[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 25
Chương này khá dài aa, tác giả để là 1 chương nên sốp không cắt ra. Hơn 6k chữ. Hicc
______________________________________
---Ba ngày trôi qua, sáng sớm hôm nay, Tô Thành đã toàn bộ võ trang, cùng Lăng Nguyệt Tịch và Hồ Tử Uyển ngồi trên xe.Thi Vân Khởi lái một chiếc khác đi trước, Phác Phác thì điều khiển cơ giáp bay theo một bên.Tô Thành chú ý, cơ giáp kia dường như bay từ đỉnh núi xuống. Vậy Thủy Liêm Động ở trên đỉnh núi sao?Lăng Nguyệt Tịch đặt súng ngắm bên cạnh, liếc thấy nàng còn ôm cái cào, sắc mặt không vui: “Đao đâu?”“Ta giữ gìn lắm.” Sợ nàng tức giận, Tô Thành vội dỗ: “Chỉ là ta còn chưa quen, chờ học xong sẽ biểu diễn cho ngươi xem nhé ~”“Ngươi chẳng phải tiên phong quân sao, lại không biết dùng đao?” Hồ Tử Uyển nhìn qua gương chiếu hậu, kinh ngạc: “Dùng cái cào á?”“Ha, trước kia ta toàn dùng gậy gộc thôi. Giờ ngày nào cũng làm đồng, cái cào lại thuận tay.”Hồ Tử Uyển nhướng mày: “Vậy thì vừa khéo ~”Vừa khéo cái gì?Còn đang thắc mắc, Lăng Nguyệt Tịch đã đưa tới một chiếc mặt nạ hồng nhạt: “Chuẩn bị cho ngươi.”Phong cách đơn giản như mặt nạ tươi cười của nàng, chỉ khác là chính giữa có thêm… cái mũi heo.“…”“Ha ha ha!” Hồ Tử Uyển cười đến run tay lái. “Xem ngươi mê muội cái mặt, che kín như vậy làm gì. Đeo mặt nạ chẳng phải xong sao?”“Cầm lái cho cẩn thận!” Tô Thành vội nhắc nhở.Nàng vốn đã toàn trang bị để không bị nhận ra, ai ngờ Lăng Nguyệt Tịch còn chuẩn bị mặt nạ riêng.“Có biến âm, nút ở đây.” Lăng Nguyệt Tịch nghiêng người lại gần, động tác nhẹ nhàng giúp nàng đeo mặt nạ, rồi ấn vào vị trí tai.“Giọng đã đổi chưa?” Tô Thành thử nói, âm thanh lập tức biến thành giọng trẻ con chói tai.…Lăng Nguyệt Tịch khẽ cười, ngón tay chạm vào mũi heo, “Được lắm.”“…”Mẹ nó.Tô Thành nghiến răng, nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào: “Cảm ơn.”“Ừ. Lát nữa đừng chạy loạn, bám sát ta.” Lăng Nguyệt Tịch quay đi, cũng đeo mặt nạ của mình.Một trắng một hồng, một tươi cười một tiểu trư.Xe lướt ra khỏi rừng đào, tiến vào hoang mạc. Đi thêm một đoạn, Thi Vân Khởi dẫn Phác và binh lính tách ra.Hồ Tử Uyển lái xe đến một điểm cao, dừng lại. Lăng Nguyệt Tịch lập tức xuống xe, tìm vị trí đặt súng ngắm.Tô Thành nhìn các nàng bận rộn, cảm giác ấy chẳng khác nào đang chơi lại một trò chơi quen thuộc, chỉ là lần này, nàng phải nhập vai phản diện để đi theo cốt truyện.Nhưng…“Các ngươi làm sao chắc chắn Long Vực sẽ đi ngang qua chỗ này?”Giống như lần trước nàng bị tập kích, rõ ràng Hồng Tụ Chiêu đã sớm phục kích, lợi dụng địa hình tự nhiên để vây khốn bọn họ.“Lần này Long Vực phải đi đến khu 15, lộ tuyến cũng chỉ có mấy đường thôi.” Hồ Tử Uyển vừa ngồi trong xe vừa nghịch máy tính, nói: “Hiểu biết của Vân Khởi đối với Kình Thương, chắc chắn hắn sẽ chọn lộ trình ngắn nhất.”Thấy Tô Thành còn vẻ mặt mơ hồ, nàng lại bổ sung: “Vân Khởi có thể hack thẳng vào mạng nội bộ của Long Vực.”!!!Không ngờ lại lợi hại đến thế.Tô Thành có chút bất ngờ, “Vậy chẳng phải hắn xem được hết rồi sao?”“......”“Chỉ có thể thấy văn kiện gần nhất bọn họ vừa truyền lên.” Lăng Nguyệt Tịch chỉnh lại khẩu súng, từ ống ngắm nhìn ra xa, bổ sung: “Nội dung cụ thể thì vẫn chưa giải mã được.”Hú hồn.Vậy nên chuyện nằm vùng các nàng chắc chắn cũng không biết, những nhiệm vụ phi công khai thế này tuyệt đối không thể bị truyền lên.Trước mỗi lần hành động, Long Vực đều phái Vu Phi đi trinh sát, điều tra mức độ nguy hiểm, quy mô tang thi… Sau đó Kình Thương mới quyết định nhân sự. Thường ba ngày sau là xuất phát.Chỉ là Tô Thành không ngờ, Hồng Tụ Chiêu lại hiểu Long Vực tường tận đến vậy.Thi Vân Khởi này quả thật bất thường.Tô Thành ngồi xổm xuống bên cạnh Lăng Nguyệt Tịch, hỏi nhỏ: “Xa vậy ngươi có thể bắn trúng không?”“Coi thường ta?” Nữ nhân kia hất tóc bím màu bạc về phía sau, bộ dáng tiêu sái vô cùng.Hai người tuy đều mang mặt nạ, nhưng không biến đổi giọng, vẫn dùng giọng thật.Hễ vào trận, nàng liền cột tóc thành bím cho gọn, so với ngày thường tiện lợi hơn nhiều.“Nào dám coi thường ngươi.” Tô Thành biết rõ thực lực của nàng, chỉ là muốn tìm cớ trêu chọc.“Có thể cho ta thử nhìn một chút không? Ta vẫn là lần đầu thấy súng ngắm đấy.” Nàng chớp mắt nhìn Lăng Nguyệt Tịch, ánh mắt đầy mong chờ.“......”“Dù sao Long Vực còn chưa đến, cho ta xem một chút thôi mà.” Nói rồi còn giơ tay làm động tác “một tí xíu”.“......”Thấy nàng không hề nao núng, Tô Thành cắn răng: “Ngươi keo kiệt quá đi, tiện nghi đều chiếm hết rồi, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm…”“Lại đây!” Lăng Nguyệt Tịch thật sự nhịn không nổi, lập tức kéo nàng lại, nói loạn: “Cái gì mà ta chiếm tiện nghi, rõ ràng là hai bên như nhau!”“Vừa rồi nói cái gì? Hình như ta nghe được cái gì đó không ổn thì phải.” Trong máy tính vang lên giọng Thi Vân Khởi.“Không, không có gì.” Hồ Tử Uyển vội vàng thu ánh mắt hoảng hốt, nói: “Ngươi bớt la hét đi, tập trung vào!”“Ai thèm la hét? Ngươi mau lo liệu, bằng không Tịch Tịch bị ăn sạch thì trách ngươi!”“Khụ.” Lăng Nguyệt Tịch giả vờ không nghe, ho khan một tiếng, rồi cầm tay Tô Thành: “Nắm chỗ này, mắt nhìn vào kính ngắm.”Thật đúng là bịt tai trộm chuông…Tô Thành thầm nghĩ, giọng to thế mà còn giả vờ như không có gì.Súng ngắm trong tay nặng trĩu, toàn thân màu bạc, dáng vẻ hơi cũ kỹ, như đã dùng nhiều năm.Tô Thành làm theo hướng dẫn, quả nhiên qua kính ngắm có thể nhìn rất xa, thậm chí thấy thấp thoáng bóng cơ giáp trắng Phác Phác.“Cái gì mà ăn sạch sẽ! Nói quá rồi! Chưa chắc ai ăn ai đâu nhé!” Hồ Tử Uyển kêu lên.Tô Thành giật mình run tay, suýt nữa bóp cò.Mẹ nó, ai lại bàn chuyện này ngay trước mặt người ta chứ!Bên cạnh, Lăng Nguyệt Tịch mặt cũng ửng đỏ, may nhờ chiếc mặt nạ che lại. Nàng không nói gì, chỉ hung hăng trừng Hồ Tử Uyển bằng một nụ cười “giả tạo” dán trên mặt nạ.Ánh mắt lạnh lẽo như mũi tên bắn thẳng tới, khiến Hồ Tử Uyển rùng mình, vội quay đi, chỉ thấy nụ cười kia bỗng biến thành âm trầm, dọa người kinh khủng.“Khụ… Mau ẩn nấp đi, Long Vực tới rồi.”Vừa dứt lời, Tô Thành qua ống ngắm đã thấy một chiếc xe thiết giáp quen thuộc, đi đầu là Đường Cấm cùng Vu Phi mặc chế phục trắng.“Tới rồi.” Vừa nhìn thấy hai người, tim nàng bất giác thắt lại, tay cũng bắt đầu toát mồ hôi.Phải nghĩ cách bảo vệ bọn họ an toàn… nàng thầm nhủ.“Hôm nào ta lại dạy ngươi.” Lăng Nguyệt Tịch nói: “Giờ trả lại cho ta.”“Chờ chút, bọn họ còn phải vào khu nhiễm rồi mới quay ra, giờ chưa cần gấp.” Tô Thành ôm súng không buông.Khu 15 quả thực rất nguy hiểm, Long Vực một chuyến này có lẽ phải lâu mới xong.Lăng Nguyệt Tịch hơi ngừng lại, rồi im lặng không nói nữa, trở lại xe nhắm mắt nghỉ ngơi.Bên kia, Thi Vân Khởi lại kiểm tra người máy một lần, chờ đoàn xe Long Vực đi qua sẽ cùng Phác mai phục gài mìn.Tô Thành nhìn đoàn xe xa dần, rồi nghịch nghịch súng ngắm như trẻ con chơi đồ chơi, còn miệng thì giả bộ bắn “piu piu piu…”Mẹ nó, nếu không phải để tỏ vẻ hứng thú, nàng thà chết cũng không tự biến mình thành trò cười thế này.Trong lúc chơi, trí nhớ nàng chợt lóe lên một đoạn cốt truyện.Trong nguyên tác, Hồng Tụ Chiêu nhiều lần cướp Long Vực, nhưng đoạn này nàng lại nhớ không rõ, chỉ cảm thấy như đã quên mất một chi tiết quan trọng.Thôi, tùy cơ ứng biến vậy.Hồ Tử Uyển chăm chú nhìn màn hình, chẳng bao lâu đã thấy đoàn xe Long Vực tiến vào khu 15.Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, chỉ cần chờ bọn họ ra là ổn.Nhìn thời gian, nàng đặt máy tính sang một bên, bước xuống xe đi về phía Tô Thành.“Này, đừng có đùa nữa.” Nàng đẩy nhẹ Tô Thành, thì thầm: “Chốc nữa gặp Đường Cấm thì làm sao? Ngươi che kín thế này, nàng còn nhận ra nổi à?”Chính là vì không cho nàng nhận ra đấy.“Không sao, chúng ta có ám hiệu.” Tô Thành bịa chuyện trôi chảy, không thèm chuẩn bị trước, “Các ngươi chỉ cần đừng làm nàng bị thương, chắc chắn nàng sẽ không làm khó chúng ta.”Lời này quả thực không sai. Đường Cấm là người lương thiện, thà bản thân đói còn sẵn sàng nhường cho người khác một ổ bánh mì.“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.” Hồ Tử Uyển vỗ vai Tô Thành, cười nói: “Một lát còn xem ngươi thể hiện đó ~”Xem cái rắm…Tô Thành nhức đầu, bản thân nàng còn chưa nghĩ được nên làm thế nào đây.Ba người yên lặng chờ thêm hai, ba tiếng. Trong lúc ấy, Tô Thành vừa ăn vừa uống, lại còn cầm súng ra nghịch.Một lúc sau, Hồ Tử Uyển bỗng phát hiện đoàn xe Long Vực trở lại trên màn hình.“Sao lần này nhanh vậy?” Nàng vội mang tai nghe, gọi Thi Vân Khởi: “Long Vực ra rồi, chuẩn bị mai phục!”Nghe động tĩnh, Lăng Nguyệt Tịch lập tức mở mắt, xuống xe, đi nhanh về phía Tô Thành.Chẳng mấy chốc, Phác cơ giáp sẽ từ chính diện xông lên, còn nàng thì nấp trong bóng tối, ưu tiên diệt Trào Phong và Nhai Tí – hai mục tiêu hàng đầu.Nhưng lần này lại không thấy bóng dáng bọn chúng.Thấy khí thế Lăng Nguyệt Tịch hừng hực đi tới, Tô Thành cũng không dám trì hoãn, vội nhường chỗ, đứng bên cạnh chờ.Lăng Nguyệt Tịch tiếp nhận súng ngắm, nhanh nhẹn dựng lên, vội vàng nhìn vào kính…Trong tầm mắt lại mờ mịt một mảnh.“……Ngươi làm gì vậy?” Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, giọng lạnh lùng chất vấn.Ống ngắm mờ nhòe đến mức chẳng thấy được gì.“Ta có làm gì đâu, ngươi hung dữ thế. Lẽ nào ta vô ý chạm vào chỗ nào sao?” Tô Thành làm vẻ mặt vô tội, thậm chí còn lo lắng ra mặt.Thấy nàng như bị dọa, Lăng Nguyệt Tịch lại cảm thấy bản thân hơi quá. Người ta vốn không rành súng ống, chắc chỉ vô tình mà thôi.“……Không sao, lần sau đừng chạm vào kính ngắm.” Nàng đè nén nghi ngờ, lấy khăn ra lau.Nhưng càng lau lại càng mờ, dính đầy dầu mỡ.Tô Thành ngồi bên cạnh, cũng giả bộ căng thẳng theo, đến mức suýt khóc: “Ai da, đều do ta không cẩn thận, ta đáng chết thật! Giờ phải làm sao đây?”Ha ha ha… Lau kiểu gì cũng không sạch đâu.Nàng cố tình bôi dầu mỡ gà lên cả trước lẫn sau rồi cơ mà!“Không đến mức đó.” Lăng Nguyệt Tịch vừa lau vừa cau mày, càng lau càng lem nhem, cuối cùng đành thở dài: “Tạm chấp nhận dùng vậy, về rồi tính tiếp.”Còn dám làm bẩn, về sẽ giáo huấn ngươi!Hở? Vẫn dùng được á?Ống ngắm mờ như kính lão, nhìn rõ mới lạ.“Ít ra cũng uy hiếp được một chút.” Lăng Nguyệt Tịch ném khăn, lại dựng súng lên.“Mục tiêu đã vào khu mai phục.” Hồ Tử Uyển nhắc nhở, đồng thời liên hệ qua tai nghe: “Vân Khởi, Phác Phác, chuẩn bị!”Quả nhiên, đoàn xe Long Vực vừa qua khe núi liền rơi vào mai phục.Mấy tiếng nổ dữ dội vang lên, Phác Phác điều khiển cơ giáp lao ra từ trong khói bụi, còn Thi Vân Khởi thì cùng lúc điều khiển hơn mười người máy xông lên.Lần này có người trực tiếp thao tác phía sau, đám người máy càng thêm linh hoạt.Vu Phi và Phác Phác gấp rút phối hợp, Đường Cấm thì bảo vệ chiếc xe thiết giáp trọng tải. Chỉ có hai Alpha, đối mặt quả thực vô cùng vất vả.Thi Vân Khởi bên kia tiến triển thuận lợi, chiếm được không ít vật tư, còn phân tán rút lui. Nhưng chính vì quá thuận lợi, nàng lại cảm thấy có gì đó bất thường.Tại sao Long Vực lần này chỉ phái hai người?Đường Cấm luôn cảnh giác tay súng bắn tỉa Hồng Tụ Chiêu, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh. Đang lúc nàng nghi ngờ, một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua, bắn trúng vách đá cạnh đó.Trượt?Lại thêm mấy phát súng liên tiếp, nhưng toàn bộ đều không trúng.Vu Phi cũng khó hiểu, liếc nhìn Đường Cấm. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi Đường Cấm nghiêng đầu ra hiệu: tiếp tục theo kế hoạch.“Triệt!” Nàng hạ lệnh, dẫn đầu rút lui cùng xe thiết giáp trọng tải.“Đuổi theo chiếc đó!” Hồ Tử Uyển qua ống nhòm thấy Đường Cấm đơn độc lái xe rời đội hình.Thứ tốt đều ở trong đó.Nàng vội kéo Tô Thành và Lăng Nguyệt Tịch lên xe, đạp ga đuổi theo.Chiếc xe kia rõ ràng đã được cải tiến, tốc độ cực nhanh, nhưng chẳng mấy chốc vẫn bị đuổi kịp.Lăng Nguyệt Tịch thò người bắn, nhưng đối phương đã thay thép chống đạn, đạn hoàn toàn vô dụng.Hai chiếc xe rượt đuổi, khoảng cách dần ngắn lại.Muốn đuổi kịp sao… Tô Thành toát mồ hôi, sao lại giống y nguyên truyện thế này…Đường Cấm nắm chặt tay lái, rẽ vào ngõ cụt.Muốn lùi lại thì đã muộn, xe Hồ Tử Uyển đã chặn đầu.“Ngoan ngoãn đầu hàng đi ~” Hồ Tử Uyển đeo mặt nạ hồ ly, mở máy biến âm, liếc nhìn Tô Thành, rồi bước xuống xe tiến lên.Ngu ngốc Đường Cấm…Tô Thành chửi thầm, cầm theo cái cào xuống theo. Bên cạnh, Lăng Nguyệt Tịch cũng mang súng, chậm rãi áp sát.Cửa xe mở ra, Đường Cấm bước xuống, giơ tay đầu hàng, dáng đứng thẳng tắp, bình thản chờ đợi.Tô Thành nhìn cảnh tượng ấy, bất giác cảm thấy quen thuộc.“Toan Nghê thượng tướng, lại gặp.” Hồ Tử Uyển cười khoái trá, “Vật tư, mang ra đi.”“Bên trong đều là đồ nặng, một mình ta không khuân nổi.” Giọng Đường Cấm nhàn nhạt, không chút hoảng sợ.“Thế thì cùng nhau mang.” Hồ Tử Uyển liếc Lăng Nguyệt Tịch, ý rằng nàng ta cũng chẳng dám giở trò.Đường Cấm chậm rãi đưa tay về cốp sau.Không đúng!“Đừng lại gần!” Trong khoảnh khắc ấy, trí nhớ Tô Thành lóe sáng, vội vàng lao lên.Làm sao nàng có thể quên chi tiết này!Cốp xe nào có vật tư, bên trong là Trào Phong đang phục kích!Trong nguyên tác, Hồ Tử Uyển chính là vì thế mà bị bắt sống!Không thể để lặp lại!Tô Thành như hóa thành tia chớp, cào thẳng xuống cốp xe vừa hé mở, “bang” một phát trúng ngay Nhai Tí mới ló đầu, khiến hắn ngã bật ngửa trở lại.Mọi người đều sững sờ.“Ngươi… muốn bắt ta?” Hồ Tử Uyển khó tin nhìn Đường Cấm.“Đi mau!” Tô Thành kéo nàng lùi ra sau.Ngay lúc đó, Lăng Nguyệt Tịch cũng bóp cò.Nhưng Đường Cấm là ai chứ? Phòng thủ mạnh nhất A cấp Alpha!Trong nháy mắt, nàng giơ tay chặn đạn, rồi tay trái phản kích, kìm chặt cổ Hồ Tử Uyển.“Xin lỗi.” Giọng nàng trầm thấp, rồi kéo người ôm vào trước ngực, “Đừng nhúc nhích.”Thân thủ quả nhiên kinh khủng…Tô Thành thầm kêu không ổn, tình huống lại trở về giống nguyên tác.Nhai Tí lúc này cũng nhảy ra, mặt mày hung tợn, mắt tràn đầy hận ý khi nhìn Lăng Nguyệt Tịch.“Đường Cấm! Thả người!” Tô Thành biến âm hét lớn, trong lòng chỉ rõ một điều – tuyệt đối không thể để Hồ Tử Uyển bị bắt!“Các hạ làm sao biết tên ta?” Đường Cấm nghi hoặc. Cái tên thật của nàng ngay cả trong Long Vực cũng ít ai biết.“Ngươi đừng động! Cơ giáp của chúng ta sắp tới, thả người rồi chạy còn kịp.” Tô Thành quát.“Ha, ngươi còn kiêu ngạo quá, phấn da heo.” Nhai Tí vung đại chùy nện đất, gằn giọng: “Người của chúng ta cũng sắp tới, kẻ nên đầu hàng chính là các ngươi!”Nhưng tai Tô Thành chỉ văng vẳng ba chữ hắn gọi mình —— “phấn da heo”…Ngươi đại gia!Nàng nghiến răng, suýt nữa xông tới liều mạng, nhưng ánh mắt lại thoáng thấy Hồ Tử Uyển đang bị kìm, đành kìm nén.Bọn chúng có con tin, không thể manh động.Không khí giằng co căng thẳng.Bất ngờ, người đang bị khống chế lại lên tiếng.“Các ngươi tưởng ta là mèo bệnh sao?”Cả đám ngẩn ra, trừ Lăng Nguyệt Tịch thì chẳng ai hiểu.Nhai Tí cười nhạt: “Chẳng mấy chốc ngươi sẽ là mèo chết thôi.”Nhưng Hồ Tử Uyển chỉ cúi đầu cười khẽ.Đường Cấm càng nhíu mày, lập tức phòng bị, sợ nàng ta giở trò.Bỗng Hồ Tử Uyển run tay áo, một ống thuốc tiêm lăn xuống tay.Nàng lật cổ tay, “soạt” một tiếng, tự tiêm vào mình.Tất cả ngẩn người —— tiêm cho bản thân?Đường Cấm lập tức vận công, toàn thân căng lên chuẩn bị chiến đấu.Nhưng Hồ Tử Uyển chỉ đứng yên.Vài giây sau, Đường Cấm chợt ngửi thấy một mùi hương lạ, càng lúc càng nồng, ập tới như sóng biển.Ý thức nàng nổ vang, đầu óc ngắn mạch.“Quên nói với ngươi,” Hồ Tử Uyển từ từ xoay người, nắm lấy cổ áo nàng, “tin tức tố của ta có thể mê hoặc tâm thần.”Tiếng lục lạc mơ hồ vang lên trong đầu, nhịp điệu ru mê, khiến tầm mắt Đường Cấm vặn vẹo.Hồ Tử Uyển tắt biến âm, ghé sát tai nàng, cười khẽ, giọng uyển chuyển như tiếng hoàng oanh, từng chữ lay động lòng người.
Thân thể không khỏi bị nàng nắm lấy, từng bước một đi về phía trước, ép sát đến mức không còn chỗ né tránh. Khoảng cách thu hẹp dần, hơi thở của đối phương phả lên da thịt, khiến tim nàng đập hỗn loạn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.