[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 55
“…… Nhị đương gia còn quản nàng làm gì chứ.”“Dù sao cũng là Nhị phu nhân, từng chung chăn gối.”“Ta thấy đồng sàng dị mộng cũng chẳng khác là bao, cái Alpha kia rõ ràng là lừa cưới!”……Không để tâm đến lời bàn tán khe khẽ sau lưng, Hồ Tử Uyển liếc nhìn Tô Thành một cái, rồi lập tức tháo ba lô xuống, lấy ra rượu sát trùng, băng gạc, nhíp cùng các dụng cụ cần thiết, bắt đầu xử lý vết thương cho Đường Cấm.Vết thương của nàng không đến mức chí mạng, nhưng mất máu quá nhiều, đã rơi vào trạng thái hôn mê.Sắc mặt căng thẳng, Hồ Tử Uyển không hề than vãn, động tác dứt khoát: khử trùng, gắp đạn, cầm máu. Chỉ sau vài phút, nàng đã giúp Đường Cấm ngừng chảy máu.Cho dù đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng vẫn chọn cứu Đường Cấm trước tiên.Tô Thành dựa vào bên cạnh, tâm tình rối bời, chẳng nói được lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt sự cảm kích. Nhưng lần này, “đồng minh” lại không tiếp nhận “tín hiệu” của nàng.Xử lý xong, Hồ Tử Uyển dùng khăn giấy lau sạch máu dính trên tay, kéo khóa ba lô, xách lên rồi đứng dậy. Suốt quá trình, ngoài cái nhìn đầu tiên, nàng không hề liếc thêm một lần nào.“Ta chỉ sợ con tin chết rồi sẽ bất lợi cho chúng ta.” Hồ Tử Uyển mặt lạnh đáp: “Dù sao, thiếu một người thì thế thương lượng cũng giảm. Huống chi nàng còn là Thượng tướng Long Vực, lại được lòng người. Nếu xử lý không ổn, e rằng tiên phong quân cũng khó trấn áp nổi.”Thì ra là vậy.Mấy kẻ vừa bàn tán gật gù, còn tưởng Nhị đương gia vương vấn tình cũ, hóa ra họ đã nghĩ sai. Người lãnh đạo thế này, quả nhiên khác hẳn, tầm nhìn dài hơn bọn họ nhiều.“…… Ừ.” Lăng Nguyệt Tịch nhìn nàng thật sâu, khẽ nói: “Ta không hỏi nữa, ngươi cũng chẳng cần giải thích nhiều như vậy.”Ngón tay siết chặt đến trắng bệch, Hồ Tử Uyển cắn môi. Tưởng mình che giấu tốt, không ngờ vẫn bị nhận ra.“Tịch Tịch, ngươi sao lại nói thẳng thế.” Thi Vân Khởi lắc đầu, cau mày, bộ dạng hận sắt không thành thép: “Nàng đầu óc nghĩ ra nhiều như vậy vốn đã chẳng dễ, ngươi còn vạch trần ra.”Người yêu mười năm, buông bỏ cũng cần thời gian. Nàng hiểu, chẳng ai trách Hồ Tử Uyển cả.Phác Phác khẽ nhếch khóe miệng: Làm ơn đi, rõ ràng ngươi còn thẳng thừng hơn.“Vân Khởi tỷ tỷ, sao ngươi lại nói nàng đầu óc không tốt.”Một đao vô hình nữa lại cắm vào.“Hả? Nàng đầu óc không tốt chẳng lẽ không phải sự thật ai cũng biết sao?”Lại thêm một đao.Thi Vân Khởi buông tay, lắc đầu thở dài: “Mười năm thanh xuân phí hoài, sai lầm coi tra nam thành bảo vật. Hoa quý hóa bà thím, sống uổng phí chẳng được gì. Sao không biết yêu lấy bản thân?”Lời lẽ sắc bén, đến mức bốn Beta xung quanh cũng phải tròn mắt há hốc mồm, suýt nữa vỗ tay tán thưởng.Mặt Hồ Tử Uyển cuối cùng vỡ ra, nàng nghiến răng, sải mấy bước dài túm lấy cổ áo Thi Vân Khởi, giáng xuống “giúp” hai quyền.“Ngươi nói ai là bà thím già hả!?”“Sống uổng phí thời gian? Hôm nay lão nương khiến ngươi đi một vòng qua âm dương nhị giới, cho ngươi nếm thử thế nào gọi là y thuật cao minh, diệu thủ hồi xuân!”“Đoàng!” Một tiếng trầm vang, Thi Vân Khởi ăn thêm một quyền.“Có đau không, da dày đánh mỏi tay lắm.”“Cảm ơn, không cần.” Hồ Tử Uyển vuốt mái tóc mái dính mồ hôi ra sau, thở hổn hển, giơ tay: “Đánh vậy còn sảng khoái hơn.”Sau “một phen vận động kịch liệt”, sắc mặt nàng hồng nhuận hơn hẳn.Được rồi, thế cũng ổn. Thi Vân Khởi yên lặng nghĩ, còn sức đánh người tức là chưa sao.Ngay cả Lăng Nguyệt Tịch cũng góp thêm một câu, xem như không bỏ sót cho nàng trận đòn.Người ta bảo nàng là gậy chọc cứt, quả không sai. Nhưng nàng chỉ muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề mà thôi.Tận thế giáng xuống, ai còn sống đến hôm nay đều trải qua không ít đau khổ. Ai chưa từng ly biệt, ai chưa từng mất mát?Nhà sập, thân nhân mất, tất cả đều không thể vãn hồi. Quá khứ vốn khó nguôi ngoai, nhưng hiện tại và tương lai mới thật sự quan trọng.Nàng không giỏi an ủi, chỉ có thể dùng cách của mình để kéo mọi người ra khỏi khói mù, lần nữa tỉnh dậy.“Không lớn không nhỏ, ta cũng là vì ngươi thôi! Ai u……” Thi Vân Khởi rên hai tiếng, đau đến rớm nước mắt.“Lão nương cũng là vì ngươi tốt! Cường gân hoạt huyết hiểu không!”……Sau khi chạy ba vòng quanh nhà, đánh người, xả giận xong, Hồ Tử Uyển mới thở hổn hển buông tay.“Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi thì chuẩn bị xuống lầu.” Lăng Nguyệt Tịch đỡ thương, dìu Tô Thành, quay đầu dặn mấy Beta: “Các ngươi chỉ cần trông chừng hai phó tướng kia.”Thật ra hai người đó chẳng có trọng lượng gì, quan trọng vẫn là Trào Phong.Lấy nàng làm con tin, khi cả nhóm vừa rời khỏi tiểu lâu, tiên phong quân bên ngoài lập tức xôn xao ùa đến.Vì Đường Cấm còn hôn mê, Hồ Tử Uyển đỡ nàng ngồi lên cơ giáp của Phác Phác. Cánh tay máy khổng lồ nâng cả hai người bay ra từ ban công, chậm rãi hạ xuống bên cạnh Lăng Nguyệt Tịch.Cơ giáp của Phác Phác vốn là máy vận chuyển hàng, được nâng cấp nhiều lần, hình thể khổng lồ, uy lực cường đại, điều khiển cực khó. Ngoài Phác Phác ra, người khác đều không thể thao tác.……Hơn trăm người vây chặt, Lăng Nguyệt Tịch dí thương lên đầu Tô Thành, Hồ Tử Uyển ôm Đường Cấm hôn mê trong tay.Hai vị thượng tướng đều bị bắt làm con tin, còn Bá Hạ vừa bị đánh ngất, nằm bất tỉnh bên cạnh một căn nhà trệt.Tiên phong quân đông đảo, nhưng rắn mất đầu, lần đầu gặp cảnh này, đều hoang mang không biết làm sao.Lăng Nguyệt Tịch ánh mắt lạnh lùng quét qua, giọng trầm như khí lạnh: “Phó tướng Bá Hạ đâu?”Cả đám im lặng, cuối cùng một Alpha cấp C vẻ mặt khổ sở bước ra: “…… Là ta. Các ngươi muốn thế nào?”Hắn ngàn vạn lần không ngờ, một phó tướng tép riu như mình lại bị đẩy vào tình thế này. Hối hận vừa rồi không giả vờ ngất xỉu để né cho rồi.“Ngươi?” Lăng Nguyệt Tịch liếc hắn, thấy y phục quả nhiên khác với những người khác, liền nói: “Vậy tạm coi ngươi là quản sự. Nghe đây, ta không có yêu cầu gì quá đáng. Chỉ cần để chúng ta an toàn rút lui về Khu Mười, những con tin này sẽ trả lại cho các ngươi.”Trên mặt nàng là nụ cười lạnh, giọng nói lại trong trẻo, thế nhưng khí thế cao cao tại thượng, áp người đến nghẹt thở, tựa như một nữ vương không thể kháng cự, khiến người ta sinh ra nỗi sợ hãi khó hiểu.“Ngươi… Hồng Tụ Chiêu các ngươi quỷ kế đa đoan, chúng ta dựa vào gì để tin?” Phó tướng nam lau mồ hôi lạnh, cắn răng: “Nhỡ đâu các ngươi mang người bỏ trốn thì sao!”“Dựa vào gì ư? Ngươi còn có lựa chọn nào khác?” Lăng Nguyệt Tịch lạnh nhạt đáp: “Trước mắt chỉ có hai con đường. Một là liều mạng với nhau, các ngươi chết bao nhiêu ta không biết, nhưng chúng ta chỉ có chín người, đổi mạng với hai thượng tướng, cũng chẳng thiệt.”Tiên phong quân không rõ Hồng Tụ Chiêu còn bao nhiêu đạn, chỉ biết cơ giáp kia có thể lấy một chọi mười, hỏa lực cực mạnh. Nếu giao chiến, e rằng một nửa số họ sẽ bị diệt.“Con đường thứ hai, chính là như ta vừa nói.”Nói xong, nàng dám ngang nhiên áp sát, dẫn cả nhóm xuyên qua vòng vây. Đám tiên phong quân bản năng né tránh, không ai dám cản.……Hồng Tụ Chiêu bốn Beta mừng thầm, càng thêm kính phục đại đương gia. Nhưng tiên phong quân thì hiểu rõ: trong mắt Trào Phong đã không còn ánh sáng.Người từng được Long Vực coi là hy vọng, nay đã mất đi tất cả.Tô Thành như cái xác không hồn, đầu óc trống rỗng. Vết thương sau cổ càng nặng, nhưng được cổ áo cao và tóc dài che, mùi tin tức tố cũng bị máu tươi át đi, tạm thời không ai phát hiện.Còn các Omega Hồng Tụ Chiêu đều dán thảo dược đặc chế của Tử Uyển, không bị ảnh hưởng.Chỉ có điều, Lăng Nguyệt Tịch cũng thừa nhận —— quả nho vị long nhãn kia thật sự hợp khẩu vị nàng.“Yên tâm, ta sẽ giữ lời.” Nói đoạn, nàng thả hai nữ phó tướng trẻ, dặn: “Ở cổng vào Khu Mười, sẽ thả họ.”Thực tế, chỉ vì cơ giáp không chở nổi nhiều người hơn mà thôi.……Trên cơ giáp, Tô Thành hoa mắt, ngã sang một bên, may được Lăng Nguyệt Tịch kịp thời vòng tay đỡ. Nàng chẳng nói gì, mắt vẫn nhìn thẳng, như thể chỉ thuận tay mà làm. Nhưng lần này, Tô Thành đã không còn hiểu lầm gì nữa.Mi mắt nặng trĩu, nàng dựa vào vai Lăng Nguyệt Tịch, cuối cùng ngất lịm.……Cơ giáp cất cánh, xuyên qua không trung, tiên phong quân không dám đuổi theo.Thi Vân Khởi liếc nhìn Phác Phác, khẽ cảm thán: “…… Đúng là người thắng nhân sinh.”“À?” Hồ Tử Uyển ngơ ngác, tưởng nàng khen Lăng Nguyệt Tịch, bèn gật đầu: “Đúng vậy.”Nếu đổi là mình, hẳn chẳng thể làm tốt đến thế.Thật khó tưởng tượng, một Omega bé nhỏ, từ nhỏ phải trải qua những gì mới có được thân thủ và khí phách thế này.“Nhưng mà~” Thi Vân Khởi nhướng mày, hỏi một Beta: “Ngươi thấy sao? Bên trái là Lăng Nguyệt Tịch, bên phải là Hồ Tử Uyển, có đẹp mắt không?”Beta kia méo mặt, nói thế nào cũng chết.“Ngươi điên à!” Hồ Tử Uyển hung hăng trừng mắt, “Có muốn ta bóp gãy xương ngươi lần nữa không?”“…… Không không, một lần là đủ rồi.”……Ngay lúc sắp tiến vào Khu Mười, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng trắng lao đến, tốc độ nhanh kinh hoàng, nhảy qua tường cao một cách dễ dàng.“Hồng Tụ Chiêu!” Vu Phi gầm lên: “Thả người xuống!”Nàng đến nơi thì chiến đấu đã kết thúc, Bá Hạ cũng bị khống chế. Không ngờ đối phương gian trá như vậy, lại còn bắt được cả Đường Cấm.Theo mùi tin tức tố, nàng tìm đến nơi, nhưng chậm một bước.“…… Nàng nói sẽ giữ lời.” Nam phó tướng cúi đầu thì thào.“Các ngươi tin mấy trò ma quỷ đó sao!?” Vu Phi tức giận rống, lao thẳng về phía cổng Khu Mười.……“Gia hỏa này khó đối phó.” Thi Vân Khởi khẽ run, lo lắng.Đạn dược chẳng còn bao nhiêu, cơ giáp lại đang chở người, làm sao địch nổi một Alpha cấp A?Nhưng chưa kịp sầu lo, tiếng súng đã vang dồn dập.Lăng Nguyệt Tịch ôm Tô Thành, dựa vào chính thân thủ để cân bằng, tay kia cầm súng liên tiếp bắn.Đạn xối xả như muốn biến đối thủ thành cái rổ.Thi Vân Khởi choáng váng: “…… Có thù oán gì sao?!”“Không.” Lăng Nguyệt Tịch thay băng đạn, lạnh lùng: “Đơn giản là chán ghét thôi.”Vu Phi bị ép đến chật vật, thể lực sắp cạn kiệt, nghiến răng gào: “Ngươi không phải nói sẽ giữ lời sao!”Khóe môi Lăng Nguyệt Tịch nhếch lên, giọng lạnh:“Quên chưa nói —— ta giữ lời khi tâm tình tốt mà thôi.”