[BHTT- Edit] Xuyên thành tra A sau ảnh hậu chỉ nghĩ sủng thê ( Cover Lichaeng)

Chương 79: Nơi em muốn đến nhất là bên cạnh chị( Hoàn văn)



Không biết đã ngủ bao lâu, khi Lạp Lệ Sa mở mắt ra thì thấy Phác Thái Anh đang ngoan ngoãn nằm ngủ úp mặt bên trái cô.

Cái dáng vẻ không đắp chăn khi ngủ đó, cứ như thể nàng đã luôn nhìn Lạp Lệ Sa ngủ, nhìn đến mệt rồi mới thiếp đi.

Áo ngủ của Phác Thái Anh là kiểu ba lỗ, đang là mùa hè nên không đắp chăn cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Nàng nằm úp, mặt hướng về phía Lạp Lệ Sa, đầu đè lên khiến đôi môi nhỏ hơi hé mở, chút màu hồng nhạt lộ ra bên trong môi đặc biệt mềm mại và đáng yêu.

Nhìn thấy cảnh đó, trái tim Lạp Lệ Sa tràn ngập sự dịu dàng.

Phác Thái Anh ngủ thật yên tĩnh, hơi thở của nàng rất nhẹ, rất nhẹ, như thể cố tình hít thở nhẹ nhàng để không làm phiền giấc ngủ của Lạp Lệ Sa. Nếu không phải Alpha có thính giác vượt trội, cô sẽ không thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của nàng.

"Tại sao ngày nào em cũng kiên trì muốn nhìn chị tỉnh dậy vậy?"

"Không phải mỗi tối chị Sa đều bảo em đi ngủ trước sao? Buổi sáng em đợi chị tỉnh dậy, hợp tình hợp lý mà!"

"Ý em là, chị muốn ngủ thêm một lát cũng không được sao?"

"Em nhìn của em, chị ngủ của chị, có xung đột gì đâu? Em còn hy vọng chị Sa có thể ngủ thêm một lát, như vậy em lại có thể nhìn thêm một lát."

"Thái Anh thích nhìn chị đến vậy sao?"

"Đúng vậy, nhìn chị là một trong những điều em thích nhất."

"Ngoài việc thích nhìn chị, em còn thích làm gì nữa?"

"Hôn chị."

"Còn nữa không?"

"Ôm chị."

"..." Lạp Lệ Sa ngại không dám hỏi tiếp, trái tim cô đã gần như tan chảy vì ngọt ngào.

Những cuộc đối thoại tương tự như vậy, dường như lặp đi lặp lại mỗi sáng.

Nhớ lại những cuộc đối thoại không biết đã nói bao nhiêu lần, mặc dù mỗi ngày đều như vậy, nhưng Lạp Lệ Sa lại không hề cảm thấy chán.

Dường như, chỉ cần là điều Phác Thái Anh thích, cô sẽ tự nhiên thích, và tự nhiên phối hợp.

Nhìn ngắm gương mặt say ngủ xinh đẹp của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa không khỏi nhớ về dấu ấn đêm qua –

Nếu sự kết hợp chỉ để tận hưởng khoái cảm, thì dấu ấn vĩnh viễn cần cân nhắc nhiều hơn. Mặc dù khoảnh khắc đánh dấu thành công, sự khoái cảm đó sẽ gấp trăm lần khoái cảm của sự kết hợp, nhưng trước khoái cảm to lớn đó, cũng cần phải bỏ ra công sức gấp trăm lần.

Dấu ấn vĩnh viễn đòi hỏi sự tập trung, thời gian và năng lượng. Trong quá trình đánh dấu lần đầu tiên, tinh thần của cả hai sẽ vô thức căng thẳng, và không được gián đoạn cho đến khi hoàn thành dấu ấn. Gián đoạn có nghĩa là thất bại, nhiều người vì không chịu đựng được thời gian dài cần thiết cho việc đánh dấu, thiếu khả năng chịu đựng cơn đau có thể phát sinh trong quá trình đánh dấu và quá nôn nóng thành công, nên việc thất bại trong dấu ấn vĩnh viễn có thể nói là rất phổ biến, đặc biệt là với các cặp đôi thử lần đầu –

Nhưng nếu hai người ăn ý,

Lạp Lệ Sa cảm thấy rất may mắn, tối qua, họ đã vô cùng ăn ý, vì vậy họ đã thành công.

Cần biết rằng, trước đây khi xem các video và tài liệu về dấu ấn vĩnh viễn, cô thực sự không tự tin sẽ thành công ngay lần đầu.

Lần đầu tiên mở khoang sinh sản đối với bất kỳ Omega nào, dù không đau bằng lần đầu sinh con, nhưng cũng gần như bằng một nửa, điều này là rất rõ ràng.

Trong quá trình đó, Phác Thái Anh hoàn toàn không có ý định rút lui, như thể đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, dù đau đến mấy cũng chịu đựng. Lạp Lệ Sa vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn, từng chút một giải phóng pheromone của mình để xoa dịu nàng. Dấu ấn vĩnh viễn Omega cần một lượng lớn pheromone, điều này rất thử thách thể chất và sức bền của một Alpha. Nếu pheromone quá ít không đủ để xoa dịu bạn đời, hoặc sức bền không đủ, thì khả năng dấu ấn vĩnh viễn thất bại sẽ lớn hơn.

Một cuộc dấu ấn vĩnh viễn, đối với Omega là nỗi đau khi cố gắng mở rộng khoang sinh sản; còn đối với Alpha là sự suy yếu sau khi giải phóng toàn bộ pheromone để xoa dịu Omega.

Sau khi dấu ấn vĩnh viễn thành công, Omega có thể kiểm soát sự đóng mở của khoang sinh sản. Trong những lần kết hợp sau này, chỉ cần Omega đồng ý, tế bào sinh sản trong pheromone của Alpha sẽ có cơ hội gặp gỡ và kết hợp với tế bào phôi của nàng, sau đó phát triển thành thai nhi.

Tỷ lệ thụ thai trong quá trình dấu ấn vĩnh viễn nói chung là rất nhỏ.

Lạp Lệ Sa luôn tự hào về thể lực của mình rất tốt, nhưng tối qua, nếu kéo dài thêm vài giờ nữa, có lẽ cô cũng không thể chịu đựng được.

May mắn thay, khi trời gần sáng, họ đã thành công.

Cho đến bây giờ, Lạp Lệ Sa dường như vẫn có thể cảm nhận được niềm vui lúc đó. Mặc dù khoảnh khắc đó cơ thể cô đã trống rỗng, nhưng niềm vui đó giống như những làn sóng điện dịu dàng và ngọt ngào, liên tục bùng phát và lan tỏa từ một bộ phận nào đó trên cơ thể cô, khiến cô vui sướng đến mức não bộ gần như trống rỗng một lúc lâu.

Khi họ tách ra, Phác Thái Anh yếu ớt nói một câu: "Chị Sa – rất xuất sắc!"

Đó là một lời khen ngợi tuyệt đối.

Lạp Lệ Sa biết rằng sự thành công của dấu ấn vĩnh viễn phần lớn phụ thuộc vào việc Alpha có thể hoàn toàn làm hài lòng Omega hay không.

Tất nhiên, việc đánh dấu cưỡng bức cũng không phải là không thể, nhưng điều đó sẽ gây ra tổn thương hủy diệt cả về thể chất và tinh thần cho Omega.

Lần đánh dấu này, Lạp Lệ Sa gần như đã làm được mà không có sự chuẩn bị tâm lý.

Khi Phác Thái Anh nói như vậy, Lạp Lệ Sa mới nhận ra, tối qua cô chỉ muốn thử luyện trước.

Kết quả, là một kết quả tốt ngoài mong đợi.

Gần như ngay sau khi nghe Phác Thái Anh nói xong, Lạp Lệ Sa liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đối diện, bây giờ, nàng hẳn đang ngủ rất say, ngay cả khi cô vuốt nhẹ những sợi tóc vương trên mặt nàng, nàng cũng không hề hay biết.

Đột nhiên, Lạp Lệ Sa đã cảm nhận được tâm trạng của Phác Thái Anh mỗi sáng khi nhìn cô,

Đó là niềm vui từ tận đáy lòng, sự mãn nguyện từ tận đáy lòng, niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng; đó là sự dịu dàng muốn nhìn mãi như thế này; đó là sự tĩnh lặng và mãn nguyện trong nội tâm; đó là sự hòa hợp đẹp đẽ đan xen giữa yêu và được yêu...

Cái gọi là tình yêu là như vậy phải không, Lạp Lệ Sa nghĩ, cùng nhau bầu bạn, cùng nhau dịu dàng đối xử; cùng nhau ngủ, cùng nhau thức dậy; cùng nhau chào đón mỗi ngày sắp đến –

À, cùng nhau thức dậy! Ý nghĩ này khiến Lạp Lệ Sa chợt nhớ đến câu nói của Phác Thái Anh: "Sau khi kết hôn, em vẫn luôn nghĩ đến một ngày nào đó được chị Lạp Lệ Sa hôn tỉnh dậy –" Thế là cô hơi ngồi dậy, nghiêng đầu hà vài hơi, xác nhận hơi thở của mình đã tươi mát hơn một chút rồi mới cúi xuống hôn.

Môi cô, đầu tiên chạm vào má Phác Thái Anh, rồi từ từ trượt xuống đôi môi nhỏ của nàng.

Không lâu sau, Phác Thái Anh đã được cô đánh thức một cách dịu dàng.

Mặc dù nàng không mở mắt, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy Lạp Lệ Sa, trao một nụ hôn chào buổi sáng dài.

Hôn thật lâu, Lạp Lệ Sa buông Phác Thái Anh ra, cười hỏi: "Dịch vụ đánh thức hôm nay, có hài lòng không?"

"Siêu hài lòng ạ, chị Sa một trăm điểm luôn!" Phác Thái Anh nói xong, đột nhiên mở mắt cười khúc khích.

Tiếng cười của nàng, nghe thật vui tai.

"Em dậy được không?" Lạp Lệ Sa ngồi dậy từ bên cạnh nàng.

"Em thử xem! Ngủ một giấc rồi, chắc không sao đâu." Phác Thái Anh như một chú mèo nhỏ, vật lộn muốn ngồi dậy.

Lạp Lệ Sa thấy nàng chật vật, nói: "Hay em cứ nằm thêm một lát, chị đi rót nước cho em."

"Không cần đâu, chị Sa kéo em dậy đi." Bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của Phác Thái Anh vươn về phía Lạp Lệ Sa.

"Sao mà yếu ớt thế này, chị phải làm sao với em đây!" Ánh mắt, giọng điệu của Lạp Lệ Sa tràn đầy sự cưng chiều.

"Chị cứ trao hết tình yêu cho em là được."

"Đúng là tham lam mà."

"Đúng vậy, em đối với chị Lạp Lệ Sa chính là tham lam như vậy, chị sợ sao?"

Hai người mỉm cười nhìn nhau, hoàn toàn không biết rằng thời gian đã là buổi chiều.

Sau khi được kéo dậy, Phác Thái Anh giơ cao hai tay, vươn vai nhẹ nhàng một chút rồi cúi đầu khẽ ngáp, nàng vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ.

Lạp Lệ Sa như bị lây, cũng không kìm được mà ngáp một cái.

Ngẩng đầu lên, cả hai đều trở nên mắt ngấn lệ.

"Dạo này, Trì Thanh không đến gọi chúng ta ăn sáng nữa."

"Nguyên nhân gì, Thái Anh không biết sao!"

"Phụt –" Phác Thái Anh che miệng cười duyên: "Em không cho chị Lạp Lệ Sa nói ra đâu."

Lạp Lệ Sa rời giường, rót cho Phác Thái Anh một cốc nước ấm.

Phác Thái Anh cầm lấy, uống cạn nửa cốc.

Sau khi Lạp Lệ Sa cầm lại cốc nước, cô uống hết phần nước còn lại của nàng.

"Chị Sa!"

"Sao thế?"

"Em uống rồi mà!"

"Có khác gì đâu?"

"Cũng phải ha, ngày nào cũng hôn hít lung tung mà!" Phác Thái Anh cười.

Lạp Lệ Sa cũng cười.

Họ cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, nếu không phải Lạp Lệ Sa đã nói mấy lần rằng bụng cô đã đói meo rồi, Phác Thái Anh chắc chắn vẫn sẽ lề mề trong phòng tắm thêm một tiếng nữa...

Sáng ngày 21 tháng 7, vụ án của Khương Hi Dương được đưa ra xét xử. Trước phiên tòa, cô ta đã chủ động thú nhận tất cả tội lỗi, ý muốn chết rất rõ ràng, nhà họ Trần không còn cách nào cứu vãn. Phiên tòa công khai này chỉ là một thủ tục, bản án sẽ được tuyên trong vài ngày tới.

Sau khi phiên tòa kết thúc, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chào tạm biệt Quý Diệc.

Đi qua hành lang, đến sảnh tòa án, họ lại gặp Khương Điềm Dương.

Khương Điềm Dương nhìn thấy họ liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Phác Thái Anh vốn nghĩ Lạp Lệ Sa sẽ lờ đi, đi thẳng qua mặt cô ta, không ngờ, cô lại dừng bước trước, nghiêng đầu nói với Phác Thái Anh: "Khương Điềm Dương chắc đang đợi em đấy."

"Không có đâu." Phác Thái Anh thực ra cũng nhìn ra được vẻ mặt cố tình đợi người của Khương Điềm Dương.

Nhưng nàng lại nghĩ thà không nói gì cả, cứ thế mà xa lạ, như vậy mọi người sẽ thoải mái hơn.

Rõ ràng, Khương Điềm Dương không nghĩ vậy, trong chốc lát, cô ta đã đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh.

"Tôi có thể nói vài câu riêng với Tiểu Anh không?" Cô ta nhìn Lạp Lệ Sa nói.

Lạp Lệ Sa liếc nhìn cô ta, không trả lời, lại nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh ở bên trái, thấy nàng không có ý từ chối, cô mới quay sang trả lời: "Muốn nói chuyện với em ấy, cô hỏi em ấy đi."

Ý tứ không thể rõ ràng hơn, Phác Thái Anh không thuộc về ai cả, nàng là một cá thể độc lập, mọi chuyện liên quan đến nàng, quyền quyết định là ở nàng.

"Thế à." Có thể thấy, Khương Điềm Dương rất thất vọng.

Cô ta quay sang đối mặt với Phác Thái Anh, nói: "Tiểu Anh, có một chuyện, chị muốn nói với em."

"Vậy thì, ra kia nói đi." Phác Thái Anh nhìn về phía cửa sổ không có người cách đó không xa.

Khương Điềm Dương quay người đi trước.

Phác Thái Anh đồng ý là vì biểu cảm vi mô của Lạp Lệ Sa lúc nãy, cô không chuyên quyền tự ý quyết định thay nàng, hơn nữa, trong ánh mắt còn có vẻ như cô hiểu được ý nghĩa hành động của Khương Điềm Dương.

"Chị Sa –"

"Em đi đi, chị đợi em ở đó." Lạp Lệ Sa hất cằm về phía khu vực ghế ngồi công cộng mà Khương Điềm Dương vừa ngồi.

Ở đó cũng không có mấy người, để tránh đám đông, họ đã đợi một lúc sau khi phiên tòa kết thúc mới ra ngoài.

"Được, chị Sa đợi em nhé."

"Ừ, chị đợi em."

Từ cửa sổ đến khu vực ghế ngồi công cộng khoảng hai ba mươi mét, nằm trong tầm nhìn.

Phác Thái Anh đi đến bên cạnh Khương Điềm Dương, gọi một tiếng: "Chị Khương."

"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở tòa án." Giọng Khương Điềm Dương tràn đầy sự hối lỗi, cô ta cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười lại cứng đờ ở khóe miệng, sắc mặt có chút tái nhợt, cả người trông rất tiều tụy.

"Đúng vậy, cuộc đời thật là –" Phác Thái Anh khẽ hít một hơi thật sâu: "Đầy rẫy những điều bất ngờ."

"Tiểu Anh, thật ra lần trước gặp em chị đã muốn nói, em trở nên xinh đẹp hơn rồi."

"Thật sao!" Phác Thái Anh biết, Khương Điềm Dương chẳng qua là đang tạo tiền đề cho những điều cô ta muốn nói sau này.

Tất nhiên, không phải nói lời khen của cô ta là không thật lòng, nhưng người vốn dĩ không gây áp lực cho người khác như cô ta, mọi chuyện đều sẽ như vậy, vừa cho người khác thời gian chuẩn bị, vừa tự cho mình đường lui để đối mặt.

"Chắc là vì, sống hạnh phúc phải không." Phác Thái Anh lại nói thêm một câu.

Nàng biết Khương Điềm Dương đang ở trạng thái không tốt, nói như vậy không phải để kích thích cô ta, mà là để thoải mái chấp nhận lời khen của cô ta, như vậy sẽ khiến cô ta cảm thấy thoải mái hơn.

"Ừm, nhìn ra được, hai em ở bên nhau rất hạnh phúc."

"Chị Khương, em vẫn không nên an ủi chị, bởi vì –"

"Chị không muốn được an ủi. Hơn nữa, chị của chị ấy –" Khương Điềm Dương dường như rất khó nói, cô ta quay người đối mặt với sân trong bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Chị ta đáng bị như vậy." Giọng cô ta rất nhỏ, suýt nữa không nghe rõ.

"Pháp luật là như vậy mà." Phác Thái Anh cũng nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Không biết Tiểu Anh có từng nghi ngờ chị không?"

"Chị Khương nói về chuyện thuốc Tengyun sao?"

Phác Thái Anh cố tình giả ngây, nàng biết Khương Điềm Dương đang nói gì.

Nhưng trước đó, họ cũng chưa từng nói chuyện chi tiết về chuyện thuốc Tengyun.

Vì, họ đều ngầm hiểu, tin tưởng đối phương, căn bản không cần phải nói.

Phác Thái Anh lúc này giả ngây, chỉ là không muốn Khương Điềm Dương buồn hơn về chuyện của chị cô ta, cũng như không muốn cảm giác tội lỗi của cô ta sâu sắc hơn.

"Tất nhiên là không phải." Tay Khương Điềm Dương đặt lên bệ cửa sổ, ngón trỏ vẽ đi vẽ lại trên bệ cửa sổ gỗ: "Chị nghĩ, gia đình em, nhà họ Phác, chắc đã điều tra chị của chị rồi phải không?"

"Ồ, có lẽ vậy. Cái này em không rõ." Phác Thái Anh đã chọn nói dối.

Khương Điềm Dương biết nàng đang nói dối, cũng không bận tâm, tiếp tục nói: "Trước khi chị của chị tấn công hai em, Tiểu Anh, em hẳn đã nghi ngờ chị lừa dối em phải không?"

"Chị Khương tại sao lại nói vậy?"

"Chị của chị có bị điên hay không, người rõ nhất không phải là chị sao?"

"Cũng không thể nói như vậy được. Chị của chị luôn ở trong quân đội, thời gian hai người ở bên nhau, chắc không nhiều như vậy –"

"Dù vậy, chị ấy dù sao cũng là chị của tôi."

"Việc em có từng nghi ngờ chị Khương hay không, bây giờ cũng không quan trọng nữa." Phác Thái Anh biết Khương Điềm Dương đã nhận ra nàng đang nói dối, nên đã gián tiếp thừa nhận.

"Đúng vậy, không quan trọng nữa." Khương Điềm Dương thu lại ánh mắt, quay người đối mặt với Phác Thái Anh: "Trước đây tôi đã từng nghi ngờ, tôi nghi ngờ chị mình giả điên. Nhưng, tôi không dám xác minh, cũng không dám đối chất với cô ta –"

"Vậy sao?" Phác Thái Anh cũng quay người, đối mặt với Khương Điềm Dương, nàng nhìn vào mắt cô ta: "Đây chính là điều chị Khương muốn nói với em, đúng không?"

"Ừm." Khương Điềm Dương gật đầu.

"Cảm ơn chị Khương đã tự mình nói cho em biết." Phác Thái Anh cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Chuyện này thực sự đã làm nàng bận tâm rất lâu, không ngờ cuối cùng lại nhận được câu trả lời trực tiếp từ Khương Điềm Dương.

"Tôi về đây. Tiểu Anh, tạm biệt." Khương Điềm Dương nghiêm túc nhìn Phác Thái Anh.

"Chị Khương, bảo trọng." Phác Thái Anh khẽ mỉm cười.

Lần nữa, nàng tiễn cô ta đi.

Không có lời xin lỗi chính thức nào, nhưng việc cô ta nói ra chuyện này, đủ để thể hiện sự hối lỗi của cô ta.

Trên đường về nhà, Phác Thái Anh cứ im lặng.

Sau đó, khi kể cho Lạp Lệ Sa nghe những gì Khương Điềm Dương đã nói, nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Không ngờ, hai chị em họ cũng khác nhau thật đấy." Nghe xong, Lạp Lệ Sa nói câu này.

"Cái chữ 'cũng' đó, chị Sa muốn nói đến em và chị em sao?"

"Thái Anh nghĩ sao?"

Phác Thái Anh quay đầu, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng cuối tháng Bảy chói chang, trông vừa dày vừa nặng, nhìn thôi đã thấy bỏng rát.

Để xua tan sự khó chịu do lại gặp Khương Hi Dương tại phiên tòa, ngày hôm sau, Lạp Lệ Sa đưa Phác Thái Anh và Athena cùng đến vườn cây ăn quả trên núi để tránh nóng. Trì Thanh, Trần Lam Nghênh, và chị em La Bì cũng đi cùng, họ lái hai chiếc xe.

Mất khoảng một tiếng lái xe, trong vườn cây ăn quả có một biệt thự nhỏ ba tầng, tổng cộng có tám chín phòng, kèm theo một sân rất rộng.

Hoàn toàn khác biệt với cái nóng bức của thành phố, gió núi trong lành và mát mẻ.

Họ nhanh chóng quyết định ở lại núi vài ngày.

Sau bữa tối, mặt trời đã lặn. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh bước ra khỏi biệt thự nhỏ.

Bầu trời phía tây đỏ cam, dư âm của mặt trời vẫn còn.

Gió núi thổi tung mái tóc dài và váy áo của họ. Trong gió thoang thoảng hương thơm trong lành của cỏ cây.

"Chị Sa, chúng ta đi đâu?"

"Đưa em đi dạo chơi." Lạp Lệ Sa lần đầu đến nơi này.

Nhưng, cô lại rất quen thuộc với từng con đường ở đây.

Thuở nhỏ, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, ông ngoại cô luôn đưa cô lên núi ở dài ngày.

Trong đầu đột nhiên hiện lên rõ ràng khuôn mặt của một người già chưa từng gặp, cô cảm thấy trải nghiệm này khá mới mẻ và kỳ lạ.

"Thái Anh không phải muốn ngắm dải ngân hà sao?"

"Em có nói vậy ư?"

"Ừm, em đã nói, vào buổi chiều ngày em xuất viện về đến nhà vào tháng Năm, em nói đợi chị khỏe lại chúng ta sẽ lên núi ngắm dải ngân hà, em còn nói mùa hè ban đêm là thích hợp nhất để ngắm sao."

"Đúng rồi, mùa hè ban đêm quả thật thích hợp để ngắm sao." Phác Thái Anh không ngờ Lạp Lệ Sa lại có trí nhớ tốt đến vậy, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể nhớ được.

Hôm đó Lạp Lệ Sa không hề phản ứng gì, nàng còn tưởng cô đã quên rồi.

"Trong vườn cây ăn quả cũng có thể nhìn thấy dải ngân hà."

"Ừm, vậy chúng ta đi xem đi."

Họ đi bộ dọc theo con đường núi bằng đất, thong thả đi về phía vườn.

Đi qua một vườn tỳ bà, tiếp đó là một vườn nhãn, rồi lại qua một vườn đào vàng, và xa hơn nữa là một vườn cam.

"Chẳng lẽ những vườn cây ăn quả này đều là của chị Lạp Lệ Sa sao?"

"Đúng vậy, ông ngoại chị mua hồi xưa."

"Ai là người chăm sóc vậy?"

"Bây giờ cho những người nông dân gần vườn thuê, không thu tiền thuê của họ, họ chỉ cần chăm sóc tốt vườn, khi trái cây chín thì mang đến cho chị một ít là được –"

"À, thảo nào ở nhà lúc nào cũng có cả rổ trái cây to đùng."

Trời dần tối, trong núi không có đèn đường, Phác Thái Anh vô thức áp sát vào Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nắm lấy tay nàng: "Đừng sợ, chị có mang đèn pin."

"Hóa ra chị Sa đã chuẩn bị sẵn rồi à."

"Ừm, phía trước có một cái sân nhỏ, ở đó có ghế đá, chúng ta đến đó đi."

"Được." Phác Thái Anh nắm chặt tay Lạp Lệ Sa.

Khi họ đến cái sân nhỏ đó, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên rộng lớn, những ngôi sao trên bầu trời đêm càng thêm lấp lánh.

Chiếc ghế đá dài lặng lẽ đứng đó, như thể đã chờ đợi họ từ lâu.

"Ở đây gió còn mát hơn!" Phác Thái Anh buông tay Lạp Lệ Sa, dang rộng vòng tay đón gió.

Gió thổi tung tà váy của nàng xào xạc.

Dưới ánh sao yếu ớt, Lạp Lệ Sa nhìn thấy mái tóc đen của nàng bay lất phất trong gió đêm.

"Thái Anh nhìn kìa!" Lạp Lệ Sa chỉ lên bầu trời đêm.

"A, quả nhiên có thể nhìn thấy dải ngân hà, nhiều sao quá!"

Bầu trời đêm không biết từ lúc nào đã treo lên một tấm màn trắng mờ, những ngôi sao lấp lánh giữa tấm màn, dải ngân hà dài vắt ngang cả bầu trời phía trên đầu họ, trông vô cùng hùng vĩ.

Họ ngửa đầu, ngắm nhìn bầu trời sao tuyệt đẹp thật lâu, cho đến khi cổ mỏi nhừ mới thu lại ánh mắt.

Ngồi song song trên ghế đá, Phác Thái Anh tự nhiên tựa đầu vào vai Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cũng tự nhiên vòng tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của Phác Thái Anh.

Trong gió đêm, những sợi tóc bị thổi tung quấn vào nhau, họ cũng lười để ý.

Phác Thái Anh nhìn lên bầu trời sao phía trước nói, "Không biết trên những ngôi sao lấp lánh kia, liệu có những cặp đôi tâm đầu ý hợp giống như chị và em không?"

"Chắc là có. Nếu không có tình yêu, bầu trời sao sẽ quá cô đơn. Dải ngân hà và bầu trời sao sở dĩ đẹp, nhất định là vì, trong bầu trời sao có rất nhiều người giống như chị và Thái Anh đang ngắm nhìn bầu trời sao." Lạp Lệ Sa phối hợp với Phác Thái Anh trả lời.

"Chúng ta đúng là – có thể kéo mọi thứ vào tình yêu."

"Đây chẳng phải là điều Thái Anh muốn sao?"

"Ôi –" Phác Thái Anh khẽ thở dài: "Vì khi ở bên chị Lạp Lệ Sa, trong đầu em chỉ có tình yêu thôi, chẳng còn gì khác nữa."

"Chị và Thái Anh thì ngược lại –"

"Chị Sa, bây giờ chị làm ơn nói những gì em thích nghe thôi."

"Chị chưa nói xong mà, chị ấy à, tuy trong đầu không toàn là tình yêu, nhưng, dù là khi ở bên Thái Anh, hay khi Thái Anh không ở bên, dù là lúc nào, trong đầu chị mãi mãi chỉ có một mình Thái Anh thôi."

"Hihihihiii..."

Phác Thái Anh cười thật ngọt ngào. Tiếng cười ngọt ngào của nàng truyền đi thật xa, thật xa.

Dường như, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng cười ngọt ngào của nàng đã vươn tới tận bầu trời đầy sao xa xăm, khiến dải ngân hà rực rỡ trở nên đẹp hơn, khiến những vì sao lấp lánh sáng hơn.

"A! Chị Sa đúng là, mãi mãi có thể chạm đến trái tim em. Em yêu chị, chị ơi!"

"Thái Anh, chị yêu em hơn."

"Chị ơi, em yêu chị hơn một trăm lần."

"So bì nhiều thế có tốt không nhỉ!"

"Em chính là yêu chị nhiều hơn mà, em yêu chị nhiều hơn, nhiều hơn nữa!"

"Dù sao thì, em ở trong tim chị, mặc cho em có bao nhiêu đi nữa –"

"Chị Sa, chị thật xảo quyệt!"

"Dù chị có xảo quyệt, thì đó cũng là chị của Thái Anh mà."

"Hihihihiiii..." Phác Thái Anh cười càng ngọt ngào hơn.

"Vui đến vậy sao?"

"Vâng, rất vui ạ."

Tay Lạp Lệ Sa ôm vai Phác Thái Anh siết nhẹ lại: "Chị cũng rất vui."

"Chị Sa, em hỏi chị –"

Lúc này chắc không có câu hỏi khó đâu nhỉ, Lạp Lệ Sa nghĩ. "Hỏi đi."

"Trên thế giới này có biết bao nhiêu nơi phong cảnh đẹp đẽ, chị Lạp Lệ Sa muốn đến nhất là nơi nào?"

Lạp Lệ Sa lay nhẹ vai Phác Thái Anh, "Bây giờ chị đã ở nơi phong cảnh đẹp nhất rồi; bây giờ chị cũng, đã ở nơi chị muốn đến nhất rồi!"

"Chị Sa, em cũng vậy! Đối với em, bên cạnh chị, trước đây là, bây giờ là, và sau này cũng sẽ là nơi phong cảnh đẹp nhất, và cũng sẽ là nơi em muốn ở mãi mãi.

"Và chị chính là, cảnh đẹp rực rỡ nhất, tuyệt vời nhất trong tất cả những cảnh đẹp trên thế gian này!"

(Hết phần chính văn)

Lời của tác giả: 

Phần chính văn đã kết thúc, xin thông báo trước về ngoại truyện.

Nội dung đại khái là: Thư xuyên không ( Nguồn gốc duyên phận Lạp - Phác); kết cục của Quý Diệc và Phác Tiểu Hà; mang thai sinh con làm mẹ; chương về trường học trong thế giới song song và một vài câu chuyện nhỏ khác. Các bạn quan tâm thì đọc tiếp nha.

Cảm ơn các bạn yêu đã ủng hộ

Chúc mọi người sức khỏe tốt đẹp! Xinh đẹp hơn, gầy hơn và giàu có hơn!

Chương trước Chương tiếp
Loading...