BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 5. Ngủ lại trong cung, đón giao thừa



Chương 5. Ngủ lại trong cung, đón giao thừa

Thanh Kích và mọi người bưng từng lò sưởi nhỏ vào, lại đặt thêm túi chườm nóng vào trong chăn. Chẳng mấy chốc, cả tẩm điện trở nên ấm áp hẳn lên.

Tần Tố vốn quen luyện võ quanh năm, dù đã cởi áo choàng ngoài vẫn cảm thấy hơi nóng. Nàng định ra ngoài hít thở chút gió, nhưng trông thấy Thẩm Dịch ngồi co ro trên chiếc ghế đẩu, không dám động đậy, thì trong lòng lại dấy lên chút không nỡ.

"Chăn đã được làm ấm rồi, cô cứ nằm nghỉ một lát đi. Chờ lát nữa ta đưa cô trở về."

Nhìn dáng vẻ e dè, cẩn trọng của Thẩm Dịch, Tần Tố cứ có cảm giác mình giống như thổ phỉ trên núi, vừa mới cướp về một "áp trại phu nhân".

Đôi tay và bàn chân vốn lạnh như băng của Thẩm Dịch đã dần dần ấm lại. Nàng vốn định từ chối, nhưng thấy Tần Tố nói chẳng khác nào mệnh lệnh, cũng đành ngoan ngoãn nghe theo.

Nàng đứng lên, cởi áo khoác ngoài đặt sang một bên, tháo giày tất, rồi kéo chăn ra, chậm rãi nằm xuống.

Tần Tố nhìn thoáng qua Thẩm Dịch trên giường, cảm thấy cứ như bản thân thực sự đã làm chuyện cưỡng ép dân nữ, cảm giác tội lỗi càng nặng hơn.

Không hiểu rốt cuộc mình chỗ nào có vấn đề, Tần Tố cảm thấy có lẽ là vì nóng đến hồ đồ. Nàng xõa tóc, buông lỏng vạt áo, ngồi dựa vào ghế bên bàn, chống khuỷu tay lên mặt bàn, ngửa đầu ra sau, cuối cùng mới thấy dễ chịu đôi chút.

Thẩm Dịch núp trong chăn, lặng lẽ quan sát Tần Tố. Hành động của Trưởng công chúa thoạt nhìn dường như chẳng hợp lễ nghi, nhưng trong mắt nàng lại toát ra vẻ phóng khoáng, ung dung, có một nét thanh nhã kỳ lạ, hoàn toàn không hề thô tục.

Cứ thế mà ngắm, Thẩm Dịch nhìn đến xuất thần. Còn Tần Tố chẳng hề hay biết, chỉ cảm thấy bản thân như con cua hấp trong tiệc tối nay, sắp bị "nấu chín" đến nơi.

Đang nghĩ ngợi, nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Dịch, Thẩm thấy tiểu thư vẫn đang trùm kín trong mấy lớp chăn dày, ôm túi chườm nóng. "Chẳng lẽ nàng ấy sẽ bị... nóng quá mà ngất sao?"

Đúng lúc này lại chạm phải ánh mắt Thẩm Dịch. Tần Tố không hề nhận ra hình ảnh của mình lúc này có gì không ổn, bèn đứng dậy, bước tới giường. Trước cái nhìn né tránh của Thẩm Dịch, nàng vươn tay đặt lên trán nàng ấy thử nhiệt độ.

Bàn tay Tần Tố lật qua lật lại trên trán Thẩm Dịch. Thẩm Dịch không hiểu ra sao, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Bắt gặp đôi mắt trong sáng của Thẩm Dịch, Tần Tố vốn đang lấy trán Thẩm Dịch làm "đá lạnh" để giải nhiệt, hiếm hoi cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành ngồi xuống mép giường, kiếm cớ mở lời:

"Cô thấy khá hơn chút nào chưa?"

Lòng bàn tay của Tần Tố vừa vặn ấm áp, khiến Thẩm Dịch cũng thấy dễ chịu hơn, khẽ gật đầu: "Đa tạ điện hạ, ta đã khá hơn nhiều rồi."

Bị Thẩm Dịch khẽ cọ vào lòng bàn tay đến ngứa ngáy, Tần Tố không nhịn được mà xoa nhẹ đỉnh đầu Thẩm Dịch: "Không sao. Đêm nay cô cứ nghỉ lại trong cung cũng được. Chờ yến tiệc kết thúc, mọi người còn phải đi Ngự hoa viên ngắm hoa, thưởng bảo vật, rồi xem pháo hoa... toàn những chuyện linh tinh. Phải đến tận giờ Ngọ ngày mai, làm xong nghi lễ cầu phúc đầu năm mới được về. Lúc đó sương đêm lạnh lẽo, thân thể cô e là chịu không nổi. Chi bằng cứ ở lại trong điện của ta, sáng mai ta cho người đưa cô về."

Tâm tư của Tần Tố rất đơn giản, hoàn toàn chỉ vì lo cho sức khỏe của Thẩm Dịch, không hề có nửa phần tà niệm, nên nói ra cũng thản nhiên, ngay thẳng.

"Hả?" Thẩm Dịch có phần kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe như con nai nhỏ: "Điện hạ, như vậy e rằng không thoả đáng?"

"Có gì mà không ổn? Ta bảo người đến báo với Thừa tướng một tiếng là được rồi."

Tần Tố tưởng rằng Thẩm Dịch lo chuyện "không về nhà qua đêm", mà nàng thì quen sống phóng khoáng, chẳng coi đó là việc lớn, nên dứt khoát quyết định thay luôn.

Thấy Tần Tố đã quyết định thay mình, Thẩm Dịch cũng không dám từ chối nữa.

Khi trán Thẩm Dịch đã ấm dần, Tần Tố mới luyến tiếc thu tay lại. Nhìn gương mặt non nớt, hồng hào của Thẩm Dịch lúc này, trong lòng lại bất giác hiện lên hình ảnh vào khoảnh khắc cuối đời mình từng thấy: một Thẩm Dịch gầy gò, tiều tụy, bệnh dung ảm đạm, chủ động chạy về phía cái chết. Cảnh tượng ấy thực sự khiến Tần Tố kinh hãi.

"Thẩm tiểu thư..." Tần Tố muốn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải nói thế nào. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Dịch, không nói thêm gì.

Bị ánh mắt kia nhìn đến mặt hơi nóng lên, Thẩm Dịch khẽ rụt người, trốn xuống dưới chăn, hai bàn tay nắm chặt lấy mép chăn, mới khe khẽ thốt ra câu đã ngập ngừng trong lòng từ lâu: "Điện hạ... ngài có thể gọi ta là An Bình."

"An Bình?" Tần Tố chớp mắt, rồi chợt hiểu ra: "Đây là tự của cô?"

Thẩm Dịch khẽ gật đầu.

"An Bình..." Tần Tố khẽ lặp lại một lần nữa, dường như đã ghi nhớ kỹ. Hai đời quen biết, đây là lần đầu tiên nàng biết được tên tự của Thẩm Dịch. "Ta tự Tử Tầm, lúc riêng tư không có người ngoài, cô cũng có thể gọi ta là Tử Tầm."

Thẩm Dịch lại khẽ gật đầu, hàng mi cong cong, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mím, nở ra nụ cười hiếm thấy.

Nàng vốn cho rằng lời mình vừa nói có phần đường đột, không ngờ Tần Tố cũng nói ra tên tự với mình, điều đó khiến Thẩm Dịch cảm thấy giữa mình và Tần Tố như được kéo gần thêm một khoảng.

Chỉ là... cái cảm giác thân thiết này lại khác với sự thân thiết khi ở bên Dương Di. Thẩm Dịch không thể hiểu rõ được sự khác biệt ấy, nhưng chung quy thì đó cũng là "gần gũi".

Tần Tố sai Xích Thủy đi báo với Thừa tướng rằng Thẩm Dịch sẽ ở lại trong cung đêm nay, sau đó quay lại tẩm điện. Vừa vào, liền thấy Thẩm Dịch đã tự ngồi dậy.

"Cô không buồn ngủ sao?"

Sau lưng Tần Tố là Lục Yên, vì trong phòng thật sự quá nóng, nàng bảo Lục Yên đến giúp mình thay xiêm y.

Thẩm Dịch lắc đầu: "Nương ta nói đêm nay phải thức trọn đêm để đón năm mới, nên đã bắt ta ngủ bù từ trước rồi."

Tần Tố giang tay, để Lục Yên cởi bỏ dây lưng, cởi ra lớp áo ngoài, chỉ còn lại bộ trung y trắng tinh. Lúc này Tần Tố mới thực sự thấy thoải mái hơn nhiều.

Chỉ là, Tần Tố thay y phục thì phóng khoáng tự nhiên, còn Thẩm Dịch lại cảm thấy phi lễ chớ nhìn. Nàng ngồi trên giường, cúi thấp đầu, lặng lẽ dùng ngón tay vẽ theo hoa văn trên gấm, nhưng cho dù cố né tránh, vành tai vẫn đỏ bừng như nhỏ máu.

"Quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Bộ quần áo này đúng là còn nặng hơn cả khôi giáp của ta. An Bình, cô cũng mau thay y phục đi thôi."

Hoạt động một chút gân cốt, Tần Tố liền bảo Lục Yên qua hầu hạ Thẩm Dịch thay áo và chải tóc.

"Đa tạ."

Thẩm Dịch cũng không thể mặc bộ đồ nặng nề này để qua đêm, huống hồ đầu nàng còn cài đầy trang sức, tự mình xử lý thì thật khó.

Thẩm Dịch cởi áo ngoài, bên ngoài trung y màu trắng vẫn giữ lại một chiếc váy lót màu trắng, như vậy đã khiến nàng thấy dễ chịu hơn nhiều.

"An Bình, thường ngày cô thích làm những gì?"

Sau khi cho Lục Yên lui xuống, Tần Tố không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp giống như báu vật trăm món, ngồi bên bàn mày mò, vừa cúi đầu vừa trò chuyện cùng Thẩm Dịch.

Không kìm nổi hiếu kỳ, Thẩm Dịch khoác áo, bước xuống giường: "Ngày thường chỉ việc uống thuốc rồi nghỉ ngơi đã mất nửa ngày, cũng chẳng làm được gì nhiều. Thỉnh thoảng rảnh rỗi thì thêu chút nữ công, viết vài chữ, coi như giết thời gian mà thôi."

"Nữ công? Vậy cái túi hương này là An Bình tự tay thêu?" Tần Tố quay sang nhìn Thẩm Dịch đang ngồi cạnh mình, giơ túi hương mà lần trước nàng lấy được.

"Vâng, chỉ là tay nghề vụng về, khó mà lên được hàng thanh nhã. Nếu điện hạ thích, ta sẽ thêu lại vài cái đẹp hơn đưa tới."

Thẩm Dịch liếc qua chiếc túi thơm, cúi đầu khiêm tốn.

"Gọi ta là Tử Tầm." Tần Tố đặt túi thơm xuống, nắm lấy tay Thẩm Dịch, nhịn không được nhéo nhéo: "Thêu thế này mà còn bảo vụng về, vậy ta đây chẳng hóa ra chỉ tính móng vuốt sao? Ta thêu khăn tay hay túi thơm, cũng chỉ có phụ hoàng ta là không chê mà thôi."

Bàn tay Thẩm Dịch trắng nõn tinh tế, mềm mại như không xương, đặt cạnh bàn tay thon dài của Tần Tố thì nhỏ hơn hẳn một vòng.

Thẩm Dịch nhìn Tần Tố như thể vừa tìm được trò vui, khi thì chồng hai bàn tay lên nhau, khi thì dùng tay mình bao lấy tay Thẩm Dịch, lúc lại đan mười ngón vào nhau, chơi đùa đến mức hứng thú ngất trời. Thẩm Dịch cũng thấy thú vị.

Bàn tay Tần Tố, trắng sáng như ngọc, thon dài đẹp đẽ, giống như từng đốt trúc, rõ ràng phân minh, trong sự mềm mại lại mang nét đẹp độc đáo. Thẩm Dịch cảm thấy chưa từng thấy bàn tay nào đẹp hơn, nhất là còn ấm áp dịu dàng như ngọc ấm.

"...Tử Tầm, còn ngài thường ngày thích làm những gì?"

Thẩm Dịch có thể cảm nhận được những vết chai mỏng trong lòng bàn tay Tần Tố. Không hề thô ráp, nhưng mỗi khi lướt qua lòng bàn tay nàng lại mang theo cảm giác tê tê ngứa ngứa.

Lúc này Tần Tố mới nhớ tới việc chính. Một tay nắm tay Thẩm Dịch, tay còn lại mở chiếc hộp báu kia ra. Bên trong lộn xộn, nhưng lại có đủ loại đồ vật kỳ lạ.

"Ngày thường ta chỉ quanh quẩn giữa trong cung và quân doanh. Sáng sớm dậy luyện công, rồi đến thao trường một chuyến. Buổi chiều thì thỉnh thoảng cùng Tấn Thiếu Vân bọn họ tỉ thí hoặc đi săn. Nhưng phần lớn thời gian đều bị giam ở Thái học. Mấy vị phu tử ở đó đúng là khiến ta nhìn thôi cũng thấy đau đầu."

Nhắc đến Thái học, Tần Tố vẫn còn thấy đau đầu. Nàng học hành không giỏi, lại hay gây chuyện. Phu tử tức giận đến mức giậm chân trừng mắt cũng chưa đủ, thường còn đem việc mách đến chỗ Tấn Hoàng quý phi. Mỗi lần như vậy đều là điều khiến Tần Tố đau đầu nhất.

"Cô chắc cũng phải vào Thái học chứ?" Tần Tố bỗng nhớ ra chuyện này, nhìn sang Thẩm Dịch. Ở Thái học không chỉ có hoàng tử công chúa, mà còn có con cháu các trọng thần trong triều, gần như là một triều đình thu nhỏ. Xét tuổi tác và thân phận, Thẩm Dịch hẳn cũng đến lúc phải vào.

"Phụ thân ta có từng nhắc đến, chắc là sẽ phải đi."

Thẩm Dịch cảm nhận được bàn tay vốn lúc nào cũng lạnh lẽo của mình, giờ bị Tần Tố nắm chặt trong lòng bàn tay, lần đầu tiên cảm thấy có chút hơi ấm, dần dần trở lại nhiệt độ của người bình thường.

"Việc này với cô chắc chắn chẳng có gì khó. Chỉ có ta đáng thương thôi. Ngàn năm trước thánh nhân đã nói rồi, dạy học phải tùy người, mọi người đều có chí hướng khác nhau. Vậy mà tiên sinh kia vẫn chẳng hiểu, cứ nhất mực ép ta đọc những thiên cổ văn rườm rà, đọc vào chỉ thấy đau đầu. Những thứ đó thì có ích gì chứ? Ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình, còn văn chương chữ nghĩa, tất sẽ có người khác gánh vác. Cớ sao cứ phải bắt ta học làm gì chứ?"

Tần Tố vừa nói vừa thầm nghĩ: đời trước từng nghe rằng Thẩm Dịch được tôn xưng là "tài nữ số một Giang Nam", mấy thứ sách vở của Thái học đối với nàng nào có gì khó?

Chính là đáng thương chính mình, kiếp trước khó khăn lắm mới học xong, ai ngờ kiếp này sống lại, vẫn phải tiếp tục đi học, đúng là chữ "thảm" cũng chẳng đủ để tả.

Nghe vậy, Thẩm Dịch bật cười khẽ, đôi mắt cong cong: "Tuỳ theo tài năng tới đâu mà dạy' không phải dùng như vậy đâu. Dù làm việc gì, đọc nhiều sách một chút vẫn luôn là điều tốt."

"Thôi, không nói đến nữa." Tần Tố buông tay nàng ra, rồi bắt đầu lục lọi chiếc hộp báu.
"Trong này là mấy món đồ ta sưu tầm từ năm mười ba tuổi theo quân bắt đầu xuất chinh, khắp trời nam biển bắc, có nhiều thứ lạ lẫm, trong kinh thành chắc chắn chẳng tìm được. An Bình, cô xem có món nào thích, ta tặng cô. Cô tặng ta túi hương, ta cũng nên đáp lễ, vậy mới tính là có qua có lại."

Nói xong, Tần Tố có chút đắc ý cùng Thẩm Dịch giới thiệu. Trong hộp tuy xếp lộn xộn, nhưng món nào cũng tinh xảo hiếm thấy. Chỉ có Tần Tố mới đem bảo vật như vậy nhét lung tung cả một chỗ.

"Cái này là gì?"

Thẩm Dịch nhặt lên một con chim gỗ, nào ngờ vừa cầm thì con chim bỗng dang cánh, khiến nàng giật mình.

Tần Tố bật cười: "Ha ha, đây là món đồ chơi nhỏ thợ mộc ở Bắc Quan chế tác. Nhìn thì bình thường, nhưng nó thật sự biết bay đấy, xem này."

Nói rồi Tần Tố tung con chim lên. Phiến gỗ mỏng tạo thành đôi cánh mỏng xòe ra, con chim như sống dậy, xoay vòng trong phòng, vỗ cánh phành phạch, khiến Thẩm Dịch nhìn đến tròn xoe mắt, ngạc nhiên không thôi.

Không chỉ có một cái này, cả chiếc hộp toàn là những món đồ hiếm lạ, khiến Thẩm Dịch nhìn mãi không chán, hết lần này đến lần khác trầm trồ vui thích.

Hai người đang mải mê chơi tới quên sầu, bỗng bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ rộn ràng. Tần Tố lập tức dựng tai, khoác vội chiếc áo choàng, kéo Thẩm Dịch ra bên cửa sổ.

Nàng cẩn thận quấn Thẩm Dịch vào trong áo, rồi đẩy cửa sổ. Ngay lập tức, pháo hoa muôn màu rực rỡ sáng bừng cả bầu trời, sáng lạn mà rực rỡ.

"Ngắm tới ngắm lui, chỉ cảnh này là đẹp nhất. Năm nay Ty Tạo cục đúng là dụng tâm ."

Tần Tố chỉ mặc áo trong, đứng bên cửa sổ nên ít nhiều có chút lạnh, vừa xoa tay vừa cùng Thẩm Dịch trò chuyện.

Thẩm Dịch không nói chuyện, nhưng Tần Tố lại cảm giác trên vai ấm áp, cúi đầu, mới phát hiện Thẩm Dịch đã kéo áo choàng phủ lên cả hai người. Tần Tố hiểu ý, liền một tay giữ áo, một tay kéo Thẩm Dịch ôm vào lòng.

Hai người ở trong chiếc áo choàng rộng lớn, áp sát bên nhau, cùng được ủ ấm, lẳng lặng ngắm pháo hoa.

Hài lòng ngẩng đầu, Tần Tố cảm thấy dường như năm nay pháo hoa thật sự đẹp hơn —— có lẽ bởi vì, bên cạnh nàng, đã có thêm một người cùng ngắm.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...