BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù
Chương 37. Tần Mạc mời, dự yến
Chương 37. Tần Mạc mời, dự yếnTrời sắp sáng, Tần Tố mở mắt ra, nàng cũng không biết hai người đã trò chuyện bao lâu trong đêm qua, chỉ nhớ mình nói nói rồi lại thấy buồn ngủ, cuối cùng liền ngủ thiếp đi ngay trên giường của Thẩm Dịch.Nhìn người đang được mình ôm trong lòng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Tần Tố cảm thấy có chút mới lạ. Thẩm Dịch dường như đang say giấc, sắc mặt ửng hồng, môi đỏ đầy đặn, hàng mi dài ngoan ngoãn rũ xuống mí mắt dưới, cằm hơi thu lại, càng khiến khuôn mặt trở nên nhỏ nhắn, tinh xảo.Tần Tố nhìn hồi lâu, bất giác ngứa tay, hiếu kỳ chạm nhẹ vào hàng mi của Thẩm Dịch — mềm mại, mảnh mai, cảm giác thật tốt.Có lẽ do Tần Tố đùa nghịch quá lâu, hàng mi bị "trêu chọc" của Thẩm Dịch khẽ run rẩy, rồi nàng chậm rãi mở mắt.Tần Tố nhất thời giật mình như kẻ trộm, vội rụt tay lại, nhắm mắt, giả vờ như vẫn còn ngủ, mong qua được chuyện này.Thẩm Dịch bị Tần Tố làm cho tỉnh, còn hơi ngái ngủ chớp mắt vài cái, đầu vô thức cọ nhẹ lên vai Tần Tố, rồi mới chăm chú nhìn Tần Tố. Tần Tố lại quá căng thẳng, giả vờ ngủ chẳng hề tự nhiên, nhất là hàng mi dài khẽ run rẩy, đã sớm tố cáo chủ nhân của nó."Tử Tầm, người tỉnh rồi."Thẩm Dịch đưa tay chạm nhẹ hai lần lên hàng mi của Tần Tố, không chút nể tình mà vạch trần trò giả vờ của Tần Tố.Giả vờ thất bại, Tần Tố mở mắt, cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu Thẩm Dịch: "An Bình, cô muốn dậy rồi à?" "Giờ nào rồi?"Thẩm Dịch khẽ tránh khỏi vòng tay Tần Tố, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ."Chắc là giờ Mão rồi."Tần Tố cũng ngồi dậy theo, bóp nhẹ vai mình: "Ta dậy trước đây, hôm nay Thái học nghỉ, trời vẫn còn sớm, An Bình nghỉ thêm một lát đi."Tần Tố vốn có thói quen dậy sớm luyện kiếm, nên liền nhanh nhẹn xuống giường, gọi Xích Thủy đang chờ ngoài cửa vào giúp thay y phục.Thẩm Dịch tựa vào giường, nhìn Xích Thủy khoác cho Tần Tố một bộ giáp mềm màu vàng kim, bèn hỏi: "Tử Tầm hôm nay định đi đâu sao?"Tần Tố cũng cúi đầu nhìn qua bộ giáp mềm, nói: "Ta thì chẳng đi đâu cả, chỉ là đã quen mặc giáp mềm mọi lúc. Đây là áo giáp tơ vàng mà phụ hoàng sai người làm cho ta khi ta lần đầu ra chiến trường. Trông có vẻ nhẹ và mỏng, nhưng lại vô cùng bền chắc, đao thương không thể xuyên, lửa nước cũng chẳng hại được. Mặc vào thì thấy yên tâm hơn."Trong lúc hai người nói chuyện, áo giáp đã được mặc xong. Xích Thủy giúp Tần Tố khoác thêm áo ngoài, một bộ trường bào tay hẹp màu đỏ tía, rất thích hợp để luyện võ. Đợi lúc ra ngoài thay y phục khác cũng tiện."An Bình, cô nghỉ ngơi đi, ta đi trước đây."Chỉnh lại cổ áo, Tần Tố dẫn theo Xích Thủy và vài người khác rời khỏi.Thẩm Dịch cũng không nằm nướng, dậy đọc sách.Khi Hoa Khê ngáp dài bước ra, Tần Tố cũng vừa luyện kiếm trở về. Ba người cùng nhau dùng bữa sáng, Thẩm Dịch liền chuẩn bị trở về.Tần Tố nhìn Thẩm Dịch thu dọn hành lý, đích thân tiễn ra khỏi cung.Khi Tần Tố đang nhìn cỗ xe ngựa của Thẩm Dịch đi xa dần, thì bên cạnh có một cỗ xe khác từ tốn chạy đến, dừng lại ngay cạnh nàng.Tần Tố liếc sang — là xe trong cung của Tần Mạc.Xe ngựa dừng lại, Tần Mạc từ trong vén rèm lên: "Đã lưu luyến đến thế, sao không theo tiểu thư Thẩm cùng đến phủ Thừa tướng luôn đi?""Ta cũng muốn lắm," Tần Tố cũng không khách khí đáp lại, "Huynh dậy sớm thế là định đi đâu?""Hôm nay lão Tam mở tiệc, chẳng lẽ muội quên rồi sao?"Tần Mạc tựa vào khung cửa sổ, ngáp một cái."Ta đương nhiên không quên, nhưng đâu cần sớm thế. Chẳng phải tiệc vào giờ Ngọ sao?"Tần Tố suýt nữa tưởng mình nhớ lầm."Giờ Ngọ là đúng rồi, chỉ là ta còn phải gặp một người bạn, nên đi sớm thôi. Muội cũng mau chuẩn bị đi."Nói xong, Tần Mạc buông rèm xuống."Chỉ cần nói đi gặp người là được rồi, cần gì phải lôi chuyện yến tiệc ra, đúng là rảnh quá nói nhảm."Nhìn xe của Tần Mạc đi xa, Tần Tố khẽ lẩm bẩm, nhưng cũng bị nhắc nhở, hôm nay dự tiệc, quả thật nên chuẩn bị sớm, phải chỉnh đốn tinh thần cho tốt.Nửa canh giờ sau khi tiễn Thẩm Dịch và Tần Mạc đi, Tần Mạc và Thẩm Dịch đã ngồi cùng một bàn.Trong gian phòng riêng của trà lâu, Thẩm Dịch nhìn vị Nhị hoàng tử ngồi đối diện mình, hơi khó hiểu: "Nếu điện hạ muốn nói chuyện về việc dạy lễ nghi cho Trưởng công chúa, thì nói ở Chính Dương cung là được, sao còn phải mời riêng?" "Thẩm tiểu thư hiểu lầm rồi, không phải việc đó. Ta có chuyện khác muốn hỏi, không biết Thẩm tiểu thư có thể giải đáp nghi hoặc cho ta không?"Tần Mạc vẫn giữ thói quen nâng chén trà, dựa lưng vào ghế, thong thả nói chuyện với Thẩm Dịch."Xin mời Nhị điện hạ nói thẳng."Thẩm Dịch cũng nâng chén trà lên, ánh mắt mang chút cảnh giác nhìn Tần Mạc."Thẩm tiểu thư không cần căng thẳng, chuyện này cũng liên quan đến Tần Tố... và Thẩm tiểu thư."Tần Mạc nói tiếp: "Ta đã nghe qua, nay trong kinh thành đều bàn tán sôi nổi, nói Thẩm tiểu thư là đệ nhất tài nữ kinh đô, trước hết xin chúc mừng Thẩm tiểu thư."Nghe Tần Mạc nói vậy, Thẩm Dịch lập tức nhớ tới lần trước hắn xúi nàng đi dự yến thơ để đoạt đầu bảng. Danh hiệu này cũng từ buổi yến thơ ấy mà truyền ra.Nàng hơi nghi ngờ liếc nhìn Tần Mạc, rồi khiêm tốn gật đầu: "Chỉ là hư danh mà thôi. Nhưng chuyện này cũng phải cảm tạ Nhị hoàng tử, nếu không có ngài, e là chẳng có kết quả như vậy."Nếu không phải do điều kiện Tần Mạc đưa ra, tuy vì nể mặt Dương Di mà nàng cũng sẽ tham dự yến thơ, nhưng chưa chắc đã để tâm đến thắng thua."Khách khí khách khí," Tần Mạc hơi chắp tay đáp lễ, "Tài hoa của Thẩm tiểu thư, trong Đại Ung này quả thật hiếm có. Dù là nam tử, người có thể sánh cùng cũng chẳng được mấy ai. Nếu minh châu bị phủ bụi, không thấy ánh sáng, há chẳng đáng tiếc sao? Danh ấy là điều Thẩm tiểu thư đáng được hưởng." "Nhị điện hạ rốt cuộc muốn nói gì?"Thẩm Dịch cảm thấy sắp nghe thấy chuyện gì đó không tầm thường, mà việc này có lẽ liên quan đến mục đích thật sự đằng sau ba việc mà Nhị hoàng tử từng sai nàng, Tần Tố và Tấn Thiếu Vân làm.Tần Mạc im lặng một lát, rồi mỉm cười nhìn nàng: "Không biết Thẩm tiểu thư nghĩ thế nào về việc nữ tử đăng cơ làm hoàng đế?"Thẩm Dịch hít sâu một hơi, suýt đánh rơi chén trà trong tay, liếc về phía cửa rồi hạ thấp giọng: "Nhị điện hạ, xin hãy cẩn trọng lời nói.""Trong lầu này đều là người của ta, Thẩm tiểu thư yên tâm. Nếu không phải nơi an toàn, ta tuyệt chẳng dám mở miệng," Tần Mạc cũng hạ giọng, "Đã nói đến đây, ta cũng không giấu nữa — ta có ý muốn phò trợ Tần Tố lên ngôi. Không biết Thẩm tiểu thư nghĩ sao?"Quả nhiên là Tần Tố, Thẩm Dịch nhìn Tần Mạc, lòng đầy kinh ngạc và nghi hoặc:
"Chưa nói việc Nhị điện hạ nói là thật hay giả, cứ cho là thật đi, Nhị điện hạ cần gì phải nói với ta? Ta chỉ là nữ tử tầm thường, ta nghĩ gì thì có ích gì đâu?""Thẩm tiểu thư quá khiêm tốn rồi. Ta nói với Thẩm tiểu thư chuyện này, thứ nhất là vì ta tin tưởng Thẩm tiểu thư là người đáng tin cậy, lại có tình nghĩa sâu đậm với Tần Tố. Đã vậy, nên báo trước để Thẩm tiểu thư sớm chuẩn bị. Thứ hai, tài năng của Thẩm tiểu thư không hề tầm thường. Nếu có thể giúp Tần Tố một tay, hẳn là như hổ thêm cánh. Tất cả đều tùy vào ý của Thẩm tiểu thư." Tần Mạc hướng dẫn từng bước, tiếp lời: "Huống hồ từ xưa đến nay, ai nói nữ tử không thể làm nên đại sự? Xưa có bao anh hùng liệt nữ, sáu đại nữ quan, mười đại tài nữ – đều là người vì nước vì dân, nào kém gì nam nhi? Gần hơn mà nói, trong ba mươi sáu công thần khai quốc của Thái Tổ, cũng có ba người là nữ. Hẳn Thẩm tiểu thư cũng biết điều đó, nên chẳng cần phải tự coi nhẹ mình." Phải nói, Tần Mạc nói rất có lý. Thẩm Dịch không phải người ngu ngốc, nàng hiểu rằng những lời ban đầu chỉ là mở đầu dẫn dắt, nhưng càng nghe, trong lòng lại dần dao động.Huống chi đêm qua, nàng vừa nghe Tần Tố nói về tâm nguyện cả đời. Thẩm Dịch vốn đã muốn giúp nàng, chỉ tiếc là sức có hạn. Nay cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, thật khó mà từ chối."Ta chỉ hỏi một điều — việc hôm nay Nhị điện hạ đến tìm ta, Trưởng công chúa có biết không? Đây là ý của ngài, hay là của Trưởng công chúa?"Đây là chuyện tày trời, đủ khiến cả nhà bị tịch biên tru di, nên Thẩm Dịch không dám nói bừa. Dù Tần Mạc và Tần Tố thân thiết, nàng chỉ tin Tần Tố, chứ không tin Tần Mạc."Là chủ ý của ta. Tần Tố tuy thường làm việc có phần tùy hứng, nhưng lòng dạ lại thiện lương, chỉ lo liên lụy đến Thẩm tiểu thư, khiến Thẩm tiểu thư phải nhọc lòng. Vì vậy nàng chẳng nỡ để Thẩm tiểu thư vướng vào, càng không muốn Thẩm tiểu thư phải sống trong thấp thỏm bất an." Tần Mạc cũng thẳng thắn, lại vừa nói vừa thay Tần Tố biện giải. Những điều đó, Thẩm Dịch tin là thật, nhưng nàng vẫn không tin Tần Mạc."Chuyện này, xin cho ta hỏi lại Trưởng công chúa điện hạ. Mong Nhị điện hạ lượng thứ."Thẩm Dịch không hỏi thêm, lòng vẫn giữ cảnh giác. Nàng chỉ tin những gì Tần Tố đích thân nói."Ta đã đoán trước, nhưng cho ta hỏi một câu. Nếu Tần Tố không muốn Thẩm tiểu thư vì nàng mà chịu nguy hiểm, vậy Thẩm tiểu thư sẽ làm thế nào?"Tần Mạc không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không ép nàng trả lời ngay.Thẩm Dịch trầm ngâm, ngón tay khẽ xoay chiếc vòng bạc trên cổ tay: "Trưởng công chúa điện hạ quan tâm ta, thì ta cũng tự nhiên quan tâm Trưởng công chúa điện hạ."Ánh mắt Tần Mạc dừng lại một lát trên chiếc vòng bạc nơi cổ tay nàng, rồi như đã hiểu rõ trong lòng, nói: "Vậy ta chờ câu trả lời của Thẩm tiểu thư."Lời nói đến đây, hai người cũng chẳng còn hứng thú uống trà nữa. Thẩm Dịch đứng dậy cáo từ trước, lên xe ngựa rời đi.
Tần Mạc vẫn ngồi trong trà lâu, ngả người lên ghế, tự mình suy nghĩ điều gì đó, rồi khẽ nhắm mắt: "Nếu Tần Tố mà có được một nửa cái tâm linh mẫn tuệ của Thẩm tiểu thư, ta đây cũng chẳng phải chịu khổ thế này.""Điện hạ chịu vất vả rồi," từ ngoài cửa sổ, một ảnh vệ mặc thường phục phi thân vào, đứng phía sau bóp vai cho Tần Mạc, "Chỉ là nếu Trưởng công chúa điện hạ giống Thẩm tiểu thư như vậy, e rằng cũng chẳng có những chuyện hôm nay. Người chỉ biết cầu tự bảo toàn, nào dám tiên phong vì người khác.""Nghe ngươi nói vậy, Thẩm tiểu thư quả thực có chút giống ta."Tần Mạc buông tay, chén trà trong tay rơi xuống đất, vỡ nát tan tành. "Đúng là rất giống nhau, ngay cả thân thể cũng chẳng khác bao nhiêu. Chỉ sợ ta chẳng còn bao lâu nữa, sắp thành phế nhân rồi.""Điện hạ nhất định sống lâu trăm tuổi!"Ảnh vệ đang bóp vai giật mình nhìn chén trà, vội rót chén khác, quỳ xuống dâng lên. "Chẳng qua cũng chỉ là nói mấy lời ma quỷ cho người ta nghe thôi." Tần Mạc nhận chén trà mới, khẽ nhắm mắt lại."Điện hạ sao không mời thần y ở Chính Dương cung xem thử? Nếu bệnh của Thẩm tiểu thư còn chữa được, thì bệnh của điện hạ cũng chưa chắc không thể."Ảnh vệ không dám để Tần Mạc ngủ thiếp đi, bèn tiếp tục tìm chuyện nói để giữ người tỉnh táo."Bản điện há lại chưa từng nghĩ tới sao? Chỉ là ta đã thăm dò vị Hoa thần y kia rồi, nàng ta có thể chữa được cho Thẩm tiểu thư, nhưng lại không thể chữa cho ta. Đã như vậy, chi bằng giấu chuyện này với Tần Tố, để nàng khỏi phân tâm."Tần Mạc lại mở mắt, uống thêm vài ngụm trà, lấy lại chút tinh thần."Điện hạ một lòng vì Trưởng công chúa, huynh muội tình thâm, trên đời quả thật hiếm thấy.""Huynh muội tình thâm?" Tần Mạc lặp lại lời của ảnh vệ, nhưng không đáp, chỉ khẽ giơ tay: "Đi tìm lão Tam đi, bản điện mệt rồi."Xe ngựa của Tần Mạc liền hướng về Toàn Phúc Lâu mà đi.Trong cung, Tần Tố dĩ nhiên không biết chuyện này. Nàng đang thay bộ váy đỏ thẫm thêu kim tuyến, bị Xích Thủy ép ngồi để đội lên đầu đầy trâm ngọc, châu ngọc nặng trĩu."Chỉ là đi gặp vài vị hoàng huynh, đâu cần phải long trọng thế này? Giảm bớt đi vài món cho bản cung."Tần Tố chỉ cảm thấy đầu đau nhức, cổ mỏi muốn gãy.Xích Thủy khó xử liếc sang bốn ma ma giáo lễ đứng cạnh — các ma ma cũng chỉ biết bất lực: "Điện hạ ráng chịu một chút, đây cũng là vì Nhị hoàng tử điện hạ lo cho người.""Hắn sợ không phải lo cho ta, mà là tìm cách hành ta thì có!"Chỉ mới một buổi sáng, Tần Tố đã muốn đem cả bốn ma ma giáo lễ này trả lại cho Tần Mạc. Đi không xong, ngồi cũng không yên, chỗ nào cũng bị bắt lỗi, cứ dăm ba lát lại bị "nhắc nhở". Đây đâu phải yến hội trong cung, chỉ là ở chính điện của mình mà thôi, ngay cả muốn nghỉ ngơi chút cũng không được, lại còn bị giám sát từng bước, thật phiền chết được.Mặc kệ Tần Tố nói thế nào, mấy ma ma giáo lễ vẫn không trở về. Lễ nghi phải giữ, trâm ngọc phải cài, không thể bỏ sót món nào.Cuối cùng, sau bao nhiêu dày vò, Tần Tố cũng sửa soạn xong, lên xe ngựa rời cung sớm nửa canh giờ.
Nàng vốn muốn cưỡi ngựa, nhưng đầu đội đầy châu báu thế này, nếu ra phố thì chẳng khác nào một "đồng tử rải tiền", đi đến đâu là rơi trang sức đến đó.Ngồi trong xe, Tần Tố mới thở phào một hơi. Nhưng nhìn hai ma ma giáo lễ vẫn lẽo đẽo theo sau, nàng lại không nhịn được mà ôm đầu thở dài, "Cái ngày tháng này, đến bao giờ mới kết thúc đây?"Khi xe ngựa của Tần Tố từ từ đến Toàn Phúc Lâu, vừa đúng giờ Ngọ, Tần Tố đã là người đến muộn nhất.Vừa bước xuống xe, lên lầu, chào hỏi mấy vị hoàng huynh, Tần Tố liền ngồi sang một bên, ăn vài miếng trái cây tiêu khiển."Hoàng muội hôm nay khác hẳn mọi khi, dung nhan rạng rỡ, dáng vẻ đoan trang hơn nhiều." Lục hoàng tử Tần Duẫn vốn là kẻ càng bị từ chối càng hăng hái, dẫu mấy lần trước chẳng chiếm được chút lợi nào từ Tần Tố, lần này vẫn không biết rút kinh nghiệm, vừa gặp đã cố ý chọc vào chỗ đau."Lục hoàng huynh hôm nay cũng khác hẳn thường ngày, tinh thần phấn chấn, sắc mặt tươi tắn hơn nhiều."Lễ phải có qua có lại, Tần Tố cũng chẳng chịu nhường ai."Lục đệ với hoàng muội vừa gặp đã cãi nhau, chẳng khác gì trẻ con cả." Tam hoàng tử Tần Hành lần này là chủ tiệc, rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng.Chỉ là Tần Tố và Tần Duẫn đều chẳng thèm nể mặt, mỗi người quay đầu sang chỗ khác, không buồn nói thêm lời nào, để mặc Tần Hành tự mình lúng túng.Tần Hành nắm chặt nắm đấm, thầm ghi sổ hai người này lại. Giờ hắn là chủ tiệc, chưa tiện phát tác, nhưng sau này ắt sẽ tìm cách trả đủ.Nghĩ vậy, hắn lại cố lấy dáng vẻ chủ nhà, sắp xếp chỗ ngồi, mở tiệc.Lần này Tần Hành cũng bắt chước cách Tần Tố từng làm, ai muốn ngồi đâu thì ngồi, không định vị trí chủ vị trước sau. Dù sao sắp xếp thứ tự cũng khó mà chu toàn.Nếu xét theo huyết thống, chỉ có Tần Tố là con chính thất; nếu theo tuổi tác, Đại hoàng tử Tần Nghiêm tuy là trưởng huynh, nhưng đâu dám ngồi vị trí cao nhất?
Còn nếu chia theo phẩm cấp của sinh mẫu hay thế lực của ngoại tộc, lại càng rối rắm khó xử. Bốn phi tần đều được phong hiền đức như nhau, nhà mẹ đẻ cũng đều là trọng thần trong triều, ai xếp trước ai xếp sau đây?Tóm lại, sắp kiểu nào cũng chẳng ổn, để tránh ngay từ đầu đã có người nổi giận bỏ đi, tốt nhất là khỏi phân chủ thứ, ai cũng tùy ý tìm chỗ ngồi.Thất hoàng tử và Bát hoàng tử lần trước bị Tần Tố đánh, giờ đi đứng vẫn còn tập tễnh, nên tất nhiên phải ngồi càng xa Tần Tố càng tốt.Đại hoàng tử Tần Nghiêm biết mình chẳng được Tần Tố chào đón, cũng không dám lại gần. Tam hoàng tử Tần Hành vốn không vừa mắt Tần Tố, bèn ngồi sang phía Thất và Bát hoàng tử. Tứ hoàng tử vốn chẳng hợp với Tần Tố, lại chạy sang ngồi cạnh Tần Mạc.Lục hoàng tử vừa cãi nhau với Tần Tố xong, tự nhiên cũng chẳng thể ngồi cạnh nàng. Cuối cùng, bên trái bên phải Tần Tố chỉ còn lại Tần Mạc và Ngũ hoàng tử Tần Cảnh.Tần Cảnh vốn là người ít lời, Tần Mạc thì lười nói, ngồi ôm chén trà, tựa lưng vào ghế, sắp ngủ gật đến nơi.Không ai để nói chuyện cùng, Tần Tố đành ngồi yên, nghe hai kẻ nịnh hót là Bát hoàng tử và Thất hoàng tử ra sức tâng bốc Tần Hành, như thể muốn đội hắn lên tận trời, thỉnh thoảng Tần Nghiêm cũng phụ họa đôi câu, càng khiến cảnh tượng thêm giả dối.Lười nhìn đám giả nhân giả nghĩa đó, Tần Tố nhân lúc mấy ma ma giáo lễ không có ở đây, chống đầu nghỉ ngơi một chút.Mãi đến khi Tần Hành bắt đầu kể lại chuyện "tiêu diệt Thiên Sát Các", mới xem như đến đoạn cao trào.Tần Tố nhìn về phía Tần Hành, kẻ đang nói trông y như thật, rồi cất giọng:"Tam hoàng huynh, sao ta nghe nói Thiên Sát Các vẫn còn tàn dư? Chẳng lẽ huynh chưa diệt sạch, đã vội quay về tranh công rồi?""Hoàng muội, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa. Muội nghe ai nói vậy? Có chứng cứ không?"Tần Hành biến sắc, nhất thời nhìn về phía Tần Tố, lớn tiếng chất vấn."Tam hoàng huynh thật sự không tin sao? Hai ngày nay ta còn nghe người ta đồn có kẻ đang rao bán tư liệu cơ mật của Thiên Sát Các. Nếu đúng như huynh nói là đã diệt tận gốc, cả tổng bộ cũng thiêu rụi sạch sẽ, thì những tư liệu ấy từ đâu mà có?
Chẳng lẽ trước khi huynh đến Thiên Sát Các, đã có kẻ trộm đột nhập, trộm đi tình báo?" Theo như lời đã bàn trước với Tần Mạc, Tần Tố nói với vẻ cố tình châm chọc, ánh mắt lướt lên xuống đánh giá Tần Hành, đúng là dáng vẻ "cố ý tìm chuyện gây sự"."Muội đừng nói bậy! Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Nếu có chứng cứ thì mang ra đây, nói xem ai đang bán, bán cái gì. Có khi chỉ là kẻ giả danh Thiên Sát Các, bịa đặt chuyện để lừa tiền cũng không chừng."Tần Hành tuy nói chắc nịch, nhưng ai tinh ý đều nghe ra trong giọng hắn có chút do dự và lo sợ, càng tỏ rõ vẻ che giấu."Dù nói thế nào thì Tam hoàng huynh vẫn là người có lý, còn muốn ta phải đưa ra bằng chứng nữa. Mấy ngày trước ta đã mua được một phần tin tình báo như lời người đó nói, các vị đoán xem là gì nào?"Tần Tố thong thả nói, vừa nói vừa ngắm đôi tay được mình chăm chút kỹ lưỡng, móng tay nhuộm chu sa, trên tay còn đeo mảnh giáp dài bằng vàng ròng. Khi những mảnh giáp chạm nhẹ vào nhau, vang lên tiếng khẽ trầm đục, như thể gõ thẳng vào tim mọi người."Chuyện đó làm sao chúng ta đoán được?" Tứ hoàng tử Tần Hoàn cau mày, là người đầu tiên lên tiếng."Thật sự đoán không ra sao? Vậy để ta nói cho nghe nhé." Tần Tố đặt một tay lên bàn, tay kia chống cằm, "Đó là một bản tư liệu giới thiệu về những thế lực trong giang hồ và kẻ đứng sau chúng. Thoạt nhìn chẳng có gì đáng chú ý, nhưng lại có hai thế lực rất khiến người ta tò mò, trong đó có cả Thiên Sát Các. Các huynh nói xem, có lạ không?""Hoàng muội nói lời này thật là hoang đường. Dù đó có là tình báo của Thiên Sát Các đi nữa, chẳng lẽ họ lại tự bán tin của chính mình sao? Chẳng khác gì kẻ ngu si!"
Lần này là Tam hoàng tử Tần Hành trả lời, giọng điệu đã ổn định lại, có lẽ hắn cho rằng Tần Tố đang bịa chuyện mà bịa chẳng ra hồn."Khoan đã, đừng vội. Ta chỉ nói đó là thông tin về chủ nhân đứng sau Thiên Sát Các, nhưng ta chưa nói khi nào hắn trở thành chủ. Các người nói xem, có trùng hợp không, đúng hai ngày trước khi Tam hoàng huynh đến Thiên Sát Các, bọn họ đã lập chủ mới, lại còn biết trước được tin triều đình muốn diệt trừ Thiên Sát Các, nên toàn bộ tổ chức rút đi sạch sẽ. Tam hoàng huynh, huynh nói xem, huynh diệt được cái gì?" Tần Tố dựa vào những tin vụn vặt thu được từ Tần Mạc, cùng với lời khai lừa ra được trong quân doanh nhờ "thuốc nói thật" của Hoa Khê, cố ý mở miệng thăm dò phản ứng của mọi người có mặt.Mọi người nhìn nhau, chẳng ai dám nói gì, chỉ có Tam hoàng tử Tần Hành mặt đã đen lại. "Hoàng muội, muội nghe ai gièm pha mà đến nói xằng nói bậy thế? Chuyện này tuyệt đối không thể có.""Tin tức này ta bỏ ra giá cao mới mua được, tuyệt đối không giả." Tần Tố nhìn thẳng Tần Hành, ánh mắt sáng rực, rồi bỗng mỉm cười. "Nhưng mà, Tam hoàng huynh đã nói chắc như vậy, thì e là ta uổng tiền rồi, mua phải tin giả thôi. Dù sao ta đương nhiên càng tin tưởng Tam hoàng huynh hơn."Giọng Tần Tố lúc chậm lúc nhanh, khiến người nghe không thể đoán nổi thật giả, trong lòng ai nấy đều ngờ vực vô căn cứ. Tần Tố và Tần Mạc cùng uống trà, vẻ an nhàn, đây chính là kết quả mà họ mong muốn.*****
"Chưa nói việc Nhị điện hạ nói là thật hay giả, cứ cho là thật đi, Nhị điện hạ cần gì phải nói với ta? Ta chỉ là nữ tử tầm thường, ta nghĩ gì thì có ích gì đâu?""Thẩm tiểu thư quá khiêm tốn rồi. Ta nói với Thẩm tiểu thư chuyện này, thứ nhất là vì ta tin tưởng Thẩm tiểu thư là người đáng tin cậy, lại có tình nghĩa sâu đậm với Tần Tố. Đã vậy, nên báo trước để Thẩm tiểu thư sớm chuẩn bị. Thứ hai, tài năng của Thẩm tiểu thư không hề tầm thường. Nếu có thể giúp Tần Tố một tay, hẳn là như hổ thêm cánh. Tất cả đều tùy vào ý của Thẩm tiểu thư." Tần Mạc hướng dẫn từng bước, tiếp lời: "Huống hồ từ xưa đến nay, ai nói nữ tử không thể làm nên đại sự? Xưa có bao anh hùng liệt nữ, sáu đại nữ quan, mười đại tài nữ – đều là người vì nước vì dân, nào kém gì nam nhi? Gần hơn mà nói, trong ba mươi sáu công thần khai quốc của Thái Tổ, cũng có ba người là nữ. Hẳn Thẩm tiểu thư cũng biết điều đó, nên chẳng cần phải tự coi nhẹ mình." Phải nói, Tần Mạc nói rất có lý. Thẩm Dịch không phải người ngu ngốc, nàng hiểu rằng những lời ban đầu chỉ là mở đầu dẫn dắt, nhưng càng nghe, trong lòng lại dần dao động.Huống chi đêm qua, nàng vừa nghe Tần Tố nói về tâm nguyện cả đời. Thẩm Dịch vốn đã muốn giúp nàng, chỉ tiếc là sức có hạn. Nay cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, thật khó mà từ chối."Ta chỉ hỏi một điều — việc hôm nay Nhị điện hạ đến tìm ta, Trưởng công chúa có biết không? Đây là ý của ngài, hay là của Trưởng công chúa?"Đây là chuyện tày trời, đủ khiến cả nhà bị tịch biên tru di, nên Thẩm Dịch không dám nói bừa. Dù Tần Mạc và Tần Tố thân thiết, nàng chỉ tin Tần Tố, chứ không tin Tần Mạc."Là chủ ý của ta. Tần Tố tuy thường làm việc có phần tùy hứng, nhưng lòng dạ lại thiện lương, chỉ lo liên lụy đến Thẩm tiểu thư, khiến Thẩm tiểu thư phải nhọc lòng. Vì vậy nàng chẳng nỡ để Thẩm tiểu thư vướng vào, càng không muốn Thẩm tiểu thư phải sống trong thấp thỏm bất an." Tần Mạc cũng thẳng thắn, lại vừa nói vừa thay Tần Tố biện giải. Những điều đó, Thẩm Dịch tin là thật, nhưng nàng vẫn không tin Tần Mạc."Chuyện này, xin cho ta hỏi lại Trưởng công chúa điện hạ. Mong Nhị điện hạ lượng thứ."Thẩm Dịch không hỏi thêm, lòng vẫn giữ cảnh giác. Nàng chỉ tin những gì Tần Tố đích thân nói."Ta đã đoán trước, nhưng cho ta hỏi một câu. Nếu Tần Tố không muốn Thẩm tiểu thư vì nàng mà chịu nguy hiểm, vậy Thẩm tiểu thư sẽ làm thế nào?"Tần Mạc không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không ép nàng trả lời ngay.Thẩm Dịch trầm ngâm, ngón tay khẽ xoay chiếc vòng bạc trên cổ tay: "Trưởng công chúa điện hạ quan tâm ta, thì ta cũng tự nhiên quan tâm Trưởng công chúa điện hạ."Ánh mắt Tần Mạc dừng lại một lát trên chiếc vòng bạc nơi cổ tay nàng, rồi như đã hiểu rõ trong lòng, nói: "Vậy ta chờ câu trả lời của Thẩm tiểu thư."Lời nói đến đây, hai người cũng chẳng còn hứng thú uống trà nữa. Thẩm Dịch đứng dậy cáo từ trước, lên xe ngựa rời đi.
Tần Mạc vẫn ngồi trong trà lâu, ngả người lên ghế, tự mình suy nghĩ điều gì đó, rồi khẽ nhắm mắt: "Nếu Tần Tố mà có được một nửa cái tâm linh mẫn tuệ của Thẩm tiểu thư, ta đây cũng chẳng phải chịu khổ thế này.""Điện hạ chịu vất vả rồi," từ ngoài cửa sổ, một ảnh vệ mặc thường phục phi thân vào, đứng phía sau bóp vai cho Tần Mạc, "Chỉ là nếu Trưởng công chúa điện hạ giống Thẩm tiểu thư như vậy, e rằng cũng chẳng có những chuyện hôm nay. Người chỉ biết cầu tự bảo toàn, nào dám tiên phong vì người khác.""Nghe ngươi nói vậy, Thẩm tiểu thư quả thực có chút giống ta."Tần Mạc buông tay, chén trà trong tay rơi xuống đất, vỡ nát tan tành. "Đúng là rất giống nhau, ngay cả thân thể cũng chẳng khác bao nhiêu. Chỉ sợ ta chẳng còn bao lâu nữa, sắp thành phế nhân rồi.""Điện hạ nhất định sống lâu trăm tuổi!"Ảnh vệ đang bóp vai giật mình nhìn chén trà, vội rót chén khác, quỳ xuống dâng lên. "Chẳng qua cũng chỉ là nói mấy lời ma quỷ cho người ta nghe thôi." Tần Mạc nhận chén trà mới, khẽ nhắm mắt lại."Điện hạ sao không mời thần y ở Chính Dương cung xem thử? Nếu bệnh của Thẩm tiểu thư còn chữa được, thì bệnh của điện hạ cũng chưa chắc không thể."Ảnh vệ không dám để Tần Mạc ngủ thiếp đi, bèn tiếp tục tìm chuyện nói để giữ người tỉnh táo."Bản điện há lại chưa từng nghĩ tới sao? Chỉ là ta đã thăm dò vị Hoa thần y kia rồi, nàng ta có thể chữa được cho Thẩm tiểu thư, nhưng lại không thể chữa cho ta. Đã như vậy, chi bằng giấu chuyện này với Tần Tố, để nàng khỏi phân tâm."Tần Mạc lại mở mắt, uống thêm vài ngụm trà, lấy lại chút tinh thần."Điện hạ một lòng vì Trưởng công chúa, huynh muội tình thâm, trên đời quả thật hiếm thấy.""Huynh muội tình thâm?" Tần Mạc lặp lại lời của ảnh vệ, nhưng không đáp, chỉ khẽ giơ tay: "Đi tìm lão Tam đi, bản điện mệt rồi."Xe ngựa của Tần Mạc liền hướng về Toàn Phúc Lâu mà đi.Trong cung, Tần Tố dĩ nhiên không biết chuyện này. Nàng đang thay bộ váy đỏ thẫm thêu kim tuyến, bị Xích Thủy ép ngồi để đội lên đầu đầy trâm ngọc, châu ngọc nặng trĩu."Chỉ là đi gặp vài vị hoàng huynh, đâu cần phải long trọng thế này? Giảm bớt đi vài món cho bản cung."Tần Tố chỉ cảm thấy đầu đau nhức, cổ mỏi muốn gãy.Xích Thủy khó xử liếc sang bốn ma ma giáo lễ đứng cạnh — các ma ma cũng chỉ biết bất lực: "Điện hạ ráng chịu một chút, đây cũng là vì Nhị hoàng tử điện hạ lo cho người.""Hắn sợ không phải lo cho ta, mà là tìm cách hành ta thì có!"Chỉ mới một buổi sáng, Tần Tố đã muốn đem cả bốn ma ma giáo lễ này trả lại cho Tần Mạc. Đi không xong, ngồi cũng không yên, chỗ nào cũng bị bắt lỗi, cứ dăm ba lát lại bị "nhắc nhở". Đây đâu phải yến hội trong cung, chỉ là ở chính điện của mình mà thôi, ngay cả muốn nghỉ ngơi chút cũng không được, lại còn bị giám sát từng bước, thật phiền chết được.Mặc kệ Tần Tố nói thế nào, mấy ma ma giáo lễ vẫn không trở về. Lễ nghi phải giữ, trâm ngọc phải cài, không thể bỏ sót món nào.Cuối cùng, sau bao nhiêu dày vò, Tần Tố cũng sửa soạn xong, lên xe ngựa rời cung sớm nửa canh giờ.
Nàng vốn muốn cưỡi ngựa, nhưng đầu đội đầy châu báu thế này, nếu ra phố thì chẳng khác nào một "đồng tử rải tiền", đi đến đâu là rơi trang sức đến đó.Ngồi trong xe, Tần Tố mới thở phào một hơi. Nhưng nhìn hai ma ma giáo lễ vẫn lẽo đẽo theo sau, nàng lại không nhịn được mà ôm đầu thở dài, "Cái ngày tháng này, đến bao giờ mới kết thúc đây?"Khi xe ngựa của Tần Tố từ từ đến Toàn Phúc Lâu, vừa đúng giờ Ngọ, Tần Tố đã là người đến muộn nhất.Vừa bước xuống xe, lên lầu, chào hỏi mấy vị hoàng huynh, Tần Tố liền ngồi sang một bên, ăn vài miếng trái cây tiêu khiển."Hoàng muội hôm nay khác hẳn mọi khi, dung nhan rạng rỡ, dáng vẻ đoan trang hơn nhiều." Lục hoàng tử Tần Duẫn vốn là kẻ càng bị từ chối càng hăng hái, dẫu mấy lần trước chẳng chiếm được chút lợi nào từ Tần Tố, lần này vẫn không biết rút kinh nghiệm, vừa gặp đã cố ý chọc vào chỗ đau."Lục hoàng huynh hôm nay cũng khác hẳn thường ngày, tinh thần phấn chấn, sắc mặt tươi tắn hơn nhiều."Lễ phải có qua có lại, Tần Tố cũng chẳng chịu nhường ai."Lục đệ với hoàng muội vừa gặp đã cãi nhau, chẳng khác gì trẻ con cả." Tam hoàng tử Tần Hành lần này là chủ tiệc, rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng.Chỉ là Tần Tố và Tần Duẫn đều chẳng thèm nể mặt, mỗi người quay đầu sang chỗ khác, không buồn nói thêm lời nào, để mặc Tần Hành tự mình lúng túng.Tần Hành nắm chặt nắm đấm, thầm ghi sổ hai người này lại. Giờ hắn là chủ tiệc, chưa tiện phát tác, nhưng sau này ắt sẽ tìm cách trả đủ.Nghĩ vậy, hắn lại cố lấy dáng vẻ chủ nhà, sắp xếp chỗ ngồi, mở tiệc.Lần này Tần Hành cũng bắt chước cách Tần Tố từng làm, ai muốn ngồi đâu thì ngồi, không định vị trí chủ vị trước sau. Dù sao sắp xếp thứ tự cũng khó mà chu toàn.Nếu xét theo huyết thống, chỉ có Tần Tố là con chính thất; nếu theo tuổi tác, Đại hoàng tử Tần Nghiêm tuy là trưởng huynh, nhưng đâu dám ngồi vị trí cao nhất?
Còn nếu chia theo phẩm cấp của sinh mẫu hay thế lực của ngoại tộc, lại càng rối rắm khó xử. Bốn phi tần đều được phong hiền đức như nhau, nhà mẹ đẻ cũng đều là trọng thần trong triều, ai xếp trước ai xếp sau đây?Tóm lại, sắp kiểu nào cũng chẳng ổn, để tránh ngay từ đầu đã có người nổi giận bỏ đi, tốt nhất là khỏi phân chủ thứ, ai cũng tùy ý tìm chỗ ngồi.Thất hoàng tử và Bát hoàng tử lần trước bị Tần Tố đánh, giờ đi đứng vẫn còn tập tễnh, nên tất nhiên phải ngồi càng xa Tần Tố càng tốt.Đại hoàng tử Tần Nghiêm biết mình chẳng được Tần Tố chào đón, cũng không dám lại gần. Tam hoàng tử Tần Hành vốn không vừa mắt Tần Tố, bèn ngồi sang phía Thất và Bát hoàng tử. Tứ hoàng tử vốn chẳng hợp với Tần Tố, lại chạy sang ngồi cạnh Tần Mạc.Lục hoàng tử vừa cãi nhau với Tần Tố xong, tự nhiên cũng chẳng thể ngồi cạnh nàng. Cuối cùng, bên trái bên phải Tần Tố chỉ còn lại Tần Mạc và Ngũ hoàng tử Tần Cảnh.Tần Cảnh vốn là người ít lời, Tần Mạc thì lười nói, ngồi ôm chén trà, tựa lưng vào ghế, sắp ngủ gật đến nơi.Không ai để nói chuyện cùng, Tần Tố đành ngồi yên, nghe hai kẻ nịnh hót là Bát hoàng tử và Thất hoàng tử ra sức tâng bốc Tần Hành, như thể muốn đội hắn lên tận trời, thỉnh thoảng Tần Nghiêm cũng phụ họa đôi câu, càng khiến cảnh tượng thêm giả dối.Lười nhìn đám giả nhân giả nghĩa đó, Tần Tố nhân lúc mấy ma ma giáo lễ không có ở đây, chống đầu nghỉ ngơi một chút.Mãi đến khi Tần Hành bắt đầu kể lại chuyện "tiêu diệt Thiên Sát Các", mới xem như đến đoạn cao trào.Tần Tố nhìn về phía Tần Hành, kẻ đang nói trông y như thật, rồi cất giọng:"Tam hoàng huynh, sao ta nghe nói Thiên Sát Các vẫn còn tàn dư? Chẳng lẽ huynh chưa diệt sạch, đã vội quay về tranh công rồi?""Hoàng muội, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa. Muội nghe ai nói vậy? Có chứng cứ không?"Tần Hành biến sắc, nhất thời nhìn về phía Tần Tố, lớn tiếng chất vấn."Tam hoàng huynh thật sự không tin sao? Hai ngày nay ta còn nghe người ta đồn có kẻ đang rao bán tư liệu cơ mật của Thiên Sát Các. Nếu đúng như huynh nói là đã diệt tận gốc, cả tổng bộ cũng thiêu rụi sạch sẽ, thì những tư liệu ấy từ đâu mà có?
Chẳng lẽ trước khi huynh đến Thiên Sát Các, đã có kẻ trộm đột nhập, trộm đi tình báo?" Theo như lời đã bàn trước với Tần Mạc, Tần Tố nói với vẻ cố tình châm chọc, ánh mắt lướt lên xuống đánh giá Tần Hành, đúng là dáng vẻ "cố ý tìm chuyện gây sự"."Muội đừng nói bậy! Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Nếu có chứng cứ thì mang ra đây, nói xem ai đang bán, bán cái gì. Có khi chỉ là kẻ giả danh Thiên Sát Các, bịa đặt chuyện để lừa tiền cũng không chừng."Tần Hành tuy nói chắc nịch, nhưng ai tinh ý đều nghe ra trong giọng hắn có chút do dự và lo sợ, càng tỏ rõ vẻ che giấu."Dù nói thế nào thì Tam hoàng huynh vẫn là người có lý, còn muốn ta phải đưa ra bằng chứng nữa. Mấy ngày trước ta đã mua được một phần tin tình báo như lời người đó nói, các vị đoán xem là gì nào?"Tần Tố thong thả nói, vừa nói vừa ngắm đôi tay được mình chăm chút kỹ lưỡng, móng tay nhuộm chu sa, trên tay còn đeo mảnh giáp dài bằng vàng ròng. Khi những mảnh giáp chạm nhẹ vào nhau, vang lên tiếng khẽ trầm đục, như thể gõ thẳng vào tim mọi người."Chuyện đó làm sao chúng ta đoán được?" Tứ hoàng tử Tần Hoàn cau mày, là người đầu tiên lên tiếng."Thật sự đoán không ra sao? Vậy để ta nói cho nghe nhé." Tần Tố đặt một tay lên bàn, tay kia chống cằm, "Đó là một bản tư liệu giới thiệu về những thế lực trong giang hồ và kẻ đứng sau chúng. Thoạt nhìn chẳng có gì đáng chú ý, nhưng lại có hai thế lực rất khiến người ta tò mò, trong đó có cả Thiên Sát Các. Các huynh nói xem, có lạ không?""Hoàng muội nói lời này thật là hoang đường. Dù đó có là tình báo của Thiên Sát Các đi nữa, chẳng lẽ họ lại tự bán tin của chính mình sao? Chẳng khác gì kẻ ngu si!"
Lần này là Tam hoàng tử Tần Hành trả lời, giọng điệu đã ổn định lại, có lẽ hắn cho rằng Tần Tố đang bịa chuyện mà bịa chẳng ra hồn."Khoan đã, đừng vội. Ta chỉ nói đó là thông tin về chủ nhân đứng sau Thiên Sát Các, nhưng ta chưa nói khi nào hắn trở thành chủ. Các người nói xem, có trùng hợp không, đúng hai ngày trước khi Tam hoàng huynh đến Thiên Sát Các, bọn họ đã lập chủ mới, lại còn biết trước được tin triều đình muốn diệt trừ Thiên Sát Các, nên toàn bộ tổ chức rút đi sạch sẽ. Tam hoàng huynh, huynh nói xem, huynh diệt được cái gì?" Tần Tố dựa vào những tin vụn vặt thu được từ Tần Mạc, cùng với lời khai lừa ra được trong quân doanh nhờ "thuốc nói thật" của Hoa Khê, cố ý mở miệng thăm dò phản ứng của mọi người có mặt.Mọi người nhìn nhau, chẳng ai dám nói gì, chỉ có Tam hoàng tử Tần Hành mặt đã đen lại. "Hoàng muội, muội nghe ai gièm pha mà đến nói xằng nói bậy thế? Chuyện này tuyệt đối không thể có.""Tin tức này ta bỏ ra giá cao mới mua được, tuyệt đối không giả." Tần Tố nhìn thẳng Tần Hành, ánh mắt sáng rực, rồi bỗng mỉm cười. "Nhưng mà, Tam hoàng huynh đã nói chắc như vậy, thì e là ta uổng tiền rồi, mua phải tin giả thôi. Dù sao ta đương nhiên càng tin tưởng Tam hoàng huynh hơn."Giọng Tần Tố lúc chậm lúc nhanh, khiến người nghe không thể đoán nổi thật giả, trong lòng ai nấy đều ngờ vực vô căn cứ. Tần Tố và Tần Mạc cùng uống trà, vẻ an nhàn, đây chính là kết quả mà họ mong muốn.*****