[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 2: Công phá
Bàn tay siết chặt nơi cổ khiến Dư Doanh Hạ cảm thấy xương mình như đang kêu răng rắc, áp lực ngột ngạt làm nàng suýt nghẹt thở, trong tai chỉ còn tiếng tim đập dồn dập như trống trận.May mắn thay, nguyên chủ trước kia vẫn luôn tin rằng người của Thiên Khâu Tông không thể là đối thủ của Nhan Hoài Hi, nên trước khi nàng bại trận cũng chưa kịp làm thêm trò gì ngu ngốc. Ý định mưu sát Nhan Hoài Hi cũng vì sự xuất hiện của Dư Doanh Hạ mà bị cắt ngang. Giờ nàng chỉ phải vá lại một lỗ hổng duy nhất, chính là việc hộ tông đại trận đã bị mở.Giống như lúc này đây, nàng một bên đối phó với Nhan Hoài Hi, một bên vội vàng bàn bạc với hệ thống nên dùng những lời lẽ nào để ứng phó."Chủ thượng... Thuộc hạ chưa từng nghĩ đến phản bội ngài. Chỉ là toàn bộ cao tầng Thiên Khâu Tông đều đã đến, hộ tông đại trận của chúng ta khó lòng duy trì lâu. Một khi trận pháp tan vỡ, chúng ta sẽ bị vây khốn, đến khi ấy sẽ cực kỳ bất lợi." Tiếng nói của nàng khàn khàn, khó khăn nói ra đoạn văn này."Cho nên ngươi liền chủ động mở hộ tông đại trận." Đôi mắt kia thoáng thu lại nét nguy hiểm, rõ ràng Nhan Hoài Hi cũng có chút hứng thú muốn xem tên phản đồ này định nói gì để lấp liếm, lừa gạt bản thân mình.Bàn tay trên cổ vẫn chưa rời đi. Một giọt nước mắt từ má Dư Doanh Hạ rơi xuống, vương trên cổ tay Nhan Hoài Hi.Nhan Hoài Hi thoáng chốc sa sầm mặt. Nàng vốn ưa sạch sẽ, cực ghét bất kỳ thứ gì "dơ bẩn" chạm vào người mình, kể cả nước mắt của kẻ khác. Nhưng lúc này, nàng lại không theo bản năng mà hất văng đối phương. Điều đó khiến chính nàng cũng cảm thấy khó hiểu.Ánh mắt chạm vào đôi con ngươi ầng ậc nước kia, vẻ nịnh bợ và độc ý giấu sâu ngày thường nay đều biến mất, thay vào đó là sự trong veo gần như thật lòng. Còn thú vị hơn nhiều so với dáng vẻ giả vờ làm bộ làm tịch trước kia nhièu.Nếu không phải nàng vốn dõi theo từng động tĩnh, e rằng cũng đã muốn tin rồi.Có lẽ vì muốn xem "chiêu trò mới" của phản đồ, lực đạo trong tay Nhan Hoài Hi khẽ nới ra. Dư Doanh Hạ rốt cuộc cũng được hít thở.Nàng lập tức nhân cơ hội nói ra kế hoạch: "Thuộc hạ định đợi bọn họ nhập lưới, dùng hộ tông đại trận nghịch chuyển để giam hết kẻ địch. Sau đó chúng ta nhân cơ hội rời khỏi nơi này..."Dư Doanh Hạ chỉ muốn tiếp tục sống sót. Dù nguyên chủ không mở ra hộ tông đại trận, nữ chính cũng sẽ sớm phá nát nó. Khi ấy, một khi Nhan Hoài Hi chết, cho dù nữ chính có tha mạng, thì Khôi Lỗi Ấn trong người nàng cũng sẽ vì Nhan Hoài Hi tử vong lập tức phát tác, xóa sổ cả nàng.Vậy nên nếu chỉ trốn ở đây, kết cục cũng chẳng khác nào chờ chết. Lục tung ký ức nguyên chủ, nàng chỉ nghĩ ra được một cách duy nhất: dùng chính hộ tông đại trận nghịch chuyển, nhốt toàn bộ những kẻ có thể đe dọa mình vào bên trong. Người của Thiên Khâu Tông muốn phá ra cũng phải tốn thời gian, mà khoảng thời gian đó đủ để hệ thống đưa nàng cùng Nhan Hoài Hi rời khỏi đây an toàn.Dưới sự bảo đảm "dịch vụ hậu mãi" của hệ thống, kế hoạch này về lý thuyết có khả năng thành công rất cao.Nhan Hoài Hi buông tay. Dư Doanh Hạ còn tưởng mình đã thuyết phục được nàng, ai ngờ ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng cười mỉa khe khẽ."Ngươi quá xem thường tiểu nha đầu Thiên Khâu Tông rồi. Ngươi cho rằng hộ tông đại trận này có thể ngăn nàng ta được bao lâu?" Nhan Hoài Hi ngẩng nhìn lên trời, nơi tấm kết giới đã không còn, khóe môi nàng thậm chí còn khẽ cong lên, tựa như đang nói về vận mệnh của kẻ khác chứ không phải tình cảnh của chính mình.Cái này... Dư Doanh Hạ thật đúng là không biết.Ở thế giới này, cảnh giới tu luyện chia năm tầng: Luyện Kỳ Trúc Cơ, Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Phản Hư, Luyện Hư Hợp Đạo.Nguyên chủ vừa may mắn đột phá đến Luyện Khí Hóa Thần, còn nữ chính và các phản diện đều đã ở cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo. Ngay cả nguyên chủ cũng không rõ khoảng cách giữa hai đại cảnh giới này khủng khiếp đến mức nào, huống chi là nàng.Nhan Hoài Hi biết nàng không rõ nên thẳng thắn nói ra: "Hộ tông đại trận này nhiều nhất chỉ đỡ được tiểu nha đầu kia mười chiêu. Ngươi có nắm chắc trong mười chiêu ấy thoát đến nơi nàng ta không tìm ra không?"Nguyên chủ tất nhiên là không làm được. Nhưng có hệ thống ở đây, mọi chuyện sẽ khác. Hơn nữa, Dư Doanh Hạ biết cốt truyện phía sau: sau khi nữ chính xông vào Trường Sinh Môn, điều đầu tiên nàng ta nhìn thấy là những chứng cứ tội trạng bày trong đại điện, sau đó lao vào tử chiến với phản diện sư tôn, hoàn toàn không rảnh tay quản bên này.Nhan Hoài Hi còn muốn nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của Dư Doanh Hạ trước hiện thực tàn khốc, nhưng phản ứng bình thản của Dư Doanh Hạ khiến nàng hơi thất vọng.Nàng bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, bèn nói: "Nếu muốn sống, ngươi có thể chém đầu ta mang đi lĩnh công."Nghe qua như thể Nhan Hoài Hi đang quan tâm mưu đồ cho kẻ dưới, lo lắng tìm đường sống cho thủ hạ cuối cùng. Nhưng Dư Doanh Hạ nghe xong thì chỉ biết nén khóe môi đang giật giật. Nàng biết trong câu nói ấy khắp nơi là bẫy chết người.Có điều, đây cũng là cơ hội để tỏ rõ lòng trung thành."Chủ thượng, thuộc hạ tuyệt không dám làm thế! Xin ngài yên tâm, thuộc hạ nhất định đưa ngài đến nơi an toàn.""Không cần. Nếu ngươi chạy thoát được thì cứ tự mình chạy." Nhan Hoài Hi lại dựa lưng vào gốc cây, mệt mỏi nhìn về phía mặt trời đang lặn dần về tây.Hoàng hôn đỏ như máu đang dần bị bóng tối nuốt chửng, tựa như điềm báo cho số mệnh nàng.Dư Doanh Hạ từng cân nhắc rất nhiều khả năng, nhưng lại không ngờ Nhan Hoài Hi sẽ thẳng thừng từ chối bỏ trốn! Rõ ràng trước mắt có cơ hội sống, tại sao nàng ta lại từ chối?【Thân ái, hệ thống xin nhắc nhở: giá trị chán đời của phản diện Nhan Hoài Hi đã đầy rồi đó. Trong tình huống này, rất có khả năng nàng ta sẽ xuất hiện khuynh hướng tự hủy.】【Nếu ngài muốn hỏi nguyên nhân, văn bản chi tiết liên quan tới quá khứ của Nhan Hoài Hi khá dài, hiện tại ngài không kịp đọc. Nhưng trước khi tôi rời đi, tôi có thể để lại văn bản cho ngài.】【Hiện tại nữ chính đã tiến vào Trường Sinh Môn rồi, nếu không đi ngay thì ngài thật sự không thoát nổi đâu nha~】Dư Doanh Hạ lập tức bừng tỉnh. Nhan Hoài Hi có xu hướng tự sát? Đúng rồi... trong nguyên tác nàng ấy vốn là tự sát...Không được! Tuyệt đối không được! Dù thế nào Nhan Hoài Hi cũng phải sống!Nước mắt lăn dài nơi khóe mi, lần này không chỉ là diễn trò mà còn lẫn vào chút thật tình. Trước mắt Nhan Hoài Hi không chỉ là phản diện, mà còn là quả bom hẹn giờ trói chặt trên người mình. Một khi Nhan Hoài Hi chết, bản thân nàng cũng không thể sống sót.Ngay lúc ấy, Dư Doanh Hạ cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ đang tiến gần, hẳn chính là nữ chính Phương Nguyệt Đồng.【Thân ái nhiệm vụ viên, xin lập tức hạ quyết định.】Thời gian cực kỳ gấp gáp. Nếu bị nữ chính bắt gặp tại đây thì rắc rối to.Dư Doanh Hạ cắn răng. Trong thời khắc ngắn ngủi này, muốn khuyên một người có ý niệm tự sát buông bỏ một lòng muốn chết là điều không tưởng. Vậy nên nàng quyết định làm liều.Trong ánh mắt kinh ngạc của Nhan Hoài Hi, Dư Doanh Hạ bất ngờ nhào tới, ôm chặt lấy vòng eo nàng."Ngươi... làm càn!"Trong lòng Nhan Hoài Hi dấy lên một tia phẫn nộ chân chính. Ngay cả việc Dư hộ pháp phản bội cũng chưa từng khiến nàng nổi giận, bởi nàng vốn chẳng trao niềm tin. Nhìn đối phương diễn trò như vai hề trên sân khấu, thậm chí nàng còn thấy thú vị buồn cười.Nhưng thứ nàng ghét cay ghét đắng chính là sự bẩn thỉu chạm đến bản thân mình!Nhan Hoài Hi vốn tu hồn đạo, phụ tu âm luật chi pháp nên đặc biệt nhạy cảm với khí tức linh hồn. Những linh hồn vẩn đục, mục ruỗng, bị lợi ích che mờ đều tỏa ra mùi hôi thối và ác niệm. Toàn bộ Trường Sinh Môn trong mắt nàng chẳng khác nào một bãi rác, không thuốc nào cứu được.Vậy mà Dư Doanh Hạ lại dám dùng linh hồn "dơ bẩn" đó tới gần nàng! Nhan Hoài Hi vô thức nín thở. Nhưng vô ích thôi, bởi mùi của linh hồn vốn không phải dùng mũi để ngửi, mà là sự cảm ứng từ linh hồn với linh hồn.Nàng thực sự suýt nữa không nhịn được mà muốn giết chết Dư Doanh Hạ! Thế nhưng nghĩ tới việc máu vấy bẩn y phục mình, lại càng khiến nàng ghê tởm...Khoan đã.Một làn hương nhàn nhạt... mùi hoa đào?Nhan Hoài Hi thoáng ngẩn ra. Dự đoán về sự mục ruỗng tanh tưởi không xuất hiện. Thay vào đó, hương đào dịu ngọt bao phủ lấy nàng, che lấp cả cái uế khí không thể tẩy rửa của Trường Sinh Môn.Đó chính là mùi hương của thuở thiếu niên, khi nàng cùng muội muội còn rong chơi trong vườn đào sau nhà. Khi ấy, phụ mẫu chưa bị cừu nhân giết hại, nàng và muội muội chưa phải chạy trốn phân ly. Hương vị ấy không chỉ đại biểu cho hoa dào trong vườn, mà còn là ký ức về hạnh phúc thuở thiếu thời, thứ hạnh phúc giờ đã vĩnh viễn mất đi.Pháp ấn sắp thi triển cũng ngưng lại giữa không trung. Lợi dụng khoảng khắc ấy, Dư Doanh Hạ liều lĩnh bế xốc nàng lên. Nói chính xác hơn, là... cõng nàng trên vai mà chạy.Dư Doanh Hạ nhớ trong tiểu thuyết từng viết: vị phản diện này mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng. Chỉ cần nàng ôm chặt không buông, nếu không muốn nàng sau khi nổ tung rồi máu thịt vấy bẩn khắp người, Nhan Hoài Hi ắt phải chần chừ!Chỉ một khắc chần chừ thôi cũng đủ rồi. Nàng thừa nhận, mình đang đánh cược!"Hệ thống!"【Đã nhận lệnh. Hộ tông đại trận nghịch chuyển đã điều chỉnh xong, điểm đến truyền tống đã xác nhận, tiếp theo nhiệm vụ viên sẽ được chuyển đến Tam Khê Thành.】【Cảnh báo! Năng lượng hệ thống không đủ, sắp khởi động biện pháp ứng cứu khẩn cấp: trích xuất năng lượng từ thân thể nhiệm vụ viên để bổ sung.】Bóng dáng hai người dưới gốc cây biến mất. Ngay khoảnh khắc ấy, mấy đạo thân ảnh đồng loạt xuất hiện trên bầu trời Trường Sinh Môn."Ta nghe thấy vô số oan hồn đang khóc than... nơi này quả thật... tàn nhẫn đến tận cùng." Một nữ tu ôm Kim Liên nhắm lại hai mắt, vẻ mặt tràn đầy thương xót."Ngày sau sẽ siêu độ cho những vong hồn ấy. Nguyệt Đồng, ma đầu Nhan Hoài Hi đang ở sau núi, mau đuổi theo nàng!" Giữa đám đông, một tu sĩ khoác đạo bào trắng của Thiên Khâu Tông quay sang căn dặn thiếu nữ bên cạnh."Vâng, sư tôn." Phương Nguyệt Đồng lập tức lao về phía sau núi.Người bị nàng gọi là sư tôn, Ân Đạc thu liễm hung quang trong mắt. Đợi đồ đệ vừa rời đi, hắn liền lén phái hóa thân đi hủy bỏ chứng cứ tội lỗi mà Nhan Hoài Hi lưu lại.Nhan Hoài Hi, trời cao đã cho ta trùng sinh một đời, lần này mọi toan tính của ngươi sẽ thành công dã tràng mà thôi!Ánh mắt hắn gần như không che giấu nổi sự ngạo nghễ đắc thắng. Nhưng chỉ một lát sau, Phương Nguyệt Đồng đã quay lại, nói rằng Nhan Hoài Hi không hề ở sau núi, hỏi sư tôn phải chăng tình báo sai lạc.Nụ cười trên môi Ân Đạc lập tức cứng lại. Hắn vội vã chạy tới sau núi dò xét. Ở kiếp trước đúng vào thời điểm này Nhan Hoài Hi vẫn chưa kịp tự sát. Hắn chính là muốn bắt sống nàng nên mới đến sớm. Nhưng nay chẳng những không thấy người, thậm chí cả dấu vết tự bạo cũng không còn!Nhan Hoài Hi đã đi đâu?!Trong tay nàng còn nắm giữ tội chứng của hắn. Nếu nàng chưa chết, cho dù hắn hủy sạch mọi thứ trong Trường Sinh Môn, nguy cơ bại lộ vẫn luôn tồn tại. Vậy nên nàng tuyệt đối không thể sống!Một kẻ đã trọng thương nặng nề, sao có thể thoát khỏi mắt hắn? Cho dù thoát, hẳn cũng chẳng trốn được xa... Ân Đạc đang định đuổi theo, kết quả lại đâm sầm vào hộ tông đại trận nghịch chuyển!Đầu va chạm đến bật máu, hắn ôm lấy trán, trong mắt cuộn lên vừa khó hiểu vừa căm độc.Sao lại thế này? Mọi chuyện... sao lại khác với đời trước?!