[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 90
“Cái gì? Ngươi phải đi?” Tử Uyển dựa vào khung cửa, nhìn người đang thu dọn hành lý, vẻ mặt kinh ngạc.“Không chỉ ta đi, ngươi cũng phải theo cùng.” Động tác trên tay không dừng, thần sắc Lăng Nguyệt Tịch vẫn lạnh nhạt, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. “Ngươi mang thai, ra ngoài lâu như vậy rồi cũng nên trở về.”“Ta không đi. Đường Cấm vất vả lắm mới mở được đường…”Hơn nữa, trước mắt đúng lúc phải đối phó Kình Thương, để Đường Cấm một mình chiến đấu còn nàng quay về Hồng Tụ Chiêu dưỡng thai sao? Không thể nào. Đừng nói bây giờ ba tháng còn chưa có dấu hiệu rõ ràng, cho dù sau này bụng lớn rồi nàng cũng sẽ ở lại Long Vực, cùng nhau đối mặt.“Đừng hồ nháo.” Lăng Nguyệt Tịch cau mày, nói: “Nếu nàng biết ngươi mang thai, nhất định cũng sẽ bắt ngươi trở về.”“Nhưng giờ còn chưa ai biết mà. Với lại, đứa bé này là của ta, nằm trên người ta…” Tử Uyển lầm bầm, ánh mắt vẫn len lén quan sát nàng, do dự một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Ê, ngươi không phải còn muốn… khụ, ‘trả thù’ Tô Thành sao? Thế mà giờ lại bỏ đi?”Hai người này, rõ ràng còn để tâm đến nhau. Tuy toàn Long Vực đều truyền rằng Tô Thành và Mạc Mi có quan hệ, nhưng Tử Uyển tận mắt nhìn thấy, ánh mắt Tô Thành nhìn Mạc Mi trong trẻo, thuần khiết như đối với tỷ tỷ, hoàn toàn không có nửa điểm tạp niệm.Tất nhiên, đó là suy nghĩ của nàng. Nếu nhìn từ góc độ một kẻ hay ghen, thì chẳng khác nào một hũ giấm khổng lồ! Từ khi đến Long Vực tới giờ, người này chưa từng có một ngày sắc mặt tốt…Giờ lại đột ngột nói phải rời đi, Tử Uyển ngược lại cảm thấy nàng chưa chắc đã buông bỏ được.“Trả thù xong rồi.” Lăng Nguyệt Tịch đóng rương hành lý, ngẩng mắt nhìn nàng. “Ta đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”“Chúng ta?” Tử Uyển ngẩn ra. “Ta chưa đồng ý mà!”“Không đến lượt ngươi.”Nói dứt lời, Lăng Nguyệt Tịch đã nắm lấy tay nàng kéo đi.“Ê ê, ngươi ghen ta với Đường Cấm đúng không!” Đi một mình còn đỡ, đằng này cứ phải lôi nàng theo, rõ ràng là không muốn để nàng lại gần Đường Cấm.“Ghen?” Lăng Nguyệt Tịch bật cười lạnh. “Ngươi cho rằng ta hẹp hòi đến thế?”Còn cần phải hỏi? Chính nàng cũng tự biết rõ lòng mình chứ!“Lăng Nguyệt Tịch! Ta sẽ không bỏ Đường Cấm lại!” Tử Uyển túm chặt tay áo nàng, một tay bám vào khung cửa giữ vững thân hình, đôi mắt kiên định nhìn nàng. “Hơn nữa, ta không tin ngươi thật sự sẽ đi.”Lăng Nguyệt Tịch khẽ nhếch môi, cười nhạt: “Vậy ngươi đã nghĩ sai rồi.”Lời vừa dứt, di động trong túi cả hai đồng thời rung lên.Tin nhắn Đường Cấm: Kế hoạch có biến, lập tức tới Long Tiêu Cung!Chỉ một câu ngắn ngủi, không kịp giải thích nguyên nhân, đủ thấy tình thế cấp bách và nghiêm trọng đến mức nào.Sắc mặt lập tức trầm xuống, Lăng Nguyệt Tịch buông hành lý, nhanh chóng bước xuống lầu.Tin tức này, dĩ nhiên Thi Vân Khởi cũng nhận được. Vừa ngẩng đầu, nàng đã thấy người vừa mới nói “phải đi” giờ lại cầm thương, vội vã lao ra khỏi sứ quán.“Này, không phải nói mặc kệ sao!”Phía sau, Tử Uyển cũng chạy theo, vừa kéo tay nàng vừa nói: “Đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi!”
---Hồng Tụ Chiêu đột ngột kéo đến Long Tiêu Cung, sau khi nhận tin tức, phản ứng đầu tiên của Lăng Nguyệt Tịch là đi tìm Tô Thành. Nhưng khi ba người tới nơi, trong phòng chỉ còn Mạc Mi.“A Thành? Nàng vừa mới đi, nói là đến sứ quán. Sao, các ngươi không gặp sao?” Thấy vẻ mặt ba người đều khác lạ, giữa mày Mạc Mi hiện lên vẻ ngờ vực. “Có chuyện gì vậy?”Thi Vân Khởi lắc đầu, đưa điện thoại ra cho nàng xem. “Chúng ta cũng không rõ, chỉ vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy đến, nhưng vẫn chậm một bước.”Tình huống khẩn cấp khiến những người trước đó còn tranh cãi gay gắt giờ bỗng trở nên đồng lòng hiếm thấy.Nhìn thời gian tin nhắn Đường Cấm gửi đi, Mạc Mi trầm giọng: “Nàng hẳn đang trên đường tới Long Tiêu Cung.”Có thể khiến Đường Cấm liên tục gửi tin như vậy, tình thế chắc chắn không đơn giản. Chẳng lẽ bọn họ đã bại lộ?Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy bật.“Trào Phong!”Mọi người quay đầu, thấy Trương Vĩ hoảng hốt xông vào, phía sau còn có một nam nhân trẻ tuổi. “Không xong rồi, Bệ Ngạn bị bắt!”Ánh mắt sắc bén, Lăng Nguyệt Tịch lập tức hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Chưa thấy Tô Thành, ngược lại lại gặp người của Hồng Tụ Chiêu, Trương Vĩ ngẩn người. “Sao các ngươi lại ở đây?”“Tô Thành cùng Đường Cấm đã đi Long Tiêu Cung.” Tử Uyển nói, giọng gấp gáp: “Ngươi biết gì thì mau nói đi, đừng vòng vo nữa!”“À à, là thế này…” Trương Vĩ thở hổn hển, chỉ sang nam nhân bên cạnh. “Vừa rồi ta đang tuần tra thì phó tướng của Bệ Ngạn tìm đến.” “Tùng Ngô.” Sắc mặt nặng nề, nam nhân nhanh chóng báo tên họ rồi vội vàng nói: “Chiều nay ta cùng Bệ Ngạn thượng tướng đi tuần tra khu hạ tầng, tình cờ gặp một nữ hài vừa mới phân hoá thành Omega…”“Phân hoá thành Omega đều phải bị đưa đến Mãn Đình Phương, đó vốn là quy củ của Long Vực.”Trong đại điện Long Tiêu Cung, Kình Thương ngồi trên bảo tọa, ánh mắt âm trầm, từ trên cao nhìn xuống người bị áp chế dưới đất: “Bệ Ngạn, vì sao ngươi lại ra tay can thiệp?”Hai bên, Đường Cấm và Li Vẫn đứng thẳng, còn Vu Phi thì bị xích sắt trói tay chân, bị hộ vệ quân ép quỳ giữa đại điện.Vì sao nàng phải can thiệp?Vu Phi cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm nền đất. Trước kia nàng vẫn mù mờ, giờ đã biết rõ chân tướng, sao có thể trơ mắt nhìn một nữ hài bị đẩy vào hố lửa?Dù chưa chính thức mở cửa, nhưng bất cứ Omega nào bị đưa vào Mãn Đình Phương cũng đều phải chịu sỉ nhục và tra tấn. Cô bé ấy mới mười mấy tuổi, vừa phân hoá, còn trong trạng thái hoảng loạn, vậy mà hộ vệ quân lại ngang nhiên đến bắt!“Đừng lại gần!” Nữ hài vừa khóc vừa kêu cứu: “Bệ Ngạn thượng tướng, xin cứu ta…”Nghĩ đến tình cảnh đó, Vu Phi hít sâu một hơi, ép bản thân nén giận: “Nghĩa phụ… ta vốn cho rằng, chức trách của hộ vệ quân chỉ là bảo vệ Long Tiêu Cung.”Chứ không phải lén lút chấp hành loại nhiệm vụ bẩn thỉu này.“Ngươi cho rằng?” Li Vẫn lạnh giọng: “Vì cứu một Omega, ngươi đánh trọng thương hơn mười hộ vệ quân. Lệnh này là do nghĩa phụ hạ, ngươi có ý kiến gì sao?”“Không…” Vu Phi cắn răng, run run đáp: “Ta chỉ là… nhất thời xúc động.”“Xúc động?” Kình Thương nhíu mày, chậm rãi đứng lên, giọng trầm thấp: “Mãn Đình Phương ăn ngon mặc đẹp, Omega ở đó sống sung sướng, bao người hâm mộ không được. Bệ Ngạn, ‘xúc động’ của ngươi là vì cái gì?”Mỗi khi chuẩn bị trừng phạt, hắn đều có dáng vẻ này: thong thả đùa nghịch chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, giọng điệu bình thản đến rợn người. Ai từng trải qua đều biết, hắn đang suy tính nên dùng hình phạt nào.Vu Phi mồ hôi lạnh rịn xuống thái dương. Đúng là nàng đã xúc động, hành động có thể liên luỵ toàn bộ, ảnh hưởng đến cả kế hoạch tiếp theo. Nhưng nếu được chọn lại, nàng vẫn sẽ cứu cô bé ấy!“Nghĩa phụ.” Thấy tình thế bất lợi, Đường Cấm vội xen vào: “Bệ Ngạn mới mười chín tuổi, lần đầu thấy một Omega vừa phân hoá nên mới kích phát bản năng bảo hộ. Đây là thiên tính của Alpha, lúc ấy nàng chưa nghĩ thấu đáo.”“Thiên tính? Ta không thấy thế.” Li Vẫn hừ lạnh. “Ngươi nhìn ánh mắt nàng đi, ý vị sâu xa lắm.”Ánh mắt?!Vu Phi cùng Đường Cấm cùng lúc biến sắc. Nếu Li Vẫn đã nhận ra, Kình Thương chắc chắn cũng chú ý. Phải làm sao đây?!“Ta thì chẳng thấy có gì.” Một giọng nói vang lên. Người vừa tới mặc áo ngủ, khoác vội áo khoác ngoài, chính là Tô Thành. Nàng liếc Li Vẫn, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi bị trói tay chân quỳ dưới đất, ánh mắt còn khó coi hơn.”“Ngươi!” Li Vẫn sầm mặt, đánh giá Tô Thành từ đầu đến chân, ánh mắt đầy châm chọc. “Vừa tỉnh ngủ sao? Đi dép lê đến Long Tiêu Cung? Trào Phong, ngươi còn coi nghĩa phụ ra gì không?”“Nghĩa phụ thứ lỗi.” Tô Thành nghiêm giọng: “Trào Phong nghe tin có người giở trò, vội chạy đến, chưa kịp thay đồ.”“Giở trò?” Li Vẫn cười khẩy. “Ngươi nghe ai nói? Với lại, chuyện của Bệ Ngạn liên quan gì đến ngươi? Sao không ở nhà bầu bạn tiểu tình nhân?”Ám chỉ kia nói ai thì không cần hỏi.Sắc mặt Tô Thành tối sầm, từng chữ bật ra lạnh lẽo: “Nàng là tỷ tỷ ta. Nếu còn dám ăn nói bậy, ta không ngại đá thêm một lần nữa.”Sức mạnh tin tức tố cấp S bùng phát, hương vị quả nho lẫn long lan toả khắp đại điện, ép đến nghẹt thở.Li Vẫn nhớ đến lần bị nàng đá hộc máu trong doanh trại, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Khói thuốc súng của hắn cũng nhanh chóng lan tràn, hai luồng tin tức tố mạnh mẽ va chạm, áp lực quỷ dị khiến mọi người căng thẳng.“Đủ rồi!” Kình Thương gầm lên, cắt ngang bầu không khí. “Các ngươi muốn để ta trừng phạt cả hai sao?”“Không dám.” Hai người đồng thanh, lập tức thu hồi khí thế.Đại điện lặng ngắt. Kình Thương nhìn Tô Thành hồi lâu, bỗng nói: “Trước nay ngươi chưa từng gấp gáp thế này. Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ. Từ trước đến nay ngươi chỉ để ý Mạc Mi, từ khi nào lại quan tâm người khác?”Đường Cấm khẽ cau mày, tim thắt lại. Quả nhiên, đi dép lê tới Long Tiêu Cung, sao lại không khiến hắn nghi ngờ!
---Nghe Trương Vĩ kể lại, Mạc Mi trầm giọng: “Vu Phi vì vậy, Kình Thương chắc chắn sẽ sinh nghi.”Tựa vào ghế, Lăng Nguyệt Tịch cũng gật đầu: “Đúng thế.”Đứa trẻ ấy tính tình đơn thuần, trọng nghĩa, vừa thấy hộ vệ quân bắt Omega đã không kiềm được ra tay, đó mới là chuyện lạ.“Giờ làm sao?” Trương Vĩ hỏi. “Hay ta đi Long Tiêu Cung dò xét?”“Không được.” Thi Vân Khởi lập tức ngăn lại. “Hiện giờ Kình Thương mới chỉ nghi ngờ. Nếu tất cả đều chạy tới cầu tình, càng khiến hắn sinh nghi.”“Vậy chúng ta chỉ biết chờ?”“Chưa chắc.” Thi Vân Khởi lắc đầu. “Nếu qua được thì tốt, nếu không… chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”“Không được!” Trương Vĩ hoảng hốt. “Mãn Đình Phương vẫn trong tay hắn. Chỉ cần một mệnh lệnh, Omega trong đó sẽ bị biến thành con tin!”Chưa cứu được người, nếu đánh, chỉ cần một tin lọt ra là xong.Lăng Nguyệt Tịch trầm ngâm rồi nói: “Có lẽ, ta và ngươi nên thay đổi kế hoạch, đánh bất ngờ.”Mạc Mi gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy. Thay vì bị động chờ, chi bằng ra tay trước, tàn nhẫn một lần.”Lăng Nguyệt Tịch nhướng mày: “Ý ngươi là…?”“Lối mòn cũ của đại đương gia.” Mạc Mi khẽ cười. “Đã làm thì phải làm lớn.”
---Sau khi bàn bạc, mọi người lập tức phân công.Người trong Mãn Đình Phương không thể bỏ mặc, nhưng lần này không nhất thiết phải đưa ra ngoài, chỉ cần giành quyền khống chế. Ban đầu vốn là Tô Thành đi, nay đổi thành Lăng Nguyệt Tịch và Thi Vân Khởi dẫn theo vài người Hồng Tụ Chiêu, nhân đêm tối lặng lẽ tiến vào. Ngoài Mãn Đình Phương, Tùng Ngô cũng bố trí lực lượng chờ tiếp ứng.Mạc Mi tìm hai phó tướng của Tô Thành: “Các ngươi dẫn tiên phong quân mai phục ở lối vào thượng tầng. Bất kỳ ai xuất nhập đều phải ngăn lại!”Đường lên thượng tầng chỉ có một chiếc cầu thang dài trăm bậc, vốn để phô trương địa vị cao quý của Kình Thương. Nhưng chỉ cần phong toả chỗ đó, mệnh lệnh sẽ không truyền xuống được.Khi ấy, việc duy nhất còn lại là đối phó hộ vệ quân thượng tầng.Ngay sau đó, Bạch Cập và Diên Vĩ lĩnh mệnh, tập hợp nhân thủ.Trong tiên phong quân, ngoài Tô Thành và Vu Phi, còn lại một người nắm binh quyền —— Bá Hạ.Tại võ đài hậu viện, Tử Uyển túm lấy Khúc Duy, nhất quyết kéo đi.Sắc mặt khó hiểu, Bá Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Ngươi muốn tỷ thí với ta?”Người này vốn quanh năm ở viện nghiên cứu, hôm nay lại nổi hứng gì? Nghe đồn Bồ Lao đặc biệt theo đuổi hắn, chẳng lẽ muốn khoe khoang trước mặt Tử Uyển? Vậy thì chọn nhầm đối tượng rồi.“Ừm…” Khúc Duy gật đầu, lo hắn không đồng ý liền cứng rắn nói: “Ngươi chẳng lẽ sợ?”Ngoài mặt tỏ vẻ mạnh mẽ, trong lòng hắn đã muốn khóc. Từ sau lần trọng thương ở khu cảm nhiễm, Bá Hạ đêm nào cũng luyện tập đến khuya, vốn đã rất mạnh.Rõ ràng mình chẳng phải đối thủ, nhưng vừa thấy Tử Uyển, hắn lại không kìm được mà muốn khoe khoang!“Chỉ điểm đến là được.” Tử Uyển vội ngăn, thầm thở dài. Người này rốt cuộc sính cái gì?“Đừng lo.” Khúc Duy đẩy kính, nở nụ cười ưu nhã: “Ta nắm chừng được.”“…”Bên kia, Trương Vĩ dẫn thủ hạ tuần tra ở trung tầng, thực chất là để quan sát động tĩnh trong doanh trại.“Không xong rồi, Phụ Hý thượng tướng!”Tiếng hét đột ngột vang lên, dọa Trương Vĩ giật nảy. “Sao thế?!”Quân của Kình Thương hay Bá Hạ vẫn yên ổn, người này làm gì mà hoảng hốt vậy?“Địch tập, thượng tướng!” Lính hộc tốc chạy đến: “Rất nhiều cơ giáp đang bay về phía Long Vực!”“Cái gì?!”Hồng Tụ Chiêu cơ giáp sao? Rõ ràng kế hoạch không có đoạn này! Nếu nổ súng sẽ kinh động toàn bộ! Sắc mặt Trương Vĩ tái nhợt, lập tức phóng người vượt tường, lao thẳng ra ngoài.Ngoài Long Vực, Phác Phác lái cơ giáp, lơ lửng giữa không trung. Còn cách hơn mười mét, nàng đã thấy một người mặc quân phục Phá Hiểu lao ra, vừa nhảy vừa vẫy tay điên cuồng về phía mình…---------Chịu hết nõiiii 🥹 bùn ngủ quá. Mắt nhắm mắt mở lỡ đăng sai sót gì thì khổ. Nên mọi người ráng chờ Sốp 1 ngày nữa nhe. Mai sẽ full
---Hồng Tụ Chiêu đột ngột kéo đến Long Tiêu Cung, sau khi nhận tin tức, phản ứng đầu tiên của Lăng Nguyệt Tịch là đi tìm Tô Thành. Nhưng khi ba người tới nơi, trong phòng chỉ còn Mạc Mi.“A Thành? Nàng vừa mới đi, nói là đến sứ quán. Sao, các ngươi không gặp sao?” Thấy vẻ mặt ba người đều khác lạ, giữa mày Mạc Mi hiện lên vẻ ngờ vực. “Có chuyện gì vậy?”Thi Vân Khởi lắc đầu, đưa điện thoại ra cho nàng xem. “Chúng ta cũng không rõ, chỉ vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy đến, nhưng vẫn chậm một bước.”Tình huống khẩn cấp khiến những người trước đó còn tranh cãi gay gắt giờ bỗng trở nên đồng lòng hiếm thấy.Nhìn thời gian tin nhắn Đường Cấm gửi đi, Mạc Mi trầm giọng: “Nàng hẳn đang trên đường tới Long Tiêu Cung.”Có thể khiến Đường Cấm liên tục gửi tin như vậy, tình thế chắc chắn không đơn giản. Chẳng lẽ bọn họ đã bại lộ?Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy bật.“Trào Phong!”Mọi người quay đầu, thấy Trương Vĩ hoảng hốt xông vào, phía sau còn có một nam nhân trẻ tuổi. “Không xong rồi, Bệ Ngạn bị bắt!”Ánh mắt sắc bén, Lăng Nguyệt Tịch lập tức hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Chưa thấy Tô Thành, ngược lại lại gặp người của Hồng Tụ Chiêu, Trương Vĩ ngẩn người. “Sao các ngươi lại ở đây?”“Tô Thành cùng Đường Cấm đã đi Long Tiêu Cung.” Tử Uyển nói, giọng gấp gáp: “Ngươi biết gì thì mau nói đi, đừng vòng vo nữa!”“À à, là thế này…” Trương Vĩ thở hổn hển, chỉ sang nam nhân bên cạnh. “Vừa rồi ta đang tuần tra thì phó tướng của Bệ Ngạn tìm đến.” “Tùng Ngô.” Sắc mặt nặng nề, nam nhân nhanh chóng báo tên họ rồi vội vàng nói: “Chiều nay ta cùng Bệ Ngạn thượng tướng đi tuần tra khu hạ tầng, tình cờ gặp một nữ hài vừa mới phân hoá thành Omega…”“Phân hoá thành Omega đều phải bị đưa đến Mãn Đình Phương, đó vốn là quy củ của Long Vực.”Trong đại điện Long Tiêu Cung, Kình Thương ngồi trên bảo tọa, ánh mắt âm trầm, từ trên cao nhìn xuống người bị áp chế dưới đất: “Bệ Ngạn, vì sao ngươi lại ra tay can thiệp?”Hai bên, Đường Cấm và Li Vẫn đứng thẳng, còn Vu Phi thì bị xích sắt trói tay chân, bị hộ vệ quân ép quỳ giữa đại điện.Vì sao nàng phải can thiệp?Vu Phi cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm nền đất. Trước kia nàng vẫn mù mờ, giờ đã biết rõ chân tướng, sao có thể trơ mắt nhìn một nữ hài bị đẩy vào hố lửa?Dù chưa chính thức mở cửa, nhưng bất cứ Omega nào bị đưa vào Mãn Đình Phương cũng đều phải chịu sỉ nhục và tra tấn. Cô bé ấy mới mười mấy tuổi, vừa phân hoá, còn trong trạng thái hoảng loạn, vậy mà hộ vệ quân lại ngang nhiên đến bắt!“Đừng lại gần!” Nữ hài vừa khóc vừa kêu cứu: “Bệ Ngạn thượng tướng, xin cứu ta…”Nghĩ đến tình cảnh đó, Vu Phi hít sâu một hơi, ép bản thân nén giận: “Nghĩa phụ… ta vốn cho rằng, chức trách của hộ vệ quân chỉ là bảo vệ Long Tiêu Cung.”Chứ không phải lén lút chấp hành loại nhiệm vụ bẩn thỉu này.“Ngươi cho rằng?” Li Vẫn lạnh giọng: “Vì cứu một Omega, ngươi đánh trọng thương hơn mười hộ vệ quân. Lệnh này là do nghĩa phụ hạ, ngươi có ý kiến gì sao?”“Không…” Vu Phi cắn răng, run run đáp: “Ta chỉ là… nhất thời xúc động.”“Xúc động?” Kình Thương nhíu mày, chậm rãi đứng lên, giọng trầm thấp: “Mãn Đình Phương ăn ngon mặc đẹp, Omega ở đó sống sung sướng, bao người hâm mộ không được. Bệ Ngạn, ‘xúc động’ của ngươi là vì cái gì?”Mỗi khi chuẩn bị trừng phạt, hắn đều có dáng vẻ này: thong thả đùa nghịch chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, giọng điệu bình thản đến rợn người. Ai từng trải qua đều biết, hắn đang suy tính nên dùng hình phạt nào.Vu Phi mồ hôi lạnh rịn xuống thái dương. Đúng là nàng đã xúc động, hành động có thể liên luỵ toàn bộ, ảnh hưởng đến cả kế hoạch tiếp theo. Nhưng nếu được chọn lại, nàng vẫn sẽ cứu cô bé ấy!“Nghĩa phụ.” Thấy tình thế bất lợi, Đường Cấm vội xen vào: “Bệ Ngạn mới mười chín tuổi, lần đầu thấy một Omega vừa phân hoá nên mới kích phát bản năng bảo hộ. Đây là thiên tính của Alpha, lúc ấy nàng chưa nghĩ thấu đáo.”“Thiên tính? Ta không thấy thế.” Li Vẫn hừ lạnh. “Ngươi nhìn ánh mắt nàng đi, ý vị sâu xa lắm.”Ánh mắt?!Vu Phi cùng Đường Cấm cùng lúc biến sắc. Nếu Li Vẫn đã nhận ra, Kình Thương chắc chắn cũng chú ý. Phải làm sao đây?!“Ta thì chẳng thấy có gì.” Một giọng nói vang lên. Người vừa tới mặc áo ngủ, khoác vội áo khoác ngoài, chính là Tô Thành. Nàng liếc Li Vẫn, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi bị trói tay chân quỳ dưới đất, ánh mắt còn khó coi hơn.”“Ngươi!” Li Vẫn sầm mặt, đánh giá Tô Thành từ đầu đến chân, ánh mắt đầy châm chọc. “Vừa tỉnh ngủ sao? Đi dép lê đến Long Tiêu Cung? Trào Phong, ngươi còn coi nghĩa phụ ra gì không?”“Nghĩa phụ thứ lỗi.” Tô Thành nghiêm giọng: “Trào Phong nghe tin có người giở trò, vội chạy đến, chưa kịp thay đồ.”“Giở trò?” Li Vẫn cười khẩy. “Ngươi nghe ai nói? Với lại, chuyện của Bệ Ngạn liên quan gì đến ngươi? Sao không ở nhà bầu bạn tiểu tình nhân?”Ám chỉ kia nói ai thì không cần hỏi.Sắc mặt Tô Thành tối sầm, từng chữ bật ra lạnh lẽo: “Nàng là tỷ tỷ ta. Nếu còn dám ăn nói bậy, ta không ngại đá thêm một lần nữa.”Sức mạnh tin tức tố cấp S bùng phát, hương vị quả nho lẫn long lan toả khắp đại điện, ép đến nghẹt thở.Li Vẫn nhớ đến lần bị nàng đá hộc máu trong doanh trại, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Khói thuốc súng của hắn cũng nhanh chóng lan tràn, hai luồng tin tức tố mạnh mẽ va chạm, áp lực quỷ dị khiến mọi người căng thẳng.“Đủ rồi!” Kình Thương gầm lên, cắt ngang bầu không khí. “Các ngươi muốn để ta trừng phạt cả hai sao?”“Không dám.” Hai người đồng thanh, lập tức thu hồi khí thế.Đại điện lặng ngắt. Kình Thương nhìn Tô Thành hồi lâu, bỗng nói: “Trước nay ngươi chưa từng gấp gáp thế này. Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ. Từ trước đến nay ngươi chỉ để ý Mạc Mi, từ khi nào lại quan tâm người khác?”Đường Cấm khẽ cau mày, tim thắt lại. Quả nhiên, đi dép lê tới Long Tiêu Cung, sao lại không khiến hắn nghi ngờ!
---Nghe Trương Vĩ kể lại, Mạc Mi trầm giọng: “Vu Phi vì vậy, Kình Thương chắc chắn sẽ sinh nghi.”Tựa vào ghế, Lăng Nguyệt Tịch cũng gật đầu: “Đúng thế.”Đứa trẻ ấy tính tình đơn thuần, trọng nghĩa, vừa thấy hộ vệ quân bắt Omega đã không kiềm được ra tay, đó mới là chuyện lạ.“Giờ làm sao?” Trương Vĩ hỏi. “Hay ta đi Long Tiêu Cung dò xét?”“Không được.” Thi Vân Khởi lập tức ngăn lại. “Hiện giờ Kình Thương mới chỉ nghi ngờ. Nếu tất cả đều chạy tới cầu tình, càng khiến hắn sinh nghi.”“Vậy chúng ta chỉ biết chờ?”“Chưa chắc.” Thi Vân Khởi lắc đầu. “Nếu qua được thì tốt, nếu không… chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”“Không được!” Trương Vĩ hoảng hốt. “Mãn Đình Phương vẫn trong tay hắn. Chỉ cần một mệnh lệnh, Omega trong đó sẽ bị biến thành con tin!”Chưa cứu được người, nếu đánh, chỉ cần một tin lọt ra là xong.Lăng Nguyệt Tịch trầm ngâm rồi nói: “Có lẽ, ta và ngươi nên thay đổi kế hoạch, đánh bất ngờ.”Mạc Mi gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy. Thay vì bị động chờ, chi bằng ra tay trước, tàn nhẫn một lần.”Lăng Nguyệt Tịch nhướng mày: “Ý ngươi là…?”“Lối mòn cũ của đại đương gia.” Mạc Mi khẽ cười. “Đã làm thì phải làm lớn.”
---Sau khi bàn bạc, mọi người lập tức phân công.Người trong Mãn Đình Phương không thể bỏ mặc, nhưng lần này không nhất thiết phải đưa ra ngoài, chỉ cần giành quyền khống chế. Ban đầu vốn là Tô Thành đi, nay đổi thành Lăng Nguyệt Tịch và Thi Vân Khởi dẫn theo vài người Hồng Tụ Chiêu, nhân đêm tối lặng lẽ tiến vào. Ngoài Mãn Đình Phương, Tùng Ngô cũng bố trí lực lượng chờ tiếp ứng.Mạc Mi tìm hai phó tướng của Tô Thành: “Các ngươi dẫn tiên phong quân mai phục ở lối vào thượng tầng. Bất kỳ ai xuất nhập đều phải ngăn lại!”Đường lên thượng tầng chỉ có một chiếc cầu thang dài trăm bậc, vốn để phô trương địa vị cao quý của Kình Thương. Nhưng chỉ cần phong toả chỗ đó, mệnh lệnh sẽ không truyền xuống được.Khi ấy, việc duy nhất còn lại là đối phó hộ vệ quân thượng tầng.Ngay sau đó, Bạch Cập và Diên Vĩ lĩnh mệnh, tập hợp nhân thủ.Trong tiên phong quân, ngoài Tô Thành và Vu Phi, còn lại một người nắm binh quyền —— Bá Hạ.Tại võ đài hậu viện, Tử Uyển túm lấy Khúc Duy, nhất quyết kéo đi.Sắc mặt khó hiểu, Bá Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Ngươi muốn tỷ thí với ta?”Người này vốn quanh năm ở viện nghiên cứu, hôm nay lại nổi hứng gì? Nghe đồn Bồ Lao đặc biệt theo đuổi hắn, chẳng lẽ muốn khoe khoang trước mặt Tử Uyển? Vậy thì chọn nhầm đối tượng rồi.“Ừm…” Khúc Duy gật đầu, lo hắn không đồng ý liền cứng rắn nói: “Ngươi chẳng lẽ sợ?”Ngoài mặt tỏ vẻ mạnh mẽ, trong lòng hắn đã muốn khóc. Từ sau lần trọng thương ở khu cảm nhiễm, Bá Hạ đêm nào cũng luyện tập đến khuya, vốn đã rất mạnh.Rõ ràng mình chẳng phải đối thủ, nhưng vừa thấy Tử Uyển, hắn lại không kìm được mà muốn khoe khoang!“Chỉ điểm đến là được.” Tử Uyển vội ngăn, thầm thở dài. Người này rốt cuộc sính cái gì?“Đừng lo.” Khúc Duy đẩy kính, nở nụ cười ưu nhã: “Ta nắm chừng được.”“…”Bên kia, Trương Vĩ dẫn thủ hạ tuần tra ở trung tầng, thực chất là để quan sát động tĩnh trong doanh trại.“Không xong rồi, Phụ Hý thượng tướng!”Tiếng hét đột ngột vang lên, dọa Trương Vĩ giật nảy. “Sao thế?!”Quân của Kình Thương hay Bá Hạ vẫn yên ổn, người này làm gì mà hoảng hốt vậy?“Địch tập, thượng tướng!” Lính hộc tốc chạy đến: “Rất nhiều cơ giáp đang bay về phía Long Vực!”“Cái gì?!”Hồng Tụ Chiêu cơ giáp sao? Rõ ràng kế hoạch không có đoạn này! Nếu nổ súng sẽ kinh động toàn bộ! Sắc mặt Trương Vĩ tái nhợt, lập tức phóng người vượt tường, lao thẳng ra ngoài.Ngoài Long Vực, Phác Phác lái cơ giáp, lơ lửng giữa không trung. Còn cách hơn mười mét, nàng đã thấy một người mặc quân phục Phá Hiểu lao ra, vừa nhảy vừa vẫy tay điên cuồng về phía mình…---------Chịu hết nõiiii 🥹 bùn ngủ quá. Mắt nhắm mắt mở lỡ đăng sai sót gì thì khổ. Nên mọi người ráng chờ Sốp 1 ngày nữa nhe. Mai sẽ full