phải làm như thế nào?

Từ lúc mới quen thì Ôn Mạt Uyển luôn là người rất ít nói,cô đang cầm điện thoại làm cái gì đó, Lê Phi Yên một bên coi tạp chí, một bên làm bộ như có như không nhìn tới chỗ Ôn Mạt Uyển, trong lòng có một chút khó chịu. Ôn Mạt Uyển đang làm cái gì vậy?

"Diệp Nam Thành có tới bệnh viện tìm em." Cuối cùng Lê Phi Yên cũng quyết định lên tiếng, đồng thời quan sát biểu tình của Ôn Mạt Uyển: "Hắn tới nói có cổ đông muốn rút vốn, hình như đang rất khổ sở."

Ôn Mạt Uyển liếc mặt nhìn Lê Phi Yên một cái, bộ dáng Lê Phi Yên nghiêm trang chững chạc nhìn rất đáng yêu, nàng đang cố gắng muốn mình duy trì bình tĩnh, nhưng Ôn Mạt Uyển biết rõ tâm tư của nàng, đang muốn thăm dò ý của cô. Ôn Mạt Uyển chỉ cười cười, vừa lúc người làm đem nước trái cây tới, Ôn Mạt Uyển để điện thoại xuống, cầm ly nước trái cây lên đưa cho Lê Phi Yên: "Nước trái cây em uống đi, còn trái cây nữa em thích ăn cái gì?"

Ôn Mạt Uyển thành công nói sang chuyện khác, ở phương diện này thì Lê Phi Yên hoàn toàn không có cách với Ôn Mạt Uyển, nàng nhẹ nhàng có lễ, hòa ái dễ gần, thì có thể làm cái gì với cô đây? Huống chi hiện giờ Ôn Mạt Uyển sủng nàng, lại càng không thể làm cái gì được.

"Quýt đi." Lê Phi Yên cười ngọt ngào, giống tiểu thiên sứ, nàng thẳng tắp vươn tay ra, vẫn chưa đủ dài tới chỗ mâm trái cây, bất quá nàng cũng không muốn nhúc nhích, ở đó mở to mắt nhìn chằm chằm Ôn Mạt Uyển, mắt Lê Phi Yên đặc biệt lớn, tròng đen to tròn như viên bi, ai nhìn thấy đều không muốn rời đi, trong ánh mắt cơ hồ có thể tràn ra nước, nhìn xinh đẹp quyến rũ đúng là một tiểu mỹ nữ, tâm Ôn Mạt Uyển đều bị nàng hòa tan.

Thời gian này Lê Phi Yên cực kỳ giống với thiếu nữ thanh thuần, tóc mềm mại, nhè nhẹ phất phơi trong gió, lòng Ôn Mạt Uyển đột nhiên trào ra một cổ nhiệt lưu, thập phần kỳ lạ sinh ra vài phần mềm mại, ánh mắt Lê Phi Yên như hổ phách, tinh thuần giống như sao trời, lại như dòng suối lưu động, bây giờ thì giống như đứa trẻ đang làm nũng, vươn tay muốn cô đưa quýt cho.

Ôn Mạt Uyển nhịn xuống xúc động muốn đứng dậy đưa quýt cho Lê Phi Yên, bên ngoài tỏ ra ung dung nhìn nàng đang ngồi ở cái ghế sa lông nhỏ, ánh mắt thâm thúy dừng trên Lê Phi Yên, từ trên xuống dưới quét một lần, rồi nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Lúc đầu Lê Phi Yên thấy Ôn Mạt Uyển như vậy còn tưởng cô có bất mãn với mình, sau đó thấy cô vẩy vẩy tay cùng câu nói mềm mại 'Lại đây', Lê Phi Yên lập tức không thể khống chế được hai chân của mình, đứng dậy chân trần từ từ đi qua chỗ Ôn Mạt Uyển.

Lê Phi Yên đứng thẳng tắp trước mặt Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển vươn tay nắm tay Lê Phi Yên, rồi ngẩng đầu lên nhìn, nhẹ giọng nói với nàng: "Ngồi xuống đi."

Lê Phi Yên thuận theo gật gật đầu, đang định ngồi xuống, thì Ôn Mạt Uyển dùng tay ngăn nàng lại, vỗ vỗ lên chân mình: "Ngỗi ở chỗ này."

Ngồi trên chân Ôn Mạt Uyển?

Lê Phi Yên không kịp đề phòng, phản ứng không kịp liền phát hiện thân thể đã nghe lời Ôn Mạt Uyển ngồi xuống, trước mặt nàng là gương mặt xinh đẹp của Ôn Mạt Uyển, bất luận nhìn bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.

"Muốn ăn quýt sao?" Trái quýt được người làm cắt thành sáu phần giống cánh hoa, cô vươn tay lấy một phần, đưa tới miệng cho Lê Phi Yên, Lê Phi Yên hoàn toàn không ngờ Ôn Mạt Uyển đối với nàng như vậy, vì cho tới giờ phút này, nàng không hề biết Ôn Mạt Uyển đang nghĩ cái gì?

Nàng luôn cảm thấy Ôn Mạt Uyển là kiểu người không hiểu phong tình, xem ra, nàng sai rồi, cô là một cao thủ tán tỉnh, thì cần gì Lê Phi Yên dẫn đường nữa chứ.

Lê Phi Yên gật gật đầu, trong lòng rục rịch tới lợi hại, giống như tiểu cô nương lần đầu yêu, Lê Phi Yên nhìn trong mắt Ôn Mạt Uyển lộ vẻ ngây thơ cùng tràn ngập chờ mong. Khoảng cách giữa hai người rất ít, nàng nhìn thẳng Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên thấy được hình ảnh của mình trong mắt cô, thậm chí nàng còn bắt gặp được ý cười trong đó, khóe môi nhịn không được câu lên, giống như xuân băng sơ dung, có một chút ngây thơ, đều không phải là cố ý làm bộ, mà xuất phát từ mông lung ở đáy lòng cùng với luống cuống.

Ôn Mạt Uyển hơi hơi nghiêng đầu, dùng mặt mình cọ cọ vào nửa mặt của Lê Phi Yên, ngay giây phút đó cả người Lê Phi Yên không nhịn được mà run rẩy, nàng thích Ôn Mạt Uyển đối với nàng như bây giờ, thích cô chăm sóc ôn nhu như vậy, vì trong tiềm thức của nàng đã đem mình trở thành tình nhân của Ôn Mạt Uyển rồi. Nên giữa hai người có bất cứ hành động thân mật nào, nàng cũng thấy rung động như có con nai đang chạy loạn trong người, nhưng cẩn thận nghĩ lại, trên thực tế giữa hai người còn chưa ai lên tiếng xác nhận quan hệ.

Đối với quan hệ yêu đương thực sự, Lê Phi Yên hoàn toàn không hiểu gì, không biết quy tắc, cũng không biết điểm mấu chốt ở đâu, càng không biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, cuối cùng cân nhắc không cần đặc biệt làm cái gì, nên để thuận theo tự nhiên.

Có lẽ tình yêu giữa nữ nhân với nữ nhân là mông mông lung lung, nhâm nịch thủy dường như ôn nhu tràn đầy đến vô biên vô hạn đâu? < cái này mình không hiểu, bạn nào hiểu thì nhắn tin mình nha>

Lê Phi Yên vừa tự an ủi mình vừa há miệng cắn miếng quýt Ôn Mạt Uyển đưa tới.

Hương vị ngọt ngào chạy từ miệng xuống đầu quả tim, lúc này Lê Phi Yên mới hiểu trước đây sao Tô Kiều Diễm lại thấy hạnh phúc, rồi lại suy sút tới cực điểm.

Tình yêu là liều thuốc có thể trị được bách bệnh, có thể làm một người trở nên xinh đẹp hơn, dũng cảm, chân thành, giống như thoát thai hoán cốt thay đổi hoàn toàn, nhưng người được hưởng dụng nó thì có nhiều hiệu quả khác nhau, cũng có thể trở thành độc dược, đủ mạnh có thể giết chết một người, có thể làm một người thống khổ vô cùng.

Cùng ở một chỗ với Ôn Mạt Uyển sẽ có thống khổ sao?

Tạm thời Lê Phi Yên cũng không thể biết được, có lẽ bây giờ cũng không cần nghĩ tới, hơn nữa, nàng cũng không phải là tiểu cô nương, biết phải làm sao để ứng phó với khó khăn, cho nên, không có gì phải lo lắng.

"Lê Phi Yên, em thích chị sao?" Ôn Mạt Uyển chu môi khẽ mở, chậm rãi hỏi Lê Phi Yên. Lê Phi Yên gật đầu: "Thích."

Ôn Mạt Uyển đưa tay giúp nàng vén tóc ra sau tai, nhìn nàng nói: "Chị cũng thích em."

Lê Phi Yên nói: "Không phải chỉ hống em thôi chứ?"

Ôn Mạt Uyển lắc đầu: "Không phải."

Lê Phi Yên lại nói: "Lúc chị thích có phải luôn luôn bình tĩnh giống bây giờ không?" Dừng một chút, Lê Phi Yên cảm thấy hỏi như vậy thì không được khoa học cho lắm, nên đổi một cách nói khác: "Lúc chị nói chuyện yêu đương thì vẫn là bộ dạng này sao?"

Ôn Mạt Uyển bị lời nói của Lê Phi Yên kéo suy nghĩ ra xa, nói chuyện yêu đương? Trước khi kết hôn với Diệp Nam Thành có được tính không? Hai người được ba mẹ an bài cho gặp mặt, ấn tượng ban đầu cũng không tệ, sau đó cũng gặp mặt một hai lần, quen biết một năm rồi đính hôn, nửa năm sau thì kết hôn, hết thảy đều là thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, không có kinh tâm động phách, cũng không có yêu hận gút mắt, thậm chí Ôn Mạt Uyển còn cảm thấy tính tình của mình luôn không mặn không nhạt.

"Tình yêu của chị trải qua chỉ trong phạm vi ở nhà thôi." Ôn Mạt Uyển thản nhiên hỏi: "Em xác định muốn nghe sao?" Ý Ôn Mạt Uyển muốn nói lịch sử tình yêu của cô, nhân vật chính là Diệp Nam Thành.

Lê Phi Yên băng tuyết thông minh, đương nhiên phải hiểu được ý sâu xa trong câu hỏi của Ôn Mạt Uyển, nàng không chút suy nghĩ nói: "Chị đồng ý nói thì em sẽ nghe, nếu không thì cũng không sao."

Ôn Mạt Uyển cười cười, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ má Lê Phi Yên, Lê Phi Yên nghiêm trang chững chạc né tránh, nói: "Như vậy là cho qua sao?" Lê Phi Yên cũng không phải thật sự muốn nghe chuyện của Ôn Mạt Uyển với Diệp Nam Thành, thật sự nó cũng làm cho nàng thấy có chút ngột ngạt, cái nàng muốn là Ôn Mạt Uyển có thể dùng cách thức giữa những người yêu nhau để đối đãi với nàng, có thể thẳng thắn thành khẩn.

Ôn Mạt Uyển nói: "Chị với hắn là ép duyên, môn đăng hộ đối, những chuyện còn lại em có thể tự mình tưởng tượng cũng biết được."

Lê Phi Yên nghe câu trả lời này thấy có chút ngoài ý muốn, điển hình giọng Ôn Mạt Uyển nhẹ nhàng bâng quơ như đang kể chuyện của ai đó chứ không phải của mình, Lê Phi Yên nhích người tới trước, hai tay vòng qua cổ cô, cúi đầu hỏi: "Vậy bây giờ giữa hai chúng ta là quan hệ gì?"

Ôn Mạt Uyển không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em hy vọng chúng ta có quan hệ như thế nào?"

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên không chớp mắt, trong mắt cô xuất hiện cái gì đó làm Lê Phi Yên không đoán được, Lê Phi Yên không hiểu Ôn Mạt Uyển đồng ý hay là phản đối, vì Ôn Mạt Uyển luôn luôn không thích biểu hiện trực tiếp ý của mình ra ngoài, cái này được gọi là bên ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong lại nóng như lửa.

Mà đối phó với kiểu này nếu dùng lời nói thì hoàn toàn vô dụng, phải trực tiếp đi thử.

Lê Phi Yên thấy mình là một thiên tài, cho nên không tiếp tục suy nghĩ nữa, cúi người xuống cắn môi Ôn Mạt Uyển, mút vào thật sâu. Nàng cũng chầm chậm chờ phản ứng của Ôn Mạt Uyển.

Lê Phi Yên từng ở đầu vai Diệp Nam Thành lụm được một sợi tóc dài, nàng đoán là của Ôn Mạt Uyển vì nàng ngửi được sợi tóc có một mùi thơm rất đặc biệt, nàng cũng từng nghe Diệp Nam Thành nói về Ôn Mạt Uyển, hắn nói cô là một nữ nhân tuyệt thế, khi đó nàng là tình nhân của hắn còn Ôn Mạt Uyển là vợ hắn.

Hiện giờ, nàng vì Ôn Mạt Uyển gặp mưa phát sốt, trong thang máy nàng xả thân bảo vệ Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển thì vì nàng chống đỡ thoáng khỏi nguy hiểm, Ôn Mạt Uyển cũng vì nàng mà làm khó dễ Diệp Nam Thành.

Cho nên Lê Phi Yên chỉ muốn biết, trong lòng Ôn Mạt Uyển, hai người cách quan hệ tình nhân còn xa lắm không?

Ôn Mạt Uyển cũng không có cự tuyệt Lê Phi Yên hôn mình, nhưng ngay lúc Lê Phi Yên muốn tiến thêm một bước, thì Ôn Mạt Uyển lại nghiêng người tránh đi, kéo Lê Phi Yên ngồi xuống sa lông kế bên mình, rồi đứng dậy muốn rời khỏi.

Lê Phi Yên cũng không biết làm sao: "Làm sao vậy, chị tức giận sao?" Đây là giải thích duy nhất, Lê Phi Yên không biết Ôn Mạt Uyển vì cái gì lại tức giận, là nàng đã mạo phạm cô sao?

Ôn Mạt Uyển lắc lắc đầu, lẳng lặng đứng đó, một lúc sau thì quay đầu nói với Lê Phi Yên: "Không có, chị không tức giận, chỉ hơi mệt một chút thôi."

Lê Phi Yên cảm thấy tùy ý để Ôn Mạt Uyển đánh Thái Cực chỉ làm hai người lại rơi vào dòng lốc xoáy, nàng đơn giản hỏi lại: "Vậy tại sao lại đẩy em ra? Thích em không phải chúng ta có thể thân mật với nhau sao?"

Lê Phi Yên nói rất trực tiếp, Ôn Mạt Uyển nháy mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu của Lê Phi Yên lại nói chuyện nhạy cảm một cách thẳng thừng như vậy, cô còn chưa kịp hiểu hết thâm ý trong đó thì nghe Lê Phi Yên nói tiếp: "Ôn Mạt Uyển, thích em nên cùng em phát sinh quan hệ, chẳng lẽ chị không nghĩ tới sao?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...