(BHTT EDIT) Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng
Chương 6: Bằng hữu
Chương 6: Bằng hữuVốn dĩ chuẩn bị đánh ra một chưởng, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc đó thì miễn cưỡng dừng lại. Thanh y nữ tử kia cũng chính là Thư Khinh Thiển, nắm lấy cánh tay âm mưu kia kéo xuống khiến người trên cây rơi xuống. Quả nhiên, một thân váy áo đỏ như lửa rơi xuống, có hơi khoa trương lại quyến rũ, lúc này trên gương mặt sáng sủa kia vẫn chưa rút đi kinh hãi, đôi mắt hoa đào rưng rưng muốn khóc. Không phải là Hạ Tâm Nghiên thì là ai.Mà lúc này lại có thêm hai người vội vã chạy đến, một người trong đó Thư Khinh Thiển đã gặp qua, ấy là Hạ Viêm. Một mặt khác trông tuấn tú, phong độ tao nhã, nhưng so với Hạ Viêm thì thực lực còn thâm hậu hơn, đã là Nguyên Anh sơ kỳ. Không cần phải nói, hẳn cũng là gia nhân Hạ gia. Trên mặt bọn họ hơi bối rối, hẳn là bị tiếng kêu thê thảm sợ sệt của Hạ Tâm Nghiên làm cho run lên, tưởng rằng nàng gặp nguy hiểm gì. Bất quá Hạ Tâm Nghiên không để ý tới hai vị kia hết sức tận tâm hộ vệ, một mặt lên án Thư Khinh Thiển. "Ngươi là kẻ tâm địa xấu xa, đồ tồi! Ta sợ ngươi xảy ra chuyện, không quản khó ngại mang theo Hạ Viêm cùng Hạ Hành chạy suốt đêm đến, vốn định cho ngươi niềm vui bất ngờ, thế mà ngươi dám đối xử như vậy?! Không chỉ cố tình làm ta sợ, còn đánh ta nữa!"Thư Khinh Thiển nhìn dáng dấp Hạ Tâm Nghiên nước mắt nước mũi như mưa, trong lòng hơi áy náy. Kết quả Hạ đại tiểu thư liền bóp nát sự thật, vừa ăn cướp vừa la làng. Cái gì kêu là cho nàng niềm vui bất ngờ, rõ là kinh hãi, hơn nữa đến cùng là ai cố ý làm ai sợ? Bản thân không doạ được người ta, trái lại bị doạ thành bộ dạng đó, là tự mình tìm đường chết đó!Một chưởng kia của nàng còn chưa đánh ra, con mắt nào của nàng ta cho thấy nàng đã đánh rồi. Hạ Hành cùng Hạ Viêm nhìn thấy toàn bộ sự tình, lại nghe tiểu thư nhà mình la lối như vậy, trong nháy mắt hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Nhìn dáng vẻ đại tiểu thư ấy, trong lòng cười trộm không thôi. Vì để đề phòng việc tiểu thư nhà mình thẹn quá hoá giận, hai người phi thường tự giác nghiêm mặt giả vờ đứng đắn. Chỉ có độ cong nơi khoé miệng không làm sao buông xuống, giấu đầu hở đuôi. "Ai cho phép bọn ngươi cười trộm! Cười cái gì mà cười, ta nói không đúng sao? Liền nín cười cho ta!" Hạ Tâm Nghiên bực tức giậm giậm chân, chỉ vào bọn họ la om sòm. Hai người Hạ Viêm lập tức cố nén xuống nụ cười, cung kính: "Tiểu thư nói phải."Thư Khinh Thiển thấy bộ dạng Hạ Tâm Nghiên thế này cũng không muốn tiếp tục làm nàng kích động, vội vã hoà hoãn lên tiếng. "Là ta không tốt, đại nhân hãy từ bi độ lượng, không tiếp tục cùng ta đôi co tiểu tiết nha?"Sau đó lập tức cau mày. "Không phải ngươi cùng bọn người Uyển Nhi rời đi rồi sao? Tại sao lại đi vào trong nữa?""Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi! Còn nói chúng ta đều là bằng hữu, cùng nhau đi mạo hiểm thế này tính là gì? Ta biết ngươi sợ liên luỵ chúng ta, nhưng đã là bằng hữu thì hoạ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Văn Hiên và Tiểu Uyển Nhi không đủ kinh nghiệm, ngươi không để họ đi theo là không sai, nhưng bổn tiểu thư đây lang bạt Tu Chân Giới từ đó tới giờ, ngươi không mang ta theo là thiệt thòi cho ngươi. Huống hồ ta đây còn tốt bụng mang theo cùng hai người khác giúp đỡ!" Hạ Tâm Nghiên bày vẻ mặt khó chịu nói một tràng liên tiếp. Thư Khinh Thiển nghe xong thấy trong lòng ấm áp, từ nhỏ nàng sống cùng Nguyệt di, ẩn cư ở ngoài Phiên Vân Cốc bên trong thành Tuyền Cơ, mười năm nay vì thân thể Nguyệt di không tốt, vẫn luôn không dám rời nhà quá lâu, cho nên nàng chưa từng có bằng hữu. Không nghĩ tới lần này như vậy gặp được kẻ trượng nghĩa như Hạ Tâm Nghiên cùng hai nha đầu đơn thuần thiện lương như Văn Hiên và Văn Uyển Nhi. Chuyến đi này cũng không hề uổng phí. Nàng còn không biết, tối hôm qua sau khi hộ tống Văn Hiên và Văn Uyển Nhi rời đi, Hạ Tâm Nghiên cùng đám gia nhân vội vàng quay về Hạ gia, cùng lão gia thú tội nhận sai, bị lão gia hạ lệnh cấm không cho ra ngoài suốt một tháng. Hạ Tâm Nghiên nhõng nhẽo đòi hỏi, quấn lão gia hồi lâu, nói rằng sau khi về nhà nhất định đột phá Kim Đan kỳ. Hạ Cư Thịnh thấy nữ nhi ngày xưa từng nổi loạn đến ngông cuồng, hiện nay dáng vẻ trông cứng rắn nghiêm túc, cũng hết sức tò mò nữ nhi là vì cái gì thay đổi, liền đáp ứng để nàng đi, cũng để Hạ Viêm và Hạ Hành đi theo nàng. "Cảm ơn ngươi, ta chỉ không muốn vì chuyện của mình ta mà ngươi gặp phiền toái. Là ta không đúng, ta xin lỗi." Thư Khinh Thiển cười nhẹ, giọng nói ngập đầy chân thành. Hạ Tâm Nghiên khoát tay áo một cái, cười khoa trương: "Không cần phải cảm ơn, hơn nữa ngươi không nghĩ rằng trong đời có một bằng hữu nguyện cùng ngươi đồng cam cộng khổ rơi vào nước sôi lửa bỏng thế này vô cùng may mắn sao?" Thư Khinh Thiển nhìn gương mặt kia cười phong tình liền ngẩn ra, sau đó nở nụ cười vô cùng ấm áp. "Phải, là vô cùng may mắn!""Được rồi, đừng tiếp tục sến súa nữa... Thư..." Hạ Tâm Nghiên đột ngột dừng nói, mắt hoa đào giương lên. "Ta cảm thấy kêu đầy đủ tên ngươi rất khó coi, hay là ta đây kêu ngươi... Thư Thư đi! Được, nghe cũng không tệ lắm."Hạ Tâm Nghiên tự nói tự trả lời, tự vui vẻ quyết định, để rồi về sau quyết định này khiến nàng hối hận không kịp. Thư Khinh Thiển nghe thấy có hơi kỳ quái, bất quá từ trong tâm tình kia thoát ra, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng. Hai người ngồi xuống thảo luận một chút về con đường sắp đi tiếp theo, các nàng cùng phân tích, Thư Khinh Thiển nghe những tin tức này từ lần các tu sĩ đi tìm hiểu về hiện tượng dị thường, như vậy bọn họ chắc chắn không cách khu vực đó quá xa. Hiện tượng dị thường kia cách lối vào rừng Tuyệt Tích đại khái sáu ngàn dặm từ hướng đông bắc. Lúc này các nàng đi được khoảng bốn ngàn dặm, hiện tượng lạ phát sinh ở sơn mạch phía tây nam bị yêu tu chiếm đoạt, tu sĩ sẽ không tới gần. Mặt đông bắc có một toà u cốc quanh năm nóng rực phi thường, được gọi là Xích Diễm cốc. Vật cực hàn sẽ không ở đó. Hiện tại các nàng đang ở mặt hướng tây nam, vì lẽ đó nếu không thấy chỗ cực hàn, vậy khả năng cao ở hướng tây bắc. Tổng hợp lại kế sách, Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên lập tức quyết định ngự kiếm đi tới khu phế tích nọ, nếu không tìm được liền chuyển sang hướng tây bắc. Một nhóm bốn người ngự kiếm đi tới nơi phế tích còn sót lại, dọc theo đường đi Hạ Tâm Nghiên vẫn luôn mở rộng thần thức. Nàng là Hoả Linh Căn, đối với cực hàn chi khí vẫn luôn mẫn cảm, lại thêm vào cảm nhận sóng linh khí thành thạo, cho nên nàng phụ trách việc quan sát. Bầu trời phía trên rừng Tuyệt Tích có hai bóng người một đỏ một xanh giẫm phi kiếm chậm rãi phi hành, phía sau có hai người mặc đồ đen theo sát. Thân ảnh phiêu dật, mang theo luồng gió mãnh liệt, vạt áo tung bay. Hồng y kinh diễm quyến rũ, thanh sắc phiêu đãng thoát tục, đen âm trầm nội liễm. Nền trời xanh thẳm trong trẻo nối cùng màu cây rừng tựa như phông nền làm nổi bật thêm cho ba sắc màu riêng biệt ấy. Nếu có người có thể nhìn thấy khung cảnh này liền phải thốt lên thật như một bức tranh mỹ lệ. Bốn người một đường đi qua vẫn chưa phát hiện hàn khí nặng nề trong địa vực, tuy rằng trong dự liệu, nhưng Thư Khinh Thiển vẫn không tránh thất vọng. Đúng lúc này bên tai vang lên thanh âm của Hạ Tâm Nghiên. "Thư Thư, chúng ta tới nơi rồi."Thư Khinh Thiển nghe vậy phóng tầm mắt tìm tới mặt đất phía trước, ngự phi kiếm đứng giữa không trung. Chỉ thấy địa vực kia trong phạm vi một trăm mét đã thành khe rãnh lớn, ở trên đó có một cây đại thụ vốn che trời lấp đất nay đã hoá thành tro bụi. Cả ngọn núi giống như bị búa đập nát, còn lại mỗi tàn dư muôn nơi. Vết nứt ở giữa kia sâu không thấy đáy, nhìn qua âm u vô cùng. Thư Khinh Thiển luôn có cảm giác từ bên trong sẽ xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ kéo nàng đi vào. Nàng thấy thân thể phát lạnh, vội vã quay đầu, không dám nhìn vết nứt đó nữa. "Trời ơi, cái khỉ gì đây, thật lợi hại! Chậc chậc, đám người kia đi tìm bảo vật, cũng không thấy chỗ này hoang tàn đáng thương, nếu là ta tìm được rồi cũng không còn mạng trở về." Hạ Tâm Nghiên nhìn cảnh điêu tàn trước mắt, chậc chậc cảm thán. Bị Hạ Tâm Nghiên làm quấy nhiễu, cảm giác quái dị kia của Thư Khinh Thiển tiêu tán không ít. Gật gật đầu, ngược lại cùng Hạ Tâm Nghiên tán thành. Bất quá chỉ cần có lợi, vẫn luôn sẽ có kẻ liều mình xông vào. Dù sao con người vốn tham lam, đối với nguy hiểm hay là nỗi sợ vĩnh viễn không thể đánh thắng khát vọng về bảo vật. Mặc dù nàng cũng không hẳn là ngoại lệ. Nghĩ tới mục đích lần này, lại có chút lo âu. Con đường phía trước như thế nào, liệu có thể hay không tìm được vật có thể cứu Nguyệt di? Tâm tư hỗn loạn, nội tâm dâng lên một tầng u ám. "Thư Thư? Thư Thư!" Một tràng tiếng gọi kéo tâm hồn Thư Khinh Thiển trở lại, nhìn thấy một gương mặt tươi cười nhào tới, Thư Khinh Thiển hốt hoảng mém chút nữa không trụ vững mà rớt xuống khỏi phi kiếm. "Ngươi nghĩ ngợi gì đấy? Lại thất thần! Dù sao cuối cùng cũng huề ván rồi, hì hì." Hạ Tâm Nghiên vội giúp nàng đứng vững, cười vô cùng rạng rỡ. "Không gì, chúng ta vẫn đi xuống xem chút đi?" Thư Khinh Thiển liếc nàng ta một cái, nội tâm vẫn chưa hết run. Nữ nhân này đúng là người cũng như tên, 'Lòng dạ hẹp hòi'. Hạ Tâm Nghiên cũng chẳng biết trong lòng Thư Khinh Thiển oán giận nàng, ra hiệu cho Hạ Viêm và Hạ Hành cùng nhau đáp xuống. Mấy người thu lại phi kiếm, cẩn thận đi vào bên trong phế tích. Nhìn kỹ một cách mơ hồ vẫn có thể nhìn ra vết tích của sấm sét đánh vào, hầu như bao phủ toàn bộ khu vực. Trong lòng Thư Khinh Thiển dấy lên suy tư, chẳng lẽ chỗ này gặp phải thiên kiếp. Nếu không thì sấm sét đơn thuần làm sao có thể phá huỷ cả một vùng núi này thành như vậy. Nhưng nếu là thiên kiếp nhất định phải có một vật nghịch thiên xuất thế, chỉ là không biết có tránh thoát được lôi kiếp khủng bố thế không. Hạ Tâm Nghiên tuy bình thường hay làm nháo, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đúng mực, nàng căn dặn. "Hạ Viêm, Hạ Hành, các ngươi thay nhau điều tra cẩn thận chút. Đừng đi xa quá, chú ý đề cao cảnh giác, chỗ này hơi lạ thường!"Hạ Viêm cùng Hạ Hành gật đầu, cùng cẩn thận xem xét chung quanh. Như vậy, ngoại trừ vết nứt kia có chút kinh người, những nơi khác cơ hồ bị bốn người lật tung lên tìm kiếm, như cũ không thu hoạch được gì. "Bất quá cũng nằm trong dự liệu, nhiều tu sĩ tới dò xét, nếu có gì đặc thù cũng sớm bị bọn họ lấy đi rồi." Thư Khinh Thiển nhìn xung quanh. "Tuy nói thế, nhưng ta vẫn cảm giác chỗ này cổ quái, trực giác mách bảo nơi này nhất định ẩn giấu gì đó!" Hạ Tâm Nghiên nâng cằm, nhìn Thư Khinh Thiển chớp chớp mắt. Lòng hiếu kỳ của Hạ đại tiểu thư lại nổi lên, Thư Khinh Thiển khá bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy nhiên nàng cũng tán thành quan điểm của Hạ Tâm Nghiên, nếu đã tới đây thì tiện thể tìm hiểu thêm!Hạ Tâm Nghiên bình ổn lại tâm tình, bắt đầu chậm rãi cảm thụ sóng linh khí xung quanh. Này cũng là thiên phú của Hạ Tâm Nghiên, từ nhỏ nàng đối với sóng linh khí xung quanh dù sai biệt rất nhỏ cũng vô cùng nhạy cảm, chỉ là có chút tốn thời gian lại hao tâm tốn sức, hầu như nàng lười thi triển. Qua hồi lâu sau, Hạ Tâm Nghiên mở mắt ra chỉ vào một nơi, vui vẻ kêu lên. "Ta phát hiện rồi, nơi đó linh lực so với chung quanh có chút không giống, giống như có hàn khí, hơn nữa vô cùng tinh khiết!" Thư Khinh Thiển đi theo nàng đứng trước vách núi, ngoại trừ mặt trên dày đặc vết nứt, không nhìn ra gì đặc biệt. Hạ Tâm Nghiên có chút sầu não, đưa tay cẩn thận đẩy một cái, không có gì thay đổi. Thư Khinh Thiển nhìn kỹ vách đá, mặt trên có hoa văn hơi nhạt, không chú ý cơ bản là sẽ không thấy. Thư Khinh Thiển xem tới xuất thần, có cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng lại không thể nhớ được. Nàng không kìm được giơ tay lên, ngón tay vận linh lực màu xanh nhạt đi dọc theo viền hoa văn, chậm rãi phác hoạ, tựa như trong quá khứ nàng đã làm vô số lần, nơi nào cần đều xuôi theo, tất cả liền như định sẵn. Phảng phất như thể từng có ai đó đứng nơi này chỉ dẫn nàng. Một hồi ánh sáng nhu hoà toả ra, trên vách đá thình lình xuất hiện một cánh cửa, kéo về tâm tư đang ngơ ngẩn của nàng. "Thư Thư! Làm sao mà ngươi có thể giải được trận pháp này? Không biết còn tưởng là nhà của ngươi!" Hạ Tâm Nghiên kinh ngạc. "Nhà của ta... A, ta không biết, ta cũng không biết tại sao... Nó..." "Được rồi, được rồi, ta chỉ hỏi thôi, ngươi làm tốt lắm!" Hạ Tâm Nghiên nhận ra tinh thần Thư Khinh Thiển hơi mênh mang, lo lắng, vội vã chấm dứt đề tài. Thư Khinh Thiển còn ngẩn, chữ 'Nhà' kia dường như làm nàng chấn động tinh thần, vô thức gật đầu. Hạ Tâm Nghiên không yên lòng kéo tay của nàng, để Hạ Hành tiên phong đi vào xem xét. "Tiểu thư, người vào nhìn đi." Bên trong truyền đến tiếng nói của Hạ Hành. Hạ Tâm Nghiên kéo Thư Khinh Thiển bước vào, Thư Khinh Thiển rốt cục khôi phục dáng dấp khi trước, khiến Hạ Tâm Nghiên thoáng an tâm. "Nơi này có người ở, bất quá trông đơn giản quá! Cũng thật thiệt thòi cho người đó." Hạ Tâm Nghiên khoa trương lên tiếng.Xác thực rất đơn giản, nơi đây chỉ có hai gian phòng, gian phòng ngoài chỉ có một cái bàn, bên cạnh đặt hai cái ghế, trên bàn có một ấm trà, một cái chén. Còn lại không có gì. Gian phòng ở sau có một chiếc giường gỗ, bên trên xếp tấm da hổ trắng như tuyết, hình như là Kiếm Xỉ Linh Hổ. Bên cạnh có một giá sách, xếp đầy những thẻ tre. Lại còn có người giống như nàng yêu thích dùng thẻ tre, bình thường mà nói văn tự ở Tu Chân Giới đều dùng linh lực khắc vào thẻ ngọc hoặc viết lên giấy, nhưng nàng một mực thích dùng thẻ tre để khắc chữ. Tiện tay lấy một cái, cẩn thận trải ra xem. Là Tu Chân nhập môn lục, mỗi một nét chữ đều là dùng tay khắc lên, chữ viết thanh nhã ngay ngắn, nét thanh nét đậm rõ ràng, rất là đẹp đẽ. Chẳng rõ tại sao... Cảm giác quen thuộc kể từ khi vào nơi này càng trở nên rõ ràng hơn, mơ hồ liên tưởng đến một người mặc bạch y ngồi trên ghế, cầm lấy một cuốn sách, còn bên cạnh có một đứa trẻ cũng ngồi trên ghế, nghiêm túc nằm trên mặt bàn khắc thẻ tre, khung cảnh yên lặng mà hài hoà. Thư Khinh Thiển nhìn giá sách đầy thẻ tre, tựa như nói lên rằng chủ nhân nơi đây dùng khoảng thời gian đằng đẵng đến vô tận đó khắc lên từng chiếc thẻ, bày tỏ nỗi cô đơn sâu hoắm mà không tỏ thành lời. Thư Khinh Thiển lẳng lặng nhìn, trong đáy mắt ngày càng chua xót, ngơ ngác dụi một lần, tay chỉ toàn là nước mắt. "Thư Thư, ngươi xem đây là gì? Thật kỳ quái!" Gian phòng bên ngoài vang lên giọng Hạ Tâm Nghiên. Thư Khinh Thiển gói lại tâm tư bối rối, đi ra ngoài. Chỉ thấy sau lưng cửa đá kia có một ngăn hẹp bí ẩn, khi mở cửa ra đã bị chặn lại rồi. Lúc này Hạ Tâm Nghiên mở ra, bên trong có một cái hộp vuông không rõ làm bằng chất liệu gì, trên hộp có nhiều phù văn màu vàng, nắp còn có những dấu giống như vết máu. Hạ Tâm Nghiên rất tò mò, chuẩn bị mở hộp. Bản năng Thư Khinh Thiển cảm thấy không ổn, vội vã ngăn lại. "Khoan, đừng mở!"Hạ Tâm Nghiên vội dừng tay, nhưng vẫn đụng tới vết máu nọ, vết máu kia trong chớp mắt liền biến mất không còn tăm hơi!Hạ Tâm Nghiên cũng cảm giác sự tình không ổn rồi!