[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy

Chương 19



Cận Sương tỉnh dậy đã hơn tám giờ tối, Úc Tử Tịnh nấu chút cháo, thấy cô tỉnh liền gọi: "Nhanh đi phòng vệ sinh rửa mặt đi rồi ra ăn tối."

Phòng khách sáng đèn chùm pha lê, Cận Sương cúi đầu nhìn chiếc chăn đang đắp trên người, giữa mày cô có vẻ vui mừng, ngón tay siết chặt chăn, giọng khàn khàn nói: "Được."

Úc Tử Tịnh đến giúp cô ngồi lên xe lăn đẩy vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Cận Sương quay lưng về phía cửa giả vờ như không có chuyện gì nói: "Tối nay chị cứ ở lại đây đi."

Ngoài cửa, Úc Tử Tịnh đang ôm điện thoại xem Weibo, nghe Cận Sương nói vậy, nàng không ngẩng đầu lên đáp: "Đương nhiên, đợi chân em khỏi rồi chị mới đi."

Những năm này cuối cùng cũng có cơ hội chuộc tội, nàng nhất định sẽ chăm sóc Cận Sương thật tốt. Sẽ không như hồi nhỏ để cô một mình gánh chịu.

Cận Sương không biết suy nghĩ của Úc Tử Tịnh nhưng nghe câu trả lời này cô rất vui, lông mày nhướng lên, cô đẩy xe lăn đến trước gương rửa mặt, nhìn thấy khuôn mặt mình hơi ửng hồng, má như hoa đào, rõ ràng nên kiềm chế cảm xúc nhưng cô lại muốn mặc kệ nó phát triển.

Sau khi rửa mặt xong, Cận Sương ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Úc Tử Tịnh đang ngồi trên sofa, cô đẩy xe lăn đến gần rồi hỏi: "Không ăn cùng à?"

Úc Tử Tịnh ngẩng đầu, theo bản năng lật ngược điện thoại, cười có chút ngượng nghịu: "Không cần, chị không đói, em cứ ăn trước đi, chị đi tắm."

Cận Sương nhìn nàng đặt điện thoại xuống đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, khi nàng đi ngang qua mình có chút lơ đãng, Cận Sương lập tức không còn khẩu vị.

Úc Tử Tịnh vừa vào phòng vệ sinh thì điện thoại nàng reo, Cận Sương đẩy xe lăn đến cầm lấy xem, Ôn Ngọc?

Không biết là ai.

Cô nhìn về phía phòng vệ sinh, Úc Tử Tịnh đã mở vòi sen, có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Cận Sương nhấc máy.

Ôn Ngọc vừa kết nối đã mở miệng nói: "Úc tỷ, chị đang ở đâu? Em đến với chị nhé? Cả Tiểu Trương và Tần Uyển nữa, họ cũng rất lo cho chị."

Ngón tay Cận Sương nắm chặt điện thoại đau nhói, cô nhàn nhạt mở lời: "Tử Tịnh đang tắm, cô có chuyện gì không? Tôi có thể giúp cô chuyển lời."

Giọng nói đầu dây bên kia nghẹn lại trong cổ họng, rất lâu sau mới lặp lại: "Tắm, tắm sao?"

Cận Sương liếc nhìn về phía phòng vệ sinh: "Ừm."

Đầu Ôn Ngọc mơ hồ, cô ấy lúng búng nói: "Không, không có gì."

Muốn bảo Úc tỷ tắm xong gọi lại cho mình nhưng lời nói cứ loanh quanh đầu lưỡi không thốt ra được, đành nghiến răng nói: "Không có gì, tôi cúp máy trước đây."

Cận Sương nhấn nút cúp máy, giao diện cuộc gọi tắt đi, cô nhìn thấy nội dung trên điện thoại.

Úc Tử Tịnh tắm xong bước ra tóc ướt sũng, nàng quấn khăn trắng, váy ngủ không tay, hai cánh tay thon thả. Cận Sương đã ngồi một bên sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh gọi nàng: "Qua đây."

Trên tay cô còn cầm máy sấy tóc.

Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn bàn ăn, đi về phía Cận Sương, lầm bầm: "Sao không ăn tối?"

Cận Sương kéo cổ tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình, cởi khăn trên đầu nàng ra, mái tóc dài ướt sũng buông xuống, tức thì làm ướt chiếc váy ngủ mỏng manh lộ rõ hình dáng dây áo lót. Cận Sương đáp lại: "Không đói."

Úc Tử Tịnh giật lấy máy sấy tóc từ tay cô, bật lên kêu vù vù, nàng đẩy đẩy Cận Sương: "Mau đi ăn đi, lạnh bụng không tốt đâu."

Cận Sương chỉnh lại tư thế của nàng, để nàng quay lưng về phía mình, lấy máy sấy tóc từ tay nàng, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc ướt của nàng, nhón hai ba lọn, có luồng khí nóng phả tới, Úc Tử Tịnh trong tiếng máy sấy tóc vù vù nghe thấy người phía sau nói: "Để em."

Giọng điệu kiên định không cho phép người khác phản bác.

Úc Tử Tịnh có chút không quen.

Từ khi Cận Sương được đưa đi, nàng như biến thành người khác, ai cũng nói nàng trưởng thành, hiểu chuyện, tính cách trầm tĩnh hơn nhiều, chỉ có nàng tự mình biết, mối quan hệ với những người khác cũng nhạt đi.

Sau này gia đình gặp biến cố bất ngờ, nàng lại càng giữ mọi thứ trong lòng không bao giờ chia sẻ với ai.

Có một rào cản rõ ràng chia cắt quá khứ và hiện tại của nàng.

Mà Cận Sương đứng trước rào cản đó, tự nhiên có ý nghĩa khác.

Cận Sương từ tốn sấy tóc cho Úc Tử Tịnh, đầu ngón tay xoa xát da đầu hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng lại vuốt dọc theo sợi tóc xuống. Trong phòng chỉ có tiếng máy sấy tóc ồn ào, nhưng nghe rất yên tâm.

Lực gió của máy sấy tóc hơi mạnh, khi thổi xuống chiếc váy ngủ bị thổi lệch một chút, để lộ dây áo lót màu đỏ bên trong. Cận Sương đưa tay kéo váy ngủ, che đi màu đỏ chói mắt.

Khi đầu ngón tay cô chạm vào làn da trần của Úc Tử Tịnh, Úc Tử Tịnh khựng lại một chút, sau đó trong đầu nàng lại nghĩ đến bộ phim xem buổi chiều, dường như nghĩ đến cảnh "hạn chế độ tuổi" kia, sắc mặt Úc Tử Tịnh hơi ửng hồng. Nàng quay đầu nói với Cận Sương: "Để chị tự làm đi."

Cận Sương một tay chỉnh lại đầu nàng, gáy nàng quay về phía mình, ngón tay thon dài vẫn đang vuốt thẳng mái tóc dài, nhàn nhạt nói: "Đừng động đậy."

Úc Tử Tịnh thật sự không động đậy nữa.

Tóc nàng rất dày, mềm, sấy khô tốn khá nhiều thời gian, khoảng mười mấy phút Cận Sương mới tắt máy sấy tóc. Cô ghé sát, vài lọn tóc bay dưới chóp mũi cô tỏa ra mùi hương quen thuộc.

Đây là mùi dầu gội của nàng.

Cận Sương cất máy sấy tóc, quấn dây lại, đặt vào hộp dưới sofa, thấy Úc Tử Tịnh vẫn ngồi trước mặt mình, cô dùng ngón tay chạm vào vai nàng: "Đang nghĩ gì vậy?"

Úc Tử Tịnh sực tỉnh cúi đầu, mái tóc dài tức thì trượt xuống hai bên, che khuất mày nàng, ngay cả giọng nói cũng rất nhỏ, nàng nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy được người khác phục vụ cũng không tệ."

Cận Sương khẽ cười: "Vậy chị dọn qua đây ở đi, em ngày nào cũng phục vụ chị."

Úc Tử Tịnh nhìn cái chân của cô, vẫn còn quấn băng gạc, nàng nói: "Thôi đi, vẫn là chị phục vụ em thì hơn."

Cận Sương không đáp lời, chỉ cần nàng có thể dọn đến ở cùng, ai phục vụ ai cũng như nhau.

Úc Tử Tịnh đứng dậy bưng bát cháo đến trước sofa, đưa cho Cận Sương, nói với cô: "Bữa tối phải ăn hết."

Cận Sương liếc mắt ra hiệu cho nàng: "Ăn cùng đi."

Úc Tử Tịnh thực sự không có khẩu vị, buổi trưa ăn lúc hơn bốn giờ chiều, lại còn ngủ một giấc. Nàng nấu cháo thuốc cho Cận Sương để bồi bổ cơ thể, đương nhiên không tính phần mình.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Cận Sương, nếu nàng không ăn thì có lẽ Cận Sương cũng sẽ không ăn. Úc Tử Tịnh đành bó tay, vào bếp múc thêm một bát rồi ngồi bên cạnh Cận Sương, bật TV nói: "Ăn đi."

Cận Sương liếc nhìn nàng, uống một ngụm cháo hỏi: "Có phải đang lo lắng chuyện trên mạng không?"

Úc Tử Tịnh ngạc nhiên: "Em biết rồi sao?"

Sau đó nghĩ lại, Cận Sương đâu phải mình, cũng sẽ xem tin tức lá cải. Cận Sương liếc nhìn điện thoại của nàng: "Vừa nãy có cuộc gọi đến, em nghe máy rồi."

Những lời còn lại không nói, Úc Tử Tịnh chắc cũng đoán được có lẽ là Ôn Ngọc gọi đến.

Cận Sương không giỏi an ủi người khác, chỉ nói: "Chị đừng lo lắng, sẽ được giải quyết thôi."

Úc Tử Tịnh dường như không hề lo lắng chút nào, vẻ mặt bình tĩnh, nàng nói: "Chị không sao."

Đứng đắn thẳng thắn, nàng không có gì phải lo lắng.

Ăn xong cháo, Úc Tử Tịnh mò điện thoại mở nhật ký cuộc gọi, thấy số của Ôn Ngọc đứng đầu tiên.

Gọi lại.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối nhưng tâm trạng Ôn Ngọc rất thấp, Úc Tử Tịnh lo làm ồn đến Cận Sương, đứng dậy đi ra một bên để nghe, Cận Sương chỉ có thể nghe thấy giọng nói ngắn gọn của nàng.

"Ừm... không sao, chị ổn."

"Không ở nhà chị sao?"

"Chị đang ở chỗ em gái."

"Được rồi..."

Những lời còn lại Cận Sương không nghe rõ lắm, tai cô ù đi, cô siết chặt đôi đũa, mu bàn tay nổi gân xanh, khuôn mặt vốn đang tươi cười cũng thu lại nụ cười, trở nên âm trầm.

Một bát cháo trên tay cô như nặng ngàn cân. Khi Úc Tử Tịnh cúp điện thoại quay người đi tới, Cận Sương ngẩng đầu nói: "Chị, chị về sớm đi, bạn chị không phải đang đợi chị sao?"

Úc Tử Tịnh đặt điện thoại xuống: "Không sao, em ở đây một mình..."

Cận Sương sa sầm mặt, cắn môi dưới, quay đầu đi, giọng điệu cứng ngắc: "Em ở đây rất tốt, chị cứ đi đi."

Úc Tử Tịnh nhận ra thái độ xa lánh của cô, nhíu mày: "Chị đi rồi ai chăm sóc em?"

Cận Sương run rẩy đứng dậy, lấy nạng từ bên cạnh sofa chống nạng đi hai bước về phía trước, dồn trọng lượng lên một chân, cô nhìn Úc Tử Tịnh: "Chị xem, em không cần chăm sóc."

Úc Tử Tịnh vội vàng đi đến bên cạnh cô: "Cận Sương, em cẩn thận!"

Cận Sương muốn đẩy nàng ra nhưng Úc Tử Tịnh lại đưa hai tay đỡ lấy một cánh tay cô, ôm chặt lấy như thể lo cô sẽ ngã. Úc Tử Tịnh còn vòng tay ôm eo cô, cơ thể đang xoay của Cận Sương tức thì không nhúc nhích được, cô cúi đầu đối diện với đôi mắt sáng của Úc Tử Tịnh.

Trong đó tràn đầy sự lo lắng.

Sự tức giận của Cận Sương tan biến ngay lập tức, bộ não vốn đang mất kiểm soát vì giận dữ cũng bình tĩnh lại. Cô giữ nguyên tư thế Úc Tử Tịnh ôm mình, kéo nàng vào lòng. Chiều cao hai người có chút chênh lệch, đầu Úc Tử Tịnh chỉ có thể gác lên vai Cận Sương, nàng có chút khó hiểu.

Cận Sương mở lời: "Em xin lỗi."

Úc Tử Tịnh đưa tay vỗ lưng cô như dỗ trẻ con: "Không sao."

Lớn lên trong môi trường như vậy, tính tình thay đổi thất thường là chuyện thường thấy.

Cận Sương nghe lời an ủi thì hai cổ tay càng siết chặt, như muốn khắc Úc Tử Tịnh vào trong cơ thể mình. Úc Tử Tịnh bị siết chặt, eo đau nhói nhưng nàng kiên quyết không hé răng, mặc cho Cận Sương ôm chặt lấy mình.

Trong phòng khách, dưới ánh đèn chùm pha lê, bóng hai người hòa vào nhau im lặng thật lâu.

Úc Tử Tịnh bị cô ôm rất lâu, Cận Sương dùng một chân chống đỡ, cuối cùng vì kiệt sức mà đổ người lên Úc Tử Tịnh. Úc Tử Tịnh không chịu nổi trọng lượng đó, cả hai cùng ngã mạnh xuống sofa.

May mà sofa đủ lớn.

Chỉ là tay Cận Sương vẫn chưa rời khỏi eo nàng, cô cúi đầu, che đi ánh sáng từ đèn chùm pha lê, một khoảng tối lớn bao trùm. Úc Tử Tịnh nở nụ cười: "Không đứng dậy à?"

Cận Sương lúc này mới lật người nằm bên cạnh nàng. Úc Tử Tịnh ngồi dậy, cúi đầu nhìn ánh mắt u tối của cô, hỏi: "Vừa nãy sao vậy?"

Rất lâu sau không có ai trả lời nàng.

Mãi sau, Cận Sương mới mở miệng, cô giả vờ tủi thân: "Không có gì, chỉ là thấy mình đáng thương thôi."

Úc Tử Tịnh không hiểu: "Hả?"

Cận Sương ngẩng đầu, ánh mắt đã tan đi vẻ u tối, đối diện ánh sáng có chút rạng rỡ, cô nói: "Bạn của chị nhiều quá, em lại không có bạn nào, cảm thấy mình đáng thương lắm."

Úc Tử Tịnh bị cô chọc cười: "Em ngây thơ vậy sao?"

Cận Sương gật đầu: "Vậy chị giới thiệu bạn của chị cho em quen nhé, được không?"

Úc Tử Tịnh hiểu ra: "Được thôi."

Ánh mắt cô lấp lánh vương một lớp sương mỏng, không biết nghĩ đến điều gì mà xoa đầu Úc Tử Tịnh, cười nói: "Chị sẽ giới thiệu tất cả bạn bè của chị cho em."

Cận Sương mỉm cười, cúi đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...