[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi
Chương 95: Nhân quả
"Nó đã trở thành nhân quả của em."
Thạch Mạn làm nũng vô cùng tự nhiên, nàng biết Khổng Tri Vãn luôn mềm lòng trước bộ dáng này, mọi chuyện đều thuận lợi riết quen rồi, cùng lắm thì bị Khổng nữ sĩ "xử lý" một chút, quá đáng nhất cũng chỉ ầm ĩ đến tận giường, còn có thể làm gì nữa chứ? Lần này lại làm thế nào mà Khổng Tri Vãn suốt một đường đều im lặng, Thạch Mạn nói ra cái gì, cô vẫn hỏi gì đáp nấy, nhưng không hăng hái cho lắm. Trời mưa chỉ làm Thạch Mạn lãnh đạm chứ không bị ngốc, một tới hai đi liền biết là cô đang mất hứng."Mình đi đâu vậy?" Thạch Mạn chống đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khổng Tri Vãn phản chiếu trên cửa kính xe, "Mỗi lần ngồi trên xe của Vãn, em đều phải hỏi câu này, có khả năng là hình như trong tiềm thức của em sợ Vãn sẽ đem em đi bán."Khổng Tri Vãn sắc mặt nhàn nhạt: "Ừm."Thạch Mạn: "..."Nàng hơi ngồi thẳng lên một chút: "Em biết ở phía trước có tiệm cà phê ngon lắm, đúng lúc em cũng muốn uống chút đồ nóng.""Gần đây em đang trong thời gian dưỡng bệnh, không nên uống những thứ này, về nhà uống nước mật ong đi."Thạch Mạn bắt lấy cơ hội tiến lên: "Vãn làm cho em hả?""Em cũng có biết làm đâu." "Em đâu có tàn phế..." Thạch Mạn nhìn môi Khổng Tri Vãn mấp máy, giống như đã nói "Coi như vậy đi.", nàng lập tức nói, "Nhưng nhiều nhất cũng là nửa tàn phế, làm phiền ngài nha, cô giáo Khổng. Không có ngài em phải sống thế nào chứ~~ cô giáo Khổng~~"Khổng Tri Vãn đã đóng hết radar hài hước, lại "ừm" một tiếng.Thạch Mạn đứng ngồi không yên, nàng nghĩ nghĩ, móc ra một tờ giấy từ trong túi áo khoác, nắm trong lòng bàn tay, nghiêm túc đưa đến bên cạnh Khổng Tri Vãn: "Vãn đoán xem đây là cái gì.""Tôi đang lái xe." Khổng Tri Vãn không né tránh, nhưng ngữ khí lại để Thạch Mạn biết khó mà lui, dù sao đội trưởng Tiểu Thạch cũng không muốn làm phiền anh em đi đến đội cảnh sát giao thông để lấy xe dùm. Thạch Mạn vắt óc đánh giá lại toàn bộ quá trình ngày hôm nay, nàng tìm xem chi tiết nào làm cho người ta giận. Khổng Tri Vãn liếc mắt nhìn sang nàng, thu hết những động tác của nàng vào mắt rồi dừng xe ở bên đường.Thạch Mạn bối rối, nhỏ giọng nói: "Giận đến vậy sao, cũng không đến mức ném em ở ven đường chứ... A."Khổng Tri Vãn nghiêng người qua, hôn lên tóc mai của nàng, vẫn còn mang theo tiếng thở dài chưa tan, áp sát sự mềm mại của nàng không rời, khẽ nói: "Xin lỗi, tôi hơi xúc động." Sự hào hứng của Thạch Mạn bây giờ cũng chẳng cao hơn cô, nhưng vì cái tính khí kỳ lạ của cô mà vẫn miễn cưỡng xốc tinh thần lên để dỗ dành cô, đoán ý cô. Đây cũng không phải là ý định ban đầu của Khổng Tri Vãn, cô đuổi người ta về, không phải để khiến người ta mệt mỏi hơn, thật là đặt gốc vào ngọn. "Không có chuyện gì hết, chỉ là thấy em mãi vẫn chưa về nhà nên lo lắng cho em, lại nghe em nói ở lại nghĩa trang qua đêm... là lúc chú mới mất đúng không."Dù Thạch Mạn không nhìn thấy biểu cảm của Khổng Tri Vãn lúc này, nhưng nụ hôn rơi trên tóc mai đều là sự xót xa của Khổng Tri Vãn, Thạch Mạn phì cười: "Thì lúc đó chưa có người yêu mà, bây giờ có người quản lý em rồi, em có nhà để về, việc gì phải trông nghĩa trang với một ông già chứ." Nàng nắm lấy tay Khổng Tri Vãn, ngoài cửa sổ là trung tâm thương mại: "Ở đây cũng có quán cà phê, đi thôi." Khổng Tri Vãn lần này cũng "ừm", nhưng không còn bầu không khí gượng gạo nữa, hai người mua cà phê xong còn tiện thể đi siêu thị, mua chút tôm về nấu, nấu cho con mèo đã làm người ta giận mà còn tham ăn kia. Trên đường về nhà, Thạch Mạn ôm hộp takoyaki ăn ngon lành, thỉnh thoảng lại đưa cà phê giải khát cho nữ tài xế vất vả, đợi ăn no uống đủ đơn giản, Thạch Mạn lại bắt đầu buồn ngủ. "Sắp về đến nhà rồi, đừng ngủ, xem điện thoại một lát đi, chơi game cũng được." "Bây giờ em mở điện thoại lên toàn là công việc, bỏ rồi." Thạch Mạn dựa vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô, "Thật ra vừa nãy bị cái không khí náo nhiệt ở trung tâm thương mại 'xông' tỉnh rồi, bây giờ lại mệt rã rời... Vãn đúng là giỏi nhịn thật đấy." Khổng Tri Vãn liếc nhìn Thạch nữ sĩ đang lười biếng, khuôn mặt trắng đến mức như xuyên thấu được ánh sáng, tinh xảo lại có chút ngoan ngoãn, môi hồng hào non nớt, giống như trà ô long đào trắng mà cô thích, cảm giác đầy vẻ lừa dối. "Tôi cũng cảm thấy như vậy." Thạch Mạn nhận ra ánh mắt xâm lược của Khổng Tri Vãn, ngẩn người một chút, không nhịn được vỗ cô: "Không phải cái đó... Em nghĩ thông rồi, Vãn không có gì muốn hỏi em sao?" "Hỏi gì?" "Vãn không chỉ vì chuyện nghĩa trang mà tức giận, đó chỉ là tiện thể mà thôi." Thạch Mạn cười yêu kiều nhìn cô, vẻ ngoan ngoãn của khuôn mặt bị sự giảo hoạt linh động của nàng xua tan, đôi mắt dưới ánh đèn đường loang loáng ngoài cửa sổ, ánh lên vẻ mê hoặc, "Vãn hỏi thì em sẽ nói." Khổng Tri Vãn khựng lại, nhưng không nói gì, Thạch Mạn đợi hồi lâu, cũng học theo cô thở dài: "Lỗi của em, là do trước đây em quá tệ." Đều là những việc xấu của nàng, mới khiến Khổng Tri Vãn không có cảm giác an toàn như vậy, học thần nhà nàng trước đây cần gì phải "cẩn thận" như thế? Lúc đến dưới lầu chung cư, Thạch Mạn đột nhiên tiến sát lại gần, Khổng Tri Vãn không hiểu sao lại muốn né tránh, bị Thạch Mạn ấn mạnh vào vị trí hơi lệch phía trên tim, sự ngưng trệ trong khoảnh khắc của Khổng Tri Vãn khiến Thạch Mạn chớp chớp mắt, không khách khí cười một tiếng. Hiếm khi thấy Khổng Tri Vãn bị lép vế, bao lâu rồi chưa có chiến tích huy hoàng như vậy nhỉ? Nàng lùi lại, nắm chặt bàn tay vừa nghe nhịp tim của Khổng Tri Vãn, nắm đấm dừng lại trước mắt Khổng Tri Vãn: "Đoán xem, có gì?" Khổng Tri Vãn nghĩ đến màn ảo thuật nửa vời vừa rồi của Thạch Mạn... nghi là ảo thuật: "Cóc giấy...?" "Thế thì vô vị quá đi, em biến ra một con cóc làm gì?" Thạch Mạn nheo mắt, "Hay là Vãn đang chế giễu em 'cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga'?" Chuyện này không thể mập mờ được, Khổng Tri Vãn không im lặng nữa, cúi đầu hôn lên má nàng: "Nếu vậy thì cũng là tôi muốn ăn thịt thiên nga." Thạch Mạn giận dữ dùng đốt ngón tay gõ vào trán cô: "Vãn có thể có chút tiền đồ được không, không lẽ hai con thiên nga yêu nhau mà lại có một con động vật lưỡng cư đến phá đám sao?" Nàng đưa nắm đấm đến trước môi Khổng Tri Vãn: "Thổi một hơi đi." Khổng Tri Vãn làm theo, nhưng môi hạ thấp quá, gần như chạm vào mu bàn tay Thạch Mạn hôn một cái, luồng khí nhẹ nhàng phả vào da thịt Thạch Mạn, để lại một vùng ấm áp, nàng lập tức cảm nhận được có chú ngữ đang thành hình trong nắm đấm. Thạch Mạn xòe lòng bàn tay ra, là một trái tim origami, bên trong khảm một viên đá, lơ lửng xoay tròn trên lòng bàn tay Thạch Mạn ba trăm sáu mươi độ không góc chết mà phô diễn. Đón nhận ánh mắt đắc ý của Thạch Mạn, Khổng Tri Vãn chậm rãi giải thích: "Em đang chế giễu tôi 'lòng dạ sắt đá' sao?" ("Thạch" nghĩa là "đá")"Nghĩa là trong lòng có em! 'Thạch' là em đó, nhắc đến 'Thạch' mà phản ứng đầu tiên của Vãn lại không phải là em... Có gì buồn cười chứ... Aaa, Vãn lại trêu em, đừng cười nữa!" "Xin lỗi..." Mặc dù nói như vậy, nhưng dáng vẻ cười khẽ của Khổng Tri Vãn hoàn toàn không hề thu liễm, mà ngược lại dưới sự tức giận xù lông ngày càng nghiêm trọng của Thạch Mạn, cô nói, "Chẳng qua tôi thấy chúng ta rất xứng đôi, tôi không giỏi kể chuyện hài, em thì không giỏi làm ảo thuật.""Trình độ này mà ra cầu vượt biểu diễn cũng bị đuổi đi, đúng không?" Thạch Mạn tức giận nói, "Vãn chẳng hiểu sự lãng mạn của người ta.""Cũng chỉ có tôi có thể không hiểu thôi." Khổng Tri Vãn trân trọng nhận lấy nghệ thuật gấp giấy siêu thực của Thạch Mạn, đồng thời thay chiếc la bàn bát quái làm bằng vàng - một trong những bảo vật trấn tiệm của Dương Đông Bạch bằng cái origami kỳ quái khó tả kia, "Khi nào thì em lại tặng tôi một bó hoa do chính tay em chọn vậy?""Haha, Vãn cứ đợi đấy." Thạch Mạn đẩy cửa xe, lạch cạch lạch cạch lên lầu.Khổng Tri Vãn khóa xe, đứng yên tại chỗ một lát, không khỏi bật cười, chậm rãi lên lầu, Thạch Mạn đã ngồi thẳng tắp ngay ngắn ở bàn ăn, một tay đặt trên lá bùa trên mặt bàn, tay kia cầm quả nho bên cạnh nhét vào miệng.Khổng Tri Vãn hiểu ý ngồi xuống đối diện Thạch nữ sĩ, sau đó bị trượt cho một con dao."Chém một nhát vào mu bàn tay em đi."Khổng Tri Vãn mặt không đổi sắc tịch thu dao găm, nhìn đồng hồ: "Bây giờ là giờ Công viên Cây Táo."Thạch Mạn không hiểu cho lắm, Công viên Cây Táo là một chương trình thiếu nhi, rất được các bạn nhỏ yêu thích, dù hiện tại có vô số chương trình thực tế và tạp kỹ khác nhưng nó vẫn trường tồn, vẫn được phát sóng vào khung giờ vàng cuối tuần của kênh thiếu nhi.Nàng những lúc mất ngủ cũng xem chương trình này để ru ngủ... không đúng, chuyện xấu hổ như vậy, ngoài mấy đội viên trong đội cùng nhau tăng ca ra, còn ai có thể biết nữa chứ?Thạch Mạn thận trọng hỏi: "Ý gì?""Ý là không phù hợp với trẻ em." Khổng Tri Vãn búng trán nàng, bình tĩnh và nghiêm túc nói, "Nếu biết bí mật mà còn khiến em bị thương, vậy thì thà tôi không biết còn hơn, Thạch Mạn.""... Phiền phức, rõ ràng người muốn biết cũng là Vãn mà?"Thạch Mạn không cần suy nghĩ, luồn tay qua kẽ ngón tay Khổng Tri Vãn, mười ngón tay đan chặt đặt trên lá bùa đỏ tươi, nàng lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Khổng Tri Vãn, mà sự thôi thúc của dòng máu trong cơ thể lại khiến cánh tay Khổng Tri Vãn tê dại.Rõ ràng hơn bất kỳ lần nhìn trộm nào trước đây, ngàn vạn oan hồn không ngừng gào thét...Khoảnh khắc Khổng Tri Vãn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh một thành phố đổ nát hoang tàn, khiến cô theo bản năng mím chặt môi, rồi tay bị buông ra.Cô mở mắt, trong tay lại được đặt một chuỗi hạt Chu Sa, cảm giác rung chấn quen thuộc truyền đến, chỉ là nhạt hơn vừa nãy một chút."Cái Vãn muốn hỏi chính là cái này đúng không?" Thạch Mạn nói, "Em cảm nhận được, trong thư phòng của Vãn có máu của em.""... Máu của em?" Khổng Tri Vãn chú ý Thạch Mạn chỉ nhắc đến "máu của em", chứ không phải "Chu Sa Huyết và máu của em"."Chính là như Vãn nghĩ đó." Thạch Mạn xòe tay, chuỗi hạt Chu Sa vẫn còn trong tay Khổng Tri Vãn đột nhiên tan chảy, chảy ngược về cổ tay Thạch Mạn, rồi lại đông lại thành hình dạng chuỗi hạt Chu Sa, "Máu trong cơ thể em mới là Chu Sa Huyết, Chu Sa Huyết vốn dĩ không có hình dạng cố định."Khổng Tri Vãn thực sự ngây người, dù cô đã chuẩn bị tâm lý, vẫn cảm thấy hoang đường, pháp khí dù là phương tiện để Phi Thường giáng lâm thế gian thì cũng chỉ là vật thể, làm sao có thể chứa đựng trong cơ thể của một người?"Chuyện Phi Thường Đạo, xét cho cùng là nhân quả, cho nên người trong đạo luôn thích những câu chuyện đẹp về kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, chỉ riêng những câu chuyện bịa đặt về em đã có vô số phiên bản— — 'Một người bình thường từ trước đến nay đột nhiên vượt qua giới hạn, nhất định là bị nhân quả của bên nào đó kéo sang phía bên kia', giống như chuyện nhẫn rắn đối với Vãn, bọn họ nghĩ như vậy.""Nhưng tất cả đều là giả." Thạch Mạn nói, "Em là người không có bất kỳ nhân quả nào.""Không thể nào." Khổng Tri Vãn nắm chặt tay Thạch Mạn, "Bất kỳ ai cũng đều có nhân quả, chỉ xem phần nhân quả đó có tìm đến cửa hay không, trước khi bước vào cái chết, tất cả mọi người đều có khả năng trở thành 'người Phi Thường'.""Chu Sa Huyết 'ăn vạ' em là thật, nhưng đó cũng là kết quả mà em đồng ý. Chi bằng nói ban đầu đúng là Chu Sa Huyết quấy rầy em, nhưng sau đó hoàn toàn là em cưỡng ép nó, bởi vì sau khi nó phát hiện em không có nhân quả, nó liền hối hận muốn bỏ chạy.""... Nó bị em cướp đoạt nhân quả?""Không, nhân quả không thể cướp đoạt được." Thạch Mạn bình tĩnh nói, "Nó đã trở thành nhân quả của em."Nàng khẽ hỏi: "Vãn nghĩ giữa pháp khí và chú lệnh, là mối quan hệ gì?"
========================
================
Editor: Chương này cuti ghê, giận dỗi đồ, dỗ dành đồ, ghẹo nhau đồ, hạnh phúc nhỉ.tiên sư bố cái bọn yêu nhau :))))))))