[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 22: Cạm bẫy



Từ khi Dư Doanh Hạ ngã bệnh, tiểu viện vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Nhờ vào mối quan hệ tốt đẹp của nàng, chẳng mấy chốc mà trong sân đầy ắp những món quà do mọi người mang đến thăm.

Ngay cả Phương Nguyệt Đồng, kẻ dạo này bận rộn điều tra "nội gián" cũng ghé qua một chuyến. Không biết nàng ta nghe tin từ đâu, lúc rời đi còn ném lại một đoạn lớn linh sâm.

Nhan Hoài Hi cầm lấy linh sâm nghiên cứu một lát, sau đó dùng dao nhỏ cắt ra một lát thật mỏng ngâm trong nước. Khi lát sâm đã được ngâm kỹ, nàng lại vớt ra pha loãng thêm nước, rồi mới đưa cho Dư Doanh Hạ uống.

Linh sâm chứa lượng linh lực và dược tính rất mạnh, Dư Doanh Hạ không thể dùng nhiều, nếu không sẽ bị "bổ quá hóa hại", linh lực tràn ngập khiến cơ thể khó chịu.

Phần sâm còn lại, Dư Doanh Hạ lén cho thêm vào thức ăn của Nhan Hoài Hi. Linh sâm có tác dụng bồi bổ thân thể, mà kể từ ngày Dư Doanh Hạ vô tình khiến vết thương của Nhan Hoài Hi rách toạc ra, nàng vẫn luôn day dứt và càng chăm sóc đối phương cẩn thận hơn.

"A Sanh? Ngươi ở nhà không?" Mấy hôm trước Dương Tầm Chu vừa ra ngoài một chuyến, mãi đến khi trở về mới hay tin Dư Doanh Hạ bị ốm, nên nàng là cũng là bằng hữu cuối cùng đến thăm.

Dư Doanh Hạ lập tức chạy ra mở cửa.

Nhan Hoài Hi ngồi bên cửa sổ, khẽ "hừ" một tiếng, trong mắt thoáng chút không vui. Cảnh Dư Doanh Hạ chạy lon ton ra mở cửa gọi "Dương tỷ tỷ" khiến nàng cảm thấy chói mắt.

"Rầm." Nàng đóng sầm cửa sổ lại, mắt không thấy thì tâm mới phiền.

Thế nhưng giọng nói ngoài cửa vẫn xuyên qua lớp cửa gỗ truyền vào. Nhan Hoài Hi cúi đầu nhìn chén trà trong tay, trong lòng dấy lên một ý nghĩ u ám.

Thật muốn nhốt nàng ấy lại.

"Ta nghe nói ngươi bị ốm à? Để tỷ tỷ xem nào... Trời ơi, mặt nhỏ hẳn đi một vòng rồi. Có tìm đại phu khám chưa?" Dương Tầm Chu vừa nhìn vừa ân cần hỏi han, rồi nhét đủ loại thuốc bổ vào tay họa sư nhà mình.

"Khám rồi, đại phu nói không sao đâu." Dư Doanh Hạ tay ôm đầy quà, suýt không giữ nổi, Dương Tầm Chu liền vung tay áo, dùng linh lực nâng cả đống lễ vật đặt ngay trước cửa phòng nàng.

"Không sao là tốt rồi. Thân thể phàm nhân vẫn yếu lắm, thời tiết nóng lạnh thất thường là dễ bị phong hàn. Việc tu luyện, ngươi nên sớm tính đến." Dương Tầm Chu nhìn nàng như nhìn một búp bê sứ dễ vỡ. "Trong việc tu luyện, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi ta."

"Đa tạ Dương tỷ tỷ." Dư Doanh Hạ mỉm cười, tuy chưa từng chính thức bái sư, nhưng ai chịu dạy nàng thì người đó đều là cao nhân cả.

"Đã bảo đừng khách sáo với tỷ tỷ mà." Dương Tầm Chu nói rồi khẽ nghiêng đầu, "Mà này, vị  kia trong nhà ngươi khỏe hơn chút nào chưa?"

Nàng chưa từng gặp Nhan Hoài Hi, mỗi lần đến sân nhà Dư Doanh Hạ chỉ ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc xen lẫn mùi máu thoang thoảng từ trong phòng kia truyền ra.

"Đỡ hơn nhiều rồi. Hôm nay nàng ấy uống liền ba bát nước đường, vốn còn đòi thêm bát thứ tư, nhưng vì phải uống thuốc nữa nên ta không cho." Dư Doanh Hạ cười khổ, ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực.

Dương Tầm Chu cũng bật cười theo, "Có khẩu vị là chuyện tốt, chứng tỏ thân thể nàng ấy đang dần hồi phục rồi."

"À, suýt quên hỏi, hôm nay trong nhà ngươi có việc gì bận không? Nếu rảnh, ta muốn dẫn ngươi đến một nơi."

Dư Doanh Hạ theo bản năng quay đầu nhìn về phía gian phòng của Nhan Hoài Hi. Bên trong không truyền ra bất kỳ tín hiệu phản đối nào, chắc là đồng ý rồi nhỉ?

Vì thế nàng đáp: "Hôm nay ta cũng chẳng có việc gì, ngươi định đưa ta đi đâu vậy?"

"Đến nơi rồi tự khắc biết." Dương Tầm Chu kéo nàng lên xe ngựa, Tiểu Mộc Đầu đánh xe đi về hướng nam thành.

Càng đi về phía nam, người trên đường càng đông. Dư Doanh Hạ tinh mắt phát hiện trong đám người ấy, số tu sĩ thậm chí còn nhiều hơn phàm nhân.

Cuối cùng, xe ngựa dừng lại trước một tòa lầu mang tên Trân Bảo Các.

Dư Doanh Hạ biết nơi này, chủ nhân đứng sau Trân Bảo Các cũng là một vị tu sĩ, nhưng phần lớn những thứ được bày bán trong tòa lầu lại là phàm vật; còn vật phẩm tu chân giới thì rất hiếm.

"Hôm nay sao lại náo nhiệt thế này?" Dư Doanh Hạ tò mò hỏi.

"Hôm nay có đấu giá hội, do Thiên Khâu Tông mượn Trân Bảo Các tổ chức." Dương Tầm Chu giới thiệu.

Sự hiếu kỳ trong mắt Dư Doanh Hạ lập tức bị nghi hoặc thay thế. Nàng đâu phải phàm nhân hoàn toàn không biết gì về tu tiên giới, nên vừa nghe liền nhận ra điểm bất thường trong hành động của Thiên Khâu Tông.

Theo lẽ thường, thế lực nào lại tổ chức đấu giá hội ngay tại phàm thế chứ? Huống hồ đây còn là một trong những tông môn đứng đầu, chẳng lẽ sợ đám tu sĩ giàu có trong giới không tìm được đường đến sao?

Vì thân phận hiện tại vốn đã nguy hiểm, nên Dư Doanh Hạ không khỏi sinh lòng cảnh giác.

Nàng có thể nghĩ đến điều này, thì dĩ nhiên Dương Tầm Chu cũng đã sớm suy xét qua, thậm chí còn nghĩ sâu xa hơn. Đừng nhìn vẻ bề ngoài nàng hiện giờ chỉ là chủ một hiệu sách nhỏ, chứ nhân mạch trong tay lại chẳng hề ít. Thế nhưng, dù có nhiều mối quan hệ như vậy, nàng cũng chỉ vừa mới nhận được tin rằng Thiên Khâu Tông sẽ tổ chức buổi đấu giá này, trước đó hoàn toàn không hề có chút động tĩnh nào.

Điều này tuyệt không giống một buổi đấu giá thông thường. Nhưng Dương Tầm Chu vốn gan lớn, lại tự tin vào bản lĩnh của mình, nên cũng chẳng mấy bận tâm Thiên Khâu Tông đang toan tính điều gì. Hơn nữa, nghe nói trong buổi đấu giá này có thể sẽ xuất hiện vài vật hiếm lạ, nên nàng mới dẫn theo họa sư kiêm "muội muội mới nhận" của mình đến mở mang tầm mắt, thuận tiện xem thử có thứ gì thích hợp với nàng hay không. Dù sao, mấy đại tông môn ấy, chỉ cần rơi ra từ kẽ tay thôi cũng đều là vật quý rồi.

"Đừng lo, buổi đấu giá này sẽ không kéo dài lâu đâu, không làm chậm trễ việc ngươi về nấu cơm cho Dư đại cô nương." Dương Tầm Chu thấy sắc mặt Dư Doanh Hạ hơi lạ, tưởng nàng lo lắng cho người trong nhà.

Dư Doanh Hạ lại chẳng thể nói thật lòng, chỉ đành gật đầu qua loa, đáp khẽ một tiếng.

Trân Bảo Các vốn dĩ không lớn, nên quy mô buổi đấu giá cũng khá hạn chế. Tuy vậy, do không hề có tuyên truyền trước, nơi này cũng chưa đến mức chật kín người.

"Dương đạo hữu! Lâu ngày không gặp, mau vào đi, đã chuẩn bị sẵn nhã gian cho ngươi rồi." Chủ nhân của Trân Bảo Các là bằng hữu cũ của Dương Tầm Chu, nên cố ý để dành cho nàng một phòng riêng, "Nếu có chuyện gì cứ tìm ta, ta ở ngay bên dưới."

"Đa tạ, đa tạ. Chỉ là, Lão Ngô này, ngươi phải nói ta nghe một chút đi, lần đấu giá này rốt cuộc cất giấu món bảo vật gì mà lại khiến Thiên Khâu Tông thần thần bí bí như vậy?" Dương Tầm Chu kéo tay lão bản đang định rời đi, nhỏ giọng hỏi.

"Khụ..." Ngô lão bản rõ ràng biết điều gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng thoáng hiện rồi biến mất. "Thật ra cũng chẳng có gì quý giá cho lắm, bảo vật thật thì sao có thể mang đến nơi nhỏ bé này để đấu giá được? Nhưng ta phải nhắc ngươi một câu, mấy món khác thì không sao, chỉ có vật cuối cùng, tuyệt đối đừng động vào."

Lão bản nói với giọng đầy khuyên răn, vừa dứt lời thì giọng nói có chút bất mãn của sứ giả Thiên Khâu Tông đã vọng tới.

"Ngô lão bản, đấu giá sắp bắt đầu rồi, sao còn nấn ná ở đó?"

Ngô lão bản hiểu ngay là mình bị cảnh cáo, lập tức ngậm miệng, cười lấy lòng rồi vội vã đi về phía sứ giả.

"Quả nhiên, buổi đấu giá này không đơn giản." Dương Tầm Chu trầm ngâm nói.

"Không biết tiên tông muốn giở trò gì, hay là chúng ta..." Thôi thì đừng dính vào vũng nước đục này nữa làm gì?

"Đừng lo, mặc kệ Thiên Khâu Tông muốn làm gì, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Cứ yên tâm mà xem đi. Ngươi mới nhập tiên đồ, còn nhiều thứ phải chuẩn bị lắm. Tiếc rằng những pháp khí, linh đan ta dùng thuở nhỏ đều đã bỏ mất, bằng không còn có thể cho ngươi dùng tạm." Dương Tầm Chu phất tay, rồi kéo Dư Doanh Hạ vào trong nhã gian.

Không bao lâu sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Trong ký ức của Dư Doanh Hạ, nguyên chủ từng tham dự những buổi đấu giá quy mô lớn, so với những buổi ấy, nơi đây quả thật trông hơi thô sơ tầm thường.

Dương Tầm Chu cũng cau mày suốt, thỉnh thoảng mới giơ bảng đấu giá, mà thực sự mua được chỉ có Trúc Cơ Đan và Luyện Thần Đan, đều không phải thứ gì quá quý.

"Chậc, đúng là bọn keo kiệt hẹp hòi, lại lấy mấy món này ra lừa người." Dương Tầm Chu tỏ vẻ bất mãn, thậm chí đến một bộ công pháp tử tế cũng chẳng thấy đâu.

Còn Dư Doanh Hạ thì chẳng để tâm đến mấy món đấu giá đó. Nàng cẩn thận quan sát toàn trường, chung quanh bị che kín bằng rèm đặc chế, nên dù rõ ràng là giữa ban ngày mà không gian vẫn tối mờ mờ, khiến người ta có cảm giác nơi này chẳng phải chỗ để làm việc đứng đắn.

Chỉ có khu vực nơi Đấu Giá Sư đứng là được chiếu sáng. Ánh sáng đặc biệt hắt xuống đôi tay nàng, khiến món bảo vật trong tay lấp lánh rực rỡ, như thể tự nó đang phát ra linh quang.

Ở góc khuất không mấy ai để ý, vài bóng người lặng lẽ lướt qua, trong chốc lát đã âm thầm bao vây toàn bộ trường đấu giá. Chỉ là những kẻ ấy không hề hành động hấp tấp, rõ ràng đang chờ đợi mệnh lệnh.

"Tiếp theo, ta sẽ trình cho chư vị món đồ cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay!" Giọng của Đấu Giá Sư vang vọng, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, "Hẳn chư vị cũng từng nghe đến họ Hồn Đạo Nhan Thị, gia tộc đã bị diệt hơn mấy chục năm trước. Gia tộc ấy vốn là dòng dõi hồn tu đỉnh cao trong tu chân giới, trong tay thậm chí nắm giữ bí bảo có thể giúp người tu hành thành tiên."

"Đáng tiếc, cùng với sự diệt vong của gia tộc ấy, bí bảo kia cũng thất lạc vô tung. Dĩ nhiên, vật phẩm cuối cùng hôm nay không phải truyền thuyết thành tiên chi bảo đó, mà là Vạn Hồn Cốt xuất thân từ Nhan Thị!"

Đấu Giá Sư vén tấm lụa đỏ trên tay, lộ ra chiếc khay bên trên đặt một chiếc hộp gỗ.

Nàng cẩn thận mở hộp, một tia sáng trong suốt lóe ra từ khe nắp, rồi cả khán phòng cùng thấy rõ vật bên trong, một khối vật thể sáng như ngọc, lại giống như xương, chỉ to bằng bàn tay. Ngay khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, một luồng dao động linh hồn kỳ dị lan khắp đại sảnh; dù là hồn tu hay phàm tu, ai nấy đều cảm thấy linh hồn mình như được gột rửa, thư thái vô cùng.

Không, không phải tất cả đều như thế.

Sắc mặt Dương Tầm Chu đột nhiên thay đổi, "Thứ tổn hại âm đức như vậy mà cũng dám mang ra đấu giá? Không sợ tàn hồn của Nhan gia bò ra bóp chết chúng sao!"

"A Sanh, chúng ta đi." Cái gọi là Vạn Hồn Cốt, chính là tinh hoa được rút ra từ thi thể của những người nhà họ Nhan đã chết thảm! Huyết mạch và linh hồn của họ đặc biệt hơn người, nên phần tinh túy ấy có thể giúp tu sĩ khác cường hóa thần hồn.

Nhưng hành vi đó khác gì tà ma ngoại đạo?! Dương Tầm Chu ghê tởm cực độ, nói đoạn liền định kéo Dư Doanh Hạ rời đi, nhưng phản ứng của Dư Doanh Hạ lại dữ dội hơn nàng tưởng.

Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt dán chặt vào khối Vạn Hồn Cốt. Trong khi người khác thấy nó sáng trong như ngọc, thì nàng lại thấy rõ đó là một mảnh xương đen kịt, mục nát, quanh thân phủ đầy ma khí! Thứ tràn ngập ác niệm ấy khiến nàng buồn nôn đến suýt không thở nổi!

Không ai ngoài Dư Doanh Hạ nhận thấy, từ khối xương ấy, vô số dải hắc khí lan ra, hóa thành hàng chục "xúc tu" đen sẫm, như rắn độc lao về phía nàng với tốc độ cực nhanh!

Vật kia tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt những "xà ảnh" đen tụ lại thành một con mãng xà khổng lồ, há miệng phô ra nanh vuốt, chỉ cần cú nuốt là có thể nuốt chửng Dư Doanh Hạ. Dương Tầm Chu chẳng thấy gì, chỉ có chiếc trâm cài tóc trên đầu Dư Doanh Hạ khẽ lóe lên hồng quang.

Nanh của "mãng xà" dừng lại ngay trên đỉnh đầu nàng. Mồ hôi lạnh của Dư Doanh Hạ lăn dài theo thái dương, nếu không phải đang ngồi, có lẽ nàng đã ngã quỵ. Biến cố đến quá nhanh, nhanh đến mức phản ứng của Dư Doanh Hạ chẳng kịp theo, cổ họng nghẹn cứng, không phát nổi một tiếng.

Giây lát sau, "mãng xà" hóa thành một luồng hắc vụ, cuộn tròn lấy nàng, nếu lúc này Dư Doanh Hạ có một chiếc gương, hẳn sẽ thấy bản thân trông giống hệt nguyên chủ trong cơn ác mộng, khi bị bóng đen khống chế!

【Lâu rồi không gặp, Dư Hộ Pháp. Ngươi làm rất tốt, chủ ta có thưởng.】

Giọng nói khiến linh hồn Dư Doanh Hạ run rẩy vang lên trong đầu nàng.

Thưởng? Thưởng cái gì? Thưởng nàng vứt bỏ cái mạng này sao?

Dư Doanh Hạ chưa từng nghe qua giọng nói ấy, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, tim nàng đập loạn, hai tay run không ngừng. Trực giác mách bảo nguyên chủ tựa hồ để lại cho nàng một "món quà kinh hoàng" khác rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...