BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 26. Cố ý thần thần bí bí, đào hố



Chương 26: Cố ý thần thần bí bí, đào hố

Người theo sau cũng không vội, Tần Tố đi chậm rãi, bọn họ cũng chậm rãi theo. Mãi đến khi đến đoạn giữa kinh thành và quân doanh, nơi quan đạo hai bên có một mảnh rừng cây, tai Tần Tố khẽ động, nàng liền ghìm cương ngựa.

"Xuất hiện đi."

Lời vừa dứt, một đám hắc y nhân từ trong rừng cây nhảy ra, đem Tần Tố bao quanh vây vào giữa.

"Là ai phái các ngươi tới?"

Tần Tố không ngờ ngoài bọn theo sau, ở đây còn có người mai phục.

Điều bất ngờ hơn là, những kẻ vốn chỉ đi theo, không hề có ý công kích, vậy mà lúc này lại đồng loạt rút đao kiếm, khí thế bức người, như muốn lấy mạng nàng.

Không dám khinh thường nữa, Tần Tố siết chặt kiếm trong tay, trước tiên phải ứng chiến nói sau.

Đám hắc y nhân này bản lĩnh không hề thấp, lại cực kỳ ăn ý với nhau, vừa nhìn đã biết là sát thủ chuyên nghiệp hoặc đã qua huấn luyện đặc biệt.

Đối phương đông đảo, Tần Tố hai tay khó địch bốn tay, chỉ có thể vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân.

Lúc này nàng mới nhớ đến sự lo lắng của Thẩm Dịch trước đó, xem ra lần này mình quả thật đã quá khinh địch.

Có hơi hối hận vì không nghe lời Thẩm Dịch, nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, Tần Tố vừa đánh vừa lui, song càng đánh lại càng nghi hoặc.

Hình như bọn họ không phải muốn lấy mạng nàng, mà là dồn ép nàng về một nơi nhất định.

Tần Tố vừa nghĩ đến điểm này, dưới chân Tần Tố liền thấy có chút khác thường, nhưng đã quá muộn.

Một tấm lưới lớn từ dưới đất đột ngột dựng lên, chụp gọn lấy nàng, treo lơ lửng giữa không trung. Dù trong tay có bảo kiếm, Tần Tố cũng không làm gì được tấm lưới đặc chế này.

Bị treo giữa trời, Tần Tố giận dữ quát: "Rốt cuộc là ai?! Có bản lĩnh thì ra đây cho ta!"

Lời vừa rơi xuống, không xa phía trước xuất hiện một chiếc kiệu bốn người khiêng.

Trên kiệu, một người đang thảnh thơi nằm ngả, khoác chăn lông cáo, còn ăn điểm tâm, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng.

Không cần nhìn lần hai, Tần Tố đã biết ngay là ai.

"Tần Mạc! Huynh lại muốn giở trò gì?!"

Không sai, người tới chính là Tần Mạc. Hắn ngồi trên kiệu, từ tốn đi đến trước mặt Tần Tố, thong thả cất giọng: "Khéo thật, hoàng muội."

"Huynh thả ta xuống!"

Tần Tố tức sôi gan. Vừa rồi nàng còn tưởng mình thực sự gặp mai phục, ai ngờ lại là trò quỷ kế của Tần Mạc.

"Tất cả lui xuống đi." Tần Mạc nâng tay, lập tức mọi người xung quanh tản đi, rồi mới cho thả Tần Tố xuống đất.

Người vừa tản đi, Tần Tố lập tức bước nhanh đến trước mặt Tần Mạc, kiếm trong tay đặt thẳng lên cổ hắn: "Huynh rốt cuộc muốn làm gì?"

Tần Mạc lại chẳng hề sợ hãi, chỉ liếc nàng một cái, chậm rãi nói: "Ta chỉ hỏi muội, hôm nay nếu kẻ mai phục muội không phải ta, muội có nghĩ mình còn sống để đứng đây chất vấn ta sao?"

Lời ấy không sai. Tần Tố dù vẫn giận dữ, nhưng cuối cùng cũng thu kiếm lại:
"Huynh tốt nhất phải cho ta một lý do."

"Lý do gì? Không có lý do nào hết. Ở đây, ta chính là muốn bắt muội." Tần Mạc thản nhiên giang tay, bộ dạng chẳng hề e sợ. "Ta chỉ muốn xem, vị Trưởng công chúa Đại Ung này rốt cuộc có bao nhiêu gan dạ, dám một mình một ngựa mà chạy loạn khắp nơi."

"Huynh phái người theo dõi ta?"

Tần Tố cau mày, tức đến nghẹn, nhưng đúng là lỗi sơ suất của chính mình.

"Không cần theo dõi." Tần Mạc từ trong ngăn tủ trên kiệu lấy ra một xấp giấy, trên đó chi chít chữ, nhưng Tần Tố nhìn không rõ viết những gì.

"Trên này đều ghi lại toàn bộ thói quen của muội, mỗi một điều chỉ cần vận dụng khéo léo là có thể dễ dàng lấy mạng của muội. Xin hỏi, như vậy ta còn cần phải theo dõi muội sao?"

Trước khi Tần Tố kịp đưa tay giật lấy, Tần Mạc đã đem tập giấy cất trở lại vào ngăn tủ, khóa lại.

"Huynh đang uy hiếp ta?" Tần Tố thoáng lạnh lòng.

"Ta chỉ đang nói cho muội biết, nếu muốn thành đại sự, điều đầu tiên muội nghĩ đến không phải mưu lược thiên hạ, cũng không phải bày binh bố trận, mà là muội. Trước tiên muội phải sống, thì mới có thể tính đến những chuyện còn lại. Nếu đến an nguy của bản thân mà muội cũng không đảm bảo được, thì còn nghĩ đến những chuyện kia để làm gì? Há chẳng phải đều vô nghĩa?" 

Tần Mạc chống khuỷu tay, chậm rãi nói: "Tần Tố, đây không phải chiến trường của muội, đây là kinh thành — nơi giết người trong vô hình. Chỉ dựa vào mấy chiêu thức trên chiến trường kia thì không thể đi nổi đâu."

Lời hắn lọt vào lỗ tai, Tần Tố cũng buộc phải thừa nhận không sai. Chuyện vừa rồi chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

"Về sau ta sẽ chú ý, sẽ không để tái diễn chuyện như hôm nay nữa."

Tần Tố hướng Tần Mạc chìa tay ra: "Bây giờ huynh có thể đưa mấy tờ giấy đó cho ta chưa? Nếu có chỗ sơ hở, ta sẽ tự mình sửa, không cần huynh bày trò tốn công như thế."

"Hoàng muội quả thật đã xa cách ta rồi, chẳng giống mấy ngày trước còn một câu 'Nhị hoàng huynh' hai câu 'Nhị hoàng huynh'. Ai... lẽ nào Nhị hoàng huynh đã làm sai điều gì?"

Khuôn mặt Tần Mạc đổi nhanh thật. Vừa rồi còn bộ dạng tính kế sâu xa, giờ lại hóa ra dáng vẻ bi ai đáng thương, hệt như bị Tần Tố phụ bạc.

Tức giận thu tay lại, Tần Tố thực sự chẳng có cách nào với hắn: "Rõ ràng chính huynh nói ta tuyệt đối không thể tin tưởng bất kỳ ai, giờ lại tới nói mấy lời này là có ý gì?"

"Thì ra trong lòng hoàng muội, ta là người ngoài." Tần Mạc cúi mắt, lắc đầu như thể tổn thương vô cùng, cố tình vặn vẹo lời của Tần Tố. 

Bộ dạng này, quả nhiên khiến người bực bội. Tần Tố lạnh lùng liếc hắn một cái, huýt sáo gọi Hồng Vân trở lại, xoay người lên ngựa: "Chuyện hôm nay, coi như huynh với ta huề nhau."

Dứt lời, Tần Tố chẳng buồn để ý đến hắn nữa, trực tiếp rời đi. Nàng cảm thấy nếu còn ở lại thêm, sẽ bị Tần Mạc dắt mũi vào bẫy, chỗ này quá nguy hiểm, không nên ở lại lâu.

Chân trước Tần Tố vừa đi, Tần Mạc liền thu lại toàn bộ vẻ mặt, ung dung dựa vào kiệu, từ ngăn tủ lấy ra tập giấy kia.

Chỉ thấy trên đó chẳng qua là mấy tờ chữ mẫu chép lại, nào có nửa phần liên quan đến Tần Tố.

Hắn tùy tay lấy hỏa thạch, châm lửa đốt, tro tàn rơi trên nền tuyết trắng, chẳng để lại dấu vết nào, lúc ấy Tần Mạc mới thu tay lại.

Một hắc y nhân thấy Tần Tố đã rời đi, tiến đến trước mặt Tần Mạc quỳ xuống: "Điện hạ, có cần tiếp tục theo dõi Trưởng công chúa không?"

"Không cần, để nàng nhớ lấy là được."

Tần Mạc vỗ tay phủi phủi, nhàn nhã hỏi: "Chuyện bên Thẩm tiểu thư đã sắp xếp xong chưa?"

"Đã an bài thỏa đáng." Hắc y nhân cúi đầu đáp.

Trên mặt Tần Mạc hiện ra nụ cười chờ mong: "Ngươi nói xem, Thẩm tiểu thư sẽ làm thế nào để châm ngòi ly gián ta với hoàng muội? Hoàng muội sẽ nghe ai đây?"

Hắc y nhân trầm mặc. Cho dù là bọn họ – những kẻ ngày ngày hầu cận bên cạnh chủ tử – cũng vẫn không nhìn thấu rốt cuộc chủ tử muốn làm gì.

Tựa như hết thảy đều vì nghĩ cho Trưởng công chúa, nhưng việc làm lại một cái còn hoang đường hơn cái trước, như thể sợ Trưởng công chúa gần gũi với hắn vậy. Quả thực khiến người ta chẳng đoán nổi.

Có điều, đó cũng chẳng phải chuyện đám thuộc hạ như bọn họ nên suy xét. Việc họ cần làm, chỉ là chủ tử nói thế nào thì chính là thế ấy.

Hoàn toàn không hay biết tất cả chuyện này, Tần Tố mang nặng tâm sự quay về quân doanh, chỉ cảm thấy kiếp trước mình hao hết tâm cơ, cũng chẳng bằng mấy ngày vừa rồi ở kiếp này đã tiêu hao tinh thần nhiều đến vậy.

"Lục Yên có ở đây không?"

Trở về trướng, Tần Tố không thấy bóng dáng Lục Yên, vừa cất lời mới nhớ ra mình đã để Vệ Tử Khang mang tín vật đi tìm Lục Yên, hẳn là Lục Yên đang xử lý chuyện của Vệ Tử Khang, nên chưa quay về.

"Lam Ảnh?"

"Có thuộc hạ."

Tần Tố vừa dứt lời, Lam Ảnh từ bên ngoài bước vào.

"Ngươi trở về Chính Dương cung một chuyến, đem toàn bộ ảnh vệ tử sĩ trong cung tới đây. Từ hôm nay, phụ trách an nguy của bản cung."

Trước kia Tần Tố vốn ỷ vào bản thân võ công cao cường, lại có Thanh Kích cùng những người khác bảo vệ, nên chưa từng để tâm đến đám ảnh vệ tử sĩ được nuôi dưỡng trong Chính Dương cung, toàn bộ đều để mặc nhàn rỗi trong cung.

Nhưng giờ, được Tần Mạc nhắc nhở, nàng rốt cuộc cũng chịu thừa nhận: triều đình qua các đời dốc sức nuôi tử sĩ ảnh vệ, , đều không phải là không có đạo lý.

Lam Ảnh thoáng kinh ngạc, không biết vì chuyện gì mà khiến vị điện hạ vốn dĩ chẳng cần ai bảo vệ lại đổi ý. Nhưng đây dẫu sao cũng là chuyện tốt, lập tức lĩnh mệnh đi làm.

Lam Ảnh rời đi, Tần Tố lại nhìn sang bản diễn trận đồ bị nàng đặt ở trong góc, rồi bước đến lấy ra, một lần nữa ra ngoài chọn binh lính để diễn luyện.

Chỉ một đêm trôi qua, bên cạnh Tần Tố đã xuất hiện không ít gương mặt mới. Đồng thời, từ chỗ Dịch Huyền cũng truyền đến tin tức mới: thứ mà Tần Tố yêu cầu, hắn đã làm xong.

Loại việc này đối với Dịch Huyền mà nói, tất nhiên vô cùng đơn giản. Chỉ cần trên cơ sở vốn có, sửa đổi đôi chút, lại thuận tiện giản hóa quy trình chế tác con rối, là có thể hoàn thành.

Nhận được tin do Tử Vân thay Dịch Huyền chuyển về, Tần Tố lập tức sai Tử Vân đưa Dịch Huyền đến quân doanh, mang theo cả hàng mẫu giản lược mà hắn vừa chế xong.

Đến nơi, Tần Tố trực tiếp đón người vào trướng, tỉ mỉ giảng giải cho Dịch Huyền cách vận hành của trận đồ con rối, chờ câu trả lời của hắn.

"Có thể cho tại hạ xem qua không?"

Dịch Huyền nghe xong hồi lâu, dường như có chút suy đoán, muốn tận mắt nhìn vào bản diễn trận đồ trong tay Tần Tố.

Tần Tố hơi do dự, bởi khi Tần Mạc giao cho nàng tấm trận đồ này, đã dặn không được để bất kỳ ai nhìn thấy.

Nhưng Tần Tố lại nghĩ: trong lời của Tần Mạc rốt cuộc có mấy phần thật giả?

Dù sao, chỉ cần nàng giải được trận đồ này, chắc chắn sẽ phải tìm đến con rối sư. Mà trong vùng này, con rối sư nổi danh nhất, chính là Dịch Huyền.

Vậy thì... chẳng lẽ tất cả vốn dĩ là do Tần Mạc đã an bài từ trước?

Tần Tố cảm thấy có lẽ mình đã bị Tần Mạc hù dọa đến mức trở nên hoảng hốt. Tần Mạc vốn quen thích giở trò như vậy, nhưng hắn cũng không thể chuyện gì cũng liệu định chu toàn được. Vạn nhất mình không giải nổi thì sao? Chẳng phải sẽ phí công vô ích sao?

Nghĩ đến đây, Tần Tố mới chợt bừng tỉnh, trong lòng cả kinh: nếu mình không giải được, thì sau này sẽ chẳng có tất cả những chuyện này. Mà Tần Mạc ắt sẽ coi mình là kẻ vô dụng, một cục bùn nhão không đắp nổi tường.

Vậy thì, bất kể kết quả ra sao, với Tần Mạc đều hữu dụng cả. Vừa có thể thử thách mình, nếu thử thách thành công, lại có thể triển khai bước kế tiếp trong tính toán của hắn.

Tần Tố bắt đầu cảm thấy chán ghét cái bản lĩnh tính toán không sót kẽ hở nào của Tần Mạc, nhất là khi nó lại dùng trên chính người mình.

Dịch Huyền thấy Tần Tố mãi chưa hành động, khẽ hỏi: "Không tiện sao?"

"Không phải." Tần Tố bị tiếng nói của hắn kéo về từ dòng suy nghĩ, sau lưng hơi lạnh, khẽ lắc đầu: "Chỉ là người đưa bức trận đồ này cho ta dặn không được cho kẻ khác xem. Chi bằng, ta vẽ lại một bản, đưa ngươi xem thử, thế nào?"

Dịch Huyền sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn gật đầu.

Tần Tố liền dựa theo diễn trận đồ, phác ra một bản thảo. Đại thể đã vẽ đủ, hẳn không sai lệch mấy.

Nàng đưa tờ giấy mới vẽ cho Dịch Huyền, nghĩ rằng đã là trận đồ liên quan đến con rối, thì với người bao năm nghiên cứu đạo này như hắn, ắt có thể hiểu được đôi phần.

Dịch Huyền nhận lấy, càng nhìn bàn tay cầm giấy càng siết chặt. Sau đó dường như hắn hít sâu một hơi, đặt trận đồ xuống bàn.

"Trước đây ngươi... từng nghe qua về trận đồ này?"

Tần Tố không thể nào nhìn ra tâm tình của Dịch Huyền sau lớp mặt nạ, chỉ đành mở miệng hỏi.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...