[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 40: Ly hồn



"Ken két, ken két......"

Từ lúc trở về nhà, Dư Doanh Hạ cứ luôn nghe thấy tiếng nghiến răng, nghe đến mức chính nàng cũng thấy ê răng.

Không cần nhìn cũng biết người đang nghiến răng lén lút kia chính là Giang Lê. Dư Doanh Hạ trốn ở bên trái Nhan Hoài Hi, còn Giang Lê thì bị ép ngồi bên phải nàng ấy. Giang Lê thỉnh thoảng lại nghiến răng ken két, vì có Nhan Hoài Hi ở đây trông chừng nên hiện giờ nàng ta chỉ có thể phát tiết bằng cách ấy mà thôi.

Dư Doanh Hạ thở dài trong lòng. Thật ra nàng cũng hiểu, dù sao nguyên chủ đã gây ra nhiều chuyện như vậy, Giang Lê không thể không biết. Gặp chút gió thổi cỏ lay liền nhảy dựng lên cũng là bình thường thôi. Không có cách nào khác, ai bảo nàng phải gánh nhiều nồi oan đến thế làm chi.

Trong thế giới này, người gánh nồi số một là Nhan Hoài Hi, còn người thứ hai chắc chắn là nàng.

Nàng cũng chẳng dám nói thêm gì, sợ càng nói càng sai, nên chỉ còn biết đặt hết hy vọng vào Nhan Hoài Hi, hy vọng nàng có thể dỗ yên thuộc hạ của mình.

Nhưng nàng không chú ý rằng khi thở dài trong lòng, cơ thể cũng đồng thời phát ra động tác tương tự. Tiếng thở dài ấy tuy rất nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng tiếng nghiến răng của Giang Lê, nhưng trong sân nhỏ yên tĩnh thế này, nó lại đặc biệt nổi bật.

Nhan Hoài Hi liếc nàng một cái, sau đó quay sang nói với Giang Lê ở bên phải, người đang mang vẻ mặt địch ý: "Còn sức thì nghiến mạnh hơn chút nữa đi, tốt nhất là nghiến cho răng ngươi vỡ nát luôn."

Giang Lê lập tức dừng động tác, lén chỉ tay về phía Dư Doanh Hạ, muốn nói gì đó lại thôi. Dù sao bây giờ không phải lúc mở miệng. Có vài chứng cứ, chỉ cần nói ra là sẽ lộ hết, mà Dư Doanh Hạ lại đang ở ngay bên cạnh, một khi để nàng ta biết, ắt sẽ tìm cách phi tang trước. Người này thủ đoạn cao minh, vừa rồi ngụy trang đến mức thật giả khó phân; mà miệng lưỡi mình lại vụng, cho dù có bằng chứng sắt thép thì chưa chắc đã nói thắng được nàng ta, ngược lại còn có thể bị dắt mũi.

Chỉ là dáng vẻ của chủ thượng lúc này khiến người ta sốt ruột. Chủ thượng vốn đa nghi cẩn trọng, chưa bao giờ dễ dàng tin người khác. Ban đầu Giang Lê cũng chẳng lo lắng, nhưng Dư Doanh Hạ này thủ đoạn có vẻ còn cao hơn. Những ngày qua, nàng luôn quan sát từng nhất tĩnh nhất động trong tiểu viện, rõ ràng chủ thượng đã bị nàng ta dỗ cho mềm lòng, không còn truy cứu chuyện trước kia nữa. Chuyện như vậy từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ!

Nàng sợ chủ thượng lại bị nữ nhân này dùng đôi ba câu lừa gạt thêm lần nữa!

Nhìn đi, bây giờ mình chỉ mới nghiến răng thôi, còn nữ nhân kia chỉ thở dài một tiếng, kết quả thì sao, mình lại bị chủ thượng mắng cho ung đầu! Quả nhiên là họa thủy mà!

"Giang Lê, chuyện Dư Doanh Hạ liên hệ với bên kia là do ta an bài. Ngươi đừng có làm quá như vậy." Nhan Hoài Hi nói.

"Dạ... hả?" Giang Lê ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nhan Hoài Hi, lại liếc sang Dư Doanh Hạ đang trốn sau lưng chủ thượng. Nàng khẽ nhíu mày, tin tức Bạch Tiểu gửi về mới chỉ là một phần, tình hình không đơn giản như vậy. Không biết chủ thượng đã nắm rõ chưa. Thôi, để lát nữa báo cáo riêng vậy.

Giang Lê lặng lẽ dời ánh mắt sang chỗ khác: "Thuộc hạ đã biết rồi. Xin lỗi Dư hộ pháp, là ta hiểu lầm ngươi."

"Không sao đâu. Khi nãy chuyện đến bất ngờ, ta cũng không kịp giải thích. Ngươi nghi ngờ ta chẳng phải chứng minh ta ngụy trang rất giỏi sao? Như vậy mới có thể lừa được bọn chúng chứ." Dư Doanh Hạ khéo léo biến mọi hiểu lầm thành lời khen cho chính mình.

Hừ...

Giang Lê thầm nghĩ, nếu mình chưa nhận được mật tín của Bạch Tiểu, e rằng thật sự đã bị người này lừa rồi. Giỏi ngụy trang như vậy, người thế này mà ở bên cạnh chủ thượng thì quá nguy hiểm.

Nhan Hoài Hi chỉ liếc qua đã nhìn ra được vẻ ngoài mềm mỏng nhưng trong lòng đầy cảnh giác của Giang Lê. Đầu ngón tay nàng khẽ động, Giang Lê lập tức cảm giác như có một luồng gió nhẹ quất thẳng vào trán mình.

Nàng giật mình mở to mắt, sau đó ngoan ngoãn lấy ra một tờ mật tín, lặng lẽ đặt vào tay Nhan Hoài Hi.

Ngay khoảnh khắc mật tín chạm vào lòng bàn tay Nhan Hoài Hi, nó liền biến mất không dấu vết. Dư Doanh Hạ hoàn toàn không nhận ra chuyện gì vừa xảy ra ở góc độ đó.

"Hiểu lầm đã giải quyết rồi, ngươi đi làm việc của mình đi."

【Không được phép thừa cơ báo thù, cũng không được hạ độc nàng. Chuyện về mật tín, ta sẽ hỏi ngươi sau.】

Hai âm thanh vang lên gần như cùng lúc, một tiếng lọt vào tai Giang Lê, còn một tiếng chỉ vang trong đầu nàng.

"Tuân lệnh." Giang Lê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mật tín quả nhiên có tác dụng, chủ thượng chắc cũng đã bắt đầu giữ chút cảnh giác với Dư Doanh Hạ rồi chứ?

Nàng lặng lẽ rút lui khỏi sân, Dư Doanh Hạ phải đợi đến khi mùi dược hương tan hẳn trong không khí mới dám mở miệng: "Cũng may Giang đại phu là người biết lý lẽ."

Nhan Hoài Hi khẽ cười bằng giọng mũi: "Không phải nàng ta biết lý lẽ, mà là ta biết lý lẽ. Nếu không, hôm nay dù ngươi có xoắn cả lưỡi, nàng ta cũng chẳng để ý đến ngươi đâu."

Đừng nhìn Giang Lê trước mặt nàng ngoan ngoãn thế, chứ thực ra mấy thuộc hạ của nàng đều là loại thà giết lầm còn hơn bỏ sót, mà tính cách ấy đương nhiên cũng do chính tay nàng dạy nên.

"Phải, phải, đa tạ tỷ tỷ chịu tin ta~" Dư Doanh Hạ biết rõ Nhan Hoài Hi muốn nghe gì, để tránh bị hạ độc vô duyên vô cớ, nàng cố ép giọng mình ngọt lịm lấy lòng người, đến mức chính nàng nghe còn nổi da gà.

Dư Doanh Hạ cực kỳ không quen kiểu này, nhưng Nhan Hoài Hi xem ra lại rất hưởng thụ, tâm tình tốt hẳn lên.

"Ngươi biết là tốt. Giang Lê tính ra chưa phải loại nóng nảy đâu. Chẳng bao lâu nữa, e là còn có người tính khí dữ dằn hơn sẽ tới. Đến khi đó, ngươi phải nghĩ cách mà ở lại bên cạnh ta. Nếu không, lỡ như bị ai đó giết mất, đến lúc ấy ta muốn cứu cũng chẳng kịp." Nhan Hoài Hi mở giọng hù dọa như đang dọa trẻ con.

Thực ra cũng không hẳn là dọa dẫm gì, dù sao thì đó đều là sự thật.

Sau khi Nhan Hoài Hi nói xong, quả nhiên trông thấy Dư Doanh Hạ theo phản xạ mà hơi nghiêng người dựa về phía mình, từng cử động đều mang theo một chút phụ thuộc mơ hồ.

"Đừng sợ. Chỉ cần ngươi luôn ở trong tầm mắt ta, sẽ không ai có thể ra tay với ngươi." Nhan Hoài Hi nhẹ nhàng xoa lên mái tóc Dư Doanh Hạ.

Lúc này Dư Doanh Hạ mới bừng tỉnh nhận ra mình đang cách hơi gần Nhan Hoài Hi, vội vàng ngượng ngập dịch sang một bên, đồng thời thầm mắng bản thân không có tiền đồ, chỉ một câu nói thôi mà cũng bị nàng dọa cho hoảng.

Nụ cười nơi khóe môi Nhan Hoài Hi vì sự né tránh đó mà phai nhạt đôi chút, nàng dứt khoát không cho cự tuyệt nắm lấy tay Dư Doanh Hạ. Lòng bàn tay mềm mại bị gió thổi khẽ lạnh, tựa như một khối ngọc thượng hạng.

Xét thấy thân thể Dư Doanh Hạ vẫn còn yếu, chưa dưỡng sức hoàn toàn, Nhan Hoài Hi dẫn nàng vào phòng mình.

"Dương Tầm Chu phải ra ngoài lánh mặt rồi, những ngày này việc học ở chỗ nàng tạm thời sẽ bị gián đoạn. Nhưng tu luyện không thể chậm trễ, phần còn lại để ta dạy ngươi." Nhan Hoài Hi bất chợt cảm thấy tên sói con kia đến thật đúng lúc, ít nhất cũng dọa được Dương Tầm Chu đáng ghét kia bỏ chạy. Có lẽ đối phương sẽ chẳng thể quay lại trong thời gian ngắn, mà nếu vậy thì, Dư Doanh Hạ có thể hoàn toàn ở lại bên nàng.

Tư chất của Dư Doanh Hạ trên phương diện Hồn Đạo thật sự ngoài dự đoán của Nhan Hoài Hi. Dù có sự chỉ dẫn trực tiếp của nàng, nhưng tốc độ tu luyện của Dư Doanh Hạ vẫn vượt xa mức nàng tưởng tượng. Nhan Hoài Hi vừa có lòng yêu quý nhân tài, vừa muốn tự tay mài giũa viên ngọc này, nàng không muốn thành phẩm cuối cùng lại vương dấu vết tích của kẻ khác.

"Vâng." Dư Doanh Hạ gật đầu. Học ở đâu cũng thế, ít nhất là giờ nàng vẫn nghĩ vậy.

Nhưng chẳng mấy chốc nàng liền phát hiện, cách dạy của mỗi người quả nhiên khác nhau, đặc biệt là Nhan Hoài Hi. Việc học cùng nàng đối với Dư Doanh Hạ mà nói, chẳng khác nào một sự giày vò!

Nhan Hoài Hi sẽ ngồi ngay bên cạnh, khi nàng cầm bút thì liền áp sát lại, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên tay nàng, tự mình dùng linh lực dẫn dắt. Giống như đang dạy một đứa trẻ chưa biết đi, vì sợ nó ngã nên phải vòng tay ôm lấy, kịp thời đỡ khi nó sắp vấp té.

Dư Doanh Hạ hơi căng thẳng, tâm trí như bị kéo đi đâu mất, cả người mơ màng, chỉ biết thuận theo luồng linh lực của Nhan Hoài Hi mà vận hành.

Bông hoa vốn không thể ngưng tụ trước đó, giờ lại dần hiện ra trên tờ giấy trắng, nhẹ nhàng nở rộ, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

Đúng lúc ấy, đầu Dư Doanh Hạ bị gõ nhẹ một cái, suy nghĩ phiêu tán lập tức bị kéo trở lại.

"Xin lỗi chủ thượng, ta thất thần." Dư Doanh Hạ lập tức nhận lỗi, trong thoáng chốc, nàng cảm thấy như mình đang quay lại lớp học thuở bé vậy.

"Lúc ở chỗ Dương Tầm Chu ngươi cũng hay mất tập trung như vậy sao?" Nhan Hoài Hi không hề trách nàng, dù sao Dư Doanh Hạ cũng chẳng phải lần đầu thất thần trước mặt mình. Chẳng qua nàng chỉ thấy tò mò, Dư Doanh Hạ là ở bên ai cũng như thế, hay chỉ ở cạnh mình mới như vậy?

"Không, không có." Dù sao lúc người khác dạy thì cũng đâu có ngồi gần đến thế! Má Dư Doanh Hạ hơi ửng đỏ, nàng lập tức lắc đầu phủ nhận, trông có chút lúng túng.

"Vậy nghĩa là ngươi thích ngẩn người khi ở cạnh ta rồi." Nhan Hoài Hi chọc nhẹ vào má nàng, nơi đó còn hơi nóng.

"Ta... Xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý." Dư Doanh Hạ ngại ngùng không dám nói thật là vì Nhan Hoài Hi ngồi quá gần. Dù gì nàng cũng từng có "tiền án" bị phát hiện vẽ tranh đồng nhân, nếu phản ứng quá khác thường, nàng sợ Nhan Hoài Hi sẽ nghĩ lung tung.

Mà con mèo xấu xa kia thì lại thích trêu chọc nàng, chỉ để nhìn dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng của nàng.

"Xem ra là do những gì ta dạy quá tầm thường nên ngươi mới mất tập trung. Thế này đi, ta dạy ngươi một thứ kích thích hơn." Nhan Hoài Hi nắm lấy tay Dư Doanh Hạ, tiếp tục vẽ lên giấy, chỉ là lần này nàng dùng linh lực của chính mình, Dư Doanh Hạ chỉ cần cảm nhận thôi.

Kích thích? Kích thích đến mức nào chứ?

Khi lòng hiếu kỳ của Dư Doanh Hạ vừa bị khơi lên, nàng liền phát hiện nét bút trên giấy dần trở nên khác lạ. Cả tờ tuyên chỉ bị phủ lên một tầng sắc xám đen, trong nền như sương mù dày đặc ấy, vài bóng ma mờ mịt dần hiện ra, cuối cùng Nhan Hoài Hi còn chấm cho chúng đôi mắt xanh lục u ám.

Ngay khoảnh khắc bức tranh hoàn thành, Dư Doanh Hạ liền bị bóng tối bao trùm nuốt chửng.

Những luồng âm khí quấn quanh cơ thể nàng thật đến đáng sợ, cái lạnh xuyên thấu đến tận xương, từng tấc da thịt như bị kim băng đâm xuyên qua.

Dư Doanh Hạ không thể cử động, nỗi sợ bóp nghẹt tim nàng, đôi chân mềm nhũn. Lần trước gặp phải độc thi, nàng còn có thể vừa lăn vừa bò mà chạy thoát, vậy mà bây giờ lại hoàn toàn mất khả năng chống cự.

Âm phong gào thét, tiếng khóc than của quỷ hòa lẫn với tiếng gió nghe chẳng phân biệt nổi, âm thanh sắc nhọn như xuyên qua linh hồn nàng!

Cách đó không xa, vài đốm sáng màu xanh lục chập chờn trong màn đêm, khi mờ khi tỏ, lúc lại lay động như ngọn nến yếu ớt, chẳng khác gì quỷ hỏa trong truyền thuyết...

Dư Doanh Hạ nghe thấy những tiếng thì thầm vụn vặt, có có nam nữ già trẻ. Chúng than khóc, rên rỉ, đếm lại nỗi thống khổ và oán hận của mình, chúng không cam tâm rời đi, dù chết cũng phải kéo người sống xuống cùng.

Những âm thanh đó càng lúc càng lớn, còn những đốm quỷ hỏa màu xanh lục trên không trung cũng đang lao tới với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu nữa, Dư Doanh Hạ sẽ thấy rõ từng thứ một!

Quả nhiên là vô số cụm quỷ hỏa. Những đốm lửa ấy từng đôi từng đôi gắn trong hốc mắt của những bóng quỷ kia. Các bóng đen đặc sệt ấy hoặc lơ lửng, hoặc bò trườn trên mặt đất. Khi chúng tiến lại gần hơn, Dư Doanh Hạ mới thấy rõ, từng gương mặt chết chóc đều dữ tợn đến kinh hãi!

Môi nàng khẽ run lên, nàng muốn điều khiển đôi chân mình cử động, nhưng tứ chi dường như đã mất hết kiểm soát, đến cả việc nâng tay lên cũng bất lực.

Thứ tiến gần nàng nhanh nhất lại không phải quỷ ảnh đang trôi lơ lửng kia. Dư Doanh Hạ cảm giác bàn chân phải mình bị thứ gì đó lạnh buốt đè chặt, lạnh đến mức mất hẳn cảm giác.

Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, một con quỷ đang đặt tay lên chân nàng. Tứ chi của nó bị bẻ gãy theo một góc độ quái dị, có lẽ vì thế nên nó mới bò tới đây được. Quỷ ảnh ấy ngẩng đầu lên, hốc mắt là hai hố sâu thẳm, trong đó trôi nổi từng đốm quỷ hỏa xanh lục. Nó không có da mặt, hàm răng sắc nhọn tựa cá mập hoàn toàn lộ ra ngoài. Cái miệng nó há ra, nứt toác kéo dài đến tận sau đầu, cả phần đầu ngửa hẳn về phía sau.

Miệng máu ấy bất ngờ lao tới, mục tiêu chính là cổ họng yếu ớt của Dư Doanh Hạ, nhưng ngay khoảnh khắc quái vật sắp chạm đến nàng, tất cả oan hồn bỗng tan biến, ánh sáng xuyên qua màn đêm, mọi thứ trở lại bình thường, vẫn là căn phòng vào buổi chiều như cũ.

Dư Doanh Hạ ngồi đó, không nhúc nhích, như thể tâm trí vẫn chưa kịp hồi về.

"Thế nào? Có muốn học cái này không? Dương Tầm Chu quá gò bó theo khuôn phép, suốt ngày chỉ dạy vẽ mấy thứ hoa cỏ chẳng có tác dụng gì. Thay vì thế, học thứ có thể chế địch chẳng phải tốt hơn sao?" Nhan Hoài Hi nói, giọng đầy hứng khởi. Đã rất lâu rồi nàng chưa dùng đến kỹ pháp Họa Đạo, nhưng nàng vẫn khá hài lòng với tác phẩm vừa rồi.

Nàng vốn không phải người tinh thông Họa Đạo, chỉ từng học qua chút ít, mấy trò nhỏ như thế nếu gặp cao thủ thực sự thì một cái chọc là vỡ, nhưng ai bảo giữa nàng và Dư Doanh Hạ có sự chênh lệch thực lực như trời với đất chứ? Dư Doanh Hạ tạm thời không có khả năng nhìn thấu bức họa của nàng.

Thế này chẳng phải mạnh hơn Dương Tầm Chu gấp bội sao? Dương Tầm Chu kia thật sự xem Dư Doanh Hạ cứ như trẻ con, lại bắt đầu dạy từ mấy thứ vẽ vời ngây ngô đó.

Nhan Hoài Hi nhìn ra được Dư Doanh Hạ khao khát có sức mạnh, vậy thì phải học thứ thực sự có tính công kích mới đúng.

Nhan Hoài Hi đầy tự tin, nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy Dư Doanh Hạ trả lời. Cho đến lúc này nàng mới nhận ra có gì đó không ổn.

Cúi đầu nhìn kỹ, Dư Doanh Hạ không nói lời nào, vành mắt đỏ lên, hàng mi còn vương vài giọt nước mắt lấp lánh.

Không hay rồi.

Dư Doanh Hạ vẫn ngồi im đó không nhúc nhích, không khóc thành tiếng, nếu không nhìn thấy đôi mắt ấy, có lẽ Nhan Hoài Hi cũng chẳng biết nàng vừa khóc.

Sao Dư Doanh Hạ lại nhát gan đến thế chứ?

"Thật ra... vẽ hoa vẽ cỏ cũng không tệ, tu thân dưỡng tính, mà tâm tính lại là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong quá trình tu hành." Giọng Nhan Hoài Hi mềm xuống, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, nàng đã tự thỏa hiệp với chính mình.

Không học mấy thứ đó cũng được, dù sao trong linh hồn của Dư Doanh Hạ cũng vương mùi hương Họa Đạo, biết đâu nàng ấy lại hợp với những phương pháp chính đạo hơn.

Bàn tay Dư Doanh Hạ lạnh lẽo đến khác thường, Nhan Hoài Hi vô tình chạm phải, liền lấy từ trong túi trữ vật của mình ra một món đồ mềm mềm như mây, đặt vào lòng bàn tay nàng.

Sau khi truyền linh lực vào trong đó, đám mây nhỏ liền ấm dần lên.

Không chỉ linh hồn tỏa hương Họa Đạo, mà con người nàng cũng yếu ớt như Họa Đạo, tựa hồ chỉ cần khẽ chạm nhẹ thôi là sẽ rơi rụng.

Nhan Hoài Hi sống ở Trường Sinh Môn quá lâu, đến nỗi quên mất người bình thường sẽ phản ứng như thế nào, nơi đó ai cũng có chút không bình thường, đến cả trẻ con cũng chẳng bị mấy quỷ ảnh hù cho phát khóc. Giờ bỗng nhiên gặp một Dư Doanh Hạ bị dọa đến bật khóc, Nhan Hoài Hi mới hiếm khi cảm nhận được thế nào gọi là "tay chân luống cuống".

Người muốn ở lại bên cạnh mình làm việc thì không thể yếu đuối như vậy được, đám quỷ ảnh kia chỉ là loại thấp kém nhất thôi, sau này nếu gặp thứ đáng sợ hơn ở ngoài đời thật, chẳng phải nàng sẽ sợ đến vỡ mật sao?

Ban đầu, ý định của Nhan Hoài Hi rất kiên quyết. Nhưng giờ thì nàng lại cảm thấy, có lẽ. nhát một chút cũng chẳng sao.

Đôi tay Dư Doanh Hạ dần ấm lên, ánh sáng trong mắt nàng cũng từng chút từng chút khôi phục, phải mất một lúc lâu mới thật sự hoàn hồn lại.

Thật sự rất đáng sợ, tất cả vừa rồi chẳng khác nào đang sống trong một bộ phim kinh dị! Hơn nữa, năng lực của Nhan Hoài Hi vốn có thể đánh thẳng vào điểm yếu của linh hồn, nên nỗi sợ mà Dư Doanh Hạ cảm nhận được lại càng dữ dội hơn!

Dù vừa bị dọa khóc, nhưng khi lấy lại giọng, Dư Doanh Hạ vẫn nghẹn ngào nói: "Ta học."

Trong đôi mắt còn ánh nước của nàng ánh lên sự kiên định, dù nhân vật phản diện này có ý xấu cố tình dọa mình, nhưng đây đúng thật là một phương pháp vừa có thể tự vệ, lại vừa có thể công kích.

"...Không cần miễn cưỡng, ta có thể dạy ngươi thứ khác." Nhan Hoài Hi có chút chịu không nổi kiểu khóc này của nàng, nếu thật sự bật khóc thành tiếng, nàng còn có thể vì phiền mà ném người ra ngoài; nhưng Dư Doanh Hạ lại chọn cách khóc khiến người ta đau lòng nhất.

Không khóc ra tiếng, không kêu, không làm ồn, chỉ lặng lẽ giấu đi nước mắt của mình.

Nhan Hoài Hi vốn không phải người mềm lòng, trái lại, tim nàng cứng như sắt đá. Thế nhưng, nàng cũng không hiểu vì sao lần này mình lại thỏa hiệp.

"Nếu ta đoán không sai, vừa rồi trong bức tranh đó cũng có vận dụng thủ pháp của Hồn Đạo đúng không?" Dư Doanh Hạ cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng cử động tay chân, sau khi chắc chắn mình đã có thể tự khống chế, liền đưa tay khẽ kéo lấy tay áo của Nhan Hoài Hi.

"Không sai." Nhan Hoài Hi vừa gật đầu xong liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của Dư Doanh Hạ đang nhìn chằm chằm vào mình, cuối cùng nàng vẫn không chịu nổi mấy tiếng "tỷ tỷ" ngọt ngào ấy.

Nhận được câu trả lời như mong đợi, Dư Doanh Hạ rốt cuộc cũng nở nụ cười, nước mắt còn đọng nơi khóe mắt. Nàng cúi đầu nhìn vật mềm mềm trong tay, tò mò hỏi: "Cái này là gì vậy?"

Nàng bóp nhẹ, cảm giác trong tay mềm mại như bông gòn, vô cùng dễ chịu.

"Là một tiểu pháp khí, có thể hỗ trợ ngươi tu luyện Hồn Đạo. Khi tu luyện có thể dùng làm bồ đoàn, chờ đến khi linh lực của ngươi đủ mạnh thì nó cũng có thể dùng làm pháp khí phi hành." Nhan Hoài Hi hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta không ngờ lại dọa ngươi đến thế, coi như đây là quà xin lỗi của tỷ tỷ."

Dư Doanh Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt biết nói của nàng như chứa đựng một câu hỏi rõ ràng: Không phải ngươi cố tình dọa ta sao?

Nhan Hoài Hi im lặng đưa tay lên xoa rối mái tóc vốn được chải ngay ngắn của nàng. Trong mắt nàng, mình xấu xa đến thế sao?

Nếu Dư Doanh Hạ biết Nhan Hoài Hi đang nghĩ gì, chắc chắn nàng sẽ gật đầu trong lòng, đúng vậy, chính là xấu xa đến thế đó.

Dư Doanh Hạ là một học sinh ngoan, dù cực kỳ sợ ma và vừa bị dọa cho hồn xiêu phách tán, nhưng nàng vẫn cắn răng thích ứng với thế giới không chút đạo lý này.

Không còn cách nào khác, về sau nàng chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với ma quỷ và cương thi, nếu không tập làm quen ngay bây giờ, chẳng lẽ đợi đến khi thực chiến mới bắt đầu thích ứng sao?

Ban ngày, nàng học Họa Đạo, Nhan Hoài Hi luôn ở bên chỉ dạy, mọi chỗ nào nàng chưa hiểu đều được giải đáp ngay lập tức.

Đến tối sau bữa cơm, nàng lại bắt đầu học Hồn Đạo.

Bình thường Hồn Đạo của nàng đều do Nhan Hoài Hi tận tay chỉ dạy. Từ khi chính thức nhập môn, Dư Doanh Hạ cũng dần dần có thể tự mình tiến hành những buổi tu luyện cơ bản, không cần Nhan Hoài Hi phải ở bên giám sát suốt nữa.

Người tu Hồn Đạo sợ nhất là lúc mới nhập môn đi sai đường, làm linh hồn mình tan rã. Ở hiện tại, Dư Doanh Hạ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm đó.

Sau khi Nhan Hoài Hi xác nhận nàng đã hoàn toàn nhập định tu luyện, lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài.

Giang Lê đang đứng cách cửa không xa, đợi nàng đi qua liền im lặng theo sau, cùng nàng vào trong phòng.

Nhan Hoài Hi lấy từ trong túi trữ vật ra một phong mật thư. Bạch Tiểu là người chuyên phụ trách thu thập tin tức dưới trướng nàng, từ rất lâu trước đây đã âm thầm để mắt đến Dư Doanh Hạ.

Bạch Tiểu cho rằng tuy Dư Doanh Hạ là Tả hộ pháp của Trường Sinh Môn, nhưng lòng trung thành của nàng với Nhan Hoài Hi đáng để nghi ngờ. Dù sao, người có thể không chút do dự phản bội đời môn chủ thứ hai và bán đứng cho Nhan Hoài Hi, thì cũng có khả năng, trong tình huống tương tự, sẽ phản bội cả Nhan Hoài Hi.

Mới đây, khi Bạch Tiểu nhận lệnh điều tra về Nhan Tranh, nàng lại phát hiện ra vài chuyện thú vị, chẳng hạn như mấy thế lực có liên quan đến Nhan Tranh đều từng xuất hiện ở cùng khu vực với nơi Dư Doanh Hạ từng hoạt động.

Điều đó có nghĩa là, Dư Doanh Hạ không hề như lời nàng nói, rằng sau lần đầu gặp Nhan Tranh thì hai người đã không còn liên hệ gì nữa.

"Nàng  ta đúng là đồ dối trá!" Giang Lê lầm bầm: "Chủ thượng, ngài tuyệt đối đừng mềm lòng với nàng ta! Ngài xem đi, những gì nàng ta khai với ngài chẳng khớp chút nào với kết quả điều tra cả."

Giang Lê cũng từng nghe Nhan Hoài Hi kể về lời giải thích của Dư Doanh Hạ liên quan đến việc Nhan Tranh tìm đến nàng, mà bây giờ đem so với báo cáo của Bạch Tiểu thì rõ ràng, Dư Doanh Hạ đã nói dối.

Một kẻ nói dối thành thói, lại còn cấu kết với kẻ thù không đội trời chung của Nhan Hoài Hi, thử hỏi có thể đáng tin sao?

Nhan Hoài Hi đọc xong mật thư, nét mặt vẫn điềm tĩnh như thường, không hề dao động.

Nàng đưa tờ giấy lên ngọn nến, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng tờ giấy trắng như tuyết ấy.

"Ta đoán được rồi." Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt Nhan Hoài Hi.

"Vậy sao ngài còn giữ nàng ta lại?"

"Hai người bọn họ không giống nhau." Nhan Hoài Hi khẽ nói, "Phải rồi, nói với Bạch Tiểu, nếu thật sự muốn điều tra Dư Doanh Hạ, thì hãy xem trước khi Trường Sinh Môn bị công phá, nàng đã từng gặp những ai, và có ai phát hiện tính cách của nàng thay đổi bất thường hay không."

Sau khi thiêu xong mật thư, Nhan Hoài Hi tung nắm tro ra ngoài cửa sổ.

"Ý ngài là... nàng ta bị người khác thế thân rồi ư!" Giang Lê hoảng hốt thất sắc, như vậy chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao? Dư Doanh Hạ trước kia còn nằm trong tầm kiểm soát của họ, còn kẻ này thì hoàn toàn là người xa lạ, mục đích lại chẳng rõ ràng.

"Nếu nàng ta lai lịch bất minh, lại còn giả danh Tả hộ pháp để tiếp cận ngài, sao ngài không dứt khoát trừ hậu hoạn luôn đi?"

......

Sau một vòng tu luyện, Dư Doanh Hạ cảm thấy sức mạnh của mình dường như đã tiến bộ hơn đôi chút. Nàng nhớ hình như bây giờ đã có thể học vài tiểu thuật trong bộ công pháp kia rồi. Trước đó nàng từng tò mò muốn thử, nhưng vì tu vi chưa ổn định nên đều thất bại. Nhưng hiện tại nàng cảm thấy mình đã có thể thử lại lần nữa.

Vì thế, nàng nhớ lại một bài "Ly Hồn Thuật" trong công pháp ấy, rồi bắt đầu học theo hướng dẫn trong sách.

Lần này, linh lực của nàng ổn định, không còn cản trở như trước nữa. Cảm giác linh hồn tách khỏi thân thể thật sự rất kỳ diệu, Dư Doanh Hạ cảm thấy mình như một quả bóng đang nhẹ nhàng bay lên. Nhưng nàng chưa kịp điều khiển cho tốt thì linh hồn đã "rơi" khỏi giường với một tốc độ cực kỳ chậm, rồi "bụp" xuống đất.

Phản xạ đầu tiên của Dư Doanh Hạ là muốn co người lại để bảo vệ đầu, nhưng điều nàng không ngờ tới là, sau khi ngã xuống, linh hồn của nàng dường như xảy ra biến hóa kỳ quái. Nàng cảm thấy bản thân biến thành một... quả cầu, rồi lăn lông lốc không thể kiểm soát về phía bức tường.

Hơn nữa, vì bây giờ nàng là một "linh hồn cầu", nên bức tường chẳng hề cản lại được. Cảm giác trời đất xoay vòng suốt một lúc lâu mới dừng lại.

Dư Doanh Hạ thấy mình sắp quay đến nôn ra, vừa định thử cử động thì liền nghe thấy giọng của Nhan Hoài Hi và Giang Lê vọng tới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...