[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy

Chương 52



ươi biết nàng ở đâu?”

Tô Thành khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên chút kinh ngạc. Vu Phi chẳng phải đã nhận nhiệm vụ đến khu mười sao? Sao giờ vẫn còn ở đây?

“Là Toan Nghê đến tìm ta.” Người nọ liếc nàng một cái, dáng vẻ vẫn như mọi khi, vừa nói vừa dẫn nàng về phía doanh trại: “Mau đi thôi, có chuyện quan trọng cần bàn.”

Chẳng lẽ Đường Cấm đã tiết lộ hết mọi chuyện cho Vu Phi rồi?

Do dự trong chốc lát, Tô Thành vẫn quyết định đi theo. Hai người lặng lẽ tiến vào doanh trại, Tô Thành vừa đi vừa ngấm ngầm quan sát. Từ khi nàng làm nội gián đến nay, Long Vực dường như thay đổi không ít. Ngay cả nhóm lính gác ở doanh trại cũng đã thay thế toàn bộ, chẳng còn một gương mặt quen, số lượng còn đông đảo hơn trước nhiều.

Trong lòng nàng bỗng thấy có chút bất an. Vì sao Đường Cấm không tự mình đến? Nàng chỉ là bị bắt, chứ đâu đến mức khiến Kình Thương nghi ngờ.

Liếc nhìn bóng người dẫn đường phía trước, Tô Thành thử thăm dò:
“Mấy ngày không gặp, ngươi gầy đi nhiều quá.”

“... Phải vậy không?” Bàn tay trong ống tay áo siết chặt, Vu Phi không dám quay đầu lại, chỉ vội vã tăng tốc, đẩy cánh cửa ngầm nặng nề, nghiêng người nhường đường: “Đi thôi, Toan Nghê đang chờ phía dưới.”

Doanh trại ngầm chỉ có nhà tù và phòng thẩm vấn. Đường Cấm lại hẹn gặp ở chỗ âm u này sao?

Bậc thang tối đen hun hút. Tô Thành liếc mắt nhìn xuống, trong mắt lóe sáng, liền cười bảo:
“Oa, bên trong tối quá, ngươi đi trước đi, ta sợ đó.”

“...”

Vu Phi trong lòng suýt trợn trắng mắt. Nói dối thật không biết xấu hổ — Long Vực S-cấp Alpha lại còn sợ bóng tối?

Nhưng thấy Tô Thành vẫn đứng yên, không nhúc nhích, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể dặn:
“... Vậy ngươi nhanh theo sau, đừng để người ta phải chờ lâu.” Nói rồi, nàng dẫn đầu bước xuống.

“Trước hết mở đèn đi nha ~” Tô Thành đứng lại, không hề đi theo, mà thừa dịp Vu Phi chưa kịp phản ứng liền xoay người bỏ chạy.

Cái kịch bản quen thuộc này nàng từng xem trên TV vô số lần rồi! Nơi tối đen như mực thế kia, biết đâu phục kích đầy rẫy.

Tô Thành hành động trước, nhưng Vu Phi rõ ràng nhanh nhẹn hơn. Qua mấy tháng, nàng trưởng thành không ít, vốn đã là một tuyển thủ tốc độ, nay lại đang ở trong doanh trại mình.

“Bắt lấy Trào Phong!” Như tia chớp, nàng vung hai cây Nga Mi thích từ hông ném thẳng, ngăn Tô Thành rút đao, dập tắt hi vọng phản công.

Theo hiệu lệnh, từng tốp Alpha mai phục trong doanh trại đồng loạt xuất hiện. Lối đi chật hẹp chẳng còn đường thoát, vài tên lính xông lên ghì chặt Tô Thành xuống đất.

“Uy! Có cần làm quá vậy không!” Song đao cùng cây thương giấu trong áo khoác đều bị tước đoạt. Tô Thành giãy giụa không thoát, chỉ trừng mắt tức giận nhìn Vu Phi:
“Ngươi... lại còn gọi người âm ta?”

Trong thoáng chốc, nàng hối hận vô cùng. Giá như chưa đưa mặt dây cho Lăng Nguyệt Tịch, đâu đến nỗi rơi vào thế bị động thế này.

Trong ấn tượng của nàng, Vu Phi vẫn luôn là một đứa trẻ hồn nhiên rộng rãi, chưa từng chơi mưu mô thủ đoạn. Dù quan hệ không thân mật, nhưng nàng vẫn đánh giá rất cao nhân phẩm Vu Phi. Huống hồ, Vu Phi còn thân thiết với Đường Cấm... Tô Thành hoàn toàn không ngờ, đúng lúc này nàng lại quay lưng âm thầm hãm hại.

“Còn không phải tại các ngươi!” Vu Phi ra lệnh trói nàng lại, dẫn người xuống ngục, mở cửa một gian nhà giam rồi đẩy mạnh vào, tiếp đó sai binh lính lui ra, lạnh giọng:
“Hai ngươi cứ ở đây mà tỉnh ngộ. Ta còn phải đi làm nhiệm vụ. Đợi ta về rồi nói chuyện sau.”

Tuy gọi là nhà giam, nhưng nơi này lại sạch sẽ hơn hẳn các phòng khác, hiển nhiên được dọn dẹp riêng. Ngay khi bước vào, Tô Thành liền thấy Đường Cấm ngất trên giường, còn được phủ một tấm chăn mỏng, không đến mức quá lạnh.

“Khoan đã!” Thấy Vu Phi định đi, Tô Thành vội túm lấy quần áo nàng qua song sắt, hốt hoảng nói:
“Hồng Tụ Chiêu không phải hạng ác nhân! Ngươi đừng mù quáng coi họ là kẻ thù!”

“Họ không phải ác nhân?” Vu Phi gần như nghẹn thở, gằn từng chữ: “Vậy số vật tư Hồng Tụ Chiêu cướp của chúng ta là gì? Chính ngươi cũng từng suýt chết dưới tay đại đương gia của bọn họ, mới đó đã quên rồi sao?”

“... Đó không phải bản ý của họ. Trong mạt thế, ai cũng chỉ vì sinh tồn thôi. Ngươi vốn không hiểu Hồng Tụ Chiêu, họ không như ngươi nghĩ đâu.”

“Đủ rồi!” Vu Phi hất mạnh tay nàng, giận dữ:
“Các ngươi một kẻ hai kẻ đều bị ma quỷ mê hoặc sao? Ra ngoài mấy tháng đã muốn phản bội, đây là vong ân phụ nghĩa! Nếu không có nghĩa phụ che chở, dưỡng dục, hôm nay các ngươi có được gì?”

“Chuyện này ta sẽ không báo lại. Hai ngươi cứ ở đây mà suy nghĩ cho rõ!”

Dứt lời, mặc cho Tô Thành gào thét, nàng không hề quay đầu lại. Ra khỏi ngục, Vu Phi lập tức hạ lệnh tăng cường gác, cấm tuyệt người ngoài đến gần, cũng không được tiết lộ nửa chữ, tất cả chờ nàng trở về rồi định đoạt.

“Chết tiệt!” Tô Thành tức tối đá mạnh vào cửa, tự trách bản thân sơ suất để bị một đứa trẻ mười chín tuổi lật ngược thế cục. Nàng bước tới giường, lay mạnh Đường Cấm:
“Đường Cấm, tỉnh lại đi...”

“Đường Cấm!”

“... Tử Uyển gặp nguy hiểm rồi!”

Vừa nghe đến tên ấy, Đường Cấm lập tức như xác sống bật dậy.

“Bốp!” Hai trán đập vào nhau, Tô Thành choáng váng, bị u một cục to tướng.

Đầy mắt sao bay, nàng chỉ kịp nghĩ: quả nhiên, luyện khí công khiến đầu cứng như đá.

“Tô Thành?” Đường Cấm vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi:
“Ngươi không sao chứ?” Đảo mắt nhìn quanh, nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, nàng lập tức hiểu ra:
“Ngươi cũng trúng kế?”

“... Ta không sao, chỉ là lần này sơ suất.” Tô Thành xoa cái đầu đau nhức đến rơi nước mắt, vội nói:
“Chúng ta phải tìm cách thoát ra. Kình Thương đã phái Vu Phi cùng Bá Hạ dẫn quân vây bắt Hồng Tụ Chiêu!”

“Cái gì?!”

Tô Thành nhanh chóng tóm tắt lại cuộc đối thoại trước đó với Kình Thương, rồi gấp gáp:
“Bá Hạ đi từ lâu rồi.” Nàng gõ tường, lấy ra con dao gọt hoa quả giấu trong giày, hỏi:
“Ngươi có thể phá được nhà giam này không?”

May mắn dao nhỏ tinh xảo, lại giấu kín, không bị Vu Phi lục soát.

Đường Cấm trầm mặc nhận lấy, liền tiến đến cửa sắt, hít sâu một hơi rồi bắt đầu cắt.

Trong phòng leng keng vang dội, tia lửa bắn tung tóe, động tác hùng hổ như hổ.

Nhưng cuối cùng—

“... Không được.” Cửa vẫn kiên cố như ban đầu. Tô Thành sốt ruột, bỗng linh cơ lóe lên, liền gào:
“Ái da, ta đau bụng quá! Mau cứu mạng a!”

Đường Cấm suýt trẹo eo vì giật mình: “... Ngươi làm gì vậy?”

“Giả bệnh!”

Trong phim đều diễn như thế mà, Vu Phi còn cẩn thận đắp chăn cho Đường Cấm, chắc sẽ không muốn hại chết họ.

“Cứu mạng! Mau đến! Ngay cả Toan Nghê thượng tướng cũng không cứu nổi a!”

“...” Đường Cấm bất lực, nhỏ giọng nhắc: “Ngươi như vậy căn bản không giống đang bệnh.”

“Thế thì sao giờ? Ngươi thử đi?”

Đường Cấm ngẩn ra, im lặng một lúc rồi học theo nàng, gõ cửa kêu:
“... Có thích khách!”

???

Tô Thành suýt ngã đập đầu vào tường. Rõ ràng ban ngày ban mặt, thích khách từ đâu ra? Ngục lại ở dưới đất, chỉ có một lối vào, thích khách chẳng lẽ đào đất chui vào sao?

Hai người một kêu đau bụng, một kêu thích khách, ầm ĩ cả buổi, nhưng không ai xuất hiện.

Cuối cùng, Tô Thành tức tối đá mạnh:
“Khốn kiếp, ta muốn xông ra!”

“Ta cũng muốn xông!” Đường Cấm cũng đá một cước.

“Được rồi, đừng kêu nữa. Hẳn là Vu Phi đã căn dặn từ trước.” Tô Thành thở hổn hển, khàn giọng nói.

Cả hai bị giam nơi tối tăm không ánh mặt trời, không có viện trợ. Muốn thoát thân, chỉ còn trông cậy vào chính mình.

Đường Cấm nghiến răng dồn lực húc cửa hết lần này đến lần khác, nhưng cửa sắt vẫn vững như bàn thạch.

Tô Thành hít sâu, nói khẽ:
“... Có lẽ còn một cách.”

“Cách gì?” Đường Cấm quay đầu, vừa tò mò vừa lo lắng.

Tô Thành vén tóc dài, xoay lưng lại:
“... Giúp ta cắt kết vảy.”

Khi trước Bồ Lao từng nói, ngoài mặt nạ thì không có thuốc giải. Nhưng lần trước khi giải phong ấn, nàng phát hiện chỉ cần kết vảy bị bóc, thực lực S-cấp sẽ hồi phục.

“Ngươi muốn gì? Đặt dao lên tuyến thể sao?!”

Đó là nơi yếu ớt nhất của Alpha, đau đớn khó tưởng, không khéo còn ngất đi.

“Không còn cách nào khác!” Tô Thành cắn răng: “Ta là S-cấp, chịu được. Mau đi thôi.”

“Để ta thử phá cửa lại lần nữa.” Đường Cấm nhíu mày, chém mạnh vào cửa, “Ngươi chờ một chút, ta chắc chắn làm được.”

“Ta không chờ nổi!”

Ý nghĩ Lăng Nguyệt Tịch gặp nguy hiểm như lửa đốt trái tim nàng. Đau đớn thì sao, nàng còn sợ hơn việc người kia gặp chuyện.

“Ngươi giỏi phòng thủ, phá hủy vẫn phải dựa vào ta.” Tô Thành cố gắng làm ra vẻ thản nhiên: “... Chúng ta trải qua bao nhiêu rồi, chút đau đớn tính gì.” Nàng cắn tóc vào miệng, mơ hồ nói: “Cấm, ngươi luôn làm việc có chừng mực, ta tin ngươi.”

Lòng bàn tay Đường Cấm ướt đẫm mồ hôi. Nàng nắm dao, run rẩy nhìn Tô Thành:
“... Ta sẽ giúp. Nhưng ngươi chịu không nổi thì phải nói ngay.”

Một người từng chẳng sợ sống chết, giờ đây lại tái nhợt run rẩy.

Khóe môi nhếch lên, Tô Thành nhắm mắt cười gật đầu.

Dao hạ xuống, máu lập tức tràn ra, nhưng ngoài dự đoán, Tô Thành vẫn bình tĩnh, không kêu một tiếng.

Trong cơn đau dữ dội, nàng chỉ nghĩ đến Lăng Nguyệt Tịch.

Nàng kia chắc chắn sẽ giận, sẽ trách, sẽ hẹp hòi chấp nhặt từng chút... Nhưng nàng cũng dịu dàng, nụ hôn ngọt ngào, đôi khi thẹn thùng như viên kẹo bông mềm mại.

Nàng mạnh mẽ, mẫn cảm, vừa tựa thiên sứ vừa tựa ma nữ.

Nàng là người đặc biệt nhất Tô Thành từng gặp.

Doanh trại ngầm cách âm tuyệt hảo, lính gác trên lầu không nghe được gì. Cửa ngục kiên cố chưa từng có ai thoát ra.

Nhưng ngay lúc này—

“Ầm!” Tiếng nổ rung chuyển mặt đất.

Lính gác chưa kịp phản ứng, đã bị luồng tin tức tố bá đạo quét tới. Hương rượu tequila nồng nàn xen lẫn vị nho ngọt ngào tràn ngập, khiến mấy kẻ dưới chân khuỵu xuống, suýt quỳ rạp.

Cửa sắt nặng nề bị đá tung, khí kình hất lính gác văng ra ngoài. Khi ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ nhân tóc đen như thác, mắt đỏ như máu, sắc mặt tái nhợt nhưng khí thế kinh người.

“Xin lỗi, phiền các ngươi trả vũ khí lại. Chúng ta đang gấp.” Đường Cấm từ sau bước ra, còn quay lại nói với một tên lính đang sững sờ:
“Chuẩn bị thêm ít băng gạc.”

Ai còn dám không nghe? Thực lực thế này, họ đâu đủ tư cách ngăn cản.

Nhanh chóng lấy lại vũ khí, Đường Cấm giúp Tô Thành băng bó sơ, rồi lấy áo khoác cao cổ choàng lên, kéo khóa đến tận cằm, che kín vết thương.

Chỉ trong vài phút, quân lính ngoài sân đều tập hợp. Đội tiên phong được tái tổ chức, phần nhiều là gương mặt lạ, đa số chỉ tầm mười bảy mười tám, vừa nhìn đã biết tân binh.

Tinh nhuệ của Kình Thương hẳn đã bị điều đi hết.

Nhưng dù chỉ là tân binh, sĩ khí họ vẫn ngút trời. Ai ai cũng ngưỡng mộ Trào Phong — chiến thần duy nhất, S-cấp Alpha, nhân vật truyền kỳ.

“Ngươi ổn chứ? Có cần ta dẫn quân, ngươi đi chữa trị trước không?” Đường Cấm lo lắng.

“Không cần, ta ổn.” Tô Thành cắn răng, mở cửa xe leo lên: “Ngươi còn phải bảo hộ Tử Uyển, ta cũng đi. Nhiều thêm một người, thêm một phần lực.”

“... Được rồi.” Đường Cấm bất đắc dĩ ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn, đạp ga dẫn đoàn xe rời Long Vực.

Vài tân binh lần đầu ra nhiệm vụ, vừa hồi hộp vừa phấn khích, có kẻ gan to còn hỏi qua tai nghe:
“Đầu lĩnh, lần này nhiệm vụ gì vậy a?”

Vội vàng tập hợp, không nói rõ gì, bỗng mang tất cả ra ngoài, kích thích vô cùng! Giọng nói non nớt, trong trẻo, rõ ràng là một thiếu nữ chưa lớn.

“Ngươi không sợ sao?”

“Không sợ! Được theo ngài ra trận, chúng ta chỉ thấy kích động thôi!”

Nghe lời ấy, trong lòng Tô Thành không khỏi rung động. Hóa ra bao nỗ lực trước đây của nguyên chủ đều được mọi người ghi nhớ. Họ tin tưởng nàng đến vậy, chưa biết nhiệm vụ là gì vẫn sẵn sàng đi theo, không ai phản đối.

Kình Thương có thể điều binh lực, nhưng không thể điều đi lòng người.

Tuyết rơi trắng xóa, gió rét cắt da. Nhưng giờ phút này, Tô Thành bỗng thấy một nguồn sức mạnh trào dâng.

Nén đau nơi cổ, nàng khẽ cười, thì thầm:
“Đi cứu tức phụ tương lai của ta thôi!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...