[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy
Chương 35
Cho đến trước cuối tuần, Úc Tử Tịnh không nhận được điện thoại của Cận Sương nữa, không một lời nào. Ngược lại, Hà Mục Viện gọi hai cuộc điện thoại, đều là giục nàng về nhà ăn cơm.Úc Tử Tịnh từ chối. Kể từ khi chia tay Tô Dương, nàng thường xuyên tự nhủ về nhà tuy nói là về ăn cơm, nhưng chắc là đi xem mắt.Nàng bây giờ không còn đủ năng lượng để giả vờ với họ nữa.Dù chỉ là về nhà ăn bữa cơm cho có lệ, nàng cũng không muốn.Trong bệnh viện mọi thứ như cũ, Kỳ Phù không có nhiều cơ hội lên bàn mổ, Úc Tử Tịnh dành nhiều thời gian nhất vẫn là ở phòng bệnh tầng ba. Mỗi ngày nàng đều đến, phu nhân Cận sẽ ngồi bên cạnh nghe nàng đọc Kinh Thi, thỉnh thoảng cũng nói vài câu. Nhiều nhất là khi họ vừa nói chuyện, phu nhân Cận đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.Thời gian trôi đi, nàng cũng có thể nói một câu "đi đường cẩn thận" trước khi phu nhân Cận rời đi.Khúc Duệ chỉ nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng bệnh.Người trên giường bệnh vẫn ngủ yên giấc. Kỳ Phù đã nói với bà rằng khả năng tỉnh lại rất nhỏ, nhưng không loại trừ khả năng sẽ tỉnh lại. Úc Tử Tịnh trong những năm ở bệnh viện đã chứng kiến không ít những cuộc chia ly sinh tử. Nàng trước đây vẫn luôn nghĩ cái chết là điều đau khổ nhất.Bây giờ mới nhận ra, sống không ra sống, chết không ra chết mới là đau khổ.Úc Tử Tịnh thở dài, dọn dẹp giường bệnh gọn gàng, cầm bệnh án ra khỏi phòng bệnh. Trên hành lang, nàng gặp Hà Tiểu Mạn, cô ấy đang nắm tay Lý Viện không biết nói gì, thấy Úc Tử Tịnh đi tới, cô lập tức im lặng.Lý Viên thấy lạ, dạo này Hà Tiểu Mạn hình như hơi sợ Úc tỷ.Cô ấy đẩy đẩy cánh tay Hà Tiểu Mạn: "Sao vậy?"Hà Tiểu Mạn thấy Úc Tử Tịnh đi qua hành lang phía trước, rẽ vào biến mất, cô ấy mới thở phào một hơi: "Không sao."Chỉ là rất chột dạ.Hôm đó Ôn Ngọc tuy không nói rõ chuyện của họ trong nhà vệ sinh, nhưng nhìn biểu cảm của Úc tỷ khi quay lại phòng riêng thì thấy không ổn.Cũng phải thôi, người ta vốn không cong, họ lại cứ cố gắng tác hợp như vậy, thảo nào mấy ngày nay Úc tỷ tâm trạng không tốt, thậm chí nhìn thấy cô ấy còn không cười.Hà Tiểu Mạn do dự một lát trên hành lang. Lý Viện quay về quầy phân loại đứng. Cô ấy nghĩ một lát rồi vẫn đi về phía phòng thay đồ. Đẩy cửa vào, Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn cô ấy một cái, ánh mắt nhạt nhẽo. Hà Tiểu Mạn cắn môi, tay căng thẳng nắm chặt vào nhau, nhỏ giọng hỏi: "Úc tỷ, chị vẫn còn giận sao?"Cô bằng tuổi Ôn Ngọc, vừa tốt nghiệp chưa lâu, làm nũng vẫn còn trẻ con.Úc Tử Tịnh dãn mày, nhìn cô ấy với vẻ mặt nhạt nhẽo, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không có."Hà Tiểu Mạn nhảy bật đến bên cạnh Úc Tử Tịnh: "Còn nói không có, Úc tỷ không vui thì cứ nói thẳng với em, mắng em cũng được, em biết lần trước, Ôn Ngọc quả thật đã làm chị sợ, em xin lỗi."Úc Tử Tịnh lúc này mới nhớ đến chuyện của Ôn Ngọc. Nàng bận tâm chuyện của Cận Sương và Lâm Thi Nhiên, lại quên mất chuyện này.Thảo nào mấy ngày gần đây Hà Tiểu Mạn gặp mình đều rụt rè, có lẽ cô ấy nghĩ mình vẫn còn giận. Úc Tử Tịnh cười nhạt: "Chị thật sự không để bụng đâu."Hôm đó nàng bị Cận Sương kéo đi thẳng, sau đó kinh ngạc trước những ý nghĩ nhỏ nhặt của mình dành cho Cận Sương. Ôn Ngọc hai ngày đầu còn gửi không ít tin nhắn cho nàng, chỉ là nàng tâm trạng rối bời, không hề trả lời.Sau đó trả lời lại, phía Ôn Ngọc không có hồi âm.Hà Tiểu Mạn thấy Úc tỷ dường như thật sự không giận, cô ấy yên tâm, lẩm bẩm: "Úc tỷ, chị yên tâm đi, Ôn Ngọc nói với em, cô ấy đã đổi số điện thoại và mọi thứ rồi, cô ấy không muốn làm phiền chị nữa."Tay Úc Tử Tịnh đang chỉnh quần áo khựng lại, sau đó cười.Thảo nào tin nhắn nàng gửi Ôn Ngọc không hồi âm, hóa ra là đã đổi số điện thoại.Cũng tốt, Ôn Ngọc có thể bắt đầu lại ở một nơi khác, nàng cũng vui lòng thấy vậy.Nghĩ đến đây, nàng nhìn Hà Tiểu Mạn, nói: "Vậy thì dạo này em hãy ở bên em ấy nhiều hơn nhé."Hà Tiểu Mạn lập tức trả lời: "Úc tỷ, em sẽ làm vậy!"Không ngờ Úc tỷ hoàn toàn không giận, còn bảo cô ấy ở bên Ôn Ngọc nhiều hơn, thật dịu dàng quá!Thảo nào có thể làm Ôn Ngọc mê mẩn đến thần hồn điên đảo, cô ấy cũng thích a, có thể vừa vùi mặt vào ngực vừa nghe nói chuyện dịu dàng như vậy.Nghĩ đến là lại mềm nhũn cả chân...Hà Tiểu Mạn thèm thuồng nhìn chằm chằm vào ngực Úc Tử Tịnh, ánh mắt cứ quanh quẩn ở đó. Úc Tử Tịnh khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nói với Hà Tiểu Mạn: "Chị đi trước đây."Bị bắt quả tang lén nhìn, Hà Tiểu Mạn lập tức dời ánh mắt, đối mặt với Úc Tử Tịnh, cười nói: "Vâng, Úc tỷ về nhà cẩn thận, cuối tuần vui vẻ!"Úc Tử Tịnh cười nhạt bước đi đẩy cửa ra, chạm mặt Lý Viện. Nàng chào hỏi rồi rời đi.Lý Viện vào phòng thay đồ, thấy Hà Tiểu Mạn vẫn chưa thay xong quần áo, vẫn cười ngốc nghếch, cô ấy vỗ đầu Hà Tiểu Mạn: "Sao vậy?"Hà Tiểu Mạn túm chặt lấy cổ tay cô ấy: "Lý Viên, mình muốn yêu quá đi a!"Lý Viện bị cô ấy nói cho nổi da gà, cố gắng giật tay mình ra: "Yêu đương? Cậu?"Cô ấy sau đó há hốc mồm: "Cậu đừng nói là thích Úc tỷ rồi nhé?!"Hà Tiểu Mạn liếc cô ấy một cái: "Nói linh tinh gì thế, Úc tỷ thẳng băng như vậy, mình có nghĩ quẩn đến mức thích chị ấy a."Lý Viên yên tâm, thấy ánh mắt Hà Tiểu Mạn vẫn quấn quýt trên người mình, cô ấy rợn tóc gáy, vội vàng xua tay: "Dừng dừng dừng, mình còn thẳng hơn, với lại mình không có hứng thú với cậu..."Hà Tiểu Mạn chậc một tiếng: "Mình có đói ăn đến mức nào, cũng không chọn cậu đâu."Lý Viên lập tức bị cô ấy chọc tức đến đỏ mặt, hừ một tiếng quay đầu thay quần áo.Hai người đang cãi nhau, cửa đột nhiên bị mở ra, tiếp đó Kỳ Phù hỏi: "Tử Tịnh đâu rồi?"Lý Viên quay đầu, nhìn Kỳ Phù: "Úc tỷ vừa mới đi rồi, bác sĩ Kỳ có chuyện gì không?"Kỳ Phù trả lời: "Không có gì."Úc Tử Tịnh đã ra khỏi bệnh viện đang đi trên đường lớn. Nàng lấy điện thoại ra, nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Cận Sương, hỏi: "Ngày mai em nghỉ à?"Cận Sương nhanh chóng trả lời: "Tan làm rồi sao?"Úc Tử Tịnh thở phào, nàng thực sự lo Cận Sương sẽ giận vì lần trước nàng dẫn Kỳ Phù đến. Lúc này nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, trái tim đang treo lơ lửng mới dần dần hạ xuống, trả lời: "Ừm, vừa tan làm."Phía Cận Sương rất lâu không có hồi âm. Úc Tử Tịnh về đến căn hộ đặt túi xách xuống, nằm trên ghế sofa nhìn điện thoại, vẫn không thấy hồi âm. Nàng thở dài đặt điện thoại lên bàn trà, xoay người ôm áo ngủ vào nhà vệ sinh.Vừa khép cửa lại, điện thoại "ting ting" hai tiếng, hiển thị tin nhắn trên cùng.Cận Sương: Em qua tìm chị.Úc Tử Tịnh vừa tắm xong, đầu quấn khăn khô bước ra khỏi nhà vệ sinh thì chuông cửa reo. Nàng đi đến cửa hỏi: "Ai đó?"Cận Sương nhíu mày, tay nắm điện thoại: "Tử Tịnh?"Nghe ra giọng của Cận Sương, Úc Tử Tịnh mở cửa. Nàng vừa tắm xong, chiếc váy ngủ mỏng manh trên người hơi bị ướt, ẩn hiện thân hình duyên dáng. Cận Sương thấy nàng cứ thế mở cửa thì sững người một lát, sau đó liếc mắt đi chỗ khác. Úc Tử Tịnh cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ của mình, khuôn mặt hồng nhẹ: "Sao em lại đến?"Cận Sương giơ điện thoại lên: "Chị không nhận được tin nhắn của em sao?"Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, cười bất lực: "Chị đi tắm, không thấy."Nàng không cần giải thích, Cận Sương cũng có thể nhìn ra nàng đang làm gì. Hai người đứng đối mặt, không ai nói gì. Úc Tử Tịnh đột nhiên phản ứng lại, nàng vội vàng nhường đường, trên mặt hiếm khi lộ vẻ ngượng ngùng, nàng nói: "Vào ngồi đi."Cận Sương đi ngang qua nàng, một làn hương sữa tắm thơm mát. Khuôn mặt cô ửng hồng, không nói một tiếng nào bước vào cửa.Úc Tử Tịnh đóng cửa lại chào hỏi Cận Sương: "Em muốn uống gì?"Nàng đi đến trước tủ lạnh, mở ra. Cận Sương quay đầu nhìn, thấy có khá nhiều bia, cô hỏi: "Chị uống rượu sao?"Úc Tử Tịnh lấy nước khoáng đưa cho Cận Sương, cười: "Thỉnh thoảng thôi."Thực ra trước đây nàng không hề đụng đến rượu, nhưng lần đó uống ở ký túc xá của Tiểu Trương xong, cảm thấy thực sự có thể giải sầu. Hai ngày nay nàng quá phiền muộn nên đã mua rất nhiều về, vốn định tối nay say một trận, không ngờ Cận Sương lại đến.Cận Sương nhận lấy chai nước khoáng Úc Tử Tịnh ném đến, vặn nắp, uống một ngụm, mát lạnh thấu tim.Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh. Căn phòng này cô đã từng lảng vảng bên ngoài quá nhiều lần. Trước đây cô nghĩ rằng không thể mang lại phiền phức cho Tử Tịnh, nên ngay cả liên lạc cũng không dám, chỉ có thể nhìn nàng từ xa.Nếu không phải sau này xảy ra vụ nổ, Lâm tiểu thư liên hệ với Tử Tịnh, thì tự cô không thể nào chủ động như vậy được.Bây giờ nghĩ lại, thực ra cô nên cảm ơn Lâm Thi Nhiên.Để bây giờ cô có thể hòa hợp tự nhiên với Tử Tịnh như vậy.Hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, phủ một lớp ánh vàng lên toàn bộ căn phòng. Cận Sương quét mắt đơn giản khắp căn phòng. Căn phòng không lớn nhưng vì ít đồ đạc nên có vẻ trống trải. Có lẽ vì nghề nghiệp của Tử Tịnh mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy sạch sẽ.Rất sạch sẽ.Ngay cả bàn trà bằng kính cũng trong suốt lấp lánh.Úc Tử Tịnh thấy Cận Sương ngồi xuống rồi nhìn quanh phòng một lượt, nàng cười nhạt: "Có hơi nhỏ không?"Cận Sương: "Không đâu."Rất ấm cúng.Đây mới giống một căn nhà, chứ không phải một công cụ trú ngụ lạnh lẽo.Úc Tử Tịnh dùng khăn khô quấn hết mái tóc dài, nghiêng đầu nhìn ra ngoài trời, nói: "Hôm nay em nghỉ à?"Cận Sương ừm một tiếng: "Lâm tiểu thư có cảnh quay đêm."Chân cô vẫn chưa lành hẳn, hiện tại ở phim trường vẫn sắp xếp Bạch Giản trông coi.Úc Tử Tịnh nghe ba chữ "Lâm tiểu thư" thì sắc mặt hơi tối đi, sau đó ngẩng đầu: "Tối nay ăn cơm ở đây nhé, em không phải nói có chuyện muốn nói với chị sao? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?"Cận Sương nhìn vẻ mặt mong chờ của nàng, lời từ chối trượt đến miệng liền biến thành: "Được."Úc Tử Tịnh lúc này mới đứng dậy bận rộn.Trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn, nàng ôm mấy thứ vào bếp. Cận Sương thấy nàng bận rộn cũng đứng dậy muốn giúp, Úc Tử Tịnh đuổi cô ra khỏi bếp, bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn. Cận Sương không còn cách nào khác đành phải ra khỏi cửa bếp.Cô đứng trong phòng khách, nghĩ đến những điều sắp nói với Úc Tử Tịnh thì có chút căng thẳng. Tủ lạnh ở gần đó.Cận Sương đi đến trước tủ lạnh, đưa tay lấy hai lon bia ra.Sau khi xuất ngũ, đây là lần đầu tiên cô chạm vào rượu. Cận Sương một tay mở một lon, ngồi trên ghế sofa một mình thưởng thức.