[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi

Chương 64: Pháo hoa



"Đây gọi là tiền trảm hậu tấu, darling."




Đối với việc ứng phó Khổng Tri Vãn, Thạch Mạn có kinh nghiệm rất phong phú, vừa dỗ vừa nài mấy câu là xong chuyện, điện thoại vừa cúp, nàng lập tức biến sắc, trả thù bằng cách ép Trịnh Khang sắp xếp toàn bộ chú lệnh mới trong sân, cuối cùng cũng đuổi được Trịnh phó mắt hoa đầu váng cút đi chỗ khác.   

"Không cần em đưa chị về à?" Trịnh Khang vỗ vỗ con ngựa yêu quý, cười hí hửng, "Lạ à nha." 

"Sẽ có lúc cần giày vò cậu thôi." Thạch Mạn ngồi bên cây liễu trên tường, phất tay một cách mất kiên nhẫn, "Đừng làm phiền tôi suy nghĩ trong đêm thanh tịnh."   

"Thôi được rồi, chị cũng đừng muộn quá, người bị mắng vẫn là em."   

Trịnh Khang biết nàng đang muốn ở một mình, cũng không ép nữa, nghênh ngang rời đi.

Thạch Mạn lấy hộp thuốc lá ra, trốn trong đám liễu rậm rạp tranh thủ nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ về toàn bộ chú lệnh trong sân. Thái Cực - Bát Quái phong ma Chú là đại chú trấn giữ một phương của Các tổ Trừ Yêu Các, khó trừ là thật, nhưng Thạch Mạn cũng không phải không thể liều mạng, dù sao danh tiếng của nàng trong Đạo cũng không dính dáng gì đến "vĩ quang chính" (vĩ đại, quang minh, chính nghĩa), khi sư diệt tổ chỉ là chuyện nhỏ.

Mà cũng không phải là nàng không có lo lắng, toàn trận chú lệnh ở Số 8 đã kéo dài nhiều năm, nàng tự biết mình cũng không phải là thiên binh thần tướng gì, nhưng trong số các tiền bối có không ít người tài giỏi, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao? Người cha già được mệnh danh là Võ Khúc chuyển thế của nàng cũng không hề hay biết gì sao?   

...Hay là, chính vì Đại đội trưởng Thạch phát hiện ra sự quái dị của số 8, nên mới gặp họa?

Nàng lang bạt khắp nơi nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua mạng lưới quan hệ của Thạch Vịnh Chí, đặc biệt là kẻ thù và những người có xung đột lợi ích, số lượng không ít, nhưng cuối cùng vẫn luôn thiếu một chút gì đó— — hoặc là năng lực của họ không đủ gây uy hiếp, hoặc là đầu óc cơ bản đã sớm từ bỏ âm mưu, cuối cùng chỉ còn nhà họ Hướng là có khả năng nhất, vì họ có sự kiềm chế lẫn nhau.   

Nàng tra ra được Hướng lão phu nhân từng thuận miệng chỉ điểm cho Thạch Vịnh Chí, Thạch Vịnh Chí luôn nhớ kỹ ân tình này. Lúc đó, tuy trong công việc cũng có đụng độ với nhà họ Hướng, nhưng vẫn hòa bình hơn so với mấy đời trước, Thạch Vịnh Chí còn hợp tác với người chồng đã mất của Dương Mộng Ngọc - Nhị lão gia của nhà họ Hướng để truy bắt gia tộc Vu Độc— — Nhưng thực ra là Thạch Vịnh Chí phá án, tiện thể cứu sống Nhị lão gia đang hấp hối.

Nhưng sau khi Nhị lão gia của nhà họ Hướng chết, Thạch Vịnh Chí và nhà họ Hướng ít liên lạc hơn nhiều. Thạch Mạn từng hỏi, Thạch Vịnh Chí chỉ nói dù sao cũng không phải đồng nghiệp, cứ trộn lẫn với nhau sẽ dễ bị nghi ngờ là Số 8 cấu kết với đệ nhất thế gia, hơn nữa cũng không có nhiều lúc nhất thiết phải ở cùng nhau.   

Nhị lão gia của nhà họ Hướng chết vì Độc chú, Thạch Vịnh Chí có giúp một tay cũng chỉ kéo dài mạng sống của ông ta được một lát, chuyện này không nên có ẩn tình gì cả, nhà họ Hướng cũng tự thừa nhận, Dương Mộng Ngọc còn đích thân gửi cáo phó cho Thạch Vịnh Chí— — trụ cột để người phụ nữ đó đứng vững trong nhà họ Hướng đã sụp đổ, bà ta cũng không nhân cơ hội phát tác, chứng tỏ chuyện này Thạch Vịnh Chí và nhà họ Hướng không có oán hận gì với nhau, thậm chí còn có thể nói là "ân", mặc dù nhà họ Hướng lười thừa nhận cái này.   

Thạch Mạn mượn sự "tiếc nhân tài" của Hướng Tử Húc đối với nàng để dò hỏi chuyện này, nhìn phản ứng của Hướng Tử Húc, không có gì khác thường. Hướng thiếu còn tiếc nuối vì cha nàng đã cứu Nhị lão gia nhà họ Hướng một mạng, khiến chú Hai của hắn muộn đầu thai.   

Mà điều kỳ lạ là, Thạch Mạn đã tham dự tang lễ của Nhị lão gia ngày đó, Thạch Vịnh Chí vốn không định đưa nàng đi, vốn dĩ cũng không liên quan đến nàng, nhưng lúc đó tâm trạng nàng không tốt, thường xuyên gặp ác mộng, mặc dù sau khi được Phương Tĩnh trừ chú đã dần tốt hơn, vẫn không địch lại sự lo lắng của người cha già, Thạch Vịnh Chí chuẩn bị đến thế gia quý địa để lấy phúc khí.   

Đi lấy phúc khí ở tang lễ của người ta, chỉ có người cha gan lớn của nàng mới nghĩ ra.

Nàng lúc đó còn nhỏ, không thích hợp nhìn cảnh sinh ly tử biệt này, thế là quản gia đưa nàng đi chỗ khác. Nàng đi qua sân vườn cổ kính tĩnh mịch, trong một khoảnh khắc nào đó, cảm nhận được một tia rùng mình khó nhận ra, nàng giật mình nhìn lại, nhưng thoáng chốc đã biến mất. 

Lúc đó nàng không hiểu gì, thực sự giật mình, vốn tưởng rằng về nhà sẽ càng tệ hơn, kết quả từ đó về sau, nàng không còn gặp ác mộng nữa, thế là cũng không còn để tâm.

Và sau cái đêm nàng leo lên núi Ô Sơn, tại trạch viện của Các Tổ - nơi được phong là địa điểm Phi Thường Đạo trước đây, nàng đã cảm nhận được khí tức giống hệt, khiến nàng đột nhiên nhớ lại cái nhìn kinh hãi thoáng qua ở thời thơ ấu.   

Đội điều tra đặc biệt thừa kế từ Các Tổ, giống như thờ cúng tổ sư, đến ngày sẽ dẫn người đi tế bái để tỏ lòng tôn kính, Thạch Mạn từng tham gia vài lần, tiềm thức cũng coi Các Tổ là người phe mình.   

Cho nên khi ở Ô Sơn, phản ứng đầu tiên của nàng là: thằng khốn nào dám xông vào di cư của Các Tổ, còn giết hậu nhân thừa kế Các Tổ, đây không phải là nhảy disco trên mộ phần sao?   

Sau đó nàng lại nhớ ra— — Các Tổ và nhà họ Hướng đời thứ nhất cũng có duyên phận với nhau, hơn nữa còn là giao tình rất sâu.   

Không nói đến ngàn năm năm tháng mơ hồ đã rơi xuống bao nhiêu chuỗi nhân quả, động cơ và những hành vi cụ thể đã không còn cách nào khảo chứng.   

Một tổ tông từ mấy ngàn năm trước, vì công trạng mà trở thành vĩ nhân, nhưng ai nói đó là người tốt? Ai nói đó là người phe mình? Nàng cũng chưa từng gặp người ta, chỉ một cái tên trong sử sách, căn bản không thể nhìn thấy con người đằng sau lịch sử.

Ngay cả tổ tông ruột của nàng nàng còn không tin, nếu như đem vị tổ tông này đặt ở vị trí "người ngoài", như vậy thì Số 8 có thể coi là toàn bộ hang ổ căn cứ đều được chú lệnh của người khác che chở, điều này căn bản không đáng tin— — Thương Hải Giới bị trộm mất và sự xuất hiện của bảo hộp lưu ly "Lục" là ví dụ tiêu biểu.   

Vậy vị Các Tổ này có phải là một mắt xích trong bí mật không thể nói ra không?   

Có phải là một bàn tay đẩy cha nàng đến cái chết không?   

Từng ngọn đèn xanh ẩn mình trong rừng cây, "Thanh Đăng" dường như luôn đi cùng "cổ phật", cô độc và kham khổ, giống như cả đời đã nhìn thấy điểm cuối, chỉ có thể chết lặng mà thủ đến kết thúc đã định. Thạch Mạn ôm đèn dầu hình vuông, rơi vào trong ánh nến mỏng manh, lại cảm thấy yên tĩnh hiếm lạ, có thời gian sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối như tơ vò.

Dư Đình Đình bị giam cầm trong hợp đồng linh hồn của Dục Hỏa Phượng, người đầu tư phía sau Dục Hỏa Phượng là Hướng Thiện Hào vốn đã qua đời, Thất Trung cũng bị đầu tư, xuất hiện Ngụy thần mô phỏng thần linh của nhà họ Hướng.   

Còn có những bảo hộp lưu ly liên tiếp xuất hiện, không biết tiếp theo sẽ lấy mạng ai.

Và cái chết của Nhị lão gia nhà họ Hướng là do Độc chú, trúng tà bởi gia tộc Vu Độc mà Thạch Vịnh Chí điều tra bắt giữ, Khổng Tri Vãn cũng bị trúng Độc chú, và vật chứa nguyền rủa là rắn, trùng hợp là vật tổ mà nhà họ Hướng thờ phụng.   

Nhân quả trong vòng luẩn quẩn này, nàng nhất định phải làm rõ.   

Nửa đêm tĩnh mịch bên cây liễu, nàng trút bỏ lớp ngụy trang, mệt mỏi thở dài, đầu tựa vào bên cạnh Thanh Đăng, nhắm mắt cảm nhận ánh sáng mờ ảo hiện lên trong ý thức mông lung, như phủ một lớp sa mềm mại lên dây thần kinh kiệt sức của nàng, dỗ dành nàng nghỉ ngơi.

Lửa thuốc lá giữa môi nàng và ánh sáng xanh của Thanh Đăng hòa vào nhau, như hai người bạn già cô đơn đưa điếu thuốc cho nhau, trốn sau thế tục để nghỉ ngơi, Thạch Mạn không khỏi bật cười.   

"So với Các Tổ gì gì đó, quả nhiên ta vẫn thích Thanh Đăng tướng quân của chúng ta hơn... rõ ràng là Võ Thần ngầu hơn mà?"   

Cộc cộc.   

Tiếng gõ cửa vang lên trước cổng lớn, đặc biệt rùng rợn trong đêm khuya tĩnh mịch, Thạch Mạn lười biếng không muốn động đậy, điếu thuốc tàn rơi xuống đất, bất kể là người hay quỷ, địch hay bạn, nàng đều coi như không nghe thấy, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát trong sự yên tĩnh hiếm hoi này.   

Thạch Mạn vốn tưởng rằng đối phương còn phải khách khí vài lần, nhưng vị khách không mời mà đến này lại bỏ cuộc, nàng đang cảm thấy kỳ lạ, thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh từ trên tường truyền đến, người đó vậy mà lại muốn trực tiếp trèo vào.  

Coi nàng là người chết à?   

Thạch Mạn lúc này mới thấy hứng thú, nàng ra hiệu cho Liễu Thụ Yêu, cây liễu lặng lẽ đưa nàng đến một bên tường của cổng lớn, nàng dừng lại ngay chỗ có âm thanh, thản nhiên chờ đợi, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai.  

Nhưng nàng không đợi được thích khách chật vật trèo tường hay ám khí, mà là một quả bóng hình bông hoa chậm rãi bay lên, có mặt cười ngây ngô, ở góc độ tinh tế có thêm một tấm thẻ nhỏ.   

Thạch Mạn đột nhiên có một dự cảm quen thuộc, nàng nhận lấy tấm thẻ, lật ra, Thanh Đăng chiếu qua, nàng thấy những nét chữ đẹp nhất trên đời viết rằng: "Quý cô, xin mạo muội quấy rầy, tôi muốn hẹn hò với em, có thể mở cửa cho một lữ khách lạc lối trên con đường yêu em không?" 

Lời thoại này đủ sến súa để khiến Thạch Mạn lập tức nhớ lại những ngày các nàng sáng tác kịch bản trong câu lạc bộ kịch nói ở trường đại học, hai người thỉnh thoảng sẽ dùng giọng điệu kỳ lạ này để chơi trò nhập vai (roleplay), một chút tình thú nho nhỏ giữa các cặp đôi.   

Nàng không nhận ra chính mình đã cười, cố ý hỏi ra ngoài tường: "Nhà tôi có gác cổng, tiểu thư." 

"Thật không may." Cổng lớn đóng chặt kêu lạch cạch một tiếng, rồi bị đẩy ra, Khổng Tri Vãn cầm chìa khóa mà Phương Tĩnh đưa cho, đứng dưới tường ngước lên nhìn nàng, "Tôi lại là thợ khóa."

"Có chìa khóa còn hỏi tôi làm gì?" Thạch Mạn cố ý nhướng mày kiêu ngạo, "Tôi không thể không nghi ngờ, cô có ý đồ khác."   

"Tôi không muốn em nghĩ tôi là một kẻ thô lỗ, tôi sẽ thất vọng, nhưng tôi càng không thể không gặp được em, nếu như vậy tôi sẽ thất vọng đến chết." Khổng Tri Vãn mỉm cười gật đầu, "Đây gọi là tiền trảm hậu tấu, darling."   

Hai người họ nhìn nhau một lát, không nhịn được cùng nhau cười, Thạch Mạn treo đèn Thanh Đăng trở lại giữa cây liễu, chiếu sáng một khoảng nhỏ quanh nàng, nàng ôm lấy quả bóng bông hoa lớn, vỗ vỗ bên cạnh: "Muốn ngồi không?"

Khổng Tri Vãn nhận lấy một ngọn đèn Thanh Đăng khác mà Liễu Thụ Yêu tận tình cung cấp, cô cúi người chiếu sáng mặt đất, tàn thuốc vẫn lượn lờ làn khói mờ nhạt: "Mời tôi lên, là để che giấu chứng cứ phạm tội sao?"   

"Thật không biết nhận thức tấm lòng của người tốt." Thạch Mạn rõ ràng có chút chột dạ, "Vừa mới gọi điện thoại xong, sao còn đến nữa?"   

"Bởi vì tôi nghe thấy có người đang nhớ tôi." Khổng Tri Vãn đưa tay về phía nàng, "Ngồi lâu rồi nhỉ, xuống đây đi."   

"Dưới đó có gì hay chứ."   

Thạch Mạn nói vậy, nhưng vẫn nắm lấy tay Khổng Tri Vãn, được cô nhẹ nhàng đưa xuống khỏi tường.   

Nàng linh hoạt như mèo, nhảy xuống khỏi tòa nhà Thực Nghiệm ở tầng 3 của Thất Trung cũng dễ dàng như không, đương nhiên không cần Khổng Tri Vãn đỡ, nàng vững vàng đáp xuống bên cạnh Khổng Tri Vãn, khiến cô có chút tiếc nuối vì năng lực cân bằng ưu việt này, làm cho cái ôm mà cô đã âm thầm chuẩn bị bị hụt.   

Khổng Tri Vãn giơ tay kia lên, nhẹ nhàng lắc một cây que nhỏ: "Vẫn có chút thú vị đấy chứ."   

"Pháo que?" Thạch Mạn quả nhiên bị thu hút ánh mắt, nàng nhận lấy, "Đón năm mới đốt pháo sớm à? Tính dọa linh thú của năm chạy mất sao?"   

"Chỉ là thư giãn một chút thôi, lần trước cùng nhau đón năm mới tuyết rơi dày quá, không phải không chơi được sao?" Khổng Tri Vãn nói, "Đúng lúc chuyển nhà, tình cờ lục được mấy món đồ cũ này nên mang đến."   

Thạch Mạn dừng lại, cũng không hỏi Khổng Tri Vãn chuyển đến nhà mới mà sao lại có nhiều đồ cũ liên quan đến nàng như vậy, nàng vẩy vẩy pháo que trong tay, hỏi ra nghi ngờ một cách hợp lý: "Hơn sáu năm rồi, thứ này không hết hạn sao?"   

"Cho dù có nổ cũng không mạnh bằng chú lệnh." Khổng Tri Vãn dùng giọng điệu khách quan bình tĩnh nhất nói, "Cùng lắm thì chạy thôi."   

Tiểu Thạch đội trưởng vừa lật tung tất cả chú lệnh cũ ở Số 8 lập tức bị thuyết phục, động tĩnh lớn đến đâu thì cũng có thể lớn hơn nàng sao?   

Nàng lấy bật lửa dùng để châm thuốc ra, đốt phần đầu của pháo que, một chút tàn lửa trắng sáng lên, sau đó pháo hoa lóe sáng ra những dải màu sắc nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng kinh hô như chưa từng thấy chuyện đời, ngồi xổm trong sân, tay cầm pháo hoa trắng nho nhỏ, đôi mắt tĩnh mịch cũng được chiếu sáng.   

Thạch Mạn không nghĩ gì cả, cứ nhìn pháo hoa nhỏ trong tay mình như vậy, dây thần kinh luôn uể oải liền được xoa bóp bởi những tàn lửa nhảy nhót, thư giãn đến mức có hiệu ứng quay ngược thời gian, nàng như một đứa trẻ vô tư, thấy pháo sắp tắt, lập tức lắc pháo que đến gần Khổng Tri Vãn: "Sắp tắt rồi, sắp tắt rồi, để em châm lên cho Vãn!"  

Khổng Tri Vãn ngoan ngoãn đưa pháo que của cô qua, hai đầu pháo vừa chạm vào nhau, lập tức bùng lên chùm ánh sáng thứ hai.   

Một tân đội trưởng của Đội điều tra đặc biệt nổi tiếng "tàn nhẫn", một Đại tiểu thư ẩn mình của Phi Thường Đạo từng lừa gạt đệ nhất thế gia từ khi còn nhỏ, và sắp sửa lừa gạt họ lần nữa, đang cùng nhau ngồi xổm ở góc sân hoang tàn đầy rêu xanh, ngây thơ chơi từng cây pháo que, còn chụm đầu thầm thầm thì thì— — chủ yếu là Thạch Mạn thầm thì, Khổng Tri Vãn thì cúi đầu lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa một tiếng.   

"Chuyện của Vãn xong hết rồi sao?"   

"Vẫn chưa, nhưng cũng không có gì quan trọng, đương nhiên ưu tiên em hơn." Khổng Tri Vãn không bị mấy lời trong điện thoại của Thạch Mạn lừa gạt, lập tức bỏ mặc người nhà họ Hướng, cô không cảm thấy có chuyện gì cả, nhẹ giọng, "Em nói em cần tôi, tôi sẽ luôn đến."   

Thạch Mạn chậm rãi "à" một tiếng, im lặng huơ huơ pháo que: "Chuyện của Phi Thường Đạo, kỳ quái ly kỳ, những người có được danh thế và tín ngưỡng từ trong đó, dù có tôn thờ nó như phúc phận đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể che giấu được máu tanh và kinh hoàng của con đường này, em đã kéo Vãn vào, thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Rồi, không biết nàng lấy thẻ cảnh sát từ đâu ra, mở ra và mỉm cười với Khổng Tri Vãn, ho khan hai tiếng: "Bây giờ tôi là cảnh sát riêng của cô, cô Khổng, có bất kỳ vấn đề gì đều hoan nghênh làm phiền bất cứ lúc nào, về phần Độc chú thì không cần lo lắng, chỉ cần tôi chưa chết, sẽ không để cô chết — — xin hãy tin tôi, tôi cam đoan."

Nàng âm thầm bổ sung trong lòng, cho dù nàng chết, cũng sẽ hóa giải tất cả nguy hiểm của Khổng Tri Vãn trước khi chết.

Nàng cam đoan.





=======================
============
Editor: Mình đọc hết bản QT rồi, mình nói hiệc là các reader đọc chương này kỹ vô, vì nguyên cái chương này spoil hết plot twist của truyện =)))))))))))

Để mình liệt kê key cho mấy bạn nhớ:
"ta vẫn thích Thanh Đăng tướng quân nhà chúng ta hơn"
"Thạch Vịnh Chí phá án và bắt giữ gia tộc Vu Độc"
"Thạch Vịnh Chí từng cứu Nhị lão gia của nhà họ Hướng"
"Nhị lão gia chết vì Độc chú của gia tộc Vu Độc"
"Các Tổ và nhà họ Hướng đời thứ nhất có giao tình rất sâu" - "Vị tổ tông này chỉ là một cái tên trong lịch sử, ai nói đó sẽ là người tốt? ai nói đó sẽ là người của phe mình?"
"Nàng từng tham dự tang lễ của Nhị lão gia [...] cái nhìn kinh hãi thoáng qua ở thời thơ ấu"

===========================
================
CHÚ THÍCH MÀ ĐỘC GIẢ CẦN BIẾT:

Dục Hỏa Phượng - Phượng Tái Sinh: Vài chương trước mình có dịch là Phượng Tái Sinh (tên của tà giáo), thực ra nó cũng không sai. Nhưng từ giờ mình thống nhất 1 cái tên là "Dục Hỏa Phượng" luôn nhé. Và có truyền thuyết về Dục Hỏa Phương đây:

Theo truyền thuyết dân gian, phượng hoàng có dùng hỏa trùng sinh, mà Hỏa Phượng (tức Phượng Hoàng Lửa) là hài tử của phượng hoàng, thì nó cũng sẽ có được năng lực này, và mọi người thường nói Chu Tước chính là Hỏa Phượng, nó cùng Thanh Long - Bạch Hổ - Huyền Vũ và Hoàng Long hợp xưng Thiên Quang Ngũ Thú. Bởi vì Hỏa Phượng có năng lực trùng sinh, cho nên ngày xưa có chuyện kể rằng, một số cổ nhân thường điêu khắc Hỏa Phượng ngay trên mộ thất của mình, muốn dùng cái này để biểu đạt nguyện vọng trùng sinh sau khi chết.

Dục Hỏa Phượng 9 đuôi

Chương trước Chương tiếp
Loading...