[BHTT] [EDIT] Vì ta, ba tra nữ phát điên rồi
Chương 8: Phân đoạn "biến trang" kinh điển
Khoảnh khắc bước chân vào cái ký túc xá đơn sơ một người một phong ấy, Thích Lan Thời đã ý thức được mình chắc chắn hiểu rõ về trò chơi này còn hơn chính nó.Thế nhưng ngay sau câu gọi "chủ nhân" kia, khi thấy tai Loan Hoa đỏ bừng trong thoáng chốc, cô lại cảm thấy mình hình như đánh giá quá cao chỉ số chịu đựng của người kia rồi.Nàng ta – Loan Hoa – người đường đường ký một hợp đồng chủ tớ quỷ quái, vậy mà lúc này lại đỏ mặt như thiếu nữ mới lớn, ngại ngùng như bị trêu ghẹo làm Thích Lan Thời đột nhiên cảm thấy… mình thật sự có hơi cầm thú.Trong khoang xe phía trước, cô thư ký vốn còn định xen vào một câu, nghe tới đoạn “chủ nhân” liền lập tức ngậm miệng. Cô ta ra sức giảm thiểu cảm giác tồn tại, không muốn dây vào trò chơi giữa Boss và tiểu tình nhân.“Cô ăn nói cho đàng hoàng. Đừng có… vô liêm sỉ như thế.”Loan Hoa lạnh giọng,
“Nhớ rõ bổn phận của cô.”“Bổn phận của tôi, không phải đều viết trong hợp đồng rồi sao?”. Thích Lan Thời đáp: “Gọi là tới, muốn thì dùng, khi Loan tổng cần, tôi đều hết lòng phục vụ.”Nói đến đây, Thích Lan Thời không nhịn được nữa, cúi người chạm khẽ vào vành tai Loan Hoa.Loan Hoa đột nhiên mở mắt :“Ai cho cô chạm vào tôi?”Thích Lan Thời: “……”Đây chính là lý do cô ít khi thích dây vào kiểu nhân vật như bá tổng.Bá tổng — một loài sinh vật tinh thần thường xuyên... bất ổn. Các triệu chứng điển hình như dễ nổi nóng, bốc đồng, tự cao, ảo tưởng sức mạnh, coi mình là trung tâm, kèm theo hàng loạt vấn đề tâm lý lẫn sinh lý khác.Họ còn có sở thích đặc biệt với đủ loại “play” kỳ lạ: như khế ước chủ tớ, thế thân bạch nguyệt quang, nhận nhầm ân nhân cứu mạng, toàn thân đầy thù hận nhưng lại đi cưới con gái người ta để trả thù hoặc cưới trước yêu sau...Loan Hoa hiện tại, rõ ràng phát bệnh bá tổng.Nhưng không sao. Thích Lan Thời tự tin rằng cô có thể chữa.“Tôi không được chạm vào sao?” Cô hỏi lại:“Hay là chỉ trong hoàn cảnh đặc biệt, địa điểm đặc biệt, tôi mới có tư cách đụng vào người cô?”Khi cô nói chuyện, đôi tay không yên phận, lướt từ tai xuống cổ, rồi dừng lại ở xương quai xanh của Loan Hoa.“Cô…”
Loan Hoa nhíu mày.Thích Lan Thời thì nhướng nhẹ chân mày, ánh mắt tràn ngập ám chỉ mập mờ.Hôm nay cô không livestream – chỉ vì sợ nội dung quá màu vàng mà bị tố cáo, nếu bị tố cáo thì mất nhiểu hơn được.
Nhưng hôm nay đều là cảnh học tập, một thể loại năng lượng tích cực, lành mạnh thì việc cắt stream cả đêm quả thực có chút tiếc nuối.Cô đánh giá sơ qua nội thất bên trong xe, không gian rộng, độ kín cao, nói gì thì cũng là xe của bá tổng, có thể tận dụng để mở khóa vài nội dung mới.Ngay lúc cô còn đang tính toán, xe dừng lại.Thư ký xuống xe mở cửa, nhẹ giọng nói:“Mời Thích tiểu thư xuống xe.”Thích Lan Thời: “……”Chiếc xe không dừng trước khách sạn, thậm chí cũng chẳng chọn chỗ nào yên tĩnh hay kín đáo, nói cách khác ý tưởng “phát triển dịch vụ mới” của Thích Lan Thời đã thất bại ngay từ đầu.Cô thầm thở dài trong lòng, vẫn đành giữ nguyên vai diễn “phản diện bất khuất” của mình. Không những không chịu xuống xe, cô còn cau mày hỏi ngược lại:“Đây là chỗ nào? Cô đưa tôi đến đây làm gì?”“Cô không cần hỏi. Cũng không có tư cách hỏi.”Loan Hoa kéo mạnh cô ra khỏi xe, rồi quay sang thư ký nói: “Trong vòng hai tiếng, tôi muốn cô ta tỏa sáng rực rỡ từ đầu đến chân.”Thích Lan Thời lập tức hiểu.Đây chính là màn "biến trang" kinh điển trong các phim thần tượng.Một nữ chính thiện lương nhưng nghèo khó, dưới tay bá tổng được lột xác hoàn toàn, từ đầu đến chân được đóng gói làm mới cuối cùng kinh diễm toàn hội trường.Dĩ nhiên cũng nhân tiện kinh diễm luôn cả bá tổng. Nội tâm nữ chính khi đứng trước gương kiểu: " Thật không ngờ người trong gương lại là mình."Thích Lan Thời đối với mô-típ cẩu huyết nhưng cổ điển này hết sức yêu thích.
Không bất ngờ nếu hôm nay Loan Hoa dẫn cô tới một buổi tiệc nào đó, sẽ có một đám NPC mới xuất hiện và đảm nhiệm vai trò pháo hôi phụ trách đẩy tuyến tình cảm đi lên.Cô hơi rũ mắt, lặng lẽ nói với hệ thống:“Cốt truyện cuối cùng cũng đi đúng hướng mình thích rồi. Vui quá đi.”Nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ vẻ mặt kháng cự:“Tôi không đi. Nếu cô không nói rõ mục đích, dù làm gì tôi cũng không hợp tác.”Loan Hoa “chậc” một tiếng, rõ ràng không còn kiên nhẫn chơi tiếp phân đoạn này.Cô bóp cằm Thích Lan Thời, giọng điệu lạnh tanh:“Xem ra đến giờ cô vẫn chưa hiểu rõ thân phận mình là gì.”Nói rồi cô ra hiệu, thư ký lập tức đưa lên một màn hình phát sóng trực tiếp.Hình ảnh ban đầu khá mờ, Thích Lan Thời nhìn một hồi lâu mới nhận ra:
Đó là một người đàn ông - nhân vật do trò chơi thiết lập là cha ruột của người chơi.Thật sự không thể trách cô không nhận ra, vì cha mẹ thật ngoài đời của cô đã mất sớm, ký ức về họ cũng mơ hồ và tàn lụi theo thời gian.
Mà ông ta chỉ là NPC phụ thân trong game, chẳng liên quan gì đến cha mẹ cô trong hiện thực.Cô mà nhận ra liền thì cũng kỳ quái quá đó.Sự im lặng của Thích Lan Thời ở trong mắt Loan Hoa có thể dùng bốn chữ hình dung: Ra vẻ kiên cường.Cô vẫn rất xem trọng người cha này bởi dẫu gì thì đó cũng là người thân duy nhất còn lại của cô trên thế giới này. Dù ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng chẳng phải chỉ vì một đoạn phát sóng trực tiếp về ông ấy mà cô đã đứng sững, không thể nhúc nhích đó sao?“Đừng nói với tôi là cô đang mềm lòng vì hoàn cảnh của hắn.”. Loan Hoa bóp cằm Thích Lan Thời, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:“ Hãy cho tôi thấy thái độ của một người có thể vứt bỏ luôn cả cha ruột của mình đi. Đừng có giống kẻ yếu ngu ngốc khiến người ta thấy buồn cười.”Thích Lan Thời nhìn lại, hỏi:“Ông ra đang làm gì?”Loan Hoa lạnh nhạt trả lời:“Làm việc chui, đánh công đen. Nhìn mà không hiểu à?”Đây là lần đầu tiên Thích Lan Thời nhận ra, NPC "cha" sau khi đã mất hai tay thì sống ra sao, làm gì để mưu sinh.Đây lần đầu tiên cô chơi một trò chơi thực tế ảo, không giống những trò trước kia cô chơi, game này có độ chân thực vượt ngoài mức tưởng tượng. Thích Lan Thời đang đi học và làm thêm, Loan Hoa thì cũng có công việc của riêng mình cần giải quyết. Như vậy "ba ba" cũng sẽ có lịch trình sinh hoạt riêng của mình. Chỉ là cô từ đầu đến giờ hoàn toàn không quan tâm, cũng chưa từng tìm hiểu nên bây giờ mới biết được.“Vậy thì… ổng…” Thích Lan Thời hơi do dự, “Ông ta làm công việc này… có được trả lương không?”Loan Hoa: “……”Câu hỏi đó đánh đúng trọng tâm đến mức khiến Loan Hoa trở tay không kịp. Cô cau mày càng lúc càng chặt:“Đương nhiên là không có. Hắn còn chẳng chắc có thể tồn tại ổn định, lại còn đòi tiền lương như người bình thường?”Thích Lan Thời thở dài thật sâu.Cô còn đang nghĩ không biết tiền lương của ông ta có thể chuyển thẳng đến chỗ mình không. Cô đã nghĩ sẵn lý do rồi — rằng ông ta có quá khứ bê bối, sợ ổng nhận được tiền rồi lại đem đi đánh bạc nên để tiền cho cô giữ là tốt nhất.Ai ngờ đâu, nhà tư bản như Loan Hoa đã trực tiếp cắt đứt hy vọng của cô. Thật là không để cho người ta đường sống.Thảm thật, quá thảm a.Bộ dạng u sầu của Thích Lan Thời khiến Loan Hoa cũng phải nhíu mày.Trong mắt Loan Hoa, việc Thích Lan Thời quan tâm đến người cha này thể hiện sự yếu đuối và ngu ngốc. Nhưng việc Thích Lan Thời có điểm yếu đồi với Loan Hoa lại không phải là chuyện xấu.Cô cần Thích Lan Thời ngoan ngoãn hơn một chút.Loan Hoa quay sang nhìn bí thư:“Cô còn một tiếng năm mươi lăm phút.”Vị thư ký vẫn luôn cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình trong xe, thở dài trong lòng, rồi lễ phép nhưng dứt khoát nói với Thích Lan Thời:
“Thích tiểu thư, mời theo tôi.”Thích Lan Thời trong lòng đã mong chờ đoạn kịch này từ lâu nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thở dài một tiếng, rồi đi theo cô thư ký.Thực tế, người nhận nhiệm vụ là thư ký nhưng cô ta chỉ chịu trách nhiệm “trấn giữ” cửa thẩm mỹ viện. Khi Thích Lan Thời bước vào thì đã lập tức bị bao vây bởi một đám stylist, đông đến mức cô gần như không thở nổi.Trong vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, từ đầu đến chân Thích Lan Thời được "lột xác" một lượt. Tất cả những vùng da hở ra ngoài đều được đắp mặt nạ đến cả ngón chân cũng không tha.Một nhóm chuyên viên trang điểm ngồi lại để thiết kế phong cách trang điểm phù hợp nhất với cô, còn stylist thì dựa vào phong cách đó để chọn kiểu tóc, phối quần áo và trang sức.Thư ký là người cuối cùng có quyền phê duyệt từng bộ đồ, mỗi bộ phải được cô xem qua và gật đầu.Còn Thích Lan Thời — trung tâm của mọi thứ — thì… đang ngủ.Cô thật sự rất mệt. Đi làm đã đủ kiệt sức, vào game lại còn phải đi học. Mỗi giấc ngủ trong game đối với cô đều là một khoảnh khắc thư giãn quý giá.Khi bị đánh thức, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, cô chỉ cần đi thay đồ theo hướng dẫn.Thích Lan Thời vừa ngáp vừa không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cho đến khi nhân viên trang phục bảo cô:
“Xin hít vào, rồi hít tiếp… hít sâu hơn nữa…”
Cô càng hít thì càng cảm thấy không thở nổi, đến mức mở to mắt.“Có phải là… bộ lễ phục này không hợp với tôi không? Hay là lấy nhầm số đo?”“Hoàn toàn không thể.” Nhân viên đáp tỉnh rụi. “Chỉ là cô ăn trưa quá nhiều, lại không có thói quen vận động nên cơ bắp hơi lỏng lẻo, không săn chắc thôi.”Thích Lan Thời: “……”Cô vừa cố gắng thở vừa tức giận nói với hệ thống:“Ra khỏi đây tôi sẽ khiếu nại các người. Đây là tạo hình chỉnh dung mạo hay tra tấn tinh thần vậy?”Ngay sau đó, cô nghe thấy hệ thống thở dài một tiếng.Dù miệng thì chửi, nhưng lúc này cô vẫn phải nghiến răng mặc cho xong chiếc váy, đồng thời thề trong lòng: Từ giờ trở đi, cô không còn hứng thú với mấy cảnh "biến trang" kiểu này nữa.Khi cô vất vả mặc đồ xong thì cũng vừa khít với thời gian hai tiếng mà thư ký nói.Thư ký thật sự không thể ngờ được, suýt nữa cô bị trễ công việc chỉ vì… Thích Lan Thời mất nửa tiếng mới mặc xong váy.Loan Hoa đã hoàn thành mọi việc của mình trước đó nửa tiếng và đang đợi. Việc này khiến nàng vô cùng mất kiên nhẫn, đặc biệt là khi người nàng đang chờ chính là Thích Lan Thời càng khiến nàng thêm khó chịu.
Từ ngày đầu ký hợp đồng, Thích Lan Thời đã không ngoan ngoãn như Loan Hoa dự đoán. Thậm chí, cô còn phải bỏ ra quá nhiều thời gian cho Thích Lan Thời.Ví dụ như bây giờ.Loan Hoa lại liếc nhìn đồng hồ. Ngón tay gõ nhịp trên đầu gối, thể hiện rõ tâm trạng không vui của cô. Thư ký định mở miệng xin lỗi thay cho sự chậm trễ, thì cánh cửa phòng thay đồ bỗng nhiên bật mở.“Thế nào?” — Thích Lan Thời hỏi.Tuy cô biết rõ câu trả lời là gì.Từ nhỏ, Thích Lan Thời đã biết mình xinh đẹp. Cô không tin có ai đó đẹp mà không tự biết. Trừ khi người đó sống tách biệt khỏi thế giới, không từng thấy người ngoài, nên không thể đánh giá khách quan về ngoại hình của mình.Những năm phải sống nhờ người khác, cô càng học được cách lợi dụng vẻ ngoài để giúp bản thân sống dễ chịu hơn chút.Giờ đây trong trò chơi cũng vậy. Cô sẽ tận dụng triệt để lợi thế của mình, phát huy hết sức hút vốn có.Cô cũng hiểu rõ Loan Hoa muốn thấy kiểu người thế nào: Không phải một đại mỹ nhân rực rỡ chói lọi, mà là kiểu ánh trăng trong trẻo, thanh tao lạnh nhạt, dịu dàng vừa phải, không quá xa cách để không thể chạm tới chính là hình mẫu của một thế thân hoàn hảo.Thế nên Thích Lan Thời cắn nhẹ môi, trên mặt mang theo nét bối rối và lo lắng rất "diễn", lông mày khẽ nhíu:
“Nếu thấy không hợp thì thôi vậy, vừa hay tôi cũng không quen mặc kiểu này… Tôi đi thay cái khác…”“Không cần.” — Loan Hoa cắt lời cô, đánh giá một câu lạnh lùng:
“Cũng tạm được.”Hiện tại, Thích Lan Thời càng lúc càng giống bạch nguyệt quang trong cảm nhận của Loan Hoa. Nhìn vào Thích Lan Thời lúc này chẳng còn chút cảm giác lúng túng. Có lẽ vẫn hơi không quen nhưng dưới ngoại hình xinh đẹp ấy, chút ngại ngùng vụng về ngược lại càng khiến cô có sức hút riêng.Chiếc váy trắng ngắn chỉ vừa tới đầu gối, khoe ra đôi chân dài thon thả. Tóc cô được búi cao gọn gàng, điểm xuyết một chiếc vương miện nhỏ lấp lánh, khiến cô trông chẳng khác gì một con thiên nga trắng kiêu hãnh.Nhà thiết kế còn phối thêm khuyên tai và vòng cổ nhưng khi nhìn Thích Lan Thời, người ta chỉ tập trung được vào khuôn mặt cô.Vẻ đẹp của cô, còn rực rỡ hơn cả châu báu.Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô mọi bực bội trong lòng Loan Hoa liền tan biến.Một Thích Lan Thời như vậy, chờ thêm một lát chẳng phải rất đáng sao?“Đi thôi.” Loan Hoa đứng dậy, đưa tay ra hiệu.Thích Lan Thời nhìn cô một lúc, mới hiểu ra nên làm gì, liền đặt tay lên khuỷu tay Loan Hoa.“Chúng ta đi đâu vậy?” Thích Lan Thời hỏi.“Đi xã giao. Thiếu một bạn gái đi cùng.” Giọng Loan Hoa lúc này kiên nhẫn hơn hẳn.
“Cô chỉ cần làm tốt vai trò vật trang trí là được, những chuyện khác đừng xen vào.”Thích Lan Thời cố ý hỏi lại:“Nhưng những dịp như vậy, chẳng phải nên là nam nữ đi cùng sao? Người cô thiếu đáng lý là… bạn trai chứ?”Nghe vậy, Loan Hoa như thể vừa nghe một trò cười lố bịch, bật cười một tiếng:
“Nam giới mà cũng xứng sao?”Thích Lan Thời: “……”Lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy hình tượng nhân vật của Loan Hoa thật sự khá… thú vị.Tuy chưa rõ vì sao bỗng nhiên hệ thống lại bật thông báo nhưng cô biết chắc rằng tham gia buổi tiệc tối nay sẽ là một tình tiết quan trọng. Dù tốt hay xấu, chắc chắn cũng sẽ có cốt truyện xảy ra.Quả nhiên, khi xe vừa dừng lại, ngay khoảnh khắc Thích Lan Thời định bước xuống, hệ thống hiện ra một bảng lựa chọn.Nội dung bảng này, không chỉ kỳ quái mà còn hơi… ngớ ngẩn.Hệ thống:【Người chơi có thể lựa chọn từ chối tham dự buổi xã giao hoặc tìm cơ hội rút lui sớm.】
【Việc trở thành thế thân đã đủ là sỉ nhục. Ký ức lần trước ở quán bar vẫn còn in sâu trong tâm trí. Thích Lan Thời không muốn tiếp tục là trò cười của người khác.】
【Ngoài lòng tự trọng ra, cô chẳng còn gì. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi khiến mình nghẹt thở, tránh xa người phụ nữ đang hủy hoại cuộc đời cô.】
【Cô khao khát — tự do!】Thích Lan Thời hít sâu một hơi.Hệ thống mỗi lần đưa ra lựa chọn "não tàn" đều sẽ thêm lời dẫn giải rất dài, sợ người chơi không hiểu nhân vật. Theo một nghĩa nào đó, cũng gọi là có tâm.Nhưng vấn đề là — Thích Lan Thời là người trời sinh rất phản nghịch.Cô kéo tay Loan Hoa bước xuống xe, đúng như Loan Hoa đã nói: chỉ cần làm tốt vai trò một vật trang trí.Khuôn mặt cô mang theo nụ cười dịu dàng nhưng lạnh nhạt, thầm nói với hệ thống trong lòng: “Nếu thật sự không muốn tôi tham gia, sao không nói sớm hơn? Ở địa bàn của Loan Hoa, tôi muốn quậy cũng không dễ. Giờ thì váy đã thay, người đã có mặt tại hiện trường, chỉ còn một bước nữa lại nói ‘không đi nữa’. Đây không phải giữ lòng tự trọng mà là… ngu xuẩn.”Còn Thích Lan Thời, cô đã làm quá đủ chuyện ngu xuẩn ở thế giới thật. Còn trong trò chơi, cô chỉ muốn… tận hưởng vai diễn này thật ngầu.
“Nhớ rõ bổn phận của cô.”“Bổn phận của tôi, không phải đều viết trong hợp đồng rồi sao?”. Thích Lan Thời đáp: “Gọi là tới, muốn thì dùng, khi Loan tổng cần, tôi đều hết lòng phục vụ.”Nói đến đây, Thích Lan Thời không nhịn được nữa, cúi người chạm khẽ vào vành tai Loan Hoa.Loan Hoa đột nhiên mở mắt :“Ai cho cô chạm vào tôi?”Thích Lan Thời: “……”Đây chính là lý do cô ít khi thích dây vào kiểu nhân vật như bá tổng.Bá tổng — một loài sinh vật tinh thần thường xuyên... bất ổn. Các triệu chứng điển hình như dễ nổi nóng, bốc đồng, tự cao, ảo tưởng sức mạnh, coi mình là trung tâm, kèm theo hàng loạt vấn đề tâm lý lẫn sinh lý khác.Họ còn có sở thích đặc biệt với đủ loại “play” kỳ lạ: như khế ước chủ tớ, thế thân bạch nguyệt quang, nhận nhầm ân nhân cứu mạng, toàn thân đầy thù hận nhưng lại đi cưới con gái người ta để trả thù hoặc cưới trước yêu sau...Loan Hoa hiện tại, rõ ràng phát bệnh bá tổng.Nhưng không sao. Thích Lan Thời tự tin rằng cô có thể chữa.“Tôi không được chạm vào sao?” Cô hỏi lại:“Hay là chỉ trong hoàn cảnh đặc biệt, địa điểm đặc biệt, tôi mới có tư cách đụng vào người cô?”Khi cô nói chuyện, đôi tay không yên phận, lướt từ tai xuống cổ, rồi dừng lại ở xương quai xanh của Loan Hoa.“Cô…”
Loan Hoa nhíu mày.Thích Lan Thời thì nhướng nhẹ chân mày, ánh mắt tràn ngập ám chỉ mập mờ.Hôm nay cô không livestream – chỉ vì sợ nội dung quá màu vàng mà bị tố cáo, nếu bị tố cáo thì mất nhiểu hơn được.
Nhưng hôm nay đều là cảnh học tập, một thể loại năng lượng tích cực, lành mạnh thì việc cắt stream cả đêm quả thực có chút tiếc nuối.Cô đánh giá sơ qua nội thất bên trong xe, không gian rộng, độ kín cao, nói gì thì cũng là xe của bá tổng, có thể tận dụng để mở khóa vài nội dung mới.Ngay lúc cô còn đang tính toán, xe dừng lại.Thư ký xuống xe mở cửa, nhẹ giọng nói:“Mời Thích tiểu thư xuống xe.”Thích Lan Thời: “……”Chiếc xe không dừng trước khách sạn, thậm chí cũng chẳng chọn chỗ nào yên tĩnh hay kín đáo, nói cách khác ý tưởng “phát triển dịch vụ mới” của Thích Lan Thời đã thất bại ngay từ đầu.Cô thầm thở dài trong lòng, vẫn đành giữ nguyên vai diễn “phản diện bất khuất” của mình. Không những không chịu xuống xe, cô còn cau mày hỏi ngược lại:“Đây là chỗ nào? Cô đưa tôi đến đây làm gì?”“Cô không cần hỏi. Cũng không có tư cách hỏi.”Loan Hoa kéo mạnh cô ra khỏi xe, rồi quay sang thư ký nói: “Trong vòng hai tiếng, tôi muốn cô ta tỏa sáng rực rỡ từ đầu đến chân.”Thích Lan Thời lập tức hiểu.Đây chính là màn "biến trang" kinh điển trong các phim thần tượng.Một nữ chính thiện lương nhưng nghèo khó, dưới tay bá tổng được lột xác hoàn toàn, từ đầu đến chân được đóng gói làm mới cuối cùng kinh diễm toàn hội trường.Dĩ nhiên cũng nhân tiện kinh diễm luôn cả bá tổng. Nội tâm nữ chính khi đứng trước gương kiểu: " Thật không ngờ người trong gương lại là mình."Thích Lan Thời đối với mô-típ cẩu huyết nhưng cổ điển này hết sức yêu thích.
Không bất ngờ nếu hôm nay Loan Hoa dẫn cô tới một buổi tiệc nào đó, sẽ có một đám NPC mới xuất hiện và đảm nhiệm vai trò pháo hôi phụ trách đẩy tuyến tình cảm đi lên.Cô hơi rũ mắt, lặng lẽ nói với hệ thống:“Cốt truyện cuối cùng cũng đi đúng hướng mình thích rồi. Vui quá đi.”Nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ vẻ mặt kháng cự:“Tôi không đi. Nếu cô không nói rõ mục đích, dù làm gì tôi cũng không hợp tác.”Loan Hoa “chậc” một tiếng, rõ ràng không còn kiên nhẫn chơi tiếp phân đoạn này.Cô bóp cằm Thích Lan Thời, giọng điệu lạnh tanh:“Xem ra đến giờ cô vẫn chưa hiểu rõ thân phận mình là gì.”Nói rồi cô ra hiệu, thư ký lập tức đưa lên một màn hình phát sóng trực tiếp.Hình ảnh ban đầu khá mờ, Thích Lan Thời nhìn một hồi lâu mới nhận ra:
Đó là một người đàn ông - nhân vật do trò chơi thiết lập là cha ruột của người chơi.Thật sự không thể trách cô không nhận ra, vì cha mẹ thật ngoài đời của cô đã mất sớm, ký ức về họ cũng mơ hồ và tàn lụi theo thời gian.
Mà ông ta chỉ là NPC phụ thân trong game, chẳng liên quan gì đến cha mẹ cô trong hiện thực.Cô mà nhận ra liền thì cũng kỳ quái quá đó.Sự im lặng của Thích Lan Thời ở trong mắt Loan Hoa có thể dùng bốn chữ hình dung: Ra vẻ kiên cường.Cô vẫn rất xem trọng người cha này bởi dẫu gì thì đó cũng là người thân duy nhất còn lại của cô trên thế giới này. Dù ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng chẳng phải chỉ vì một đoạn phát sóng trực tiếp về ông ấy mà cô đã đứng sững, không thể nhúc nhích đó sao?“Đừng nói với tôi là cô đang mềm lòng vì hoàn cảnh của hắn.”. Loan Hoa bóp cằm Thích Lan Thời, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:“ Hãy cho tôi thấy thái độ của một người có thể vứt bỏ luôn cả cha ruột của mình đi. Đừng có giống kẻ yếu ngu ngốc khiến người ta thấy buồn cười.”Thích Lan Thời nhìn lại, hỏi:“Ông ra đang làm gì?”Loan Hoa lạnh nhạt trả lời:“Làm việc chui, đánh công đen. Nhìn mà không hiểu à?”Đây là lần đầu tiên Thích Lan Thời nhận ra, NPC "cha" sau khi đã mất hai tay thì sống ra sao, làm gì để mưu sinh.Đây lần đầu tiên cô chơi một trò chơi thực tế ảo, không giống những trò trước kia cô chơi, game này có độ chân thực vượt ngoài mức tưởng tượng. Thích Lan Thời đang đi học và làm thêm, Loan Hoa thì cũng có công việc của riêng mình cần giải quyết. Như vậy "ba ba" cũng sẽ có lịch trình sinh hoạt riêng của mình. Chỉ là cô từ đầu đến giờ hoàn toàn không quan tâm, cũng chưa từng tìm hiểu nên bây giờ mới biết được.“Vậy thì… ổng…” Thích Lan Thời hơi do dự, “Ông ta làm công việc này… có được trả lương không?”Loan Hoa: “……”Câu hỏi đó đánh đúng trọng tâm đến mức khiến Loan Hoa trở tay không kịp. Cô cau mày càng lúc càng chặt:“Đương nhiên là không có. Hắn còn chẳng chắc có thể tồn tại ổn định, lại còn đòi tiền lương như người bình thường?”Thích Lan Thời thở dài thật sâu.Cô còn đang nghĩ không biết tiền lương của ông ta có thể chuyển thẳng đến chỗ mình không. Cô đã nghĩ sẵn lý do rồi — rằng ông ta có quá khứ bê bối, sợ ổng nhận được tiền rồi lại đem đi đánh bạc nên để tiền cho cô giữ là tốt nhất.Ai ngờ đâu, nhà tư bản như Loan Hoa đã trực tiếp cắt đứt hy vọng của cô. Thật là không để cho người ta đường sống.Thảm thật, quá thảm a.Bộ dạng u sầu của Thích Lan Thời khiến Loan Hoa cũng phải nhíu mày.Trong mắt Loan Hoa, việc Thích Lan Thời quan tâm đến người cha này thể hiện sự yếu đuối và ngu ngốc. Nhưng việc Thích Lan Thời có điểm yếu đồi với Loan Hoa lại không phải là chuyện xấu.Cô cần Thích Lan Thời ngoan ngoãn hơn một chút.Loan Hoa quay sang nhìn bí thư:“Cô còn một tiếng năm mươi lăm phút.”Vị thư ký vẫn luôn cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình trong xe, thở dài trong lòng, rồi lễ phép nhưng dứt khoát nói với Thích Lan Thời:
“Thích tiểu thư, mời theo tôi.”Thích Lan Thời trong lòng đã mong chờ đoạn kịch này từ lâu nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thở dài một tiếng, rồi đi theo cô thư ký.Thực tế, người nhận nhiệm vụ là thư ký nhưng cô ta chỉ chịu trách nhiệm “trấn giữ” cửa thẩm mỹ viện. Khi Thích Lan Thời bước vào thì đã lập tức bị bao vây bởi một đám stylist, đông đến mức cô gần như không thở nổi.Trong vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, từ đầu đến chân Thích Lan Thời được "lột xác" một lượt. Tất cả những vùng da hở ra ngoài đều được đắp mặt nạ đến cả ngón chân cũng không tha.Một nhóm chuyên viên trang điểm ngồi lại để thiết kế phong cách trang điểm phù hợp nhất với cô, còn stylist thì dựa vào phong cách đó để chọn kiểu tóc, phối quần áo và trang sức.Thư ký là người cuối cùng có quyền phê duyệt từng bộ đồ, mỗi bộ phải được cô xem qua và gật đầu.Còn Thích Lan Thời — trung tâm của mọi thứ — thì… đang ngủ.Cô thật sự rất mệt. Đi làm đã đủ kiệt sức, vào game lại còn phải đi học. Mỗi giấc ngủ trong game đối với cô đều là một khoảnh khắc thư giãn quý giá.Khi bị đánh thức, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, cô chỉ cần đi thay đồ theo hướng dẫn.Thích Lan Thời vừa ngáp vừa không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cho đến khi nhân viên trang phục bảo cô:
“Xin hít vào, rồi hít tiếp… hít sâu hơn nữa…”
Cô càng hít thì càng cảm thấy không thở nổi, đến mức mở to mắt.“Có phải là… bộ lễ phục này không hợp với tôi không? Hay là lấy nhầm số đo?”“Hoàn toàn không thể.” Nhân viên đáp tỉnh rụi. “Chỉ là cô ăn trưa quá nhiều, lại không có thói quen vận động nên cơ bắp hơi lỏng lẻo, không săn chắc thôi.”Thích Lan Thời: “……”Cô vừa cố gắng thở vừa tức giận nói với hệ thống:“Ra khỏi đây tôi sẽ khiếu nại các người. Đây là tạo hình chỉnh dung mạo hay tra tấn tinh thần vậy?”Ngay sau đó, cô nghe thấy hệ thống thở dài một tiếng.Dù miệng thì chửi, nhưng lúc này cô vẫn phải nghiến răng mặc cho xong chiếc váy, đồng thời thề trong lòng: Từ giờ trở đi, cô không còn hứng thú với mấy cảnh "biến trang" kiểu này nữa.Khi cô vất vả mặc đồ xong thì cũng vừa khít với thời gian hai tiếng mà thư ký nói.Thư ký thật sự không thể ngờ được, suýt nữa cô bị trễ công việc chỉ vì… Thích Lan Thời mất nửa tiếng mới mặc xong váy.Loan Hoa đã hoàn thành mọi việc của mình trước đó nửa tiếng và đang đợi. Việc này khiến nàng vô cùng mất kiên nhẫn, đặc biệt là khi người nàng đang chờ chính là Thích Lan Thời càng khiến nàng thêm khó chịu.
Từ ngày đầu ký hợp đồng, Thích Lan Thời đã không ngoan ngoãn như Loan Hoa dự đoán. Thậm chí, cô còn phải bỏ ra quá nhiều thời gian cho Thích Lan Thời.Ví dụ như bây giờ.Loan Hoa lại liếc nhìn đồng hồ. Ngón tay gõ nhịp trên đầu gối, thể hiện rõ tâm trạng không vui của cô. Thư ký định mở miệng xin lỗi thay cho sự chậm trễ, thì cánh cửa phòng thay đồ bỗng nhiên bật mở.“Thế nào?” — Thích Lan Thời hỏi.Tuy cô biết rõ câu trả lời là gì.Từ nhỏ, Thích Lan Thời đã biết mình xinh đẹp. Cô không tin có ai đó đẹp mà không tự biết. Trừ khi người đó sống tách biệt khỏi thế giới, không từng thấy người ngoài, nên không thể đánh giá khách quan về ngoại hình của mình.Những năm phải sống nhờ người khác, cô càng học được cách lợi dụng vẻ ngoài để giúp bản thân sống dễ chịu hơn chút.Giờ đây trong trò chơi cũng vậy. Cô sẽ tận dụng triệt để lợi thế của mình, phát huy hết sức hút vốn có.Cô cũng hiểu rõ Loan Hoa muốn thấy kiểu người thế nào: Không phải một đại mỹ nhân rực rỡ chói lọi, mà là kiểu ánh trăng trong trẻo, thanh tao lạnh nhạt, dịu dàng vừa phải, không quá xa cách để không thể chạm tới chính là hình mẫu của một thế thân hoàn hảo.Thế nên Thích Lan Thời cắn nhẹ môi, trên mặt mang theo nét bối rối và lo lắng rất "diễn", lông mày khẽ nhíu:
“Nếu thấy không hợp thì thôi vậy, vừa hay tôi cũng không quen mặc kiểu này… Tôi đi thay cái khác…”“Không cần.” — Loan Hoa cắt lời cô, đánh giá một câu lạnh lùng:
“Cũng tạm được.”Hiện tại, Thích Lan Thời càng lúc càng giống bạch nguyệt quang trong cảm nhận của Loan Hoa. Nhìn vào Thích Lan Thời lúc này chẳng còn chút cảm giác lúng túng. Có lẽ vẫn hơi không quen nhưng dưới ngoại hình xinh đẹp ấy, chút ngại ngùng vụng về ngược lại càng khiến cô có sức hút riêng.Chiếc váy trắng ngắn chỉ vừa tới đầu gối, khoe ra đôi chân dài thon thả. Tóc cô được búi cao gọn gàng, điểm xuyết một chiếc vương miện nhỏ lấp lánh, khiến cô trông chẳng khác gì một con thiên nga trắng kiêu hãnh.Nhà thiết kế còn phối thêm khuyên tai và vòng cổ nhưng khi nhìn Thích Lan Thời, người ta chỉ tập trung được vào khuôn mặt cô.Vẻ đẹp của cô, còn rực rỡ hơn cả châu báu.Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô mọi bực bội trong lòng Loan Hoa liền tan biến.Một Thích Lan Thời như vậy, chờ thêm một lát chẳng phải rất đáng sao?“Đi thôi.” Loan Hoa đứng dậy, đưa tay ra hiệu.Thích Lan Thời nhìn cô một lúc, mới hiểu ra nên làm gì, liền đặt tay lên khuỷu tay Loan Hoa.“Chúng ta đi đâu vậy?” Thích Lan Thời hỏi.“Đi xã giao. Thiếu một bạn gái đi cùng.” Giọng Loan Hoa lúc này kiên nhẫn hơn hẳn.
“Cô chỉ cần làm tốt vai trò vật trang trí là được, những chuyện khác đừng xen vào.”Thích Lan Thời cố ý hỏi lại:“Nhưng những dịp như vậy, chẳng phải nên là nam nữ đi cùng sao? Người cô thiếu đáng lý là… bạn trai chứ?”Nghe vậy, Loan Hoa như thể vừa nghe một trò cười lố bịch, bật cười một tiếng:
“Nam giới mà cũng xứng sao?”Thích Lan Thời: “……”Lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy hình tượng nhân vật của Loan Hoa thật sự khá… thú vị.Tuy chưa rõ vì sao bỗng nhiên hệ thống lại bật thông báo nhưng cô biết chắc rằng tham gia buổi tiệc tối nay sẽ là một tình tiết quan trọng. Dù tốt hay xấu, chắc chắn cũng sẽ có cốt truyện xảy ra.Quả nhiên, khi xe vừa dừng lại, ngay khoảnh khắc Thích Lan Thời định bước xuống, hệ thống hiện ra một bảng lựa chọn.Nội dung bảng này, không chỉ kỳ quái mà còn hơi… ngớ ngẩn.Hệ thống:【Người chơi có thể lựa chọn từ chối tham dự buổi xã giao hoặc tìm cơ hội rút lui sớm.】
【Việc trở thành thế thân đã đủ là sỉ nhục. Ký ức lần trước ở quán bar vẫn còn in sâu trong tâm trí. Thích Lan Thời không muốn tiếp tục là trò cười của người khác.】
【Ngoài lòng tự trọng ra, cô chẳng còn gì. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi khiến mình nghẹt thở, tránh xa người phụ nữ đang hủy hoại cuộc đời cô.】
【Cô khao khát — tự do!】Thích Lan Thời hít sâu một hơi.Hệ thống mỗi lần đưa ra lựa chọn "não tàn" đều sẽ thêm lời dẫn giải rất dài, sợ người chơi không hiểu nhân vật. Theo một nghĩa nào đó, cũng gọi là có tâm.Nhưng vấn đề là — Thích Lan Thời là người trời sinh rất phản nghịch.Cô kéo tay Loan Hoa bước xuống xe, đúng như Loan Hoa đã nói: chỉ cần làm tốt vai trò một vật trang trí.Khuôn mặt cô mang theo nụ cười dịu dàng nhưng lạnh nhạt, thầm nói với hệ thống trong lòng: “Nếu thật sự không muốn tôi tham gia, sao không nói sớm hơn? Ở địa bàn của Loan Hoa, tôi muốn quậy cũng không dễ. Giờ thì váy đã thay, người đã có mặt tại hiện trường, chỉ còn một bước nữa lại nói ‘không đi nữa’. Đây không phải giữ lòng tự trọng mà là… ngu xuẩn.”Còn Thích Lan Thời, cô đã làm quá đủ chuyện ngu xuẩn ở thế giới thật. Còn trong trò chơi, cô chỉ muốn… tận hưởng vai diễn này thật ngầu.