[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi

Chương 91: Phòng tắm



"Chị ấy vẫn luôn sống như vậy."





Thạch Mạn hoàn toàn không ngủ được, cũng không muốn ngủ, sự kinh hoàng còn sót lại trong giấc mơ vẫn bao trùm lấy nàng, không thể xua tan. Nàng rúc vào lòng Khổng Tri Vãn, một lúc sau, vẫn chọn cách bò dậy làm việc.

Khổng Tri Vãn ban đầu chỉ nói một câu với nàng, bị nàng cọ cọ như mèo con, vẫn mặc kệ nàng. Cô đi pha cho Thạch Mạn chút nước mật ong, khi quay lại thì Thạch Mạn đã chỉ huy xong toàn bộ quá trình nhóm Trịnh Khang xác minh thân phận giáo đồ, bắt giữ đưa về quy án.

Thạch Mạn dù vẫn luôn nhắm mắt, nhưng tai vẫn thính, nghe thấy Khổng Tri Vãn trở về, dứt khoát kết thúc cuộc điện thoại: "Còn lại tự cậu xử lý, nhớ mang theo máy ghi hình nghiệp vụ mới."

Nàng hướng về phía Khổng Tri Vãn: "Bây giờ trời sáng chưa?"

"Chưa." Khổng Tri Vãn đút nàng uống nước ngọt, tiện tay sờ trán Thạch Mạn.

"Không sốt." Thạch Mạn nói, "Thật kỳ lạ, một quả cầu lửa lớn như vậy, không những không sốt mà còn không bị cháy nắng."

Còn có sức tự giễu, Khổng Tri Vãn biết nàng đã ổn hơn, lúc này mới nói chuyện chính: "Hồ Tuệ Lâm làm xong bài tập liền ngủ rồi, chủ mưu và những người liên quan đã bị những Đội viên mà em sắp xếp từ trước áp giải đi, một vị cảnh sát khác đã trừ tà trên sân thượng, ngày mai sẽ đến từng nhà để tiến hành lần thứ hai, bây giờ chắc cũng đã rời đi rồi."

"Em nghe Trịnh Khang nói rồi, lúc em bị mất liên lạc, Vãn đã an bài mọi việc rõ ràng cho bọn họ." Thạch Mạn trêu chọc, "Đội viên nhà em còn nhắc nhở em rằng, hồng nhan họa thủy, đừng để sắc đẹp của Vãn mê hoặc tâm trí, làm mất nước."

"Bởi vì tôi mang dòng máu nhà họ Hướng sao?" Khổng Tri Vãn khẽ cười.

"Bởi vì Vãn là gu của em." Thạch Mạn nhún vai, "Sau khi lão cha tiện nghi qua đời, cũng không còn ai duy trì vẻ hòa bình bề ngoài với nhà họ Hướng nữa. Em sẽ không nể mặt bọn họ đâu, nhưng Vãn thì khác."

Khổng Tri Vãn khiêm tốn thỉnh giáo: "Có gì khác?"

Thạch Mạn vẫy tay, hôn một tiếng rõ kêu lên má Khổng Tri Vãn đang ghé sát: "Vãn coi như người nhà không chính thức."

Khổng Tri Vãn khẽ cười, Thạch Mạn búng trán cô đẩy ra xa: "Vãn cũng đừng đắc ý quá, trong Đội vì quan hệ cha con của tụi em, nên không có ai có sắc mặt tốt với người nhà họ Hướng đâu."

Khổng Tri Vãn cười lắc đầu, có chút ý vị thâm trường, nhưng không nói gì thêm.

Thạch Mạn thấy cô tự tin như vậy, nghĩ cũng đúng, Khổng học thần muốn làm thân với người khác cũng không phải chuyện gì khó, huống chi không phải còn có nàng ở đây sao?

Nàng kể sơ qua những gì mình đã thấy trong giấc mơ cho Khổng Tri Vãn, rồi hỏi: "Là Tương Liễu đã kéo em ra... Vãn không đáp ứng nó cái 'giao dịch có qua có lại' gì đó chứ? Này, sao lại không nói gì?"

"Vốn dĩ đã nói rõ rồi. Đuổi cũng không đi, chi bằng công khai lợi dụng lẫn nhau."

Thạch Mạn nhíu mày: "Để nó ra đây, em nói chuyện với nó."

"Lại ngủ rồi, Thần suy yếu hơn em nghĩ đó." Khổng Tri Vãn lại nói, "Nhưng cũng có thể làm được rất nhiều chuyện, rất hữu dụng, lần này chẳng phải đã kéo em ra rồi sao? Lúc đó rất nguy hiểm— — tuy không phải là sự hãm hại thực sự, nhưng tinh thần một khi bị đánh gục, thân thể cũng chỉ là một cái xác không hồn."

Thạch Mạn vừa định mắng một câu "Quần què, để nó cứu còn không bằng cho em chết luôn trong đó", nhưng nàng không thể giận cá chém thớt như vậy với Khổng Tri Vãn, đành đổi giọng: "Đợi lần sau nó tỉnh thì Vãn gọi em nha."

Khổng Tri Vãn không từ chối sự không yên lòng của nàng nữa: "Được."

"Em còn muốn vào giấc mơ lần nữa để xem thử."

Thạch Mạn nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn thấy sắc mặt Khổng Tri Vãn trầm xuống: "Giấc mơ của em và Vãn liên kết với nhau là nhờ tác dụng của Cộng Mộng Chú, nhưng sứ giả của Dục Hỏa Phượng thì không có khả năng sử dụng Cộng Mộng Chú, nên bọn chúng đánh dấu mục tiêu ở trong thế giới thực, sau đó dựa vào dấu vết mà tìm đến Mộng Môn (cánh cửa giấc mơ) trong giấc mơ, dùng sức mạnh nghiệp hỏa để xâm nhập, gieo mồi lửa, mồi lửa chính là hình tượng cụ thể hóa của khát vọng trong lòng bọn họ."

"Tôi đã xem xiềng xích nối liền các hòn đảo, quả thực là nó mô phỏng theo Cộng Mộng Chú, nhưng chú văn rất sơ sài, phần lớn phải dựa vào Hương Người Sống để duy trì, vẫn là dựa vào sức mạnh của phượng hoàng giả."

"Cộng Mộng Chú là chú lệnh do Các Tổ sáng tạo ra, thứ quỷ kia lại được bọn tín đồ tà giáo sử dụng thành thạo ở trong mơ— — Các Tổ không chỉ từng gặp thần linh của nhà họ Hướng, mà còn từng gặp cả phượng hoàng sao?"

"Cũng có thể là có người cố ý, đem chú lệnh của bà ấy vận dụng vào chuyện tà giáo, em nói phượng hoàng thực ra là con rắn chín đầu ký sinh trong phượng hoàng chết, Dục Hỏa Phượng lại có quan hệ rất sâu sắc với tượng rắn ở lễ tế, có lẽ cái gọi là 'Ngụy thần' mô phỏng vị Thần cuối cùng, không phải là tác phẩm không cam lòng của Hướng Thiện Hào để lại, mà là âm mưu ngàn năm trước bị hắn phát hiện ra."

"Đúng, Vãn còn nhớ bức tranh em nhắc với Vãn không?"

Thạch Mạn trầm giọng: "Dục Hỏa Phượng có lẽ đã tồn tại từ rất lâu trước đây, chỉ là bị Hướng Thiện Hào một lần nữa 'phát huy mạnh mẽ'. Để đạt được quy mô như ngày hôm nay, Hướng Thiện Hào chắc chắn đã làm không ít thí nghiệm, Ngụy thần tế lễ chỉ mới là một, còn hai là có thể nhân tiện giúp hắn loại trừ phe đối lập ở trong mơ."

Nàng nói: "Chú văn lúc Lâm Hải Lượng chết, không phải là hung khí trực tiếp giết chết ông ấy, mà là đao phủ kéo ông ấy vào giấc mơ, tác dụng của chú lệnh chính là phong bế giấc mơ, giam cầm linh hồn của con người vào hòn đảo cô lập trong mơ, giết chết hoặc hiến tế cho phượng hoàng đều có thể, nhưng linh hồn chết rồi, thân thể cũng không thể sống sót— — Lâm Hải Lượng sớm đã bị ô nhiễm rồi."

"Phó cục trưởng của tụi em là một thành viên của Dục Hỏa Phượng?"

"Ai mà biết được ổng..." Thạch Mạn bĩu môi, "Hồi ổng hai mươi tuổi đã có trái tim tám mươi tuổi, cả đời dị ứng với mọi thứ tăng tốc và kích thích, ngày nào cũng ghét bỏ việc em kích động, nếu làm một quản sự cấp cao của tà giáo cuồng nhiệt... ổng không có cái kỹ năng diễn xuất đó đâu."

Nàng lại nói: "Nhưng ở sau lưng mọi người lén lút trà trộn vào giáo hội tà giáo để điều tra, rồi âm thầm dẹp tan sào huyệt của địch, sau đó lại ra vẻ như bị nợ tám trăm vạn mà dạy dỗ tụi em phải biết học hỏi một chút đi, thì đó mới đúng là phong cách của ông ấy."

"Mà, còn một chuyện nữa."

Thạch Mạn giơ cổ tay lên, mới nhận ra Phật Châu đã bị nàng vứt đi rồi, nàng ngượng ngùng sờ mũi: "Không sao, Chu Sa của em là máu, máu vẫn còn trong bồn tắm, nhưng sự tồn tại của Phi Thường ở bên trong đáng lẽ em có thể cảm nhận được, mà bây giờ ngoài hai mẹ con họ, thì không có gì cả."
[Remind + Giải thích: Thạch Mạn giơ cổ tay lên định nói về vòng tay Chu Sa tại vì linh hồn của nữ chủ nhân phòng 301 đã bị Thạch Mạn thu vào trong Phật Châu (lúc còn ở trong giấc mơ), nhưng hiện tại thì không cảm nhận được hơi thở Phi Thường của người phụ nữ đó nữa, chỉ cảm nhận được Ảnh Yêu Dư Văn với Dư Đình Đình thôi]

"Linh hồn của người phụ nữ đó đã biến mất. Cảnh sát Trịnh đã mang cơ thể con rối của cô ta và tất cả con rối của cô ta đi rồi." Khổng Tri Vãn hiểu ra, "Em nghĩ cô ta bị giữ lại trong giấc mơ?"

"Đây có lẽ chính là 'đặc quyền' của sứ giả."

Thạch Mạn lúc này mới chậm chạp nhận ra Khổng Tri Vãn có vẻ không vui, rúc vào cổ cô cọ cọ, làm nũng: "Lần này chỉ kết nối cánh cửa giấc mơ của riêng em thôi, chỉ cần chặn được cánh cửa giấc mơ, ngăn cách chú văn phong bế giấc mơ là được, còn nếu không được nữa, thì dùng chiêu chúng ta đã nói trước đó, ngụy trang 702 thành một 'suất' trống, sau đó giấu cánh cửa giấc mơ thật sự của Vãn đi."

"Được." Khổng Tri Vãn cười, "Tôi đi cùng em."

"Hả?"

Người trong Đội đến đưa máy ghi hình nghiệp vụ, không ngờ lại là Trịnh Khang.

Sự phối hợp của hai người họ luôn rất thú vị— — Thạch Mạn phụ trách xông pha chiến đấu, chủ yếu chịu đựng sự thù hận và sát thương, Trịnh Khang thì phụ trách truy kích và giải quyết hậu quả sau khi Thạch Mạn kiệt sức.

Bây giờ Thạch Mạn lại phải đối mặt trực tiếp với con rắn chín đầu, đã bước vào giai đoạn nghỉ ngơi sau tổn thất chiến đấu, lẽ ra Phó đội trưởng bận rộn nhất thì lại đích thân đến đưa một chiếc máy ghi hình nghiệp vụ nhỏ bé.

"Cô giáo Khổng." Trịnh Khang chào một tiếng, cũng không vào cửa, "Chị Mạn đâu?"

"Đang rụt thành chim cút trong phòng tắm rồi." Khổng Tri Vãn nhận lấy lá bùa, nghiêng người, "Tôi đi gọi cô ấy?"

"Không cần không cần, trong Đội còn có việc." Trịnh Khang hiểu ý khoát khoát tay, đưa cho Khổng Tri Vãn một ánh mắt bất lực, "Lúc này chỉ có thể mặc kệ chị ấy thôi."

Khổng Tri Vãn nhạy bén nhận ra quá khứ của Thạch Mạn: "Sao lại nói như vậy?"

"Chị ấy vẫn luôn sống như vậy." Trịnh Khang thực sự rất bận, điện thoại reo liên tục, đành phải cáo từ, "Một mình chị ấy ngược lại càng có cảm giác an toàn, đối với chị ấy bây giờ, bất kỳ sinh vật sống nào biết thở thì đều nguy hiểm, chó đi ngang qua cũng phải bị đá cho hai phát, cô nên cẩn thận một chút nha."

Sau khi cửa đóng lại, Khổng Tri Vãn nhìn lá bùa trong lòng bàn tay, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô ghi nhớ tất cả chú lệnh và chú văn, rồi gõ cửa phòng tắm.

"Cảm ơn." Thạch Mạn nhận lấy từ khe cửa, bị nắm lấy cổ tay, "Tri Vãn?"

Khổng Tri Vãn nhớ lại lời nói của Trịnh Khang, chớp chớp mắt: "Cần tôi giúp gì không?"

"À, không cần, em miễn cưỡng vẫn tự lo liệu được." Thạch Mạn ở trong bóng tối của phòng tắm, cũng không nhìn thấy người bên ngoài, "Sắp xong rồi."

Nghĩ đến việc mình chỉ thò tay ra từ khe cửa, Khổng Tri Vãn không nhìn thấy dáng vẻ của mình, Thạch Mạn làm dấu "V" với Khổng Tri Vãn, rồi lại nũng nịu gãi gãi lòng bàn tay Khổng Tri Vãn.

"Có chuyện gì thì gọi tôi nhé." Khổng Tri Vãn cúi đầu hôn nhẹ lên cổ tay của nàng, rồi mới thả người đi vào.

Thạch Mạn vừa xoa xoa cổ tay hơi tê dại, vừa mơ hồ nói "được", nàng do dự hồi lâu, vậy mà lần đầu tiên để lại một khe hở nhỏ xíu, gần như chỉ rộng bằng một chùm tóc, nhưng nếu bị người của đội điều tra đặc biệt nhìn thấy, có thể sẽ khiến họ kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt. Đây quả thực là một con hổ dữ bị thương không những không xé nát kẻ xâm phạm lãnh địa, mà còn lùi một bước, để người đó yên tâm nghỉ ngơi.

Khổng Tri Vãn trở lại thư phòng, thư phòng của cô khác với người khác, một nửa là sách, một nửa là các loại dụng cụ bình thường hoặc cổ quái.

Cô lấy ra một dụng cụ cũ kỹ, vặn nhẹ ống kính, bên trong thành ống kính xoay tròn như kính vạn hoa hiện ra những chú văn được khắc chìm, là dụng cụ mà cô mang ra từ phòng thí nghiệm của Thất Trung.

Cô nhỏ vào trong đó một giọt Chu Sa Huyết lấy từ bồn tắm, xuyên qua lớp kính mỏng màu vàng úa, những sợi dây nhân quả hỗn loạn nhanh chóng lan rộng, quấn chặt lấy giọt máu ở trung tâm, dày đặc đến mức không nhìn thấy máu nữa.

Đây không phải lần đầu tiên cô cho Chu Sa Huyết vào, cũng không khác lần trước là bao.

Nhưng tất cả đều khiến cô kinh ngạc, cô đã dùng dụng cụ chú thuật này để quan sát vô số sợi dây nhân quả của sự vật, của Chu Sa Huyết là dày đặc nhất, nó hoàn toàn không giống như một loại pháp khí, mà giống như bản thân nó là một tảng nhân quả vậy.

Hàng vạn oan hồn...

Khổng Tri Vãn lại đổi sang máu của Thạch Mạn.

Lần này cũng giống như trước, sợi dây nhân quả hoàn toàn biến mất— — đây là hiện tượng bình thường, dụng cụ chú thuật này tuy linh nghiệm, nhưng chỉ thấy được nhân quả của vật, không thấy được nhân quả của người.

Khổng Tri Vãn nhíu mày, không hài lòng với kết quả này.

Chu Sa Huyết và máu của Thạch Mạn chắc chắn có mối liên hệ sâu sắc, lúc Thạch Mạn chật vật người khác không thể đến gần, nhưng cô lại có thể, không chỉ một lần, cô đã cảm nhận được sự gấp gáp và nóng nảy trong máu của Thạch Mạn, khiến người ta kinh hãi.

Bị ảnh hưởng bởi oan hồn chí âm sao?

Cô còn tưởng rằng lần này Chu Sa Huyết sẽ tan ra, dính vào máu của Thạch Mạn, có thể nhìn ra manh mối khác.

Khổng Tri Vãn trầm tư một lát, trộn Chu Sa Huyết và máu của Thạch Mạn lại với nhau, cho vào dụng cụ một lần nữa, trong kính vạn hoa vẫn chỉ có sợi dây nhân quả của Chu Sa Huyết.

Đầu ngón tay cô gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, vừa định thử lại, đột nhiên nghe thấy bên phòng tắm có tiếng gọi: "— —Tri Vãn, cứu mạng!"

Khổng Tri Vãn lập tức bỏ dụng cụ và thứ Chu Sa Huyết gì đó xuống, ra cửa, liền thấy từ khe cửa nới rộng, thò ra một bàn tay quen thuộc, các khớp ngón tay bị hơi nóng hun đến ửng hồng, cổ tay trắng nõn, quấn ba vòng Chu Sa Phật Châu đỏ tươi.

"Sao vậy?"

Thạch Mạn im lặng, hồi lâu không nói gì, Khổng Tri Vãn nghi hoặc, tay đặt lên khung cửa, định kéo cửa ra, bị Thạch Mạn "á" một tiếng, gắt gao giữ chặt.

"Cái đó... ướt rồi." Thạch Mạn khẽ nói, "Quần áo ấy." 

Khổng Tri Vãn ngẩn người, không nhịn được bật cười.

Thạch Mạn tự mình chạy vào phòng tắm, nói phải xử lý Chu Sa Huyết, Khổng Tri Vãn thì đi mở cửa cho Trịnh Khang, quả thực không kịp chuẩn bị quần áo khác để thay.

"Cười cái gì mà cười!"

"Có lẽ em còn nhớ lúc em vừa mới 'ra lò', là tôi đã thay quần áo cho em?" Khổng Tri Vãn lịch sự gõ cửa một cái, trêu chọc nàng, "Còn cung cấp dịch vụ lau người... các dịch vụ khác cũng có luôn."

Thạch Mạn "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, trong cơn giận dữ bất lực, vẫn còn chút yếu ớt: "Hoàn toàn không cần!"



==================
=============
Editor: Khổng lão sư lúc nào cũng tinh lực tràn trề nhỉ =))))))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...