[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi

Chương 73: Tương thông (H) (FAKE SITUATION)



"Nhưng em là một học sinh hư, chị à."

____________________

Notice:  Như tiêu đề "FAKE SITUATION", cái chương xôi thịt này KHÔNG PHẢI của tác giả viết ra nhe mọi người, chỉ là mình thấy tiếc vl nên tự viết để tự thỏa mãn trí tưởng tượng thôi :))))) Văn vở cũng kém nên nếu dở thì quý vị cứ lướt qua nhé. Toàn bộ đều là mình viết dựa trên cảm nhận về các nhân vật mà tác giả đã xây dựng, các tình tiết thì cũng xuôi theo mạch truyện chính của tác giả luôn chứ không có bẻ cốt truyện chính của tác giả nha. Nói chung là chương FAKE này mình viết dựa trên diễn biến tình tiết của chương REAL. Và mình viết chương xôi thịt này như viết fanfic cho couple mình yêu thích thôi chứ không phục vụ cho bất kỳ mục đích xấu hay chuộc lợi nào khác ạ. Mong mọi người có đọc xong cũng đừng bê đi đâu nhé. Nếu có vấn đề gì thì cứ cmt cho mình biết nha, mình luôn lắng nghe mọi ý kiến đóng góp ạ, many thanks cả nhà!

~~~

Trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp như ánh trăng rằm của Thạch Mạn, cô gái mà nàng từ không hợp nhau đến thầm mến, lại đến công khai yêu đương, vừa thanh lãnh vừa vẩn đục, trầm mặc nhưng lại mang một vẻ bất chấp độc đáo. Thoạt nhìn như kiểu học bá truyền thống nhàm chán, nhưng lại tựa như có thể một dao đâm ba người mà không chớp mắt, Khổng Tri Vãn mang trên mình khí chất đầy mâu thuẫn, chính sự mâu thuẫn ấy đã thu hút ánh mắt nàng đầu tiên.

Nhưng dù Thạch Mạn khác biệt với những người khác, có thể nhìn thấy sự thật dưới vẻ ngoài của Khổng Tri Vãn, nàng vẫn coi Khổng Tri Vãn như một tiểu đáng thương có vẻ ngoài dễ bị bắt nạt mà dỗ dành.

Sau này nàng còn cẩn thận phân tích nguyên nhân— — đó chính là "yêu đương não tàn" mà nàng dành riêng cho Khổng Tri Vãn, dù biết Khổng Tri Vãn không lương thiện cho lắm, nàng vẫn muốn đối xử dịu dàng với cô. Chắc đây là "người tình trong mắt hóa Tây Thi"?

Hơn nữa, Khổng Tri Vãn cũng thiên vị nàng. Dù khí chất vốn có của bản thân vẫn không thay đổi, nhưng Khổng Tri Vãn đối xử với nàng có thể coi như mọi chuyện đều là ngoại lệ. Bạn học cấp ba của hai người khi tốt nghiệp đã lén nói với nàng rằng, ba năm cấp ba chưa từng thấy Khổng Tri Vãn cười, có ngẫu nhiên cười cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, ngoại trừ lúc Khổng Tri Vãn đối diện với nàng.

Vì vậy, khi Thạch Mạn nhìn thấy Khổng Tri Vãn thời trung học, nàng liền vô thức buông lỏng cảnh giác, quên mất sự bá đạo và dục vọng kiểm soát đã ăn sâu vào xương tủy của Khổng học thần.

Một giấc mơ mà có thể thả mình đến mức này sao Khổng Tri Vãn! Lăng kính thanh xuân tươi đẹp như tranh vẽ sắp tan vỡ hết rồi! Đây là cái cảnh tượng cấm kỵ gì vậy chứ!

"Vãn cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm." Thạch Mạn mím đôi môi bị hôn đến đỏ ửng, giọng nghẹn ngào nói, "Em vừa mới vào giấc mơ, còn chưa nhìn thấy chuyện gì lớn thì Vãn đã muốn em thành cái 'lớn' kia rồi, Vãn không sợ bị cấm chiếu à?"

Khổng Tri Vãn thấy nàng giấu đôi môi đi, thần sắc bất mãn càng thêm rõ rệt: "...Sao lại không cho?"

Cô dừng lại một chút, thế nhưng lại thuận theo tiền đề "cấm chiếu" của Thạch Mạn mà suy diễn, càng thêm lạnh lùng chất vấn: "Không cho tôi hôn... vậy cho ai hôn?"

Câu trước Thạch Mạn còn có thể bỏ qua, câu sau nàng không thể giả vờ được nữa, lập tức phản bác: "Em vẫn luôn thủ thân như ngọc đấy!"

Nàng dưới tình thế cấp bách mà nói bừa, giờ nghĩ lại thì lại toàn thân cứng đờ, lời này chẳng phải là đang nói "vẫn luôn thủ thân như ngọc vì Vãn" sao?

Vậy bây giờ bị "xử lý tại chỗ" chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?

...

Mẹ nó.

Khổng Tri Vãn hiển nhiên cũng hiểu tầng logic này, hàng lông mày đang nhíu chặt liền giãn ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống càng khiến Thạch Mạn cảm thấy không ổn. Nàng lập tức nghĩ ra một lý do khác, nhẹ nhàng nhích người ra ngoài, không quên nói một cách chính nghĩa và trang nghiêm: "Vị thành niên chưa đủ tuổi thì cút về đọc sách cho chị! Đây là việc em nên làm sao, em gái nhỏ?"

Khổng Tri Vãn sớm đã phát hiện ra hành động nhỏ của Thạch Mạn, một tay đè lại đầu gối của Thạch Mạn, chân kẹp chặt bắp chân Thạch Mạn, tay còn lại nắm lấy dải tóc đuôi sam rủ xuống bên má, nhẹ nhàng kéo một cái, dây cột tóc tuột ra. Đây là một chiếc dây cột tóc cổ điển hình cà vạt mà Thạch Mạn tặng, cô đè hai tay Thạch Mạn lên đỉnh đầu nàng, buộc chặt lại.

Cô cúi đầu ghé sát lại gần, trong sự nín thở đột ngột của Thạch Mạn, vô tội nói: "Nhưng em là học sinh hư, chị à."

Đôi mắt kia mất đi sự che đậy của cặp kính, giống như con đường pha lê vỡ vụn trên vực sâu, khiến người ta không còn có thể tự mãn ngắm nhìn cảnh đẹp núi non, chỉ còn lại nỗi sợ hãi bị vực thẳm nhìn thẳng vào khi rơi xuống.

Rồi lại là một nụ hôn, không mạnh mẽ phong bế nàng như vừa nãy, mà là thưởng thức con mồi, trêu chọc thần kinh của nàng, không biết là trấn an hay khiêu khích, nụ hôn dày đặc và nóng bỏng như những đốm lửa đốt cháy sự rung động đã ngủ yên trong lòng Thạch Mạn. Nàng dần dần chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện và đầy yêu thương, bắt đầu phối hợp đáp lại.

Mỗi lúc như này, nàng lại không kìm được mà nghĩ, hai người các nàng đã là một cặp trời sinh đến mức nào mới có thể hợp nhau đến vậy trong mọi chuyện.

Một nụ hôn dài và nồng nhiệt kết thúc, môi họ chạm vào nhau. Ngay cả Khổng Tri Vãn thời trung học cũng cao hơn Thạch Mạn bây giờ nửa cái đầu, có thể ôm trọn Thạch Mạn vào lòng. Thanh âm của Khổng Tri Vãn vẫn bình tĩnh, thực sự có vài phần ngoan ngoãn của một học muội, nhưng lời nói lại rất trêu đùa: "Có làm chị vui không, chị?"

Thạch Mạn cắn ngược lại môi cô, hung dữ trách móc: "Đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, không phải chị đây chỉ nói em có mấy câu thôi sao?"

Bây giờ nàng cảm thấy hối hận không kịp, trước đó còn ỷ vào việc có được giấy thông hành vào giấc mơ mà muốn làm gì thì làm, ai ngờ lại bị chủ nhân của giấc mơ muốn làm gì thì làm.

Nhưng vẫn không thể phủ nhận, Khổng Tri Vãn quá quen thuộc với nàng, dù là cơ thể hay suy nghĩ, nàng quả thực cam tâm chìm đắm trong nụ hôn của Khổng Tri Vãn, đó chính là "niềm vui".

Một tiếng gọi "chị" của Khổng Tri Vãn đã trực tiếp làm nàng tê dại hết nửa người.

Đầu óc của nàng đã bay tới ngoài không gian, trước đây các nàng có phải chưa từng role-play kiểu này không...

"Ừm." Khổng Tri Vãn an tĩnh một lúc, lại hỏi, "Vậy chủ đề chính còn tiếp tục không?"

Thạch Mạn nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Cái "chủ đề chính" mà Khổng Tri Vãn nhắc đến, không phải là cái màn "xử lý tại chỗ" vừa rồi sao? Mặt nàng nóng bừng, cố gắng giữ cho ngữ khí bình thường: "Tiếp... tiếp tục cái gì?"

Khổng Tri Vãn nở một nụ cười xấu xa, đôi mắt nhiễm thượng dục vọng không chút che giấu nhìn thẳng vào Thạch Mạn, khiến tim nàng chợt lỡ một nhịp, thầm nghĩ không xong!, đôi môi ửng đỏ vì nụ hôn sâu kia lại nhanh chóng giảo hoạt, tiếp tục vịn vào lý do "chưa đủ tuổi" để lảng tránh: "...Không phải bây giờ không phải lúc thích hợp sao? Chúng ta đang ở... thời trung học của em, không nên xảy ra những cảnh tượng 'cấm kỵ' hơn nữa đâu". Nàng cố tình nhấn mạnh mấy chữ "trung học" và "cấm kỵ", hy vọng Khổng "học muội" sẽ hiểu ý.

Nhưng Khổng Tri Vãn dường như không hề bị lay chuyển. Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt búp bê của Thạch Mạn, giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc: "Em đã nói rồi, chị à, em là học sinh hư. Học sinh hư rất sẵn lòng 'chiếu' cho chị xem những 'cảnh tượng cấm kỵ' nhất đây."

Thạch Mạn chính thức cạn lời, tay thì bị trói, chân thì bị khóa, đội trưởng Tiểu Thạch ngày thường lấy một chọi mười hoàn toàn không còn cách thoát thân. Nàng biết, một khi Khổng Tri Vãn đã rắp tâm cho điều gì, thì dù nàng có cố gắng thế nào cũng khó lòng thay đổi được. Huống chi, sâu thẳm trong lòng, nàng cũng không hoàn toàn muốn trốn tránh. Cái cảm giác vừa nguy hiểm vừa ngọt ngào này giống như một loại độc dược gây nghiện, khiến nàng không thể dứt ra được, nguyện ý trầm luân cùng cô.

"Tri Vãn..." Thạch Mạn khẽ gọi, giọng nói mềm nhũn đi. Cứ coi như là làm một giấc mộng xuân thôi vậy, nàng bất lực buông xuôi chút lý trí cuối cùng còn sót lại, thầm nghĩ.

Nhận được sự ngầm cho phép của nàng, Khổng Tri Vãn cúi xuống, cắn nhẹ vành tai nàng, hơi thở nóng rực phả vào khiến cơ thể nàng run rẩy, bàn tay đang giữ chặt đầu gối nàng cũng trượt dần lên phía trên, vuốt ve bắp đùi non mềm dưới váy của Thạch Mạn, những ngón tay thon dài như có ma thuật, khơi gợi lên những cảm xúc đã bị tận lực chôn sâu suốt 6 năm của Thạch Mạn.

Nàng khó chịu ngọ nguậy, môi đỏ mấp máy: "Tri Vãn... chị muốn..."

"Suỵt," Khổng Tri Vãn thì thầm, giọng nói trầm khàn đầy rung động, "chị cứ thả lỏng đi. Em sẽ 'chiếu' cho chị xem... những gì chị muốn."

Rồi một nụ hôn nữa lại ập đến, lần này cuồng nhiệt và chiếm đoạt hơn. Khổng Tri Vãn mút mát môi nàng, đầu lưỡi tinh nghịch càn quét khoang miệng, cuốn lấy lưỡi Thạch Mạn trong một vũ điệu đam mê. Nước bọt nóng hổi vươn trên môi, tạo ra một đường chỉ lấp lánh mờ ảo dưới ánh sáng lờ mờ của giấc mơ.

Thạch Mạn không thể khống chế những tiếng nỉ non thoát ra từ cổ họng nàng, đáp lại sự tấn công dồn dập của Khổng Tri Vãn. Hai tay bị trói trên đỉnh đầu càng khiến nàng cảm thấy bất lực và kích thích. Cảm giác bị giam cầm, bị chiếm đoạt, lại khơi dậy một loại khoái cảm tội lỗi mà trước đây nàng chưa từng nghĩ tới.

Bàn tay không an phận của Khổng Tri Vãn không dừng lại ở bắp đùi. Nó trượt sâu hơn, chạm đến nơi tư mật được che chắn bởi lớp vải mỏng manh. Thạch Mạn giật mình, toàn thân căng cứng, Khổng Tri Vãn cởi bỏ lớp vải, cũng buông lỏng sự kìm cặp bắp chân nàng lúc đầu, để đôi chân thon gọn ấy quấn lấy eo cô. Một tiếng thở dốc nghẹn ngào của Thạch Mạn bật ra khi những ngón tay ấm áp ấy bắt đầu mơn trớn, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ah... Tri Vãn..." Tiếng gọi khẽ khàng mang theo sự van nài và ham muốn không thể tiếp tục che giấu.

Khổng Tri Vãn rời khỏi đôi môi sưng mọng của Thạch Mạn, ánh mắt rực lửa nhìn xuống cơ thể đang run rẩy dưới thân. Cô cúi xuống hôn lên cổ nàng, để lại những dấu hôn đỏ ửng như những đóa hoa nở rộ trên làn da trắng mịn.

"Chị đẹp lắm," Khổng Tri Vãn thì thầm, giọng khàn đặc vì dục vọng, "đẹp hơn bất kỳ thước phim cấm nào."

Nói rồi, cô cởi bỏ áo đồng phục của bản thân, tiếp tục cuộc xâm chiếm, những nụ hôn nóng bỏng và những vuốt ve đầy ma mị, da thịt cọ xát da thịt khiến toàn thân Thạch Mạn tan chảy. Nàng chỉ còn biết rên rỉ và đáp lại một cách đầy khao khát. Trong không gian mờ ảo của giấc mơ, hai cơ thể trẻ tuổi quấn lấy nhau, khám phá những khoái cảm của loại tình thú mà cả hai chưa từng thử. Mọi lo lắng về "cấm chiếu" hay "tuổi vị thành niên" đều tan biến, chỉ còn lại sự chiếm đoạt và sự đầu hàng ngọt ngào...

Hơi thở của Thạch Mạn ngày càng gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội. Những ngón tay của Khổng Tri Vãn như những con thiêu thân tìm đến ngọn lửa, không ngừng mơn trớn, khơi dậy dòng điện chạy dọc khắp cơ thể nàng. Một cảm giác ngọt ngào lan tỏa từ nơi bị chạm đến, khiến nàng không kìm được mà ưỡn người lên, tìm kiếm sự thỏa mãn sâu hơn.

"Tri Vãn... em..." Thạch Mạn cố gắng gọi tên cô, nhưng giọng nói đã hoàn toàn lạc đi, chỉ còn là những âm thanh nỉ non đứt quãng.

Khổng Tri Vãn ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ chiếm hữu đầy mê hoặc. Cô cúi xuống gặm nhấm xương quai xanh mảnh mai của Thạch Mạn, tiếp tục rải từng chiếc hôn ngân.

"Chị có thích không?" Khổng Tri Vãn thì thầm, giọng nói trầm khàn mang theo sự trêu chọc đầy gợi cảm.

Thạch Mạn không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, mái tóc đen xõa tung trên gối. Cảm giác tội lỗi ban đầu, giờ phút này đã hoàn toàn bị nhấn chìm bởi những khoái cảm mãnh liệt đang xâm chiếm cơ thể nàng. Nàng muốn nhiều hơn, muốn sự chiếm đoạt này không bao giờ kết thúc.

Khổng Tri Vãn hiểu rõ sự đáp lại im lặng của Thạch Mạn. Cô nhẹ nhàng nới lỏng sợi dây cột tóc, giải phóng đôi tay đang bị trói chặt trên đỉnh đầu nàng. Thạch Mạn ngay lập tức ôm chầm lấy cổ Khổng Tri Vãn, kéo cô lại gần hơn, ngại ngùng vùi khuôn mặt phiếm hồng vào cổ cô.

"Em thực sự hư hỏng..." Thạch Mạn khẽ nói bên tai cô.

Khổng Tri Vãn khẽ cười, vòng tay ôm chặt lấy eo Thạch Mạn, siết nàng vào lòng. "Nhưng chị lại thích sự hư hỏng này của em, đúng không?"

Không đợi Thạch Mạn trả lời, Khổng Tri Vãn lại tiếp tục cuộc tấn công. Bàn tay hư hỏng không chút do dự vén lớp áo của nàng lên, lại còn rất chuyên nghiệp vòng ra sau bật mở khóa cài, nhanh chóng giải trừ mọi vướng víu, sau đó quay trở lại phủ lên khỏa đầy đặn của nàng mà nhào nặn. Đôi môi nóng bỏng lân la dẫn lửa xuống bên khỏa trắng mềm còn lại, tận tình cắn mút săn sóc, đầu lưỡi uyển chuyển không ngừng khuynh đảo trên đỉnh núi, để nhụy hồng ấy căng cứng lên, khơi dậy những tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn từ Thạch Mạn.

Nơi tư mật giữa hai chân nàng kịch liệt co thắt, mật dịch ấm nóng liên tục chảy ra dưới ngón tay đang khiêu khích trước cửa hoa huyệt khiến Khổng Tri Vãn rất hài lòng, cô buông tha cho hai khỏa trắng mềm, hạ người xuống trước nơi tư mật kia, vùi mặt vào nơi đó, vươn lưỡi nếm trọn những tinh túy này.

"Ah, ah... Tri Vãn... ưh" Thạch Mạn bị sự oanh tạc đột ngột dưới thân làm cho run rẩy kịch liệt hơn, ngực ưỡn cao, hai chân gác lên vai Khổng Tri Vãn, một tay nắm chặt drap giường nhăn nhúm, một tay luồn vào tóc giữ lấy đầu cô, phần hông nhẹ đẩy lên xuống, bên trong cảm thấy thực trống trải, nàng muốn cô nhanh chóng lấp đầy sự trống trải khó chịu này.

Nhưng trên đời nào có chuyện tiện nghi như vậy, dù đây chỉ là mơ, Khổng Tri Vãn cũng cực kì muốn thừa dịp trong giấc mơ này mà hung hăng trừng phạt cái người đã lãnh tình bỏ rơi cô suốt 6 năm, cô xấu xa vừa liếm láp vừa hỏi nàng, "Mạn nhi, người ta dù sao cũng là vị thành niên, không biết tiếp theo nên làm thế nào cả. Chị có thể..."

"Vô lại... ah..." Thạch Mạn gằn giọng đánh gãy những lời vô sỉ của Khổng Tri vãn, nhưng cũng chẳng thể thể hiện được sự tức giận của nàng, lời đến bên môi lại hóa rên rỉ.

Khổng Tri Vãn bị nàng cắt lời cũng không gấp gáp, chỉ nhẹ nhàng chỉnh nàng, đầu lưỡi rời đi, thay vào đó là một đốt của ngón trỏ đưa vào hang động chật hẹp ẩm ướt.

...

Một đốt ngón tay, không phải trọn vẹn một ngón tay. Chỉ có Thạch Mạn mới thấu cái sự dày vò này tột cùng khó chịu đến cỡ nào!

"Tiểu quỷ... chết bầm... ah..." Sự san lấp nửa vời này, con mẹ nó Khổng Tri Vãn! Không thể mắng ra khỏi miệng, nàng đành ấm ức chửi thầm trong lòng.

Khổng Tri Vãn thong dong nhìn con mèo dưới thân tức giận xù lông, đốt ngón tay không ngừng đùa bỡn nàng: "Làm sao bây giờ đây? Em sắp đến giờ vào lớp rồi."

Ha! Hay cho tiểu quỷ còn dám uy hiếp nàng! 

"Ah... Là lớp phụ đạo môn Sinh học sao? Vậy em gái đi thong thả, học hành cho thật tốt nha. Chị đây cũng có tay... Ah, ư ư..." Đoạn đầu còn cứng rắn nói được hoàn chỉnh, câu sau cùng quan trọng nhất thì chưa kịp nói hết đã bị chặn lại. Nội tâm Thạch Mạn phẫn nộ hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Khổng Tri Vãn.

Từ sau khi thượng vị Nhất khối năm lớp 11, Khổng học thần chưa từng biết tư vị hạng hai là gì, vậy mà nàng dám nói cô đi học lớp phụ đạo? Lại còn là phụ đạo môn Sinh học? Được lắm, Thạch Mạn.

Khổng Tri Vãn cười lạnh. Ngón giữa trực tiếp trượt vào trong, nhanh chóng đẩy đưa, ngón tay thon dài thay thế sự san lấp nửa vời của đốt ngón trỏ, thân ái của cô chật vật đến mức này mà vẫn như cũ hiếu thắng mạnh miệng như vậy, đã bỏ cô 6 năm, giờ còn dám "đuổi" cô đi để tự xử.

"Tri Vãn, Ah...Vãn... chậm chậm thôi, hức... hức." Thạch Mạn nức nở, khóe mắt ngấn lệ vì sung sướng lấp đầy, thả mềm ngữ khí van xin Khổng Tri Vãn. Hoa huyệt như muốn ngậm chặt ngón tay của Khổng Tri Vãn, cả thân thể như muốn bản thân và cô dung hòa làm một.

Khổng Tri Vãn: "Vẫn là 'tiểu Mạn' thật thà hơn chị." Tuy nói vậy nhưng cô cũng chậm dần động tác của bản thân, chọn một tốc độ ra vào phù hợp để cơ thể nàng thích ứng.

Nghe đến hai chữ "tiểu Mạn", khuôn mặt Thạch Mạn lập tức đỏ au, 26 năm nhân sinh của nàng chưa từng gặp đứa trẻ vị thành niên nào hỗn đản biến thái như họ Khổng này.

Khổng Tri Vãn không khỏi mỉm cười nhìn phản ứng chân thật từ cơ thể nàng, tay ở dưới vẫn cần mẫn ra vào thỏa mãn nàng, thân đổ về phía trước, cúi người phong bế đôi môi khô khốc đang hé mở, để nàng nuốt xuống tiếng rên rỉ ở cổ họng, bàn tay còn lại cũng chăm chỉ du tẩu vuốt ve khắp người nàng, hết bóp nặn cặp mông tròn trịa, lại đến xoa nắn hai ngọn núi đầy đặn, kích thích nàng tăng thêm khoái cảm.

"Ưm... Tri Vãn... thỏa mãn chị... yêu chị đi... ah, ah..." Khi đôi môi của Khổng Tri Vãn tách ra, lúc này Thạch Mạn đã triệt để mất sạch quyền kiểm soát cơ thể, nàng ôm lấy Khổng Tri Vãn, móng tay bấu víu vào tấm lưng trắng nuột của cô, để lại những vệt cào đỏ nhạt như đáp lễ cho vườn hoa mà Khổng Tri Vãn đã gieo khắp thân nàng.

Khổng Tri Vãn nhoẻn miệng cười, hài lòng thực hiện yêu cầu của nàng, ngón tay ra vào dùng sức hơn một chút, "Thân ái, thoải mái không?"

Thạch Mạn sớm đã quên hết trời trăng mây đất lẫn chính sự khi bước vào cánh cửa giấc mơ này, cái eo nhỏ nhắn đung đưa phối hợp với từng chuyển động vào vào ra ra của Khổng Tri Vãn, "Ah... Tri vãn, Chị... chị sắp... ư ư..."

Biết Thạch Mạn sắp đạt cao triều. Cô đâu chỉ để ngón giữa làm việc một mình, ngón cái cũng phối hợp bật lên, tách hai mép thịt ra, nhẹ nhàng xoa lấy hạt trân châu ẩn nấp của nàng.

Cái kỹ thuật này... Thật khiến Thạch Mạn hoài nghi người trên thân mình không phải Khổng "học muội" vị thành niên gì cũng không biết, mà là chân chính Khổng "lão sư".

Nhưng thôi, dù sao cũng là cùng một người, cũng chỉ là giấc mơ, mình chỉ đang buông thả trong mơ thôi, không liên quan gì tới thực tại hết! Thạch Mạn thầm bào chữa.

Bất quá, nàng nhanh chóng bị cô dắt lên đỉnh, cũng ném hoài nghi này ra sau đầu.

Khổng Tri Vãn nhìn tình yêu nở rộ dưới thân mình, chầm chậm nhẹ nhàng rút tay ra. Mật dịch theo đó mà chảy ra ngoài. Cô nằm xuống bên cạnh Thạch Mạn, khẽ hôn lên trán nàng, ôm chặt nàng vào lòng, thì thầm: "Em yêu chị, rất yêu, rất yêu."

Lấp đầy đột nhiên rời đi, trống trải bất ngờ ập đến, Thạch Mạn một trận co giật, bên môi nỉ non: "Ah... ah... ưh."

"Ừm... Chị cũng yêu em." Cao triều đã qua đi, Thạch Mạn mới yếu ớt nói được một câu. Cảm giác có thể thoải mái thật lòng nói yêu Khổng Tri Vãn khiến nàng muốn chìm trong giấc mơ này mãi.

...

— —Bỗng nhiên, ngoài cửa chợt vang lên tiếng chuông vào học không hề có đạo lý, tiếng chuông lan tỏa trong căn phòng nhỏ hẹp mập mờ, khiến Khổng Tri Vãn tiếc nuối rời giường, rời khỏi cái ôm ấm áp với Thạch Mạn.

"Em đi học đây." Khổng Tri Vãn đeo kính trở lại, cô chậm rãi buộc tóc lên, chỉnh trang đồng phục.

Tiếng loa ngoài cửa phòng Hiệu trưởng thúc giục học sinh nhanh chóng về lớp, nhưng Khổng Tri Vãn không rời đi ngay, vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ Thạch Mạn cho phép mới đi.

Vừa nãy còn cường thế áp nàng xuống giường hô mây hoán vũ một trận, bây giờ lại ngoan ngoãn rồi. Khổng Tri Vãn dạo này dù là ở thế giới thực hay trong mơ đều như vậy, không có sự cho phép của nàng là thấy như không được vợ quản nghiêm.

Nhưng cuộc vui nào cũng nên đến hồi kết, giây phút hạnh phúc buông thả đã qua đi, lý trí lần nữa quay trở về. Nàng còn chính sự vẫn chưa làm.

Bây giờ quan trọng nhất là mời vị em gái nhỏ tuổi nhưng hành động quá mạnh mẽ này đi chỗ khác!

Thạch Mạn xoa xoa khuôn mặt của Khổng Tri Vãn, không kiên nhẫn nói: "Đi lẹ đi, tuổi còn nhỏ mà đã trốn học, mỗi ngày đều phải biết phấn đấu, trưởng thành khỏe mạnh có biết không... Chị ghét mấy đứa con nít không chịu học hành lắm."

Khổng Tri Vãn thờ ơ với phần giảng đạo phía trước, nhưng câu nói cố ý ở sau cuối lại xác thực có hiệu quả, cô hơi suy tư: "Chị thích người học giỏi?"

Cũng không đợi Thạch Mạn trả lời, cô gật gù như đã biết, quả nhiên rời đi: "Lần sau gặp nhé."

Thạch Mạn yếu ớt vẫy tay, liền nghe thấy Khổng Tri Vãn trước khi ra cửa, đột nhiên mang theo chút ý cười: "Rất ngon... cảm ơn chị nha."

"... Đồ con nít quỷ chết bầm, cút mau lên!"

Chiếc gối đập vào khung cửa rồi trượt xuống, bị "học sinh ngoan" vội đi học nên tránh được.

Thạch Mạn co người lại đầu giường, vừa xấu hổ, vừa không kìm được mà hồi tưởng, sau khi phát hiện bản thân mình không ngừng hồi tưởng, nàng lại càng thêm xấu hổ, gần như rơi vào vòng luẩn quẩn vô hạn.

Nhưng lý trí quay về cũng kéo theo sự nghi ngờ đã bị nàng ném đi ban nãy... Hỏi thật, sao Khổng Tri Vãn thời học sinh lại có kỹ thuật tốt vậy chứ? Nàng còn nhớ rõ, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học, nàng và Khổng Tri Vãn đã ăn mừng ở nhà cô, khi ấy có mua thêm rượu để chúc mừng một phen, đêm đó mới chính là lần đầu tiên của hai người, Khổng học thần lúc đó vụng về biết bao nhiêu.

Trong mơ vị này quả thực như được buff thêm sức mạnh, giấc mơ trở thành lớp học cấp tốc của cô, loại chú lệnh này lại còn có thể được dùng như thế sao?

Thạch Mạn đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn về phía căn phòng và cánh cửa vẫn còn đó.

Nội dung của giấc mơ thường nhảy loạn, thường thì giây trước còn đang sáng sủa học bài làm bài dưới tiếng đọc sách vang vang, giây sau đã lái tàu ngầm đi đối đầu với gấu Bắc cực rồi. Vì vậy, nếu người trong mơ không thể nhìn thấu lớp màn "đây là giấc mơ", thì dưới lớp màn đó cũng sẽ tự hình thành một bộ logic riêng, chính là logic của giấc mơ.

Chỉ là, bối cảnh và nhân vật có thể thường xuyên thay đổi, còn có thể thay đổi theo những kích thích từ thế giới thực khi đang ngủ, nhìn chung là không ổn định.

Khổng Tri Vãn là chủ nhân của giấc mơ, giấc mơ chính là những gợn sóng lấy cô làm trung tâm mà lan tỏa ra, hình thành nên thế giới của giấc mơ này.

Dưới lớp màn đó, cùng với cô, chính là logic của giấc mơ, cho nên hai người mới có thể từ nhà kho cũ trực tiếp tiến đến phòng ngủ, nói nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, ừm, nồng nhiệt như vậy, giấc mơ vẫn diễn ra suôn sẻ.

Nhưng vừa nãy tiếng chuông vào học bất ngờ đã gọi Khổng Tri Vãn đi, chủ nhân của giấc mơ vừa rời đi, trong phòng ngủ này liền không còn logic nào để ổn định hình thái nữa, sẽ rất khó để duy trì, mà nàng vừa nãy đắm chìm trong sự "nổi điên" của học sinh hư, không có lo lắng về gia cố.

Hơn nữa, căn phòng này cũng không có liên quan với khung cảnh lớp học mà Khổng Tri Vãn đang trải qua, tại sao vẫn chưa sụp đổ?

Trừ phi căn phòng này còn có "kịch bản" phần sau.

...Vẫn là đừng a. Nàng không chịu nổi Khổng Tri Vãn thêm một hiệp nữa.

Thạch Mạn nhanh chóng thu thập quần áo chỉnh tề, đứng dậy, mạnh tay mở cánh cửa kia.

Nội tâm nàng có chút ảo não, Cộng Mộng Chú nàng nhớ kỹ, nhưng chưa bao giờ có dịp cần dùng, nên nàng rất không quen, dù sao nàng cũng không có sở thích nhìn lén giấc mơ và những thứ riêng tư của người khác.

Chịu thiệt vì không đủ biến thái.

Ngoài cửa lại không phải là Thất Trung, cũng không phải trường trung học Thực Nghiệm, không phải bất kỳ trường học nào.

Nàng lại trở về với nhà kho ban đầu, chỉ là lần này ngoài nàng ra thì không một bóng người, chỉ có xà văn khổng lồ và sáng rực của nhà họ Hướng đang xoay tròn, giống như bánh xe định mệnh đè trên đỉnh đầu, vĩnh hằng và không thể chống lại.

Thạch Mạn từng bước tiến lại gần, không có Khổng Tri Vãn cướp đi ánh mắt, cuối cùng nàng cũng đưa lực chú ý trở lại gia huy (biểu tượng của gia tộc).

Nhưng còn chưa đợi Thạch Mạn suy nghĩ sâu xa, tiếng xé gió sau lưng từ xa đến gần, rít gào lao tới, Thạch Mạn lập tức tránh né, xà văn bò ra từ chú lệnh như những con rắn thật, bắt đầu không ngừng quấn lấy, nhiều vô số kể, nhìn ra như đàn rắn ở nghĩa địa tầng thứ hai.

Nàng khéo léo luồn lách né tránh, trong vòng vây giết ra một con đường khác, cuối cùng lùi về góc hẻo lánh.

Bỗng nhiên phải dựa về cái góc chật hẹp, nàng cũng không bị lạnh lẽo đâm vào, hơi ấm vừa nãy lưu lại vẫn chưa tan, mập mờ như tái hiện cảnh tượng vừa rồi.

Thế là nàng trầm tĩnh lại, lưỡi dao xoay tròn giữa ngón tay, Phong chú sáu cạnh cố định bằng Lục Tự Chân Ngôn được lập trước người, chờ cơ hội phản công.

Kết quả không đợi được, sau khi hoàn toàn dồn nàng vào cái góc xa cửa nhất, nhóm xà văn kia mượn Phong chú cùng với khí tức Phi Thường của Thạch Mạn trong phòng, lập tức lộ rõ mục đích thực sự, đồng loạt rút lui, xông phá cánh cửa giấc mơ mà điên cuồng tràn ra ngoài.

Khi Thạch Mạn đến, xung quanh ngoài cánh cửa giấc mơ của Khổng Tri Vãn ra không có gì cả, bây giờ nhóm xà văn tập hợp thành một luồng sức mạnh, cực kỳ rõ ràng mục tiêu.

Nàng lập tức đuổi theo, bên ngoài cánh cửa giấc mơ lại còn một cánh cửa giấc mơ nữa!

Không gần không xa, đối diện mà nhìn nhau, luôn có một cảm giác chân trời gần ngay trước mắt, cánh cửa đóng chặt đang bị đàn rắn tấn công mãnh liệt.

Thạch Mạn bước ra khỏi cánh cửa giấc mơ của Khổng Tri Vãn, nhưng dù nàng bước nhanh bao nhiêu, đi bao nhiêu bước, khoảng cách hoàn toàn không bị rút ngắn, cánh cửa kia vẫn sừng sững trước mắt, mà nàng dường như vĩnh viễn không thể đến được.

Nói về duyên tuyến (sợi dây nhân duyên), người Phi Thường cũng rất khó thấy, nó vốn tồn tại như cội nguồn của Phi Thường Đạo, mắt thường không thể nhìn thấy.

Bây giờ nàng lại mơ hồ nhìn thấy trong lòng bàn tay có một sợi tơ mỏng không màu, bị đám quỷ tự tiện kia dẫn dắt, không ngừng gõ vào cánh cửa giấc mơ ở đối diện.

— —Đó là cánh cửa giấc mơ của chính nàng!

Những Sát chú chồng chất lên nhau không ngừng tích tụ thành một mảng đỏ, lan rộng như thủy triều, dần dần phá vỡ bức tường vô hình giữa hai cánh cửa giấc mơ, ngọn giáo đỏ xuyên thủng đàn rắn, xà văn vỡ tan trong không trung như pháo hoa lụi tàn.

Nhưng khi mũi nhọn chạm đến thì cũng đã muộn một bước, cánh cửa giấc mơ vừa vặn bị ép mở, Sát chú theo khe cửa mà chui vào.

Trong đầu Thạch Mạn vang lên một tiếng "ong" mang tính sinh lý, đó là cảm xúc mà giấc mơ của nàng truyền đạt cho nàng, dù không ảnh hưởng gì đến hiện thực, nhưng bây giờ đang ở trong mơ, khó tránh khỏi việc chịu sự phản hồi của giấc mơ.

Sợi dây nhân duyên kia trở thành con đường nối liền hai cánh cửa giấc mơ, như thể chỉ là ảo giác của Thạch Mạn, thoáng chốc đã không còn nhìn thấy nó đâu nữa, mà bức tường vô hình không thể chạm tới cũng theo đó mà tan biến.

Mộng chú mà nàng đã sửa đổi, chữ "Cộng" đã bị tách ra, bị vứt bỏ. Và vừa tách ra không lâu, đã từ một chiều biến thành hai chiều.

Giấc mơ của hai người: Thông (nối với nhau).

Thạch Mạn: "..."




Chương trước Chương tiếp
Loading...