(BHTT - EDIT) Tôi Yêu Cô Ấy - Bá Đạo Chủng Thái
Chương 3
"Ầm ầm ——"Chiếc minibus từ trên cầu rơi xuống biển, nước biển từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ xông vào mũi miệng nàng, cảm giác hít thở khó khăn quen thuộc lại đánh úp lần nữa, Mông An Lam kinh hoảng bỗng nhiên mở mắt.Trong nhà tối tăm và yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của nàng.Mông An Lam giơ tay mở đèn ở đầu giường lên, nhìn trần nhà tối tăm rồi xuất thần. Nàng nằm ở trên giường, trên trán, sau lưng đều vì cơn ác mộng mới nãy làm túa ra mồ hôi lạnh.Sau một lúc lâu, Mông An Lam mới phản ứng lại được, sờ sờ mồ hôi ướt đẫm trên trán, chầm chậm từ trên giường ngồi dậy, lại nhìn qua hướng cửa sổ, rèm cửa không có kéo lại, có thể nhìn thấy bên ngoài trời đã sụp tối.Là mơ.Mông An Lam cảm thấy vô cùng may mắn bản thân mình chỉ là mơ, nàng ngồi dựa ở đầu giường, cảm giác cả người mình dính dính, nhịn không được từ trên giường bò dậy, ra khỏi phòng mới phát hiện mẹ Mông đang bận rộn ở phòng bếp."An Lam, con tỉnh rồi?" Mẹ Mông nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con gái bảo bối của bà khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt như cũ, bà buông xuống mọi việc trong tay, biểu cảm toát ra đau lòng, đi qua sờ lên trán nàng."Dạ." Mông An Lam trầm thấp lên tiếng."Hạ sốt rồi." Mẹ Mông nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn hỏi: "Con còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?""Cả người rã rời, không muốn cử động lắm."Mẹ Mông vừa nghe, trực tiếp quyết định, "Vậy ngày mai lại xin nghỉ một ngày đi, con phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cơ thể khoẻ mạnh rồi hẵng đi học."Mông An Lam không có bất luận dị nghị gì với chuyện này, "Dạ, con đi phòng tắm lau người một chút trước, đổ mồ hôi nhiều có chút khó chịu.""Nhanh đi đi."Mông An Lam gật gật đầu, chầm chậm đi vào phòng tắm. Sau khi cọ rửa qua thân mình, Mông An Lam cảm thấy thoải mái mát mẻ không ít, trở lại phòng cầm điện thoại lên xem.Bây giờ đã 6 giờ rưỡi, khó trách bên ngoài trời tối đi không ít.Bất quá nàng thật sự không nghĩ tới mình có thể ngủ từ giữa trưa tới chiều tối, nàng gãi gãi gương mặt mình, nhìn thấy WeChat còn có vài người gửi tin nhắn cho mình, nàng liền bật lên xem.Tin nhắn đầu tiên là của Quan Tĩnh Thụy, hỏi mình có đỡ hơn nhiều chưa, nàng cười trả lời bản thân mình đã ổn hơn nhiều, ngày mai cũng tiếp tục xin nghỉ, để cậu ấy không cần lo lắng quá.Tin nhắn còn lại là Trang Ninh......Mông An Lam mím môi click mở nhìn, nội dung tin nhắn của cô không khác với Quan Tĩnh Thụy lắm, nàng cũng trả lời cô một tin nhắn không khác với Quan Tĩnh Thụy lắm.Vốn tưởng rằng Trang Ninh chắc phải một lúc sau mới có thể nhìn thấy tin nhắn, không ngờ chưa đến vài giây, Trang Ninh đã nhanh chóng trả lời.【 Trang Ninh 】: Không sao thì tốt.【 Mông An Lam 】: Vâng, huấn luyện buổi chiều kết thúc rồi ạ?【 Trang Ninh 】: Ừ, 5 giờ rưỡi tụi chị đã kết thúc huấn luyện, em đã ăn cơm chưa?【 Mông An Lam 】: Vẫn chưa, em mới ngủ dậy.Nói lên chuyện này, Mông An Lam còn có chút bối rối. Nghĩ Trang Ninh có khả năng sẽ mượn chuyện này trêu chọc mình, lại phát hiện cô không có ý định này.【 Trang Ninh 】: Thì ra là vậy, bảo sao em không có trả lời chị [ nhe răng ]【 Mông An Lam 】: Haha【 Mông An Lam 】: Chị ăn cơm chưa?【 Trang Ninh 】: Ăn rồi, mới vừa tắm rửa xong.Trang Ninh sờ sờ cằm, buổi chiều lúc đứng đội hình đội ngũ cô bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn chưa biết Mông An Lam là học sinh lớp mấy, cho nên lúc này cô định hỏi một câu.【 Trang Ninh 】: Đúng rồi, năm nay em học lớp mấy?【 Mông An Lam 】: Lớp mười hai.Wow, vậy chứng tỏ Mông An Lam chỉ nhỏ hơn mình có một tuổi thôi sao?Nhớ tới gương mặt non mềm phảng phất như có thể niết ra nước kia của Mông An Lam, đầu quả tim giống như bị thứ gì nhẹ nhàng lướt qua, tê tê dại dại.Trang Ninh nhịn không được chớp chớp mắt, đôi mắt đen lộng lẫy như sao trời.【 Trang Ninh 】: Vậy tháng sáu năm sau là em thi đại học rồi......【 Mông An Lam 】: Đúng vậy, cảm giác thời gian trôi qua cũng quá nhanh [ khóc to chạy đi ][ khóc to chạy đi ][ khóc to chạy đi ]【 Trang Ninh 】: Vỗ vỗ an ủi, có nghĩ ra muốn thi đại học nào chưa?Mông An Lam định trả lời đại học A, nhưng mới vừa bấm hết câu xong lại từng chữ từng chữ xóa đi, đổi thành một câu khác.【 Mông An Lam 】: Còn chưa có nghĩ ra nữa.【 Trang Ninh 】: Thì ra là vậy.【 Trang Ninh 】: Không sao cả, còn hơn nửa năm nữa, từ từ suy nghĩ cũng tốt.【 Mông An Lam 】: Ừm ừm.Trang Ninh gãi gãi gáy, khi đang định trả lời Mông An Lam, Liêu Nhạn Anh đột nhiên nói."Ai, còn có hai ngày nữa là kết thúc huấn luyện, Quốc Khánh muốn cùng nhau đi ra ngoài chơi không?"Trang Ninh và các bạn cùng phòng ở chung đã sắp nửa tháng, ở chung cũng tính là hòa hợp, Liêu Nhạn Anh hỏi như vậy, thật ra cũng muốn cùng các nàng đi ra ngoài chơi.Cô nhún vai, "Tớ sao cũng được, các cậu thì sao?"Nói xong, cô nhìn về phía Phó Hạm cùng La Lăng Doanh.Phó Hạm là nữ sinh phương nam điển hình, vóc dáng nhỏ xinh, làn da trắng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm giọng, nhìn liền khiến cho người ta thích.La Lăng Doanh thì, sinh ra đã tương đối thon thả, chiều cao tuy rằng không xuất sắc giống như Trang Ninh, nhưng cũng là vô cùng cao gầy. Nhưng là mặt mũi cô bình thường, xương gò má khá cao, nhìn kỹ còn hơi có xu hướng khắc nghiệt, làm người cảm thấy cô tựa hồ không dễ sống chung như vậy.Còn Liêu Nhạn Anh, người mà có mối quan hệ còn tính là không tồi với Trang Ninh, có thể nói là một tiểu mỹ nhân của mọi nhà, tính tình nàng hoạt bát sang sảng, nói chuyện phiếm cùng nàng cũng rất thoải mái.Phó Hạm chớp chớp mắt, mắt đen sáng lên, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với đề nghị này, "Được đó được đó, tớ còn chưa được dạo quanh thành phố A lần nào, nhân dịp Quốc Khánh này có thể chơi một bữa."Tiếng nói vừa dứt, tầm mắt của đám người Trang Ninh liền chuyển dời đến trên người La Lăng Doanh.Chỉ thấy nàng mặt không biểu tình, ngay lúc mọi người cho rằng cô định từ chối, cô lên tiếng nói: "Tớ sao cũng được, thời gian địa điểm các cậu quyết định xong nói cho tớ là được."Trang Ninh nghe vậy, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.Liêu Nhạn Anh lại buồn rầu nhíu nhíu mày, "Nhưng mà ký túc xá của chúng ta không có người địa phương ở thành phố A, xem ra ta phải đi coi hướng dẫn du lịch."Người địa phương thành phố A?Trong đầu Trang Ninh lập tức hiện lên hình ảnh Mông An Lam, lúc này mới nhớ tới bản thân mình còn chưa trả lời nàng.【 Trang Ninh 】: Xin lỗi, chị vừa mới nói chuyện với bạn cùng phòng một lát.Mới vừa gửi tin nhắn đi, liền nghe Phó Hạm nói như thế này: "Ây? Nhạn Anh tớ với cậu cùng xem đi, hai người chúng ta có thể lên một cái kế hoạch du lịch."Nói xong, Phó Hạm lúc này mới chú ý tới Trang Ninh, nghịch ngợm thè lưỡi, "A, tớ quên mất Trang Ninh, cậu có ý tưởng gì không?"Trang Ninh không có ý tưởng gì, cho nên cô lắc lắc đầu, "Tớ sao cũng được cả, các cậu quyết định là được rồi.""Vậy được." Phó Hạm gật gật đầu, cùng Liêu Nhạn Anh hứng thú bừng bừng lên mạng tìm kiếm chỗ đi chơi.Trang Ninh thấy thế không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, rũ mắt nhìn thoáng qua WeChat, thấy Mông An Lam còn chưa trả lời mình, cũng không biết là có việc bận hay là đi ăn cơm.Cô sờ sờ bông tai của mình, nhàm chán mở ra APP đọc sách, định nhìn xem quyển tiểu thuyết bách hợp mình theo dõi có cập nhật mới chưa.Ước chừng hai mươi phút sau, vừa lúc Trang Ninh đọc xong chương mới cập nhật cô mới nhận được tin nhắn của Mông An Lam.【 Mông An Lam 】: Em mới đi ăn cơm.【 Trang Ninh 】: Chị đoán được [ đáng yêu ]【 Trang Ninh 】: Đúng rồi, bạn cùng phòng của chị định ra ngoài chơi hôm Quốc Khánh, nhưng ký túc xá không có người địa phương, muốn hỏi em một chút xem có đề cử chỗ nào không?Đề cử sao?Mông An Lam nghĩ nghĩ, nói hết cho Trang Ninh mấy khu trung tâm thương mại và địa điểm du lịch mà mình cảm thấy không tệ lắm, Trang Ninh vừa nhìn vừa ghi nhớ, định một lát nữa nói lại cho Liêu Nhạn Anh.Cuối cùng, Mông An Lam còn hỏi Trang Ninh là người ở nơi nào.【 Mông An Lam 】: Chị là người ở đâu vậy?【 Trang Ninh 】: Thành phố B.【 Mông An Lam 】: Vậy cách thành phố A cũng không xa, tại sao lại muốn đến đại học A học vậy?Nói đến chuyện này, mặt Trang Ninh lộ vẻ xấu hổ, thật sự là rất ngại nói ra, nhưng cô nghĩ nghĩ, vẫn là nói cho Mông An Lam.【 Trang Ninh 】: Ừmmmmmm【 Trang Ninh 】: Chị nói ra em đừng cười chị đó......Mông An Lam ngơ ngác, không rõ vì sao Trang Ninh lại cảm thấy mình sẽ chê cười cô.【 Mông An Lam 】: Dạ, chị nói đi.【 Trang Ninh 】: Ừ......【 Trang Ninh 】: Chị rất thích những thành phố ven biển, lại không biết từ chỗ nào nghe nói ký túc xá đại học A đều có cảnh biển, cho nên......【 Mông An Lam 】: Cho nên chị liền tới đây?Mông An Lam nhưng thật ra không biết lý do Trang Ninh tới đại học A cư nhiên lại là cái này.Bất quá ký túc xá cảnh biển gì đó, vẫn là đừng nghĩ nhiều.【 Trang Ninh 】: Đúng......[ u linh ][ u linh ][ u linh ]【 Mông An Lam 】: [ bật cười.JPG]【 Trang Ninh 】: Làm sao vậy? Có phải cảm thấy chị thật ngốc hay không? [ u linh ][ u linh ][ u linh ]【 Mông An Lam 】: Không có nha, chỉ là cảm thấy chị thật đáng yêu nha, cư nhiên lại có cái ý tưởng này.Trang Ninh là lần đầu tiên được người khác khen đáng yêu, gương mặt trắng nõn từ từ thêm một tầng ửng đỏ hơi mỏng, mắt đen cất giấu một tia thẹn thùng.【 Trang Ninh 】: Chị đáng yêu hả?【 Mông An Lam 】: Rất đáng yêu nha.Mông An Lam một bên trả lời một bên gật gật đầu, vì phát hiện được một mặt khác của Trang Ninh mà cảm thấy vui sướng.【 Trang Ninh 】: Cảm ơn.【 Trang Ninh 】: Em cũng rất đáng yêu.【 Mông An Lam 】: [ thẹn thùng ]Khóe mắt đuôi lông mày của Mông An Lam đều là ý cười, cho nên hai người các nàng đây là đang khen nhau công nghiệp sao?【 Trang Ninh 】: [ moah moah.JPG]【 Mông An Lam 】: [ trái tim ]Trò chuyện như vậy cùng Trang Ninh trong chốc lát, tâm tình nặng nề bởi vì làm ác mộng của Mông An Lam cuối cùng cũng hòa hoãn không ít.【 Trang Ninh 】: A, đúng rồi, Quốc Khánh em được nghỉ mấy ngày?Mông An Lam bị hỏi như vậy, cẩn thận hồi tưởng một chút ký ức của mình đời trước, sau khi tìm được đáp án rồi mới trả lời Trang Ninh.【 Mông An Lam 】: Năm ngày.【 Mông An Lam 】: Bất quá sẽ có rất nhiều bài tập.Đời trước Quốc Khánh hồi năm ba ấy, mỗi ngày cơ hồ Mông An Lam đều rong chơi ở giữa đại dương đề thi, nhớ lại liền cảm thấy mệt mỏi.Trang Ninh cũng đã từng trải qua, vừa đồng tình Mông An Lam rất nhiều vừa thấy có chút may mắn, may mắn bản thân mình không bao giờ làm bạn với đại dương đề thi nữa.【 Trang Ninh 】: Đáng thương.【 Trang Ninh 】: Nhịn một chút đi, sang năm liền giải thoát.Mông An Lam nhìn ra tâm trạng may mắn của Trang Ninh giữa những hàng chữ, nhoẻn miệng cười.Tuy rằng năm cuối này là một năm vất vả, nhưng là nàng còn chưa có quên hết kiến thức hồi cấp ba, thậm chí đề thi đại học nàng còn nhớ được mang máng, cho nên Mông An Lam cảm thấy, một đời này cuộc sống năm cuối của nàng có lẽ có thể trải qua nhẹ nhàng một ít.