[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 14: Thân thiết
Dư Doanh Hạ suýt nữa rửa tróc cả da tay, vậy mà đến lúc rửa xong, khi nàng đưa tay lên ngửi, trên đó dường như vẫn còn vương lại mùi hôi tanh ghê tởm.Sắc mặt nàng hơi tái, chỉ cần nghĩ đến nguyên liệu luyện ra "tiên đan" ấy là dạ dày lại cuộn trào, buồn nôn không dứt.Nhan Hoài Hi nằm trên giường êm đã lâu mà vẫn chưa thấy người trở lại, lông mày nàng khẽ nhíu, trong mắt thoáng hiện một tia lo lắng mà chính bản thân nàng cũng không nhận ra.Một lúc lâu sau, bóng dáng Dư Doanh Hạ mới xuất hiện từ gian bếp, chỉ là nàng không lập tức bước ra sân, dường như cố ý giữ một khoảng cách nhất định với Nhan Hoài Hi."Dư hộ pháp, ngươi đứng xa vậy làm gì? Chẳng lẽ sợ ta ăn thịt ngươi sao?" — Giọng Nhan Hoài Hi pha chút không vui."Thuộc hạ chỉ sợ mùi trên tay mình khiến ngài khó chịu thôi." Dư Doanh Hạ biết rõ vị phản diện này cực kỳ kén chọn, nàng sợ nếu để mùi hôi chưa tan mà lại tiến gần, e rằng sẽ bị đối phương cho một cái tát văng đi mất.Nhan Hoài Hi khẽ cười khẩy. Trong nụ cười ấy tuy vẫn mang theo một chút xíu ghét bỏ, nhưng càng nhiều hơn lại là sự dung túng dành cho kẻ thuộc hạ vụng về này, thứ mà cả hai người đều chưa ý thức được."Lại đây đi, chút mùi này so với dược quật của Trường Sinh Môn còn dễ ngửi gấp trăm lần." Nhan Hoài Hi phẩy phẩy tay tỏ vẻ không bận tâm, ra hiệu cho Dư Doanh Hạ ngồi lại bên cạnh mình.Huống chi, mùi hương hoa đào thoang thoảng từ linh hồn Dư Doanh Hạ đủ để át đi tất cả. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Nhan Hoài Hi đã sớm ném ra khỏi Tam Khê Thành rồi.Nghe nhắc đến dược quật, trong đầu Dư Doanh Hạ lập tức hiện lên những hình ảnh từ ký ức của nguyên chủ. Trong Trường Sinh Môn có hai nơi kinh khủng nhất, một là thi quật do tên điên môn chủ đời đầu tiên tạo nên, cái thứ hai là dược quật sinh ra từ thí nghiệm điên rồ của môn chủ đời thứ hai.Nhan Hoài Hi chính là người đã bò ra từ dược quật ấy.Trong ký ức nguyên chủ, Nhan Hoài Hi cực kỳ ghét mùi thuốc, hẳn vì nỗi ám ảnh từ quá khứ. Nguyên chủ chưa từng vào dược quật, chỉ đứng bên ngoài đưa đồ cho môn chủ, nhưng có thể tưởng tượng nơi đó chẳng khác gì địa ngục trần gian.Ngay cả trong dữ liệu hệ thống, chuyện này cũng chỉ được nhắc đến sơ sài.
Nguyên chủ thuở nhỏ từng gặp Nhan Hoài Hi một lần, khi ấy bị bộ dạng thê thảm của nàng dọa đến khóc òa. Ký ức đó khiến Dư Doanh Hạ không khỏi dâng lên nỗi xót xa và thương cảm, khi nhìn thấy qua góc nhìn của nguyên chủ, Nhan Hoài Hi nghe thấy tiếng bước chân Dư Doanh Hạ ngày càng gần, nàng nhắm mắt lại, tận hưởng ánh nắng ấm áp và hít sâu mùi hương hoa đào ngày càng nồng đậm trong không khí.Rồi nàng lại cảm nhận được Dư Doanh Hạ bưng một chiếc bát đặt bên cạnh mình, chiếc thìa hơi lạnh chạm khẽ vào môi.Theo phản xạ, Nhan Hoài Hi hé miệng, uống một ngụm nước đường được đút đến. Vị ngọt thanh mát lan nơi đầu lưỡi, khiến tâm trạng nàng dịu đi, khoan khoái hơn hẳn.Mùi hôi thối ban nãy khiến nàng chán ghét, không còn khẩu vị ăn uống, giờ nhờ Dư Doanh Hạ trở lại mà hương thơm quen thuộc giúp xua tan mùi khó chịu, khiến khẩu vị nàng cũng quay về đôi chút."Thế nào, sao hôm nay lại đột nhiên trở nên thân thiết như vậy?" Trong mắt Nhan Hoài Hi ánh lên ý cười, nhưng ẩn chứa cả một chút khó hiểu. Nàng có thể cảm nhận được tâm trạng của Dư Doanh Hạ đang thay đổi, dường như càng ngày càng gần gũi với mình hơn."Bình thường thuộc hạ không thân thiết sao?" Có lẽ vì bị cảm xúc thương xót chi phối, Dư Doanh Hạ vô thức đáp lại bằng giọng đùa đùa.Đôi mắt hồ ly của Nhan Hoài Hi hơi nheo lại, từ trên xuống dưới quan sát nàng, khiến Dư Doanh Hạ bị nhìn đến mức căng thẳng."Không thân mật bằng ngươi bây giờ." Nhan Hoài Hi khẽ nói, rồi đưa tay lên giúp Dư Doanh Hạ vuốt lại vài sợi tóc rối bên má.Dư Doanh Hạ sợ nàng động mạnh sẽ làm rách vết thương nên hơi nghiêng người lại gần. Khoảng cách giữa hai người vì thế càng thêm gần, tư thế ấy lại mang theo chút thân mật khiến người bị chạm vào bất giác nín thở.Giọng nói của Nhan Hoài Hi lần này lại hiếm thấy ôn hòa, không hề pha chút trêu chọc hay mỉa mai nào. Dư Doanh Hạ lại có phần không quen, vì tư thế thân mật ấy mà trở nên căng thẳng, trong lòng vì vậy lại không khỏi lo lắng, chẳng biết vị phản diện này có đang "nói bóng nói gió" gì không."Chủ thượng, tuy ngài khen ta thân thiết, nhưng thuốc tối nay thì vẫn phải uống đấy ạ." Nàng dè dặt nói, biết rõ rằng mỗi khi Nhan Hoài Hi chịu mềm giọng thì tám, chín phần là đang mưu tính trốn việc uống thuốc.Nhan Hoài Hi khẽ hừ một tiếng, dịu dàng trong mắt lập tức tắt ngấm. Bàn tay vừa định thu lại liền chuyển hướng, ngón trỏ búng thẳng vào giữa trán Dư Doanh Hạ.Lực đạo lại không hề nhẹ, đau đến mức Dư Doanh Hạ nước mắt lưng tròng, vội ôm lấy trán.Nhan Hoài Hi không nhìn thẳng vào đôi mắt đáng thương của nàng, trong lòng chỉ nghĩ: Đáng đời.Dư Doanh Hạ chẳng hiểu vì sao tự nhiên lại bị búng trán, nhưng nhìn thấy sắc mặt Nhan Hoài Hi không vui, nàng cũng chẳng dám hỏi nhiều. Chỉ đành ngoan ngoãn bưng bát nước đường dâng lên, cẩn thận đút từng thìa cho vị tổ tông sống trước mặt. Nhan Hoài Hi dù trong lòng còn bực, nhưng cũng không từ chối, để mặc nàng chăm sóc.Đợi đến khi bát nước đường cạn đáy, Dư Doanh Hạ mới chợt nhớ, cái túi vải gói viên "tiên đan" ban nãy nàng vứt trên đất vẫn chưa thu dọn. Nhưng vừa ngoảnh đầu nhìn lại, lại phát hiện cái túi ấy đã biến mất!Đương nhiên không ai có thể lấy trộm đồ dưới mí mắt của Nhan Hoài Hi được, vì thế chỉ còn một khả năng: chính Nhan Hoài Hi đã lấy nó đi."Chủ thượng, viên đan dược kia..." Dư Doanh Hạ chưa nói hết câu thì đã bị Nhan Hoài Hi dùng đầu ngón tay chọc nhẹ lên trán."Ta đã chôn nó rồi, ngốc à. Ngươi có biết mùi trên viên đan đó có thể dẫn dụ ra bao nhiêu thứ dơ bẩn không?" Nhan Hoài Hi luôn cảm thấy người trước mặt này có chút ngây ngô không rành thế sự, thiếu sự cảnh giác đề phòng, cứ như một người từng được bảo vệ quá tốt, chưa từng nếm trải sự tàn khốc của tu tiên giới.Nhưng cũng chẳng sao, mình có thể từ từ dạy dỗ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, mình cũng có thể che chở cho nàng.Lời nói ấy khiến đồng tử Dư Doanh Hạ hơi co lại. Câu nhắc nhở của Nhan Hoài Hi làm nàng sực nhớ, nhà Bành thẩm bị cướp sạch, liệu mục đích của bọn người kia thật sự chỉ là tiền bạc sao?Lúc nãy khi vừa rời nhà Bành thẩm, nàng rõ ràng cảm giác có ánh mắt lạnh lẽo dõi theo mình từ sau lưng. Nhưng lúc quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả. Chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác do căng thẳng quá mức?"Đừng lo," Nhan Hoài Hi trấn an Dư Hoài Hi đang sắc mặt trắng bệch, giống như đang dỗ một chú thỏ con bị hoảng sợ, "Ta đã xử lý rồi. Mùi đó sẽ không lan ra ngoài đâu."Dư Doanh Hạ lo sợ bất an khẽ gật đầu,"Không biết thứ đan đó rốt cuộc có tác dụng gì... nghe nói có không ít người đã mua.""Thứ mùi đó rất giống Luyện thi đan, loại đan có thể biến người sống thành xác sống. Những độc thi trong Trường Sinh Môn năm đó, ban đầu cũng được tạo ra bằng thứ đan này..." Nhan Hoài Hi nói đến đây, giọng bỗng dừng lại, nửa câu sau im bặt.Dư Doanh Hạ cũng nhận ra vấn đề, nàng không nói gì. Trong chốc lát, cả sân nhỏ chìm vào im lặng nặng nề.Trước đây, chuyện độc thi đã khiến Nhan Hoài Hi bị mang tiếng oan, giờ đến thứ Luyện thi đan cùng nguồn gốc với độc thi lại xuất hiện ở Tam Khê Thành, để người ta nhìn thấy, kẻ đầu tiên bị nghi ngờ chắc chắn vẫn sẽ là Nhan Hoài Hi!Có lẽ, đây lại là một âm mưu khác, có thứ gì đó đang lặng lẽ bén rễ trong bóng tối, rồi từng chút một bò đến quấn chặt lấy họ.Sắc mặt Dư Doanh Hạ trầm xuống. Dù hiểu rõ đây là cái bẫy nhắm vào họ, nhưng bản thân nàng lại không có chút tu vi nào, muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm. Còn Nhan Hoài Hi thì đang bị thương nặng, tuyệt đối không thể để bại lộ tung tích.Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhận ra người duy nhất có thể phá cục diện này chính là Phương Nguyệt Đồng.Dư Doanh Hạ liền trình bày suy nghĩ của mình: "Chủ thượng, chi bằng viết chuyện tiên đan này ra giấy, giấu vào trong túi hương gửi cho Phương Nguyệt Đồng. Nàng ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu đằng sau việc này thật sự có bàn tay của lão già kia, thì đây cũng là cơ hội của chúng ta để khiến Phương Nguyệt Đồng nghi ngờ Ân Đạc."Nhan Hoài Hi nhìn về phía dãy núi xa xăm, thần sắc ảm đạm khó hiểu."Cũng được." Nàng rút ra chiếc túi hương rồi bắt chước nét chữ của Dư Doanh Hạ, viết một đoạn ngắn bỏ vào trong.Không biết từ khi nào, mây đen đã kéo đến che khuất mặt trời. Không khí trở nên nặng nề u ám, trong tầng mây mờ, tiếng sấm ầm ì vang lên, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp trút xuống.Sắc mặt Nhan Hoài Hi hơi tái. Dư Doanh Hạ vội đỡ nàng vào nhà nghỉ ngơi, sau đó thu dọn hết những thứ đặt ngoài sân.Vừa dọn dẹp xong, trời liền đổ mưa. Mưa to như trút, cả đất trời tối sầm lại, chỉ còn tiếng sấm và nước dội rền vang.Nhưng trong bóng mưa mịt mù ấy, trên bức tường của tiểu viện Dư gia bỗng xuất hiện một đôi mắt.Đôi mắt ấy chậm rãi chuyển động, lặng lẽ dõi theo, cuối cùng dừng lại nơi bóng dáng Dư Doanh Hạ đang bận rộn trong căn bếp nhỏ...
Nguyên chủ thuở nhỏ từng gặp Nhan Hoài Hi một lần, khi ấy bị bộ dạng thê thảm của nàng dọa đến khóc òa. Ký ức đó khiến Dư Doanh Hạ không khỏi dâng lên nỗi xót xa và thương cảm, khi nhìn thấy qua góc nhìn của nguyên chủ, Nhan Hoài Hi nghe thấy tiếng bước chân Dư Doanh Hạ ngày càng gần, nàng nhắm mắt lại, tận hưởng ánh nắng ấm áp và hít sâu mùi hương hoa đào ngày càng nồng đậm trong không khí.Rồi nàng lại cảm nhận được Dư Doanh Hạ bưng một chiếc bát đặt bên cạnh mình, chiếc thìa hơi lạnh chạm khẽ vào môi.Theo phản xạ, Nhan Hoài Hi hé miệng, uống một ngụm nước đường được đút đến. Vị ngọt thanh mát lan nơi đầu lưỡi, khiến tâm trạng nàng dịu đi, khoan khoái hơn hẳn.Mùi hôi thối ban nãy khiến nàng chán ghét, không còn khẩu vị ăn uống, giờ nhờ Dư Doanh Hạ trở lại mà hương thơm quen thuộc giúp xua tan mùi khó chịu, khiến khẩu vị nàng cũng quay về đôi chút."Thế nào, sao hôm nay lại đột nhiên trở nên thân thiết như vậy?" Trong mắt Nhan Hoài Hi ánh lên ý cười, nhưng ẩn chứa cả một chút khó hiểu. Nàng có thể cảm nhận được tâm trạng của Dư Doanh Hạ đang thay đổi, dường như càng ngày càng gần gũi với mình hơn."Bình thường thuộc hạ không thân thiết sao?" Có lẽ vì bị cảm xúc thương xót chi phối, Dư Doanh Hạ vô thức đáp lại bằng giọng đùa đùa.Đôi mắt hồ ly của Nhan Hoài Hi hơi nheo lại, từ trên xuống dưới quan sát nàng, khiến Dư Doanh Hạ bị nhìn đến mức căng thẳng."Không thân mật bằng ngươi bây giờ." Nhan Hoài Hi khẽ nói, rồi đưa tay lên giúp Dư Doanh Hạ vuốt lại vài sợi tóc rối bên má.Dư Doanh Hạ sợ nàng động mạnh sẽ làm rách vết thương nên hơi nghiêng người lại gần. Khoảng cách giữa hai người vì thế càng thêm gần, tư thế ấy lại mang theo chút thân mật khiến người bị chạm vào bất giác nín thở.Giọng nói của Nhan Hoài Hi lần này lại hiếm thấy ôn hòa, không hề pha chút trêu chọc hay mỉa mai nào. Dư Doanh Hạ lại có phần không quen, vì tư thế thân mật ấy mà trở nên căng thẳng, trong lòng vì vậy lại không khỏi lo lắng, chẳng biết vị phản diện này có đang "nói bóng nói gió" gì không."Chủ thượng, tuy ngài khen ta thân thiết, nhưng thuốc tối nay thì vẫn phải uống đấy ạ." Nàng dè dặt nói, biết rõ rằng mỗi khi Nhan Hoài Hi chịu mềm giọng thì tám, chín phần là đang mưu tính trốn việc uống thuốc.Nhan Hoài Hi khẽ hừ một tiếng, dịu dàng trong mắt lập tức tắt ngấm. Bàn tay vừa định thu lại liền chuyển hướng, ngón trỏ búng thẳng vào giữa trán Dư Doanh Hạ.Lực đạo lại không hề nhẹ, đau đến mức Dư Doanh Hạ nước mắt lưng tròng, vội ôm lấy trán.Nhan Hoài Hi không nhìn thẳng vào đôi mắt đáng thương của nàng, trong lòng chỉ nghĩ: Đáng đời.Dư Doanh Hạ chẳng hiểu vì sao tự nhiên lại bị búng trán, nhưng nhìn thấy sắc mặt Nhan Hoài Hi không vui, nàng cũng chẳng dám hỏi nhiều. Chỉ đành ngoan ngoãn bưng bát nước đường dâng lên, cẩn thận đút từng thìa cho vị tổ tông sống trước mặt. Nhan Hoài Hi dù trong lòng còn bực, nhưng cũng không từ chối, để mặc nàng chăm sóc.Đợi đến khi bát nước đường cạn đáy, Dư Doanh Hạ mới chợt nhớ, cái túi vải gói viên "tiên đan" ban nãy nàng vứt trên đất vẫn chưa thu dọn. Nhưng vừa ngoảnh đầu nhìn lại, lại phát hiện cái túi ấy đã biến mất!Đương nhiên không ai có thể lấy trộm đồ dưới mí mắt của Nhan Hoài Hi được, vì thế chỉ còn một khả năng: chính Nhan Hoài Hi đã lấy nó đi."Chủ thượng, viên đan dược kia..." Dư Doanh Hạ chưa nói hết câu thì đã bị Nhan Hoài Hi dùng đầu ngón tay chọc nhẹ lên trán."Ta đã chôn nó rồi, ngốc à. Ngươi có biết mùi trên viên đan đó có thể dẫn dụ ra bao nhiêu thứ dơ bẩn không?" Nhan Hoài Hi luôn cảm thấy người trước mặt này có chút ngây ngô không rành thế sự, thiếu sự cảnh giác đề phòng, cứ như một người từng được bảo vệ quá tốt, chưa từng nếm trải sự tàn khốc của tu tiên giới.Nhưng cũng chẳng sao, mình có thể từ từ dạy dỗ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, mình cũng có thể che chở cho nàng.Lời nói ấy khiến đồng tử Dư Doanh Hạ hơi co lại. Câu nhắc nhở của Nhan Hoài Hi làm nàng sực nhớ, nhà Bành thẩm bị cướp sạch, liệu mục đích của bọn người kia thật sự chỉ là tiền bạc sao?Lúc nãy khi vừa rời nhà Bành thẩm, nàng rõ ràng cảm giác có ánh mắt lạnh lẽo dõi theo mình từ sau lưng. Nhưng lúc quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả. Chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác do căng thẳng quá mức?"Đừng lo," Nhan Hoài Hi trấn an Dư Hoài Hi đang sắc mặt trắng bệch, giống như đang dỗ một chú thỏ con bị hoảng sợ, "Ta đã xử lý rồi. Mùi đó sẽ không lan ra ngoài đâu."Dư Doanh Hạ lo sợ bất an khẽ gật đầu,"Không biết thứ đan đó rốt cuộc có tác dụng gì... nghe nói có không ít người đã mua.""Thứ mùi đó rất giống Luyện thi đan, loại đan có thể biến người sống thành xác sống. Những độc thi trong Trường Sinh Môn năm đó, ban đầu cũng được tạo ra bằng thứ đan này..." Nhan Hoài Hi nói đến đây, giọng bỗng dừng lại, nửa câu sau im bặt.Dư Doanh Hạ cũng nhận ra vấn đề, nàng không nói gì. Trong chốc lát, cả sân nhỏ chìm vào im lặng nặng nề.Trước đây, chuyện độc thi đã khiến Nhan Hoài Hi bị mang tiếng oan, giờ đến thứ Luyện thi đan cùng nguồn gốc với độc thi lại xuất hiện ở Tam Khê Thành, để người ta nhìn thấy, kẻ đầu tiên bị nghi ngờ chắc chắn vẫn sẽ là Nhan Hoài Hi!Có lẽ, đây lại là một âm mưu khác, có thứ gì đó đang lặng lẽ bén rễ trong bóng tối, rồi từng chút một bò đến quấn chặt lấy họ.Sắc mặt Dư Doanh Hạ trầm xuống. Dù hiểu rõ đây là cái bẫy nhắm vào họ, nhưng bản thân nàng lại không có chút tu vi nào, muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm. Còn Nhan Hoài Hi thì đang bị thương nặng, tuyệt đối không thể để bại lộ tung tích.Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhận ra người duy nhất có thể phá cục diện này chính là Phương Nguyệt Đồng.Dư Doanh Hạ liền trình bày suy nghĩ của mình: "Chủ thượng, chi bằng viết chuyện tiên đan này ra giấy, giấu vào trong túi hương gửi cho Phương Nguyệt Đồng. Nàng ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu đằng sau việc này thật sự có bàn tay của lão già kia, thì đây cũng là cơ hội của chúng ta để khiến Phương Nguyệt Đồng nghi ngờ Ân Đạc."Nhan Hoài Hi nhìn về phía dãy núi xa xăm, thần sắc ảm đạm khó hiểu."Cũng được." Nàng rút ra chiếc túi hương rồi bắt chước nét chữ của Dư Doanh Hạ, viết một đoạn ngắn bỏ vào trong.Không biết từ khi nào, mây đen đã kéo đến che khuất mặt trời. Không khí trở nên nặng nề u ám, trong tầng mây mờ, tiếng sấm ầm ì vang lên, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp trút xuống.Sắc mặt Nhan Hoài Hi hơi tái. Dư Doanh Hạ vội đỡ nàng vào nhà nghỉ ngơi, sau đó thu dọn hết những thứ đặt ngoài sân.Vừa dọn dẹp xong, trời liền đổ mưa. Mưa to như trút, cả đất trời tối sầm lại, chỉ còn tiếng sấm và nước dội rền vang.Nhưng trong bóng mưa mịt mù ấy, trên bức tường của tiểu viện Dư gia bỗng xuất hiện một đôi mắt.Đôi mắt ấy chậm rãi chuyển động, lặng lẽ dõi theo, cuối cùng dừng lại nơi bóng dáng Dư Doanh Hạ đang bận rộn trong căn bếp nhỏ...