[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 131+132
Chương 131: Bị thương
Không phải sợ Tần Tranh thấy, mà là sợ Tần Tranh khóc. Nàng đã hứa với Tần Tranh rằng, nàng bình an ra ngoài thì cũng sẽ vẹn nguyên trở về. Vân An đương nhiên biết Tần Tranh sẽ không để tâm việc nàng bị thương, mà nếu biết, cô chắc chắn sẽ xông đến tìm nàng. Nhưng nếu bây giờ trở về, nàng nghĩ, nàng sẽ không bao giờ đến Trường Hồ được nữa. Chỉ cần nhìn thấy Tần Tranh, nàng chắc chắn sẽ không nỡ rời xa Tần Tranh, đến lúc đó việc liên lạc với Vân Kính Thư cũng sẽ bất tiện.Ngày nào Lữ Xương Bình chưa bị bắt, thì ngày đó nàng còn nơm nớp lo sợ, đêm không thể ngủ.Trong nửa năm, nàng dưỡng tốt cơ thể, thuận tiện giúp Vân Kính Thư giải quyết nỗi lo về sau.Vân Kính Thư nói: "An An, một mình chị cũng có thể làm được."Vân An nắm lấy bàn tay đang đặt bên giường bệnh của Vân Kính Thư. Lúc trước nàng đi theo Lữ Xương Bình, chạy trốn hai năm mới nắm được cơ hội, nhưng Lữ Xương Bình còn bị chị Lam xử lý trước một bước. Nàng đương nhiên tin vào năng lực làm việc của Vân Kính Thư, nhưng nếu nàng đã có ký ức của kiếp trước, thì tại sao không đẩy nhanh tốc độ, ngăn chặn bao nhiêu tội ác còn chưa bắt đầu?Vân An nói: "Chị, em biết chị có thể, nhưng bây giờ em thế này, về cũng không có cách nào đi học được. Chị cứ để em ở lại đây với chị đi."Vân Kính Thư còn định nói gì đó, nhưng Vân An lại nói: "Chị, đã lâu rồi chúng ta không như thế này."Vân An nói rất tha thiết, Vân Kính Thư không thể nói ra những lời nhẫn tâm đó, cuối cùng nhìn Vân An: "Vậy chị nói trước, em ở bên này mọi việc phải nghe theo sự sắp xếp của chị, không được phép tự ý hành động."Vân An nói: "Dạ."Vân An ngoan ngoãn đáp lại. Vân Kính Thư bị Vân An làm cho tức cười, muốn nói em vài câu nhưng lại không nỡ. Cuối cùng hai người nói đến Tần Tranh, Vân Kính Thư hỏi: "Sao em lại thích Tần Tranh vậy?"Giọng Vân An mềm mại, nàng thì thầm: "Chị, chị mà gặp cậu ấy thì cũng sẽ thích cậu ấy cho xem."Vân Kính Thư nói: "Chị đã gặp em ấy rồi."Vân An "Ồ" một tiếng, giọng điệu tinh nghịch. Nàng liếc nhìn Vân Kính Thư: "Chị không thích cậu ấy sao ạ?"Vân Kính Thư nói: "Em ấy rất thông minh."Vân An gật đầu: "Cậu ấy là người thông minh nhất em từng gặp."Vân Kính Thư cười: "Em ấy có biết em tâng bốc em ấy thế này không?"Vân An nói: "Cậu ấy không biết đâu."Nói xong, chính Vân An cũng cảm thấy ngại ngùng, bèn bật cười thành tiếng.Vân Kính Thư nói: "Xem ra chân không còn đau nữa rồi."Vân An cúi đầu, nàng vẫn còn đau, đau âm ỉ, đau như lóc xương, nhưng những cơn đau này, không bằng nỗi đau của sự nhớ nhung. Nàng nói với Vân Kính Thư: "Chị, lần đầu tiên gặp cậu ấy, em đã cảm thấy cậu ấy rất thơm."Vân Kính Thư nói: "Em ấy dùng nước hoa gì à?"Vân An:...Nàng nói: "Không phải nước hoa."Vân Kính Thư tò mò: "Vậy là gì?"Vân An nói: "Là mùi của hoa gạo."Vân Kính Thư nhìn nàng, không nhịn được mà vạch trần: "Em yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên hả?"Vân An hiếm khi đỏ mặt, im lặng không nói.Vân Kính Thư nói: "Lần sau gặp mặt, chị sẽ giúp em nói với em ấy."Vân An nói: "Cậu ấy biết rồi mà chị."Vân Kính Thư nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vân An, cô thật sự không nỡ nhìn, bèn lắc đầu: "Không nói về em ấy nữa."Răng sắp ê hết rồi.Vân An nói: "Vậy nói về chị đi."Vân Kính Thư hỏi: "Nói về chị chuyện gì?"Vân An nói: "Chị, chị có hối hận không?"Vân Kính Thư nhìn nàng, nói: "Chị sao?"Dường như ngạc nhiên vì Vân An sẽ hỏi câu này, Vân Kính Thư do dự một lúc lâu mới lắc đầu.Vân An nói: "Không hối hận sao ạ?"Vân Kính Thư nói: "Chị chưa từng nghĩ đến vấn đề này."Vân An nhìn chị.Trong thế giới của Vân Kính Thư, có lẽ chị đã sớm đặt sinh tử ra ngoài lề. Từ khi chị rời khỏi ngôi nhà đó, chị đã coi mình như một người đã chết. Cho nên bao nhiêu năm nay, chị chưa từng liên lạc với nàng. Vân An biết, là vì Vân Kính Thư sợ có liên lạc thì sẽ có vướng bận, sợ lỡ một ngày nào đó chị không còn, nàng sẽ rất đau lòng, thậm chí không thể vượt qua.Thực tế thì ở kiếp trước, khi tận mắt chứng kiến Vân Kính Thư chết trước mặt mình, tâm lý nàng thật sự đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.Nhưng chị là chị của nàng mà.Là người chị duy nhất của nàng.Sao có thể vì không liên lạc mà cắt đứt nỗi nhớ chứ?Vân An nói: "Chị ơi."Vân Kính Thư: "Hửm?"Vân An nói: "Sau này cũng gọi điện cho em nhé."Vân Kính Thư nhìn Vân An, Vân An nói: "Được không chị?""Vân An, em lớn từng này rồi mà còn làm nũng sao?"Vân An nói: "Là Tranh Tranh dạy em đó."Vân Kính Thư:...Cứ ba câu lại không rời Tranh Tranh.Vân Kính Thư bất lực: "Chị biết rồi."Vân An cong môi, nhưng lại khẽ hít một tiếng. Vân Kính Thư căng thẳng: "Thuốc hết tác dụng rồi à?""Dạ." Trán Vân An rịn ra mồ hôi, nàng nhắm mắt lại: "Dạ không sao, đã đỡ nhiều rồi."Vân Kính Thư lau mồ hôi cho nàng, ngồi bên giường nàng mãi đến tận nửa đêm.Vốn dĩ đã nói nửa tháng có thể phẫu thuật, thế nhưng nghỉ ngơi cả tháng bác sĩ mới gật đầu. Ngày phẫu thuật, Vân An gọi điện cho Tần Tranh. Tần Tranh lo lắng: "Sao qua một tháng mới phẫu thuật vậy? Có nghiêm trọng lắm không? Tình hình chị cậu bây giờ thế nào rồi?"Vân An nói: "Bây giờ đang chờ làm phẫu thuật, không có gì khác đáng ngại."Tần Tranh nói: "Vậy phần bị bỏng của chị ấy, có nghiêm trọng không?""Trước đó có chút nhiễm trùng, giờ thì không sao rồi." Cũng là vì nhiễm trùng nên mới trì hoãn thời gian, vốn là nửa tháng, giờ thì đã một tháng. Vân An nói: "Tranh Tranh, cậu không cần lo đâu, có mình ở đây rồi. Cậu sắp có bài thi tháng, đúng không?""Ừm." Tần Tranh nói: "Thứ sáu này thi tháng."Vân An cười.Tần Tranh nói: "Đến lúc đó thi xong, mình gửi đề cho cậu."Vân An nói: "Được."Mặc dù nàng không ở trường, cũng đã nói với Tần Tranh là cần học lại một năm, nhưng mỗi ngày Tần Tranh đều gửi cho nàng hai bộ đề thi và bài tập ôn luyện. Thời gian nằm trong bệnh viện, ngoài việc gặp Vân Kính Thư ra, Vân An đều không ngừng làm đề và ôn tập. Lần kiểm tra Tiếng Anh trước, nàng thậm chí còn cao hơn Tần Tranh hai điểm. Tần Tranh nói: "Cậu về là có thể trực tiếp tham gia kỳ thi đại học luôn đó."Vân An nói: "Nếu kịp thời gian.""Không vội." Tần Tranh lại nói: "Cùng lắm thì mình đi học đại học trước."Vân An "Ừm" một tiếng.Tần Tranh nói: "Vân An, chăm sóc tốt cho chị cậu nha. Mình sẽ đợi cậu."Vân An khẽ nhắm mắt, nàng cúp điện thoại, nhìn đống đề kiểm tra đầy giường, còn có bình truyền dịch đang treo trên tay phải. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ tấp nập, mà tâm trạng nàng hơi bực bội. Điện thoại đang cầm trong lòng bàn tay rung lên, Vân An cúi đầu, thấy Tần Tranh gửi một tấm hình, là hình cô vừa chụp bản thân. Tần Tranh ngồi trong lớp, cười với ống kính. Ngón tay Vân An chạm vào bức hình, nàng trả lời Tần Tranh:【Xinh lắm.】Vai Tần Tranh bị ai đó vỗ một cái, cô quay đầu lại thì thấy là Hạ Kinh Mặc.Bài thi tháng lần trước, cô vốn định ngồi cùng bàn với Hạ Kinh Mặc, kết quả lúc chọn chỗ ngồi, Khúc Hàm lại ngượng ngùng nói: "Ngồi cạnh mình đi."Tần Tranh tò mò: "Sao cậu không để Hạ Kinh Mặc ngồi cạnh cậu?"Khúc Hàm nói: "Ngồi với cậu quen rồi."Thôi được.Tần Tranh ngồi cạnh cô ấy. Khúc Hàm nói: "Thật ra hôm đó mình nghe được chuyện cậu nói với Khương Nhược Ninh rồi."Tần Tranh thắc mắc: "Chuyện gì?"Khúc Hàm nói: "Cậu nói muốn ngồi cùng Hạ Kinh Mặc ấy."Tần Tranh còn chưa kịp giải thích là mình nói đùa, thì đã nghe Khúc Hàm nói: "Vân An không có ở đây, cậu cứ ngồi cùng mình đi."Tần Tranh: "Mình cũng có thể ngồi với Khương Nhược Ninh mà."Khúc Hàm nói: "Không phải Khương Nhược Ninh muốn ngồi cùng Thời Tuế sao?"Cũng có mắt nhìn lắm.Cô ấy đang giúp Vân An canh chừng cô sao?Mặc dù phương pháp có hơi ngốc, nhưng rất đáng yêu. Tần Tranh hưởng thụ điều đó, ngồi bên cạnh Khúc Hàm, sau đó Hạ Kinh Mặc ngồi sau hai người họ. Một tháng nay thái độ của Tần Tranh với Hạ Kinh Mặc không nóng không lạnh, lúc thì nhiệt tình, lúc thì lạnh nhạt. Đã có mấy lần khiến Khúc Hàm không nhịn được, phải hỏi: "Rốt cuộc là cậu muốn làm bạn với cậu ấy, hay là ghét làm bạn với cậu ấy?"Tần Tranh cười cười: "Cậu đoán xem."Khúc Hàm không đoán được.Hạ Kinh Mặc cũng không đoán được.Lần nào cũng vào giây phút cuối cùng trước khi sự kiên nhẫn của cô cạn kiệt, Tần Tranh lại cho cô sắc mặt tốt. Tần Tranh cười đến nỗi cong cả mày mắt, dường như vẻ mặt lạnh lùng trước đó chỉ là trò đùa. Vờn nhau một tháng trời, Hạ Kinh Mặc thậm chí đã quen với thái độ thất thường này của Tần Tranh.Rõ ràng trước đây cô ghét nhất kiểu tính cách này.Thích một người, quả nhiên sẽ khiến người ta mù quáng.Hạ Kinh Mặc vỗ vai Tần Tranh, hỏi: "Nói chuyện với ai thế?"Tần Tranh quay đầu, thấy là Hạ Kinh Mặc thì cũng không ngạc nhiên, ngước mắt nói: "Bạn."Rõ ràng cô không muốn nói nhiều, Hạ Kinh Mặc đối diện với ánh mắt trong veo và sáng ngời của cô. Tần Tranh khi không vui sẽ như vậy, khi cô vui, trong mắt sẽ có ý cười. Hạ Kinh Mặc chuyển chủ đề: "Thứ sáu thi tháng rồi, cậu ôn xong chưa?"Tần Tranh nói: "Chẳng có gì để ôn cả.""Nhưng tôi còn nhiều câu không biết làm." Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu dạy tôi đi."Cô ta nói như thể là chuyện đương nhiên, Tần Tranh cũng không từ chối: "Được thôi."Hạ Kinh Mặc mừng rỡ, vừa định hẹn Tần Tranh trước tiết tự học buổi tối ra rừng cây nhỏ ôn bài, thì thấy Tần Tranh "xoạt xoạt" đưa ba tờ đề thi cho cô, nói: "Cậu làm cái này trước đi, trước tiết tự học buổi tối tôi sửa giúp cậu."Hạ Kinh Mặc:...Cô liếc nhìn Tần Tranh, nghi ngờ cô ấy cố ý.Vẻ mặt Tần Tranh thản nhiên, ánh mắt quang minh lỗi lạc. Đối diện với ánh mắt dò xét của cô, Tần Tranh nói: "Không muốn làm thì trả lại tôi, tôi đi mấy con phố mới tìm được bộ đề này đấy."Hạ Kinh Mặc cười: "Làm chứ."Cô nhìn Tần Tranh: "Đề Tranh Tranh đưa, tôi đều làm cả."Tần Tranh đè nén lớp da gà nổi lên trên người, đối diện rồi cười với cô ta.Cả một buổi chiều, hễ rảnh là Hạ Kinh Mặc lại làm bài. Khúc Hàm trở về chỗ ngồi, thấy Hạ Kinh Mặc chăm chỉ như vậy thì nhíu mày.Hạ Kinh Mặc không thuộc tuýp người đặc biệt ham học, so với việc học, cô ta càng thích trau chuốt bản thân hơn. Nhà trường nghiêm túc buộc học sinh phải mặc đồng phục, Hạ Kinh Mặc cũng mặc, nhưng chỉ mặc trong giờ học, chứ giờ nghỉ trưa và nghỉ tối cô ta đều cởi đồng phục ra, mặc áo khoác của mình. Chúng đều là những chiếc áo khoác rất nổi bật. Hạ Kinh Mặc còn trang điểm, chỉ là lớp trang điểm quá tinh tế, đôi khi nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra được. Nhưng ngồi ngay trước mặt, muốn Khúc Hàm không nhận ra cũng khó. Lông mày đã tỉa, lông mi đã kẹp, da dùng kem che khuyết điểm, khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo, trông rất mơn mởn.Khúc Hàm tất nhiên không cảm thấy học sinh trang điểm có gì không tốt, nhưng quá chú trọng thì vẫn khiến cô cảm thấy có gì đó khó nói.Vì vậy sau khi ngồi bàn trước bàn sau, quan hệ của cô và Hạ Kinh Mặc ngược lại trở nên xa cách.Quan hệ của Tần Tranh và Hạ Kinh Mặc, lại tốt lên.Đôi khi nhìn hai người tương tác, Khúc Hàm nhíu chặt mày lại.Tần Tranh lờ đi ánh mắt của Khúc Hàm, cúi đầu tiếp tục học từ vựng, rảnh thì lại nhắn tin cho Vân An.Hạ Kinh Mặc làm ba tờ đề đến hết giờ tự học buổi tối. Lúc cô đưa cho Tần Tranh, Tần Tranh mỉm cười, nụ cười thật tâm khiến ngũ quan của cô ấy càng thêm sinh động, rạng rỡ xinh đẹp. Cô tham lam nhìn nụ cười của Tần Tranh, đột nhiên cảm thấy những con búp bê Tây mình thích từ nhỏ đến lớn, đều không sánh bằng một Tần Tranh.Nếu có thể sưu tầm thì tốt rồi.Hạ Kinh Mặc cụp mắt.Tần Tranh nói: "Về nhà tôi sửa cho cậu."Cô mải mê nhìn Tần Tranh, không nghe rõ Tần Tranh nói gì. Tần Tranh bị Khương Nhược Ninh kêu đứng dậy, đeo cặp đi qua trước mặt cô, một mùi hương thoang thoảng quấn quanh bên người Hạ Kinh Mặc. Bạn cùng bàn của cô nói: "Kinh Mặc, nhìn gì vậy?"Hạ Kinh Mặc quay đầu: "Cậu nói xem, trước đây Tần Tranh thân với ai nhất?""Vân An chứ ai." Bạn cùng bàn "À" một tiếng: "Cậu không biết đâu, học kỳ trước cậu ấy xin nghỉ rồi, không đến nữa, hình như nhà có chuyện."Hạ Kinh Mặc hỏi: "Quan hệ hai người họ rất tốt sao?""Tốt không thể tả." Bạn cùng bàn nói nhỏ: "Nghe nói hai người họ ngày nào cũng nắm tay nhau đấy."Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu ấy, còn nắm tay người khác nữa à?""Chứ sao nữa." Bạn cùng bàn nói đùa: "Trước đây mọi người đều nói hai người họ đang yêu nhau mà."Hạ Kinh Mặc gật đầu.Bạn cùng bàn hạ thấp giọng: "Cậu đừng nói là tôi nói nhé."Kể từ sau chuyện của Vu Bất Tiện, trong lớp quản lý rất nghiêm những lời đồn thổi, các bạn học sợ một lời nói không chú ý của mình bị người khác nghe được, đi mách với cô Chu. Bạn cùng bàn này khá thích Hạ Kinh Mặc nên mới chịu nói. Hạ Kinh Mặc gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn."Bạn cùng bàn xua tay, đeo cặp chuồn mất.Ra ngoài, Tần Tranh đẩy xe đạp đi cùng Khương Nhược Ninh, bên cạnh còn có Thời Tuế. Năm người ngày trước cùng đi cùng về, giờ chỉ còn lại ba người. Tần Tranh xoa xoa vai, nghe Khương Nhược Ninh nói: "Cậu mệt hả?"Tần Tranh nói: "Ừm."Khương Nhược Ninh: "Vậy cậu còn đạp xe về được không?"Tần Tranh nói: "Có một đoạn đường thôi, sao lại không đạp về được? Cậu và Thời Tuế đi trước đi, mình đạp chậm."Khương Nhược Ninh dựa vào cô: "Đi chung đi chung."Thời Tuế:...Cô thở dài.Tần Tranh là người về nhà cuối cùng. Tối nay Tần Quế Lan trực ban, nhà cửa yên tĩnh. Tần Tranh về đến nhà uống một chén canh gà, rồi nhắn tin cho Vân An như thường lệ. Cô đang đợi Vân An trả lời thì nghe thấy tiếng cành cây ngoài cửa bị giẫm gãy, kêu "rắc" một tiếng. Tần Tranh nhíu mày, lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra cửa, mở cửa ra, chạm mặt với Vân Thụy chưa kịp vào nhà.Tháng này Vân Thụy vẫn luôn tránh mặt Tần Tranh khi về nhà, đột ngột đối diện như vậy khiến cô sững người, sau đó mới phản ứng lại: "Tranh Tranh?"Vân Thụy nói: "Hôm nay con tan học sớm thế.""Dạ." Tần Tranh nói: "Hôm nay không học tiết cuối ạ."Thảo nào.Vân Thụy nói: "Sao vậy? Trong người không khỏe sao?""Dạ không phải, cả trường đều được nghỉ ạ." Tần Tranh nhìn Vân Thụy đứng ở cửa, nói: "Dì Vân về đi làm lại rồi sao ạ?"Vân Thụy nói: "Chưa, dì về lấy đồ thôi."Tần Tranh gật đầu.Vân Thụy nói: "Vậy dì vào trong trước nhé."Tần Tranh: "Dạ."Vân Thụy cúi đầu, cắn răng bước vào nhà. Tần Tranh ở sau lưng cô gọi: "Dì Vân."Vân Thụy quay người lại, Tần Tranh đi đến bên cạnh cô, giọng hơi khàn: "Người bị thương không phải chị của Vân An, mà là Vân An, đúng không ạ?"---Chương 132: Tập tễnh
Đối diện với ánh mắt trong veo của Tần Tranh, Vân Thụy còn chưa kịp mở lời thì Tần Tranh đã nói: "Dì không cần lừa con đâu ạ, con đã biết rồi."Vân Thụy cuối cùng cũng không lừa Tần Tranh nữa: "Sao con biết?"Tần Tranh nói: "Mỗi lần cậu ấy gọi điện cho con, cậu ấy đều rất đau."Không phải Tần Tranh không biết Vân An đang nén đau để gọi điện cho mình, và còn giả vờ như không có chuyện gì. Vì vậy lần nào cô cũng vội vàng cúp máy, giục Vân An mau đi chăm sóc chị đi. Cô chỉ dám nhắn tin, vì sợ rằng nếu nói thêm một câu, cô sẽ không kiềm được mà hỏi thăm tình hình của Vân An.Vân Thụy nói: "Trước đây dì còn không tin tại sao Vân An cứ luôn nói con rất thông minh, bây giờ thì dì tin rồi."Tần Tranh hỏi: "Cậu ấy bị thương có nghiêm trọng lắm không ạ?""Gãy xương chân, chân trái bị bỏng một mảng nhỏ. Quãng thời gian trước vết thương bị nhiễm trùng, phải ở bệnh viện một tháng, hôm nay vừa mới phẫu thuật xong. Tranh Tranh, dì không thể nói cho con biết quá nhiều chuyện, nhưng Vân An bây giờ rất an toàn, con không cần lo đâu."Tần Tranh muốn cười.Không cần lo đâu.Vân An bị thương đến nỗi sợ không dám cho cô biết, bây giờ lại nói, cô không cần lo đâu.Tần Tranh cười đến mức nước mắt tuôn rơi. Vân Thụy thấy vậy thì có chút luống cuống, cô muốn về nhà lấy khăn giấy, nhưng lại cảm thấy đột ngột rời đi rất bất lịch sự, muốn vỗ lưng Tần Tranh thì lại sợ đường đột. Tần Tranh nói: "Không nghiêm trọng sao ạ? Vậy khi nào cậu ấy về?""Con bé—" Vân Thụy chột dạ liếc nhìn Tần Tranh.Tần Tranh nói: "Con biết rồi."Vân Thụy cũng không hiểu tại sao, đối mặt với bất kỳ ai cô cũng có thể bình tĩnh và lãnh đạm, nhưng riêng với hai đứa trẻ này thì cô lại không làm được. Rõ ràng chúng nhỏ hơn cô cả một con giáp, sao cô lại có cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì vậy?Tần Tranh nói: "Con muốn gặp cậu ấy."Vân Thụy nói: "Không..."Tần Tranh nói: "Dì không đưa con đi thì con sẽ tự đi, con biết cậu ấy đang ở đâu."Vân Thụy:...Lẽ ra nên dặn hai đứa này ngày thường bớt trò chuyện lại.Bây giờ thì cô đã chắc chắn, Vân An không thể nào từng làm nội gián được.Vân Thụy nói: "Tranh Tranh, không phải dì không muốn đưa con đi gặp con bé.""Sợ con khóc sao ạ?" Tần Tranh nói: "Sẽ không đâu. Dì thấy đó, con biết từ lâu rồi mà cũng có khóc đâu ạ."Vân Thụy liếc nhìn Tần Tranh.Cô cứ cảm thấy, Tần Tranh lau nước mắt rồi hẵng nói câu này thì sẽ thuyết phục hơn.Cô bất đắc dĩ: "Được rồi, nhưng hai ngày này dì có chút việc, con cũng phải đi học, cuối tuần thì sao?"Tần Tranh gật đầu: "Dạ được ạ."Vân Thụy thở phào nhẹ nhõm.Tần Tranh nhìn Vân Thụy: "Dì Vân, dì đừng có mà lừa con."Vân Thụy dở khóc dở cười.Hình tượng ít ỏi của cô, đã bị Vân An phá hỏng hết cả rồi. Cô nói: "Dì sẽ không lừa con đâu."Cô nhìn Tần Tranh, nói: "Vân An cũng rất nhớ con."Một câu nói khiến hốc mắt Tần Tranh lại đỏ hoe. Cơn hờn dỗi bất chợt nổi lên khiến Tần Tranh sau khi về nhà đã không trả lời tin nhắn của Vân An, còn định cho nàng vào danh sách đen. Chỉ là khi nhìn vào số điện thoại ấy, lúc nào Tần Tranh cũng nghĩ đến dáng vẻ xanh xao của Vân An. Ngón tay cô mân mê mấy lần, cuối cùng vẫn không nỡ lòng.Đến tối Tần Quế Lan mới về nhà, điều bất ngờ là Tần Tranh vẫn chưa ngủ.Tần Quế Lan mở cửa phòng cô, hỏi: "Đang làm gì vậy con?""Dạ con đang ôn bài, thứ sáu thi rồi." Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi ạ."Tần Quế Lan nói: " Uống canh gà chưa?"Tần Tranh không do dự: "Dạ con uống rồi."Tần Quế Lan cười, nói: "Vậy con cũng đừng ôn bài khuya quá, mai còn phải đi học đấy.""Dạ con biết rồi." Tần Tranh "À" một tiếng: "Mẹ, cuối tuần này con có chút việc."Tần Quế Lan nhìn cô: "Việc gì thế?""Là sinh nhật một bạn học, bạn ấy tổ chức ở quê, mời bọn con qua ăn cơm, tiện thể ở quê bạn ấy chơi một chút. Con cũng muốn đi." Tần Tranh nhõng nhẽo: "Là bạn nữ, không có bạn nam đâu ạ."Tần Quế Lan vốn đang xoắn xuýt, nghe thấy câu cuối của cô thì nói: "Tranh Tranh à...""Mẹ, mẹ cho con đi đi mà." Tần Tranh đi đến cửa phòng, ôm lấy cánh tay Tần Quế Lan: "Lâu lắm rồi con không được ra ngoài xem đó đây, cả ngày không phải làm đề thi thì cũng là luyện đề. Con hơi mệt, mẹ cho con đi đi mà."Cô nói: "Nhược Ninh cũng đi nữa ạ."Tần Quế Lan nhìn cô: "Nhược Ninh cũng đi sao?""Dạ." Tần Tranh nói: "Mấy bạn học đều đi ạ."Tần Quế Lan nói: "Được rồi, quê ở đâu thế?""Ở dưới quê ạ, bạn ấy nói đi xe mất ba bốn tiếng." Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ không cần lo đâu, đến nơi con sẽ gọi điện cho mẹ mà."Tần Quế Lan nói: "Hay là để mẹ đưa các con đi.""Dạ không cần đâu." Tần Tranh nói: "Mấy bạn khác cũng đâu cần ba mẹ đưa đi."Thấy Tần Quế Lan vẫn cau mày, Tần Tranh nói: "Lần trước con còn đi Thượng Kinh được mà, mẹ còn sợ sao?""Lần trước là có thầy cô dẫn các con đi, hơn nữa là đến thành phố lớn." Tần Quế Lan nói: "Cái nơi xó xỉnh hẻo lánh này, mẹ không yên tâm.""Không phải nơi xó xỉnh hẻo lánh đâu mẹ." Tần Tranh nói: "Không so được với trung tâm thành phố, nhưng giao thông bốn phương tám hướng cũng thuận tiện. Có phải con vào núi sâu đâu, mẹ, mẹ đừng lo mà."Tần Quế Lan còn định nói, nhưng Tần Tranh đã ôm chầm lấy bà: "Thôi mà mẹ, cứ quyết định vậy nha ạ!"Tần Quế Lan thấy cô vui vẻ như một chú bướm nhỏ thì đành chịu.Tần Tranh về phòng liền gọi điện cho Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh đang ngủ mơ màng, nghe cô nói xong thì ngờ vực: "Hả? Cậu đi đâu?""Đi tìm Vân An."Khương Nhược Ninh bật dậy: "Cậu định về quê Vân An hả?"Tần Tranh khựng lại một chút: "Ừm."Khương Nhược Ninh: "Ồ..." Thật ra lâu như vậy rồi mà Vân An không về, Khương Nhược Ninh đã thấy lạ, mà lạ hơn nữa là Tần Tranh cũng không nói sẽ về quê tìm Vân An, hai người cũng không hẹn gặp mặt vào kỳ nghỉ đông. Chuyện này thật quá khó tin. Thực tế thì một tháng nay, cô không dám nhắc đến Vân An, vì cô luôn cảm thấy hễ nhắc đến Vân An là tâm trạng của Tần Tranh lại không tốt lắm.Cô thật sự ngỡ hai người họ đã chia tay.Không ngờ bây giờ Tần Tranh lại nói muốn đi tìm Vân An.Rất bất ngờ.Mà cũng không bất ngờ.Tần Tranh nói: "Chỉ là mình cần cậu giúp một việc."Khương Nhược Ninh: "Việc gì?"Tần Tranh: "Cuối tuần cậu phải đi chơi với Thời Tuế một ngày."Khương Nhược Ninh:...Tần Tranh sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Thứ sáu thi xong từ sớm, không phải học tiết tự học buổi tối. Cô từ chối khéo lời mời đi ăn tối cùng của Hạ Kinh Mặc, chưa đến 6 giờ đã về đến nhà. Tần Quế Lan nói: "Sớm vậy con."Tần Tranh gật đầu: "Dạ." Cô nhìn sang nhà bên cạnh, không thấy có động tĩnh gì. Lúc cô đang nghĩ không biết Vân Thụy có lừa mình không, thì Vân An nhắn tin cho cô, hỏi về chuyện kỳ thi tháng. Cô trả lời lại Vân An:【Hừ.】Vân An ngơ ngác.Nàng lật lại lịch sử trò chuyện với Tần Tranh mấy ngày nay, câu trả lời của Tần Tranh đại khái là:【Ha, Hừ, Biết rồi, Ờ.】Toàn bộ đều là những từ đơn ngắn gọn.Đôi khi, Tần Tranh chỉ trả lời bằng một dấu chấm câu.Vân An nhìn những con chữ này, trong lòng dấy lên những cảm xúc vô cùng phức tạp, cuối cùng không nhịn được mà gọi cho Tần Tranh.Tần Tranh đang nhoài người bên cửa sổ, mở toang cửa sổ nhìn sang phía đối diện, hễ nghe thấy tiếng gió lay cỏ động là cô lại vểnh tai lên. Đầu tháng ba, vạn vật sinh sôi, cành cây cũng đã nhú lên những mầm xanh. Tần Tranh đang nhìn xuất thần thì điện thoại rung lên ong ong, cô cúi đầu nhìn cái tên đang nhấp nháy, trầm ngâm nửa giây mới bắt máy.Vân An gọi cô: "Tranh Tranh."Tần Tranh uể oải: "Sao?"Vân An hỏi: "Cậu sao vậy?"Tần Tranh nói: "Chưa có chết."Vân An:...Nàng nói: "Tranh Tranh, cậu không khỏe à?""Đúng vậy." Tần Tranh nói: "Người không khỏe, lòng không khỏe, cả người đều không khỏe."Vân An nghe thế liền cau mày: "Đã đi bệnh viện khám chưa?""Chưa đi." Tần Tranh nói: "Không muốn đi."Giọng Vân An mang theo sự khẩn cầu: "Tranh Tranh à."Tần Tranh mềm lòng: "Lừa cậu thôi, không có khó chịu gì cả."Vân An im lặng một lát.Tần Tranh nói: "Cậu đang làm gì vậy?"Vân An giật mình, nói: "Đang nghỉ ngơi."Vân An không nói dối, nàng thật sự đang nghỉ ngơi, chỉ là nghỉ ngơi sau khi đã tiến hành phẫu thuật. Vừa tỉnh lại, nàng liền nhắn tin cho Tần Tranh. Nhưng câu trả lời bên kia thật sự khiến nàng khó chịu, nên mới gọi điện qua.Tần Tranh "À" một tiếng: "Chị cậu đâu? Chị ấy thế nào rồi?"Vân An cúi đầu nhìn chân mình, nói: "Rất khỏe."Tần Tranh hỏi: "Phẫu thuật thành công chứ?""Ừm, rất thành công."Lòng Tần Tranh nhẹ nhõm, cô nói: "Chị ấy ngủ rồi sao?"Giọng Vân An nhàn nhạt: "Đang nghỉ ngơi nè."Tần Tranh buồn bực một lúc, nói: "Vân An, cành cây trước cửa nhà cậu đâm chồi rồi."Vân An nói: "Thật sao?"Tần Tranh: "Ừm, lát nữa mình chụp cho cậu xem."Vân An nói: "Được thôi."Hai người ríu rít nói chuyện xong, Tần Tranh bèn cầm điện thoại chạy ra ngoài cửa, chĩa vào cành cây chụp lia lịa mấy tấm, rồi gửi cho Vân An. Vân An nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Tần Tranh trong gương. Tần Tranh mặc áo khoác và quần jean, buộc tóc đuôi ngựa thấp. Nàng lưu hình lại, ánh mắt không rời khỏi bóng hình hư ảo trong gương.Tần Tranh vừa chụp xong thì nghe thấy Tần Quế Lan gọi vào ăn tối, cô đáp: "Con vào ngay ạ."Lúc về nhà, cô nghe thấy sau lưng có động tĩnh. Tần Tranh quay đầu lại, trông thấy Vân Thụy.Cô ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Vân Thụy, nói: "Con đã bàn bạc với mẹ chuyện ngày mai rồi ạ."Vân Thụy gật đầu: "Dì đã sắp xếp xe cho ngày mai rồi."Tần Tranh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Vân Thụy, mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói gì. Về đến nhà, Tần Quế Lan hỏi: "Vừa nãy ai nói chuyện với con vậy?"Tần Tranh lập tức ngẩng đầu: "Đâu có ai đâu ạ."Tần Quế Lan nói: "Thế vừa nãy con lẩm bẩm gì ở cửa?"Tần Tranh nói: "À, con gọi điện thoại thôi mẹ."Tần Quế Lan gật đầu.Bà nói: "Sức khỏe dì Vân An thế nào rồi?""Con cũng không biết ạ." Tần Tranh đáp lời bà: "Lần trước nói phải phẫu thuật, chắc là khá nghiêm trọng."Vân Thụy bỗng dưng hắt xì một cái, cảm thấy hơi lạnh. Cô xoa xoa vai, nhận được điện thoại của Mạc Tang Du. Mạc Tang Du nói: "Tối nay chị qua chỗ em đi."Cô trả lời Mạc Tang Du: "Chị vừa về đến nhà.""Nhà chị còn ở được không đó?" Mạc Tang Du nói: "Bao lâu rồi không dọn dẹp, chị không sợ hôi sao!"Vân Thụy: "...Mở cửa sổ ra cho bay mùi là được.""Mở cửa sổ rồi bị Tranh Tranh nhìn thấy thì xem chị giải thích thế nào." Mạc Tang Du nói: "Mau qua đây đi."Vân Thụy nhìn quanh nhà, đóng cửa sổ lại rồi rời đi. Cô không nói cho Mạc Tang Du nghe chuyện Tần Tranh đã biết, có lẽ nếu nói ra, cô sẽ không còn lý do chính đáng để đến nhà Mạc Tang Du nữa.Cô cũng có tâm tư của riêng mình.Vân Thụy thở dài.Tần Tranh đang ăn cơm thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, bèn nói với Tần Quế Lan: "Mẹ, 8 giờ sáng mai bọn con đi xe, đến nơi con sẽ gọi cho mẹ."Tần Quế Lan vẫn không yên tâm: "Không đi không được à?"Tần Tranh nói: "Đều hẹn cả rồi mà mẹ, mọi người còn nói sẽ chụp hình chung nữa. Mẹ muốn sau này con nhớ lại, thời đi học ngoài việc học ra thì chẳng có gì hết sao ạ?"Tần Quế Lan nói không lại cô. Bà biết dạo này Tần Tranh liều mạng học hành, gần như học ngày học đêm, mười lần bà về nhà thì đã có chín lần thấy Tần Tranh đang học thuộc từ vựng và ôn bài. Tần Quế Lan cũng thấy xót, bèn nói: "Thôi được rồi, nhớ lúc nào cũng phải gọi điện cho mẹ đấy."Lúc này Tần Tranh mới cười: "Dạ con biết rồi mẹ."Cô nói: "Con nhất định sẽ báo cáo tình hình với mẹ mọi lúc!"Tần Tranh giơ tay lên, chào theo kiểu quân đội. Tần Quế Lan bị cô chọc cười, dùng đũa gõ vào đầu cô: "Ăn cơm đi!"Sau bữa tối, Tần Tranh rửa chén. Vân An không có ở đây, rất nhiều việc cô đều tự mình làm. Một hai lần đầu Tần Quế Lan còn nói: "Ấy chà, đổi tính rồi hả ta?"Bây giờ thì cả hai đã quen rồi.Thói quen, đúng là một thứ đáng sợ.Ví dụ như Tần Quế Lan bây giờ, đã không còn thường xuyên nhắc đến Vân An nữa.Tần Tranh cụp mắt, sau khi rửa chén xong, cô về phòng nghỉ ngơi. Cô không ôn bài, không học thuộc Tiếng Anh, mà nằm trên giường và mở to mắt nhìn trần nhà.Kiếp trước, thời gian cô và Vân An xa nhau lâu nhất cũng chỉ là mấy ngày Tết, mà cô còn về nhà sớm. Sau đó là bảy năm biệt ly, chưa từng gặp lại. Kiếp này họ cũng có vài lần xa nhau, nhưng lần này là lâu nhất.Lâu đến mức Tần Tranh ngỡ ngàng. Có lúc tỉnh giấc chiêm bao, cô khoanh chân ngồi trên đầu giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ tối đen. Ngoài kia có tiếng gió thì cô cũng không sốt ruột chạy ra cửa sổ nữa, bởi vì cô biết, kiếp này Vân An sẽ về.Nhất định sẽ về.Nếu không về.Cô có thể đi tìm Vân An.Lúc ngủ thiếp đi, khóe môi Tần Tranh cũng hơi nhếch lên, cả đêm được ngon giấc. Khi Tần Tranh tỉnh dậy thì Tần Quế Lan đã làm xong bữa sáng cho cô, gọi cô dậy rồi đi làm. Tần Tranh ăn hai quả trứng, uống một ly sữa, còn mang theo một ổ bánh mì cho Vân Thụy. Vân Thụy nhìn ổ bánh mì Tần Tranh đưa tới, rất nghi ngờ không biết có phải Tần Tranh cố ý hay không.Tần Tranh mở to mắt, ánh mắt vô tội: "Dì Vân, dì không thích ăn bánh mì sao ạ? Con thấy dì và Vân An ngày nào cũng ăn, còn tưởng là hai người thích ăn ấy chứ."Thôi được rồi.Đúng là Tần Tranh cố ý.Vân Thụy đã nhìn ra.Sau khi nhìn ra lại càng thêm bất đắc dĩ.Vân Thụy cứ cảm thấy cô nhóc này, còn ranh ma hơn cả Mạc Tang Du. Hai người lên xe đi thẳng đến sân bay, Vân Thụy đã sắp xếp xong lịch trình. Họ bay hai tiếng, đến Trường Hồ vừa đúng 11 giờ. Tần Tranh hỏi: "Vân An vẫn còn ở bệnh viện ạ?""Tối qua xuất viện rồi." Vân Thụy nói: "Hôm nay chắc sẽ đi tái khám."Tần Tranh: "Vậy chúng ta đến bệnh viện sao ạ?""Đưa con đến nơi con bé ở nhé." Vân Thụy nói: "Giờ này chắc con bé vẫn chưa đến bệnh viện đâu."Tần Tranh: "Cậu ấy ở một mình sao dì?"Vân Thụy: "Ở cùng Kính Thư."Đó là nơi ở của Vân Kính Thư, gần bệnh viện nên họ cứ ở đó luôn. Tần Tranh gật đầu, xe đi qua bệnh viện, Tần Tranh nhìn đài phun nước ở cổng, tìm kiếm bóng hình quen thuộc giữa dòng người qua lại. Vân Thụy nhìn ánh mắt tìm tòi của Tần Tranh, bèn cúi đầu.Tần Tranh nhìn chằm chằm không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ ai, nhưng họ đều không phải là Vân An.Cô nghĩ đến lời Vân Thụy nói, giờ này Vân An chưa đến bệnh viện.Năm sáu phút sau, chiếc xe dừng lại. Vân Thụy nói: "Nhìn thấy căn nhà kia chưa?"Tần Tranh nhìn theo hướng dì chỉ, gật đầu. Vân Thụy nói: "Chính là căn đó." Vân Thụy đưa chìa khóa cho Tần Tranh, nói: "Con đi đi, 2 giờ chiều dì qua đón con."Tần Tranh nhận lấy chìa khóa Vân Thụy đưa rồi liếc nhìn dì, biết dì không muốn làm phiền mình và Vân An, cô bèn gật đầu. Sau khi xuống xe, cô nói: "Dì Vân."Vân Thụy nhìn Tần Tranh.Tần Tranh nói: "Con cảm ơn dì."Vân Thụy nói: "Tranh Tranh, là dì phải cảm ơn con."Tần Tranh cong môi, nhìn xe của Vân Thụy rời đi rồi mới bước về phía căn nhà đó. Còn chưa đi đến cửa, cô đã thấy cánh cửa đó được mở ra từ bên trong. Tần Tranh sững người hai giây, nấp vào khúc quanh bên cạnh.Cô cũng không biết tại sao mình lại trốn.Chỉ là, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt như thế này.Rõ ràng cô đã tưởng tượng dáng vẻ bị thương của Vân An vô số lần, nhưng khi nhìn thấy nàng chống nạng, một mình tập tễnh bước ra từ căn nhà đó, trước mắt cô lập tức nhòa đi, nước mắt rơi như mưa.---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.