[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi

Chương 70: Hẹn hò



Giống như ngửi thấy hương vị tro tàn đã thấm nhuần vào cơ thể của nàng quanh năm.




Trước đó, Thạch Mạn còn có một buổi tối hẹn ra ngoài, thế là bèn nhét một hạt Chu Sa Phật châu cho Hồ Tuệ Lâm, tạm thời làm vật hộ thân. Nếu Chu Sa Huyết có thể giải quyết thì không cần đến nàng, nhưng vì liên quan đến Dục Hỏa Phượng, nàng thế nào cũng phải đi một chuyến.

Thời gian vừa vặn, bữa ăn thêm của nàng đã về tới, Lâm Hà và Vương Tử Triết vẫn thấp thỏm, hận không thể vì nàng mà chạy khắp các cửa hàng thức ăn nhanh trên toàn quốc, Thạch Mạn liền không chút nể nang đuổi họ đi.

"Khóc tang thương như thể tôi đã nằm dưới đất ba năm rồi vậy." Thạch Mạn nhai khoai tây chiên như chuột hamster, xua tay một cách thiếu kiên nhẫn, "Tôi không muốn phải an ủi ngược lại các cậu đâu. Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình là bài học đầu tiên trên con đường trưởng thành của các cậu, chút chuyện này còn chưa đủ để làm tổn thương tôi, đến đây thôi."

"Nhưng tương lai làm thế nào là vấn đề của các cậu, đừng đến chỗ tôi mà giở trò lừa lọc, nhóc con."

Lâm Hà và Vương Tử Triết nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu chào Thạch Mạn, cuối cùng cũng biến mất. Hồ Huệ Lâm lẩm bẩm một câu "Cái gì mà đại tỷ xã hội đen", rồi cũng chạy mất trước khi bị Thạch Mạn đánh, còn tiện tay lừa lấy một chiếc kẹp tóc nhỏ của chị cảnh sát.

Thạch Mạn bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của người khác, khả năng thích ứng của nàng luôn rất tốt, cảm giác xấu hổ chỉ đến một lần, những lần còn lại đều dành cho người khác. Cho đến khi nàng ăn hết cả thùng gà rán ở quán cà phê, dưới ánh mắt phức tạp của cô nhân viên, nàng vẫn thản nhiên rời đi...

Nàng lại quay lại.

"Một ly Americano đá, cảm ơn." Nàng nói.

Cô nhân viên vẫn luôn nghi ngờ cà phê của quán mình khó uống đến mức cô gái xinh đẹp này thà ngồi ăn gà rán ở quán cà phê cổ điển, bây giờ sự tự tin của cô ấy bỗng chốc trở lại, dồn hết tâm huyết vào ly cà phê.

Nhưng Thạch Mạn không để ý đến tâm huyết của cô ấy, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch, cho đến khi nhận được ly cà phê đắng ngắt mà nàng chẳng thích chút nào, sau một tiếng "cảm ơn" đơn giản, nàng cũng không đợi cô nhân viên giới thiệu chương trình khuyến mãi mới, mà nhanh chân chạy ra ngoài, những sợi tóc ngoan ngoãn cũng trở nên tung tăng hoạt bát.

Cô nhân viên đành nuốt lại lời nói bên miệng, bất giác nhìn theo hướng cô gái xinh đẹp vừa nhìn, tò mò không biết mỹ nữ đã thấy gì, thì liền thấy nàng rón rén chạy đến sau lưng người phụ nữ xinh đẹp mặc vest trắng, vỗ nhẹ vào vai người phụ nữ.

"A!"

Khổng Tri Vãn vừa hay quay người lại, bắt quả tang Thạch Mạn, Thạch Mạn không kịp phanh lại, được Khổng Tri Vãn đỡ lấy vai, tiện tay đảo khách thành chủ xoa đầu miêu miêu một cái.

"Mèo của em." Thạch Mạn không vui đẩy chiếc kẹp tóc hình mèo, nhưng cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, nàng giơ ly cà phê lên lắc lắc, "Uổng công em còn nghĩ đến người, cô giáo Khổng."

Khổng Tri Vãn khẽ cong khóe môi, nhận lấy: "Cảm ơn chị cảnh sát?"

Thạch Mạn hơi ngẩn ra, bĩu môi: "Mấy đứa nhóc ranh kia, rảnh rỗi quá."

"Sắp tới sẽ không rảnh đâu." Khổng Tri Vãn lại xoa đầu nàng, rất tự nhiên xây dựng niềm vui của Thạch Mạn trên nỗi đau khổ của học sinh mình, "Tuần sau chúng bắt đầu học online rồi."

Thạch Mạn quả nhiên không khách khí bật cười thành tiếng, cảm thấy cân bằng hơn chút.

Hôm nay hai người hẹn nhau đi lấy lễ phục, nhưng thời gian còn sớm, nên họ thong thả đi dạo phố ăn uống, còn xem phim nữa. Vì dạo này không có phim hay, hai cô gái xinh đẹp ngồi trước màn hình phim trẻ em, chỉ có thể trò chuyện với nhau.

"Em vậy mà lại thấy nó hay hơn phim tình cảm." Thạch Mạn đeo kính 3D, lạnh lùng ăn bỏng ngô, "Quả nhiên là em quá trẻ con rồi."

"Cũng gần như vậy."

Kính hơi trượt xuống, gác ở sống mũi, Thạch Mạn từ khe hở nhỏ đó quan sát Khổng Tri Vãn, vừa hay chạm phải ánh mắt yên tĩnh nhìn nàng của Khổng Tri Vãn dưới ánh sáng phản chiếu từ màn hình, không hiểu sao có chút rùng mình: "...Vãn nghiêm túc sao? Ít nhất phim này còn có chút logic."

"Với tôi thì cũng không khác nhau là mấy." Khổng Tri Vãn thật thà nói, từ khi vào đây cô đã không nhìn màn hình lớn, "Dù sao tôi cũng không phải đến để xem phim."

Thạch Mạn dùng một viên bỏng ngô ngọt ngào để ngăn chặn cái miệng của cô giáo Khổng ngày càng phát ra hoa ngôn xảo ngữ, Khổng Tri Vãn khẽ mỉm cười, quả nhiên không nói nữa, chỉ là nhìn thế nào cũng có vẻ như đã được tiện nghi còn khoe mẽ.

Tới khi đến cửa hàng lễ phục thì đã tối, trong lúc Khổng Tri Vãn giúp nàng búi tóc, họ còn bị một chị gái photographer chuyên nghiệp chụp cho tấm ảnh như một cặp tình nhân. Lúc Thạch Mạn đang do dự, Khổng Tri Vãn đã thêm WeChat của người ta, thương lượng gửi một bản cho cô.

Thạch Mạn trừng mắt nhìn cô, nhưng cũng mặc kệ... Dù sao nàng cũng rất muốn, hai người dạo này càng ngày càng tự nhiên khi ở bên nhau, và sự mập mờ trong buổi hẹn hò hôm nay đã nhờ tấm ảnh này mà đạt tới đỉnh điểm.

Cửa hàng lễ phục không giống như Thạch Mạn tưởng tượng.

"...Nhà của Vãn là gia tộc hào môn, là dòng dõi hoàng thất phong kiến gì đó à?"

Thạch Mạn toàn thân Đường phục tinh xảo màu đỏ sẫm, khi di chuyển những hoa văn ẩn hình Chu Tước cũng lưu động theo, nàng chọc chọc vào hình thêu Tứ thánh thú trước ngực, chiếc váy mỏng khẽ xòe ra một đường cong đẹp mắt, thiết kế cải tiến và kích thước vừa vặn đến bất ngờ— — Vừa có thể khoe dáng người xinh xắn của nàng, vừa có thể giúp nàng nhào lộn ngàn dặm truy quỷ.

"Vãn mà nói đây là đồng phục làm riêng cho Số 8 em cũng tin."

"Em thích là được." Hiệu quả không nằm ngoài dự đoán của Khổng Tri Vãn, cô bình tĩnh chụp vài tấm ảnh, cũng tiện tay đổi thành hình nền mới, "Vốn dĩ là tặng cho em, mặc thế nào tùy em."

"Vãn bây giờ đúng là khẩu khí của thiên kim tiểu thư nhà giàu."

Thạch Mạn không phát hiện ra hành động nhỏ của cô, mà đang vật lộn với bộ quần áo.

Bộ quần áo được may đo không phải là Đường phục truyền thống, mà là sự kết hợp giữa phong cách hiện đại và cổ điển. Thạch Mạn không rõ cách cài cúc của khóa ếch, nàng nhìn quanh không thấy nhân viên cửa hàng, thế là vừa đi vừa vén tóc, đi đến trước mặt Khổng Tri Vãn, tấm lưng trắng nõn nửa lộ ra trơn mịn như ngọc thượng hạng.

"Giúp em cài với, ngón tay em sắp thắt nút rồi."

Khổng Tri Vãn nhìn chằm chằm hồi lâu, giống như ngửi thấy hương vị tro tàn đã thấm nhuần vào cơ thể của nàng quanh năm, khiến cô dâng lên một loại cảm xúc gần như thành kính. Cho đến khi Thạch Mạn hơi lạnh mà run nhẹ một cái, cô mới kìm lại dục vọng cúi người xuống hôn, kìm lại ham muốn khiến cô thêm rung động, nửa rũ mắt giúp Thạch Mạn cài từng chiếc cúc.

Đây là sự quyến rũ trần trụi. Khổng Tri Vãn thờ ơ nghĩ, chiếc cúc cuối cùng được cài mạnh hơn bình thường, vô tình kẹp vào da Thạch Mạn, nghe thấy một tiếng "shh" mang theo oán trách.

"Mưu sát à." Thạch Mạn với tay xoa xoa sau lưng, nàng tùy ý ngồi xuống bên cạnh, "Bộ đồ này hẳn không rẻ, không tiết lộ xem là dòng dõi hoàng đến nào sao, đại tiểu thư?"

Phần lớn là nàng chỉ nói đùa, Khổng học thần dựa vào năng lực của bản thân, xxwa nay chưa bao giờ rơi vào hàng ngũ thiếu tiền, chỉ riêng học bổng đã đủ sống, hơn nữa còn rộng rãi với nàng đến mức khó tin.

Thạch Mạn từng nghi ngờ bạn gái là thiên kim tiểu thư nhà giàu giả làm Lọ Lem, xuống trần gian để thử thách tình yêu đích thực, không ngờ lại đoán trúng một nửa.

Khổng Tri Vãn lại không trả lời ngay, cô chỉ xoa đầu Thạch Mạn, hôm nay đầu của đồng học Thạch Mạn đặc biệt dễ xoa, nếu không phải Thạch Mạn đã qua cái tuổi có thể cao lớn thêm, nàng chắc chắn sẽ tố cáo Khổng Tri Vãn cố tình kìm hãm chiều cao của nàng để trả thù.

Suốt đường đi thư thái, cả hai đều có ảo giác quay lại thời kỳ yêu đương, nhưng đồng thời cũng có dụng ý dung túng cho ảo giác. Đợi đến dưới nhà Thạch Mạn, Khổng Tri Vãn không ân cần tiễn nàng lên lầu, mà là thái độ khác thường đi theo vào nhà.

"Ai đó hình như có ý đồ bất chính."

Thạch Mạn liếc cô một cái, nhưng cũng không có ý đuổi người, theo bản năng muốn lấy trái cây cúng ra đãi, may mà kịp phản ứng cảm thấy không ổn, bèn lấy ra hạt dưa, đậu phộng và Coca, tiến hành mười phần chiêu đãi bản thân.

"Tiếp đãi không chu đáo xin đừng chê, đương nhiên nếu Vãn chê thì em cũng không có cách nào."

Khổng Tri Vãn đã lâu không đến, cô lẽ phép chào hỏi Thạch Vịnh Chí trong bức ảnh, được Thạch Mạn ngầm đồng ý, thắp một nén hương, sau đó mới nhìn về phía tượng Võ Thần bằng đồng phát ra ánh sáng đỏ trong phòng khách: "Thanh Đăng Tướng Quân?"

"Ồ, vẫn nhớ à?"

Khổng Tri Vãn trước đây đến đã từng hỏi, dù sao đó cũng là nơi dễ thấy nhất trong phòng khách, Thạch Mạn đã giải thích đó là ai.

Nàng nhìn theo: "Lịch sử dài lắm, anh hùng hào kiệt vô số kể, tướng quân của chúng ta khá nổi tiếng trong giới Phi Thường Đạo, dùng bạo lực khuất phục người khác— — Thần tượng của em."

"Là hậu duệ của Các Tổ, lại tôn kẻ thù của Các Tổ làm thần tượng, đúng là chỉ có em thôi."

"Dạo này Vãn học bổ túc nhiều nhỉ." Thạch Mạn nhún vai, "Thần minh nước ta xưa nay đều ở vị trí cạnh tranh khốc liệt, người có năng lực lên nắm quyền, Các Tổ của Trừ Yêu Các đương nhiên sẽ không so đo với một kẻ nhỏ bé đầy lòng vị kỷ như em."

Nàng chống cằm: "Ngược lại là Vãn, sao hôm nay lại muốn về nhà với em?"

Khổng Tri Vãn hiếm khi không nhân cơ hội trêu chọc, cô lại dường như có chút thận trọng: "Đang nghĩ xem làm thế nào để thẳng thắn với em, dọc đường nghĩ ra rất nhiều cách diễn đạt, nhưng vẫn chưa có cách nào vừa ý tôi."

Đây cũng là mục đích Thạch Mạn chủ động hẹn Khổng Tri Vãn, vào thời điểm nhạy cảm như vậy, đột nhiên xuất hiện màn kịch cẩu huyết hào môn nhận lại thiên kim thất lạc, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Bây giờ chuyện của Khổng Tri Vãn cũng chính là chuyện của nàng, nàng tuyệt đối phải dập tắt mối nguy tiềm ẩn này từ trong trứng nước. Nếu thực sự chỉ là trùng hợp đơn thuần— — Vậy thì nàng cũng phải mắng thẳng mặt một câu "Lúc trước các người làm cái quái gì vậy không biết, bây giờ cây đậu nhỏ cũng đã cao thành cái tháp rồi mới đến tìm!"

Khổng Tri Vãn nhìn thấu suy nghĩ của nàng: "Hiếm khi chủ động hẹn tôi, quả nhiên là vì chuyện này, rốt cuộc ai mới là người có tính kiểm soát cao đây?"

"Học theo Vãn đấy." Thạch Mạn lè lưỡi trêu chọc, sau "tính mục đích cao" lại ụp thêm cái nồi "tính kiểm soát cao" cho Khổng Tri Vãn.

Nàng thấy Khổng Tri Vãn quả thực đang im lặng như ấp ủ điều gì đó, cũng không hỏi thêm, dù sao đã vào đến nhà rồi thì còn chạy đi đâu được?

Nàng bật WiFi, đẩy máy tính bảng đến trước mặt Khổng Tri Vãn, để cô suy nghĩ kỹ càng, nghĩ không ra thì lướt web một lát, còn mình thì đi dọn dẹp nhà cửa.

Khổng Tri Vãn không mấy phụ thuộc vào internet, ngược lại là khá phụ thuộc vào người sống còn lại trong căn phòng đối diện, bèn đặt bộ Đường phục được định chế ở vị trí dễ thấy, rồi đi đến cửa.

"Có cần giúp không?"

Trong phòng ngủ tối tăm, sàn nhà chất đầy những lá bùa bỏ đi, đỏ vàng lẫn lộn, Thạch Mạn xua tay tỏ vẻ khó chịu: "Bây giờ người là thân phận 'khách', đừng có làm sụp đổ hình tượng."

Khổng Tri Vãn tự giác lấy chổi đến, giúp nàng quét những lá bùa đó: "Tôi có thể là một vị 'khách' tốt bụng, lấy việc giúp người làm niềm vui, không làm việc thì sẽ cảm thấy áy náy."

Thạch Mạn vô thức liếm liếm môi, liếc nhìn cô, nếu từ chối nữa thì có vẻ như càng che càng lộ, thế là chỉ dặn dò một câu "Đừng chạm lung tung, không khí Phi Thường vẫn chưa tan hết."

Hai người cùng nhau làm, hiệu suất rõ ràng gia tăng, sự bừa bộn mà Thạch Mạn tạo ra trong hai ngày ở nhà cuối cùng cũng trở lại sạch sẽ gọn gàng.

Thạch Mạn phủi tay: "Sao em lại thấy dọn phòng còn mệt hơn thức đêm tăng ca nữa, rác để cho em đi, em xuống lầu vứt... Khổng Tri Vãn?"

Khổng Tri Vãn đang cầm một lá bùa vẽ nguệch ngoạc, cuối cùng cô ngẩng đầu lên, mở lá bùa ra hiệu: "Bát tự của tôi?"

"..."

Thạch Mạn mặt không đổi sắc lấy đi: "Mắt mũi thế nào vậy, cái thứ này mà cũng nhìn ra chữ à? Bọn họ đều nói em viết chữ giáp cốt."

["chữ giáp cốt" là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, chữ giáp cốt được gọi theo một tên gọi khác là chữ tượng hình cổ Trung Hoa]

Khổng Tri Vãn giữ chặt cánh tay nàng, không buông ra, Thạch Mạn lập tức cứng người, nhưng Khổng Tri Vãn cũng không chất vấn, chỉ hạ thấp giọng, mang theo ý trấn an: "Tôi không nghi ngờ em yểm bùa tôi hay làm chuyện gì đó không tốt, tôi biết em không nỡ... Tôi chỉ muốn biết, đống bùa vất vả làm ra rồi lại bị bỏ đi đầy đất này, là do em lại lo lắng điều gì cho tôi vậy, đại anh hùng?"

Thạch Mạn đón ánh mắt nhạt nhòa nhưng dịu dàng quan tâm của Khổng Tri Vãn, nếu như nàng dựa vào việc mình là tiền bối Phi Thường Đạo, nàng sẽ có hàng ngàn loại bùa chú khác để qua mặt, loại bí thuật mà Các Tổ dùng để trấn giữ Số 8 này vốn dĩ không ai biết đến.

Nhưng đã nói là châu chấu trên cùng một sợi dây, nàng cũng nên tiến bộ hơn chút, cho Khổng Tri Vãn - con châu chấu quá xinh đẹp lại quá bất an này một chút an tâm.

Đây là điều đội trưởng Tiểu Thạch nên làm, nhưng đối với "linh hồn tàn khuyết" đã được tái sinh ở Ô Sơn, nói thật quả thực yêu cầu xây dựng lại linh hồn là một việc khó khăn.

Nàng nhất định phải cố gắng vượt qua.

Đây là phần cảm tình mà nàng nhất định phải nghiêm túc đối đãi, vô luận kết quả như thế nào.

"Đừng có tự mình đa tình, chỉ là chuyện trong phận sự thôi."

Thạch Mạn quay mặt đi: "Chẳng phải Vãn nói Vãn vẫn luôn gặp ác mộng sao, đối với Phi Thường Đạo mà nói, bản thân giấc mơ nó đã là một loại 'phi thường' rồi, đây là mật chú được ghi chép trong cổ thư ở phòng hồ sơ, được tương truyền rằng có thể xây dựng cầu nối để kết nối giấc mơ, em chỉ thử xem có thành công hay không thôi... Kết quả như Vãn thấy đấy."

Khổng Tri Vãn chăm chú lắng nghe xong, khẽ nhướng mày: "Vậy nên quả nhiên là vì tôi?"

Thạch Mạn: "...Đây là trọng điểm sao!"




=======================
===============
Editor: [Ngoài lề] Bên đạo Công Giáo có ngày lễ Tro - lễ "khai mạc" mùa Chay. Các giáo dân đi lễ sẽ được Linh mục xức tro lên đầu. Mình vẫn không rõ tro này được đốt được thu thập như thế nào, nhưng mà... nó rất - là - thơm luôn đó quý vị :))) Mùi thơm rất dịu nhẹ ấy, như kiểu ngoại hình là tro nhưng mà bản chất là dầu thơm zay :)))))) Và mình nghĩ cái hương vị khiến Khổng Tri Vãn "nổi lòng thành kính" với tình yêu của cổ là cái mùi thơm tựa tựa mùi tro Công giáo này á.

Chương trước Chương tiếp
Loading...