[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy

Chương 4



Là thượng đẳng nhân trong thành Tô, nàng sống tại trung tầng khu, trong một tiểu lâu độc lập. Các thành viên của Phá Hiểu cũng đều cư trú nơi đây.

Chiều dần buông xuống, trong gian bếp, Mạc Mi vừa nấu ăn vừa ngẩng đầu liếc chiếc đồng hồ treo tường. Thông thường giờ này, Tô Thành đã phải từ quân doanh trở về.

Chẳng lẽ có chuyện gì trì hoãn? Trong lòng nàng dâng lên một tia bất an.

Hôm nay lại đúng là ngày đầu tiên Tô Thành bước vào kỳ dễ cảm, suốt mười năm qua chưa từng sai lệch một lần.

Bày biện xong mâm cơm, chẳng rõ linh cảm từ đâu mà tới—có lẽ là giác quan thứ sáu đặc hữu của Omega—Mạc Mi chợt bước vào phòng Tô Thành.

Phòng không lớn, song gọn gàng sạch sẽ. Ngay lập tức, nàng đã trông thấy trên bàn đặt một lọ thuốc ức chế—thứ mà Alpha cần trong kỳ dễ cảm.

Nhưng Tô Thành… lại không mang theo?

Nét mặt Mạc Mi thoáng biến sắc. Trễ thế này nàng vẫn chưa về, mong rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Ký ức nửa năm trước bất giác hiện về—khi ấy, Tô Thành vì mải huấn luyện mà quên uống thuốc, kỳ dễ cảm vừa đến liền đúng lúc đụng phải sự khiêu khích của Nhai Tí. Hai người giao đấu, quân doanh bị náo loạn một phen. Cuối cùng cả hai đều chịu phạt từ Kình Thương, mỗi người lĩnh ba mươi roi mới yên chuyện.

Không dám chậm trễ, Mạc Mi lập tức cầm theo thuốc, vội vàng chạy tới quân doanh.

Nàng đến nơi thì Tô Thành vừa rời đi. Dù tìm quanh doanh trại vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Đúng lúc ấy, Đường Cấm đi ngang, trông thấy thần sắc nôn nóng của nàng, liền hỏi:
“Mi tỷ, sao thế? Cần ta giúp không?”

Mạc Mi đáp:
“Ta tìm không thấy Trào Phong. Nàng vào kỳ dễ cảm rồi, nhưng lại không mang thuốc ức chế.”

Đường Cấm thoáng liếc lọ thuốc trong tay nàng, liền an ủi:
“Đừng vội, ta sẽ cùng ngươi tìm.”

Hai người nhanh chóng rời quân doanh, dò hỏi lính gác ở cổng. Bọn họ cho biết Trào Phong vừa đi không lâu, hướng về phía Mãn Đình Phương.

Sắc mặt Mạc Mi lập tức cứng đờ.

Mãn Đình Phương… nơi ấy là chỗ nào, nàng rõ hơn ai hết.

Năm xưa, để lung lạc Tô Thành, Kình Thương từng thẳng tay bắt nàng đưa vào nơi đó. Vì không muốn khiến Tô Thành lo lắng, nàng chưa bao giờ hé lộ.

Đó là thiên đường của Alpha, nhưng lại là địa ngục với Omega. Không ít kẻ thậm chí bị hành hạ đến chết ngay tại chỗ...

Mạc Mi tái nhợt, bàn tay khẽ run.

Đường Cấm cũng kinh ngạc, song lại nghĩ Trào Phong không giống hạng người ấy. Nàng khuyên nhủ:
“Mi tỷ, cứ về chờ trước đi. Ta đuổi theo, hẳn còn kịp.”

Loại địa phương kia Mạc Mi vốn không tiện tới, đành giao thuốc cho Đường Cấm, thấp thỏm quay về.

Trong lúc ấy, Tô Thành sải bước vội vã tới cửa Mãn Đình Phương.

Tòa tiểu lâu phong cách cổ điển Giang Nam, nằm ở trung tầng khu, cách quân doanh một đoạn. Ngoài cửa có mấy binh lính Beta canh gác, trông thấy nàng thì không khỏi kinh ngạc.

Cơ thể nàng ngày càng nóng rực, bản năng thôi thúc cắn xé, không buồn để ý ánh mắt bàng hoàng của họ, liền xông thẳng vào trong.

Cửa vừa mở, vô vàn mùi hương tin tức tố bủa vây từ bốn phía.

Tin tức tố trong người nàng như bùng nổ, ồ ạt phát tán. Các Omega trong lâu lập tức mềm nhũn, quỵ xuống, ngay cả vài Alpha cũng chịu áp chế từ S cấp tin tức tố mà biến sắc.

Tô Thành khó nhịn, thở dốc dồn dập. Trong lòng thầm rủa—Long Vực từ bao giờ lại có nhiều Omega thế này? Bình thường nàng chỉ thấy mỗi Mạc Mi.

Lúc ấy, một tú bà Beta trang điểm lòe loẹt bước ra, nụ cười lả lơi:
“Ôi chao, chẳng phải Trào Phong thượng tướng đây sao! Khách quý hiếm đến! Không báo trước một tiếng, khiến ta trở tay không kịp. Bất quá… không sao, ta liền chuẩn bị Omega cho ngài.”

Mùi nước hoa nồng nặc sộc tới khiến Tô Thành hắt xì một cái.

“Tùy ngài chọn: vị trái cây, hương hoa, hay là—”

“Cút.” Tô Thành bực bội quát, đầu óc hỗn loạn thêm vì sự lải nhải kia.

Chỉ đến lúc này, nàng mới bừng tỉnh.

Mãn Đình Phương—hóa ra chẳng qua là một kỹ viện đường hoàng khoác lớp vỏ tao nhã!

Tú bà vốn quen thấy tính tình táo bạo của Alpha, gặp phải loại không động thủ ngay như Tô Thành thì cũng xem như không tệ. Bà ta khẽ cười, giọng ngọt xớt:
“Thượng tướng thật hung dữ a~~ Xem bộ dáng ngài thế kia, không bằng để ta chuẩn bị cho ngài mười người trước? Người đâu—”

Tô Thành nghe mà suýt ngã ngửa. Ngọa tào, mười cái? Đừng có đùa!

Song dục vọng trong cơ thể lại dâng trào không cách nào kiềm chế. Theo lệnh tú bà, mấy Beta lực lưỡng lập tức khiêng từng Omega lên lầu. Nàng cũng bị kéo đi theo.

“Tướng quân à, kỳ dễ cảm phải phát tiết, uống thuốc thì hại thân. Nhất là Alpha S cấp như ngài, lại càng quý hiếm!” Tú bà vừa dắt đi vừa lải nhải.

Ý thức Tô Thành càng lúc càng mơ hồ, bị bản năng xâm chiếm. Các loại hương vị tin tức tố lan tỏa khắp nơi, như mê hoặc kẻ đói lả tìm đến mỹ vị.

Trong phòng, mười Omega đã được đặt sẵn—người nằm trên giường, kẻ tựa ghế. Nam nữ đều có, đủ loại sắc hương. Lần đầu tiên trong đời họ tiếp xúc với tin tức tố S cấp, thân thể đều run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy dục vọng, không ngừng giằng xé quần áo.

Cảnh tượng hỗn loạn ấy khiến Tô Thành hít sâu, ép lưng tựa cửa cố nén cơn xao động.

Tú bà đẩy nàng vào, cười ranh mãnh:
“Thế nào, kinh hỉ không? Đều là vì ngài chuẩn bị cả đấy, cứ từ từ hưởng thụ đi, Trào Phong thượng tướng ~”

Kinh hỉ cái rắm!

Nhìn đám nam nữ nửa trần hỗn độn, một ý niệm kỳ quái thoáng lóe lên trong đầu Tô Thành—tựa như kẻ đói khát nhìn bàn tiệc thịnh soạn nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Thứ gì cũng không hợp khẩu vị, thậm chí quá kén chọn.

Giữa lúc mông lung, trong tâm trí nàng bỗng hiện lên bóng dáng một nữ nhân cao gầy mặc hắc y. Nàng quay đầu, mái tóc bạc dài buộc thành hình bọ cạp quấn quanh cổ trắng nõn, trên mặt đeo chiếc mặt nạ cười khả ái. Gò má đỏ bừng, giọng trẻ con mềm mại vang lên:
“Bùm một phát, bắn chết ngươi nha~~~”

Một luồng tê dại chạy dọc sống lưng. Tô Thành nuốt khan, hơi thở rối loạn.

Chết tiệt, sao trong lúc này lại nhớ tới Lăng Nguyệt Tịch?!

Mấy Omega không nhịn nổi đã loạng choạng lao về phía nàng. Nhưng lạ thay, Tô Thành lại né tránh.

Dù cơ thể vẫn nóng rực, song đầu óc chợt sáng hơn đôi chút. Thừa cơ giữ lại chút tỉnh táo, nàng xoay người đá bật cửa gỗ.

“Rầm!” Hai cánh cửa bay ra, suýt đập trúng Đường Cấm vừa kịp né.

Đường Cấm sững sờ, ngoái nhìn cảnh tượng bên trong: Tô Thành thở hổn hển đứng ở cửa, phía sau là một phòng đầy Omega quần áo hỗn độn. Cảnh ấy khiến nàng giật mình, tay vội lần tràng hạt niệm:
“Tội lỗi, tội lỗi...”

Niệm kinh trong lúc này để làm gì cơ chứ?!

Tô Thành một phen kéo nàng lại, vội hỏi:
“Có thuốc ức chế không?!”

Đường Cấm còn chưa kịp phản ứng, lọ thuốc trong tay đã bị giật lấy. Nàng hoang mang nhắc:
“Chỉ cần uống một viên là đủ!”

Khi mở mắt lần nữa, Tô Thành đã nằm trong căn phòng bệnh quen thuộc. Bên giường, Mạc Mi gục xuống mép giường ngủ thiếp đi.

Nàng cử động thân thể, vẫn thấy yếu ớt. Tiếng động khẽ khàng đã đủ khiến Mạc Mi thức dậy.

Nàng dụi mắt, thấy Tô Thành tỉnh liền dịu dàng hỏi:
“A Thành, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? Muốn ăn gì không?”

Ánh nắng sau giờ ngọ phủ qua cửa sổ, rọi lên gương mặt Mạc Mi, như dát thêm một tầng dịu dàng ấm áp.

Tô Thành lặng người, trong lòng dâng lên vị chua xót. Nàng cười gượng, nói đùa:
“Muốn ăn sơn hào hải vị ~”

Mạc Mi thấy khí sắc nàng không tệ, mới yên tâm, nhưng vẫn trách khẽ:
“Ngươi nói xem, lớn như vậy rồi mà vẫn làm liều? Thuốc sao có thể uống bừa được?”

Chuyện xảy ra ở Mãn Đình Phương, Đường Cấm đã kể qua. Biết A Thành không chạm vào ai, nàng chỉ giận nàng ấy không biết quý trọng bản thân, tự ý dùng thuốc.

Tô Thành ngốc nghếch cười, “Lúc ấy hồ đồ, lần sau không dám nữa.”

Mạc Mi cúi đầu, giọng khẽ run:
“Kỳ thật… ngươi và ta vốn không có huyết thống. Nếu thật sự nhịn không nổi, ta có thể—”

“Tỷ!” Tô Thành lập tức cắt ngang, nghiêm giọng:
“Đừng nói bậy. Ngươi chính là tỷ của ta, ta sẽ dùng cả sinh mệnh bảo hộ ngươi.”

Mạc Mi khẽ rũ mắt, trong đáy mắt dâng lên vị đắng chát. Người thân cận nhất, cuối cùng vẫn chỉ có thể là tỷ tỷ…

Tô Thành ở y liệu sở nghỉ ngơi hai ngày. Trong thời gian đó, Vu Phi và Đường Cấm đều tới thăm, hai người còn cười nhạo nàng không ít.

Vu Phi cười ha hả như khỉ:
“Ôi chao, một chọi mười cơ đấy! Không hổ là Trào Phong!”

Tô Thành nhấc dép ném thẳng:
“Chọi cái đầu ngươi!”

Vu Phi vẫn lấp ló:
“Nói đi, tú bà cho ngươi chọn hạng nào thế?”

“Còn dài dòng thì đừng hòng ăn cơm chung!”

“Hừ, ta đi cầu Mi tỷ tỷ nấu riêng cho ta!”

Bên cạnh, Mạc Mi chỉ cười không nói.

Sau cùng, Đường Cấm nghiêm mặt bảo:
“Hảo Bệ Ngạn, ngươi về quân doanh trước đi. Ta có chuyện muốn nói riêng với Trào Phong.”

Đợi trong phòng chỉ còn hai người, Tô Thành khoác áo khoác, kéo Đường Cấm ra ngoài hít thở.

Không phải chỉ là sự ngột ngạt trong phòng bệnh, mà là cả Long Vực này.

Biết được chân tướng Mãn Đình Phương, nàng như bị đá đè nặng lòng.

Thì ra ở Long Vực, tất cả Omega sau khi phân hoá đều bị cưỡng bức đưa vào nơi đó, trở thành công cụ hầu hạ thượng đẳng nhân. Để tránh chuyện sinh nở, họ bị tiêm thuốc đặc chế, cả đời không thể mang thai.

Nghĩ tới đây, Tô Thành rùng mình. Nếu không nhờ được “vai chính” che chở, có lẽ Mạc Mi cũng đã bị ép vào Mãn Đình Phương.

Nắm tay nàng bất giác siết chặt. Thật sự không dám tưởng tượng.

Trước mắt, từ cổng y liệu sở nhìn xuống hạ tầng khu đen đặc, người dân gầy gò cặm cụi lao động, ngay cả tên họ cũng chẳng được thừa nhận. Một cảm giác nặng nề dấy lên trong lòng Tô Thành.

Đường Cấm trầm ngâm một lát, chợt mở miệng:
“Trào Phong, ngươi có từng nghĩ… ý nghĩa tồn tại của Phá Hiểu là gì không?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...