[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 92
Thình lình, một nhát thương trực diện đánh vỡ cục diện trước mắt. Lý Vẫn ôm ngực, loạng choạng rồi ngã xuống. Chưa kịp tự hỏi vì sao máu hắn lại đen kịt, Đường Cấm đã xoay người lướt đến trước mặt Kình Thương, một chưởng bổ thẳng vào sau gáy hắn. Người nọ tối sầm mắt, ngã vật ra bất tỉnh.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chẳng ai kịp dự đoán. Vừa mới còn ở Mãn Đình Phương, thoáng chốc đã xuất hiện ở đây, một thương xử lý gọn Lý Vẫn!Trong lòng bàn tay vã mồ hôi lạnh, Lăng Nguyệt Tịch gắt gao nắm chặt thanh sa ưng khảm hoa hồng kim sắc, đôi tay khẽ run. Một lúc sau mới từ từ thu thương lại.Đập vào mắt nàng, chỉ thấy trên vai Tô Thành loang lổ một mảng máu đỏ tươi. Tim nàng khẽ run, ánh mắt theo bản năng dán chặt lấy bóng dáng kia, trong lòng dấy lên một nỗi sợ chưa từng có. May mắn, nàng tới vẫn chưa muộn.Ánh mắt ấy quá mức nóng rực, quá trắng trợn, đến mức Tô Thành có ngốc cũng nhận ra: Lăng Nguyệt Tịch đang khẩn trương vì mình!“Ngươi…”Thiên ngôn vạn ngữ chỉ mới thốt ra được một chữ, đồng tử Tô Thành chợt co lại:
“Cẩn thận!”Ngay sau lưng Lăng Nguyệt Tịch, một mũi kích chiến sắc bén đang lao thẳng tới!Khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại. Tô Thành thấy rõ mũi kích càng lúc càng gần, còn Lăng Nguyệt Tịch dường như vẫn chưa phát hiện. Không ai kịp phản ứng.Trong nháy mắt, thân thể Tô Thành còn nhanh hơn cả đầu óc, như mũi tên rời cung xông ra. Khoảng cách chỉ hơn mười mét, nàng dùng đến tốc độ nhanh nhất đời mình, hoàn toàn bất chấp vết thương trên vai còn rỉ máu.Lăng Nguyệt Tịch vì sao không nhận ra?
Bởi giờ phút này, toàn bộ chú ý của nàng đều bị một người duy nhất chiếm trọn.Hình ảnh ấy quá đỗi quen thuộc, phảng phất như quay lại ngày đó – nàng nghịch sáng, bất chấp tất cả, lao thẳng về phía mình…Trong không trung chỉ còn lại một đạo tàn ảnh. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tô Thành lao người ôm lấy Lăng Nguyệt Tịch. Giây tiếp theo, mũi chiến kích sượt qua bên tai nàng, tước đi một lọn tóc.“Ta bắt được ngươi rồi…” Giọng run run, Tô Thành một tay che chở gáy nàng, một tay ghì chặt nàng vào ngực.Chỉ thiếu chút nữa thôi, như cuộc đua sinh tử với Tử Thần – nếu chậm hơn 0,1 giây, chiến kích đã xuyên thẳng qua nàng!Đối với Lăng Nguyệt Tịch, Tô Thành chưa từng buông bỏ. Nàng từng đánh cược tất cả vì người này – người duy nhất mình yêu sâu đậm, cũng chính là kẻ từng đẩy nàng vào vực thẳm, khiến nàng vạn kiếp bất phục.Từng yêu, từng oán, từng hận.
Nhưng trong giây phút mũi kích lao đến, tim nàng chỉ còn lại nỗi sợ hãi mãnh liệt: sợ nàng xảy ra chuyện, sợ nàng bị thương, sợ sẽ không còn được gặp lại…Cánh tay siết càng chặt, giọng Tô Thành nghẹn lại:
“Sao ngươi không biết né chứ…”Hơi thở quanh quẩn toàn hương chanh bạc hà quen thuộc. Nàng tham lam hít thêm mấy hơi, tai cọ vào mái tóc bạc của người kia, cảm nhận rõ rệt vòng tay ấm áp. Trái tim hoảng loạn dần bình ổn trở lại.Buông thì chẳng nỡ, mà giữ lại cũng bất lực. Nàng cười khổ: hóa ra mình thực sự hết thuốc chữa.“Ngươi… muốn bóp chết ta sao?” Bị ôm chặt đến nghẹt thở, Lăng Nguyệt Tịch khẽ đẩy Tô Thành ra, cúi đầu né tránh ánh mắt, cố làm giọng bình thản: “Vai ngươi, còn định bỏ mặc?”Vừa rồi nàng đã quá thất thố, không muốn để người kia nhận ra.Thời gian không thể quay ngược. Ngày ấy, vĩnh viễn không trở lại.Nàng biết rõ Tô Thành yêu nhất là Mạc Mi. Lăng Nguyệt Tịch có kiêu ngạo của riêng mình. Nàng sẽ thành toàn cho hai người, rồi lặng lẽ rời đi.Dẫu trong lòng, vẫn khát khao được ôm lâu hơn một chút, nhìn nhiều thêm một lần.“… Xin lỗi, ta… ta không cố ý.” Vội vàng buông tay, Tô Thành đứng ngây ra, có chút luống cuống.“Tự tiện xông vào Long Tiêu Cung!” Bất ngờ, một giọng nam trầm nặng vang vọng bên ngoài, “Lăng đại đương gia, đây là có ý gì!?”Cả hai cả kinh, đồng loạt quay về phía âm thanh. Chỉ thấy Bá Hạ sa sầm mặt, nhảy vọt tới trước mặt. Chính hắn là chủ nhân mũi kích vừa rồi.Lăng Nguyệt Tịch thoáng giật mình, mới nhớ Khúc Duy và Tử Uyển vốn phụ trách kìm hãm hắn. Giờ hắn đột ngột xuất hiện ở đây, chẳng lẽ bọn họ…“Bá Hạ, Kình Thương đã—” Đường Cấm còn chưa nói xong, Bá Hạ đã vung quyền đánh tới.“Ngươi còn hỏi! Không thấy rõ chúng ta đang phản kháng sao?!” Sắc mặt Tô Thành còn lạnh lẽo hơn hắn, ánh mắt như tóe lửa, “Ngươi lại đánh lén sau lưng, đó là võ sĩ chi đạo của ngươi sao?!”Trước mặt, cả hai đều tay không. Dù vai Tô Thành bị thương, nhưng thực lực S cấp cực mạnh, từng quyền từng cước đều mang uy lực kinh người. Nàng xuất chiêu không hề nương tay, mặc kệ vết thương, như muốn trút hết giận dữ lên hắn.Bá Hạ vội vàng dồn toàn lực ứng phó. Nhưng Tô Thành lúc này đã quyết liều mạng, tốc độ, sức mạnh và phản ứng đều vượt hẳn hắn một bậc. Một cước quét tới, hắn vừa kịp ngửa ra sau, kình phong quét sượt mặt đau rát. “Oanh!” một tiếng, cột đá sau lưng nứt gãy tức thì.Chưa kịp ổn định thân hình, một quyền nữa đã ập đến. Bá Hạ lãnh trọn, cả người như pháo bắn văng ra, đập thẳng vào tường, bụi mù cuộn lên. Hộc máu tươi, hắn âm thầm khiếp sợ – không ngờ nàng lại liều đến mức này!“Bá Hạ, người đã nằm trong tay ta.” Rốt cuộc chen được lời, Đường Cấm áp chế Kình Thương, trầm giọng: “Ngươi đến chậm rồi. Đánh tiếp cũng vô ích.”Tình thế đã rõ: ngoài Hồng Tụ Chiêu, Trào Phong, Toan Nghê, Bồ Lao, thậm chí Phụ Hý đều đã tham dự. Lý Vẫn gục ngã, Kình Thương bị bắt, hộ đình quân bị chặn ngoài. Thế cục đã định.“… Ta vốn định dừng tay.” Bá Hạ gượng ra khỏi tường, lau máu nơi khóe môi, cau mày: “Ta với ngươi vốn không thù oán. Vì sao còn bám riết đánh ta?”Rõ ràng hai bên xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Hắn đâu từng đắc tội nàng?“Ngươi nói sao?” Ánh mắt Tô Thành nhíu chặt, giận dữ còn chưa tan, “Đánh ngươi vài cái thì sao?”Vừa rồi Lăng Nguyệt Tịch suýt mất mạng, đánh chết hắn vẫn chưa hả giận!Bá Hạ nghẹn lời. Một thân Alpha như hắn, bị đánh đến mức này… còn ai chịu nổi!Bả vai Tô Thành vẫn rỉ máu, nhuộm đỏ nửa áo, nhưng nàng chẳng hề quan tâm, hất tay áo định xông lên nữa.“Chữa xong thương rồi đánh cũng chưa muộn.” Lăng Nguyệt Tịch vội giữ nàng lại, cau mày khuyên.Nàng không hiểu vì sao Tô Thành lại nổi giận đến vậy. Có lẽ vừa rồi đã bị chạm vào nỗi đau gì chăng?Cảm giác bàn tay nàng siết chặt lấy mình, Tô Thành khựng lại. Nghe nàng lên tiếng, cuối cùng mới miễn cưỡng dừng, chỉ trừng Bá Hạ: “Cũng được, dù sao hắn cũng không chạy thoát.”Bá Hạ: “…”Ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào!?
Trường hợp cuối cùng cũng dần lắng lại. Lăng Nguyệt Tịch xoay sang hỏi:
“Tử Uyển và Khúc Duy đâu? Ngươi không làm gì bọn họ chứ?”Vu Phi còn chưa kịp mở miệng nhắc đến việc tháo xích sắt trên người nàng, thì bất chợt một luồng hương đàn lạnh lẽo lan tới.Mi mắt giật mạnh, Bá Hạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Cấm mắt tối sầm, ném Kình Thương cho Tô Thành, rồi sải bước tiến đến.Vừa rồi hắn đã lĩnh đủ đòn từ Tô Thành, nay lại thấy đến cả Toan Nghê cũng mang lửa giận như vậy.Thoáng chốc, Đường Cấm đã lóe người tới trước, một tay bóp chặt cổ hắn, lạnh lùng hỏi:
“Hồng Tụ Chiêu nhị đương gia, ngươi đã làm gì nàng?”…“Ta không sao.”Trong hành lang y liệu sở, Tử Uyển mở mắt, cười nhẹ:
“Có lẽ vì hắn quá mạnh, rất nhanh đã thoát khỏi khống chế của ta.”Nàng tuyệt nhiên không nói thật – thực ra chỉ khống chế chưa bao lâu, bản thân đã phun máu ngã xuống…May thay Bá Hạ cũng coi như quân tử, không làm khó một Omega yếu thế, trực tiếp bỏ đi Long Tiêu Cung.Một đêm biến động cuối cùng cũng trôi qua. Tô Thành chính thức tiếp quản Long Vực, Kình Thương cùng tàn dư thế lực đều bị giam giữ, chứng cứ phạm tội đang được thu thập, chẳng bao lâu sẽ công khai.Những kẻ bị thương cũng lần lượt được đưa đến y liệu sở.“Thật sao?” Đường Cấm cau mày, nhớ lại cảnh mình bị khống chế lúc trước – rõ ràng nàng không thoát ra được. Thực lực của Bá Hạ, so với mình, chẳng thể chênh lệch đến thế…“Ây da, thật mà.” Tử Uyển kiễng chân hôn nàng một cái, nắm chặt tay, cười hì hì:
“Chúng ta hẳn nên quan tâm Khúc Duy hơn.”Đường Cấm vừa mới nhíu mày, phút chốc khóe môi lại khẽ nhếch. Dù vậy, giọng nàng vẫn bình đạm như trước:
“Quan tâm hắn làm gì.”“Hắn vì giữ chân Bá Hạ mà bị đánh cho một trận, mặt còn sưng vù.”“À. Với một Alpha thì chẳng đáng gì, nghỉ vài ngày sẽ ổn.” Đường Cấm liếc sang chỗ khác, nghiêm trang nói: “Chúng ta đừng làm phiền hắn nghỉ ngơi.”“Nếu ngươi thật sự không muốn, ta tự đi thăm cũng được.” Tử Uyển cố ý nhìn thẳng vào mắt nàng.“Ta đi cùng.” Đường Cấm lập tức đáp.“Phụt—” Tử Uyển bật cười, ôm lấy mặt nàng hôn mạnh một cái, “Ngươi sao lại đáng yêu thế chứ!”Ghen còn cố tỏ ra đứng đắn!…Trong phòng bệnh số 301, Khúc Duy nằm trên giường, vừa quay đầu đã thấy hai người tay trong tay xuất hiện ở cửa.“Khúc Duy, ngươi thế nào rồi?” Tử Uyển dịu giọng, “Chúng ta đến thăm ngươi.”Vốn chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng nhìn cảnh đó hắn suýt ngất. Mắt dán chặt vào đôi bàn tay đan vào nhau, hắn lắp bắp kêu lên:
“Đường Cấm! AO thụ thụ bất thân! Ngươi còn niệm Phật bao nhiêu năm nay mà!”“Phật nói, sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Đường Cấm thản nhiên ôm lấy eo Tử Uyển, “Hơn nữa, ta đã sớm nói rồi, nàng là của ta.”“Ngươi—!” Mặt Khúc Duy đỏ bừng, răng nghiến ken két. Cuối cùng, hắn thở dài: “Thôi thôi.”Thực ra hắn biết bản thân chẳng còn cơ hội. Ngay từ đầu, hai người vốn không phù hợp, và Tử Uyển cũng từng thẳng thừng cự tuyệt hắn.Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ đành nghiến răng nói:
“Tử Uyển là cô nương hiếm có. Nếu ngươi không đối xử tốt với nàng, ta sẽ đoạt lại bất cứ lúc nào!”Đường Cấm còn chưa kịp đáp, thì trong phòng bỗng vang lên một tiếng cười lạnh.Mọi người đều sửng sốt, nhìn sang góc phòng. Chậm rãi kéo rèm ra, Bá Hạ lộ diện với gương mặt sưng như đầu heo, giọng khàn khàn:
“Ngươi không có cơ hội đâu.”Hắn từng tận mắt chứng kiến vị Omega này trong lòng Đường Cấm quan trọng thế nào.
Huống chi, đến Khúc Duy cũng không thể tranh nổi.“Ngươi… sao lại ở đây!” Khúc Duy trừng mắt. Lúc vào đã thấy rèm khép, không ngờ có người trốn sẵn!Bá Hạ lạnh giọng: “Ai bảo ngươi nhiều chuyện.”Một Alpha đàn ông, níu kéo bác sĩ không buông, còn lo lắng có hủy dung hay không. Da dày đến thế, hắn cũng chịu thua. Ngay cả khi bị Trào Phong cạo sạch tóc, hắn cũng chẳng kêu ca lấy một tiếng!“Hắt xì!”Trên vọng lâu Long Tiêu Cung, Tô Thành khẽ nhăn mày hít mũi. Nàng đã thay một bộ y phục sạch sẽ, vết thương trên vai cũng được băng bó sơ.“Khoác thêm đi, gió lớn lắm.” Lăng Nguyệt Tịch lấy áo choàng của mình khoác lên vai nàng, quay người gom lại mái tóc rối vì gió, giọng nhạt nhòa:
“Ngươi gọi ta ra đây, rốt cuộc muốn nói gì?”Vốn xử lý xong Kình Thương, nàng nên quay về Hồng Tụ Chiêu. Tiếp tục ở lại đây, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.“Có chuyện muốn hỏi.” Tô Thành bước tới trước mặt, nghiêm giọng:
“Ngươi định trả thù ta thế nào? Có thể nói rõ chứ?”“Về nhà mà xem đi.” Lăng Nguyệt Tịch rũ mắt, quay lưng, không muốn để nàng nhìn thấy nét mặt mình.Tô Thành cong môi cười, vòng ra chắn trước mặt nàng, lấy từ trong áo ra chiếc mặt nạ heo nhỏ cùng tờ giấy kèm theo.【Ngươi chính là một con heo】Nàng giơ lên trước mặt đối phương, cười khẽ:
“Chỉ như vậy thôi sao? Lăng đại đương gia hận ta đến tận xương tủy, mà trả thù chỉ là một tờ giấy mắng một câu?”Ai hận ai đến tận xương? Rõ ràng nàng hận chính mình!Lăng Nguyệt Tịch cắn chặt môi, âm thầm siết nắm tay, lạnh giọng:
“Thế nào, ngươi còn muốn tìm đòn?”“Đương nhiên không.” Nét cười dần biến mất, Tô Thành nhìn thẳng vào đôi mắt biếc như ngọc của nàng, nghiêm túc hỏi:
“Mặt nạ này là ngươi khâu lại sao? Ta chỉ muốn biết – Lăng đại đương gia lại tặng nó cho ta, rốt cuộc có ý gì?”Nhìn từng mũi chỉ vụng về trên chiếc mặt nạ, có thể thấy tốn bao nhiêu tâm sức. Trước giờ nàng vẫn tưởng Lăng Nguyệt Tịch hận mình đến tận cùng. Nhưng khi thấy chiếc mặt nạ này, trong lòng nàng vừa khiếp sợ vừa… âm thầm mong chờ.Lẽ nào… Lăng Nguyệt Tịch vẫn chưa buông bỏ?Bề ngoài, Tô Thành tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng sóng gió cuộn trào. Tim như nghẹn nơi cổ họng, nàng vừa khao khát câu trả lời, vừa run sợ. Sợ hi vọng vụt tắt, sợ tất cả chỉ là tự mình đa tình.Lăng Nguyệt Tịch liếc qua chiếc mặt nạ, đôi mắt rũ xuống, khẽ thì thầm:
“… Giờ nói những điều này còn có ý nghĩa sao?”“Có.” Tô Thành gắng kiềm chế hơi thở bất ổn, nắm chặt tay, dịu giọng:
“Với ta, nó rất quan trọng.”Lời nói như bị gió thổi tan, khiến đối diện chìm vào im lặng. Nàng cắn môi, thật lâu không trả lời.Từng giây từng phút trôi qua, đôi mắt xanh thẳm như ngân hà vẫn ánh lên bóng hình duy nhất kia. Lăng Nguyệt Tịch bỗng quay đi, khẽ nói:“Ý tứ chính là… ta thích ngươi.”--------Ỏ ỏoo ngọt ngào quá đi thuii heheh
“Cẩn thận!”Ngay sau lưng Lăng Nguyệt Tịch, một mũi kích chiến sắc bén đang lao thẳng tới!Khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại. Tô Thành thấy rõ mũi kích càng lúc càng gần, còn Lăng Nguyệt Tịch dường như vẫn chưa phát hiện. Không ai kịp phản ứng.Trong nháy mắt, thân thể Tô Thành còn nhanh hơn cả đầu óc, như mũi tên rời cung xông ra. Khoảng cách chỉ hơn mười mét, nàng dùng đến tốc độ nhanh nhất đời mình, hoàn toàn bất chấp vết thương trên vai còn rỉ máu.Lăng Nguyệt Tịch vì sao không nhận ra?
Bởi giờ phút này, toàn bộ chú ý của nàng đều bị một người duy nhất chiếm trọn.Hình ảnh ấy quá đỗi quen thuộc, phảng phất như quay lại ngày đó – nàng nghịch sáng, bất chấp tất cả, lao thẳng về phía mình…Trong không trung chỉ còn lại một đạo tàn ảnh. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tô Thành lao người ôm lấy Lăng Nguyệt Tịch. Giây tiếp theo, mũi chiến kích sượt qua bên tai nàng, tước đi một lọn tóc.“Ta bắt được ngươi rồi…” Giọng run run, Tô Thành một tay che chở gáy nàng, một tay ghì chặt nàng vào ngực.Chỉ thiếu chút nữa thôi, như cuộc đua sinh tử với Tử Thần – nếu chậm hơn 0,1 giây, chiến kích đã xuyên thẳng qua nàng!Đối với Lăng Nguyệt Tịch, Tô Thành chưa từng buông bỏ. Nàng từng đánh cược tất cả vì người này – người duy nhất mình yêu sâu đậm, cũng chính là kẻ từng đẩy nàng vào vực thẳm, khiến nàng vạn kiếp bất phục.Từng yêu, từng oán, từng hận.
Nhưng trong giây phút mũi kích lao đến, tim nàng chỉ còn lại nỗi sợ hãi mãnh liệt: sợ nàng xảy ra chuyện, sợ nàng bị thương, sợ sẽ không còn được gặp lại…Cánh tay siết càng chặt, giọng Tô Thành nghẹn lại:
“Sao ngươi không biết né chứ…”Hơi thở quanh quẩn toàn hương chanh bạc hà quen thuộc. Nàng tham lam hít thêm mấy hơi, tai cọ vào mái tóc bạc của người kia, cảm nhận rõ rệt vòng tay ấm áp. Trái tim hoảng loạn dần bình ổn trở lại.Buông thì chẳng nỡ, mà giữ lại cũng bất lực. Nàng cười khổ: hóa ra mình thực sự hết thuốc chữa.“Ngươi… muốn bóp chết ta sao?” Bị ôm chặt đến nghẹt thở, Lăng Nguyệt Tịch khẽ đẩy Tô Thành ra, cúi đầu né tránh ánh mắt, cố làm giọng bình thản: “Vai ngươi, còn định bỏ mặc?”Vừa rồi nàng đã quá thất thố, không muốn để người kia nhận ra.Thời gian không thể quay ngược. Ngày ấy, vĩnh viễn không trở lại.Nàng biết rõ Tô Thành yêu nhất là Mạc Mi. Lăng Nguyệt Tịch có kiêu ngạo của riêng mình. Nàng sẽ thành toàn cho hai người, rồi lặng lẽ rời đi.Dẫu trong lòng, vẫn khát khao được ôm lâu hơn một chút, nhìn nhiều thêm một lần.“… Xin lỗi, ta… ta không cố ý.” Vội vàng buông tay, Tô Thành đứng ngây ra, có chút luống cuống.“Tự tiện xông vào Long Tiêu Cung!” Bất ngờ, một giọng nam trầm nặng vang vọng bên ngoài, “Lăng đại đương gia, đây là có ý gì!?”Cả hai cả kinh, đồng loạt quay về phía âm thanh. Chỉ thấy Bá Hạ sa sầm mặt, nhảy vọt tới trước mặt. Chính hắn là chủ nhân mũi kích vừa rồi.Lăng Nguyệt Tịch thoáng giật mình, mới nhớ Khúc Duy và Tử Uyển vốn phụ trách kìm hãm hắn. Giờ hắn đột ngột xuất hiện ở đây, chẳng lẽ bọn họ…“Bá Hạ, Kình Thương đã—” Đường Cấm còn chưa nói xong, Bá Hạ đã vung quyền đánh tới.“Ngươi còn hỏi! Không thấy rõ chúng ta đang phản kháng sao?!” Sắc mặt Tô Thành còn lạnh lẽo hơn hắn, ánh mắt như tóe lửa, “Ngươi lại đánh lén sau lưng, đó là võ sĩ chi đạo của ngươi sao?!”Trước mặt, cả hai đều tay không. Dù vai Tô Thành bị thương, nhưng thực lực S cấp cực mạnh, từng quyền từng cước đều mang uy lực kinh người. Nàng xuất chiêu không hề nương tay, mặc kệ vết thương, như muốn trút hết giận dữ lên hắn.Bá Hạ vội vàng dồn toàn lực ứng phó. Nhưng Tô Thành lúc này đã quyết liều mạng, tốc độ, sức mạnh và phản ứng đều vượt hẳn hắn một bậc. Một cước quét tới, hắn vừa kịp ngửa ra sau, kình phong quét sượt mặt đau rát. “Oanh!” một tiếng, cột đá sau lưng nứt gãy tức thì.Chưa kịp ổn định thân hình, một quyền nữa đã ập đến. Bá Hạ lãnh trọn, cả người như pháo bắn văng ra, đập thẳng vào tường, bụi mù cuộn lên. Hộc máu tươi, hắn âm thầm khiếp sợ – không ngờ nàng lại liều đến mức này!“Bá Hạ, người đã nằm trong tay ta.” Rốt cuộc chen được lời, Đường Cấm áp chế Kình Thương, trầm giọng: “Ngươi đến chậm rồi. Đánh tiếp cũng vô ích.”Tình thế đã rõ: ngoài Hồng Tụ Chiêu, Trào Phong, Toan Nghê, Bồ Lao, thậm chí Phụ Hý đều đã tham dự. Lý Vẫn gục ngã, Kình Thương bị bắt, hộ đình quân bị chặn ngoài. Thế cục đã định.“… Ta vốn định dừng tay.” Bá Hạ gượng ra khỏi tường, lau máu nơi khóe môi, cau mày: “Ta với ngươi vốn không thù oán. Vì sao còn bám riết đánh ta?”Rõ ràng hai bên xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Hắn đâu từng đắc tội nàng?“Ngươi nói sao?” Ánh mắt Tô Thành nhíu chặt, giận dữ còn chưa tan, “Đánh ngươi vài cái thì sao?”Vừa rồi Lăng Nguyệt Tịch suýt mất mạng, đánh chết hắn vẫn chưa hả giận!Bá Hạ nghẹn lời. Một thân Alpha như hắn, bị đánh đến mức này… còn ai chịu nổi!Bả vai Tô Thành vẫn rỉ máu, nhuộm đỏ nửa áo, nhưng nàng chẳng hề quan tâm, hất tay áo định xông lên nữa.“Chữa xong thương rồi đánh cũng chưa muộn.” Lăng Nguyệt Tịch vội giữ nàng lại, cau mày khuyên.Nàng không hiểu vì sao Tô Thành lại nổi giận đến vậy. Có lẽ vừa rồi đã bị chạm vào nỗi đau gì chăng?Cảm giác bàn tay nàng siết chặt lấy mình, Tô Thành khựng lại. Nghe nàng lên tiếng, cuối cùng mới miễn cưỡng dừng, chỉ trừng Bá Hạ: “Cũng được, dù sao hắn cũng không chạy thoát.”Bá Hạ: “…”Ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào!?
Trường hợp cuối cùng cũng dần lắng lại. Lăng Nguyệt Tịch xoay sang hỏi:
“Tử Uyển và Khúc Duy đâu? Ngươi không làm gì bọn họ chứ?”Vu Phi còn chưa kịp mở miệng nhắc đến việc tháo xích sắt trên người nàng, thì bất chợt một luồng hương đàn lạnh lẽo lan tới.Mi mắt giật mạnh, Bá Hạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Cấm mắt tối sầm, ném Kình Thương cho Tô Thành, rồi sải bước tiến đến.Vừa rồi hắn đã lĩnh đủ đòn từ Tô Thành, nay lại thấy đến cả Toan Nghê cũng mang lửa giận như vậy.Thoáng chốc, Đường Cấm đã lóe người tới trước, một tay bóp chặt cổ hắn, lạnh lùng hỏi:
“Hồng Tụ Chiêu nhị đương gia, ngươi đã làm gì nàng?”…“Ta không sao.”Trong hành lang y liệu sở, Tử Uyển mở mắt, cười nhẹ:
“Có lẽ vì hắn quá mạnh, rất nhanh đã thoát khỏi khống chế của ta.”Nàng tuyệt nhiên không nói thật – thực ra chỉ khống chế chưa bao lâu, bản thân đã phun máu ngã xuống…May thay Bá Hạ cũng coi như quân tử, không làm khó một Omega yếu thế, trực tiếp bỏ đi Long Tiêu Cung.Một đêm biến động cuối cùng cũng trôi qua. Tô Thành chính thức tiếp quản Long Vực, Kình Thương cùng tàn dư thế lực đều bị giam giữ, chứng cứ phạm tội đang được thu thập, chẳng bao lâu sẽ công khai.Những kẻ bị thương cũng lần lượt được đưa đến y liệu sở.“Thật sao?” Đường Cấm cau mày, nhớ lại cảnh mình bị khống chế lúc trước – rõ ràng nàng không thoát ra được. Thực lực của Bá Hạ, so với mình, chẳng thể chênh lệch đến thế…“Ây da, thật mà.” Tử Uyển kiễng chân hôn nàng một cái, nắm chặt tay, cười hì hì:
“Chúng ta hẳn nên quan tâm Khúc Duy hơn.”Đường Cấm vừa mới nhíu mày, phút chốc khóe môi lại khẽ nhếch. Dù vậy, giọng nàng vẫn bình đạm như trước:
“Quan tâm hắn làm gì.”“Hắn vì giữ chân Bá Hạ mà bị đánh cho một trận, mặt còn sưng vù.”“À. Với một Alpha thì chẳng đáng gì, nghỉ vài ngày sẽ ổn.” Đường Cấm liếc sang chỗ khác, nghiêm trang nói: “Chúng ta đừng làm phiền hắn nghỉ ngơi.”“Nếu ngươi thật sự không muốn, ta tự đi thăm cũng được.” Tử Uyển cố ý nhìn thẳng vào mắt nàng.“Ta đi cùng.” Đường Cấm lập tức đáp.“Phụt—” Tử Uyển bật cười, ôm lấy mặt nàng hôn mạnh một cái, “Ngươi sao lại đáng yêu thế chứ!”Ghen còn cố tỏ ra đứng đắn!…Trong phòng bệnh số 301, Khúc Duy nằm trên giường, vừa quay đầu đã thấy hai người tay trong tay xuất hiện ở cửa.“Khúc Duy, ngươi thế nào rồi?” Tử Uyển dịu giọng, “Chúng ta đến thăm ngươi.”Vốn chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng nhìn cảnh đó hắn suýt ngất. Mắt dán chặt vào đôi bàn tay đan vào nhau, hắn lắp bắp kêu lên:
“Đường Cấm! AO thụ thụ bất thân! Ngươi còn niệm Phật bao nhiêu năm nay mà!”“Phật nói, sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Đường Cấm thản nhiên ôm lấy eo Tử Uyển, “Hơn nữa, ta đã sớm nói rồi, nàng là của ta.”“Ngươi—!” Mặt Khúc Duy đỏ bừng, răng nghiến ken két. Cuối cùng, hắn thở dài: “Thôi thôi.”Thực ra hắn biết bản thân chẳng còn cơ hội. Ngay từ đầu, hai người vốn không phù hợp, và Tử Uyển cũng từng thẳng thừng cự tuyệt hắn.Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ đành nghiến răng nói:
“Tử Uyển là cô nương hiếm có. Nếu ngươi không đối xử tốt với nàng, ta sẽ đoạt lại bất cứ lúc nào!”Đường Cấm còn chưa kịp đáp, thì trong phòng bỗng vang lên một tiếng cười lạnh.Mọi người đều sửng sốt, nhìn sang góc phòng. Chậm rãi kéo rèm ra, Bá Hạ lộ diện với gương mặt sưng như đầu heo, giọng khàn khàn:
“Ngươi không có cơ hội đâu.”Hắn từng tận mắt chứng kiến vị Omega này trong lòng Đường Cấm quan trọng thế nào.
Huống chi, đến Khúc Duy cũng không thể tranh nổi.“Ngươi… sao lại ở đây!” Khúc Duy trừng mắt. Lúc vào đã thấy rèm khép, không ngờ có người trốn sẵn!Bá Hạ lạnh giọng: “Ai bảo ngươi nhiều chuyện.”Một Alpha đàn ông, níu kéo bác sĩ không buông, còn lo lắng có hủy dung hay không. Da dày đến thế, hắn cũng chịu thua. Ngay cả khi bị Trào Phong cạo sạch tóc, hắn cũng chẳng kêu ca lấy một tiếng!“Hắt xì!”Trên vọng lâu Long Tiêu Cung, Tô Thành khẽ nhăn mày hít mũi. Nàng đã thay một bộ y phục sạch sẽ, vết thương trên vai cũng được băng bó sơ.“Khoác thêm đi, gió lớn lắm.” Lăng Nguyệt Tịch lấy áo choàng của mình khoác lên vai nàng, quay người gom lại mái tóc rối vì gió, giọng nhạt nhòa:
“Ngươi gọi ta ra đây, rốt cuộc muốn nói gì?”Vốn xử lý xong Kình Thương, nàng nên quay về Hồng Tụ Chiêu. Tiếp tục ở lại đây, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.“Có chuyện muốn hỏi.” Tô Thành bước tới trước mặt, nghiêm giọng:
“Ngươi định trả thù ta thế nào? Có thể nói rõ chứ?”“Về nhà mà xem đi.” Lăng Nguyệt Tịch rũ mắt, quay lưng, không muốn để nàng nhìn thấy nét mặt mình.Tô Thành cong môi cười, vòng ra chắn trước mặt nàng, lấy từ trong áo ra chiếc mặt nạ heo nhỏ cùng tờ giấy kèm theo.【Ngươi chính là một con heo】Nàng giơ lên trước mặt đối phương, cười khẽ:
“Chỉ như vậy thôi sao? Lăng đại đương gia hận ta đến tận xương tủy, mà trả thù chỉ là một tờ giấy mắng một câu?”Ai hận ai đến tận xương? Rõ ràng nàng hận chính mình!Lăng Nguyệt Tịch cắn chặt môi, âm thầm siết nắm tay, lạnh giọng:
“Thế nào, ngươi còn muốn tìm đòn?”“Đương nhiên không.” Nét cười dần biến mất, Tô Thành nhìn thẳng vào đôi mắt biếc như ngọc của nàng, nghiêm túc hỏi:
“Mặt nạ này là ngươi khâu lại sao? Ta chỉ muốn biết – Lăng đại đương gia lại tặng nó cho ta, rốt cuộc có ý gì?”Nhìn từng mũi chỉ vụng về trên chiếc mặt nạ, có thể thấy tốn bao nhiêu tâm sức. Trước giờ nàng vẫn tưởng Lăng Nguyệt Tịch hận mình đến tận cùng. Nhưng khi thấy chiếc mặt nạ này, trong lòng nàng vừa khiếp sợ vừa… âm thầm mong chờ.Lẽ nào… Lăng Nguyệt Tịch vẫn chưa buông bỏ?Bề ngoài, Tô Thành tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng sóng gió cuộn trào. Tim như nghẹn nơi cổ họng, nàng vừa khao khát câu trả lời, vừa run sợ. Sợ hi vọng vụt tắt, sợ tất cả chỉ là tự mình đa tình.Lăng Nguyệt Tịch liếc qua chiếc mặt nạ, đôi mắt rũ xuống, khẽ thì thầm:
“… Giờ nói những điều này còn có ý nghĩa sao?”“Có.” Tô Thành gắng kiềm chế hơi thở bất ổn, nắm chặt tay, dịu giọng:
“Với ta, nó rất quan trọng.”Lời nói như bị gió thổi tan, khiến đối diện chìm vào im lặng. Nàng cắn môi, thật lâu không trả lời.Từng giây từng phút trôi qua, đôi mắt xanh thẳm như ngân hà vẫn ánh lên bóng hình duy nhất kia. Lăng Nguyệt Tịch bỗng quay đi, khẽ nói:“Ý tứ chính là… ta thích ngươi.”--------Ỏ ỏoo ngọt ngào quá đi thuii heheh