[BHTT] [EDIT] Vì ta, ba tra nữ phát điên rồi

Chương 13: Tân xã hội không có nô lệ!



Khoảnh khắc này, Thích Lan Thời thực sự cảm nhận được niềm vui của việc được hưởng thụ mà không cần bỏ ra gì cả.

Dù vậy, cô vẫn không cho phép Loan Hoa chiếm được mình mà không trả giá gì, dễ gì chiếm được tiện nghi của cô.

Sau khi cắt đứt liên lạc, cô tắt luôn điện thoại. Khi nào mở lại, phải xem tâm trạng cô thế nào… hoặc nói chính xác hơn là xem Loan Hoa có đủ bản lĩnh tìm ra cô hay không.

Dù sao thì đã là tổng tài trong game chắc hẳn cũng phải có năng lực gì đó chứ?

À, tất nhiên là trừ việc chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp và cái thân phận do hệ thống an bài ra.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà lẩm bẩm với hệ thống: “Vừa nãy còn bảo  trò chơi của mấy người chỉ có phần trang trí là đỉnh, thật ra cũng không đúng lắm… Trải nghiệm thực tế cũng đỉnh không kém.”

Đỉnh đến mức khiến nàng phải nghi ngờ luôn: Trò chơi này thật sự có thể đưa ra thị trường sao? Có hợp pháp không vậy?

Hệ thống lên tiếng hỏi:
【Cảm nhận của ngươi đối với trò chơi này chỉ dừng lại ở mức đó sao? Ngươi thật sự không có chút tình cảm nào với Loan Hoa à?】

“Cũng không hẳn, ta vẫn hơi hơi có cảm tình.” Thích Lan Thời đáp rất lý lẽ:
“Dung mạo nàng đúng thật là hợp gu thẩm mỹ của ta. Nếu không Cố Tĩnh Xu cứ kè kè bên ta vì sao ta lại không mở ra tuyến tình cảm đây.”

【Ta không chỉ nói tới phương diện đó.】Hệ thống giải thích,【Ý ta là, cảm xúc... tình cảm thật sự... và cách ngươi nhìn nhận con người nàng...】

Còn chưa nói xong, Thích Lan Thời đã bật cười thật sự. Cô lắc đầu, khẽ nói:

“Ngươi đúng là hài hước ghê. Loan Hoa mà cũng tính là ‘người’ à? Còn đòi có ‘cảm tình’?”

Nghe thì giống như đang mắng người nhưng kỳ thật cô chỉ đang nói sự thật.

Không ai lại đi coi một NPC trong trò chơi là một con người thật sự cả. Có thể sẽ có người nhập tâm, có người yêu mến nhân vật trong sách hay trong game nhưng sẽ chẳng ai thật sự xem đó là một phần của cuộc sống mình.

Dù ngoài đời có khổ sở và bi đát đến mức nào, Thích Lan Thời vẫn rất rõ ràng ranh giới ấy.

【Nhưng mà...】 Hệ thống còn muốn nói gì đó thì Thích Lan Thời lại khẽ thở dài.

Cô đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, thì thầm:

“Đừng làm phiền ta. Hôm nay có đạt được cái gọi là ‘cuộc sống không cần nỗ lực’ hay không còn phải xem cuộc gặp mặt này.”

Cô chọn cho mình một khung cảnh cực kỳ thích hợp: ven sông, phong cảnh hữu tình, gió thổi nhẹ nhàng. Ánh nắng rọi lên người cô, mái tóc cũng sáng bừng lên theo từng luồng sáng.

Thích Lan Thời biết rõ mình xinh đẹp và càng biết nên tận dụng điều đó ra sao. Từ ánh sáng, góc quay, bóng đổ, cho đến bầu không khí — cô đều nắm rõ và biết cách lợi dụng triệt để.

Đối diện với Loan Hoa đang tìm đến, cô bày ra bộ dạng vừa chịu đựng, vừa yếu ớt mong manh giống như chỉ cần gió thổi nhẹ một cái là sẽ bay mất.

Ngay cả khi đang diễnThích Lan Thời cũng phải tự cảm khái trong lòng: Không thể tin nổi là chiêu “một khóc hai nháo ba đòi chết” này, cô đã phải dùng đến tận hai lần chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Đúng là đời người, chẳng bao giờ thiếu sự bất ngờ cả.

“Cô đến làm gì?” Thích Lan Thời nghiêng đầu hỏi lại.
“Lên lớp tôi à? Đến nhìn tôi chật vật để cảm thấy thỏa mãn sao?”

Cô hỏi rất bình tĩnh nhưng đủ khiến Loan Hoa nuốt trọn những lời định nói.

Trên đường tìm đến đây, Loan Hoa vô cùng bực bội. Chỉ là một thế thân thôi, vậy mà Thích Lan Thời khiến cô phải tiêu tốn quá nhiều thời gian và tâm sức. Người phụ nữ này tạo ra đủ loại vấn đề, làm cho nàng cảm thấy phiền vô cùng.

Nói đúng hơn là: bất cứ ai hoặc chuyện gì vượt ra ngoài dự liệu của Loan Hoa đều khiến nàng không vui, đều khiến nàng muốn xử lý ngay lập tức.

Với sự tồn tại như Thích Lan Thời, trong mắt Loan Hoa chỉ có hai lựa chọn:
Một là vứt bỏ cái thế thân này.
Hai là cắt đứt hoàn toàn tự do của Thích Lan Thời, để cô ta tự nhận rõ thân phận và hiện thực.

Nhưng rõ ràng Thích Lan Thời sẽ không cúi đầu.

Mà theo kiểu người như Loan Hoa, vứt bỏ Thích Lan Thời rõ ràng là cách hợp lý nhất. Dù sao thì cái thế thân này nàng cũng mới dùng được vài ngày thôi.

Ngoại hình tương tự thì chỉ cần có tiền, tìm bao nhiêu chẳng được. Người duy nhất không thể thay thế chỉ có "bạch nguyệt quang" trong lòng cô thôi. Còn Thích Lan Thời? Đồ giả mà thôi.

Thế nhưng khi thật sự đứng trước mặt Thích Lan Thời, trong đầu Loan Hoa lại trống rỗng trong chốc lát.

Cô gái ấy đi chân trần đứng bên bờ sông, tóc bị gió thổi tung, ánh mắt đạm mạc không hề oán hận. Cô nhìn Loan Hoa, không gần không xa, thản nhiên mà lạnh nhạt.

Gió từ sông thổi đến, ẩm ướt và nặng nề. Trong khoảnh khắc ấy, cảnh vật trước mắt Loan Hoa dần thay đổi, giống như quay về khoảnh khắc trong quá khứ — cái ngày nàng đứng ở sân bay, nhìn người con gái kia quay đầu cười với mình, rồi rời đi.

Hiện tại, dáng vẻ của Thích Lan Thời giống hệt người đó — người mà năm xưa nàng không thể giữ lại.

Loan Hoa bỗng cảm thấy hoảng hốt. Dù khi chọn thế thân nàng chỉ yêu cầu về ngoại hình, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cô gái nhỏ này lại giống với người trong lòng nàng đến thế — không chỉ ở vẻ ngoài mà cả khí chất, cả linh hồn.

“Không phải tôi làm,” Loan Hoa gần như theo bản năng mà lên tiếng giải thích.

“Cô phủi cái gì? Việc của cha tôi  không liên quan đến cô? Hay chuyện trên mạng không phải cô làm?”

Thích Lan Thời không để Loan Hoa kịp mở miệng cô tiếp lời luôn:“Nhưng mà dù là cái nào, cũng chẳng quan trọng.”

Một khi Loan Hoa đã chọn làm chuyện đó, kết cục đã sớm được định đoạt rồi.

Cô đưa cho Loan Hoa một cái nồi thì Loan Hoa phải gánh.

Loan Hoa hiểu rõ điều này, nên đành im lặng.

“Chuyện cha cô tôi sẽ giải quyết,” Loan Hoa nói. “Ông ta sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa. Mấy tin tức trên mạng tôi cũng sẽ xóa sạch. Cô cứ sống bình thường.”

Thích Lan Thời: “……”

Quả nhiên, tổng tài bá đạo là một giống loài khác, nói năng hành xử đều khiến người ta không hiểu nổi.

Cô hỏi lại:“Thế nào là bình thường ? Là sống cuộc đời làm người hèn mọn, bị cẩu ba ba hút máu hay là tiếp tục làm tình nhân cho cô, làm một thế thân để cô gửi gắm tình cảm vào sao?”

“Mấy thứ trên mạng… về bản chất cũng không sai. Dù có xóa sạch thì cũng có ý nghĩa gì đâu?”

Loan Hoa nghẹn lời, không nói được gì.

Trước đây, nàng chưa từng để tâm đến những gì Thích Lan Thời phải chịu. Nhưng một khi nàng bắt đầu chú ý… thì lại không thể nào làm ngơ được nữa.

Chính Loan Hoa cũng không rõ cảm xúc này từ đâu mà ra.

Nhưng Thích Lan Thời thì biết rõ.

Cô đã nghiên cứu kỹ thiết lập của bạch nguyệt quang, dù chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng cô nhanh chóng nhận ra — đây chính là kiểu vai diễn mà cô thành thạo nhất. Thời còn học cấp ba cô đã nhờ nhân thiết này mà làm mưa làm gió, ai cũng yêu thích.

Giờ chỉ là diễn lại vai cũ mà thôi.

Loan Hoa không nỡ đối xử tàn nhẫn với cô bởi vì cô và bạch nguyệt quang… quá giống nhau. Vẻ ngoài giống là chuyện nhỏ, linh hồn giống mới là chí mạng.

Càng lúc Loan Hoa càng như đang nhìn thấy bạch nguyệt quang một lần nữa, qua hình ảnh của Thích Lan Thời.

Nàng thậm chí còn nghĩ đến: nếu bạch nguyệt quang cũng có cuộc đời không suôn sẻ như Thích Lan Thời thì sao? Nếu cùng một gương mặt mà có một khởi đầu khác, một bi kịch khác thì sao?

Và rồi nàng phát hiện ra một điều khiến bản thân sắp phát điên: Có lẽ, chính mình đã bóp chết cơ hội vươn lên duy nhất trong cuộc đời Thích Lan Thời.

“Loan tổng yên tâm, tôi không sao đâu.” Thích Lan Thời cười nhạt,“Người nghèo thì mệnh rẻ. Số tiền cô bỏ ra chắc chắn không lãng phí.”

Vừa dứt lời, bên tai cô vang lên tiếng chuông quen thuộc — kỳ nghỉ một ngày duy nhất trong tháng của cô đã kết thúc.

Game tuy vui thật nhưng làm công vẫn phải đúng giờ. Sau khi cân nhắc giữa việc đuổi khéo Loan Hoa hay thoát game luôn, cô chọn giải pháp cực đoan nhất: Dùng chế độ “tạm dừng thời gian”, giữ Loan Hoa đứng im như bị điểm huyệt, còn mình thì chuồn trước.

Không gì quan trọng hơn đi làm. Cô là một “nhân viên chuyên nghiệp” chính hiệu.

Trước khi rời khỏi trò chơi, cô có thể dùng chế độ tạm dừng thời gian hoặc không dùng. Nếu không tạm dừng thời gian, thế giới trong game vẫn tiếp tục chạy — chỉ là chậm hơn rất nhiều.

Giống như lần trước, khi cô đăng nhập lại thì thấy Loan Hoa đã ngủ được một lúc rồi.

Dựa theo tình huống lần trước mà suy đoán, nếu cô cứ thế rời khỏi trò chơi mà không thao tác gì thêm, mọi chuyện bên trong trò chơi vẫn sẽ tiếp tục như bình thường, chỉ là... cô không có mặt ở đó nữa.

“Làm công ăn lương, tâm hồn cũng phải là của người làm công.” Thích Lan Thời lau mặt một cái, sau đó mở điện thoại lên xem hôm nay có ai gửi tin nhắn cho cô không.

Bình luận đầy màn hình. Lúc đầu có vài người hỏi sao hôm qua không livestream, rồi bắt đầu nghi ngờ cô vì quá sa đọa, trầm mê nhan sắc của Loan Hoa trong game nên bỏ nghề, không live nữa.

Thích Lan Thời bật cười, chọn vài cái trả lời:  Do chưa quen game thực tế ảo, không kiểm soát được thời gian nên lỡ ở trong đó cả ngày. Lần sau nghỉ sẽ bù buổi livestream hôm nay.

Xem đồng hồ vẫn còn đủ thời gian, cô liền biên tập nhanh video: xóa hết đoạn màu vàng, giữ lại phần học hành và chiến đấu, kết thúc bằng khung hình cô đứng ven sông, tóc bay theo gió — hoàn mỹ không chê vào đâu được.

“Đẹp thật. Ở góc nhìn của Loan Hoa ta lại đẹp đến vậy. Cô ta không chết mê chết mệt mới lạ!”

Gửi video xong, cô bắt đầu xử lý chuyện công việc.

Trong xưởng không có vấn đề gì vì cô chỉ là nhân viên bình thường. Nhưng bên làm thêm phát tờ rơi thì có người nhắn liên tục mà cô không trả lời nên họ đành tìm người khác.

Dù gì thì việc đó cô làm trung gian, chuyên kiếm chênh lệch. Cô gom nhu cầu quảng bá của các thương gia, phân loại rồi giao cho sinh viên đi phát — nhanh gọn, hợp lý.

Đơn giản kiếm tiền, chỉ là bây giờ vì cái game kia mà hụt mất khoản thu nhập.

Cô thở dài:“Làm màu vàng đúng là khiến người ta sa đọa mà.”

Giải thích sơ qua với mấy người thuê mình, rồi xem giờ đến lúc đi làm, cô định cất điện thoại thì thấy một tin nhắn mới bật lên.

Người gửi dùng avatar đen, tên chỉ vỏn vẹn một chữ: “Đông”. Là ai thì quá rõ rồi.

Thích Lan Thời trợn mắt, bấm “Từ chối”, rồi tiếp tục đi làm.

Lúc đứng dậy, cô hơi sững lại, có chút không tự nhiên —Thì ra… cô đã quen với việc có một cơ thể khỏe mạnh trong game.

Chỉ mới một ngày thôi, mà cô đã suýt quên mình ở ngoài đời… là người què.

Ở xưởng làm việc, mỗi ngày đều là công việc lặp đi lặp lại như cái máy, rất nhiều người sẽ thấy chán nản nhưng đối với Thích Lan Thời thì lại vừa vặn hợp ý. Cô vốn thích kiểu công việc không cần động não chỉ cần khiến bản thân mệt mỏi đến mức đầu óc trống rỗng là được. Hơn nữa, lương cũng không tệ.

Giờ nghỉ trưa, cô mở phần bình luận dưới video mình đã đăng, muốn xem phản ứng của mọi người thế nào. Video cô cắt ghép rất sơ sài, nếu cư dân mạng không thích thì lần sau khỏi lãng phí cái kính thực tế ảo làm gì.

Thế nhưng phần bình luận dường như chẳng ai quan tâm đến kỹ thuật chỉnh sửa của cô cả, mọi người đều tập trung vào một điều — vẻ ngoài "bùng nổ" của cô quá mức quyến rũ.

Bình luận toàn là "mlem mlem", người nào người nấy đều gào khóc đòi “tỷ tỷ đánh em đi”.

Bình luận được like nhiều nhất là:
【 Tỷ tỷ thật gợi cảm, tỷ tỷ có bằng lòng làm chủ nhân của em không? (thẹn thùng) 】

Thích Lan Thời đáp lại bằng gương mặt không cảm xúc:
【 Không thể, bởi vì xã hội mới không có nô lệ! Chúng ta đều là chủ nhân của chính mình! 】




Chương trước Chương tiếp
Loading...