BHTT [Edit] [Xuyên sách] Nữ phụ trà xanh cùng tổng tài cãi vã mỗi ngày

Chương 19: Bầu không khí gia đình




Sáng hôm sau, Thương Từ vẫn đang ngủ. Ôn Ngôn đã dậy, rời giường vào phòng tắm rửa mặt.

Thương Từ mở mắt, đi vào thì thấy Ôn Ngôn đứng ngẩn người trước gương.

Cô dựa lười vào khung cửa:

"Tổng giám đốc Ôn, đứng ngơ ra làm gì đấy?"

Ôn Ngôn hoàn hồn, xoay người bước lại gần:

"Hôm nay tôi về trung tâm thành phố."

Thương Từ không nói gì. Ôn Ngôn rời phòng tắm, đi tới giường cầm điện thoại rời khỏi phòng.

Thương Từ vẫn đứng yên. Cô nhìn thấy trong mắt Ôn Ngôn có nỗi buồn.

Cô mơ hồ nhớ lại vài dòng ngắn ngủi trong cuốn tiểu thuyết, gia đình Ôn Ngôn không êm ấm, đây cũng là lý do khiến tính cách cô ta trở nên cực đoan.

Thương Từ lắc đầu: Liên quan gì tới mình chứ? Lo lắng cho một nhân vật giấy làm gì...

Rửa mặt xong, cô gõ cửa phòng Cố Dư và Thì Mộc. Cố Dư mở cửa:

"Thương Từ à."

"Hôm nay tôi phải về nhà, còn hai người thì sao?"

Cố Dư mỉm cười:

"Thì Mộc còn muốn chơi thêm chút."

"Vậy tôi về trước nhé, mai gặp ở đoàn phim."

"Bai bai"

Thương Từ rời khỏi homestay. Ôn Ngôn đã ngồi lên xe, thư ký đang chuẩn bị đóng cửa thì...

"Chờ chút!"

Tiếng Thương Từ vang lên. Ôn Ngôn ngạc nhiên, cô bước lên xe:

"Cho tôi đi nhờ với, tôi cũng về nhà."

Ôn Ngôn lạnh lùng:

"Tôi không phải tài xế của cô."

"Tôi là bạn gái cô mà, chở tôi một đoạn có sao đâu?"

Thương Từ làm bộ ấm ức. Nhìn gương mặt ấy, Ôn Ngôn cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Xe chạy ba tiếng, đi thẳng tới biệt thự gia tộc tại Lệ Thành.

Thương Từ bước xuống xe, mỉm cười nói:

"Tạm biệt nha."

Cô xoay người bước về phía biệt thự nhà mình. Ôn Ngôn ngồi trong xe, nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng lại có một cảm giác bị kéo căng đầy khó hiểu.

Thương Từ bước vào biệt thự, lúc này Bạch Tề đang trò chuyện với chị giúp việc. Vừa thấy bóng dáng Thương Từ, bà lập tức chạy lại:

"Bảo bối của mẹ, sao hôm nay con lại về?"

Thương Từ cười đáp:

"Đoàn phim nghỉ hai ngày, nên con tranh thủ về nhà."

"Về là tốt rồi, hôm nay mẹ đích thân vào bếp nấu cho con một bữa!"

Chị giúp việc Vương vừa nghe thấy Bạch Tề định xuống bếp thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Thương Từ, nhưng cô lại không hiểu gì cả.

Thương Từ định mở miệng thì Bạch Tề đã lẩm bẩm:

"Để mẹ nấu mấy món mẹ mới học được mấy hôm nay."

Nói rồi, bà vui vẻ đi vào bếp. Chị Vương chỉ biết thở dài rồi vội vàng đi theo vào.

Thương Từ đứng yên tại chỗ, mặt đầy nghi hoặc. Cô trở về phòng thay đồ rồi lấy điện thoại ra nhắn tin:

【Thương Từ: Cô đang làm gì vậy?】

Ôn Ngôn nhận được tin nhắn, mở ra xem:

【Ôn Ngôn: ?】

【Thương Từ: Tôi hỏi vậy thôi.】

【Ôn Ngôn: Ở sân bay.】

Thương Từ lẩm bẩm: "Sân bay làm gì?"

Rồi tắt điện thoại, nhún vai: Thôi kệ, không liên quan tới mình.

Buổi chiều, cô ở nhà ngủ một giấc dài. Khi tỉnh dậy, trời đã tối.

Cha cô, Thương Vân Nam, vừa về đến nhà. Ông cởi áo vest đưa cho chị Vương:

"Tiểu Tề đâu?"

"Phu nhân bà ấy..."

Chị Vương định nói lại thôi. Thương Vân Nam nhíu mày khó hiểu. Đúng lúc đó, Bạch Tề từ bếp bước ra, mặt đầy phấn khởi:

"Tiểu Từ về rồi, mẹ vào bếp nấu cơm cho nó nè!"

Thương Vân Nam nhìn thấy mặt bà còn dính bột mì, vội bước tới lau đi:

"Để chị Vương nấu là được rồi, sao em lại vào bếp làm gì?"

"Em muốn tự tay nấu cho con gái ăn."

Ông vừa định nói tiếp thì bà hốt hoảng:

"A, canh cá của em!"

Thương Vân Nam ôm đầu bất lực, xem ra tối nay lại phải đói bụng nữa rồi.

Thương Từ từ trên lầu đi xuống, thấy cha đang ngồi ở bàn ăn mặt mũi đầy tuyệt vọng.

Cô ngồi xuống:

"Sao vậy ba?"

Thương Vân Nam nắm tay cô:

"Mẹ con mà vào bếp, sao con không ngăn lại? Tối nay cả nhà lại nhịn đói rồi."

Cô còn chưa kịp nói thì Bạch Tề đã bưng mâm thức ăn ra:

"Xong rồi, hôm nay mẹ làm canh cá, cá kho, tôm xào trứng, trứng xào cà chua, và thịt viên kho."

Ánh mắt Thương Từ dừng lại trên bàn ăn, cô nhìn từng món — không nhận ra được món nào.

Cô cầm đũa gắp thử một cục đen thui:

"Cái này là...?"

"Trứng xào cà chua đó."

Bạch Tề trả lời với vẻ xấu hổ. Thương Từ nghi hoặc:

"Trứng... đen à?"

Bạch Tề bĩu môi:

"Mẹ lỡ tay cho nhiều nước tương quá."

Thương Vân Nam gắp một con tôm lên:

"Em có quên lấy chỉ tôm không đấy?"

"A đúng rồi, xin lỗi nha."

Bạch Tề rót hai bát canh cá:

"Nếm thử cái này đi, tuy nhìn xấu vậy thôi chứ vị ngon lắm."

Thương Từ uống một ngụm... suýt phun ra, mặn muốn chết! Cô chưa từng uống canh nào mặn đến vậy.

Thương Vân Nam ăn một miếng cá, rồi vội uống nước:

"Em ơi, sao cá ngọt thế?"

"Sao lại thế được?"

Bạch Tề ăn thử một miếng, biểu cảm đơ cứng. Lúc này, Thương Từ mới hiểu vì sao ban chiều chị Vương cứ nháy mắt với mình.

Bạch Tề thấy hai cha con không động đũa:

"Xin lỗi nhé, mẹ cứ tưởng tay nghề mình tiến bộ rồi."

Thấy vẻ mặt thất vọng của bà, Thương Từ vội an ủi:

"Không sao đâu, vẫn ngon mà. Dù sao trong này cũng có đầy tình yêu của mẹ."

Nói rồi cô gắp đại vài món trộn cơm ăn. Thương Vân Nam há hốc mồm kinh ngạc.

Trước kia hễ ăn món "ẩm thực đen tối" của mẹ là Thương Từ lập tức nổi đóa, nay lại còn an ủi.

Ông gật đầu đầy mãn nguyện: Con gái lớn thật rồi.

Ông dịu dàng nói:

"Vợ anh nấu làm sao mà dở được, anh cũng ăn!"

Bạch Tề thấy Thương Từ chịu ăn, nước mắt rưng rưng.

"Tiểu Từ, con không trách mẹ sao?"

"Không mà, đây là bữa ăn mẹ vất vả cả chiều để nấu cho con đấy chứ."

Thương Từ tiếp tục ăn. Bạch Tề bật khóc, Thương Vân Nam vội đứng dậy lau nước mắt cho bà.

Thương Từ dừng đũa:

"Sao vậy? Con nói sai gì à?"

Bạch Tề lắc đầu:

"Không, chỉ là lần đầu tiên con khen mẹ, lại còn chịu ăn món mẹ nấu... mẹ vui lắm."

Thương Vân Nam mỉm cười an ủi vợ, còn Thương Từ thì sững người.

Chẳng lẽ nguyên chủ trước đây không bao giờ như vậy?

Ánh mắt cô kiên định:

"Xin lỗi, có thể trước đây con ăn nói chưa đúng mực, nhưng sau này con sẽ thay đổi."

Bạch Tề và Thương Vân Nam đều ngơ ngác. Thương Từ nhìn hai người trước mặt, cô cứ ngỡ bản thân sẽ không bao giờ cảm động bởi những "nhân vật giấy" này.

Nhưng tận mắt chứng kiến họ vì cô mà vào bếp, nhớ đến ánh mắt lo lắng lúc ở bệnh viện, cùng với sự chăm sóc không chút toan tính, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự yêu thương từ một gia đình.

Thương Vân Nam pha trò:

"Thôi nào, hôm nay là ngày vui, đừng khóc nữa."

Thương Từ và Bạch Tề cùng gật đầu. Bạch Tề xua tay:

"Thôi được rồi, hai người đừng ép mình ăn nữa, để mẹ đặt đồ ăn ngoài."

"Tốt quá."

Nhà họ Ôn

So với không khí ấm áp nhẹ nhàng của nhà họ Thương, nhà họ Ôn lại ngột ngạt và đầy áp lực.

Ôn Ngôn bước xuống xe, phía sau còn có một cô gái cũng bước xuống, hai người cùng nhau bước vào biệt thự.

Cha cô ,Ôn Mục, đặt ly trà xuống, mở rộng vòng tay:

"Hi Hi!"

Ôn Vân Hi nở nụ cười ngọt ngào, chạy đến ôm ông. Một người phụ nữ mặc váy dài thắt eo cũng mỉm cười:

"Hi Hi, cuối cùng con cũng về rồi."

"Vâng, mẹ."

Ôn Ngôn đứng ở một bên không nói gì, Ôn Mục nhìn thấy gương mặt cô cũng không còn chút nụ cười nào.

"Lại đây ăn cơm đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...