[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 20: Hôn mê



"Tạch."

Dư Doanh Hạ đặt bút xuống, có chút u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo chiếu rọi cả đêm đen, nhưng lại chẳng thể soi sáng nỗi mông lung trong lòng nàng.

Tiến độ công việc hơi chậm, nhưng đó không phải vấn đề. Dương Tầm Chu là một vị sếp rất tốt, không hề ép thời hạn, chỉ bảo nàng cứ từ từ mà làm, dù có vẽ vài năm cũng không sao. Nhưng so với việc vẽ tranh, tu luyện mới là điều quan trọng hơn, bởi vì chỉ khi vượt qua được giới hạn sinh mệnh của phàm nhân, nàng mới có thể ở lại "chiếc thuyền giặc" của Dương Tầm Chu lâu dài.

Dư Doanh Hạ thở dài, chỉ mong các nhân vật chính trong những cuốn sách kia đều là người bận rộn, hoặc xem thường mấy quyển tiểu thuyết tầm phào như này, mãi mãi đừng phát hiện ra thì tốt.

Nếu không, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị vạ lây.

Về chuyện tu luyện, Dương Tầm Chu đã giúp nàng tìm vài bộ công pháp. Những công pháp đó tuy hợp với linh căn của nàng nhưng lại quá tầm thường, mà tầm thường thì đồng nghĩa với việc hạn chế tiềm năng tu hành sau này.

Nhan Hoài Hi chỉ liếc qua một lần rồi ném hết đống đó sang một bên, không cho nàng luyện, còn nói: "Đến kê bàn cho ta cũng không xứng."

Nàng bảo Dư Doanh Hạ chờ thêm chút nữa, công pháp thích hợp sẽ nhanh chóng được gửi đến.

Dư Doanh Hạ vẫn còn nhớ rõ biểu cảm khi ấy của Nhan Hoài Hi, trong mắt nàng ẩn hiện sát khí, hẳn là đã gặp phải rắc rối gì đó.

Dư Doanh Hạ cũng không vội. Dục tốc bất đạt, muốn có được công pháp tốt thì phải kiên nhẫn, mà điều nàng có thừa nhất chính là kiên nhẫn.

Chỉ là bây giờ, điều khiến nàng phiền não không phải công pháp, mà là vị đại phản diện hay thay đổi thất thường kia. Dường như trên đời này, chỉ có Nhan Hoài Hi mới khiến nàng phải bận tâm đến vậy.

Không biết có phải là ảo giác hay không, từ sau khi nhận cây trâm bướm bằng hồng ngọc ấy, Dư Doanh Hạ luôn có cảm giác bị ai đó dõi theo. Cảm giác ấy khiến nàng lạnh sống lưng, gai người, đêm ngủ cũng chẳng yên.

Dương Tầm Chu đưa cho nàng an thần hương nhưng nàng không dám đốt, sợ rằng nếu ngủ quá sâu, lỡ có chuyện gì xảy ra sẽ chẳng kịp tỉnh lại.

Chỉ vài ngày trôi qua, quầng thâm dưới mắt nàng lại đậm hơn, vẻ mệt mỏi chẳng thể che giấu.

Nàng từng nghi ngờ rằng cảm giác ấy là do cây trâm mang lại. Nếu hôm đó mình chưa thật sự xóa tan nghi ngờ trong lòng Nhan Hoài Hi, thì đối phương có thể đang lợi dụng cây trâm này để giám sát mình.

Vì thế, Dư Doanh Hạ từng cẩn thận thăm dò Nhan Hoài Hi, nhưng phản ứng của đối phương lại càng kỳ lạ hơn!

Dư Doanh Hạ không cảm nhận được sát khí hay nghi ngờ nào từ Nhan Hoài Hi, nhưng mỗi lần gặp, nàng ta hoặc là hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, hoặc là nói mấy câu kỳ quặc mà nàng nghe chẳng hiểu gì, đầy vẻ móc mỉa khó ở chả hiểu ra sao.

Trước đây lúc bị con mèo đen nhà bạn chê ghét, Dư Doanh Hạ cũng từng bối rối y hệt như bây giờ. Nàng không hiểu nổi tâm tư của loài mèo, cũng chẳng biết mình đã làm gì khiến mèo phật lòng.

Hiện tại nàng bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải Nhan Hoài Hi đã phát hiện ra bí mật của mình không? Bởi hôm Nhan Hoài Hi nổi giận, nàng vừa khéo lại vẽ mấy thứ không nên vẽ. Nếu thật sự bị đối phương phát hiện thì...

Chắc không thể nào đâu. Nếu Nhan Hoài Hi biết chuyện đó, e rằng nàng đã sớm bị băm nhỏ cho chó ăn, chứ đâu còn có thể an ổn đứng đây mà thở?

Sau vài ngày lén dò xét, Dư Doanh Hạ quả thực không cảm thấy luồng lạnh lẽo rợn người ấy từ Nhan Hoài Hi. Nhưng ngoài Nhân Hoài Hi ra, nàng lại không nghĩ ra được ai khác có thể khiến mình có cảm giác bị nhìn chằm chằm như vậy. Trừ khi gần đây tinh thần nàng quá căng thẳng, đến mức từ ác mộng đã tiến hóa thành hoang tưởng bị hại rồi?

Đêm đã khuya, Dư Doanh Hạ cảm thấy cơ thể đặc biệt mệt mỏi, đầu óc cũng nặng trĩu.

Nàng đặt tranh vẽ sang bên cho khô, rồi dọn dẹp bút mực. Với tình trạng hiện tại, sáng tác gì cũng vô ích, chi bằng nghỉ ngơi vài ngày.

"Cốc, cốc, cốc."

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến tay Dư Doanh Hạ run bắn, cây bút trong tay "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Do những ngày qua tinh thần luôn căng như dây đàn, tim nàng đập thình thịch, tưởng chừng sắp nhảy khỏi cổ họng.

"Dư Doanh Hạ?" Giọng Nhan Hoài Hi vang lên ngoài cửa.

Chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy, mọi căng thẳng trong người Dư Doanh Hạ lập tức tan biến. Trong đêm tối nặng nề, khi luôn có cảm giác bị một đôi mắt âm thầm dõi theo, sự xuất hiện của Nhan Hoài Hi lại mang đến một chút an lòng kỳ lạ.

Nàng vội mở cửa, Nhan Hoài Hi khoác thêm áo mỏng đứng ở cửa thư phòng, nhíu mày nhìn vào bên trong. Dư Doanh Hạ bỗng nhớ đến bức tranh đang phơi trên bàn, tay chân liền trở nên luống cuống.

May thay, Nhan Hoài Hi dường như không chú ý đến. Tầm mắt nàng thu lại, chuyển sang người Dư Doanh Hạ.

"Giờ nào rồi mà ngươi còn ở đây? Dương Tầm Chu giao cho ngươi nhiều việc đến vậy sao?" Giọng Nhan Hoài Hi tràn đầy khó chịu.

Là người sống cùng Dư Doanh Hạ, Nhan Hoài Hi là người nhận rõ nhất sự thay đổi của nàng, sắc mặt tiều tụy, quầng thâm đậm, hẳn là đã nhiều đêm không ngủ ngon. Cứ mỗi tối, Dư Doanh Hạ đều thắp đèn ngồi trong thư phòng rất lâu.

Nhan Hoài Hi lập tức quy phần nguyên nhân cho Dương Tầm Chu, chắc chắn là cái tên Văn Thánh lòng dạ hiểm độc kia lại giao quá nhiều việc, khiến Dư Doanh Hạ phải thức khuya ngày đêm.

Nàng vẫn còn nhớ chuyện hôm đó, vốn định cho tên thuộc hạ dám có ý nghĩ xấu với mình, còn vẽ ra những bức tranh kia một chút bài học nhỏ, thế mà chưa đến mấy ngày, người ấy đã thành ra dáng vẻ này.

Những chuyện nhỏ giữa hai người, từ từ tính cũng được. Nhưng nếu có ngoại nhân dám ức hiếp người dưới trướng mình, Nhan Hoài Hi tuyệt đối sẽ coi đó là một sự khiêu khích.

"Không, Dương tỷ tỷ có hối thúc gì đâu, chỉ là thuộc hạ hơi khó ngủ thôi." Dư Doanh Hạ vội vàng lắc đầu.

Vừa nghe ba chữ "Dương tỷ tỷ", nét mặt vốn ít nhiều mềm mại của Nhan Hoài Hi bỗng chốc đóng băng, trở thành băng lạnh thấu xương.

Dạo gần đây, thuộc hạ này của mình quả thật kết giao không ít "tỷ tỷ muội muội" bên ngoài ha, hừ, vậy mà riêng mình mình là chưa từng nghe nàng ta gọi được một tiếng tỷ tỷ.

Nói mới nhớ, Dư Doanh Hạ này năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có giống người trước kia không, hay là khác hẳn?

"Ngủ không được à? Thế sao không đốt an thần hương mà vị tỷ tỷ tốt kia tặng cho ngươi?" Khóe môi Nhan Hoài Hi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

Dư Doanh Hạ hơi giật mình, nàng không ngờ Nhan Hoài Hi lại biết cả chuyện Dương Tầm Chu tặng mình an thần thương. Vậy có khi nào nàng ấy còn biết cả những chuyện khác nữa không? Mình có lỡ nói điều gì không nên nói không?

Dư Doanh Hạ cố gắng nhớ lại. Ngoài bức tranh kia mà nàng đã tiêu hủy hoàn toàn, nàng chắc chắn mình không làm gì có thể khiến Nhan Hoài Hi không vui. Nghĩ vậy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ta..." Nhưng ngay khi vừa thả lỏng, một cơn choáng váng dữ dội ập đến. Trước mắt nàng quay cuồng, chân như giẫm trên bông, thân thể hoàn toàn mất đi sức lực rồi ngã thẳng xuống.

Khóe môi Nhan Hoài Hi còn vương nụ cười khi nãy, giờ lập tức biến sắc. Nàng nhanh chóng đỡ lấy cơ thể đang mềm nhũn trong vòng tay mình. Cơn đau nơi vết thương cũ như bị xé toạc, nhói đến tận tim, nhưng nàng chẳng mảy may quan tâm, chỉ một mực bế người té xỉu quay về phòng mình.

Nhan Hoài Hi cẩn thận đặt nàng lên giường. Khuôn mặt Dư Doanh Hạ trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh rịn nơi trán, không biết là vì lý do gì mà đột nhiên ngất đi như thế.

Một thoáng hối hận dâng lên trong lòng Nhan Hoài Hi, đáng ra năm đó nàng không nên chê ghét y thuật của kẻ kia mà không học, để giờ đây trong hoàn cảnh tứ cố vô thân này lại chẳng biết phải làm sao.

Nàng rạch một đường trên tay mình, máu nhỏ xuống đất, lập tức hóa thành một con huyết hồ điệp.

"Nhận được tín hiệu thì lập tức bỏ hết việc trong tay mà đến đây." Nhan Hoài Hi dùng pháp thuật phong lời nói vào bươm bướm, rồi thả nó bay đi.

Nhưng nàng không chắc con bướm ấy sẽ bay đến nơi cần đến trong bao lâu. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dư Doanh Hạ, Nhan Hoài Hi khoác lên người một chiếc áo choàng đen, rồi bước ra giữa đêm.

Trong Tam Khê Thành, chỉ có một lão đại phu được xem là đã đặt nửa chân vào con đường tu luyện. Lão đại phu bị Nhan Hoài Hi "mời" đến nhà giữa đêm. Ông ta vừa đến nơi đã sợ đến run rẩy, cách hành xử của Nhan Hoài Hi thực sự không giống chính phái, khiến ông lo nếu chữa không xong bệnh nhân kia, e rằng chính mình cũng cũng phải góp mạng nhỏ vào.

May thay, bắt mạch xong, ông đã có thể thở phào.

"Vị cô nương này không sao cả, chỉ là mệt mỏi quá độ, lâu ngày không nghỉ ngơi tốt nên cơ thể chịu không nổi mà ngất đi thôi. Khí huyết của nàng ấy hơi yếu, có lẽ trước đó từng bị thương?"

Nhan Hoài Hi khẽ gật đầu. "Đúng vậy, nàng ấy từng bị thương không lâu trước đây."

"Thế thì đúng rồi." Lão đại phu thở phào nhẹ nhõm, "Ngài yên tâm, vị cô nương này không có gì nghiêm trọng đâu. Cứ để nàng ngủ thêm một lúc, ta sẽ kê đơn thuốc bổ khí huyết. Nếu có điều kiện, nên cho nàng dùng thêm chút thực phẩm bồi bổ, nghỉ ngơi đầy đủ, chẳng bao lâu sẽ hồi phục."

Sự căng thẳng trong ánh mắt Nhan Hoài Hi cuối cùng cũng dần tan đi, giọng nói cũng trở nên dịu lại. Khi lão đại phu viết xong đơn thuốc, nàng định nhẹ nhàng tiễn ông ta ra ngoài, nhưng bàn tay của người đang hôn mê lại bất ngờ siết chặt lấy tay nàng.

Trong cơn mê, Dư Doanh Hạ khẽ lẩm bẩm gì đó, hàng mày thanh tú cau lại, tựa như đang gặp ác mộng.

Nhan Hoài Hi thử rút tay về nhưng vô ích, nàng đành khẽ thở dài, vận linh lực đưa lão đại phu trở về nhà.

Mỗi lần sử dụng linh lực, vết thương trong người nàng lại đau nhói như bị xé rách, sau khi đưa một người sống sờ sờ về xong, sắc mặt Nhan Hoài Hi cũng trắng bệch hơn trước.

"Nghe thấy chưa? Từ mai ngươi cũng phải uống thuốc rồi." Biểu cảm Nhan Hoài Hi dịu dàng nói.

Đôi môi người đang hôn mê khẽ run, từ trong miệng thốt ra vài âm tiết mơ hồ.

Nhan Hoài Hi cúi người xuống lắng nghe, rồi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, thoáng mang theo tiếng nỉ non: "Chủ thượng..."

Nàng ấy... đang gọi mình trong mơ?

Bàn tay Nhan Hoài Hi hơi khựng lại. Âm thanh ấy nhẹ như lông vũ lướt qua tim, mang theo chút ngứa ngáy, khiến trái tim nàng mềm nhũn đi một cách khó hiểu.

Người này trong mơ mà cũng biết làm nũng sao...

Thôi vậy. Vốn dĩ Nhan Hoài Hi định đưa Dư Doanh Hạ trở về phòng bên cạnh, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương này của thuộc hạ, nàng chỉ đành cố mà để cho Dư Doanh Hạ nằm ngủ trên giường của mình vậy. Nếu là thường ngày, làm gì mà có chuyện tốt thế này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...