[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy

Chương 5



Úc Tử Tịnh vốn định sau khi tan làm sẽ nói chuyện với Ôn Ngọc, không ngờ cô ấy lại tìm tới nàng trước, lúc đó hai người đang đứng ngoài cửa, Ôn Ngọc cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất, có rất người qua lại, họ đều đang nhìn xung quanh bên này.

Ôn Ngọc đứng một hồi mới nói: "Úc tỷ, em muốn từ chức."

Úc Tử Tịnh không có chút nào ngạc nhiên, sắc mặt ôn hòa không có bất kỳ cảm xúc nào, nàng nói: "Được, vậy em nhớ báo cáo với trưởng khoa."

Ôn Ngọc không ngờ lại thoải mái như vậy, Úc Tử Tịnh không hỏi gì mà đồng ý, mặc dù nàng không phải là lãnh đạo trực tiếp của cô nhưng kể từ khi vào phòng cấp cứu, cô vẫn luôn đi theo Úc Tử Tịnh, cô còn tưởng rằng nếu mình đi thì Úc Tử Tịnh thế nào cũng sẽ muốn ngăn lại.

Sắc mặt cô có chút ửng đỏ, cắn môi ngẩng đầu: "Úc tỷ không hỏi em vì sao à?"

Bên ngoài có rất nhiều người nên Úc Tử Tịnh kéo cô vào trong phòng thay đồ, và trong lúc thay quần áo, nàng đáp lại: "Vì sao chị lại muốn hỏi?"

"Đều là người trưởng thành, tương lai của em, em hẳn là có tính toán."

Ôn Ngọc nghe vậy tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn một chút, tối hôm qua cô trở về đã cãi nhau to với bố mẹ, sáng nay bị bắt đi làm sớm, từ chọn ngành học đến làm việc đều do bọn họ một tay sắp xếp, mà còn vì lợi ích của chính họ.

Có được hay không, cô đều tự biết.

Cô không phù hợp với bệnh viện.

Hôm nay căng thẳng một ngày, cha mẹ bên kia, cô có thể cãi vã, nhưng không thể cãi với Úc Tử Tịnh. Úc tỷ ngày thường từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều dạy cô, cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Úc Tử Tịnh, vừa nói chuyện với Úc Tử Tịnh xong mới khiến cô buông bỏ được lo lắng này.

Ôn Ngọc như trút được gánh nặng, giọng nói có chút kích động: "Vậy ngày mai em sẽ báo cáo."

Úc Tử Tịnh e hèm gật đầu, nghiêng đầu nhìn Ôn Ngọc, vốn nghĩ rằng cô sẽ rời đi nên vẫn quan tâm cô thêm vài câu: "Em đã quyết định sẽ làm gì chưa?"

Ôn Ngọc hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy chờ mong: "Có, em sẽ tới công ty của bạn."

Đây mới là thái độ đúng đắn với công việc, tích cực và đam mê.

Xem ra Ôn Ngọc đã tìm thấy con đường mà cô muốn đi.

Úc Tử Tịnh thay quần áo xong cầm túi đứng lên, chuẩn bị chào hỏi Ôn Ngọc để rời đi thì Ôn Ngọc bỗng chốc kéo cổ tay nàng, lắp bắp nói: "Úc tỷ, còn có chuyện này muốn hỏi chị, sau này em vẫn còn có thể tới tìm chị đúng không?"

Trong ánh mắt cô còn mang theo sự cẩn trọng, sợ bị từ chối.

Mặt Úc Tử Tịnh giãn ra: "Đương nhiên có thể."

Ôn Ngọc lấn thêm một bước nói: "Vậy có thể hẹn chị ra ngoài không?"

Úc Tử Tịnh đối với cô không chút nghi ngờ, nhìn đôi mắt sáng ngời của Ôn Ngọc: "Đương nhiên, chỉ cần chị rảnh."

Suy cho cùng, từ khi vào khoa cấp cứu, nàng gần như chia tay với những người bạn cũ, vì bọn họ không biết tính chất công việc của nàng, mỗi lần ra ngoài nàng đều đến muộn hoặc là không đi được. Một lần hai lần, đám bạn cũ kia tự nhiên có ý kiến, cũng sẽ không hẹn nàng nữa.

Ôn Ngọc đã từng ở đây, hiểu rõ công việc của nàng, sẽ không vì chuyện này mà tức giận.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Úc Tử Tịnh, nét mặt thận trọng của Ôn Ngọc liền biến mất, trên môi mang theo nụ cười nhạt: "Được, vậy Úc tỷ đi làm việc trước đi, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Úc Tử Tịnh vẫy tay chào Ôn Ngọc rồi xoay người rời khỏi phòng thay đồ.

Sau khi nàng đi, một người từ trong phòng thay đồ đi ra, hướng về phía Ôn Ngọc nói: "Làm sao? Còn muốn cạy một bông hoa từ khoa cấp cứu của chúng ta à?"

Ôn Ngọc bị Tiểu Trương nhìn đến mức hơi đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Nào có."

Tiểu Trương cũng không vạch trần cô ấy, mà chỉ chỉ vào cô: "Đừng trách mình chưa nói, bác sĩ Diệp đang thu xếp xem mắt cho Úc tỷ, còn có Úc tỷ, chị ấy cũng chưa nói mình thích con gái đâu."

Ôn Ngọc bỏ quần áo trong tay xuống, nhìn Tiểu Trương: "Cậu biết không, mình hiện tại nhìn Úc tỷ trong đầu liền hiện lên bốn chữ."

Tiểu Trương không giữ mồm giữ miệng: "Đáng yêu mỗi ngày?"

Là đường dài gian nan.

Chỉ là Úc tỷ nói rất đúng, cô là người trưởng thành, tương lai của cô, cô có tính toán.

Ra khỏi cửa bệnh viện, Úc Tử Tịnh trở về chung cư mang theo một ít nguyên liệu nấu ăn và quần áo để tắm rửa, nàng đoán chừng mấy ngày nữa sẽ không về nên nàng dọn dẹp lại chung cư một lần, mãi đến hơn 8 giờ mới nghỉ ngơi.

Cận Sương lại một lần nữa đặt điện thoại xuống, thời gian hiển thị là 8 giờ rưỡi. Cô khẽ nhíu mày nhìn về phía cửa phòng bệnh, tại sao nàng còn chưa tới?

Cô vừa nhìn đi chỗ khác thì cửa cạch một tiếng mở ra, Úc Tử Tịnh mang theo hai cái túi đi vào, hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Cận Sương giả vờ cúi đầu đọc sách, hai má có chút ửng đỏ, cô ho nhẹ: "Chưa, chị thì sao?"

Úc Tử Tịnh lập tức cau mày: "Mấy giờ rồi, sao còn chưa ăn?"

Cận Sương đặt sách xuống, trượt dài người, vẻ mặt vẫn như cũ: "Muốn chờ ăn cùng chị."

Úc Tử Tịnh đem một túi đặt lên tủ đầu giường: "Sau này đừng đợi, nếu tăng ca thì chị cũng không tới được."

Cận Sương bị dạy bảo, ngoan ngoãn gật đầu: "Đã hiểu."

Thấy cô nghe lời như vậy, Úc Tử Tịnh cũng thả lỏng, nàng thò tay lấy vài món nội y từ trong túi xách ra: "Cũng không biết kích cỡ của em, trước hết mua gấp hai cái trước, nếu em thấy không vừa thì ngày mai chị đi mua một đôi khác."

Úc Tử Tịnh trên tay cầm hai mảnh nội y trắng tinh, hai má Cận Sương nóng bừng, cổ họng có chút khô, cô khàn khàn nói: "Chị để đó đi."

Hai bộ nội y đặt ở trên giường, Úc Tử Tịnh liên tục lôi ra mấy bộ quần áo bỏ qua một bên, rồi cuối cùng lại nhặt lên bỏ vào ngăn tủ.

Sắp xếp quần áo xong, nàng quay sang lấy một cái túi khác, bên trong đựng đầy nguyên liệu nấu ăn nàng mua hôm qua.

Cận Sương thấy nàng loay hoay với nguyên liệu, dò hỏi: "Chị cần giúp một tay không?"

Cô nằm ở trên giường còn muốn đi giúp nàng, Úc Tử Tịnh mềm mại lắc đầu, đem nguyên liệu nấu ăn đặt vào phòng bếp nhỏ bên trong.

Phòng bếp và phòng bệnh được ngăn cách bởi một cánh cửa trượt, bên kia tấm kính là thân ảnh bận rộn của Úc Tử Tịnh, Cận Sương nằm trên giường nghiêng đầu nhìn sang, không biết bao nhiêu lần cô đã từng nhìn thấy cảnh này trong mơ, lại không nghĩ rằng thật sự có ngày thành hiện thực.

Úc Tử Tịnh cho nguyên liệu vào trong nồi, điều chỉnh thời gian, rồi rửa tay rời khỏi phòng bếp.

Cận Sương vội vàng nhìn đi chỗ khác, trong lúc rối ren, cô vô tình cọ tay vào quyển sách đặt ở đầu giường, sách bang một tiếng rơi trên mặt đất. Úc Tử Tịnh nghe được tiếng đầu liền quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Cận Sương đang nghiêng nửa người xuống chuẩn bị nhặt sách.

Nàng bước nhanh về phía trước, cúi người nhặt sách lên, khoảng cách giữa hai người có chút gần, hơi thở của Úc Tử Tịnh phả vào cổ Cận Sương, Cận Sương ngẩng đầu vừa lúc đối diện với Úc Tử Tịnh.

Cuốn sách được Úc Tử Tịnh cầm trên tay, nàng và Cận Sương cúi đầu cụp mắt nhìn vào quyển sách, thời kỳ cổ đại, nàng cười nhẹ: "Em vẫn còn đọc cái này."

Sự tiếp xúc vừa rồi khiến trái tim Cận Sương nhảy vọt lên khỏi cổ họng, cô cố gắng kìm nén lại, giọng nói có chút run, trấn định nói: "Cho qua thời gian."

Úc Tử Tịnh đỡ Cận Sương nằm xuống, sau đó lật hai trang sách, đây không phải loại sách nói về lịch sử cổ đại, mà thiên về lịch sử phi chính thống, cũng rất nhiều chuyện xưa ngắn, khá thú vị. Úc Tử Tịnh đọc một trang thì đóng sách lại, nói với Cận Sương: "Trước hết em đi lau người đi, canh sẽ mất một lúc, lau sạch rồi chúng ta ăn cơm."

Cận Sương há mồm: "Không, không cần."

Tháng tư ở trong phòng bệnh thật ra cũng không nóng lắm, nàng hiểu Cận Sương không thể tắm rửa, nhưng vẫn là cần lau người.

Thấy Úc Tử Tịnh đi tới ngăn tủ lấy nội y, Cận Sương cụp mắt: "Tử Tịnh, thật sự không cần, ngày mai em tự tắm."

Úc Tử Tịnh đem quần áo sạch sẽ đặt ở trên giường: "Bây giờ em không tiện."

"Hoặc là nghe lời, hoặc là chị gọi điện thoại cho dì."

Cận Sương nhíu mày, để Úc Tử Tịnh lau người cho cô, cô làm không được, mà liên hệ với người nhà, cô càng làm không được.

Cuối cùng cô nhượng bộ: "Vậy chị đẩy xe lăn của em vào vệ sinh rồi đổ nước vào bồn, Tử Tịnh, em có thể làm được."

Má nàng hơi ửng đỏ, chóp tai đều nhiễm màu hồng, ánh mắt nàng mơ hồ nhìn cô. Úc Tử Tịnh bình tĩnh nhìn nàng, nghĩ nàng ngại ngùng, dù sao thì các nàng cũng đã không gặp nhau mấy năm rồi, có chút riêng tư cũng đúng.

Úc Tử Tịnh trước tiên cầm quần áo đặt vào phòng tắm, rồi mở nước cho đầy bồn, sau đó bưng một chiếc ghế vào cho cô, chuẩn bị đầy đủ rồi mới ra khỏi phòng vệ sinh nhìn Cận Sương, nghiêm túc nói: "Thật sự không cần chị hỗ trợ?"

Cận Sương ngồi trên xe lăn, nói với Úc Tử Tịnh: "Không cần."

Úc Tử Tịnh đẩy cô vào, đặt cô lên ghế và đặt chân cô xuống rồi mới chậm rãi bước ra ngoài. Cho đến khi khi thấy tiếng cười đóng lại, Cận Sương mới thở phào nhẹ nhõm, cô cầm nội ý mới ở bên cạnh, trong mắt hiện lên ý cười.

Lúc Cận Sương đi ra thì đã là nửa tiếng sau, đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, chỉ còn mỗi canh.

Úc Tử Tịnh đi vào phòng tắm thu dọn rồi mới cầm quần áo của mình đi vào. Cận Sương nằm trên giường, nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên mất hết cảm giác thèm ăn.

Trong lòng cô như cất giấu một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội.

Ngay cả khi đang đọc sách, trong đầu cô vẫn tràn ngập hình ảnh Úc Tử Tịnh tắm rửa. Cô bực bội đặt cuốn sách xuống, thực sự khinh thường biểu hiện kém cỏi của mình.

Cô vẫn còn giận dỗi, không lọt bất cứ chữ nào vào mắt, chỉ còn lại ba chữ "Úc Tử Tịnh" lắc lư trong đầu cô.

Mỗi nụ cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng, thậm chí nàng chỉ cần yên lặng đứng ở đó cũng có thể khiến tâm trí cô bối rối.

Cận Sương nhắm mắt lại, cơ thể thoải mái do vừa tắm xong giờ đã bắt đầu trở nên khô nóng.

Trong lúc cô đang cố tự giảng đạo lý với chính mình thì cửa phòng vệ sinh rầm một tiếng mở ra, Úc Tử Tịnh mặc một chiếc váy ngủ sáng màu không có tay áo bước ra ngoài.

Cánh tay nàng trắng nõn, vừa mới bị hấp trong nước nóng ra nên hơi hồng hồng, cổ tay tinh tế của nàng đang nghịch mái tóc dài đen nhánh. Khi tắm nàng buộc mái tóc dài của mình cao lên, tắm xong mới buông xuống.

Mái tóc đen tuyền xõa ra, ở ngọn vẫn còn hơi ẩm, một vài sợi tóc xõa xuống chiếc cổ thon dài chạm vào ngực nàng khiến Úc Tử Tịnh không thoải mái mà vén nó ra sau tai.

Cận Sương mở mắt liền nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp của mĩ nhân vừa tắm xong, cô sững sờ nằm im, ngón tay nắm chặt những trang sách, rồi chợt nghe thấy một âm thanh sắc bén, là tiếng trang sách bị xé toạc.

Úc Tử Tịnh giật mình, nàng bước tới trước mặt Cận Sương, cầm lấy cuốn sách trong tay cô, nhíu mày nói: "Không đọc thì không đọc, sao em lại xé sách."

Cận Sương cúi đầu không trả lời.

Cô sợ mình mở miệng thì sẽ không đàng hoàng, nên đành dứt khoát im lặng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...