[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy

Chương 3



Úc Tử Tịnh trở lại phòng thay quần áo, còn đang suy nghĩ việc của Cận Sương, Ôn Ngọc thấy nàng trầm tư liền hỏi: "Úc tỷ, làm sao vậy?"

Dù sao cô ở đây gần 3 tháng nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Úc Tử Tịnh có bộ dáng có tâm sự như vậy.

Úc Tử Tịnh bị hỏi, hơi sửng sốt, sau đó nói: "Không có việc gì."

Thấy Ôn Ngọc và Tiểu Trương thay quần áo xong rồi mà nàng vẫn còn nắm chặt quần áo trong tay, nên trước khi ra khỏi phòng thay đồ, Diệp Đình đã túm lấy nàng.

Diệp Đình mặc thường phục màu hồng, tóc dài thả ra sau lưng, trang điểm nhẹ, trên mặt luôn nở nụ cười, cô nắm lấy tay Úc Tử Tịnh lắc lắc nói: "Tỷ tỷ tốt của mình, cậu cứ đến đó một chuyến đi."

Úc Tử Tịnh bị nàng lắc đến thất điên bát đảo*, nàng duỗi tay ra: "Dừng tay dừng tay dừng tay!"

*Thất điên bát đảo: Đầu óc rối mù, lúng túng.

Diệp Đình bằng tuổi nàng, chỉ là khuôn mặt rất con nít, vốn đã dẻo miệng nhưng giờ muốn nhờ vả Úc Tử Tịnh thì lại càng hô lớn gọi nàng là tỷ tỷ.

Cô có một người em trai họ tên là Dư Thanh, vừa đến bệnh viện cách đây không lâu, tình cờ nhìn thấy Úc Tử Tịnh liền cố gắng hết sức tìm hiểu về nàng, ngay khi biết Úc Tử Tịnh mới chia tay thì Diệp Đình đã muốn mai mối cho hai người bọn họ.

Úc Tử Tịnh tính tình rất tốt, làm việc không phân nặng nhẹ, ở bệnh viện lâu như vậy chưa từng thấy nàng đỏ mặt tức giận với ai, ngay cả trưởng khoa Triệu cũng khen nàng, muốn tìm khuyết điểm đúng là rất khó.

Hơn nữa nàng còn rất xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp liều lĩnh mà là vẻ đẹp trí thức của mưa phùn mềm mại.

Dù sao theo quan điểm của Diệp Đình, như thế nào nàng cũng đều tốt, bây giờ biết được em họ mình thích Úc Tử Tịnh, cô liền muốn làm Hồng Nương.

Úc Tử Tịnh giơ tay xem đồng hồ, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay mình thật sự không rảnh, người thân có chuyện nên mình bận một chút."

Diệp Đình nghiến răng: "Vậy chủ nhật đi! Chủ nhật thì sao, mình xem lịch trực ca rồi, cậu được nghỉ."

Úc Tử Tịnh nghiêng đầu nhìn Diệp Đình, trên mặt như cũ vẫn mang nụ cười lãnh đạm, không thân mật cũng không xa cách, nhưng trong lời nói lại có mùi vị không muốn thỏa hiệp: "Vậy cậu nói hắn là mình có bạn trai rồi."

Diệp Đình làm lơ giọng điệu lạnh nhạt của nàng, tiếp tục lắc lắc cánh tay nàng: "Ai u tỷ tỷ tốt của em, khoa cấp cứu của cậu ai mà không biết đâu, mình giấu hắn không được."

"Như vậy đi, cậu chỉ cần đi ăn một bữa cơm thôi, mình đảm bảo là nếu cậu cảm thấy không thích thì ăn xong liền rời đi, tuyệt đối không dây dưa!"

Úc Tử Tịnh bị xoay đến không còn cách nào khác, chuyện tình cảm của nàng mà người ngoài vẫn luôn sốt ruột hơn nàng. Thấy Diệp Đình ăn nói khép nép lâu như vậy, nàng mới mở miệng nói: "Vậy thì chủ nhật đi, sau khi ăn mình sẽ rời đi."

Nếu không phải Diệp Đình ở bệnh viện, ngẩng đầu là gặp mà cúi đầu xuống lại gặp, thì nàng nhất định là sẽ không đi.

Diệp Đình hiển nhiên cũng biết nguyên nhân này, lập tức ôm cánh tay nàng: "Thành giao!"

Dù sao cô cũng đã hẹn giúp rồi, còn có thể thành hay không thành thì phải do Dư Thanh.

Sau khi tạm biệt Diệp Đình ở cổng bệnh viện thì bên ngoài trời đã tối dần, gió đêm thổi qua đem hương hoa bay tới, Úc Tử Tịnh nhìn xung quanh, thấy tất cả đều rực rỡ, màu xanh biếc phủ kín.

Nàng cất bước đi về phía trước, căn hộ tại chung cư nàng mới thuê không lâu, tuy giá cao nhưng lại gần bệnh viện, giao thông tiện lợi, hơn nữa gần đó có siêu thị và chợ đồ ăn, mỗi ngày tan làm nàng cũng không cần đi xa, cảm thấy chỗ này rất tốt.

Úc Tử Tịnh theo thường lệ buổi tối hoặc là sẽ ăn một bát mì, hoặc là gọi một bát sủi cảo ăn cho chắc bụng, nhưng hôm nay nàng lại cố ý đi ngang qua chợ bán thức ăn để mua chút đồ.

Đang là giờ tan sở, chợ bán thức ăn tấp nập người qua lại, đủ loại mùi gà, vịt, cá, Úc Tử Tịnh mấy lần đi vào đều bị người ta chen nhau đẩy ra.

Nàng thở dài, quay đầu đi đến siêu thị bên cạnh.

Khi nàng mua đồ xong và ra khỏi siêu thị thì trời cũng đã tối, lúc vào hai tay nàng trống trơn, lúc ra thì thiếu chút nữa cầm hết không nổi, Úc Tử Tịnh chia một túi ra làm hai rồi xách về căn hộ.

Lại lần nữa tới khu phòng bệnh cao cấp, lúc này đã khoảng 9 giờ rưỡi tối, trên tay nàng xách theo bình giữ nhiệt, bước đi vội vàng.

Cũng không biết Cận Sương đã ngủ hay chưa, Úc Tử Tịnh ngẩn người đứng ở cửa, có chút cảm giác lạ trong lòng. Rồi cửa sổ tầng hai cạch một tiếng mở ra, theo sau là một đám khói trắng nhẹ nhàng bay ra ngoài, Úc Tử Tịnh ngẩng đầu nhìn, sau đó nhíu mày.

Đó là phòng bệnh của Cận Sương.

Úc Tử Tịnh ngay sau đó lập tức gọi điện thoại cho Cận Sương, chuông reo hai lần, rất nhanh người kia đã bắt máy, thanh âm Cận Sương có chút khàn khàn: "Tử Tịnh..."

Úc Tử Tịnh có chút do dự: "Trong phòng em có người sao?"

Y tá mà cô tìm ngày mai mới đến, Cận Sương trả lời: "Không có ai."

Nàng cúp điện thoại, sau khi đăng ký với nhân viên bảo vệ liền lập tức đi thẳng đến tầng hai. Cận Sương nghe tiếng bíp ở đầu dây bên kia, tâm tư khẽ động, cô lập tức dập tàn thuốc, đóng cửa sổ lại, chuyển hướng xe lăn để di chuyển tới bên giường.

Còn chưa tới mép giường thì cửa phòng bệnh đã cạch một tiếng mở ra.

Úc Tử Tịnh và Cận Sương nhìn nhau, lòng bàn tay Cận Sương đổ rất nhiều mồ hôi, thấy Úc Tử Tịnh vẫn còn nhìn mình, cô giải thích: "Bác sĩ bảo em vận động nhiều hơn một chút."

Cô nói xong, trong lòng có chút chột dạ.

Bác sĩ quả thật có yêu cầu cô vận động nhiều hơn, nhưng không phải bây giờ, may mắn là Úc Tử Tịnh cũng chưa nói gì, chỉ cúi đầu đặt bình giữ nhiệt lên bàn trà, hỏi Cận Sương: "Buổi tối em ăn gì?"

"Mấy ngụm cháo."

Cô hiện tại chưa thể ăn nhiều chất bổ, nên ăn tối thanh đạm cũng là điều bình thường.

Úc Tử Tịnh ừ một tiếng, múc đầy một bát cháo thịt nạc và trứng Bắc Thảo, dùng thìa khuấy đều, nàng còn bỏ thêm một ít rau thơm, sợ Cận Sương ăn không quen nên nàng thổi nguội, nhấp thử một ngụm rồi mới nói với Cận Sương: "Ăn trước một miếng thử xem, vị không được thì mai chị lại đổi."

Cận Sương vẫn ngồi trên xe lăn, vốn dĩ cô chỉ muốn hút một điếu thuốc, nhưng Úc Tử Tịnh lại tới, mà cô ngồi lâu lại không được, bây giờ eo đã có chút đau.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi mỏng, cô húp một ngụm từ chiếc thìa mà Úc Tử Tịnh đưa cho, khàn khàn nói: "Rất ngon."

Úc Tử Tịnh liếc mắt nhìn cô, không nói gì, tiếp tục dùng thìa khuấy cháo trong bát. Cận Sương thấy nàng động tác nhẹ nhàng, không biết khi nào mới xong, liền mở miệng nói: "Tử Tịnh, em muốn lên giường."

Phần thắt lưng cô đang đau nhói, giọng cô vẫn khàn khàn như cũ.

Nhưng Úc Tử Tịnh chỉ nhàn nhạc liếc nhìn cô một cái, mỉm cười: "Nếu bác sĩ bảo em vận động nhiều hơn, thì em đành kiên nhẫn ngồi đó một lúc đi vậy."

Cận Sương: ...

Không khí trong phòng có chút lạnh lẽo, cửa sổ phòng Cận Sương vừa rồi không đóng chặt nên có gió lạnh thổi vào. Úc Tử Tịnh đặt bát và thìa xuống, nàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy vẫn còn một nửa điếu thuốc.

"Còn hút thuốc?"

Sắc mặt Cận Sương có chút đỏ lên, hôm nay sau khi Úc Tử Tịnh tới, cô đã bắt đầu buồn bực mất tập trung, buổi tối làm sao cũng không ngủ ngon được, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị hút thuốc để tỉnh táo lại, nhưng không nghĩ tới bị nàng tóm gọn.

Thấy Úc Tử Tịnh đóng kỹ cửa sổ rồi xoay người đi tới, Cận Sương mới mở miệng: "Thỉnh thoảng."

"Ừm."

Người phía sau thái độ hòa nhã, sau khi đóng cửa sổ lại thì Úc Tử Tịnh cũng không làm khó Cận Sương nữa, cô đẩy xe lăn đến trước giường, đưa tay ra phía sau lưng Cận Sương. Cả người Cận Sương cứng đờ, không cử động được.

Úc Tử Tịnh luồn tay xuống dưới nách Cận Sương, vòng qua eo thon của cô, dùng sức nói: "Em đừng dùng sức."

Xe lăn cao ngang với giường, hai tay Cận Sương có thể di chuyển được, nhưng chỉ là lúc này cô bị Úc Tử Tịnh ôm nên cô không nói nên lời.

Úc Tử Tình dùng sức nhấc hai tay lên, Cận Sương không nặng, tuy gầy gò nhưng cơ bắp lại săn chắc, khi ôm cô thì cảm giác phần eo trên tay nàng hơi căng, nàng bế cô đặt lên giường. Sau khi bận rộn một hồi, trên đầu nàng toát ra mồ hôi mỏng.

Có lẽ là vì nàng vừa tắm trước khi tới, nên Cận Sương ngửi được mùi thơm của sữa tắm.

Vài lọn tóc lòa xòa rũ xuống trước mặt Cận Sương, phía sau lưng đang dựa vào ngực Úc Tử Tịnh, hai gò má Cận Sương chợt ửng đỏ, cô cực kỳ gắng sức kiềm chế bản thân mới không quay lại ôm nàng.

Úc Tử Tịnh đặt cô nằm xuống giường, nâng đầu giường cao lên, thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô liền nghi hoặc hỏi: "Nóng lắm sao?"

Cận Sương khẽ lắc đầu: "Không nóng."

Nhiệt độ trong phòng vừa vặn, Cận Sương vừa mới phẫu thuật xong nên có thể di chuyển nhiều sẽ thấy nóng. Úc Tử Tịnh cũng không để ý, nàng xoay người bưng bát đi tới trước bàn trà, dùng thìa múc cháo rồi đặt lên môi Cận Sương, mỉm cười nói: "Ăn đi."

Sau nửa tiếng đút cho Cận Sương ăn hết bát cháo, Úc Tử Tịnh mới trở lại bàn trà. Nàng làm hai phần, phần trên là cho Cận Sương, phần dưới là cho mình.

Lúc ở nhà chưa kịp ăn, mà sau khi ổn định cho Cận Sương rồi nàng mới rảnh rỗi.

Cận Sương quay đầu nhìn nàng: "Giờ chị mới ăn tối?"

Úc Tử Tịnh vừa húp một ngụm cháo vừa gật đầu: "Hôm nay chị hơi bận, không sao, em ngủ trước đi, lát nữa chị ngủ ở sofa, đêm nay không có người ở đây thì không được."

Cận Sương liền lập tức nói: "Không cần."

Nếu để Úc Tử Tịnh ngủ ở sofa canh gác cho cô thì Cận Sương không nỡ, cô thấy Úc Tử Tịnh ăn xong liền nói: "Chị về trước đi, em ở đây rất tốt, em làm việc cũng thuận tiện."

Úc Tử Tịnh thu dọn bình giữ nhiệt, nhíu mày nhìn sang Cận Sương dưới bộ quần áo cho người bệnh lại càng gầy ốm hơn, nàng nói: "Làm việc? Làm việc gì? Hút thuốc sao?"

Nếu là ngày thường thì Úc Tử Tịnh nhất định sẽ không xen vào, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, mặc dù nàng không ủng hộ nhưng cũng sẽ tuyệt đối không can thiệp.

Chỉ là Cận Sương vừa mới phẫu thuật xong, cần tĩnh dưỡng, làm sao có thể lộn xộn như vậy.

Nếu nàng không biết thì cũng không sao, nhưng nàng đã trực tiếp thấy bằng mắt mình. Thái độ thẳng thắn của Úc Tử Tịnh đã chặn đứng lời Cận Sương định nói.

Cô luôn lạnh nhạt đối với người ngoài, nhưng đối mặt với Úc Tử Tịnh, mỗi một biểu cảm của nàng khiến cô phải suy đoán mất nửa ngày.

Thấy Úc Tử Tịnh khăng khăng không đi, Cận Sương cũng lui bước: "Vậy chị đừng ngủ ở sofa, đến bên giường đi."

Giường bệnh này không giống giường bệnh bên ngoài, rất lớn, Cận Sương chỉ nằm hết nửa giường, còn lại một nửa chỗ trống.

Úc Tử Tịnh có chút do dự.

Khi còn bé, ngày tháng bọn họ ngủ cùng nhau rất dài, tư thế ngủ của nàng không tốt, lúc nào cũng quấn chăn lại, mỗi lần tỉnh thì chăn đều bọc kín người nàng, vì thế Cận Sương khi còn nhỏ thường xuyên bị cảm lạnh.

Cận Sương thấy nàng băn khoăn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Nhiệt độ trong phòng không thấp, cho dù chăn quấn quanh người chị thì em cũng sẽ không cảm lạnh đâu."

Nghe được cô nói như vậy thì Úc Tử Tịnh liền đưa tay cầm lấy điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, lúc này mới cởi áo khoác chuẩn bị lên giường.

Bên trong nàng mặc một chiếc áo sơ mi không tay màu đen, để lộ cánh tay trắng nõn. Kể từ khi tốt nghiệp Úc Tử Tịnh vẫn luôn ở trong bệnh viện, hầu như không ra ngoài, nên làn da tương đối khỏe mạnh, cũng rất trắng.

Sau khi nàng tắm rửa sạch sẽ rồi trở lại phòng bệnh, Cận Sương đưa một nửa chăn bông cho nàng.

Mùi hương trên chăn quá quen thuộc, Úc Tử Tịnh thường xuyên nằm trong phòng nghỉ với chiếc chăn đã được khử trùng, bây giờ ngửi được mùi này có cảm giác như bị thôi miên, rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.

Chỉ có Cận Sương ở bên cạnh nàng.

Trằn trọc mãi không ngủ được, cô nhìn chằm chằm vào ngọn đèn thủy tinh, thậm chí trước khi ngủ còn gửi tin nhắn cho Triệu Dập.

Bây giờ là mười giờ rưỡi.

Triệu Dập chuẩn bị đi ngủ thì thấy điện thoại sáng lên, một tin nhắn mới tới, hắn cầm lên xem.

- Ngày mai không cần sắp xếp y tá tới nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...