[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 24: Phim điện ảnh
Chương 24: Phim điện ảnh
Tần Tranh rất hận. Cô hận chính mình, hận chính mình đến tận bây giờ vẫn bận lòng vì từng hành động cử chỉ của Vân An. Cô gạt tay Vân An ra, quay đầu đi, cổ họng như bị nhét bông, nuốt không trôi mà nhổ cũng chẳng ra, không thể thốt nên lời.Vân An đối diện với đôi mắt rưng rưng của cô, động tác khựng lại. Tay Vân An bị gạt đi, Tần Tranh không dùng nhiều sức, nhưng nàng lại cảm thấy rất đau. Mu bàn tay đau, cổ tay đau, cánh tay càng đau hơn. Cơn đau lan vào tận xương tủy, cả người nàng đứng bất động tại chỗ.Nhà sách phía đối diện có tiếng vọng ra: "Nè, cô bé, sách với thẻ của em này!"Tần Tranh hoàn hồn, quay đầu đi ra ngoài. Cơ thể Vân An phản ứng nhanh hơn cả não, cái ô vẫn luôn che trên đầu Tần Tranh. Đến cửa, Tần Tranh mới nói: "Xin lỗi ạ."Nhân viên cửa hàng lẩm bẩm: "Sao thế em?"Tần Tranh đáp: "Vừa rồi có chút chuyện ạ."Nhân viên cửa hàng gật đầu, cũng không nói gì thêm. Tần Tranh ôm sách quay người lại, thấy Vân An đã cầm lấy cái ô kia. Cô đưa tay định nhận lại, nhưng Vân An không đưa cho cô. Tần Tranh ngước mắt lên, Vân An vẫn có thể thấy vành mắt đỏ hoe và hơi nước sâu trong mắt cô.Lần này, Vân An không hỏi Tần Tranh tại sao nữa, dù sao thì mấy ngày nay, những câu hỏi của nàng, Tần Tranh chưa từng trả lời một lần nào.Tần Tranh thấy Vân An không đưa ô, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"Vân An tiến lại gần Tần Tranh một bước, giương ô che trên đỉnh đầu cô. Tần Tranh thấy Vân An đến gần, cô nhoài người định lấy cái ô ở tay kia Vân An, ánh mắt khẽ lướt qua, thấy bờ vai đến sau eo nàng đều đã ướt sũng. Vân An mặc đồ tối màu, cô đứng gần mới thấy những vệt nước thấm ướt trên áo.Tần Tranh ngẩng đầu, cái ô vẫn luôn nghiêng về phía cô.Cô không nhớ đã bao nhiêu lần nghe câu nói đó, tình yêu là chiếc ô nghiêng. Giờ phút này, nó đã được cụ thể hóa.Trớ trêu thay, lại đúng vào lúc này.Tần Tranh không giành cái ô kia với Vân An nữa, mà đứng thẳng người dậy, đẩy nhẹ cái ô đang nghiêng về phía mình sang phía Vân An một chút. Dưới tán ô, hai người nhìn nhau, Tần Tranh cúi đầu: "Điện thoại sửa xong rồi à?"Vân An nói: "Chưa, mình vừa đi vệ sinh."Tần Tranh gật đầu.Vân An vẫn không nhịn được, hỏi cô: "Sao cậu lại ra đây?"Tần Tranh thành thật đáp: "Tìm cậu."Tìm nàng, nên bất chấp tất cả, quên cả việc mang ô sao?Vì câu trả lời này của Tần Tranh, tim Vân An đập nhanh mấy giây, niềm vui khó tả vỡ òa. Thái độ lúc tốt lúc xấu của Tần Tranh khiến nàng như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc thì lên trời, lúc lại xuống đất. Giờ phút này, trái tim nàng như đang ngâm mình trên mây, nhẹ bẫng.Vì tim đập quá nhanh, giọng nàng cũng trở nên mềm mại: "Không cần tìm mình đâu, mình về ngay mà."Tần Tranh nghe câu nói này của nàng, khẽ cười.Hai người đứng đối diện nhau, từ trong nhà sách vọng ra tiếng gọi: "Tranh Tranh! Vân An!"Giọng nói rất quen tai, Tần Tranh ló đầu qua vai Vân An, trông thấy Thời Tuế đang đứng ở cửa.Thời Tuế thấy ánh mắt cô nhìn sang, vẫy tay chào.Tần Tranh cũng cười.Vân An quay người lại, Thời Tuế cười nói: "Đúng là hai cậu thật này, đang làm gì thế?"Tần Tranh nói: "Ra ngoài mua ít sách."Thời Tuế nói: "Mình cũng vậy." Cô ấy ngáp: "Buồn ngủ chết mất, hai cậu mua xong chưa?"Tần Tranh gật đầu: "Mua xong rồi, nhưng cậu ấy vẫn đang đi sửa điện thoại."Thời Tuế hỏi: "Điện thoại bị hỏng sao?"Tần Tranh nói: "Vào nước rồi."Thời Tuế nói: "Vào nước thì phiền lắm. Vậy giờ hai cậu đang chờ điện thoại à?"Tần Tranh gật đầu.Thời Tuế hỏi: "Phải chờ bao lâu nữa?"Tần Tranh nhìn về phía Vân An.Vân An nói: "Còn khá lâu nữa."Vân An tưởng nói vậy thì Thời Tuế sẽ đề nghị rời đi trước, không ngờ cô ấy lại mừng rỡ nói: "Vậy chẳng phải bây giờ hai cậu không có gì làm sao?"Tần Tranh nhìn cô ấy, dự cảm không lành: "Cậu muốn làm gì?""Xem phim chứ sao!" Thời Tuế nói: "Đi thôi, mình mời hai cậu xem phim."Tần Tranh:...Cô nhìn Vân An.Dùng ánh mắt ra hiệu bảo Vân An đi, nhưng thái độ Vân An lại khác hẳn mọi khi, nàng nói: "Được thôi."Tần Tranh:...Làm gì vậy!Vân An đang làm gì vậy!Vân An biết Thời Tuế muốn xem phim gì. Bộ phim tên là 'Lưng đối lưng', kể về một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, vì công việc nên chuyển đến một căn hộ gần công ty. Sau khi chuyển vào, một loạt sự kiện kỳ quái xảy ra, lạ lùng nhất chính là buổi tối trước khi đi ngủ, cô luôn nghe thấy tiếng gõ cửa. Vì chuyện này, thần kinh cô gần như suy nhược. Cô cũng đã đến bệnh viện khám, bác sĩ nói có thể do áp lực quá lớn, chứ cơ thể không có vấn đề gì. Cô gái trở về căn hộ, để tìm ra kẻ chơi khăm, nửa đêm cô không ngủ mà ngồi rình ở cửa. Kỳ lạ là, cô rình liên tục bốn năm ngày đều không có tiếng gõ cửa, nhưng vừa về giường ngủ thì tiếng gõ lại xuất hiện.Cùng lúc đó, cô còn mơ thấy một người phụ nữ luôn ngồi bên giường nhìn mình chằm chằm, mái tóc dài bay phất phơ, lướt qua mặt cô. Mỗi lần cô gái giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng đều là vào khoảng hơn 3 giờ sáng.Cuối cùng cô không chịu nổi, ép chủ nhà nói ra sự thật. Chủ nhà mới lắp bắp kể với cô rằng, trong nhà từng có người chết, khi người phụ nữ đó được phát hiện, thi thể bị giấu dưới gầm giường.Vậy nên tiếng cô nghe thấy mỗi đêm không phải tiếng gõ cửa.Mà là tiếng gõ giường.Cô gái suýt chút nữa ngất đi, vì chuyện này mà dọn nhà, nhưng oan hồn đã để mắt tới cô, kết cục là cô gái giúp người phụ nữ kia báo thù.Vân An biết bộ phim này là vì Thời Tuế đã năn nỉ Vương Hiểu Nặc đi xem cùng không chỉ một lần. Cuối tuần trước, Thời Tuế một mình đến rạp chiếu phim, toàn bộ rạp xem bộ phim này chỉ có ba người, hai người kia ôm chặt lấy nhau, Thời Tuế thấy cảnh kinh dị liền chạy một mạch về nhà. Sau đó, cô ấy năn nỉ Vương Hiểu Nặc cả tuần mà Vương Hiểu Nặc vẫn không gật đầu.Thời Tuế cũng đã hỏi Tần Tranh, nhưng Tần Tranh sợ phim kinh dị, lập tức từ chối. Mối quan hệ giữa Vân An và Thời Tuế không thân thiết lắm, Thời Tuế vốn có thể nhờ mối quan hệ với Tần Tranh để rủ Vân An đi cùng, nhưng nếu chỉ có hai người thì hình như hơi ngại, nên cô ấy không hỏi Vân An.Nhưng Vân An biết.Vân An cúi đầu.Thời Tuế quét sạch vẻ uể oải lúc vừa từ nhà sách ra, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Nghe Vân An nói được, sợ Tần Tranh đổi ý, cô ấy lập tức bảo: "Mình đi mua vé xem phim đây!"Tần Tranh cũng không kịp gọi Thời Tuế lại. Nhìn bóng lưng vui vẻ của cô ấy, Tần Tranh lại bất đắc dĩ cười.Vân An nói: "Vậy mình đi mua ít đồ uống."Tần Tranh gật đầu, vừa quay lại cô đã thấy tấm poster khổng lồ của rạp chiếu phim. Tông màu tối đen, một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp với khuôn mặt nghiêng đầy máu, ánh mắt hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào gầm giường.Chỉ nhìn poster thôi.Da đầu cô đã tê rần.Tần Tranh cố tỏ ra bình tĩnh, hít sâu, nhưng cô thỉnh thoảng lại gãi cổ, dùng vài động tác nhỏ để che giấu sự căng thẳng.Trong tất cả các thể loại phim.Cô thích nhất là phim hài, xem đi xem lại cũng là phim hài, tiếp đó là phim hành động và phim tình cảm thanh xuân. Số lần xem phim kinh dị chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước kia, cô đương nhiên không tin trên đời có ma, nhưng bây giờ—Khó nói lắm.Trước đây Tần Tranh xem tóm tắt phim, còn thấy có ma đi theo người khác thông qua việc xem phim.Thật sự không hiểu sao Thời Tuế lại thích xem phim kinh dị.Tần Tranh hít sâu hai cái. Sau khi Vân An quay về, cô lại đi vệ sinh một lần nữa, sợ tới lúc xem được nửa chừng, cô không dám một mình đi vào nhà vệ sinh. Thời Tuế mua vé xong thì thấy hai người đi ra, cô ấy hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng: "Trùng hợp ghê, vừa đúng mười phút nữa có một suất! Mình mua ghế ở giữa, tầm nhìn cực tốt."Tần Tranh...Cũng không cần tốt đến thế.Hiệu ứng âm thanh kinh dị vòm lập thể, cô tức đến bật cười.Thời Tuế nhận lấy đồ uống Vân An đưa, nói: "Cảm ơn nha."Thời Tuế và Vân An quả thật không thân thiết, thực tế thì trong lớp cũng chẳng có mấy người thân với Vân An. Vân An là học sinh chuyển đến vào đầu học kỳ. Bảo rằng tính cách Vân An không tốt thì cũng không phải, tính cách nàng rất ổn, hỏi gì đáp nấy, đối với ai cũng rất hòa đồng. Nhưng trớ trêu là, chính cái sự với ai cũng hòa đồng này lại khiến Vân An chẳng thân thiết hơn với người nào cả.Quan hệ giữa Vân An và mọi người dường như chỉ là xã giao đơn thuần.Ngoại trừ Tần Tranh và Khương Nhược Ninh.Tần Tranh thì là vì hai người ở cạnh nhà nhau, nên cùng đi cùng về, rất bình thường. Còn Khương Nhược Ninh, đoán chừng là vì mối quan hệ với Tần Tranh mà cũng trở nên thân thiết với Vân An. Thời Tuế thật ra khá thích tính cách điềm đạm của Vân An, nhưng khi đối mặt với Vân An, cô ấy cũng không biết nói gì thêm, buôn chuyện với nàng cũng thấy có gì đó lạc quẻ.Vì vậy lúc chọn chỗ ngồi, cô ấy chọn ngồi cạnh Tần Tranh.Tần Tranh ngồi giữa, bên trái là Thời Tuế, bên phải là Vân An.Bộ phim chưa bắt đầu, Thời Tuế uống một hớp đồ uống nóng, nói: "Nghe nói bộ phim kinh dị này kịch tính lắm, hình ảnh vô cùng sống động, lát nữa cậu đừng sợ nhé!"Tần Tranh:...Đã sợ rồi.Tần Tranh chạm tay vào ly đồ uống. Vân An mua toàn đồ nóng, đưa cho cô một ly sữa nhạt, mùi sữa thơm rất đậm đà, vị không quá ngọt, trước kia Tần Tranh rất thích uống loại này. Cô không chạm vào ly đồ uống, mà chạm phải tay Vân An.Trong rạp tối đen như mực, tay Vân An không đặt trên ghế mình, mà đặt trên thành ghế của Tần Tranh. Tần Tranh nghiêng đầu.Vân An bị cô chạm vào, cũng quay đầu lại.Màn hình lớn tối sầm lại, tối đến mức Tần Tranh không nhìn thấy ánh mắt của Vân An, nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay lại nóng rẫy. Vân An nắm lấy tay cô. Tần Tranh sững người, bên cạnh còn có Thời Tuế nữa chứ, đâu phải Khương Nhược Ninh.Sao nàng dám!Tần Tranh rút tay về, lần này Vân An không nắm chặt lắm, Tần Tranh dùng sức quá mạnh, nửa người nghiêng về phía Thời Tuế. Thời Tuế đang uống đồ uống nóng, thấy người cô đổ về phía mình, vội đưa một tay ra đỡ. Vai Tần Tranh đập vào người Thời Tuế, cô quay đầu: "Xin lỗi."Giọng nói gần như là nghiến răng mà ra.Thời Tuế không nhận ra, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui có người xem phim cùng, vội nói: "Không sao đâu."Tần Tranh ngồi thẳng dậy, không quên quay đầu lườm Vân An.Vân An cảm nhận được ánh mắt của cô, nhích lại gần cô hơn. Âm thanh mở đầu phim vang lên, át đi giọng nói của Tần Tranh: "Cậu làm gì vậy?"Vân An nói: "Mình sợ."Tần Tranh sững sờ.Vân An lại nắm lấy tay cô, còn không quên đưa ra trước mặt Thời Tuế. Tần Tranh kinh ngạc muốn rụt tay lại, tim đập hẫng một nhịp. Vân An gọi: "Thời Tuế."Thời Tuế đang ôm ly đồ uống nóng, quay đầu lại.Trong rạp chiếu phim chỉ có sáu bảy người, ba bốn người còn lại ngồi ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng có tiếng thì thầm khe khẽ, ở giữa thì chỉ có ba người bọn họ. Thời Tuế thấy Vân An nắm tay Tần Tranh, đưa ra trước mặt mình, Thời Tuế chưa kịp nuốt đồ uống nóng trong miệng xuống thì đã sặc một cái.Vân An nói: "Mình hơi sợ, mình có thể nắm tay cậu ấy không?"Thời Tuế ngơ ngác.Cô ấy gật đầu, không để tâm: "Đương nhiên là được rồi."Tần Tranh thả lỏng tay.Thời Tuế nói: "Có gì đâu, lần trước mình đi xem phim, hai cô gái kia sợ đến mức ôm chầm lấy nhau, khỏi phải nói là sợ tới cỡ nào."Tần Tranh:...Vân An:...Thấy hai người im lặng, Thời Tuế lo họ sợ quá bỏ chạy, vội nói: "Thật ra cũng không đáng sợ lắm đâu, mình xem nhiều video tóm tắt rồi, không đáng sợ đâu."Cô ấy vừa dứt lời, màn hình đột nhiên xuất hiện một dấu tay máu, đập vào màn hình một cái "bốp"! Mấy người ngồi hàng sau như chim sợ cành cong, hét lên. Vân An quay đầu lại, trong lòng Tần Tranh có thêm một người. Hai tay Thời Tuế ôm chặt lấy cánh tay Tần Tranh, đầu dúi vào vai Tần Tranh. Tần Tranh bị Thời Tuế kéo đến mức mặt không còn biểu cảm.Vân An:...Nửa tiếng sau, Vân An dựa vào lưng ghế, một tay chống cằm, nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ của hai người bên cạnh: "Con ma nữ đó đi chưa vậy?""Chắc chưa.""Cậu nhìn xem.""Cậu nhìn đi!"Vân An liếc mắt nhìn sang, khẽ nói: "Chưa đi đâu."Hai tiếng tru tréo như ma khóc sói gào vang lên bên tai.Vân An:...Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.