[BHTT - edit] Tu Tẫn Hoan - Dịch Lâm An...
CHƯƠNG 134 : ÁC Ý
CHƯƠNG 134 : ÁC ÝThư Điện Hợp cũng vì phu thê bọn họ mà nghĩ ra đối sách, nàng đưa đơn thuốc an thai kia cho hai người, nói: "Mười hai tháng mang thai, hiện giờ là tháng thứ tư, như vật còn lại sáu tháng nữa, tẩu phu đầu tiên nên xử lí việc trong quân vụ , tạm thời dừng lại. sau khi sinh hài tử xong, lại nghĩ cách quay trở lại vị trí ban đầu."Nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu gặp phải vấn đề phiền toái gì, ta có thể mời Công Chúa hỗ trợ."Việc này rất là khốn khó với nữ tử, các nàng còn gánh trên vai trách nhiệm sinh con dưỡng cái, một khi thành thân, có con rồi, sẽ không còn được tự do mà lựa chọn cuộc sống của mình nữa. mất đi quyền lợi, hết thảy quy tắc ở thế gian này đều do nam tử lập ra, nữ tử hi sinh, bị xem thường, bị trào phúng, cũng phải cam chịu.Mười phần ác ý.Nữ tử muốn bác bỏ những hạn chế này, cần phải hao phí nhiều sức lực, dù có trù tính tốt đến đâu, nỗ lực tới đâu, mất thời gian dài thế nào, cũng uổng công vô ích, giống như Tô Vấn Ninh vậy.Phùng Chính trong số các nam tử cũng được coi là tốt tính, nếu Tô Vấn Ninh không gả cho hắn, hiện nay có lẽ sẽ gặp phải khó khăn hơn nhiều.Bây giờ chỉ còn có biện pháp này là ổn thoả. lùi một bước, dù sao vẫn hơn là bỏ đi cốt nhục. nếu Tô Vấn Ninh tiếp nhận việc từ bỏ trong quân doanh này. Ngày sau có lẽ sẽ có một tia tiếc nuối, nhưng cũng không sao, vẹn cả đôi đường. vừa có hài tử, bên kia cũng dễ ăn nói với Phùng mẫu.Thư Điện Hợp nhìn theo Phùng Chính cẩn thận che chở Tô Vấn Ninh rời đi, biểu hiện của nàng phức tạp, vuốt vết thương trên tay vừa khép lại của mình. Nếu như nàng không đỗ Thám Hoa trở thành Phò mã, nếu như nàng không nữ phẫn nam trang, thì nàng cũng không cam tâm đem chính mình buộc trong hậu viện, cúi đầu làm người sinh con dưỡng cái.Nàng lắc đầu đem ý nghĩ vô dụng này ném ra khỏi đầu mình. Dư quang liếc thấy cuốn sách Tuyên Thành lưu lại, nắm chặt tay suy nghĩ, làm sao để Công chúa chịu học thuộc sách đây.Nàng đã lừa dối Công chúa việc giới tính của mình, giờ lại thêm việc thân thế, có lẽ sau này hai người sẽ trở thành kẻ địch đối lập với nhau, nhưng nàng vẫn ho vọng cho dù tương lai nàng không ở bên Công Chúa, nàng ấy cũng có thể sống thoả mái nhất.Hiện tại có thể ở bên cạnh nàng ấy, không biết ngày mai sẽ thế nào, nàng có phóng tiễn tới mình không? Thư Điện Hợp cũng không muốn nghĩ quá nhiều, việc đó qua một ngày lại tính tiếp đi.Đối với việc thường ngày nàng rất thích tính toán cẩn thận từng bước một, nhưng đối với Tuyên Thành, nàng luôn không có biện pháp a. làm sao để Công chúa học thuộc sách đây.Trở lại nơi hai người ngồi trên xe ngựa, Phùng Chính coi Tô Vấn Ninh như đồ sứ dễ vỡ cẩn thận dìu nàng ngồi xuống xe ngựa, sau đó lại căn dặn phụ xe ngựa, đem xe ngựa chạy chậm, không được sóc nảy.Vẻ mặt hắn mừng rỡ như điên nói: "Chúng ta thực sự có hài tử." không ngừng lặp lại những lời này, giống như là sự việc quá bất ngờ, không tin đây là sự thực vậy.Tô Vấn Ninh sờ bụng dưới của chính mình, khoé miệng cong lên, cũng cảm thấy thật kì diệu, sau đó nghĩ tới việc gì, trên mặt hiện lên vẻ đăm chiêu.Phùng Chính nhận ra biến hoá trên mặt nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng,hỏi: "Làm sao? Còn đang suy nghĩ việc quân doanh sao?""Nàng đừng lo lắng quá nhiều, chuyện này nhất định là sẽ có biện pháp giải quyết." trong lòng hắn đã quyết định, bất luận là ra sao cũng sẽ tôn trọng quyết định của thê tử."Không phải." Tô Vấn Ninh lắc đầu, nàng là một người quả quyết, việc mang thai vốn ván đã đóng thuyền, nàng cũng không thể từ bỏ hài tử của mình, cũng không nghĩ tới những chuyện vô ích kia cho tăng thêm phiền lòng."Chỉ là đang nghĩ, Phò Mã cùng Công chúa đã thành thân gần hai năm, cũng chưa có con nối dõi, tin tức của hai người họ sớm đã truyền đi, bọn họ chịu áp lực, cũng hơn chúng ta rất nhiều." Tô Vấn Ninh sau khi nói, lo lắng suy nghĩ không biết tình cảnh công chúa cùng Phò mã thế nào."Đúng là như thế." Phùng Chính đưa tay nắm lấy tay Tô Vấn Ninh, nói: "Nhưng đây là việc riêng tư của phu thê họ, càng là việc của hoàng thất, chúng ta không nên tò mò, cũng không phải việc có thể quản được."Tô Vấn Ninh tán thành ý của phu quân, Phùng Chính nghiêng người để tai sát vào bụng dưới của Tô Vấn Ninh muốn thử xem có nghe được động tĩnh của hài tử không, lại cảm giác mình có chút ngốc, mới được bốn tháng, làm sao có khả năng có động tĩnh gì đây.Bị chính mình làm cho buồn cười, hắn ngồi thẳng lên, lại nghe Tô Vấn Ninh nói: "Ta muốn chờ sau khi hài tử ra đơi, nhận Công Chúa cùng Phò Mã làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, có được không?""Vừa vặn ta cũng có ý đó." Phùng Chính ánh mắt sáng lên nói.Ngày mười lăm tháng bảy, đến ngày mười lăm tháng tám chỉ là một tháng ngắn ngủi. Thư Điện Hợp ngày ngày bận rộn, cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.Tết trung thu theo thường lệ trong cung tổ chức tiệc rượu, lúc này cũng không có nhiều sứ thần của phiên bang, tiệc rượu cũng rất yên tĩnh và tẻ nhạt rất nhiều.Tuyên Thành thân phận bị hạn chế bởi lễ nghi chỉ có thể ngồi một chỗ cùng Thư Điện Hợp giấu diếm Lã Mông trò chuyện cùng nhau, kết quả không cẩn thận làm đổ rượu vào y phục, lại theo cung nữ ra ngoài thay.Thư Điện Hợp đợi nửa ngày cũng chưa thấy nàng trở về, trong lòng không khỏi lo lắng, từ chối không ngừng các đại thần tới mời rượu, đi ra ngoài tìm Tuyên Thành.ở ngoài điện chỉ có thị vệ mặc giáp cầm kiếm đứng sừng sững , nơi nay cũng an toàn, nàng biết Tuyên Thành ở trong cung từ nhỏ khả năng đi lạc là rất thấp, đứng suy đoán nửa ngày chắc hẳn Tuyên Thành nhớ tới Thái Tử quá cố, đi tới chỗ hoàng tôn rồi, thế là Thư Điện Hợp nhấc bước đi tới chỗ Hoàng tôn xem sao.Tuyên Thành nàng vẫn chưa thấy, nhưng lại bất ngờ gặp một người.Thư Điện Hợp thấy được áo đạo bào trắng kia liền đoán ra ai là người đang đứng đối diện mình, nhưng mãi tới tận khi nhìn thấy vẻ mặt của người kia mới cúi đầu hành lễ: "Gặp Cửu Vương."