BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 52. Thế sự vô thường, niềm vui mới



Chương 52. Thế sự vô thường, niềm vui mới

Khi nghe thấy cái tên ấy, Thẩm Dịch khẽ khựng lại một chút, rồi đưa mắt nhìn về phía cửa.

Cái tên này nàng đã sớm nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy người thật. Lời đồn trong chốn kinh thành quả không sai – Kim Liệt, Thái tử nước Phù Lương, quả là dung mạo tuấn mỹ, phong thần như ngọc, xứng đáng với câu "mạc thượng nhân như ngọc". Chỉ là, so với các hoàng tử của Đại Ung, e rằng cũng chỉ có thể nói là cân sức ngang tài, chứ chưa đến mức xuất chúng hơn người.

"Thái tử Phù Lương? Mời vào."

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu, nhưng người đã đứng ngoài cửa, lại còn tự báo danh, Thẩm Dịch dẫu không vui cũng chẳng thể đuổi khách.

Kim Liệt cũng không khách sáo, nhấc chân bước vào gian phòng: "Cô không mời mà đến, mạo phạm cô nương, quả là thất lễ. Chỉ là ngưỡng mộ tài hoa của Thẩm tiểu thư đã lâu, nay vừa khéo gặp, nên đặc biệt đến bái phỏng."

"Kim Thái tử quá lời rồi, Minh Hà, dâng trà."

Ấn tượng của Thẩm Dịch về Kim Liệt vốn đã chẳng tốt đẹp gì. Nay lại đúng như y nói 'không mời mà đến' thật khiến nàng thêm phần khó chịu. Nhưng giáo dưỡng từ nhỏ khiến nàng không thể tỏ ra thất lễ.

"Thẩm tiểu thư đang đợi ai sao?"

Kim Liệt dường như hoàn toàn không nhận ra Thẩm Dịch chẳng hề muốn tiếp mình, tự nhiên ngồi xuống đối diện, ra dáng muốn trò chuyện thật lâu.

Thẩm Dịch vốn không giỏi giao tiếp, nhất là đối với vị Thái tử Phù Lương này.
"Đúng vậy, ta đang đợi người."

Nghĩ đến việc lát nữa Tần Mạc sẽ đến, Thẩm Dịch có chút nóng nảy, nâng chung trà lên, chỉ muốn vị Thái tử này đi nhanh lên.

"Thì ra Thẩm tiểu thư đợi người. Chốn này quả thật thanh tĩnh, lại xây bên sông, cảnh sắc tao nhã, là nơi rất hợp để đàm tâm luận ý."

Kim Liệt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, băng trên sông vừa tan, ven bờ đã điểm vài mảng xanh non, cành liễu trổ chồi, đung đưa theo gió, cảnh ấy quả như một bức họa an hòa.

Thấy Kim Liệt không có ý định rời đi, Thẩm Dịch chỉ lặng lẽ uống trà, không muốn nhiều lời.

Giữa lúc hai người im lặng giằng co, một cỗ xe ngựa từ trên cầu chậm rãi đi tới, hướng về phía quán trà, ánh mắt Thẩm Dịch lập tức sáng lên.

"Người Thẩm tiểu thư đợi không phải là Trưởng công chúa điện hạ chứ? Hình như đó chính là xe ngựa của Trưởng công chúa."

Kim Liệt rõ ràng cũng nhìn thấy xe ngựa của Tần Tố. Dù lần này Tần Tố đã cố gắng giữ kín, nhưng xe ngựa hoàng gia, dù thế nào cũng khó mà giấu được.

Thẩm Dịch biết người mình đợi là Tần Mạc, đương nhiên không phải Tần Tố, nhưng nàng cũng chẳng muốn giải thích, chỉ yên lặng uống trà, giả vờ như không nghe thấy lời Kim Liệt nói.

Xe ngựa đi qua, Kim Liệt quay lại nhìn Thẩm Dịch: "Nghe nói Thẩm tiểu thư có danh xưng Đệ nhất tài nữ Đại Ung, Cô vô cùng khâm phục. Vừa khéo có một nan đề nghĩ mãi không thông, chẳng hay có thể thỉnh giáo Thẩm tiểu thư không?" 

"'Đệ nhất tài nữ' chỉ là lời đồn trong chốn kinh thành, Thẩm Dịch nào dám nhận, Kim Thái tử..."

Thẩm Dịch còn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Thẩm Dịch cùng Kim Liệt đồng loạt nhìn ra, Minh Hà bước tới mở cửa, người đứng ngoài chính là Tần Tố.

Tần Tố vừa bước vào đã thấy thị vệ của Kim Liệt đứng ngoài cửa, liền nhanh chân đi lên. Quả nhiên, trong gian phòng, Kim Liệt đang ngồi đối diện cùng Thẩm Dịch.

"Kim Thái tử sao lại ở đây?"

Sắc mặt Tần Tố sa sầm lại, nàng sải bước vào phòng, không khách khí mà ngồi xuống ngay giữa hai người.

"Trưởng công chúa, hai người chúng ta quả thật có duyên phận, một ngày gặp đến hai lần."

Khi trông thấy xe ngựa, Kim Liệt đã đoán người Thẩm Dịch đang chờ chính là Tần Tố, nên giờ cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.

"Vậy thì đúng là nghiệt duyên."

Cửa vừa khép lại, trong phòng không còn ai khác, lời nói của Tần Tố cũng chẳng còn giữ ý: "Bớt giả bộ đi, Kim Liệt, ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?"

Kim Liệt liếc sang Thẩm Dịch ở bên cạnh, rồi nở nụ cười, nụ cười lần này lại phóng túng, ngạo nghễ, còn dễ nhìn hơn cái vẻ giả lả lúc nãy.

"Tần Tố a Tần Tố, ngươi bao giờ mới sửa được cái tính nết này? Lúc nào cũng bộ dạng này, chẳng có chút phong độ của hoàng gia."

Tần Tố chỉ khẽ cười, chẳng hề bận tâm: "Tính ta thế nào không quan trọng. Chỉ e lần sau ra chiến trường, ngươi lại đừng khóc nhè như lần trước là được. Thua là khóc, thua là khóc, Kim Liệt ngươi mà cũng nói đến 'phong độ hoàng gia' ư?"

Nụ cười trên mặt Kim Liệt lập tức tắt ngấm, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi ngậm máu phun người, Cô khi nào khóc chứ?"

"Chậc, còn chối à? Lần đó đấu tay đôi với bản cung, ngươi thua, chẳng phải đã khóc sao?"

Tần Tố vẫn nhớ rõ như in, lần đầu hai người gặp nhau, tuổi trẻ khí thịnh, chẳng ai chịu ai. Hai người tách khỏi đội hình, đơn đấu một trận, kết quả Kim Liệt đại bại, lại còn bị Tần Tố châm chọc đôi câu, tức đến mức rơi lệ, còn thề sống chết phải chém Tần Tố cho bằng được.

Nhắc lại chuyện cũ, Kim Liệt càng thêm giận dữ: "Tần Tố! Nếu lần này ngươi thua, ta muốn ngươi khóc cho ta xem!"

"Ơ, sao lại thêm cược giữa chừng thế?"

Tần Tố hiểu rõ Kim Liệt đang nói đến chuyện đánh chiếm Tĩnh Quốc, nhưng thật không ngờ y lại nổi nóng đến thế.

"Ngươi chỉ cần nói dám cược hay không"

Kim Liệt chẳng buồn giữ lễ nữa, trong lòng chỉ muốn xé miệng Tần Tố ra cho hả giận.

"Có gì mà không dám? Cược thì cược. Ngươi thua thì ngươi khóc, thế được chưa?"

Tần Tố quả thực chẳng sợ điều gì, cùng lắm thì khóc một trận, có gì to tát đâu.

"Một lời đã định!"

Kim Liệt phất mạnh tay áo, đứng dậy bỏ đi, rõ ràng nếu còn ở lại thêm một khắc, y sẽ không kìm nổi mà động thủ với Tần Tố.

Thấy Kim Liệt bị chọc tức đến độ bỏ đi, Tần Tố liền khoan khoái hẳn, ra hiệu đóng cửa rồi quay sang nhìn Thẩm Dịch: "An Bình hôm nay đã thấy khá hơn chưa?"

"Đã khá nhiều rồi, đa tạ Tử Tầm quan tâm. Chỉ là... Tử Tầm với Kim Thái tử vừa rồi, chuyện thắng thua ấy là thế nào vậy?"

Thẩm Dịch nhìn Tần Tố, trong lòng vui mừng khôn xiết khi gặp lại, song nghe đến chuyện đánh cược vừa nãy lại không khỏi lo lắng.

"Chuyện nhỏ thôi." Tần Tố kể lại sơ qua việc lần này sẽ so tài trong chiến dịch tấn công Tĩnh Quốc. "An Bình chớ lo, ta tự có nắm chắc."

Không ngờ lại là việc hệ trọng đến vậy, Thẩm Dịch nghe xong thì sững người: "Thật sự không có gì đáng ngại chứ?"

"Không có gì đâu, chỉ lạ là sao Kim Liệt lại xuất hiện ở đây?"

Tần Tố không muốn nói quá nhiều với Thẩm Dịch về chuyện trên chiến trường. Những việc chém giết ấy vốn chẳng hợp với Thẩm Dịch, nên Tần Tố liền đổi chủ đề, nói sang chuyện của Kim Liệt.

Tần Tố không nói nhiều, Thẩm Dịch cũng không hỏi nhiều, nói về Kim Liệt: "Ta cũng không rõ. Hôm nay ta và Nhị hoàng tử điện hạ vốn hẹn nhau gặp ở đây, nhưng ngài ấy còn chưa tới, thì Kim Thái tử đã không mời mà tới, nói đôi ba câu lấy lệ, ta thật không biết rốt cuộc là vì cớ gì."

Nhớ lại dáng vẻ và lời nói của Kim Liệt khi nãy, Thẩm Dịch thật chẳng tin được cái gọi là "tình cờ gặp gỡ" kia. Cảm giác ấy rõ ràng giống như có mưu đồ từ trước, chẳng hề đơn giản.

"Chắc chắn là có điều khuất tất," Tần Tố coi như cũng hiểu rõ con người Kim Liệt, y tuyệt đối không bao giờ làm chuyện vô ích. Một khi đã chủ động đến gần Thẩm Dịch, nhất định là có mục đích.

"An Bình, những ngày tới cô nên cẩn thận hơn, Kim Thái tử không phải hạng người lương thiện, trong bụng toàn là âm mưu thủ đoạn, chắc chắn còn toan tính điều gì khác."

"Ta biết rồi, nhưng mà, Tử Tầm cũng nên đề phòng, Kim Thái tử dường như mang lòng địch ý với Tử Tầm."

Thẩm Dịch nhớ lại ánh mắt Kim Liệt khi nhìn Tần Tố ban nãy, trong lòng không khỏi bất an. Người này tâm địa bất chính, sợ sẽ gây bất lợi cho Tần Tố.

Tần Tố khẽ cười, không lấy làm để tâm: "Chuyện ta và Kim Liệt đối đầu, thiên hạ ai mà chẳng biết? Ta tự có chừng mực, nàng ta muốn hại ta cũng chẳng dễ gì, nếu thật có cơ hội, nàng ta đã ra tay từ lâu, đâu đợi đến hôm nay."

Lời ấy cũng không sai, hai người họ giao chiến nhiều năm, đều muốn đối phương chết không toàn thây. Nếu ai trong số họ thực sự nắm được thời cơ, ắt đã không kéo dài đến giờ. Nghe vậy, Thẩm Dịch chỉ khẽ lắc đầu, chẳng nói thêm gì nữa.

"Đúng rồi, An Bình," Tần Tố chợt nhớ ra, lấy từ trong áo ra ba phong thư, một của nàng, một của Thẩm Dịch, một của Tần Mạc, rồi đưa cho Thẩm Dịch, "Nhị hoàng huynh hôm nay sẽ không đến, huynh ấy bảo ta chuyển lại cho cô."

Thẩm Dịch mở thư xem, khẽ chau mày: "Nhị hoàng tử điện hạ... là không định can dự vào chuyện này sao?"

"Có lẽ vậy."

Tần Tố cũng không dám chắc, Tần Mạc chỉ dặn Thẩm Dịch hãy nghĩ cách, có được chủ ý rồi, chỗ hắn và Tấn Hoàng Quý phi sẽ âm thầm giúp sức.

Thẩm Dịch cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, dẫu sao, chuyện này vốn dính líu đến hậu cung của Vĩnh Nhạc Đế, không chỉ không nên để Tần Tố nhúng tay, mà ngay cả Thẩm Dịch cũng không tiện can dự.

Tần Tố thấy Thẩm Dịch nghi hoặc, liền nói nửa đùa nửa thật: "Có lẽ Nhị hoàng huynh nghĩ An Bình là tiểu thư khuê các, từng học qua việc quản gia an trạch, nên muốn mượn tài trí của An Bình mà thôi?"

Nghe vậy, Thẩm Dịch ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể chấp nhận lời giải thích này, rồi trầm ngâm: "Trong hậu cung, chuyện phi tần nâng đỡ người mới, lôi kéo về phe mình để giành được sủng ái, xưa nay không hiếm. Nay Tiểu Vân Hà đã bị Tử Tầm bắt giữ, mưu kế kia xem như bị phá, nhưng Tử Tầm lại lo có người khác sẽ noi theo Thục phi nương nương, e rằng chiêu tiếp theo sẽ phải bắt nguồn từ chính bệ hạ. Dù sao, nếu bệ hạ thật sự có ý nạp phi, thì ngăn thế nào cũng vô ích."

"Phụ hoàng bao năm nay, ngoài cung điện của Tấn Hoàng Quý phi, hiếm khi đến chỗ phi tần khác, sao tự nhiên lại muốn nạp thêm phi tần?"

Tần Tố cảm thấy chuyện này quả thật có gì mờ ám, Vĩnh Nhạc Đế vốn không phải người háo sắc, hậu cung cũng chỉ giữ theo quy chế cũ, nay bỗng muốn lập tân phi, thật khiến người ta thấy lạ lùng.

Thẩm Dịch nhớ lại lời các bà vú dạy khi xưa, thoáng đỏ mặt, nói khẽ: "Tử Tầm, nam nhân và nữ nhân vốn nghĩ khác nhau. Thiên hạ này đâu thiếu kẻ tam thê tứ thiếp mà vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt. Bệ hạ xưa nay ít khi đặt chân đến hậu cung, chẳng qua chưa gặp người khiến người động lòng. Nay nếu gặp được người hợp nhãn, lòng ham muốn khởi lên, muốn nạp phi cũng là chuyện khó tránh."

Nghe Thẩm Dịch nhắc nhở như vậy, Tần Tố chợt nhớ ra: trong cung, các phi tần, kể cả Tấn Hoàng Quý phi, từ lâu đã đề phòng chuyện này. Vì Vĩnh Nhạc Đế không thích ra ngoài, nên người phụ hoàng gặp hầu hết là nữ tử trong cung. Bởi thế, họ kiểm soát nghiêm ngặt sắc đẹp của các nữ quan và cung nữ, để tuyệt đối không ai có cơ hội lọt vào mắt rồng.

Vậy mà giờ đây, Vĩnh Nhạc Đế lại bị Tiểu Vân Hà khơi gợi tâm ý ấy, e rằng dù chỉ là thoáng qua, cũng chẳng dễ dập tắt trong một sớm một chiều.

Nghe Tần Tố kể những chuyện trong cung, Thẩm Dịch trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Chuyện này nên lấy 'thông' làm chính, chớ nên 'chặn'. Nếu bệ hạ đã khởi tâm nạp phi, chi bằng Tấn Hoàng Quý phi chiếm tiên cơ, tự mình chọn một người dâng tiến đưa đến trước mặt bệ hạ."

Tần Tố nghe thế thì hiếm khi cau mày: "An Bình, nhất định phải đưa người đến bên phụ hoàng sao? Làm vậy... ta chỉ thấy có lỗi với mẫu hậu thôi."

Trong lòng Tần Tố, Vĩnh Nhạc Đế vẫn là người yêu thương Đức Nhân Hoàng hậu sâu sắc. Nếu nay chính tay nàng giúp người khác tiến cung, chẳng khác nào phụ lòng mẫu hậu trên trời. 

Thẩm Dịch không ngờ nàng lại vướng bận ở điểm này, liền nhẹ giọng khuyên:
"Nhưn, bệ hạ đã có ý này, thì dù là người của Tấn Hoàng Quý phi hay phi tần khác, cuối cùng cũng sẽ có người được đưa vào. Nếu để kẻ khác chiếm tiên cơ, e rằng sẽ bất lợi cho Tử Tầm."

Hiện nay, bên cạnh Vĩnh Nhạc Đế không có ai thực sự thân cận. Trong lòng người, quan trọng nhất vẫn là ái nữ bảo bối Tần Tố. Nhưng sức mạnh của lời bên gối, nào có thể xem thường? Một khi có người khác chiếm được lòng Vĩnh Nhạc Đế, thì e rằng Tần Tố sẽ gặp phiền phức.

"Thật là phiền toái," Tần Tố chau mày, môi mím lại, ánh mắt ẩn chứa nỗi bực bội khó nói, "Phụ hoàng đã có mẫu hậu trong lòng, bên cạnh lại còn Tấn Hoàng Quý phi, cớ sao còn muốn tìm thêm niềm vui mới?"

"Tử Tầm, bệ hạ như thế này, đã coi là hiếm có trong thiên hạ rồi. Nam nhân ba lòng hai dạ, đâu chỉ có một hai người, thế gian này vốn dĩ chính là như vậy."

Nhắc đến chuyện ấy, Thẩm Dịch chỉ có thể khẽ lắc đầu bất lực. Vĩnh Nhạc Đế vì Đức Nhân Hoàng hậu mà không lập hậu, cũng chẳng tuyển tú nữa; còn Thẩm Thừa tướng cùng nguyên phối phu nhân ân ái hoà thuận, gắn bó làm bạn nhiều năm, đều là những bậc phu quân mẫu mực trong miệng thế nhân. Thế nhưng, dù vậy, hậu cung của Vĩnh Nhạc Đế vẫn có đến mấy chục vị phi tần, con cháu đầy đàn; Thẩm Thừa tướng cũng chẳng khác, có thiếp thất, có thứ tử thứ nữ.

Ấy chính là nỗi bất lực của thế gian, ba lòng hai dạ, tam thê tứ thiếp, vốn đã là chuyện quá đỗi tầm thường. Vậy thì, làm sao mà cầu được một tấm chân tình?

Thẩm Dịch khẽ cụp mắt xuống, vừa vặn tránh đi ánh nhìn của Tần Tố.

Tần Tố dĩ nhiên hiểu đạo lý ấy, song kim châm không đâm vào da, sao biết là đau. Những năm qua nàng vẫn thấy quen với hình ảnh Vĩnh Nhạc Đế một mực si tình với Đức Nhân Hoàng hậu, nay chợt nhận ra chân tướng, trong lòng chỉ thấy khó mà chấp nhận được.

"An Bình, trên đời này... thật có chuyện một đời một kiếp, một đôi người ư?"

Có lẽ là ma xui quỷ khiến, Tần Tố nhìn Thẩm Dịch, không kìm được mà hỏi ra câu ấy.

Thẩm Dịch khẽ cười, nụ cười đầy bi thương: "Gặp thì là phúc, cầu cũng chẳng được, khó."

"An Bình có từng mong được cùng một người, trọn một đời không?" Tần Tố lại hỏi.

"Cầu mà chẳng được... cầu rồi..." Thẩm Dịch giương mắt nhìn Tần Tố, đáy mắt là nỗi cô đơn thê lương, "...vẫn chẳng được."

Nếu là trước kia, lấy đầu óc cùng ánh mắt của Tần Tố, nàng hẳn chẳng nhận ra điều gì. Nhưng giờ phút này, nàng lại thấy rất rõ ràng, trái tim giống như bị hàng ngàn mũi kim nhỏ đâm xuyên, vừa nhói, vừa tê dại.

Thứ mà Thẩm Dịch "cầu mà chẳng được"... chính là nàng.

Tần Tố tránh khỏi ánh mắt của Thẩm Dịch, như một binh lính thua trận bỏ trốn khỏi chiến trường. Đó là điều mà Tần Tố khinh thường nhất, nhưng lần này, trước mặt Thẩm Dịch, nàng lại trở thành kẻ đào binh.

"Đa tạ An Bình, việc này ta sẽ bàn lại với Nhị hoàng huynh. Giờ cũng đã muộn, An Bình về sớm đi... ta cũng... ta cũng phải hồi cung rồi."

Vội vàng đứng dậy, Tần Tố chẳng dám nhìn Thẩm Dịch thêm một lần nào nữa. Nàng chỉ nói vội vài lời, rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi Tần Tố đi khỏi, Thẩm Dịch khẽ ôm lấy ngực mình, nơi ấy nhói lên từng đợt, sắc mặt trong thoáng chốc trắng bệch: "Nàng đã biết ..."

Lần đầu nếm trải chữ tình, Thẩm Dịch chưa kịp biết vị ngọt, đã trước tiên nếm phải cay đắng. Nàng vẫn tưởng mình giấu kín tấm lòng chẳng thể nói ra ấy, nào ngờ, hóa ra sớm đã lộ hết.

Thế nhưng, bây giờ Tần Tố đã biết, phản ứng của nàng như vậy... rốt cuộc là có ý gì?

Thẩm Dịch nhíu chặt mày, viền mắt khẽ đỏ, nàng nhắm chặt mắt lại, một giọt lệ long lanh lăn xuống, rơi lên vạt áo, thoáng chốc tan biến, không để lại dấu vết.

Minh Hà vẫn đứng ngoài cửa, chẳng rõ trong phòng đã xảy ra chuyện gì. Nàng vừa tiễn Tần Tố rời đi, đợi mãi vẫn không nghe tiếng động bên trong, đang lo lắng, thì cánh cửa chậm rãi mở ra.

"Về phủ thôi."

Thẩm Dịch như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt hơn, chút sinh khí vừa hồi phục cũng như bị rút sạch, chẳng còn sót lại bao nhiêu.

Thấy tiểu thư nhà mình có vẻ khác thường, Minh Hà lo lắng hỏi: "Tiểu thư... người và điện hạ xảy ra chuyện gì không vui sao?"

"Không, chỉ là ta có chút mệt thôi."

Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Dịch nhắm mắt, vẻ ngoài không khác khi đến bao nhiêu, chỉ là cả người toát ra cảm giác như một pho tượng giấy, mong manh, lay động, tựa như chỉ cần chạm khẽ cũng tan biến.

Minh Hà không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ theo hầu Thẩm Dịch trở về phủ Thừa tướng.

Đến bữa tối, Thẩm Dịch vẫn như thường lệ, chỉ dùng một bát cháo loãng và ít thức ăn thanh đạm, ăn cũng không ít. Thấy thế, Minh Hà mới yên lòng, cho rằng tiểu thư chỉ là bệnh mới khỏi, thân thể còn yếu, mệt mỏi mà thôi.

Đợi Thẩm Dịch an giấc, Minh Hà mới bị gọi đến chính viện. Thẩm phu nhân thị hỏi tường tận về chuyến ra ngoài trong ngày của Thẩm Dịch. Minh Hà đáp lại từng điều, chỉ khéo léo giấu đi chuyện sắc mặt tiểu thư có điều khác lạ.

Nghe nói Thẩm Dịch chỉ đến quán trà gặp Tần Tố, Thẩm phu nhân mới yên tâm đôi phần, song lại nhớ đến việc hôm nay Thẩm Thừa tướng nói ông và Trưởng công chúa ở ngự thư phòng có chút tranh cãi, trong lòng không khỏi phiền muộn, vì hai cha con này, khiến bà đau đầu không ít.

"Thôi được rồi, ngươi về đi, hầu hạ tiểu thư cho tốt."

Thẩm phu nhân đỡ trán, phất tay cho Minh Hà lui xuống.

Thẩm Dịch trong giấc ngủ tất nhiên chẳng hay biết gì. Cuộc gặp gỡ với Tần Tố hôm nay khiến nàng tinh thần mỏi mệt, vừa dùng xong bữa tối đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Chỉ là trong mộng, đôi mày vẫn khẽ nhíu, ngủ được cũng không an ổn.

-----

Về phần Tần Tố, sau khi rời quán trà hồi cung, lòng dạ cũng chẳng yên. Nàng ghé qua Huyền Âm cung, vội vàng nói lại ý của Thẩm Dịch, song tâm thần dường như lạc mất, chẳng còn ở đó.

"Nếu ta không biết muội đi gặp Thẩm tiểu thư, còn tưởng muội vừa ra khỏi hang hổ sói, hồn vía bay mất, thần sắc bấn loạn, nói xem, Thẩm tiểu thư kia có đáng sợ đến thế sao?"

Bàn chuyện chính sự xong, Tần Mạc nhìn Tần Tố như người mất hồn, không khỏi trêu chọc.

"Không có gì, nếu không còn chuyện khác, ta về cung trước."

Hiếm lắm mới thấy, Tần Tố không buồn cãi lại một câu, chỉ tỏ vẻ mỏi mệt, muốn mau về nghỉ.

"Không ở lại dùng bữa sao?"

Tần Mạc ngạc nhiên vô cùng.

"Không đói, huynh cứ ăn đi."

Tần Tố đứng dậy, chẳng ngoảnh đầu lại, rảo bước ra ngoài. Tần Mạc ngẩn người nhìn theo, càng thấy khó hiểu, đến giờ cơm rồi, Tần Tố lại không ăn mà đi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện Tần Tố ra sao, người ngoài chẳng ai biết, nhưng trong cung quả thật đã có một chuyện lớn.

Ngay ngày thứ hai sau khi gặp Thẩm Dịch, Tấn Hoàng Quý phi đã đến chỗ Tần Tố, đón Tiểu Vân Hà đi. Đến ngày thứ ba, Tần Tố liền nghe tin Tiểu Vân Hà được phong làm Vân Mỹ nhân, đồng thời Tấn Hoàng Quý phi và người trong cung của bà ta đều được ban thưởng hậu hĩnh.

Tần Tố vừa nhìn đã hiểu, Vĩnh Nhạc Đế tưởng rằng Tiểu Vân Hà là do Tấn Hoàng Quý phi từ chỗ nàng mang đi rồi dâng lại cho ông, nên những phần thưởng dành cho Tấn Hoàng Quý phi là ban thưởng, còn những vàng bạc châu báu đưa đến chỗ mình lại là an ủi.

Lần đầu tiên, Tần Tố thấy những thứ vàng bạc châu báu trước mắt chướng mắt đến vậy.

"Người đâu, Bản cung muốn hồi Chính Dương cung!"

Giữa buổi trưa, một câu nói thốt ra, không ai dám khuyên can. Cung nhân lập tức hối hả, không dám chậm trễ, từng món, từng món đồ được khiêng về Chính Dương cung.

Bên Tấn Hoàng Quý phi tất nhiên nghe thấy động tĩnh, vội vàng tới xem xét. Thấy sắc mặt Tần Tố lạnh nhạt, trong lòng bà cũng thoáng chần chừ.

Thực ra, sau khi biết Thục phi từng định dùng thủ đoạn mỹ nhân kế, Tấn Hoàng Quý phi cũng từng có ý muốn noi theo. Thế nhưng, nếu Tần Tố không gật đầu, bà nào dám hành động? Như lần trước với Tiểu Vân Hà, còn chưa kịp đến gần Vĩnh Nhạc Đế, đã bị Tần Tố đưa đi xử lý.

Về sau chẳng rõ vì lý do gì, Tần Tố lại thay đổi ý định, nhả ra đồng ý, khiến Tấn Hoàng Quý phi tuy được toại nguyện nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Giờ nhìn thấy dáng vẻ của Tần Tố, nỗi lo kia quả nhiên không thừa.

"Điện hạ đây là ý gì? Chẳng lẽ trong cung này ở không quen sao?"

Tấn Hoàng Quý phi bước vào, cho lui hết cung nhân, khẽ hạ giọng hỏi dò.

"Không quen."

Tần Tố ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt, lễ nghi cũng chẳng làm.

"Thực ra, điện hạ hành sự như vậy cũng tốt. Tỏ ra có ý xa cách với ta, cũng để người ngoài không thể đoán được thật giả." Tấn Hoàng Quý phi ở chốn thâm cung nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ tính tình của Tần Tố. "Chỉ là, vạn lần chớ đem vở diễn này hóa thành thật. Nếu điện hạ thấy trong lòng thật sự khó chịu, chúng ta vẫn có thể bàn lại, điện hạ nghĩ sao?"

Tần Tố nhìn Tấn Hoàng Quý phi đang đứng cạnh mình —tự mình tự tay tiến cử tân sủng cho phu quân. Khi đó trong lòng Tấn Hoàng Quý phi lại là nghĩ như thế nào?

"Nương nương không cần bận tâm. Việc này là ta đã nói ra, trong lòng tự có chừng mực. Dọn về Chính Dương cung chẳng qua cũng chỉ là làm ra cho người khác xem mà thôi."

"Thế thì tốt, thế thì tốt, điện hạ cứ yên tâm, Vân mỹ nhân đã được dạy dỗ cẩn thận, từ nay về sau ắt sẽ nghe theo điện hạ mọi sự, tuyệt đối không dám có hai lòng."

Tấn Hoàng quý phi nhìn thấy Tần Tố cho mình mặt mũi như vậy, liền cũng làm cho Tần Tố yên tâm.

Tần Tố miễn cưỡng nở một nụ cười, khẽ gật đầu. Nàng vẫn tin vào thủ đoạn của Tấn Hoàng Quý phi, nếu không, bao năm qua sao bà ấy có thể yên ổn ngồi ở ngôi vị Hoàng quý phi?

Đã muốn diễn thì phải diễn cho tròn vai, Tấn Hoàng quý phi cũng không tiện ở lại lâu, lúc rời đi còn cố ý sầm mặt, tỏ vẻ giận dữ mà quay gót trở về cung. Sau đó lại phái người mang lễ vật sang thưởng cho Tần Tố, kết quả là những thứ ấy vừa đến đã bị ném ra ngoài cửa.

Một phen rối ren này khiến tin đồn "Tấn Hoàng Quý phi cùng Trưởng công chúa bất hòa" lan khắp hậu cung. Ngay cả Tần Mạc — người vốn là kẻ hưởng lợi đứng giữa hai phe — cũng bị lôi vào vòng xoáy.

Thế là, trong con mắt người ngoài, Tần Tố tuy ra mặt giúp Tần Mạc, nhưng lại không thuận với thân mẫu của y là Tấn Hoàng Quý phi, hậu viện của phe Tần Mạc vì vậy mà dấy lên sóng gió, thế cục nghiêng lệch, còn thế lực của Tần Tố lại bớt đi một phần khiến người e dè.

Rõ ràng mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt, song tâm tình của Tần Tố vẫn u ám vô cùng. Sau khi dọn về Chính Dương cung, nàng ngồi trên nóc cung điện, ngẩng đầu nhìn về phía Vị Ương cung xa xa, hốc mắt ửng đỏ.

"Mẫu hậu... nhi thần có lỗi với người, phụ hoàng... rốt cuộc vẫn đã thay lòng rồi."

Tần Tố ngồi đó thật lâu, cho đến tận bữa tối.

"Điện hạ," Xích Thủy đứng dưới sân, lo lắng ngẩng đầu nhìn lên, "xin người xuống dùng bữa thôi ạ?"

Tiếng gọi ấy kéo thần trí Tần Tố về thực tại, nàng im lặng nhảy xuống khỏi mái ngói, giọng bình thản: "Lấy cho bản cung một bình rượu."

Chính Dương cung vừa mới tu sửa xong, lạnh lẽo hiu hắt. Mọi người đều nín thở chẳng dám thở mạnh, Tần Tố một mình ngồi bên bàn, trước mặt là mâm cơm tươm tất, trong tay còn có một bầu rượu.

Cơm mới ăn vài miếng, mà rượu đã cạn quá nửa. Đám cung nhân đứng bên cạnh lo lắng không thôi, song chẳng ai dám ngăn cản.

"Các ngươi lui cả đi, Bản cung muốn yên tĩnh một lát."

Nàng đuổi hết mọi người, tự cầm bình rượu bước ra ngoài. Dưới ánh trăng bạc, bóng nàng hòa vào sương mỏng, vai áo phủ một tầng ánh sáng như sương tuyết.

"Mẫu hậu, nhi thần... thấy khó chịu quá."

Tần Tố ngồi bệt xuống sân, ngẩng đầu nhìn vòm trời xanh đen, môi mím lại, như thể chịu một nỗi oan khuất quá lớn mà chẳng ai hay.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Tố chưa từng gặp Đức Nhân Hoàng hậu, nhưng phụ hoàng vẫn luôn kể rằng mẫu hậu là một nữ tử hiền đức, nhân hậu vô song. Mỗi dịp tiết lễ hay sinh nhật, Tần Tố đều nhận được lễ vật do Đức Nhân Hoàng hậu để lại cho nàng, từ xiêm y đến trang sức, tất cả đều có khắc mấy chữ "tặng cho ái nữ Tử Tầm".

Vị Ương cung, cũng chỉ có một mình Tần Tố được phép lui tới. Ở nơi ấy dường như vẫn còn vương chút hơi thở của Đức Nhân Hoàng hậu, khiến nàng mỗi lần đến đều cảm thấy như được gần gũi bên mẫu hậu. Dẫu chưa từng thấy mặt, Tần Tố vẫn luôn tin rằng, mẫu hậu chưa bao giờ rời xa nàng.

Nhưng lần này, Tần Tố thậm chí không dám bước đến Vị Ương cung.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...