[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 44
“... Có thể giúp ta tháo ra trước không, ta cảm giác đầu nặng quá.”Mặt đỏ bừng, Tô Thành gượng ép ngẩng lên.Rõ ràng nhớ trên đầu mình không bị thương gì, vậy mà quấn nhiều băng gạc đến mức sắp nghẹt thở...“Ai, ngươi có thể yên ổn một lát không? Mới tỉnh dậy đã nhúc nhích loạn rồi.” Thấy nàng cố vươn tay, Hồ Tử Uyển vội vàng tiến lên giữ lại, đỡ nàng ngồi dựa vào đầu giường, bĩu môi nói: “Hỗ trợ tháo thì được, nhưng ngươi đừng có nói là ta làm đó...”Dù có phải trả thù hay không, để quấn đến mức này, Lăng Nguyệt Tịch chắc chắn đã tốn không ít thời gian. Nếu để nàng biết chính tay mình tháo ra, thế nào cũng bị gây khó dễ.“Ta đảm bảo không nói.” Tô Thành kéo xuống lớp băng quấn ở cổ, khó chịu đến mức vặn vẹo, hối thúc: “Nhanh lên, ta sắp thở không nổi rồi...”Cái quỷ gì đây, rốt cuộc ai làm? Có gì khó chịu thì nói thẳng chứ!Hồ Tử Uyển lấy kéo từ ngăn tủ ra, giữ cằm nàng rồi bắt đầu cắt, còn lẩm bẩm: “Ngươi đừng có lộn xộn, bằng không lỡ tay thì chết luôn đó.”???Nhìn tay nàng run run, cau mày như lâm đại địch, Tô Thành bỗng chốc bất an, “Ngươi, ngươi làm xong chưa vậy...”Băng gạc quấn chặt quá, cắt mãi không ra. Tính khí Hồ Tử Uyển nổi lên, dứt khoát gõ mạnh lên đầu nàng một cái: “Bảo ngươi đừng nhúc nhích cơ mà!”“... Ta có nhúc nhích đâu!” Má, ngay cả người bị thương mà cũng đánh nữa...Xắn tay áo lên, Hồ Tử Uyển dứt khoát một chân đặt lên giường, giữ chặt đầu nàng tìm góc độ.“Ngọa tào, nhẹ thôi! Đầu ta đâu phải bột nhào đâu!” Tô Thành hối hận, không nên gọi cái này giúp.Hai người giằng co, một bên thì né vào giường, một bên kéo ngược ra.Đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra. Đường Cấm bước vào, lập tức bắt gặp cảnh tượng “bạo lực gia đình” trước mắt.“... Đây là tình huống gì vậy?” Vội vàng tiến tới giữ lấy cây kéo, nàng kinh ngạc nhìn hai người: “Có chuyện thì nói, đừng đánh nhau.”Đánh nhau? Có đâu.Thấy Đường Cấm tới, Hồ Tử Uyển mới chợt ý thức tư thế mình không được tao nhã, lập tức thu chân, chỉnh lại tóc dài, cười gượng: “... Ta đang giúp nàng tháo băng thôi ~”Đường Cấm: Thật à? Thấy thế nào cũng không giống.“... Cứu mạng.” Băng vốn đã quấn chặt, bị Hồ Tử Uyển kéo giằng càng thêm khó chịu, Tô Thành mặt tím tái.Thấy vậy, Đường Cấm lập tức nhận lấy kéo, tập trung cẩn thận, vài nhát đã gỡ được.“Để ta làm thì hơn.” Động tác nhanh nhẹn, mảnh vải vừa được cắt bỏ, sắc mặt Tô Thành cũng dần khôi phục. Đường Cấm vừa tháo vừa nói: “Đại đương gia tỉnh rồi, ngươi có muốn đi xem không?”Lăng Nguyệt Tịch tỉnh rồi?Nghe vậy, Tô Thành vội vàng hỏi: “... Nàng thế nào?”“Chỉ bị trầy xước, nhưng cần tĩnh dưỡng. Dù sao Omega thể chất yếu.” Không giống vị này, rõ ràng thương không nhẹ mà lại hồi phục nhanh. Hồ Tử Uyển thấy nàng không sao, liền chỉ vào lọ thuốc trên bàn: “A Cấm, nàng giao cho ngươi, còn vết thương phải thay thuốc lần nữa. Ta đi xem Nguyệt Tịch.”“Hảo.”“Ta đi đây, anh hùng xuất chinh ~”“Ừ, đi thong thả.”Anh hùng xuất chinh...Nhìn hai người “ngọt ngào từ biệt”, Tô Thành không khỏi bĩu môi.Từ mười một khu trở về, có kẻ thành anh hùng, có kẻ bị quấn như gấu bông.Cửa khẽ mở, Đường Cấm đứng dậy kiểm tra quanh phòng, chắc chắn không có ai khác mới hạ giọng:
“Tô Thành, có chuyện quan trọng.”“Làm sao vậy?” Thấy bộ dáng thần bí của nàng, Tô Thành cũng căng thẳng theo.Ngồi xuống mép giường, Đường Cấm trầm giọng:
“Vết súng thương gần tim ngươi... đã bị Lăng Nguyệt Tịch nhìn thấy rồi.”???Bị thấy?!Vị trí kín đáo như thế... từ khi nào?!
Chẳng phải đều nhìn hết rồi sao...Mặt đỏ trắng xen lẫn, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến yết hầu khô khốc, run rẩy hỏi:
“... Nàng phản ứng thế nào?”Đường Cấm nhớ lại, đối phương lúc đó rất bình tĩnh, gần như không lộ ra cảm xúc. Có lẽ nàng che giấu quá tốt.
Ánh mắt liếc qua cánh tay Tô Thành vẫn bị băng kín, trong lòng càng thêm khó đoán.“Mọi người đều nghĩ nàng quấn băng cho ngươi... là đang trả thù.”Lăng Nguyệt Tịch?Đồng tử co lại.Nhưng rõ ràng là nàng ấy tự tay quấn cơ mà!Tốn bao nhiêu công sức mới làm được thế này?Trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, Tô Thành cúi đầu nhìn lớp băng quấn quanh người, bất giác nhớ đến dáng vẻ cố chấp của Lăng Nguyệt Tịch khi cắn chặt môi làm.Ngẩn ngơ trong thoáng chốc, nàng bật cười khổ:
“Chắc chắn không phải. Ngươi không hiểu nàng. Nếu Lăng Nguyệt Tịch thật sự muốn trả thù, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng thế này.”Ít nhất cũng phải ép người ta vào tường, làm bia ngắm bắn mấy phát mới hả.“Ai, tháo mấy lớp ngoài là được.” Sau khi băng được gỡ bớt, Tô Thành lập tức đứng dậy, cử động tay chân: “Ta muốn đi xem nàng.”“Khoan đã.” Đường Cấm vội giữ nàng lại, nghiêm túc nói:
“Ngươi định thế nào? Nếu thật sự muốn ở lại, chi bằng nhân cơ hội này nói thẳng với nàng. Đội tiên phong quân mà ta cứu từ khu mười một đã được an trí tạm thời, chờ thương lượng xong, họ sẽ gia nhập Hồng Tụ Chiêu.”“Như vậy, thực lực Hồng Tụ Chiêu sẽ tăng mạnh. Có ngươi và ta, hai Alpha cấp cao, bọn họ cũng không cần tranh đoạt Long Vực nữa. Ta và ngươi có thể đưa họ sang khu khác thu thập vật tư.”Ý tưởng thì tốt, nhưng lúc này chưa phải lúc.Chính mình vừa kéo cả đội vào khu mười một, khiến mọi người suýt chết, bảo Lăng Nguyệt Tịch tin sao được?
Chưa đến thời cơ thích hợp, chuyện này cần phải tính toán kỹ hơn.Có điều, Tô Thành không ngờ Đường Cấm đã lôi cả đội tinh nhuệ kia sang đây.Nếu Hồng Tụ Chiêu có thêm một đội Alpha, đúng là lợi thế to lớn.“... Ngươi phản chiến nhanh thật.”Mới quay lại chưa bao lâu, đường đường một Thượng tướng Long Vực, thành viên Phá Hiểu, vậy mà nói theo địch là theo ngay.
Tô Thành cười khẩy:
“Chẳng lẽ ngươi bất mãn Kình Thương không giao binh quyền?”Ở Long Vực, bị ép làm việc cực khổ mà chỉ có cái danh hão “Phá Hiểu”. Nhưng ở Hồng Tụ Chiêu thì khác, nàng lập tức trở thành anh hùng ai cũng kính phục.“Đương nhiên không phải. Ta vốn dĩ không hề trung thành với Kình Thương, nên chẳng gọi là phản chiến.” Đường Cấm mỉm cười, rồi nghiêm túc nhìn nàng: “Ta chỉ trung thành với niềm tin của mình.”“Không phải vì không được lợi ích nên mới rời đi. Ngược lại, chính vì ta luôn có thể rời đi bất cứ lúc nào, nên Kình Thương sẽ không bao giờ giao quyền cho ta.” Nói rồi, nàng nhìn thẳng vào mắt Tô Thành: “Kình Thương không khống chế nổi ta. Với ta, chọn phe nào cũng như nhau.”“Ha, ngươi thật thoải mái.” Tô Thành cười nhạt: “Ta thì khác, còn có tỷ tỷ ở Long Vực.”Nói ra câu đó, nụ cười trên môi nàng dần cứng lại.Đúng vậy, nàng còn có Mạc Mi. Vừa là áo giáp, vừa là uy hiếp.Khó trách... khó trách Đường Cấm mạnh như vậy vẫn không được trọng dụng.Vì Kình Thương không khống chế nổi nàng.
Còn Tô Thành thì khác, điểm yếu là người thân đã bị nắm chặt.Một khi bại lộ, Mạc Mi chắc chắn sẽ trở thành con tin.“... Ta phải tìm cách quay lại Long Vực một chuyến.” Ánh mắt trầm xuống, Tô Thành nói: “Bằng mọi giá cũng phải đón tỷ tỷ ra trước. Hơn nữa, Hồng Tụ Chiêu và Long Vực vốn dĩ không cần mãi đối địch. Mọi người chẳng phải đều vì sinh tồn sao? Hợp tác liên thủ chưa chắc không thể. Hà tất phải tranh đấu sống chết?”“Tóm lại, bây giờ chưa phải lúc nói cho Lăng Nguyệt Tịch. Chờ ta giải quyết xong mọi chuyện, sẽ thành thật với nàng.”Đường Cấm gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Ngươi định làm thế nào?”Đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, ánh mắt Tô Thành bỗng lóe lên:
“Soán quyền.”Ban đầu chỉ định giải quyết vài kẻ phản bội, giờ thì thẳng tiến bước kế tiếp cũng được.Ngay lần đầu gặp, nàng đã không ưa Kình Thương.
Lão ta âm hiểm, phân chia người theo đẳng cấp, còn bày ra cái “Mãn Đình Phương”, dùng danh hiệu loạn xạ đặt theo “long chi cửu tử”, tưởng mình là thiên tử chắc?Trong truyện gốc đã dối trá, nay còn quá đáng hơn.Sống dưới tay hắn, Tô Thành chưa bao giờ cảm thấy an toàn.Khóe môi nhếch cười lạnh, nàng thầm nghĩ: Ta chẳng phải vai chính sao, lại là Alpha cấp S duy nhất, còn sợ gì hắn? Nhân lúc hắn vẫn còn tin tưởng, trực tiếp ra tay, đoạt vị cướp quyền.Đến lúc đó, Long Vực và Hồng Tụ Chiêu liên thủ, tài nguyên chia sẻ, cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa.Dù sao cốt truyện cũng đã chạy loạn, chính – tà còn quan trọng gì.Hiểu rõ ý đồ của nàng, Đường Cấm bật cười:
“Ngươi rốt cuộc là nằm vùng phe nào?”“Ha ha ha, ta là gián điệp hai mặt ~” Tô Thành vẫy tay cười sáng lạn, “Được rồi, ta phải đi tìm Lăng Nguyệt Tịch.”Một ngày một đêm chưa gặp, nàng nhớ nàng ấy.“Khoan đã.” Đường Cấm gọi giật lại: “Ngươi đã nghĩ cách giải thích chưa?”Nếu muốn giấu, ít ra cũng phải có lý do.“Ôi dào, nàng mà nghi ngờ thì đã chẳng tự tay băng bó cho ta rồi.” Bị ngăn cản mấy lần, Tô Thành bắt đầu sốt ruột, kéo cửa ra, quay đầu nói vội: “Lừa thì lừa thôi, ta đi trước ~”Quay người lại, nàng không ngờ có người đang đứng trước cửa.“Trình Tô à, ta tới tìm Đường Cấm, nghe nói nàng ở chỗ ngươi.” Mầm thẩm ôm hộp quà, thò đầu nhìn vào, quả nhiên thấy người, cười nói: “Đây là ta may xiêm y cho nàng, thử xem vừa không.” Rồi liền đưa hộp qua.Nàng tới từ khi nào? Nghe được bao nhiêu rồi?Lo lắng quan sát sắc mặt mầm thẩm, Tô Thành mới nhận hộp, gượng cười:
“Cảm ơn mầm thẩm. Ngài đứng ngoài bao lâu rồi? Sao không gõ cửa?”“Ta vừa mới đến, còn chưa kịp gõ thì ngươi mở.”“À... quần áo gì mà còn đóng hộp thế, sao ta không có?” Tô Thành thò tay vạch một đường khe hộp nhìn: “Ồ, đỏ rực, trông vui ghê.”“Ngươi đó, đây là cho người ta.” Mầm thẩm cướp lại, vài bước đến trước Đường Cấm, nhét vào tay nàng, cười đến híp mắt: “Mau về thử đi, không hợp thì bảo ta sửa. Còn ít ngày nữa, phải kịp.”???Không hiểu gì, Đường Cấm cầm lấy hộp, còn bị kéo tay lôi ra ngoài. Bộ dáng sốt ruột kia hẳn là thật, chứ chẳng giống đang diễn.Thần sắc không khác thường, chắc tuổi cao tai không thính, chẳng nghe được gì. Tô Thành nghĩ vậy.Mấy ngày nay mầm thẩm cùng Hồ Tử Uyển làm gì mà thần thần bí bí......Đông đã tới, núi càng lạnh, Tô Thành quấn chặt áo khoác, nhanh bước tới tiểu viện rào tre.Vừa bước vào, vài nhân vật trọng yếu của Hồng Tụ Chiêu đều có mặt.Thấy nàng, Thi Vân Khởi kinh ngạc:
“Nha, xác ướp sống lại rồi?”Thương tích đầy người mà xuống giường nhanh thế, khôi phục kiểu gì?“Ngươi mới xác ướp, cả nhà ngươi là xác ướp.” Trắng mắt một cái, Tô Thành lướt qua, đi thẳng tới bên giường Lăng Nguyệt Tịch, dịu dàng hỏi:
“Tịch Tịch, ngươi thế nào? Nghỉ ngơi có tốt không?”Nói xong, khóe mắt chợt bắt gặp vết trầy trên cánh tay nàng, con ngươi run lên:
“Nặng thế này! Thuốc đâu?!”“... Không phải chỉ là trầy da thôi sao?” Hồ Tử Uyển liếc nàng khó hiểu: “Ngươi làm gì mà căng thẳng? Ta vừa thay thuốc xong rồi. Chỉ cần bôi povidone là ổn.”“Cái gì mà ổn!” Tô Thành giật lấy hòm thuốc, rút ra lọ thuốc trị thương quý giá trộm từ Long Vực, cẩn thận chấm bông bôi lên cho Lăng Nguyệt Tịch. Vừa làm vừa thổi, mắt đầy áy náy:
“... Đều là lỗi của ta, không bảo vệ tốt ngươi. Có đau không?”“Trình nhóc con, ngươi cũng biết sai à.” Thi Vân Khởi chen vào: “Chúng ta vì cứu ngươi mà phải xuất động toàn bộ cơ giáp! Nếu không có Đường Cấm, chắc chẳng ai sống sót.”Đúng, là nàng sai. Đây là điều hối hận nhất, không thể chối cãi.
Vốn miệng lưỡi nhanh nhạy, giờ lại cúi đầu, không thốt nổi một lời phản bác.Thi Vân Khởi còn định trách tiếp, nhưng trên giường bỗng có tiếng yếu ớt:
“... Đau...”“Đau chỗ nào?!” Tô Thành hoảng hốt, cuống quýt: “Ta... ta thổi cho ngươi nhé?”Lăng Nguyệt Tịch kêu đau?!“... Hay nhỉ.” Thi Vân Khởi giật mình, vạch trần ngay: “Này còn diễn à?”Trước kia vào vùng dịch, chịu bao nhiêu thương tích, thậm chí có lần xương tay gãy, vậy mà mặt không biến sắc. Giờ chỉ vết trầy nhỏ lại kêu đau?Chẳng qua vì Trình Tô nói vài câu thôi!Đỡ trán, Lăng Nguyệt Tịch thở dài:
“... Rất nhức, đầu cũng đau.”Đầu cũng đau?Tô Thành lập tức quay sang trừng Thi Vân Khởi:“Không liên quan ta nhé! Nàng giả vờ thôi!”“Ra ngoài, tất cả ra ngoài.” Tô Thành nổi giận, kéo thẳng cả Thi Vân Khởi lẫn Hồ Tử Uyển ra ngoài, mặc kệ phản kháng.“Ta là đại phu mà! Sao lại đuổi ta!” Hồ Tử Uyển ấm ức.Phác Phác thấy vậy liền ngoan ngoãn đóng cửa, khóa lại.Phòng chỉ còn hai người, thế giới lập tức yên tĩnh.Tô Thành quay lại, ngồi mép giường, dịu dàng xoa đầu nàng:
“Còn đau không?”Lặng im một lúc, Lăng Nguyệt Tịch mới khẽ nói:
“Ngươi thì sao, thương nặng thế, sao vừa tỉnh đã xuống giường?”“Không nghiêm trọng đâu.” Vén lọn tóc mai ra sau tai, Tô Thành khẽ dụi vào mũi nàng, cười:
“Chỉ là muốn gặp ngươi.”“Thật không.” Mở mắt nhìn nàng, bích ngọc đồng do dự một hồi mới trầm giọng:
“... Ta có nhiều nghi vấn, chờ ngươi giải thích.”Tới rồi, phần thẩm vấn.“Hảo, ngươi cứ hỏi.” Tô Thành ngồi ngay ngắn, mắt mở to nhìn nàng, ngoan như học sinh.“...”
Thái độ chẳng những không hốt hoảng, còn ra vẻ lấp lánh phóng điện.Lăng Nguyệt Tịch quay đi, hỏi:
“Ngươi biết đao pháp?”“Một chút thôi, tình huống bắt buộc ép ta học. Ngươi không biết đâu, niết bàn có linh tính đó! Lúc ấy sống chết trong gang tấc, ta vừa cầm đao, trong đầu hiện đầy động tác. Mắt nhắm mắt mở, nháy mắt học xong, xoẹt xoẹt xoẹt vài cái...”“Câu hỏi tiếp theo.” Cắt lời nàng, Lăng Nguyệt Tịch hỏi tiếp:
“Trào Phong niết bàn vốn có hai đao. Một rơi ở khu mười một, bị tang thi cấp A lấy đi. Một đao khác, chúng ta từng trộm ở Long Vực. Nhưng hôm đó, ta thấy rõ cả tang thi lẫn ngươi đều có đao. Nghĩa là, đao trong tay ngươi đã bị cướp đúng không?”“... Đúng, ta là tàn A, sao đấu lại được.”“Sau đó thì sao? Vì sao cả hai đao đều về tay ngươi?”“... Khụ, chuyện này phức tạp.” Nhanh trí bịa: “Là thế này, Đường Cấm đánh bại tang thi kia, vừa khéo cứu ta, nên đưa đao cho ta. Còn đao Trào Phong kia... ta nhặt được gần chỗ tang thi tự bạo.”“Nhặt được?” Lăng Nguyệt Tịch bật cười: “Trào Phong là cô bé Lọ Lem à? Đến giờ thì trở về, còn để lại giày thủy tinh?”... So ra cũng không sai. Ta chẳng phải đang làm “Lọ Lem” sao.“Nhưng quả thực là nhặt được. Không tin thì ngươi hỏi Đường Cấm. Bằng không, ngươi nghĩ sao? Ta là tàn A, làm sao đoạt đao từ tay S cấp Alpha? Đường Cấm A cấp còn không làm được.”Quả bóng bị đá ngược về.Lăng Nguyệt Tịch khựng lại.
Thật vậy, đến cả nàng cùng Đường Cấm hợp lực còn khó, sao Tô Thành làm được?Có lẽ thật là “nhặt được”?Nàng nhíu mày:
“Vậy vì sao đao lại lưu lại?”“Cái đó thì phải hỏi chính nó, ta làm sao biết.” Tô Thành nháy mắt vô tội.Cũng đúng, hỏi tàn A biết gì chứ.“Câu hỏi cuối cùng.” Nhéo mi tâm, Lăng Nguyệt Tịch bình tĩnh nhìn nàng, giọng trầm xuống:“... Vết thương súng gần tim ngươi, là chuyện gì? Dấu vết ấy, rõ ràng là ta...”“Chính là ngươi đó!” Vẻ mặt đau lòng, Tô Thành che ngực than thở: “Khi ấy ta vẫn còn là tiên phong quân của Long Vực, là con dòng chính đang nhận nhiệm vụ. Vậy mà ngươi một thương liền đâm trúng ta. Đáng thương thay, ta lại còn một lòng si mê ngươi nữa~”“......”Nói như vậy, thật khó khiến người khác tin tưởng.Từ trước đến nay nàng đều ngưỡng mộ những kẻ cường đại, như Trào Phong, Nhai Tí. Sao có thể lại để mắt đến một kẻ “tàn A” chứ?“Ta thoạt nhìn cũng rất mạnh mà!” Như đoán được nàng nghi hoặc, Tô Thành giơ hai tay làm tư thế “cường tráng”, cười nói: “Ngươi xem, nếu ta không cho ngươi nhìn tuyến thể, ngươi có biết ta là tàn A không?”Lăng Nguyệt Tịch lắc đầu.Đúng là nhìn không ra. Với diện mạo này, cộng thêm thân hình đường cong kia, nếu giả làm A cấp, e rằng cũng có người tin.Vừa nghĩ tới đường cong ấy, trong đầu Lăng Nguyệt Tịch bất chợt thoáng hiện hình ảnh nàng trông thấy tối qua, lập tức vành tai đỏ bừng...“Phải rồi, trí nhớ ngươi lại chẳng tốt, đâm ta mà còn không nhớ.” Thấy nàng bắt đầu tự mình nghi hoặc, Tô Thành lập tức chui vào lòng ngực nàng mà khóc lóc: “Ta thật khổ sở... Ngươi về sau không được dùng thương chỉa vào ta nữa, lần đó ta suýt chút nữa mất mạng rồi.”Thương ấy đúng là do mình bắn, nhưng Lăng Nguyệt Tịch thực sự không hề có ấn tượng gì về Tô Thành.Chẳng lẽ nàng thật sự quên mất sao...?Trong lòng mơ hồ dấy lên cảm giác không đúng.Ngẩn người một lát, thấy đối phương khóc trong lòng mình rất thảm thiết, nhớ lại vết thương nàng từng chịu, lòng Lăng Nguyệt Tịch chợt mềm xuống, chẳng nỡ truy vấn tiếp. Nàng đưa tay khẽ xoa đầu Tô Thành, thở dài: “... Được rồi, về sau ta sẽ không dùng thương chỉa vào ngươi nữa.”Nghe vậy, khóe môi người đang vùi trong lòng ngực khẽ cong lên.Hắc hắc, nàng nói gì chứ, chẳng phải dễ lừa sao!Tính khí của Lăng Nguyệt Tịch, nàng đã nắm rõ rồi~Lau khô giọt nước mắt nơi khóe mắt, Tô Thành cười hì hì ôm lấy nàng, kéo cả hai ngã xuống giường: “Để ta ôm ngươi ngủ thêm một chút, được không?”Không nói cũng chẳng ích gì, người đã nằm rồi còn đâu.Bị nàng liếc mắt một cái, Lăng Nguyệt Tịch rốt cuộc cũng mặc cho nàng ôm, tựa vào vòng tay quen thuộc, an tĩnh nhắm mắt.Ngửi mùi hương bạc hà thanh nhàn kia, Tô Thành chỉ thấy thỏa mãn vô cùng. Khi hơi thở của đối phương dần ổn định, nàng mới dám lớn mật mở mắt, lặng lẽ miêu tả gương mặt người trong lòng. Ánh mắt lướt qua đôi mày thanh lãnh, sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại ở cánh môi đỏ mọng.Nuốt khan một ngụm, nàng không kìm được cúi đầu, khẽ mổ nhanh một cái lên khóe môi Lăng Nguyệt Tịch, sau đó ngây ngô cười vui sướng.Người mình thích đang ngủ trong vòng tay, thật sự quá tốt.Cứ như thế, nhìn nàng ngủ, Tô Thành cũng dần chìm vào giấc mộng trên chiếc giường êm ái.Ánh nắng xuyên qua cửa sổ gỗ, nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng. Trên giường, một người khác chậm rãi mở mắt. Lăng Nguyệt Tịch khẽ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn chăm chú vào gương mặt trước mắt, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên sau gáy nàng.Tuyến thể đóng vảy là thật, mà nàng cũng chưa từng ngửi thấy mùi tin tức tố nào từ Tô Thành.Về mặt sinh lý, người này đích thực là một kẻ tàn khuyết hoàn toàn.Nhưng Trình Tô lại chẳng giống như dáng vẻ nhỏ yếu trong tưởng tượng của nàng.Trước kia, nàng luôn cho rằng Trình Tô chỉ là kẻ ham chơi, nghịch ngợm, cần được mình che chở. Thế nhưng từ sau khi trở về từ khu mười một, nàng bắt đầu dao động. Người này ra đao cực kỳ thuần thục, tàn nhẫn, mạnh mẽ, giống hệt Trào Phong.Trong đầu nàng thoáng lóe qua hình ảnh chiếc mặt nạ bạc, mồ hôi lạnh không kìm được chảy xuống sống lưng.Lẽ nào mình đã nghĩ quá nhiều? Trình Tô làm sao có thể giống Trào Phong được...Dù thân hình hai người quả thực rất giống, nhưng Trào Phong là S cấp Alpha, có tin tức tố, lại là loại cực kỳ cường liệt, mang mùi rượu nồng nặc. Người đó không sợ trời, chẳng sợ đất, lạnh lùng và tàn nhẫn.Còn Trình Tô thì không. Nàng chỉ là một tàn A, không hề có khí vị. Người như vậy, nếu không phải vì cứu mình, e rằng cũng chẳng thể bộc phát nhiều tiềm năng đến thế, đến mức mang thương tích đầy mình.Hai người, rõ ràng không giống nhau.Ép xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, Lăng Nguyệt Tịch nhắm chặt mắt, không muốn nghĩ thêm nữa.Long Vực, Long Tiêu Cung.Ngón tay chậm rãi vuốt ve tay vịn bảo tọa, Kình Thương nghe xong báo cáo liền trầm mặc hồi lâu: “Ngươi nói, người của Hồng Tụ Chiêu cũng đã đến khu mười một?”“Đúng vậy.” Vu Phi cung kính đứng một bên, đáp: “Nghĩa phụ, ta tìm được vỏ đạn lưu lại tại hiện trường, đúng là loại súng ngắm của đại đương gia bọn chúng.”“Còn một phát hiện khác, Trào Phong hình như cũng từng đến khu mười một.”Trào Phong sao?Nàng đi nằm vùng, trà trộn theo Hồng Tụ Chiêu, cũng chẳng có gì lạ.Chỉ là lần này đi đã hơn một tháng, lại không truyền về bất kỳ tin tức nào. Gần đây hành động của Long Vực liên tiếp gặp trắc trở. Lần trước không bắt được đầu lĩnh Hồng Tụ Chiêu, còn để mất một người. Hiện tại lại mất thêm Nhai Tí.Liên tiếp hao tổn hai Alpha cấp A, tiên phong quân hiện giờ chỉ còn sót lại kẻ nhỏ tuổi nhất — Bệ Ngạn.Điều này khiến Kình Thương hết sức bất mãn.“Mạc Mi dạo này thế nào?”Tưởng hắn sẽ hỏi chi tiết về việc điều tra, nào ngờ lại hỏi chuyện này, Vu Phi thoáng kinh ngạc, nghĩ ngợi rồi đáp: “Nàng vẫn ổn, chỉ là có lẽ vì đã lâu không thấy Trào Phong nên hơi cô đơn.”Không biết lần này Trào Phong đang làm nhiệm vụ gì, mà đã lâu như vậy vẫn chưa trở về.“Bệ Ngạn, nếu rảnh thì ngươi hãy thường xuyên đến bầu bạn với nàng.” Kình Thương chậm rãi nói, giọng điệu đầy từ ái, “Nàng là tỷ tỷ của Trào Phong. Hiện giờ người không ở đây, chúng ta phải thay hắn mà chăm sóc người thân. Nếu Mạc Mi có động tĩnh gì, ngươi nhất định phải báo lại cho ta.”Nghe thì thấy hợp lý, nhưng vì sao phải báo cả động tĩnh của Mạc Mi?Trong lòng thoáng dấy lên nghi ngờ, nhưng Vu Phi vẫn không chỉ ra được chỗ nào bất thường, đành gật đầu đáp ứng.Nghĩa phụ làm việc tất có lý do, chắc chắn sẽ không hại bọn họ.Sau khi nhận mệnh lệnh, Vu Phi hành lễ quân, rồi mới xoay người rời khỏi Long Tiêu Cung.Khi mọi người đã đi xa, Li Vẫn mới hiện thân bên cạnh Kình Thương, cúi người hỏi: “Cần ta đi nhắc nhở Trào Phong một chút không?”Ngẩng đầu nhìn quanh tòa cung điện tinh xảo, ánh mắt Kình Thương thoáng sâu xa, phất tay: “Đi đi.”
“Tô Thành, có chuyện quan trọng.”“Làm sao vậy?” Thấy bộ dáng thần bí của nàng, Tô Thành cũng căng thẳng theo.Ngồi xuống mép giường, Đường Cấm trầm giọng:
“Vết súng thương gần tim ngươi... đã bị Lăng Nguyệt Tịch nhìn thấy rồi.”???Bị thấy?!Vị trí kín đáo như thế... từ khi nào?!
Chẳng phải đều nhìn hết rồi sao...Mặt đỏ trắng xen lẫn, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến yết hầu khô khốc, run rẩy hỏi:
“... Nàng phản ứng thế nào?”Đường Cấm nhớ lại, đối phương lúc đó rất bình tĩnh, gần như không lộ ra cảm xúc. Có lẽ nàng che giấu quá tốt.
Ánh mắt liếc qua cánh tay Tô Thành vẫn bị băng kín, trong lòng càng thêm khó đoán.“Mọi người đều nghĩ nàng quấn băng cho ngươi... là đang trả thù.”Lăng Nguyệt Tịch?Đồng tử co lại.Nhưng rõ ràng là nàng ấy tự tay quấn cơ mà!Tốn bao nhiêu công sức mới làm được thế này?Trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, Tô Thành cúi đầu nhìn lớp băng quấn quanh người, bất giác nhớ đến dáng vẻ cố chấp của Lăng Nguyệt Tịch khi cắn chặt môi làm.Ngẩn ngơ trong thoáng chốc, nàng bật cười khổ:
“Chắc chắn không phải. Ngươi không hiểu nàng. Nếu Lăng Nguyệt Tịch thật sự muốn trả thù, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng thế này.”Ít nhất cũng phải ép người ta vào tường, làm bia ngắm bắn mấy phát mới hả.“Ai, tháo mấy lớp ngoài là được.” Sau khi băng được gỡ bớt, Tô Thành lập tức đứng dậy, cử động tay chân: “Ta muốn đi xem nàng.”“Khoan đã.” Đường Cấm vội giữ nàng lại, nghiêm túc nói:
“Ngươi định thế nào? Nếu thật sự muốn ở lại, chi bằng nhân cơ hội này nói thẳng với nàng. Đội tiên phong quân mà ta cứu từ khu mười một đã được an trí tạm thời, chờ thương lượng xong, họ sẽ gia nhập Hồng Tụ Chiêu.”“Như vậy, thực lực Hồng Tụ Chiêu sẽ tăng mạnh. Có ngươi và ta, hai Alpha cấp cao, bọn họ cũng không cần tranh đoạt Long Vực nữa. Ta và ngươi có thể đưa họ sang khu khác thu thập vật tư.”Ý tưởng thì tốt, nhưng lúc này chưa phải lúc.Chính mình vừa kéo cả đội vào khu mười một, khiến mọi người suýt chết, bảo Lăng Nguyệt Tịch tin sao được?
Chưa đến thời cơ thích hợp, chuyện này cần phải tính toán kỹ hơn.Có điều, Tô Thành không ngờ Đường Cấm đã lôi cả đội tinh nhuệ kia sang đây.Nếu Hồng Tụ Chiêu có thêm một đội Alpha, đúng là lợi thế to lớn.“... Ngươi phản chiến nhanh thật.”Mới quay lại chưa bao lâu, đường đường một Thượng tướng Long Vực, thành viên Phá Hiểu, vậy mà nói theo địch là theo ngay.
Tô Thành cười khẩy:
“Chẳng lẽ ngươi bất mãn Kình Thương không giao binh quyền?”Ở Long Vực, bị ép làm việc cực khổ mà chỉ có cái danh hão “Phá Hiểu”. Nhưng ở Hồng Tụ Chiêu thì khác, nàng lập tức trở thành anh hùng ai cũng kính phục.“Đương nhiên không phải. Ta vốn dĩ không hề trung thành với Kình Thương, nên chẳng gọi là phản chiến.” Đường Cấm mỉm cười, rồi nghiêm túc nhìn nàng: “Ta chỉ trung thành với niềm tin của mình.”“Không phải vì không được lợi ích nên mới rời đi. Ngược lại, chính vì ta luôn có thể rời đi bất cứ lúc nào, nên Kình Thương sẽ không bao giờ giao quyền cho ta.” Nói rồi, nàng nhìn thẳng vào mắt Tô Thành: “Kình Thương không khống chế nổi ta. Với ta, chọn phe nào cũng như nhau.”“Ha, ngươi thật thoải mái.” Tô Thành cười nhạt: “Ta thì khác, còn có tỷ tỷ ở Long Vực.”Nói ra câu đó, nụ cười trên môi nàng dần cứng lại.Đúng vậy, nàng còn có Mạc Mi. Vừa là áo giáp, vừa là uy hiếp.Khó trách... khó trách Đường Cấm mạnh như vậy vẫn không được trọng dụng.Vì Kình Thương không khống chế nổi nàng.
Còn Tô Thành thì khác, điểm yếu là người thân đã bị nắm chặt.Một khi bại lộ, Mạc Mi chắc chắn sẽ trở thành con tin.“... Ta phải tìm cách quay lại Long Vực một chuyến.” Ánh mắt trầm xuống, Tô Thành nói: “Bằng mọi giá cũng phải đón tỷ tỷ ra trước. Hơn nữa, Hồng Tụ Chiêu và Long Vực vốn dĩ không cần mãi đối địch. Mọi người chẳng phải đều vì sinh tồn sao? Hợp tác liên thủ chưa chắc không thể. Hà tất phải tranh đấu sống chết?”“Tóm lại, bây giờ chưa phải lúc nói cho Lăng Nguyệt Tịch. Chờ ta giải quyết xong mọi chuyện, sẽ thành thật với nàng.”Đường Cấm gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Ngươi định làm thế nào?”Đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, ánh mắt Tô Thành bỗng lóe lên:
“Soán quyền.”Ban đầu chỉ định giải quyết vài kẻ phản bội, giờ thì thẳng tiến bước kế tiếp cũng được.Ngay lần đầu gặp, nàng đã không ưa Kình Thương.
Lão ta âm hiểm, phân chia người theo đẳng cấp, còn bày ra cái “Mãn Đình Phương”, dùng danh hiệu loạn xạ đặt theo “long chi cửu tử”, tưởng mình là thiên tử chắc?Trong truyện gốc đã dối trá, nay còn quá đáng hơn.Sống dưới tay hắn, Tô Thành chưa bao giờ cảm thấy an toàn.Khóe môi nhếch cười lạnh, nàng thầm nghĩ: Ta chẳng phải vai chính sao, lại là Alpha cấp S duy nhất, còn sợ gì hắn? Nhân lúc hắn vẫn còn tin tưởng, trực tiếp ra tay, đoạt vị cướp quyền.Đến lúc đó, Long Vực và Hồng Tụ Chiêu liên thủ, tài nguyên chia sẻ, cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa.Dù sao cốt truyện cũng đã chạy loạn, chính – tà còn quan trọng gì.Hiểu rõ ý đồ của nàng, Đường Cấm bật cười:
“Ngươi rốt cuộc là nằm vùng phe nào?”“Ha ha ha, ta là gián điệp hai mặt ~” Tô Thành vẫy tay cười sáng lạn, “Được rồi, ta phải đi tìm Lăng Nguyệt Tịch.”Một ngày một đêm chưa gặp, nàng nhớ nàng ấy.“Khoan đã.” Đường Cấm gọi giật lại: “Ngươi đã nghĩ cách giải thích chưa?”Nếu muốn giấu, ít ra cũng phải có lý do.“Ôi dào, nàng mà nghi ngờ thì đã chẳng tự tay băng bó cho ta rồi.” Bị ngăn cản mấy lần, Tô Thành bắt đầu sốt ruột, kéo cửa ra, quay đầu nói vội: “Lừa thì lừa thôi, ta đi trước ~”Quay người lại, nàng không ngờ có người đang đứng trước cửa.“Trình Tô à, ta tới tìm Đường Cấm, nghe nói nàng ở chỗ ngươi.” Mầm thẩm ôm hộp quà, thò đầu nhìn vào, quả nhiên thấy người, cười nói: “Đây là ta may xiêm y cho nàng, thử xem vừa không.” Rồi liền đưa hộp qua.Nàng tới từ khi nào? Nghe được bao nhiêu rồi?Lo lắng quan sát sắc mặt mầm thẩm, Tô Thành mới nhận hộp, gượng cười:
“Cảm ơn mầm thẩm. Ngài đứng ngoài bao lâu rồi? Sao không gõ cửa?”“Ta vừa mới đến, còn chưa kịp gõ thì ngươi mở.”“À... quần áo gì mà còn đóng hộp thế, sao ta không có?” Tô Thành thò tay vạch một đường khe hộp nhìn: “Ồ, đỏ rực, trông vui ghê.”“Ngươi đó, đây là cho người ta.” Mầm thẩm cướp lại, vài bước đến trước Đường Cấm, nhét vào tay nàng, cười đến híp mắt: “Mau về thử đi, không hợp thì bảo ta sửa. Còn ít ngày nữa, phải kịp.”???Không hiểu gì, Đường Cấm cầm lấy hộp, còn bị kéo tay lôi ra ngoài. Bộ dáng sốt ruột kia hẳn là thật, chứ chẳng giống đang diễn.Thần sắc không khác thường, chắc tuổi cao tai không thính, chẳng nghe được gì. Tô Thành nghĩ vậy.Mấy ngày nay mầm thẩm cùng Hồ Tử Uyển làm gì mà thần thần bí bí......Đông đã tới, núi càng lạnh, Tô Thành quấn chặt áo khoác, nhanh bước tới tiểu viện rào tre.Vừa bước vào, vài nhân vật trọng yếu của Hồng Tụ Chiêu đều có mặt.Thấy nàng, Thi Vân Khởi kinh ngạc:
“Nha, xác ướp sống lại rồi?”Thương tích đầy người mà xuống giường nhanh thế, khôi phục kiểu gì?“Ngươi mới xác ướp, cả nhà ngươi là xác ướp.” Trắng mắt một cái, Tô Thành lướt qua, đi thẳng tới bên giường Lăng Nguyệt Tịch, dịu dàng hỏi:
“Tịch Tịch, ngươi thế nào? Nghỉ ngơi có tốt không?”Nói xong, khóe mắt chợt bắt gặp vết trầy trên cánh tay nàng, con ngươi run lên:
“Nặng thế này! Thuốc đâu?!”“... Không phải chỉ là trầy da thôi sao?” Hồ Tử Uyển liếc nàng khó hiểu: “Ngươi làm gì mà căng thẳng? Ta vừa thay thuốc xong rồi. Chỉ cần bôi povidone là ổn.”“Cái gì mà ổn!” Tô Thành giật lấy hòm thuốc, rút ra lọ thuốc trị thương quý giá trộm từ Long Vực, cẩn thận chấm bông bôi lên cho Lăng Nguyệt Tịch. Vừa làm vừa thổi, mắt đầy áy náy:
“... Đều là lỗi của ta, không bảo vệ tốt ngươi. Có đau không?”“Trình nhóc con, ngươi cũng biết sai à.” Thi Vân Khởi chen vào: “Chúng ta vì cứu ngươi mà phải xuất động toàn bộ cơ giáp! Nếu không có Đường Cấm, chắc chẳng ai sống sót.”Đúng, là nàng sai. Đây là điều hối hận nhất, không thể chối cãi.
Vốn miệng lưỡi nhanh nhạy, giờ lại cúi đầu, không thốt nổi một lời phản bác.Thi Vân Khởi còn định trách tiếp, nhưng trên giường bỗng có tiếng yếu ớt:
“... Đau...”“Đau chỗ nào?!” Tô Thành hoảng hốt, cuống quýt: “Ta... ta thổi cho ngươi nhé?”Lăng Nguyệt Tịch kêu đau?!“... Hay nhỉ.” Thi Vân Khởi giật mình, vạch trần ngay: “Này còn diễn à?”Trước kia vào vùng dịch, chịu bao nhiêu thương tích, thậm chí có lần xương tay gãy, vậy mà mặt không biến sắc. Giờ chỉ vết trầy nhỏ lại kêu đau?Chẳng qua vì Trình Tô nói vài câu thôi!Đỡ trán, Lăng Nguyệt Tịch thở dài:
“... Rất nhức, đầu cũng đau.”Đầu cũng đau?Tô Thành lập tức quay sang trừng Thi Vân Khởi:“Không liên quan ta nhé! Nàng giả vờ thôi!”“Ra ngoài, tất cả ra ngoài.” Tô Thành nổi giận, kéo thẳng cả Thi Vân Khởi lẫn Hồ Tử Uyển ra ngoài, mặc kệ phản kháng.“Ta là đại phu mà! Sao lại đuổi ta!” Hồ Tử Uyển ấm ức.Phác Phác thấy vậy liền ngoan ngoãn đóng cửa, khóa lại.Phòng chỉ còn hai người, thế giới lập tức yên tĩnh.Tô Thành quay lại, ngồi mép giường, dịu dàng xoa đầu nàng:
“Còn đau không?”Lặng im một lúc, Lăng Nguyệt Tịch mới khẽ nói:
“Ngươi thì sao, thương nặng thế, sao vừa tỉnh đã xuống giường?”“Không nghiêm trọng đâu.” Vén lọn tóc mai ra sau tai, Tô Thành khẽ dụi vào mũi nàng, cười:
“Chỉ là muốn gặp ngươi.”“Thật không.” Mở mắt nhìn nàng, bích ngọc đồng do dự một hồi mới trầm giọng:
“... Ta có nhiều nghi vấn, chờ ngươi giải thích.”Tới rồi, phần thẩm vấn.“Hảo, ngươi cứ hỏi.” Tô Thành ngồi ngay ngắn, mắt mở to nhìn nàng, ngoan như học sinh.“...”
Thái độ chẳng những không hốt hoảng, còn ra vẻ lấp lánh phóng điện.Lăng Nguyệt Tịch quay đi, hỏi:
“Ngươi biết đao pháp?”“Một chút thôi, tình huống bắt buộc ép ta học. Ngươi không biết đâu, niết bàn có linh tính đó! Lúc ấy sống chết trong gang tấc, ta vừa cầm đao, trong đầu hiện đầy động tác. Mắt nhắm mắt mở, nháy mắt học xong, xoẹt xoẹt xoẹt vài cái...”“Câu hỏi tiếp theo.” Cắt lời nàng, Lăng Nguyệt Tịch hỏi tiếp:
“Trào Phong niết bàn vốn có hai đao. Một rơi ở khu mười một, bị tang thi cấp A lấy đi. Một đao khác, chúng ta từng trộm ở Long Vực. Nhưng hôm đó, ta thấy rõ cả tang thi lẫn ngươi đều có đao. Nghĩa là, đao trong tay ngươi đã bị cướp đúng không?”“... Đúng, ta là tàn A, sao đấu lại được.”“Sau đó thì sao? Vì sao cả hai đao đều về tay ngươi?”“... Khụ, chuyện này phức tạp.” Nhanh trí bịa: “Là thế này, Đường Cấm đánh bại tang thi kia, vừa khéo cứu ta, nên đưa đao cho ta. Còn đao Trào Phong kia... ta nhặt được gần chỗ tang thi tự bạo.”“Nhặt được?” Lăng Nguyệt Tịch bật cười: “Trào Phong là cô bé Lọ Lem à? Đến giờ thì trở về, còn để lại giày thủy tinh?”... So ra cũng không sai. Ta chẳng phải đang làm “Lọ Lem” sao.“Nhưng quả thực là nhặt được. Không tin thì ngươi hỏi Đường Cấm. Bằng không, ngươi nghĩ sao? Ta là tàn A, làm sao đoạt đao từ tay S cấp Alpha? Đường Cấm A cấp còn không làm được.”Quả bóng bị đá ngược về.Lăng Nguyệt Tịch khựng lại.
Thật vậy, đến cả nàng cùng Đường Cấm hợp lực còn khó, sao Tô Thành làm được?Có lẽ thật là “nhặt được”?Nàng nhíu mày:
“Vậy vì sao đao lại lưu lại?”“Cái đó thì phải hỏi chính nó, ta làm sao biết.” Tô Thành nháy mắt vô tội.Cũng đúng, hỏi tàn A biết gì chứ.“Câu hỏi cuối cùng.” Nhéo mi tâm, Lăng Nguyệt Tịch bình tĩnh nhìn nàng, giọng trầm xuống:“... Vết thương súng gần tim ngươi, là chuyện gì? Dấu vết ấy, rõ ràng là ta...”“Chính là ngươi đó!” Vẻ mặt đau lòng, Tô Thành che ngực than thở: “Khi ấy ta vẫn còn là tiên phong quân của Long Vực, là con dòng chính đang nhận nhiệm vụ. Vậy mà ngươi một thương liền đâm trúng ta. Đáng thương thay, ta lại còn một lòng si mê ngươi nữa~”“......”Nói như vậy, thật khó khiến người khác tin tưởng.Từ trước đến nay nàng đều ngưỡng mộ những kẻ cường đại, như Trào Phong, Nhai Tí. Sao có thể lại để mắt đến một kẻ “tàn A” chứ?“Ta thoạt nhìn cũng rất mạnh mà!” Như đoán được nàng nghi hoặc, Tô Thành giơ hai tay làm tư thế “cường tráng”, cười nói: “Ngươi xem, nếu ta không cho ngươi nhìn tuyến thể, ngươi có biết ta là tàn A không?”Lăng Nguyệt Tịch lắc đầu.Đúng là nhìn không ra. Với diện mạo này, cộng thêm thân hình đường cong kia, nếu giả làm A cấp, e rằng cũng có người tin.Vừa nghĩ tới đường cong ấy, trong đầu Lăng Nguyệt Tịch bất chợt thoáng hiện hình ảnh nàng trông thấy tối qua, lập tức vành tai đỏ bừng...“Phải rồi, trí nhớ ngươi lại chẳng tốt, đâm ta mà còn không nhớ.” Thấy nàng bắt đầu tự mình nghi hoặc, Tô Thành lập tức chui vào lòng ngực nàng mà khóc lóc: “Ta thật khổ sở... Ngươi về sau không được dùng thương chỉa vào ta nữa, lần đó ta suýt chút nữa mất mạng rồi.”Thương ấy đúng là do mình bắn, nhưng Lăng Nguyệt Tịch thực sự không hề có ấn tượng gì về Tô Thành.Chẳng lẽ nàng thật sự quên mất sao...?Trong lòng mơ hồ dấy lên cảm giác không đúng.Ngẩn người một lát, thấy đối phương khóc trong lòng mình rất thảm thiết, nhớ lại vết thương nàng từng chịu, lòng Lăng Nguyệt Tịch chợt mềm xuống, chẳng nỡ truy vấn tiếp. Nàng đưa tay khẽ xoa đầu Tô Thành, thở dài: “... Được rồi, về sau ta sẽ không dùng thương chỉa vào ngươi nữa.”Nghe vậy, khóe môi người đang vùi trong lòng ngực khẽ cong lên.Hắc hắc, nàng nói gì chứ, chẳng phải dễ lừa sao!Tính khí của Lăng Nguyệt Tịch, nàng đã nắm rõ rồi~Lau khô giọt nước mắt nơi khóe mắt, Tô Thành cười hì hì ôm lấy nàng, kéo cả hai ngã xuống giường: “Để ta ôm ngươi ngủ thêm một chút, được không?”Không nói cũng chẳng ích gì, người đã nằm rồi còn đâu.Bị nàng liếc mắt một cái, Lăng Nguyệt Tịch rốt cuộc cũng mặc cho nàng ôm, tựa vào vòng tay quen thuộc, an tĩnh nhắm mắt.Ngửi mùi hương bạc hà thanh nhàn kia, Tô Thành chỉ thấy thỏa mãn vô cùng. Khi hơi thở của đối phương dần ổn định, nàng mới dám lớn mật mở mắt, lặng lẽ miêu tả gương mặt người trong lòng. Ánh mắt lướt qua đôi mày thanh lãnh, sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại ở cánh môi đỏ mọng.Nuốt khan một ngụm, nàng không kìm được cúi đầu, khẽ mổ nhanh một cái lên khóe môi Lăng Nguyệt Tịch, sau đó ngây ngô cười vui sướng.Người mình thích đang ngủ trong vòng tay, thật sự quá tốt.Cứ như thế, nhìn nàng ngủ, Tô Thành cũng dần chìm vào giấc mộng trên chiếc giường êm ái.Ánh nắng xuyên qua cửa sổ gỗ, nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng. Trên giường, một người khác chậm rãi mở mắt. Lăng Nguyệt Tịch khẽ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn chăm chú vào gương mặt trước mắt, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên sau gáy nàng.Tuyến thể đóng vảy là thật, mà nàng cũng chưa từng ngửi thấy mùi tin tức tố nào từ Tô Thành.Về mặt sinh lý, người này đích thực là một kẻ tàn khuyết hoàn toàn.Nhưng Trình Tô lại chẳng giống như dáng vẻ nhỏ yếu trong tưởng tượng của nàng.Trước kia, nàng luôn cho rằng Trình Tô chỉ là kẻ ham chơi, nghịch ngợm, cần được mình che chở. Thế nhưng từ sau khi trở về từ khu mười một, nàng bắt đầu dao động. Người này ra đao cực kỳ thuần thục, tàn nhẫn, mạnh mẽ, giống hệt Trào Phong.Trong đầu nàng thoáng lóe qua hình ảnh chiếc mặt nạ bạc, mồ hôi lạnh không kìm được chảy xuống sống lưng.Lẽ nào mình đã nghĩ quá nhiều? Trình Tô làm sao có thể giống Trào Phong được...Dù thân hình hai người quả thực rất giống, nhưng Trào Phong là S cấp Alpha, có tin tức tố, lại là loại cực kỳ cường liệt, mang mùi rượu nồng nặc. Người đó không sợ trời, chẳng sợ đất, lạnh lùng và tàn nhẫn.Còn Trình Tô thì không. Nàng chỉ là một tàn A, không hề có khí vị. Người như vậy, nếu không phải vì cứu mình, e rằng cũng chẳng thể bộc phát nhiều tiềm năng đến thế, đến mức mang thương tích đầy mình.Hai người, rõ ràng không giống nhau.Ép xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, Lăng Nguyệt Tịch nhắm chặt mắt, không muốn nghĩ thêm nữa.Long Vực, Long Tiêu Cung.Ngón tay chậm rãi vuốt ve tay vịn bảo tọa, Kình Thương nghe xong báo cáo liền trầm mặc hồi lâu: “Ngươi nói, người của Hồng Tụ Chiêu cũng đã đến khu mười một?”“Đúng vậy.” Vu Phi cung kính đứng một bên, đáp: “Nghĩa phụ, ta tìm được vỏ đạn lưu lại tại hiện trường, đúng là loại súng ngắm của đại đương gia bọn chúng.”“Còn một phát hiện khác, Trào Phong hình như cũng từng đến khu mười một.”Trào Phong sao?Nàng đi nằm vùng, trà trộn theo Hồng Tụ Chiêu, cũng chẳng có gì lạ.Chỉ là lần này đi đã hơn một tháng, lại không truyền về bất kỳ tin tức nào. Gần đây hành động của Long Vực liên tiếp gặp trắc trở. Lần trước không bắt được đầu lĩnh Hồng Tụ Chiêu, còn để mất một người. Hiện tại lại mất thêm Nhai Tí.Liên tiếp hao tổn hai Alpha cấp A, tiên phong quân hiện giờ chỉ còn sót lại kẻ nhỏ tuổi nhất — Bệ Ngạn.Điều này khiến Kình Thương hết sức bất mãn.“Mạc Mi dạo này thế nào?”Tưởng hắn sẽ hỏi chi tiết về việc điều tra, nào ngờ lại hỏi chuyện này, Vu Phi thoáng kinh ngạc, nghĩ ngợi rồi đáp: “Nàng vẫn ổn, chỉ là có lẽ vì đã lâu không thấy Trào Phong nên hơi cô đơn.”Không biết lần này Trào Phong đang làm nhiệm vụ gì, mà đã lâu như vậy vẫn chưa trở về.“Bệ Ngạn, nếu rảnh thì ngươi hãy thường xuyên đến bầu bạn với nàng.” Kình Thương chậm rãi nói, giọng điệu đầy từ ái, “Nàng là tỷ tỷ của Trào Phong. Hiện giờ người không ở đây, chúng ta phải thay hắn mà chăm sóc người thân. Nếu Mạc Mi có động tĩnh gì, ngươi nhất định phải báo lại cho ta.”Nghe thì thấy hợp lý, nhưng vì sao phải báo cả động tĩnh của Mạc Mi?Trong lòng thoáng dấy lên nghi ngờ, nhưng Vu Phi vẫn không chỉ ra được chỗ nào bất thường, đành gật đầu đáp ứng.Nghĩa phụ làm việc tất có lý do, chắc chắn sẽ không hại bọn họ.Sau khi nhận mệnh lệnh, Vu Phi hành lễ quân, rồi mới xoay người rời khỏi Long Tiêu Cung.Khi mọi người đã đi xa, Li Vẫn mới hiện thân bên cạnh Kình Thương, cúi người hỏi: “Cần ta đi nhắc nhở Trào Phong một chút không?”Ngẩng đầu nhìn quanh tòa cung điện tinh xảo, ánh mắt Kình Thương thoáng sâu xa, phất tay: “Đi đi.”