(BHTT EDIT) Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 4: Đối kháng cùng linh hổ



Chương 4: Đối kháng cùng linh hổ

Trong lòng Hạ Tâm Nghiên đã hối hận không thôi, đừng nói là Trúc Cơ kỳ, cảnh giới cuối cùng của Kim Đan kỳ như Hạ Viêm so với linh hổ Nguyên Anh kỳ, dưới móng vuốt của nó cũng chỉ có thể bó tay chờ chết.

Rõ ràng còn chưa tiến vào sâu bên trong, tại sao lại xuất hiện yêu tu Hoá Hình kỳ chứ. Sắc mặc Hạ Tâm Nghiên hơi trắng bệch, nàng cắn môi, xoay người nói với Văn Hiên và Văn Uyển Nhi. "Lần này ta đã quá tuỳ hứng, ta không ngờ tới đột nhiên sẽ có yêu Hoá Hình kỳ, hai ngươi vốn dĩ bị ta ép đến, hiện tại rời đi nhanh lên!"

Văn Uyển Nhi vốn đang căng thẳng xem tình huống của bốn người Thư Khinh Thiển, nghe thấy Thư Khinh Thiển, vừa định phản bác lại nghe được Hạ Tâm Nghiên nói những lời này. Nàng ngây ra một lúc, hỏi ngược lại.

"Các ngươi thì sao, không đi sao?"

Hạ Tâm Nghiên chỉ vào bọn người Hạ Viêm, đỏ mắt nói. "Hạ Viêm bọn họ là người của Hạ gia ta, tuỳ hứng ép bọn họ theo ta xông vào, hiện tại tai vạ đến nơi, ta làm sao có thể yên tâm thoải mái đào tẩu, dùng mạng bọn họ đổi lấy mạng của ta. Này lẽ ra lỗi của ta, hiện tại ta lại phải khiến họ trả giá. Là lỗi của ta, lỗi của ta, ta không nên tới đây..." Nói xong liền khóc lên.

Văn Uyển Nhi có chút giật mình, nàng vẫn cho rằng Hạ đại tiểu thư là một kẻ thô bạo ngang ngược, thậm chí là ỷ mạnh hiếp yếu, hiện tại bỗng cúi đầu nhận sai. Lúc này để cho các nàng chạy thoát thân, nói ra mấy lời như vậy. Ngược lại bản thân nàng nhìn lầm rồi.

Hạ Tâm Nghiên xoa mắt, trầm giọng hét lên. "Hạ Mộc!" Dáng vẻ tuỳ ý khi trước thay đổi, hiện tại kiên cường uyển chuyển, trên người toả ra khí thế của người bề trên, không thể không làm mấy người Văn Uyển Nhi nhìn với cặp mắt khác xưa.

Vừa dứt lời, một nam tử cao gầy tuấn tú từ trong đám người đi ra, cao giọng đáp lời.

"Có thuộc hạ!"

"Ngươi lập tức mang những người còn lại, hộ tống hai vị này rời khỏi rừng Tuyệt Tích!" Trên người toả ra khí chất cường thế khiến người không thể cự tuyệt.

"Bẩm Đại tiểu thư, thứ cho thuộc hạ không thể tòng mệnh. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Đại tiểu thư, người ở đâu chúng ta liền ở đó. Thuộc hạ của Hạ gia chắc chắn sẽ không bỏ lại chủ nhân một mình thoát thân!"

Hạ Mộc cao giọng nói, vẻ mặt là sự cố chấp không giấu diếm.

"Đại tiểu thư ở đâu, chúng thuộc hạ liền ở đó." Phía dưới đồng thanh lên tiếng rành mạch.

Hạ Tâm Nghiêm tức giận đến nước mắt đều sắp trào ra. "Các ngươi lại dám phản mệnh lệnh, có tin ta có hay không ném tất cả bọn ngươi cút ra khỏi Hạ gia..."

Phía dưới cả đám đều đứng thẳng tắp, đồng loạt nhìn Hạ Tâm Nghiên, dùng ánh mắt tỏ rõ mình sẽ không nhượng bộ. Hạ Tâm Nghiên nhìn bọn họ, khí thế vừa rồi đột nhiên uể oải dần, lẩm bẩm.

"Ta không cứu vãn được mệnh lệnh đối với Hạ Viêm, còn không thể làm các ngươi an toàn trở về sao?" Trong giọng nói tràn đầy thống khổ cùng vô lực.

Văn Hiên cùng Văn Uyển Nhi nhìn bọn họ như này trong lòng cũng rất khó chịu, Văn Hiên suy nghĩ một chút, đột nhiên sáng mắt lên.

"Các ngươi cũng đừng tuyệt vọng như thế, chúng ta chưa chắc sẽ chết." Nói rồi xoay người từ trong túi trữ vật móc ra một tấm phù, lẳng lặng nhìn Văn Uyển Nhi.

Văn Uyển Nhi ngây ra, mạnh mẽ vỗ đầu một cái, làm sao nàng quên rằng đây là một món đồ lợi hại.

Đây là linh phù Xuất Khiếu kỳ do sư phụ của họ trước khi bế quan tự mình dùng tinh huyết chế ra, dùng đối phó với yêu tu Hoá Hình kỳ kia thừa sức.

Văn Uyển Nhi kéo Văn Hiên: "Chúng ta nhanh đi, Thư tỷ tỷ các nàng không xong rồi!"

Hạ Tâm Nghiên ở sau vội la lên. "Ngươi cẩn thận một chút!" Cũng liền bận rộn đi theo. Mà Thư Khinh Thiển các nàng đã là cung giương hết đà, tuy biết bọn họ sẽ không đi, nhưng cũng không thể tách rời thần thức đi lại khuyên bảo.

Bên eo Hạ Viêm bị linh hổ gần như cào xuyên qua, liên tiếp ăn vài hạt Hồi Huyết đan mới cầm được máu, mặt khác hai người khác cũng đã lảo đảo, đầy người là máu, chỉ có thể gắng sức phòng thủ.

Nguyệt Ảnh Vũ trong tay Thư Khinh Thiển một kẽ hở gió cũng không thổi lọt, thi thoảng ném ra một ít pháp bảo Kim Đan kỳ đập vào trán linh hổ, ngoại trừ linh lực sắp cạn, không bị thương nhiều. Nhưng trong lòng nàng đau đớn đến chảy máu ròng ròng, này đều là do Nguyệt di cho nàng đó!

Vững vàng vung kiếm chặn lại một trảo của linh hổ, chấn động mạnh mẽ khiến nàng lùi ra, Thư Khinh Thiển cảm thấy toàn bộ lồng ngực xung động đau đớn, trong cổ họng ngập tràn mùi máu tanh. Thư Khinh Thiển ho khan vài tiếng, gắng gượng đứng lên lần thứ hai tàn nhẫn chém xuống một đường kiếm. Lập tức nghe Văn Uyển Nhi hô vang tới.

"Ta cùng sư huynh có biện pháp đối phó với yêu tu này! Thư tỷ tỷ hấp dẫn sự chú ý của nó, chúng ta liền dùng linh phù Xuất Khiếu kỳ làm thịt nó!"

Bọn người Hạ Viêm nghe thấy hết sức kinh ngạc, hai người này chẳng rõ lai lịch ra sao, cư nhiên lại có Xuất Khiếu kỳ vốn là bùa chú cực phẩm, xem ra cũng là một vị cao nhân hoặc là đồ đệ tâm đắc của môn phái nào đó.

Bốn người dùng hết toàn lực, lại không phòng thủ nữa, tức khắc liều mạng chạy đến công kích. Thư Khinh Thiển lúc ấy nhớ đến lời nhắc nhở của Nguyệt di nói rằng không được tuỳ tiện khi sử dụng Phượng Minh Quyết. Nàng vươn tay trái phất Nguyệt Ảnh kiếm trên người, vài giọt tinh huyết nhỏ trên thân kiếm, trong nháy mắt biến mất. Đem toàn bộ linh lực trong cơ thể rót vào trong kiếm, Nguyệt Ảnh liền run rẩy phát ra âm thanh trong trẻo, là phượng hót.

Thư Khinh Thiển bổ ra một chiêu kiếm, kiếm khí hoá thành một bóng mờ mang hình dáng Phượng Hoàng, hướng linh hổ nhào tới, linh hổ đau đớn gào lên, bị bức lui vài bước.

Văn Hiên và Văn Uyển Nhi nhân cơ hội chia nhau phi thân chuẩn bị lấy linh phù nhanh chóng đánh ra, vì để đảm bảo một đòn lấy mạng, từng người cùng ném ra một tấm phù. Mấy người Thư Khinh Thiển đã tiêu hao hết linh lực, ngã xuống mặt đất vô pháp cử động.

Mắt thấy không thể tránh thoát khỏi bùa chú nọ, linh hổ kia phát ra tiếng gào thét đầy tuyệt vọng, chân trước đánh ra một luồng kình phong chạy thẳng hướng về Văn Uyển Nhi ở cách đó không xa. Thư Khinh Thiển thấy chuyện không ổn nhưng thực sự không thể hành động, vừa nãy chiêu kiếm Phượng Minh Quyết đã rút cạn linh lực của nàng.

Văn Hiên quả thực gấp đến muốn rách cả mí mắt. "Uyển Nhi, không..." Nhưng không thể cứu kịp.

Văn Uyển Nhi cũng nhận ra nguy hiểm ập tới, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn linh hổ kia trước khi chết dùng hết sức tấn công mình, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Nhưng trong một tích tắc tuyệt vọng ấy, nàng cảm thấy bản thân rơi vào một thứ mềm mại, mang theo hơi ấm len lỏi vào trong ngực nàng. Luồng kình khí mãnh liệt kia đụng vào thân thể đang áp trên thân nàng, cùng hất văng cả hai người văng xa mấy trượng.

Trong nháy mắt khi sắp rơi xuống đất, Văn Uyển Nhi cảm thấy chính mình sắp tan vỡ, nhưng không quản đau nhức trên cơ thể, vội vã vươn mình xem xét người vốn đang che chắn cho mình ở trước. Người đó lại có thể là Hạ Tâm Nghiên! Nàng cẩn thận ôm lấy nửa người của nàng ấy, đỡ dậy.

Hạ Tâm Nghiên ói ra mấy ngụm máu tươi, khuôn mặt vốn diễm lệ bây giờ trở nên trắng bệch.

Văn Uyển Nhi biết rõ chiêu kia rất lợi hại, nhìn Hạ Tâm Nghiên ói ra nhiều máu như vậy, nàng gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng, luống cuống tay chân giúp Hạ Tâm Nghiên mớm thuốc. Cũng mặc kệ là bao nhiêu, lấy ra linh dược mà sư phụ đưa cho đút Hạ Tâm Nghiên ăn mấy viên.

Nàng vừa khóc vừa nói. "Ngươi sao rồi? Ngươi đừng có làm ta sợ, ngươi đừng có chết, huhuhuhu..."

Những người còn lại sững sờ, hiện tại mới phản ứng, vội vã chạy tới xem tình trạng của bọn họ. Hạ Mộc vội đi qua dùng linh lực kiểm tra thân thể của Hạ Tâm Nghiên, Văn Hiên đứng từ trên xuống dưới đánh giá Văn Uyển Nhi, thấy nàng khóc còn trung khí mười phần, tim nhấc lên tận họng rốt cuộc buông xuống.

Lúc này trên mặt đất có bốn người nằm liệt dùng đan dược hồi phục, cuối cùng xem như chầm chậm đi lại, Hạ Viêm mặt căng thẳng nhìn Hạ Tâm Nghiên rồi hỏi dò Hạ Mộc tình huống của nàng.

Hạ Mộc dùng linh lực giúp Hạ Tâm Nghiên tẩm bổ chút kinh mạch mới nói: "Nội thương của tiểu thư không nhẹ, kinh mạch cũng hơi bị hao tổn, nhưng được Văn cô nương đưa cho năm nguyên đan bồi dưỡng thì nội thương rất nhanh sẽ hồi phục. Chỉ là kinh mạch bị thương tổn phải điều trị tốt hơn."

Văn Uyển Nhi đỏ mắt, vẫn luôn nhìn Hạ Tâm Nghiên. Nghe nói như vậy nàng mới hơi hơi yên tâm.

Sắc mặc Hạ Viêm một màu trắng xám, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy còn sợ, không nhịn được lên tiếng. "Tiểu thư thực sự quá kích động, người biết khi nãy nguy hiểm cỡ nào. Nếu không phải do có ngọc bội Nguyên Anh kỳ hộ thân mà lão gia luyện, người sẽ..." Hắn cảm thấy lời nói xui xẻo mới ngừng nói lại.

Lúc này Hạ Tâm Nghiên chậm rãi ngồi dậy, phát hiện không có ai bị thương lập tức khôi phục sức sống, cười nói. "Ta không phải vẫn ổn sao? Ngươi xem không phải một người cũng chẳng thiếu? Làm hỏng một pháp bảo Nguyên Anh đổi lại mạng người, bổn tiểu thư vậy mà lại hời."

Đưa tay ngắt ngọc bội bên hông, trong nháy mắt vỡ thành hai nửa. Nhìn ngọc bội trong tay, do dự một lúc liền tiện tay ném nó ở một bên.

Thư Khinh Thiển nhìn Hạ Tâm Nghiên, nở nụ cười chân thành.

"Cảm ơn ngươi, tuy rằng vừa qua đối với ngươi không vui vẻ, nhưng ta nghĩ ta cũng không hề hối hận khi đáp ứng điều kiện kia của ngươi."

"Ngươi không cần phải cảm ơn ta, trái lại ta nên cảm ơn các ngươi. Nếu không có bọn ngươi, mười mấy người chúng ta đều phải chết. Là ta cũng sai, cứu Văn Uyển Nhi cũng là đương nhiên."

Nói xong dừng một chút, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một tầng đỏ ửng, lúng túng tiếp tục nói. "Còn về lần đầu gặp mặt, tâm tình ta vốn không tốt, có chút cố ý gây hấn, giận cá chém thớt. Nay ta mong các ngươi bỏ qua."

Nói xong trên mặt tăng thêm vài vệt đỏ, càng làm rạng rỡ hơn vẻ xinh đẹp, khiến Văn Uyển Nhi đang trầm mặc không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Thư Khinh Thiển cười pha trò: "Thật không ngờ Hạ đại tiểu thư sẽ có lúc đỏ mặt, nhưng chúng ta cũng coi như không đánh không quen. Vậy chúng ta cùng nhau giới thiệu lại, ta tên Thư Khinh Thiển, là một Tán tu."

Văn Hiên cũng bước đến. "Ta tên Văn Hiên, đây là sư muội của ta, nàng tên là Văn Uyển Nhi. Hai chúng ta là đệ tử của Huyền Thanh Tông. Ta thay sư muội cảm tạ ân cứu mạng của cô nương."

Hạ Tâm Nghiên cùng Thư Khinh Thiển thấy có chút kỳ quái, Huyền Thanh Tông vốn luôn bảo bọc đệ tử, nhìn dáng vẻ hai người Văn Hiên hẳn là đệ tử chân truyền, làm sao sẽ để họ xuống núi.

Hạ Tâm Nghiên không tìm hiểu sâu, chỉ giương lên một vẻ mặt tươi cười.

"Ta tên Hạ Tâm Nghiên, hân hạnh được biết các ngươi. Ta là người của Hạ gia trong thành Tuyền Cơ."

Thư Khinh Thiển thầm than, họ Hạ chỉ có một nhà trong thành Tuyền Cơ, chính là đệ nhất thế gia, ở Tu Chân Giới là thế gia đứng hàng thứ ba. Chẳng trách Đại tiểu thư này lại thích gì làm nấy, quả là vạn ác công tử bột.

Văn Hiên và Văn Uyển Nhi đối với tình thế đại lục cơ hồ là mắt mù, không biết Hạ gia lợi hại thế nào.

Mấy người tìm một khoảng đất trống nghỉ ngơi một chút, hồi phục một chút linh lực.

Văn Uyển Nhi đi tới bên cạnh Hạ Tâm Nghiên nhẹ giọng cảm tạ, chưa nói thêm gì, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Hạ Tâm Nghiên.

"Cho ngươi."

Hạ Tâm Nghiên ngẩn ra, lập tức cười rạng ngời. "Yo, tiểu Uyển Nhi đưa cho ta vật gì tốt đây?" Một đôi mắt hoa đào sóng sánh lưu chuyển, nhìn chằm chằm khiến Văn Uyển Nhi vô cùng xấu hổ.

Tên này vẫn đáng ghét như vậy!

"Ngươi lo nhiều thật! Không muốn thì trả lại cho ta!" Nói xong liền đưa tay muốn cướp về.

"Đừng, cho rồi làm sao đòi lại chứ." Hạ Tâm Nghiên giơ một tay cầm hộp ngửa về sau tránh khỏi Văn Uyển Nhi, một tay kia nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, đè lại.

Văn Uyển Nhi vốn tức giận, bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực Hạ Tâm Nghiên, vùi mặt vào một mảnh ngập đầy mềm mại cùng hương thơm bên trong.

Khuôn mặt vốn dĩ đỏ chót nay lại càng thêm đỏ đến mức muốn phụt máu, vội vã đứng lên lắp ba lắp bắp chửi người.

"Ngươi... Ngươi tại sao đáng ghét như này!" Giậm chân thật mạnh liền xoay người chạy về chỗ Văn Hiên.

Thư Khinh Thiển tức giận nhìn Hạ Tâm Nghiên, trừng nàng một cái.

Hạ Tâm Nghiên cũng có chút ngại ngùng, xấu hổ lên tiếng. "Ta cũng không cố ý, ai biết là nàng hậu đậu."

Thư Khinh Thiển ở trong lòng quăng cho một cú lườm xem thường, Đại tiểu thư như ngươi có bao nhiêu nhàm chán, bao nhiêu ấu trĩ chứ?

"Đây là...?" Thư Khinh Thiển đột nhiên nghe thấy Hạ Tâm Nghiên kinh ngạc thốt lên. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tâm Nghiên cầm lấy hộp mở ra, vẻ mặt cả kinh đứng lên.

Thư Khinh Thiển bước nhanh tới, hỏi. "Làm sao vậy?"

Nhìn thấy trong hộp là đan dược màu xanh biếc, nàng cũng ngẩn người.

"Thế mà lại là Ly Vẫn Đan, còn là cấp bảy."

Thứ gọi là Ly Vẫn Đan, là nói dù ngươi sắp chết rồi, nó cũng sẽ dẫn ngươi trốn khỏi quỷ môn quan. Có thể để cho ngươi trùng kết Kim Đan, lại nặn ra Nguyên Anh. Chỉ cần nguyên thần còn ở lại liền có thể tiếp tục tu luyện lại thân thể. Tuy không sánh bằng sự nghịch thiên của thượng cổ Luân Hồi Đan nhưng cũng là bảo dược quý giá cứu mạng người.

Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên mặt đối mặt, đều cùng thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc và ngưng trọng. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...