[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy
Chương 10
Úc Tử Tịnh gõ cửa phòng bệnh đi vào, Cận Sương còn chưa ăn cơm, cô nhìn chằm chằm hộp cơm trước mặt, ánh mắt nóng rực như muốn đâm thủng một lỗ trong hộp.Nghe được tiếng gõ cửa, cô tưởng là y tá tới lấy hộp cơm nên không ngẩng đầu lên mà nói: "Mang hết những thứ này đi đi."Úc Tử Tịnh cúi đầu, thấy đồ ăn trước mặt còn chưa động tới, thậm chí đũa cũng chưa mở ra, nàng khó hiểu nhìn Cận Sương: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị em à?"Nghe được giọng nói đó, Cận Sương ngước mắt lên, đối mặt với con mắt trong veo của Úc Tử Tịnh, nỗi uất ức đè nén trong ngực cô lập tức tan biến, cô cụp mắt nói: "Sao chị lại ở đây?"Buổi trưa nàng luôn đến căn tin ăn.Úc Tử Tịnh tiến lại gần Cận Sương, đặt mu bàn tay lên trán cô, vẫn cảm thấy mát lạnh nên hơi yên tâm: "Cũng may em không còn sốt nữa."Vốn dĩ nàng định đến căn tin ăn trưa nhưng lại không yên tâm Cận Sương ở đây, nên mới tranh thủ bữa trưa ghé qua nhìn cô một chút, giờ thấy cô đã ổn nên nàng cũng yên lòng.Cận Sương đẩy hộp cơm tới bên cạnh Úc Tử Tịnh: "Chị còn chưa ăn, lại đây ăn một chút đi."Úc Tử Tịnh cúi đầu nhìn, thấy đều là rau củ tốt cho sức khỏe, nàng mở đôi đũa dùng một lần, đưa nửa phần thức ăn cho Cận Sương rồi đứng dậy vào bếp lấy thêm một chiếc thìa, múc một miếng cơm nói: "Ăn đi, không hợp khẩu vị thì cũng nên ăn lót bụng."Không phải không hợp khẩu vị.Đơn giản là cô nuốt không trôi.Cận Sương cầm lấy đôi đũa, chọc chọc vào bát cơm, liếc nhìn Úc Tử Tịnh, đôi môi cô mấp máy mấy lần, vẻ mặt do dự.Úc Tử Tịnh gắp đồ ăn vào hộp cơm của Cận Sương rồi dặn dò: "Ăn nhiều một chút, tối có thể chị sẽ về muộn, bữa tối em có thể ăn ở căn tin, đừng kén chọn quá, nếu không là không đủ dinh dưỡng đâu."Cận Sương nghe nàng nói tối sẽ về muộn, ngón tay cô siết chặt đôi đũa đến mức đầu ngón tay hơi đau, cô gắp cơm cho vào miệng nhai, cơm tuy mềm mại ấm nóng nhưng lại không khác gì hòn đá, khó nuốt xuống.Cổ họng còn thấy chua xót.Cận Sương nhịn một lúc mới hỏi: "Là chị đi xem mắt à?"Úc Tử Tịnh ậm ừ khó hiểu, sau đó nói: "Sao em biết được chuyện xem mắt?"Sau đó cô nghĩ tới điều gì đó, cười khẽ: "Là Lý Viện nói cho em à?"Cận Sương không biết tên của y tá kia nên im lặng.Úc Tử Tịnh ăn xong mới trả lời Cận Sương: "Không phải đi xem mắt, chị có việc."Cận Sương thở phào nhẹ nhõm, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, cô cầm đũa nhẹ hơn một chút, giả vờ lãnh đạm nói: "Chị có thể không đi xem mắt không?"Úc Tử Tịnh lắc đầu: "Chị đồng ý ăn tối rồi, nếu không đi thì không cho bác sĩ Diệp mặt mũi."Cận Sương vẫn im lặng, thật ra cô hiểu rõ Úc Tử Tịnh, nếu nàng đã đồng ý rồi thì sẽ không nhất thời đổi ý, cô hỏi như vậy chỉ chờ một sự may mắn mà thôi.Quả nhiên ông trời xưa nay chưa bao giờ ưu ái cô.Cận Sương tâm tình không tốt, Úc Tử Tịnh tưởng rằng đêm qua cô sốt cao nên cơ thể không còn sức lực nên cũng không để ý, ăn trưa xong liền bảo cô nghỉ ngơi thật tốt. Tối nàng cũng không biết khi nào mới về, Úc Tử Tịnh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu gọi cho dì cô.Chỉ là mỗi lần nhắc tới dì, nàng lại nhớ đến giọng điệu và đôi mắt lạnh lùng của Cận Sương, nàng có chút không đành lòng.Lúc y tá tới lấy hộp cơm, Úc Tử Tịnh đỡ Cận Sương nằm xuống, đáy mắt nàng có quầng thâm mờ nhạt, không quá đậm nhưng Cận Sương nhìn thấy vẫn cảm thấy đau lòng, cô nghiêng người qua một bên nói với Úc Tử Tịnh: "Chiều nay không phải 1 giờ rưỡi mới tới giờ làm à, còn sớm, chị nghỉ chút đi."Úc Tử Tịnh nhìn đồng hồ, 12 giờ 40, đúng là có thể nghỉ ngơi một lát.Tối hôm qua hầu như nàng không ngủ được cả đêm, ngủ không đủ giấc, lúc này nghe được lời đề nghị của Cận Sương nàng có chút động lòng.Cận Sương nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên gương mặt nàng, vỗ lên vị trí bên cạnh mình: "Chị ngủ một lúc đi, trước 1 rưỡi em gọi chị dậy."Úc Tử Tịnh lúc này mới bỏ dây buộc tóc ra rồi cởi áo khoác trắng rồi đi ngủ.Ban ngày cũng không bằng ban đêm, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng, vậy mà vừa nằm lên giường, Úc Tử Tịnh xoay người liền ngủ thiếp đi, hiển nhiên là rất mệt mỏi.Cận Sương nghiêng người về phía Úc Tử Tịnh, cô dùng tay chống cằm, nghiêng đầu dùng nửa người che ánh nắng, Úc Tử Tịnh được bóng tối bao phủ nên nàng vô thức nhích lại gần phía Cận Sương.Buổi chiều, cả tòa nhà không nghe thấy tiếng bước chân, rất yên tĩnh.Cận Sương cứ giữ nguyên tư thế đó, cho đến khi lưng mỏi mới dịch người một chút. Cô giữ nguyên nửa thân dưới, nửa thân trên úp sấp xuống giường, mắt không chút buồn ngủ, cứ thế lặng lẽ nhìn Úc Tử Tịnh đang say ngủ.Sau khi cô đổi tư thế, ánh nắng xuyên qua người cô chiếu lên mặt Úc Tử Tịnh. Hôm nay nàng không trang điểm nhẹ, để mặt mộc trắng trẻo, bị nắng gắt chiếu đến đỏ hồng. Cận Sương đưa mắt nhìn xuống, trên chiếc cổ thon dài của Úc Tử Tịnh có hai nốt ruồi nhỏ, không lớn nhưng đặc biệt nổi bật trên làn da trắng ngần.Cận Sương đưa tay muốn chạm vào nốt ruồi ấy, đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt Úc Tử Tịnh đã nóng như lửa đốt. Cô vội rụt tay lại, thầm mắng mình một câu: "Đồ có bệnh!"Rõ ràng biết người này có ý nghĩa thế nào đối với mình, vậy mà còn nhân lúc nàng ngủ mà chạm vào, đúng là vô liêm sỉ hết sức. Cận Sương trong lòng tự mắng tất cả những lời lẽ tệ hại nhất lên chính mình, không chút mềm lòng. Cô xoay nửa thân trên lại quay lưng về phía Úc Tử Tịnh. Trước mắt có một quyển sách, cô cầm lên nhìn, nhưng đập vào mắt không phải nội dung trang giấy, không phải những hàng chữ đen nhỏ li ti, mà là chiếc cổ thon dài của Úc Tử Tịnh và mùi hương thoang thoảng gần kề.Cận Sương cảm thấy mình, sắp phát điên rồi.Úc Tử Tịnh tỉnh giấc trước một rưỡi. Nàng mơ màng mở mắt, Cận Sương đang ngồi nửa người, đầu cúi thấp đọc sách, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, phủ thêm một vầng sáng.Ngũ quan của Cận Sương rất tinh xảo, như thể được họa sĩ tỉ mỉ từng nét vẽ, nhìn khuôn mặt cô cứ như nhìn một bức tranh vậy. Đáng tiếc cô lại không thích cười, thường xuyên giữ vẻ mặt lạnh lùng, tạo cảm giác người lạ chớ lại gần.Giờ phút này Cận Sương cúi đầu, dưới mí mắt có một vệt bóng nhỏ, một tay đỡ sách, tay kia đang lật trang, những ngón tay thon dài càng thêm trắng bóc dưới ánh nắng gay gắt.Úc Tử Tịnh nhìn cô hơi lâu, Cận Sương đè nén cảm xúc xáo động, giả vờ như không có chuyện gì mà quay đầu lại, hỏi: "Chị còn chưa chịu dậy à?"Thái độ của cô tự nhiên, chỉ có bàn tay đang giữ sách hơi run nhẹ để lộ sự căng thẳng trong lòng.Úc Tử Tịnh thu ánh mắt lại, dụi dụi mắt ngồi bật dậy, bỗng nhiên xích lại gần Cận Sương, đôi mắt ôn nhu nhìn chằm chằm ngũ quan của cô, cuối cùng đưa tay nhéo nhẹ má cô, khẽ cười: "Đúng là nhìn rất dễ chịu."Hành động có phần tùy tiện như vậy, nếu là bất cứ ai khác nàng đều không làm được. Nhưng Cận Sương thì khác.Hai người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tuy mấy năm không gặp nên có chút xa cách nhưng vài ngày sống chung này, cảm giác thân mật trước đây đã trở lại không ít.Chỗ má Cận Sương bị nhéo nóng ran, toàn thân cô như có dòng máu chảy xiết, đầu óc mơ hồ, tay đỡ sách không vững, quyển sách suýt rơi xuống giường. Úc Tử Tịnh không hề phát hiện ra sự bất thường của cô. Chuông báo thức vang lên, nàng tắt điện thoại, lật người xuống giường, nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh để rửa mặt.Lúc nàng bước ra, Cận Sương đã trở lại bình thường. Chỉ là hai má vẫn còn hơi ửng hồng, nếu không nhìn kỹ thì không thấy rõ.Úc Tử Tịnh nhìn đồng hồ đeo tay nói với Cận Sương: "Tối nay em nhất định phải ăn cơm, nếu không ăn, chị sẽ gọi điện cho dì đấy."Nàng đối xử với cô như trẻ con, lại còn dùng giọng dỗ dành xen lẫn đe dọa như vậy, Cận Sương buông thõng vai, cúi đầu, buồn bã đáp lại: "Em biết rồi."Úc Tử Tịnh nghe được câu trả lời mới hài lòng rời đi, cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng đóng lại, ngăn chặn những nỗi tương tư sắp trào dâng.Cuối tháng tư đúng vào mùa hoa anh đào nở rộ, bệnh viện cũng trồng vài cây ngay trước cổng khu phòng bệnh cao cấp. Úc Tử Tịnh giẫm lên những cánh hoa hồng phấn, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dịu mát lòng người.Úc Tử Tịnh bước nhanh, rất nhanh đã đến khoa cấp cứu. Ôn Ngọc đang thì thầm gì đó với Tần Uyển, thấy nàng đến thì tươi cười gọi: "Úc tỷ!"Tần Uyển cũng nhìn sang, mắt cong cong: "Úc tỷ."Úc Tử Tịnh thấy hai người họ ở cùng nhau, không nói gì, đi thẳng tới cúi đầu hỏi: "Trưa nay bận không?"Ôn Ngọc cười nói: "Không bận ạ, trưa nay Úc tỷ đi đâu vậy?"Úc Tử Tịnh liếc nhìn về phía khu phòng bệnh cao cấp: "Có chút việc riêng."Thấy là việc riêng, Ôn Ngọc cũng không hỏi thêm. Lúc này không bận rộn, cô ấy kéo Úc Tử Tịnh và Tần Uyển nói vài chuyện phiếm trong bệnh viện. Úc Tử Tịnh nghe mà lòng không để đâu, nhìn về phía Tần Uyển, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tần Uyển nhìn sang, hai ánh mắt giao nhau, khẽ nhếch môi, sau đó lại đồng loạt dời đi.Buổi chiều rõ ràng bận rộn hơn nhiều so với buổi sáng, phòng truyền dịch không đủ người, chủ nhiệm Triệu bảo Úc Tử Tịnh đến giúp. Nàng dặn dò Ôn Ngọc chăm sóc Tần Uyển cẩn thận rồi mới đi.Thời gian bận rộn trôi qua thật nhanh, đến khi Úc Tử Tịnh xem giờ thì đã gần đến giờ tan ca. Nàng truyền dịch xong cho bệnh nhân thì bàn giao lại cho y tá ca giữa, khi bước ra khỏi phòng truyền dịch thì Tần Uyển và Ôn Ngọc đã không còn ở quầy phân loại nữa. Chắc là đã tan ca rồi.Úc Tử Tịnh đến phòng thay đồ thay quần áo, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc áo blouse trắng của họ treo ở phía trong. Nàng thay đồ xong thì gọi điện cho Tiểu Trương, điện thoại reo mấy hồi mới có người bắt máy, Tiểu Trương say khướt hỏi: "Ai đấy?"Úc Tử Tịnh nhíu mày, giọng điệu lo lắng: "Uống rượu?"Tiểu Trương cười ha hả: "Úc tỷ a, em đợi chị lâu lắm mà chị không đến, em uống trước rồi, chị mau đến a."Cô nói xong thì cứ ngây ngô cười, Úc Tử Tịnh bất lực cúp điện thoại, lúc này nàng nói gì Tiểu Trương cũng không nghe lọt tai. Lo Tiểu Trương uống nhiều xảy ra chuyện, Úc Tử Tịnh ra khỏi bệnh viện liền bắt taxi thẳng đến căn nhà thuê của Tiểu Trương, cách bệnh viện khá xa, lại còn ở vị trí hẻo lánh, là loại nhà tập thể cũ kỹ.Khoảng cách giữa các dãy nhà không lớn lắm, taxi vào rồi không thể quay đầu ra được, Úc Tử Tịnh đành xuống xe ở ngã tư đường. Nàng nhìn mặt đường lồi lõm mà cắn răng, hôm nay nàng đi giày đế xuồng, đi trên con đường như vậy dễ ngã gãy chân. May mà giờ là chạng vạng tối, có thể đi dọc theo lề đường khá bằng phẳng. Úc Tử Tịnh cẩn thận đi trên đường, đến cửa phòng trọ của Tiểu Trương thì đã toát mồ hôi.Nàng gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại, Úc Tử Tịnh bất lực gọi: "Tiểu Trương?"Gọi mấy tiếng, bên trong cuối cùng cũng có tiếng đáp lại, cửa được mở ra, Tiểu Trương say mèm, mặt nàng đỏ bừng, ngây ngô cười với Úc Tử Tịnh: "Úc tỷ đến rồi, mau ngồi đi!"Nàng kéo Úc Tử Tịnh vào nhà, khiến Úc Tử Tịnh lảo đảo, vào nhà xong thì đẩy nàng một cái vào ghế sofa, đưa tay cầm một cái ly, giọng kiên định nói: "Cạn ly!"Úc Tử Tịnh đẩy ly ra, Tiểu Trương đột ngột ngồi phịch xuống bên cạnh nàng, ôm lấy eo nàng, ngẩng đầu lên thần trí mơ hồ nói: "Úc tỷ, em kể chị nghe một bí mật được không?"Nàng mắt đầy mong đợi, như đứa trẻ đòi kẹo, chưa kịp đợi Úc Tử Tịnh phản ứng đã tiếp tục nói: "Em thích Tần Uyển."Úc Tử Tịnh: ...