[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi

Chương 62: Tứ thánh thú



...Không nên như vậy.




Dương Đông Bạch mãi mãi nhớ ngày hôm ấy.

(P/s: đoạn in nghiêng này là hồi tưởng quá khứ của Dương Đông Bạch nha)

Trần Lãng tiểu tử này, dù tính cách có già dặn đến mấy, thời trẻ cũng từng là một người có ngoại hình tiểu bạch kiểm, không thì sao có thể chinh phục được bác sĩ Phương? Dù có tuổi rồi cũng thế, tuy đã ngoài bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng khi đứng bên cạnh họ, Trần Lãng vẫn trông như hậu bối.

Nhưng khi Dương Đông Bạch lại lần nữa nắm quyền kiểm soát cửa hàng đồ cổ, người quen cũ đã ghé thăm với tư cách tân đội trưởng để điều tra, tóc đã bạc như chì, sự tươi trẻ rốt cuộc đã biến thành dấu hiệu của năm tháng. Chỉ sau hai năm, ông trời mới nhớ ra hắn, mới thu hồi mười năm đã quên lãng.

"Ông chủ Dương." Trần Lãng bình tĩnh gọi.

Sau cái chết của Thạch Vịnh Chí, Đội điều tra đặc biệt lúc này rất khó khăn, nhưng Dương Đông Bạch cũng không dễ dàng gì. Ông chỉ có thể đảm bảo rằng, nhìn vào tình bạn trong quá khứ, ông sẽ không tranh thủ bỏ đá xuống giếng, đồng thời cũng để tránh bị cuốn vào vòng luân hồi của nhân quả, bị "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây"*, giả vờ thân thiện nói vài câu xã giao.

Sau nhiều năm kinh doanh, ông không đến nỗi không biết cách nói những lời trơn tru, nhưng trong lòng lại nghĩ, bạn cũ tốt hơn hết nên cút đi sớm một chút thì hơn.

Nhưng ông nhanh chóng không thể nói ra nữa.

"Cái miệng chó này của ông chỉ biết nói nhảm thôi sao?"

Dương Đông Bạch bỗng rùng mình, mới chú ý đến một người luôn nấp trong bóng tối ở góc phòng, nhỏ bé và yếu ớt, trông bệnh tật nhưng lại như một thanh đao không vỏ, lúc nào cũng sắc bén, khiến người ta sợ hãi không biết có bị cắt đứt không.

Đôi mắt của thiếu nữ nhìn chằm chằm, không có dao động, nhưng sát khí như những gợn sóng vô hình bao vây lấy ông, nếu nàng không lên tiếng, có lẽ ông cũng sẽ không biết rằng có người ở đó cho đến khi Trần Lãng rời đi.

"Con gái của đội trưởng Thạch? Một con nhóc chẳng biết gì, sao cậu lại kéo cô ấy vào đây?" Dương Đông Bạch không nhịn được mà chế nhạo, "Cậu nghĩ cô ấy có thể trở thành 'kỳ tích' giống như cha mình sao? Đây không phải là phim anh hùng mà con trai tôi hay xem, sao cậu lại ngây thơ đến ngu ngốc như Thạch Vịnh Chí..."

Sau đó ông bị một cú đấm thẳng vào mũi, chú lệnh nồng nặc gần như nổ tung qua da thịt, đẩy nhân sinh của ông tiến thêm một bước gần với "xuống đất hóa tro".

Cô gái lắc lắc tay, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt u ám, nhìn xuống ông, lạnh lùng huýt sáo.

...

"Tôi biết cô đã truy tìm nguyên nhân cái chết của cậu ấy suốt nhiều năm, nhưng tôi vẫn không hối hận khi nhận một cú đấm từ cô đâu, nhóc con, cho dù có quay lại lần nữa, tôi vẫn sẽ nói như vậy." Dương Đông Bạch nheo mắt, "Đó không phải thứ mà cô có thể chiến thắng, đó là thứ vượt qua cả người và quỷ... có thể được tôn làm 'Thần', không thể đối đầu."

"Giết cha mẹ người ta, cướp đi mệnh số, coi con người như sâu kiến mà ném vào chảo dầu để mua vui, rồi bảo với bọn họ rằng 'đó là cuộc sống'. Đây chính là 'thần' mà ông nói." Thạch Mạn chống cằm, "Trong Đạo chúng ta thật sự là không biết chọn lọc."

"Số 'bảy', bên phía Chính phủ giải thích là tiết mục được biểu diễn bằng kỹ thuật đặc biệt, nhưng ông và tôi đều biết, thứ đang được biểu diễn chính là mạng người."

Dương Đông Bạch không hề bị lay chuyển, thậm chí còn nghiêm túc khuyên nhủ: "Sau số bảy thì sao? Cuối cùng cũng sẽ có lúc kết thúc, sau đó cô có biết sẽ xảy ra chuyện gì không? Cô dám mang cả Đội ra cược không? Trừ Yêu Các trước đây chỉ là cái động của những kẻ bịp bợm giả mạo Yêu Sư (người trừ yêu) cùng với Các Tổ và cựu Tướng quân tụ tập thành một đảng phái, lợi dụng sự sợ hãi ngu xuẩn của triều đình để được đưa lên vị trí 'Chính thống' đứng trên vạn người, đừng nghĩ rằng bây giờ hòa nhập với cảnh sát thì đã cắt đứt cái gốc rễ xu lợi tránh hại của các người— — Người đi trên con đường nhân quả, cô còn chưa hiểu cái đạo lý này sao?"

Thạch Mạn nghe mà như không nghe thấy gì, nàng thật sự biết sau khi đếm xong số "Một" sẽ xảy ra chuyện gì.

Một "phần thưởng" hoang đường, một thứ âm mưu chỉ để hủy diệt nàng.

***

Ô Sơn ngày ấy, sau khi thu thập xong toàn bộ mảnh ghép của thi thể, nàng đã nhận được một "kỳ tích tái sinh".

Những phần thân thể trước mặt nàng như những con giòi đang quằn quại, không nhận sự kiểm soát của nàng, một lần nữa tự ghép lại cùng một chỗ, lại tràn đầy vết máu và vết đứt, như con búp bê rách nát bị chắp vá một cách cẩu thả.

Nàng ngơ ngác, "phần thưởng" mà cõi lòng tràn đầy mong chờ chính là người cha tan nát của nàng đang dựa vào thân thể bị giẫm đạp, bị ép trả lại chút ít hồn phách cuối cùng để nói cho hết di ngôn với nàng, nói với nàng "đừng quay đầu lại, đừng nhìn ba".

Thạch Vịnh Chí bước vào núi đao biển lửa, cho dù ngày thường có cố ý tránh né nàng như thế nào, cũng khó tránh khỏi việc bị nàng bắt gặp bộ dạng lúc bị thương, nàng đã từng rất nhiều lần nhìn thấy ông chật vật, nhưng mỗi lần như vậy, ông chỉ có chút đắc ý và trêu chọc, nói "Anh hùng đại giới".

Chỉ có lần đó, khi mà ông đã ở điểm cuối cùng của sinh mệnh, khi mà nàng hết một lần lại một lần nữa chắp vá, ghép nối các phần thi thể lại với nhau, nàng đã nhìn thấy sự chật vật thực sự trong mắt ông, không có ý gì khác, cũng không có ý cười hào sảng, chỉ có sự khó xử, hối hận, lo lắng... Và không thể buông bỏ của một người làm cha.

Nàng đã không kịp chứng kiến cái chết của ông, nên phải bù đắp cho quá trình ông rời khỏi cuộc sống, Thạch Mạn cả đời sẽ không bao giờ quên được, đôi tay ấy siết chặt lấy nàng, rồi từ từ buông lỏng, kỳ tích như keo dán hết hạn, phần tay gãy đoạn lại trượt khỏi vai, trọng lượng đè nặng giữa lòng bàn tay nàng, kéo nàng cùng rơi xuống vực thẳm.

Đầu óc nàng trống rỗng, linh hồn cũng trống rỗng, chỉ có một lời nói không ngừng lặp đi lặp lại ở trong lòng như chảy trong máu— — Anh hùng không phải sẽ có kết cục như thế.

...Không nên như thế.

Một trò đùa không hề buồn cười, đem nàng chơi đùa quay cuồng, và kẻ thù đã âm thầm tạo ra tất cả những chuyện này, nói không chừng đang đứng ở chỗ tối mà người bình thường như nàng không phát hiện ra, hoặc có khả năng đang đứng ngay bên cạnh nàng, thưởng thức nỗi đau của nàng rồi vỗ tay hoan hô.

Sau khi nàng rời khỏi Ô Sơn, mặc dù nhận được nhân quả, nhưng không biết đã có bao nhiêu tiền bối, bao nhiêu bạn bè và kẻ thù cảm thán rằng nàng "giác ngộ kém", như thể chứng kiến cái chết thảm thương của người thân, nàng đáng lẽ nên cạo đầu làm ni cô, bước vào cửa Phật, chứ không phải lúc nào cũng duy trì sự giận dữ, kéo dài ý chí đang hấp hối của mình.

***

Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ cho Dương Đông Bạch một cú đấm nữa.

Đám người "giác ngộ thông suốt" như bọn họ sẽ không thể nào hiểu được.

Chỉ có nàng... Chỉ có nàng là người ngu muội và ngông cuồng, mới dám coi thứ này như một hạt bụi không chịu nổi vĩ lực của Thần và Quỷ mà không đặt vào trong mắt, đôi mắt này của nàng chỉ thấy được một chuyện, chuyện của tiểu nhân Phi Thường — — Nàng là con gái của một người cha ngốc nghếch.

Việc này không đúng với nguyện vọng của ông, nhưng nàng nhất định phải cố chấp đến cùng.

Ông đã nuôi dưỡng nàng lớn lên như vậy, nàng muốn báo thù cho ông, từ đầu đến cuối, chỉ vậy thôi.

Nàng lơ đãng nghĩ, Phó cục trưởng Lâm dưới đất có linh, nàng thật sự đã trưởng thành.

"Đó cũng không phải việc mà ông nên lo lắng." Thạch Mạn cười giả tạo, vẽ ra một tương lai tươi sáng, "Nếu ông thật sự quan tâm đến những gì tiếp theo, thì hãy phối hợp tốt với cảnh sát điều tra, sớm phá được án, tôi còn có thể giúp ông xin một lá cờ công dân tốt, không đẹp hơn những bức tranh hỏng trong cửa hàng đồ cổ ông sao?"

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Dương Đông Bạch đã hết lòng hết dạ, cũng không cản nàng tự sát nữa, "Trần Lãng cũng nói không quản nổi cô, giờ trông còn già hơn mấy năm trước, tóc bạc đầy đầu cũng đều do công lao của cha con các người, tôi thấy..."

Thạch Mạn đột nhiên cắt ngang ông ta: "Ông đã gặp ông ấy rồi?"

Trần Lãng vẫn đang thảo luận về vụ án của Lâm Hải Lượng ở Thị Cục, khi nghe thấy nàng bắt được Dương Đông Bạch mới gấp gáp quay về, trước khi nàng vào phòng thẩm vấn thì Trần Lãng mới đến chặn cửa, căn bản không hề gặp mặt Dương Đông Bạch.

Dương Đông Bạch cũng không phải là kẻ ngốc, sắc mặt ông lập tức thay đổi: "Trước khi cô đến không phải Trần Lãng đã vào hỏi... Này!"

Thạch Mạn xông ra khỏi phòng thẩm vấn, chạm mặt với Trịnh Khang đang nghe lén ở sau kính, nàng vội vàng túm lấy Lý Lâm Kiệt đang đi lấy nước: "Lão Trần đâu?"

"Đang ở đâu đó chỉ đạo công việc. Ủa, vừa rồi còn ở... Chị Mạn!"

Thạch Mạn lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai, Liễu Thụ Yêu nhanh chóng dệt thành lối đi trên không, nàng thành thạo lướt qua rừng cây như mê cung, một đường đến sân trước, thấy Trần Lãng đang định nhận hộp giấy từ phòng bảo vệ, nàng cấp tốc phóng dao tới, đâm xuyên qua hộp giấy, đẩy nó ra ngoài.

Trần Lãng giật mình, nhận ra đó là dao của nàng, ông không hiểu chuyện gì: "Lỗ mãng, sao mà cháu... Tiểu Mạn?"

Thạch Mạn nắm chặt cánh tay đầy nếp nhăn của ông, nhíu mày, kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, không nói một lời mà lấy còng tay vàng ra còng tay hai người lại, không nói nhiều: "Có địch tập kích."

Nàng sợ rằng chỉ cần Trần Lãng rời khỏi tầm nhìn của mình sẽ xảy ra sự cố thực sự, với bản chất xấu xa của kẻ đứng sau bảo hộp lưu ly, chúng thường gây ra những đòn chí mạng khi người ta lơ là sau một cuộc khủng hoảng.

Nàng đã khóa tất cả mọi thứ trong phòng bảo vệ, giao ông Vương cho Lý Lâm Kiệt đưa vào trong, rồi kéo Trần Lãng tay chân lẩm cẩm ra ngoài.

Hộp giấy rơi xuống, đặc sản cam quýt rải đầy đất, trái cam đã bị nàng đinh lại vẫn chảy nước, trên con đường nhựa tối tăm, nó sền sệt như một vũng máu u quang.

"Dì Tĩnh của cháu sáng nay đi chợ đã chọn lựa một phen, giờ thì tốt rồi, đêm nay chú phải ngủ trên giường gỗ ở phòng sách thôi."

Trần Lãng nhìn thấy thần sắc của nàng không ổn, lo lắng nàng hôm nay lại căng thẳng quá mức, năm nay trở về, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, không giống như năm đầu tiên lúc nào cũng có thể lao ra ngoài quyết chiến với người khác. Giờ thì cái hộp quỷ quái lại trở về, ông không thể không lo lắng.

Ông định cúi xuống nhặt cam quýt lên để chứng minh mọi chuyện không có gì, nhưng ngay khi ông vừa khom người, sắp chạm vào vỏ cam, Thạch Mạn liền đột nhiên kéo ông lại, bảo hộ ở sau lưng.

Sáu hạt Phật châu tự nhiên rơi xuống, xoay quanh thành hình lục giác, tạo thành một Phong chú lục giác khổng lồ chắn trước mặt. Quả cam nổ tung, lần này chảy ra máu người thật, nhuộm đỏ cành liễu đang thò ra.

Những giọt máu đó từ từ tụ lại, ban đầu định hình thành chữ "Lục", nhưng thấy không có người chết, nên lại tiếc nuối tan ra, hòa thành nước đen.

— — Sáu.

"Cái này..." Dù Thạch Mạn phản ứng kịp thời, Trần Lãng vẫn bị sóng xung kích từ chú lệnh nổ ra ảnh hưởng, cơ thể già nua bắt đầu tê dại, nhưng tay giữ chặt Thạch Mạn, "Chú không sao, Tiểu Mạn, cháu hãy..."

Chưa để ông nói xong, Phong chú Lục Tự Chân Ngôn bắt đầu lấy Thạch Mạn làm trung tâm mà lan tỏa ra xung quanh, như hàng trăm con rắn ẩn nấp trong bụi rậm, đuổi theo con mồi đang chạy trốn không buông tha — — xác chết và bảo hộp lưu ly là một bộ đôi, bảo hộp lưu ly chắc chắn đang ẩn nấp phục kích ở xung quanh, chờ đợi Trần Lãng chết rồi sẽ mang đến món quà lớn.

— —Nàng đã tìm ra, vẫn là con rối.

Thạch Mạn không biểu lộ cảm xúc, tháo chiếc còng tay vàng ra: "Trịnh Khang, đưa thương binh vào trong, gọi điện cho dì Tĩnh kiểm tra, hai vợ chồng họ không có gì phải né tránh, bên trong bên ngoài đều kiểm tra, đặc biệt là xem có bùa chú nào ẩn giấu không, rồi cho con thỏ tinh kiểm tra mọi gói hàng từ đầu đến cuối, cả lộ trình và người gửi."

Sau đó, chú lệnh tứ thánh thú trong Số 8 cũng được nàng kích hoạt, tự động phòng vệ.

"Căng thẳng quá, chỉ bị chấn thương một chút thôi, làm như thể chú sắp chết đến nơi, chú nào có thời gian để nghỉ ngơi, vừa nhận được thông tin liên quan đến vụ án của Phó cục trưởng Lâm từ Thị Cục..."

"Trước đây không có thời gian." Thạch Mạn nhìn Trần Lãng nói, "Bây giờ thì có rồi."

Trần Lãng nhận ra hàm ý trong lời nói của nàng, ngẩn ra.

"Cẩu lãnh đạo đó cũng coi như là người thầy tinh thần của cháu, mặc dù cháu không nghĩ mình sẽ thường xuyên đến thăm ông ta sau khi ông ta được chôn cất, nhưng tiếc là ông ta nằm chung nghĩa trang với ba của cháu, khi đi qua cũng phải có một lời giải thích, tránh để ông ta đột ngột hiện hồn về gạt chân cháu vấp ngã."

Cảm xúc của Thạch Mạn cực kỳ ổn định, thậm chí còn vỗ nhẹ lên vai Trần Lãng, nói một cách nghiêm túc: "Không thể không nhận mình già được nữa, dù cháu có lôi thôi đến đâu, cũng không tiện để một người sắp bước vào tuổi sáu mươi phải ra tiền tuyến hàng ngày chứ?"

Nói đến đây, nàng không nhịn được mà cười một cách vui vẻ: "Cháu sẽ mua thêm một hộp cam cho dì Tĩnh, chắc chắn dì ấy sẽ hài lòng, nhớ nói giúp cháu vài lời tốt đẹp nhé."

Nàng nói xong, không nhìn sang bên cạnh mà quay người chạy thẳng, theo dõi dọc theo đường Trường Âm cho đến cổng vào. Nhẹ nhàng nhảy lên, rút ra một con rối dáng dấp như người âm phủ, bảo hộp lưu ly bị bùa chú đóng chặt trong tay con rối, đã từ bỏ việc chạy trốn.

Đó vốn là bảo hộp thuộc về chữ "Lục".

Nàng không định giao cho người khác, cũng không định trả lại cho Đội điều tra đặc biệt hoặc giữ bên mình.

Nếu giao cho người khác, nói không chừng sẽ ngay lập tức xác định mục tiêu "Sáu" cho bảo hộp lưu ly. Đặt ở nơi khác, một khi thoát khỏi tầm mắt của nàng, dù có Phong chú nó cũng có thể có cách để thoát ra, lại một lần nữa không cánh mà bay.

Từ những lần thần không biết quỷ không hay trước đây và cảnh báo của những người trong Phi Thường Đạo, đã chứng minh rằng cả yêu quái lẫn con người đều có khả năng như này.

Vì thế, Thạch Mạn trực tiếp mở bảo hộp lưu ly, lục soát hiện trường, khám phá từng tấc của bảo hộp, vẫn giống hệt như những lần trước, bao gồm cả màu sắc và vị trí thay đổi đều không sai chút nào, ngoại trừ những thứ đó ra, thì chỉ là một cái lưu ly bình thường.

Thạch Mạn trầm tư, bỗng nhiên tay vung dao chém xuống, lưu ly từ đỉnh hộp vỡ vụn ra, xuyên qua đến đáy, cuối cùng dừng lại.

Đó là một khối lưu ly mỏng kẹt ở đáy, Thạch Mạn dùng tay quét sạch mảnh vỡ— — tấm màng mỏng khắc họa Tứ thánh thú tinh xảo và quen thuộc, chính giữa là bốn màu sắc đang chuyển đổi, nhưng lại khác hẳn với chú lệnh của Đội điều tra đặc biệt.

Chú lệnh Tứ thánh thú của Đội điều tra đặc biệt, Tứ thánh thú đều ở vị trí của mình, bao quanh tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh, là thần minh bảo vệ tứ phương. Nhưng Tứ thánh thú trước mặt lại hoàn toàn đảo lộn, chúng quay lưng vào nhau, nhìn tổng thể như những con chim thú hoảng sợ rời bỏ tổ.

Và ngay chính giữa là một con dã thú với con ngươi sọc dọc, lạnh lẽo và lãnh đạm.





========================
==============
Giải thích:

(*): Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây", ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng bạn bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến bạn thay đổi con mắt nhìn về họ, thậm chí là bạn còn không với tới họ. Đồng thời, nếu bạn đang trong hoàn cảnh khó khăn, nghèo túng thì cũng đừng buông xuôi, vì có thể sau này bạn sẽ leo lên đỉnh cao của cuộc đời.

=> Xét theo ngữ cảnh trong truyện: Sau khi Thạch Vịnh Chí chết, Đội điều tra đặc biệt gặp khó khăn chao đảo, ổng cũng không sống dễ dàng gì, nhưng ổng nể tình nghĩa quá khứ, cũng sẽ không thừa nước đục thả câu mà tấn công Đội, tránh bị "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây" nghĩa là ổng đề phòng sau này Đội sẽ vực dậy một lần nữa, Đội sẽ không tính sổ với ổng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...