[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy

Chương 31



Nhìn khuôn mặt sững sờ của Úc Tử Tịnh, Cận Sương khẽ cười: "Trêu chị thôi mà, xem chị kìa, căng thẳng quá."

Úc Tử Tịnh trừng mắt nhìn cô, quở trách: "Hồ đồ."

Cận Sương lông mày cong như trăng khuyết, cười dịu dàng, cô nói: "Vậy em về trước đây."

Úc Tử Tịnh nhìn bóng lưng cô khuất dần, lập tức đứng không vững, lùi lại phía sau. Nàng đưa tay đặt lên ngực, trong đầu toàn là câu nói của Cận Sương: "Nếu tối nay là em tỏ tình, chị sẽ làm gì?"

Nàng không muốn thừa nhận, khoảnh khắc Cận Sương đặt câu hỏi đó, phản ứng đầu tiên của nàng lại không phải là từ chối?

Mà là luồng khí nghẹn ở lồng ngực bỗng nhiên dịu đi một cách kỳ lạ!

Đầu óc Úc Tử Tịnh rối bời, như thể chịu một cú sốc lớn!

Mặt nàng tái nhợt, bước chân không vững, lúc lắc đầu, đôi mắt sáng ngời đầy vẻ không thể tin được!

Nàng là chị gái của Cận Sương! Sao có thể có suy nghĩ dơ bẩn như vậy được?

Đầu Úc Tử Tịnh đột nhiên đau nhức dữ dội, nàng cố sức ấn vào thái dương, dưới đầu ngón tay, mạch đập thình thịch. Nàng bắt đầu có suy nghĩ khác về Cận Sương từ khi nào?

Là lúc gặp lại?

Hay là sự gần gũi khi ở chung?

Sao nàng lại không nhận ra tâm trạng mình đã khác, ngay cả khi Cận Sương hẹn hò với Lâm Thi Nhiên, nàng chỉ mải bực bội mà không nghĩ đến nguyên nhân thực sự.

Chỉ vì Lâm Thi Nhiên lợi dụng Cận Sương thôi sao?

Úc Tử Tịnh thở thôi cũng thấy khó chịu, cảm giác bất lực sâu sắc bao trùm toàn thân nàng. Nàng tháo chạy về nhà, mở cửa rồi co mình lại trên ghế sofa.

Đèn điện thoại nhấp nháy, nàng cầm lên nhìn, là tin nhắn của Tiểu Trương.

Tiểu Trương: Úc tỷ, chị về nhà chưa?

Úc Tử Tịnh dùng ngón tay cái cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Ừm, về rồi."

Tiểu Trương: Em xin lỗi, chuyện tối nay thực ra em đã biết từ lâu, việc Ôn Ngọc tỏ tình cũng là do bọn em xúi giục.

Úc Tử Tịnh: Muộn rồi, các em về sớm đi, chúc ngủ ngon.

Chủ đề liên quan đến Ôn Ngọc đã bị Úc Tử Tịnh gạt đi một cách khéo léo. Tiểu Trương nhìn tin nhắn của chị Úc gửi đến, mặt đầy vẻ lo âu nói với Tần Uyển: "Úc tỷ, có vẻ đang tức giận lắm."

Ôn Ngọc cười khổ, lại uống một ngụm bia lớn: "Đều là do mình không tốt, làm bạn tốt không làm, cứ phải cưỡng cầu."

Hà Tiểu Mạn nhìn bộ dạng thất thểu của Ôn Ngọc thì tức giận, giật lấy chai bia từ tay cô ấy, đập mạnh xuống bàn, quát: "Đừng nói Úc tỷ, ngay cả mình cũng coi thường cậu! Cái gì mà cưỡng cầu? Yêu là cưỡng cầu sao? Cậu có bắt Úc tỷ phải thích cậu đâu? Cậu chỉ bày tỏ tấm lòng của mình thôi mà!"

"Còn việc có chấp nhận cậu hay không, đó không phải là phạm vi cậu phải cân nhắc. Ôn Ngọc mình hỏi cậu, nếu cậu biết Úc tỷ không thích cậu ngay từ đầu, cậu có còn thích chị ấy không?"

Ôn Ngọc bị Hà Tiểu Mạn quát đến mức ngây người ra, đôi mắt vốn đã say rượu lại đỏ ngầu, ấm ức trả lời: "Đương nhiên là có."

Hà Tiểu Mạn thở phào: "Thế là được rồi, Ôn Ngọc, cậu làm rất tốt."

Ôn Ngọc nghe lời an ủi của Hà Tiểu Mạn, đôi mắt vốn đã sưng húp lại bắt đầu chảy lệ, lớp trang điểm trên mặt cũng lem luốc. Hà Tiểu Mạn bó tay rút khăn ướt trong túi ra lau mặt cho Ôn Ngọc. Tần Uyển nhìn đồng hồ, nói với Tiểu Trương: "Mai còn có ca sáng, chúng ta đưa Ôn Ngọc về trước đi."

Tiểu Trương nhìn đồng hồ, cũng gần mười giờ rồi, cô ấy gật đầu gọi nhân viên phục vụ thanh toán.

Thanh toán xong Tiểu Trương và Tần Uyển dìu Ôn Ngọc lên taxi. Hà Tiểu Mạn chỉnh lại quần áo rồi nói với Tiểu Trương: "Hai người đừng qua đó nữa, mình biết cậu ở đâu, ngày mai mình cũng nghỉ, tối mình sẽ qua chăm sóc cậu ấy."

"Hai người về trước đi."

Tiểu Trương rõ ràng là muốn đưa Ôn Ngọc về căn hộ, nhưng bị Tần Uyển kéo tay lại. Tần Uyển gật đầu với Hà Tiểu Mạn: "Vậy thì làm phiền cậu vậy."

Hà Tiểu Mạn chậc một tiếng: "Có phiền phức gì đâu, cái tên này lần nào thất tình mà mình không ở bên cạnh chứ, yên tâm đi."

Ở cửa nhà hàng, bốn người tạm biệt nhau, taxi rít ga lao đi, Tần Uyển đi bên cạnh Tiểu Trương, đèn neon nhấp nháy, thắp sáng cả thành phố.

Úc Tử Tịnh cũng đang nhìn xuống từ cửa sổ, cả phòng khách chỉ sáng một ngọn đèn. Nàng ôm cốc ngồi trước bệ cửa sổ, nhìn những ánh đèn neon nhấp nháy dưới lầu, hệt như tâm trạng nàng bây giờ, trôi nổi bất định.

Sau khi trả lời tin nhắn chúc ngủ ngon của Tiểu Trương, nàng ném điện thoại sang một bên. Màn đêm tĩnh lặng, những suy nghĩ rối bời của nàng cũng dần lắng xuống.

Nửa đêm không ngủ được, chủ nhật Úc Tử Tịnh được nghỉ. Hôm qua nàng đã nghĩ kỹ rồi, sáng sớm sẽ đi mua chút đồ ăn tươi ngon mang đến cho Cận Sương, tiện thể ở đó chăm sóc cô cả ngày. Nhưng chuyện tối qua khiến nàng luôn cảm thấy bất an trong lòng.

Trằn trọc trên giường nửa đêm, đến rạng sáng mới lơ mơ chợp mắt, chưa đến chín giờ nàng đã mở mắt. Nắng chói chang xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, nàng dụi mắt, mới phát hiện tối qua mình không kéo rèm cửa.

Một đêm không ngủ ngon, tinh thần Úc Tử Tịnh không được tốt lắm, điện thoại trong phòng khách không ngừng reo. Nàng thức dậy, toàn thân rã rời.

Úc Tử Tịnh đi đến trước ghế sofa bắt máy, vừa alo một tiếng đã thấy giọng mình khàn đặc, cổ họng còn hơi đau. Tối qua cửa sổ không đóng, chắc là hơi lạnh xâm nhập cơ thể, có dấu hiệu cảm cúm.

Nàng bóp cổ, nuốt nước bọt cũng đau, không khỏi nhíu mày.

Đầu dây bên kia Hà Mục Viên dứt khoát ra lệnh: "Trưa nay về nhà ăn cơm."

Úc Tử Tịnh còn chưa kịp từ chối, giọng Úc Thanh đã truyền qua đường dây điện thoại: "Tử Tịnh a, cuối tuần có nghỉ không? Lần trước chưa ăn cơm, ba vẫn nhớ mãi, con rảnh thì về ăn cơm nhé."

Nghe tiếng Úc Thanh lẩm bẩm già nua, bàn tay Úc Tử Tịnh vốn định cúp máy khựng lại, rất lâu sau mới nói: "Dạ."

Úc Thanh cúp điện thoại, nhìn Hà Mục Viên, vẻ mặt bất mãn: "Rốt cuộc bà sao vậy? Vốn dĩ con gái đang do dự giữa hai bên, bà muốn kéo con gái về đây, hay là muốn đẩy nó đi? Chưa từng thấy ai như bà cả."

Hà Mục Viên bị mắng đến tái mặt, cổ cứng đờ nói: "Thì sao chứ, tôi giới thiệu cho con bé một người giàu có mà lại sai sao, lão Úc, ông trong lòng chẳng phải cũng nghĩ vậy à? Lỡ con bé về già không nuôi chúng ta thì sao, lúc đầu tôi đã nói không nên dễ dàng chuyển hộ khẩu qua đó."

Nghe bà ta lại bắt đầu nhai đi nhai lại chuyện cũ, Úc Thanh hừ một tiếng, ném điện thoại lại cho bà, quay đầu đi vào bếp.

Hà Mục Viên lầm bầm vài câu, thấy Úc Thanh từ bếp đi ra, nói với bà ta: "À đúng rồi, gọi Ngô Song và Cận Sương đến nữa đi, lần trước đứa nhot này cũng không được ăn cơm."

Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng Hà Mục Viên vẫn gọi điện thoại, làm thân với Ngô Song rồi bảo bà qua ăn cơm. Ngô Song vốn định tìm Cận Sương nói chuyện, bây giờ nghe nói nhà Úc mời ăn cơm, lập tức liên tục nói được.

Úc Tử Tịnh về nhà khá muộn, gần mười hai giờ rưỡi, nàng không có chìa khóa nhà này, sau khi gõ cửa thì chờ đợi.

Người mở cửa thần thái thanh tú, thấy nàng thì cười tươi, lông mày như trăng khuyết, mắt như sao, gọi nàng: "Chị, về rồi."

Thái độ tự nhiên như thể đây là nhà cô vậy.

Úc Tử Tịnh sững sờ. Kể từ tối qua biết mình có suy nghĩ khác về Cận Sương, lúc này gặp cô hoàn toàn không còn sự bình tĩnh tự nhiên như thường ngày, thậm chí ánh mắt còn vài lần lướt qua cô. Cận Sương thấy ánh mắt nàng lấp láy, tưởng nàng lo lắng mình sẽ nói ra mối quan hệ giữa nàng và Kỳ Phù.

Cận Sương thu lại nụ cười.

Gia đình họ Úc vẫn như cũ, một sự ấm áp nổi trên bề mặt. Cận Sương dắt Úc Tử Tịnh đi vào. Hà Mục Viên đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Ngô Song. Úc Tử Tịnh bước vào chào: "Mẹ, dì."

Ngô Song ngẩng đầu, thấy Úc Tử Tịnh đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình: "Tử Tịnh về rồi, mau ngồi đi."

Úc Tử Tịnh ngồi xuống cạnh bà, đặt túi xách xuống. Hà Mục Viên vẫn lạnh mặt âm dương quái khí nói nàng: "Con còn biết đường về nhà a."

Ngô Song vội vàng đánh trống lảng: "Ôi, chị dâu đừng trách Tử Tịnh nữa, dù sao nó cũng còn biết đường về. Chị xem Cận Sương kìa, xuất ngũ lâu như vậy rồi, một lần cũng chưa về nhà."

"Con cái lớn rồi, là vậy đó."

Úc Tử Tịnh và Cận Sương cười gượng gạo hưởng ứng. Sắc mặt Hà Mục Viên dịu đi một chút, hừ lạnh một tiếng với Úc Tử Tịnh: "Nếu không phải con là con gái ta, ta mới lười quản con!"

Mặc dù là quở trách, nhưng giọng điệu đã mềm mỏng hơn nhiều. Ngô Song thừa cơ chen vào kéo Hà Mục Viên nói chuyện phiếm, Úc Tử Tịnh vẫn im lặng ngồi trên ghế sofa như một người ngoài.

Đến giờ ăn trưa, Úc Thanh từ bếp đi ra, thấy Úc Tử Tịnh thì cười hiền lành: "Con gái về rồi."

Úc Tử Tịnh ngẩng mắt khẽ cười: "Ba."

Úc Thanh dùng giẻ khô lau sạch tay, đi đến cạnh Úc Tử Tịnh đẩy lưng nàng: "Về là tốt rồi, nhanh lên, ăn cơm nào."

Ông vừa nói vừa gọi mọi người cùng đi ăn cơm. Ngô Song kéo Hà Mục Viên, Cận Sương đi theo sau hai người. Bàn ăn không lớn, là bàn vuông, nhưng lại có thêm một người. Ngô Song chỉ vào Cận Sương nói: "Ngồi cạnh chị con đi, hồi nhỏ hai đứa cứ quấn lấy nhau, không biết sao lớn rồi lại không quấn quýt như trước nữa."

Cận Sương đành dịch ghế về phía Úc Tử Tịnh. Chân cô đi lại nhanh nhẹn, đã không còn dấu hiệu bị thương. Úc Tử Tịnh nhường sang một bên, hỏi cô: "Chưa đi làm à?"

Cận Sương ngồi xuống rồi quay đầu nhìn nàng. Ánh nắng giữa trưa có chút chói mắt, cô nheo mắt: "Chưa, ngày mai đi."

Úc Tử Tịnh nhìn mắt cô như có ánh sáng lấp lánh, nàng nắm chặt đũa, khẽ cười: "Chân đã khỏi rồi sao?"

Cận Sương làm động tác di chuyển một chút: "Không sao rồi."

Úc Tử Tịnh khẽ gật đầu, ăn cơm, không nói gì.

Người ta nói gân cốt bị thương phải một trăm ngày mới lành, Cận Sương mới nghỉ chưa đầy một tháng đã vội vã quay lại, rốt cuộc là vì đi làm hay vì Lâm Thi Nhiên, Úc Tử Tịnh không muốn nghĩ sâu. Nàng hít một hơi thật sâu, thấy Úc Thanh từ bếp đi ra, gọi mọi người: "Ăn đi, ăn trước đi."

Món ăn vẫn là hương vị cũ, nhưng người ăn có tâm trạng khác nhau, hương vị tự nhiên cũng khác.

Úc Tử Tịnh ăn vội vài miếng đã no, nàng vốn không đói, lại thêm cảm cúm, đầu óc quay cuồng. Úc Thanh gắp cho nàng rất nhiều món, cười nói với Ngô Song: "Hai đứa trẻ này bây giờ xa cách thế, hồi xưa thân thiết đến mức suýt chút nữa mặc chung một cái quần."

"Khụ khụ khụ..."

Úc Tử Tịnh đột nhiên ho thành tiếng. Nàng che miệng, mặt đỏ bừng, hắng giọng xong mới ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nước, nàng ngại ngùng nói: "Bị sặc rồi."

Úc Thanh đứng dậy rót một cốc nước đưa cho nàng: "Các con a, ở ngoài cứ không biết tự chăm sóc mình, xem kìa, có phải bị cảm rồi không?"

Úc Tử Tịnh tự biết không thể giấu được mắt Úc Thanh, nàng thẳng thắn: "Vâng, không sao đâu, chỉ là cảm nhẹ thôi, con uống thuốc là được."

Hà Mục Viên gắp thức ăn vào bát, nói chuyện thờ ơ: "Sao không về nhà ở, mẹ và ba đều có thể chăm sóc con."

Úc Tử Tịnh lập tức từ chối: "Không cần đâu, nhà con gần bệnh viện, tiện cho việc tăng ca đột xuất."

Giọng Hà Mục Viên cao lên một chút: "Tăng ca tăng ca, con xem con bao nhiêu tuổi rồi, sắp ba mươi rồi, còn tưởng mình mười tám sao? Cũng nên xem xét chuyện đại sự đời người rồi, công việc này ngày nào cũng tăng ca, mẹ thấy con chi bằng nghỉ việc đi, về nhà yên tâm tìm người kết hôn."

Đũa của Úc Tử Tịnh khựng lại: "Cảm ơn mẹ nhắc nhở, con biết phải làm gì rồi."

"Con!"

Hà Mục Viên dùng ánh mắt ra hiệu cho Úc Thanh, Úc Thanh lườm bà ấy một cái, bà mới ngừng lại, không nói gì.

Đúng là không biết phải trái.

Những lời còn lại bị Ngô Song đánh lạc hướng. Ngô Song kéo Úc Tử Tịnh hỏi han vài chuyện ở bệnh viện, rất quan tâm. Úc Tử Tịnh lần lượt trả lời bà ấy. Ngô Song liếc nhìn sắc mặt Úc Thanh và Hà Mục Viên, cẩn thận hỏi: "Tử Tịnh a, con có phải lâu rồi không về nhà đó không?"

Úc Tử Tịnh đặt đũa xuống, thấy ánh mắt Úc Thanh và Hà Mục Viên khóa chặt trên người mình, nàng cười nhạt: "Công việc bận rộn, không có thời gian về."

Thực ra, lười về.

Ngay cả nhà Úc nàng còn không về, thì làm sao có thể về cái nhà đó.

Cái nhà đó, trước nàng có một cô gái, nàng đáng lẽ phải gọi là chị, không may qua đời trong một tai nạn khi đi dã ngoại. Sau đó họ mới để ý đến nàng, khoảng thời gian đầu đón nàng về ở, họ đối xử với nàng rất tốt, ăn uống, dùng đồ, đều là tốt nhất.

Dường như muốn trả lại tất cả những gì đã nợ nàng trước đây.

Đáng tiếc, thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu. Khi Úc Tử Tịnh học đại học, nàng biết mẹ mình lại mang thai, sinh một bé trai. Họ không cho nàng về, nàng tự nhiên cũng không muốn về.

Trong lòng nàng, chưa bao giờ thừa nhận mình là người của gia đình đó.

Nếu không, nàng sẽ không giữ họ Úc.

Sau khi gia đình đó có con, dường như mọi thứ đều trở lại như xưa.

Úc Tử Tịnh nghĩ, không có gì là không tốt, mặc dù trong mắt người ngoài nàng là đáng thương, vì một đứa trẻ lại đẩy nàng xuống địa ngục. Họ cho rằng nàng hận đứa em trai chỉ gặp vài lần đó, thực ra nàng biết ơn thằng bé.

Để nàng sống chung với gia đình đó.

Mới thực sự là tự sát mãn tính.

Đứa bé đó xuất hiện vừa đúng lúc, giải thoát cho nàng.

Đôi mắt điềm nhiên của Úc Tử Tịnh không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào khác, khiến người ta không thể dò xét được thật giả. Hà Mục Viên và Úc Thanh nhìn nhau, không nói gì thêm. Cận Sương dựa vào Úc Tử Tịnh, đưa tay véo véo bàn tay nàng đang đặt dưới bàn. Lòng bàn tay chai sần chạm vào làn da mịn màng, hơi đau.

Cận Sương dùng sức nắm chặt, Úc Tử Tịnh dùng tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi rụt tay lại.

Sau bữa cơm, Úc Tử Tịnh giúp dọn dẹp bát đũa. Úc Thanh đang rửa bát trong bếp, thấy Úc Tử Tịnh đứng cạnh mình, ông cười hiền hậu, nói: "Tử Tịnh, con có phải để bụng chuyện dì hỏi con không?"

"Ba thấy sắc mặt con không được tốt lắm."

Úc Tử Tịnh đưa tay sờ lên mặt mình, khẽ cười: "Không có, chỉ là bị cảm thôi."

Úc Thanh đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, xót xa nói: "Con vất vả rồi."

Úc Tử Tịnh ngẩng đầu: "Không vất vả đâu ạ."

Hà Mục Viên thấy hai cha con trong bếp nói chuyện lâu mà chưa ra, bà ta giả vờ cắt trái cây, bưng vài quả táo và đĩa vào bếp. Thấy tay Úc Thanh vẫn đặt trên đầu Úc Tử Tịnh, mặt đầy vẻ từ ái, bà khẽ ho một tiếng, đi qua trước mặt hai người, lầm bầm: "Tử Tịnh con lát nữa bưng trái cây ra cho dì ăn, mẹ có chuyện muốn nói với ba con."

Úc Tử Tịnh gật đầu, thấy Hà Mục Viên cắt xong trái cây, nàng lấy vài cây tăm từ bên cạnh xiên vào, quay đầu ra khỏi bếp.

Hà Mục Viên thấy bóng nàng đi khuất, đóng cửa lại rồi hỏi: "Ông vừa nãy trên bàn ăn trừng mắt nhìn tôi làm gì?"

Úc Thanh quay lưng lại với bà ấy: "Bà tạm thời đừng ép Tử Tịnh nữa, chuyện nhà Tô vừa mới qua, không thể yên ổn một chút được sao?"

Hà Mục Viên lập tức kêu lên: "Cái gì mà tôi yên ổn một chút? Lão Úc, ông nói thế là không đúng rồi, chuyện với nhà Tô là ông đề xuất trước đó!"

"Còn nói gì mà nhìn thằng Tô Dương không được, hồi đó ông giành giật đưa con gái ông đi đâu có nói thế."

Úc Thanh không lợi khẩu bằng bà ta, bị chọc tức đến mức chỉ đành hừ hừ nói: "Đừng nói nữa, bà mà muốn con gái gả cho người giàu có, kiếp sau vô lo thì im miệng cho tôi!"

Hà Mục Viên bị ông chặn họng, muốn nói lại nhưng lại nghĩ đến việc Úc Tử Tịnh chỉ nghe lời Úc Thanh, bà dậm chân tức giận rời khỏi bếp.

Ngoài cửa, Úc Tử Tịnh đang ngồi trên ghế sofa ăn trái cây với Ngô Song, trò chuyện được câu nào hay câu đó. Ngô Song nhìn đồng hồ, ngẩng đầu hỏi Úc Tử Tịnh: "Cận Sương đâu rồi?"

Úc Tử Tịnh nghiêng đầu nhìn: "Có thể ở trong nhà vệ sinh không?"

Cửa nhà vệ sinh đóng, Úc Tử Tịnh không biết cô có ở trong đó không. Nàng bước vài bước về phía trước, thấy Cận Sương đi ra từ căn phòng tối nhỏ cạnh bếp, nàng khó hiểu hỏi: "Em đi vào đó làm gì?"

Cận Sương cười tự nhiên: "Đi tìm nhà vệ sinh, tìm nhầm chỗ rồi."

Úc Tử Tịnh chỉ về hướng khác: "Đằng đó."

Cận Sương nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười: "Được."

Sau giờ nghỉ trưa, Ngô Song chuẩn bị về. Úc Tử Tịnh cũng hơi chóng mặt, muốn về nhà trọ. Cận Sương muốn đi cùng Úc Tử Tịnh về, nhưng bị Ngô Song một tay kéo chặt cổ tay: "Hôm nay con nhất định phải về nhà với dì, đừng hòng chạy nữa."

Cận Sương bất lực, đành phải thỏa hiệp: "Được, tối con về, được chưa?"

Ngô Song không đồng ý, vẫn nắm chặt cổ tay cô: "Hay là bây giờ về với dì đi."

Cận Sương lập tức lạnh mặt, cô trả lời Ngô Song: "Con nói tối là tối, yên tâm đi, sẽ không thay đổi đâu."

Ngô Song bị những lời nói lạnh lẽo của cô làm cho nghẹn họng, sững sờ một lúc rồi buông Cận Sương ra. Hà Mục Viên và Úc Thanh đưa họ xuống lầu. Úc Tử Tịnh đi trước một bước. Đến khi Cận Sương đi đến ngã tư, cô thấy nàng lên taxi. Cận Sương thở dài, quay đầu đi tìm Ngô Song.

Cô muốn đưa Ngô Song về trước, không ngờ ở khúc cua lại thấy một chiếc ô tô màu đen dừng lại, rồi cửa mở, Ngô Song bị một đôi tay kéo vào.

Cận Sương quay mặt đi, bước nhanh ra khỏi khúc cua, lên xe của mình.

Đầu óc cô toàn là cảnh tượng vừa rồi, cô tức giận đấm vào vô lăng, tiếng còi xe vang lên, rất chói tai.

Khá nhiều người nhìn về phía Cận Sương. Cận Sương sau khi trút giận mới hít thở bình thường trở lại, từ từ lùi xe ra khỏi gara, lái về hướng công quán.

Úc Tử Tịnh ngồi trong taxi, điện thoại ting một tiếng, nàng cầm lên nhìn.

Cận Sương: Đến nhà chưa?

Úc Tử Tịnh trả lời cô: Chưa, đang trên xe.

Cận Sương: Em đợi chị dưới nhà.

Úc Tử Tịnh nắm điện thoại, vỏ cứng làm tay nàng đau điếng. Nàng hết lần này đến lần khác gõ "không cần" vào ô chat WeChat, cuối cùng lại không gửi đi. Nàng không biết đầu bên kia Cận Sương nhìn thấy tin nhắn của nàng liên tục đang nhập, cuối cùng chỉ có hai chữ: "Được thôi."

Úc Tử Tịnh đến dưới lầu, thấy Cận Sương đang dựa vào xe, là một chiếc xe nhỏ màu bạc trắng, kiểu dáng rất bình thường. Nàng bước đi, đến gần Cận Sương, mỉm cười: "Có chuyện gì vậy?"

Cận Sương đưa tay xách một cái túi, bên trong có mấy loại thuốc cảm cúm: "Không biết chị bị làm sao, nên mua một ít."

Úc Tử Tịnh nhìn mấy loại thuốc khẽ cười: "Em mua đồ không nhìn à?"

"Mấy loại này công dụng đều như nhau cả, nhiều thuốc thế này, chị uống đến hết hạn mất."

Cận Sương hơi đỏ mặt: "Chị khỏi rồi thì đưa thuốc cho em."

Úc Tử Tịnh ngẩng mắt, đôi mắt long lanh đầy sao: "Làm gì?"

Cận Sương vẻ mặt nghiêm túc: "Mang đi vứt, em hy vọng lần cảm cúm này khỏi rồi, sau này sẽ không bao giờ bị bệnh nữa."

Khi cô nói chuyện, giọng điệu quá nghiêm túc, quá thành kính. Úc Tử Tịnh đối mặt với ánh mắt cô nhìn thấy một cảm xúc khó tả, nàng nín thở, cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn một giây, một lúc lâu sau mới cụp mắt xuống: "Nhờ phúc của em."

Chương trước Chương tiếp
Loading...