[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 60
Buổi tối trong trại, muốn lục soát cả ngọn núi để tìm một người hiển nhiên không dễ. So với mò mẫm khắp nơi, chi bằng trực tiếp “dẫn xà xuất động”, cược một phen sẽ nhanh hơn.Lại có một quả đào từ trên đầu thả xuống, Vu Phi sững sờ vài giây. Sau khi hoàn hồn từ nỗi sợ ban nãy, nàng liền bắt đầu kịch liệt giãy giụa, trong miệng phát ra những tiếng ú ớ nghẹn ngào.Trong tình cảnh như vậy, con tin càng kêu to thì càng dễ thu hút người đến.Thi Vân Khởi suy nghĩ một chút, rồi bước đến kéo giẻ chặn miệng nàng ra. Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Vu Phi hét lớn, giọng lạc cả đi vì gấp gáp:“Đừng ra đây! 02438, cho dù ngươi xuất hiện bọn chúng cũng sẽ không tha cho ta đâu!”“Hồng Tụ Chiêu là lũ âm hiểm xảo trá, ngươi mau chạy đi! Ngàn vạn lần đừng quay đầu lại!”“Đừng quan tâm đến ta! Nghe rõ chưa, 02438!”…Trong màn đêm đen đặc, tiếng gào khản cổ quanh quẩn khắp núi rừng, bi tráng đến nao lòng.Tử Uyển đứng bên cạnh, tâm tình cực kỳ phức tạp, trên mặt đầy vạch đen.“Đứa nhỏ này cũng biết điều đấy.” Thi Vân Khởi thầm lẩm bẩm, rồi lại cố tình thêm dầu vào lửa, lớn giọng hô:
“Bằng hữu Long Vực kia, ngươi nên nghĩ cho kỹ đi. Tính tình đại đương gia chúng ta vốn không tốt, nếu ngươi còn không chịu hiện thân, vị Alpha trẻ tuổi này e rằng sẽ phải làm bia ngắm sống!”Vu Phi nghe vậy càng hoảng loạn:
“Các ngươi dám! Ta chính là Thượng tướng của Long Vực!”“Đám tiểu nhân đê tiện các ngươi, có gan thì đường đường chính chính đấu với ta một trận!”…Nghe nàng gào ầm lên, Tử Uyển không khỏi lén kéo tay áo Thi Vân Khởi, thấp giọng hỏi:
“Thật sự muốn động thủ sao?”“Làm sao có thể.” Thi Vân Khởi liếc nàng một cái, hạ giọng chỉ để hai người nghe:
“Ngươi dùng đầu mà nghĩ xem, con tin quan trọng thế này sao có thể giết? Chúng ta làm thế chỉ để dụ Alpha kia ra thôi.”Thì ra là đang cố tình lộng huyền hư.Nói rồi, nàng còn khẽ gõ trán Tử Uyển, dịu dàng trách:
“Ngươi vừa rồi còn bảo muốn đi nghỉ sớm, sao giờ vẫn còn chạy ra đây?”“… Ta, ta biết rồi, giờ liền trở về.”Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, Hồ Tử Uyển cúi đầu đáp, vội vàng xoay người kéo Alpha kia rời đi.Nhưng mới đi được mấy bước, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng quát:
“Đứng lại!”Hai người cứng đờ, sau lưng lập tức túa mồ hôi lạnh.“Không phải ngươi định trở về sao? Vậy hướng bên kia đi làm gì?” Thi Vân Khởi bước tới, ánh mắt dừng lại trên “nữ nhân” đang cúi đầu, nghi hoặc nói:
“Người này là…”Một Omega vóc dáng rắn chắc, thậm chí cao lớn hơn cả Tử Uyển một vòng.Mấy tháng qua thức ăn có khá hơn, ai cũng béo tốt thêm đôi chút, nhưng người này… nhìn vẫn có gì đó không ổn. Còn khoác áo của Tử Uyển? Không rộng quá sao?Càng nhìn càng thấy lạ, mà đối phương thì càng trốn, cúi gằm đầu nấp sau lưng Hồ Tử Uyển, nhất quyết không để nàng thấy rõ mặt.Tựa như chim ưng bắt gà con, ba người lượn vòng quanh nhau.Trong lòng như lửa đốt, Tử Uyển nhịn không nổi bật thốt:
“Ngươi… ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm người ta kiểu đó, cứ như sắc lang vậy!”Thi Vân Khởi bĩu môi:
“Ai mà sắc lang, ta chỉ tò mò thôi…”Nàng vẫn thấy có gì không ổn, song chưa kịp nghĩ ra thì bất chợt vang lên một tiếng súng chát chúa.Lăng Nguyệt Tịch dường như đã xung đột với Vu Phi.Thi Vân Khởi cau mày, sợ nàng ta nổi nóng bắn chết con tin mất, vội vã bỏ qua chuyện bên này để chạy đi ngăn cản.Nhân lúc mọi người đều bị thu hút, Tử Uyển lặng lẽ lùi lại vài bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Alpha kia lập tức rời đi.“Nhị đương gia, vậy chúng ta mặc kệ bên kia thật sao?” 02438 lo lắng hỏi.“Đúng vậy, nàng đã nói rồi, đừng xen vào chuyện nàng.” Tử Uyển phất tay, khẽ nói:
“Không còn thời gian, đi nhanh lên. Nàng sẽ không chết được đâu.”Alpha kia còn do dự, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn Vu Phi một cái thật sâu, thì thầm:
“Thực xin lỗi, hãy bảo trọng!”…Bên kia, Vu Phi kêu gào hồi lâu vẫn không thấy 02438 xuất hiện. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nàng ít nhiều vẫn thấy hụt hẫng.Đều là chiến sĩ tiên phong, nàng không ngờ đối phương lại thật sự bỏ mặc mình.Lẽ nào tình huống này không nên là “song hướng lao tới” sao? Thật chẳng có nghĩa khí gì cả!Nếu không phải vì để nhóm người này trộm heo, nàng nào rơi vào bước đường này!Một viên đạn sượt qua da đầu, suýt chút nữa làm cháy cả tóc.Lăng Nguyệt Tịch lạnh lùng quát:
“Tốt nhất ngươi nên giữ miệng sạch sẽ! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao, con chó săn của Kình Thương!”Chó săn? Nàng dám mắng mình là chó săn?!“Phi!” Vu Phi tức giận quát:
“Nghĩa phụ ta sáng lập Long Vực để thu lưu dân chạy nạn, nuôi sống biết bao người. Còn các ngươi thì sao? Ngoài việc cướp sạch vật tư cực khổ bọn ta kiếm được, các ngươi có tư cách gì mà nói ta? Đồ hèn hạ vô sỉ!”Năm mười chín tuổi, đúng lúc huyết khí phương cương. Nghe kẻ khác chửi rủa ân nhân cứu mạng của mình, Vu Phi giận dữ đến mức gân xanh nổi đầy cổ.Từ nhỏ nàng đã lang bạt khắp nơi, nếu không có Long Vực thu nhận, cho cơm ăn, e rằng nàng đã sớm chết đói. Khi ấy, nàng đã âm thầm thề, sau này nhất định trở thành chiến sĩ ưu tú, bảo vệ Long Vực.May mắn thay, năm mười ba tuổi nàng phân hóa thành Alpha cấp A, được Kình Thương coi trọng, dốc lòng bồi dưỡng. Những năm qua, Vu Phi chưa từng lười biếng, bất kỳ nhiệm vụ nào cũng liều mình hoàn thành, ngày thường càng chăm chỉ rèn luyện gấp bội.Trong mắt nàng, Trào Phong, Toan Nghê vừa là đồng đội vừa là tấm gương.
Còn Kình Thương, nàng mãi ghi nhớ ân cứu mạng, xem ông như cha ruột để kính trọng.“Đê tiện vô sỉ? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Long Vực thành lập khi ấy ngươi mới mười tuổi? Ngươi từng tới Mãn Đình Phương chưa?” Lăng Nguyệt Tịch hỏi.Không ngờ lại nghe thấy ba chữ kia, Vu Phi sững sờ, hai mắt mở to.
“Mãn Đình Phương? Ngươi… làm sao biết được?!”Nghe vậy, Vu Phi bàng hoàng, trong lòng dâng lên dự cảm mơ hồ. Nhưng nàng vẫn cố chấp gào:
“Không thể nào! Ngươi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, sao có thể hiểu Long Vực? Nhất định là ngươi đang lừa gạt ta!”Nói đến đây, nàng bỗng nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu:
“Ta hiểu rồi! Ngươi muốn tẩy não ta, giống như đã làm với Trào Phong, Toan Nghê đúng không?!”Lời vừa dứt, Thi Vân Khởi đã sầm mặt đi tới, vén tay áo hùng hổ:
“Ngươi coi chúng ta Hồng Tụ Chiêu là đa cấp chắc?! Còn dám nói chúng ta tẩy não ngươi?”Nàng bật quạt xếp, ánh mắt lạnh hẳn đi:
“Nói cho ngươi biết, tỷ tỷ ta lúc Kình Thương lập Long Vực đã từng giúp một tay. Khi ấy ngươi chắc còn đang chơi bùn!”“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?!” Vu Phi hoàn toàn ngây dại.Thi Vân Khởi cười nhạt, nheo mắt:
“Nói tên ta ngươi cũng chẳng biết. Thế này đi, nhớ lại xem nghĩa phụ ngươi từng ban cho ta danh hiệu gì.”Danh hiệu? Truy phong?Trong lòng nàng bỗng nổi lên một suy đoán to gan, song không dám tin. Cho đến khi nghe đối phương chậm rãi nói:
“Hình như là… ‘Tù Ngưu’ thì phải?”…Bên này, Tử Uyển đã thuận lợi dẫn Alpha kia đến gần tiểu viện giam giữ Tô Thành và mấy người khác.Hai người ẩn nấp sau một gốc cây to, Tử Uyển chỉnh lại y phục, nhận lấy hộp cơm, dặn:
“Ngươi ở đây chờ, đừng phát ra tiếng. Ta sẽ tìm cách đánh ngã bọn gác rồi cứu người ra.”Trong hộp cơm nàng đã hạ dược, dự định lấy cớ mang đồ ăn khuya vào, để bọn lính gác ăn xong sẽ mất sức, lúc đó mới có thể lặng lẽ cứu người.02438 gật đầu, nghe lời núp sau thân cây.Tử Uyển hít sâu một hơi, ôm hộp cơm bước nhanh về phía tiểu viện.Đến gần mới thấy mấy tên canh đang ngồi quay lưng về phía nàng, tụ tập quanh lửa, vừa ăn vừa thì thầm chuyện trò.“Đúng là Nhị đương gia nói chuẩn.” Một gã cắn đùi gà, nhỏ giọng: “Ta thấy vừa rồi cháo đưa vào, bên trong còn có cả thịt ti!”“Phải, đại đương gia cũng không nỡ. Ngoài miệng thì cứng rắn vậy thôi, chứ ban nãy còn tự mình mang cơm tới đấy.”…Bọn chúng còn đang bàn tán, thì phía sau vang lên giọng lanh lảnh:
“Đại đương gia sai ta mang bữa khuya cho các ngươi đây ~”Tử Uyển xách hộp cơm đi tới, vừa mở miệng:
“Các ngươi đói rồi nhỉ ——”“Không đói…”Đám người đang gặm đùi gà đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.Không khí lập tức đông cứng. Tử Uyển sững bước, khựng ngay tại chỗ.Trong đầu nàng ong một tiếng: Ai đó đã mang cơm tới trước rồi?!Một gã Beta nhả mẩu xương gà, ngạc nhiên hỏi:
“Nhị đương gia, giờ chúng ta đang ăn chính là cơm đại đương gia vừa đưa đến mà.”“Cái gì?! Là… Lăng Nguyệt Tịch?”“À… không đúng, rõ ràng nàng dặn ta mang tới mà…” Tử Uyển gượng cười: “Chẳng lẽ nàng đã tới trước?”“Đúng vậy.” Beta giải thích:
“Ngài vừa đi khỏi chưa bao lâu thì đại đương gia đã tới. Sắc mặt còn rất lạnh, nói là thấy chúng ta vất vả nên đặc biệt mang cơm. Nhưng nàng chỉ mang hai phần, đặt xuống xong liền đi, tới vội đi cũng vội. Rõ ràng là để lại cho hai người trong viện kia.”Câu nói cuối cùng khiến ai cũng ngầm hiểu: đại đương gia quả nhiên không thật sự muốn giết con tin.---------
Ahaaa, quá là năng suất aa. Đã đi hơn nữa chặn đường rùiii, Sốp sẽ cố gắng hoàn thành nhanh.
“Bằng hữu Long Vực kia, ngươi nên nghĩ cho kỹ đi. Tính tình đại đương gia chúng ta vốn không tốt, nếu ngươi còn không chịu hiện thân, vị Alpha trẻ tuổi này e rằng sẽ phải làm bia ngắm sống!”Vu Phi nghe vậy càng hoảng loạn:
“Các ngươi dám! Ta chính là Thượng tướng của Long Vực!”“Đám tiểu nhân đê tiện các ngươi, có gan thì đường đường chính chính đấu với ta một trận!”…Nghe nàng gào ầm lên, Tử Uyển không khỏi lén kéo tay áo Thi Vân Khởi, thấp giọng hỏi:
“Thật sự muốn động thủ sao?”“Làm sao có thể.” Thi Vân Khởi liếc nàng một cái, hạ giọng chỉ để hai người nghe:
“Ngươi dùng đầu mà nghĩ xem, con tin quan trọng thế này sao có thể giết? Chúng ta làm thế chỉ để dụ Alpha kia ra thôi.”Thì ra là đang cố tình lộng huyền hư.Nói rồi, nàng còn khẽ gõ trán Tử Uyển, dịu dàng trách:
“Ngươi vừa rồi còn bảo muốn đi nghỉ sớm, sao giờ vẫn còn chạy ra đây?”“… Ta, ta biết rồi, giờ liền trở về.”Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, Hồ Tử Uyển cúi đầu đáp, vội vàng xoay người kéo Alpha kia rời đi.Nhưng mới đi được mấy bước, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng quát:
“Đứng lại!”Hai người cứng đờ, sau lưng lập tức túa mồ hôi lạnh.“Không phải ngươi định trở về sao? Vậy hướng bên kia đi làm gì?” Thi Vân Khởi bước tới, ánh mắt dừng lại trên “nữ nhân” đang cúi đầu, nghi hoặc nói:
“Người này là…”Một Omega vóc dáng rắn chắc, thậm chí cao lớn hơn cả Tử Uyển một vòng.Mấy tháng qua thức ăn có khá hơn, ai cũng béo tốt thêm đôi chút, nhưng người này… nhìn vẫn có gì đó không ổn. Còn khoác áo của Tử Uyển? Không rộng quá sao?Càng nhìn càng thấy lạ, mà đối phương thì càng trốn, cúi gằm đầu nấp sau lưng Hồ Tử Uyển, nhất quyết không để nàng thấy rõ mặt.Tựa như chim ưng bắt gà con, ba người lượn vòng quanh nhau.Trong lòng như lửa đốt, Tử Uyển nhịn không nổi bật thốt:
“Ngươi… ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm người ta kiểu đó, cứ như sắc lang vậy!”Thi Vân Khởi bĩu môi:
“Ai mà sắc lang, ta chỉ tò mò thôi…”Nàng vẫn thấy có gì không ổn, song chưa kịp nghĩ ra thì bất chợt vang lên một tiếng súng chát chúa.Lăng Nguyệt Tịch dường như đã xung đột với Vu Phi.Thi Vân Khởi cau mày, sợ nàng ta nổi nóng bắn chết con tin mất, vội vã bỏ qua chuyện bên này để chạy đi ngăn cản.Nhân lúc mọi người đều bị thu hút, Tử Uyển lặng lẽ lùi lại vài bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Alpha kia lập tức rời đi.“Nhị đương gia, vậy chúng ta mặc kệ bên kia thật sao?” 02438 lo lắng hỏi.“Đúng vậy, nàng đã nói rồi, đừng xen vào chuyện nàng.” Tử Uyển phất tay, khẽ nói:
“Không còn thời gian, đi nhanh lên. Nàng sẽ không chết được đâu.”Alpha kia còn do dự, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn Vu Phi một cái thật sâu, thì thầm:
“Thực xin lỗi, hãy bảo trọng!”…Bên kia, Vu Phi kêu gào hồi lâu vẫn không thấy 02438 xuất hiện. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nàng ít nhiều vẫn thấy hụt hẫng.Đều là chiến sĩ tiên phong, nàng không ngờ đối phương lại thật sự bỏ mặc mình.Lẽ nào tình huống này không nên là “song hướng lao tới” sao? Thật chẳng có nghĩa khí gì cả!Nếu không phải vì để nhóm người này trộm heo, nàng nào rơi vào bước đường này!Một viên đạn sượt qua da đầu, suýt chút nữa làm cháy cả tóc.Lăng Nguyệt Tịch lạnh lùng quát:
“Tốt nhất ngươi nên giữ miệng sạch sẽ! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao, con chó săn của Kình Thương!”Chó săn? Nàng dám mắng mình là chó săn?!“Phi!” Vu Phi tức giận quát:
“Nghĩa phụ ta sáng lập Long Vực để thu lưu dân chạy nạn, nuôi sống biết bao người. Còn các ngươi thì sao? Ngoài việc cướp sạch vật tư cực khổ bọn ta kiếm được, các ngươi có tư cách gì mà nói ta? Đồ hèn hạ vô sỉ!”Năm mười chín tuổi, đúng lúc huyết khí phương cương. Nghe kẻ khác chửi rủa ân nhân cứu mạng của mình, Vu Phi giận dữ đến mức gân xanh nổi đầy cổ.Từ nhỏ nàng đã lang bạt khắp nơi, nếu không có Long Vực thu nhận, cho cơm ăn, e rằng nàng đã sớm chết đói. Khi ấy, nàng đã âm thầm thề, sau này nhất định trở thành chiến sĩ ưu tú, bảo vệ Long Vực.May mắn thay, năm mười ba tuổi nàng phân hóa thành Alpha cấp A, được Kình Thương coi trọng, dốc lòng bồi dưỡng. Những năm qua, Vu Phi chưa từng lười biếng, bất kỳ nhiệm vụ nào cũng liều mình hoàn thành, ngày thường càng chăm chỉ rèn luyện gấp bội.Trong mắt nàng, Trào Phong, Toan Nghê vừa là đồng đội vừa là tấm gương.
Còn Kình Thương, nàng mãi ghi nhớ ân cứu mạng, xem ông như cha ruột để kính trọng.“Đê tiện vô sỉ? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Long Vực thành lập khi ấy ngươi mới mười tuổi? Ngươi từng tới Mãn Đình Phương chưa?” Lăng Nguyệt Tịch hỏi.Không ngờ lại nghe thấy ba chữ kia, Vu Phi sững sờ, hai mắt mở to.
“Mãn Đình Phương? Ngươi… làm sao biết được?!”Nghe vậy, Vu Phi bàng hoàng, trong lòng dâng lên dự cảm mơ hồ. Nhưng nàng vẫn cố chấp gào:
“Không thể nào! Ngươi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, sao có thể hiểu Long Vực? Nhất định là ngươi đang lừa gạt ta!”Nói đến đây, nàng bỗng nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu:
“Ta hiểu rồi! Ngươi muốn tẩy não ta, giống như đã làm với Trào Phong, Toan Nghê đúng không?!”Lời vừa dứt, Thi Vân Khởi đã sầm mặt đi tới, vén tay áo hùng hổ:
“Ngươi coi chúng ta Hồng Tụ Chiêu là đa cấp chắc?! Còn dám nói chúng ta tẩy não ngươi?”Nàng bật quạt xếp, ánh mắt lạnh hẳn đi:
“Nói cho ngươi biết, tỷ tỷ ta lúc Kình Thương lập Long Vực đã từng giúp một tay. Khi ấy ngươi chắc còn đang chơi bùn!”“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?!” Vu Phi hoàn toàn ngây dại.Thi Vân Khởi cười nhạt, nheo mắt:
“Nói tên ta ngươi cũng chẳng biết. Thế này đi, nhớ lại xem nghĩa phụ ngươi từng ban cho ta danh hiệu gì.”Danh hiệu? Truy phong?Trong lòng nàng bỗng nổi lên một suy đoán to gan, song không dám tin. Cho đến khi nghe đối phương chậm rãi nói:
“Hình như là… ‘Tù Ngưu’ thì phải?”…Bên này, Tử Uyển đã thuận lợi dẫn Alpha kia đến gần tiểu viện giam giữ Tô Thành và mấy người khác.Hai người ẩn nấp sau một gốc cây to, Tử Uyển chỉnh lại y phục, nhận lấy hộp cơm, dặn:
“Ngươi ở đây chờ, đừng phát ra tiếng. Ta sẽ tìm cách đánh ngã bọn gác rồi cứu người ra.”Trong hộp cơm nàng đã hạ dược, dự định lấy cớ mang đồ ăn khuya vào, để bọn lính gác ăn xong sẽ mất sức, lúc đó mới có thể lặng lẽ cứu người.02438 gật đầu, nghe lời núp sau thân cây.Tử Uyển hít sâu một hơi, ôm hộp cơm bước nhanh về phía tiểu viện.Đến gần mới thấy mấy tên canh đang ngồi quay lưng về phía nàng, tụ tập quanh lửa, vừa ăn vừa thì thầm chuyện trò.“Đúng là Nhị đương gia nói chuẩn.” Một gã cắn đùi gà, nhỏ giọng: “Ta thấy vừa rồi cháo đưa vào, bên trong còn có cả thịt ti!”“Phải, đại đương gia cũng không nỡ. Ngoài miệng thì cứng rắn vậy thôi, chứ ban nãy còn tự mình mang cơm tới đấy.”…Bọn chúng còn đang bàn tán, thì phía sau vang lên giọng lanh lảnh:
“Đại đương gia sai ta mang bữa khuya cho các ngươi đây ~”Tử Uyển xách hộp cơm đi tới, vừa mở miệng:
“Các ngươi đói rồi nhỉ ——”“Không đói…”Đám người đang gặm đùi gà đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.Không khí lập tức đông cứng. Tử Uyển sững bước, khựng ngay tại chỗ.Trong đầu nàng ong một tiếng: Ai đó đã mang cơm tới trước rồi?!Một gã Beta nhả mẩu xương gà, ngạc nhiên hỏi:
“Nhị đương gia, giờ chúng ta đang ăn chính là cơm đại đương gia vừa đưa đến mà.”“Cái gì?! Là… Lăng Nguyệt Tịch?”“À… không đúng, rõ ràng nàng dặn ta mang tới mà…” Tử Uyển gượng cười: “Chẳng lẽ nàng đã tới trước?”“Đúng vậy.” Beta giải thích:
“Ngài vừa đi khỏi chưa bao lâu thì đại đương gia đã tới. Sắc mặt còn rất lạnh, nói là thấy chúng ta vất vả nên đặc biệt mang cơm. Nhưng nàng chỉ mang hai phần, đặt xuống xong liền đi, tới vội đi cũng vội. Rõ ràng là để lại cho hai người trong viện kia.”Câu nói cuối cùng khiến ai cũng ngầm hiểu: đại đương gia quả nhiên không thật sự muốn giết con tin.---------
Ahaaa, quá là năng suất aa. Đã đi hơn nữa chặn đường rùiii, Sốp sẽ cố gắng hoàn thành nhanh.