BHTT [Edit] [Xuyên sách] Nữ phụ trà xanh cùng tổng tài cãi vã mỗi ngày

Chương 14: Hồ ly tinh



Buổi tối, trong đại sảnh tiệc sang trọng, mọi người nâng ly rượu trò chuyện rôm rả. Ôn Ngôn mặc một bộ vest trắng ngà, tay cầm ly champagne đi khắp nơi tìm bóng dáng Thương Từ.

Thì Mộc và Cố Dư đứng cùng nhau nói chuyện. Đúng lúc đó, mọi người đồng loạt quay đầu về một hướng. Thương Từ xuất hiện trong chiếc váy nhung đen ôm sát, mái tóc dài màu xám tro buông trước ngực.

Cô chậm rãi bước về phía Ôn Ngôn, ánh mắt Ôn Ngôn không thể rời khỏi cô.

Thương Từ... dáng người đẹp đến vậy sao?

Ôn Ngôn không khỏi quan sát cô kỹ hơn: làn da trắng như tuyết, vóc dáng đầy đặn, từng đường cong đều hút mắt.

Thương Từ bước đến trước mặt, môi khẽ cong lên:

"Ánh mắt của Tổng giám đốc Ôn thật không tệ."

Ôn Ngôn ánh mắt lướt theo cổ áo của cô xuống phần đường cong mềm mại, Thương Từ thấy vậy cố tình ghé sát vào:

"Không ngờ đúng không? Tôi không phải sân bay đâu."

Ôn Ngôn vốn định trông thấy Thương Từ lúng túng, ai ngờ vóc dáng cô ấy lại đẹp như vậy. Thế thì ngày thường sao lại trông giống "sân bay"?

Thương Từ cố ý lấy ly champagne từ tay Ôn Ngôn, mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô sửa lại tóc cho Ôn Ngôn:

"Ngốc ạ, cô đang thắc mắc vì sao bình thường tôi lại như thế đúng không? Tôi mặc áo nịt ngực đấy."

Ôn Ngôn nghe hai chữ "ngốc ạ" liền nghiến răng ken két. Xung quanh bắt đầu có người xì xào:

"Chuyện gì thế? Sao Thương Từ lại nói chuyện thân mật với Tổng giám đốc Ôn vậy?"

"Hai người họ thân thiết đến thế à?"

Thì Mộc nhìn cả hai:

"Tôi thấy Thương Từ và Tổng giám đốc Ôn thật sự rất hợp."

Cố Dư cũng đồng tình gật đầu. Ôn Ngôn cầm lấy ly rượu trên bàn, cụng ly với Thương Từ:

"Ừ, cũng được."

Cô nhấp một ngụm rượu, khóe môi Thương Từ cong lên, Ôn Ngôn thật dễ dỗ.

"Tổng giám đốc Ôn, em kính chị một ly." Một mỹ nữ vóc dáng nóng bỏng bước tới, giọng ngọt như mật.

Ôn Ngôn lạnh lùng: "Không cần."

Cô tránh người phụ nữ đó, đi về hướng khác.

Thì Mộc bước đến bên Thương Từ: "Hôm nay chị thật sự rất xinh đẹp."

"Cảm ơn."

Thương Từ nhìn về phía Ôn Ngôn, cô phát hiện bất kể nam hay nữ, ánh mắt họ nhìn Ôn Ngôn đều có chút kỳ lạ, giống như ai cũng muốn dụ dỗ cô ấy.

Cô nhíu mày đầy nghi hoặc. Cố Dư thấy cô như vậy, liền hỏi:

"Cậu sao vậy?"

"Tôi thấy tò mò, sao ai nhìn Ôn Ngôn cũng lạ lạ thế?"

Cố Dư cũng nhìn theo, còn Thì Mộc thì nhấp một ngụm rượu vang rồi nói:

"Cô ấy là người kế thừa Tập đoàn Ôn thị, tổng giám đốc của W.S Entertainment, nghe nói còn mang dòng máu quý tộc Y Quốc. Dù là nam hay nữ, ai mà cưa đổ được cô ấy, thì sau này đường đời sẽ trải thảm."

Thương Từ nghe xong bật cười:

"Sao giống mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo mình từng đọc quá vậy... Xem ra tác giả cũng thiên vị Ôn Ngôn thật, cho cô ấy cái bối cảnh gia đình quá đỉnh."

"Tác giả?" — Thì Mộc ngơ ngác hỏi.

Thương Từ cười gượng, chuyển đề tài:

"Không có gì."

Thì Mộc nhìn về phía bàn tráng miệng:

"Cố Dư, chỗ đó có bánh ngọt, mình đi ăn chút đi."

Cố Dư gật đầu, rồi hỏi:

"Cùng đi không, Thương Từ?"

"Không cần đâu."

Thương Từ ngắm ly rượu trên tay, cảm thấy buổi tiệc này thật vô vị. Cô chẳng hiểu mấy sự kiện như này có ý nghĩa gì.

Cô bắt đầu thấy nhớ cuộc sống thực tại – mỗi sáng dậy sớm vận động, ăn sáng, đi làm, kiểm tra phòng, kết thúc công việc, rồi vui chơi.

Nghĩ đến đây, cô khẽ bật cười.

Con người thật sự chẳng bao giờ hài lòng. Trước khi xuyên vào truyện, cô còn mong được trải nghiệm một cuộc đời khác, giờ lại nhớ nhung hiện thực.

Bên kia phòng tiệc, Ôn Ngôn thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía Thương Từ.

"Ồ kìa, ai đó đang nhìn ai thế?"

Người bạn thân Vu Cận xuất hiện, mặc váy đỏ rực, quyến rũ nổi bật.

Vu Cận nhấp một ngụm rượu:

"Thương Từ dạo này trông cũng thú vị đấy chứ~"

Ôn Ngôn xoay xoay ly rượu trong tay, ánh mắt lạnh lùng.

Vu Cận cười đỏm dáng:

"Hay chị giới thiệu cô ấy cho em đi?"

Vu Cận vẫn nhìn về phía Thương Từ, còn Ôn Ngôn thì đặt ly rượu xuống:

"Không được. Người đó kỳ cục lắm, tốt nhất đừng đến gần."

"Kỳ chỗ nào? Em thấy ổn mà?"

Vu Cận nghĩ thầm: Nếu chị không giới thiệu, thì em chủ động tiếp cận cũng được.

Cô vừa định bước về phía Thương Từ thì Ôn Ngôn nắm lấy tay cô:

"Cô ấy khó nuốt lắm, em tiêu hóa không nổi đâu."

Vu Cận cười đầy ẩn ý:

"Em nói này... Sao chị cứ cản em hoài thế? Phải chăng chị động lòng rồi?"

"Không thể nào! Tôi sẽ không bao giờ thích cô ấy!" — Ôn Ngôn phản ứng kịch liệt rồi lập tức bỏ đi.

Vu Cận đứng tại chỗ, cười thầm: Phản ứng vậy mà bảo không động lòng? Tôi chờ xem chị bị vả mặt.

Ôn Ngôn nhìn thấy Thì Mộc và Cố Dư đang đứng cùng nhau, trực giác mách bảo, cô liền đi tới.

Thương Từ thấy vậy thì vội bước tới chắn trước mặt cô:

"Chị định đi đâu?"

Ôn Ngôn dừng lại, hơi cau mày:

"Liên quan gì cô?"

"Tất nhiên là liên quan rồi, đừng quên, chúng ta là người yêu đó nha~"

"Giả thôi mà."

"Nhưng chị đã đồng ý sẽ không nóng vội, yên tâm, tôi sẽ khiến Thì Mộc trở thành của chị."

Nói xong, Thương Từ kéo tay Ôn Ngôn rẽ về hướng khác, cô không giãy ra, cứ để mặc bị kéo đi.

Thương Từ liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Ôn Ngôn, trong lòng than thở: Phiền chết mất! Cứ bám lấy Thì Mộc mãi.

Hai người bước ra ngoài sảnh tiệc, gió lạnh thổi qua khiến Thương Từ khẽ rùng mình, nhưng Ôn Ngôn không phát hiện ra.

Cô lấy từ túi ra một điếu thuốc và châm lửa.

Làn khói lam nhạt bao quanh gương mặt Ôn Ngôn. Cô búi nửa đầu, mặc bộ vest màu be, đôi mắt hồ ly lấp ló sau làn khói càng thêm phần quyến rũ mê người.

Hồ ly tinh.

Thương Từ lần thứ hai nghĩ đến cụm từ đó, cô khoanh tay, bắt đầu dậm chân cho đỡ lạnh.

"Mới tháng Chín mà lạnh đến vậy sao?"

"Tôi trời sinh sợ lạnh."

Ôn Ngôn hơi chần chừ, nhưng vẫn cởi áo khoác ném qua cho Thương Từ:

"Không cần trả lại, tôi có bệnh sạch sẽ."

Thương Từ cũng chẳng khách sáo, mặc áo vào ngay. Trong lòng nghĩ: Lúc không mở miệng thì nhìn cũng được đấy, nhưng hễ nói câu nào là phá sạch hình tượng.

Cô tiến lại gần Ôn Ngôn:

"Chị nên học cách kiểm soát cái miệng của mình đi. Không thì sau này ế tới già."

Ôn Ngôn nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào.

Đúng lúc đó, một chiếc xe Mercedes dừng lại. Thư ký bước xuống hỏi:

"Tổng giám đốc Ôn, về khách sạn hay về biệt thự ạ?"

Ôn Ngôn định trả lời thì Thương Từ khoác tay cô:

"Chúng tôi về khách sạn."

Cô kéo Ôn Ngôn lên xe. Thư ký ngớ ra: Có người dám khoác tay Tổng giám đốc Ôn?

Ôn Ngôn bị kéo vào trong, vừa ngồi xuống thì định nói gì đó, nhưng Thương Từ đã tựa người lên ghế:

"Đừng quên, chúng ta đang yêu nhau. Nên hãy nghe lời tôi."

Tài xế và thư ký nhìn nhau: Tổng giám đốc Ôn... đang yêu?

Không thể nào. Với cái tính tình quái gở, mặt lúc nào cũng như đang chán đời thế kia, ai dám hẹn hò chứ?

Thương Từ đúng là bản lĩnh.

Ôn Ngôn sắp phản bác thì Thương Từ đã lười biếng nói:

"Nóng vội chẳng ăn được đậu hũ nóng đâu."

Ôn Ngôn không nói gì. Tài xế chờ mãi không thấy chỉ thị, không dám lái xe.

Thương Từ khoanh tay:

"Anh tài xế? Hết xăng à?"

"A... không..."

Ôn Ngôn nhíu mày:

"Lái xe đi."

Xe bắt đầu lăn bánh.

Tại sảnh tiệc, Thì Mộc và Cố Dư vừa bước ra, nhìn theo chiếc xe khuất dần...

"Họ thật sự ở bên nhau rồi?"

"Chắc là vậy."

Chương trước Chương tiếp
Loading...