(BHTT - EDIT) Tôi Yêu Cô Ấy - Bá Đạo Chủng Thái

Chương 1



"37.9℃, sốt nhẹ."

Cô bác sĩ đeo mắt kính lấy nhiệt kế từ trong tay thiếu nữ với sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên giường. Giơ lên nhìn, nói ra chính xác số độ ở bên trên, chợt rũ mắt nhìn thoáng qua thiếu nữ với khuôn mặt tinh xảo đang không biết hồn bay đi nơi nào.

"Em còn chỗ nào không thoải mái không?"

Thiếu nữ ngơ ngẩn ngồi ở trên giường bệnh, chưa kịp phản ứng lại, vẫn là cô bạn bên cạnh dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay nàng, nàng mới chợt hoàn hồn, bối rối nhìn về phía cô bác sĩ trẻ tuổi này, "Xin lỗi cô, em thất thần."

Cô bác sĩ cũng không thèm để ý, lại tiếp tục hỏi lần nữa, "Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Mông An Lam nghe vậy rũ mắt nhìn xuống đôi giày vải trên chân mình, biểu cảm tựa hồ có chút hoảng hốt, "Cảm giác ngực khó chịu, đầu cũng còn có chút choáng váng."

Cùng với đó còn có cảm giác hít thở khó khăn bao phủ toàn thân khi nhắm mắt lại, nhưng mà nàng vẫn chưa nói ra, bởi vì nàng chuyện mà nàng đã trải qua thật sự là quá sức tưởng tượng.

Rõ ràng một giây trước nàng còn đang bị liên luỵ vào một vụ bắt cóc, bọn bắt cóc nổi cơn điên lái xe lao xuống biển, muốn kéo hết bọn họ cùng nhau xuống địa ngục. Ngay trong khoảnh khắc rơi xuống biển đó, nàng có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khi ở ranh giới của cái chết. Mà ngay ở một giây sau, nàng mở mắt ra liền phát hiện bản thân quay về một năm trước, cái năm mà tất cả mọi thứ đều chưa xảy ra.

Cô bác sĩ nghe vậy, liếc nhìn nàng một cái, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, sắc mặt đúng là có thể dùng hai chữ khó coi để hình dung, cô hơi hơi mím môi, nhưng lại tin lời nàng nói là thật.

"Muốn nghỉ ở phòng y tế hay là xin về nhà nghỉ?"

Cô bác sĩ nói khiến ánh mắt của Mông An Lam ngừng một chút, chần chờ một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: "Em có thể xin về nhà không?"

Cô bác sĩ có vẻ rất dễ tính, "Nếu em muốn, cô có thể viết cho em một tờ giấc xác nhận."

Mông An Lam lập tức quyết định, "Em muốn xin về nhà."

Hiện tại trạng thái này của nàng không thích hợp để tiếp tục ở lại trường học, nàng phải từ từ tiếp nhận chuyện bản thân mình trọng sinh.

"Được." Cô bác sĩ lên tiếng, quay về bàn làm việc của mình viết cho nàng khai một tờ giấy xác nhận.

Lúc này cô bạn bên cạnh Mông An Lam nhịn không được nói: "An Lam, cậu không sao chứ?"

Mông An Lam liếc nhìn nàng một cái, cô bạn này tên là Quan Tĩnh Thụy, là bạn ngồi cùng bàn của nàng hồi cấp 3, tính cách hoạt bát rộng rãi, quan hệ của hai người cũng không tồi. Một năm sau hai người vì đăng ký nguyện vọng đại học khác nhau, trời nam đất bắc, nhưng vẫn còn duy trì liên lạc trên Wechat.

Lúc này có thể nhìn thấy Quan Tĩnh Thụy hồi cấp 3 một lần nữa, trong lòng Mông An Lam xúc động vạn lần.

"Tớ không sao."

Tâm trạng Quan Tĩnh Thụy thả lỏng không ít, cuối cùng còn nói: "Để xíu nữa tớ đi theo cậu gặp cô chủ nhiệm nha."

"Ừ."

Ở Nhất trung, học sinh ở trường học muốn nghỉ bệnh về nhà, không chỉ cần giấy xác nhận của phòng y tế còn phải được giáo viên chủ nhiệm lớp phê chuẩn giấy xin phép nghỉ, cho nên lát nữa Mông An Lam lấy được giấy xác nhận của cô bác sĩ xong, nàng còn phải đi văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm.

"Rồi." Cô bác sĩ giơ tờ giấy xác nhận lên, sau đó đưa cho Mông An Lam.

Mông An Lam đi qua nhận lấy, "Cảm ơn cô."

"Không có gì." Cô bác sĩ nói xong, ánh mắt lười biếng dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Mông An Lam, tốt bụng nói: "Sắp thi đại học rồi, phải chú ý sức khỏe nhiều hơn."

Mông An Lam hơi giật mình, sau khi lấy lại được tinh thần thì cúi đầu cảm ơn cô bác sĩ, "Cảm ơn cô."

"Đi đi." Cô bác sĩ vẫy vẫy tay.

Mông An Lam gật gật đầu, đi theo Quan Tĩnh Thụy cùng nhau đến văn phòng.

Có tờ giấy xác nhận này, hơn nữa khuôn mặt tái nhợt của Mông An Lam không giống giả vờ, Mông An Lam rất nhanh đã xin được giấy xin nghỉ. Nhẹ nhàng từ chối đề nghị gọi phụ huynh qua đón của giáo viên chủ nhiệm, Mông An Lam một mình đeo cặp sách đi ra khỏi trường học.

Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời xanh thẳm, tự nhiên lại nhớ tới cảm giác hít thở không thông khi rơi vào trong biển bị bao vây trong nước biển xanh thần bí khó lường, sắc mặt nhất thời tái nhợt đến đáng sợ, thậm chí nàng còn dùng tay siết chặt cổ áo sơ mi của mình, thở hổn hển từng cơn từng cơn.

Mông An Lam biết bản thân mình có ám ảnh với việc bị nước biển bao vây đến kề cận tử vong ở đời trước, cho nên khi bản thân mình vô tình nhớ tới khoảnh khắc ấy cảm giác sợ hãi này sẽ giống như cỏ dại sau cơn mưa lan tràn ở sâu trong nội tâm của chính mình.

Nàng nghĩ nàng cần một thời gian rất dài mới có thể khắc phục được nỗi sợ hãi này.

Rốt cuộc thì mọi chuyện đều đã trôi qua, nàng không thể cứ tiếp tục ở mãi trong quá khứ tuyệt vọng đó.

Mông An Lam rũ mắt xuống, lông mi đậm dài giấu đi phức tạp nơi đáy mắt nàng.

Nàng đứng ở ven đường, gọi một chiếc taxi. Khi tài xế hỏi nàng muốn đi chơi chỗ nào, nàng hơi hơi giật mình, ma xui quỷ khiến nói ra địa chỉ của đại học A.

Động cơ khởi động, Mông An Lam lấy cái điện thoại đang tắt nguồn trong cặp sách mình ra. Khởi động máy mở khóa cũng chỉ mất vài phút, ngay khi trên màn hình xuất hiện ngày tháng năm giờ phút, nàng hoàn hoàn toàn toàn ngơ ngẩn.

Ngày 28 tháng 9 năm 2016 10:37.

Lúc này bản thân nàng còn đang học cấp 3, còn chưa thi đậu đại học A, cũng chưa gặp được Trang Ninh mà bản thân yêu sâu đậm.

Nhớ tới Trang Ninh, hốc mắt Mông An Lam bỗng dưng nóng lên, chưa bao giờ nghĩ tới lần thẳng thắn đó sẽ trở thành lần cuối cùng gặp mặt.

Nàng không nhịn được mà dùng mu bàn tay che đi hốc mắt đỏ bừng của mình, không để cho tài xế đằng trước phát hiện ra.

......

Khi Mông An Lam đứng trước cổng lớn của đại học A lần nữa, thần sắc có chút hoảng hốt. Cuộc sống ở đại học A kiếp trước như những thước phim lướt qua ở trong đầu, bất giác nàng đã đi vào cổng đại học A.

Hiện tại đang vào cuối tháng 9, đúng là lúc đại học A huấn luyện quân sự cho tân sinh viên. Mông An Lam còn chưa có dạo đến sân thể dục, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu của tân sinh viên, cùng với tiếng hỗn loạn sau khi được giải tán đội ngũ.

Mông An Lam lui về bên đường mấy bước, tránh khỏi đoàn sinh viên đông đúc đang chạy về phía căn tin, tầm mắt nhìn qua từng khuôn mặt hoặc đen hoặc trắng, tràn ngập hơi thở thanh xuân, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cổ phức tạp khó có thể miêu tả được.

Nàng lang thang không có mục tiêu du đãng ở trong đám người, chợt một khuôn mặt quen thuộc ánh vào trong mắt, lông mày đậm dài, mắt như sao trời, Mông An Lam chợt cứng đờ, trong khoảnh khắc tầm mắt hai người đan chéo nhau, phảng phất như thời gian đều ngừng chuyển động. Ánh sáng tản ra, cơ hồ mọi người, kiến trúc đều trở thành bối cảnh, ảm đạm không ánh sáng, chỉ có một mình cô, cứ như mang theo hào quang, ánh ánh rực rỡ.

Trong lòng Trang Ninh nhảy lên, theo bản năng nhìn quanh trái phải một cái, phát hiện tầm mắt Mông An Lam từ đầu đến cuối đều dừng lại ở trên mặt cô.

Cô lại lần nữa nhìn qua đi, chỉ thấy nữ sinh cách đó không xa tuy rằng khuôn mặt tái nhợt, nhưng khuôn mặt tinh xảo của nàng lại khiến người ta không thể bỏ qua. Hơn nữa nàng mặc đồng phục của một trường cấp 3 ở thành phố A, sơ mi trắng, váy dài màu đen, chỗ cổ áo còn có một chiếc nơ bướm màu đỏ, thanh xuân dào dạt, đồng thời cũng không khó để nhìn ra nữ sinh này là một học sinh còn đang học cấp ba.

Nhưng mà hôm nay không phải là thứ tư sao? Học sinh lúc này không phải là đang trong giờ học à, tại sao lại xuất hiện ở sân trường của đại học A?

Lúc Trang Ninh miên man suy nghĩ, tâm tình của Mông An Lam - người vẫn luôn dính ánh mắt lên người Trang Ninh - là phức tạp khó nén được, nước mắt lặng yên không một tiếng động hội tụ ở trong hốc mắt, ào ạt rơi xuống giống như trân châu, càng ngày càng nặng , đến cuối cùng đã y như vỡ đê lũ lụt, không thể ngăn chặn.

Trang Ninh hoàn hoàn toàn toàn luống cuống, không rõ vì sao một nữ sinh đang rất bình thường lại khóc nhiều như thế. Cô là người không thể chịu được nữ sinh khóc nhất, hơn nữa Mông An Lam im lặng khóc thút thít trông càng có vẻ vô cùng bi ai, Trang Ninh nhịn không được mà bước về phía nàng.

"Em, em có sao không?"

Hai mắt Mông An Lam đẫm lệ mông lung nhìn Trang Ninh mặc quân phục, cho dù là phong cách này, cũng khó che đậy được khí chất ôn hoà của cô.

Nàng không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt của mình và Trang Ninh, nước mắt lại cuồn cuộn không ngừng trào ra từ hốc mắt. Nàng nức nở, cuối cùng vẫn không thể nói ra được một từ hoàn chỉnh.

Mông An Lam khóc như hoa lê dính hạt mưa, không chỉ xúc động đến trái tim Trang Ninh, còn làm cho những tân sinh viên đang vội vàng chạy đến căn tin ăn cơm cũng chú ý tới tình huống bên này, càng có những sinh viên nữ chưa biết rõ nguyên nhân sôi nổi dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm Trang Ninh.

Trang Ninh không khỏi cảm thấy bối rối cực độ, vội vàng nắm tay Mông An Lam, đưa nàng đi đến một chỗ yên lặng ngồi xuống. Cô thật cẩn thận nhìn qua Mông An Lam còn đang nức nở, đột nhiên cảm thấy nàng trắng trắng, nho nhỏ, nhìn vô cùng khiến người ta thấy trìu mến.

Tim Trang Ninh giống như bị cái gì đó chạm vào, mềm mại đến kỳ cục, nhưng mà cô không có quên chuyện chính, chỉnh chỉnh lại biểu cảm, lại hỏi lần nữa: "Em bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Vì sao lại khóc?"

Ba câu liên tiếp hỏi đến Mông An Lam ngây ngốc, lúc này Trang Ninh còn chưa quen biết mình, nàng làm sao có thể nói cho Trang Ninh những chuyện đã xảy ra đây?

Nàng dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, lắc đầu, không nói gì.

Trang Ninh thấy thế, nhìn nàng mặc đồng phục, đang trong giờ đi học lại xuất hiện ở sân trường đại học A, chẳng lẽ là ở trường học bị bắt nạt?

Nghĩ như thế, cô thử hỏi: "Em ở trường học gặp phải chuyện gì không tốt sao?"

Mông An Lam lại lắc đầu lần nữa, lúc này mới nhớ ra vốn dĩ nàng nên đi về nhà, nhưng ma xui quỷ khiến lại đi tới đại học A. Nàng ngước mắt trộm nhìn qua Trang Ninh, dung nhan vẫn là ôn hoà đẹp đẽ trước sau như một, thậm chí còn trẻ hơn vài phần, vô tình chọc cho tim người rung động.

Nàng mím môi, thu hồi ánh mắt, "Cảm ơn chị."

Tiếng nàng thấp thấp, còn mang theo khàn khàn do vừa mới khóc.

Trang Ninh thấy nàng không muốn nói cho mình, cũng không tiếp tục hỏi. Nhưng nghĩ đến bộ dạng khóc thương tâm muốn chết vừa nãy của nàng, ma xui quỷ khiến đọc số điện thoại của mình ra.

Mông An Lam mờ mịt nhìn về phía Trang Ninh, hốc mắt còn đỏ rực, vẫn còn mang theo vài phần cảm giác đáng thương.

Trang Ninh bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, sờ sờ bông tai bên tai phải của mình, "Đây là số điện thoại của chị, nếu em không ngại thì có thể thêm WeChat của chị, nếu gặp khó khăn thì có thể tới tìm chị."

Tuy rằng khả năng cao là cô không trợ giúp được quá nhiều cho nàng, nhưng vẫn không hiểu nổi mà muốn nói phương thức liên hệ của mình cho nàng.

Mông An Lam ngừng trong chốc lát, yên lặng lấy điện thoại của mình từ trong cặp ra, đưa cho Trang Ninh.

Trang Ninh thấy thế liền hiểu rõ, nhanh chóng nhấn mở WeChat của Mông An Lam, dùng tài khoản của nàng thêm WeChat của mình.

"Chị tên Trang Ninh, sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn." Trang Ninh cười nói, bông tai phải ở dưới ánh nắng phản chiếu rực rỡ lấp lánh.

Nụ cười của cô không chỉ lay động mắt Mông An Lam, còn sưởi ấm trái tim nàng.

"Mông An Lam."

Giờ này phút này, các nàng lại quen biết nhau lần nữa.

Sau này, cũng cần chị giúp đỡ nhiều hơn.

Mông An Lam hoảng hốt nghĩ, bên môi bỗng dưng nở rộ một nụ cười, như hoa nở giữa đông tuyết, ý xuân dạt dào.

Nụ cười này lại ngoài ý muốn câu đi trái tim của Trang Ninh, mê hoặc mắt cô.

—————————————————————

Ở đây mình nói trước một chút, bên Trung xưng hô chỉ có ta - ngươi, không phân biệt rõ như bên mình nên khúc sau sẽ có một đoạn hơi cấn xíu nếu bạn đọc xưng hô tiếng việt nhé. Đoạn nào thì ở ngay chương sau nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...