[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi

Chương 38: Nhật ký



【Người yêu.】





Thạch Mạn rời đi thật phong cách, vẫy tay xong liền chạy, nhưng cũng không chạy xa.

Nàng ẩn mình trong ngõ nhỏ bên cạnh trường, xoay xoay chiếc điện thoại, do dự một lúc rồi gọi cho Khổng Tri Vãn. Lần này đầu dây bên kia nhấc máy hơi chậm, suy nghĩ của Thạch Mạn lập tức lao về những điều tồi tệ có thể xảy ra, nhưng ngay giây tiếp theo, cuộc gọi liền được kết nối.

"Có chuyện gì vậy?"

Nói chuyện qua điện thoại khiến giọng nói của Khổng Tri Vãn vốn đã bình thản nghe càng thêm lạnh lùng máy móc, tuy cô vẫn nói chuyện như vậy, nhưng Thạch Mạn lại nhận ra chút mệt mỏi và do dự trong giọng nói của cô. Nàng liếc nhìn thời gian, đã gần đến giờ đi ngủ theo đồng hồ sinh học của Khổng Tri Vãn.

Nàng vẫn không yên tâm, thăm dò hỏi: "Cậu ở bên đó không có chuyện gì chứ?"

"Không có, đồng nghiệp của cậu đều rất tốt, họ sợ tớ buồn chán, còn đưa sách cho tớ đọc để giết thời gian."

Thạch Mạn tạm thời yên tâm, ừ một tiếng. Gần đây nàng đã nhiều lần làm phiền thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Khổng Tri Vãn, cũng không rảnh để khách sáo nữa, nhanh chóng nói cho xong để cô có thể đi ngủ: "Cậu đã về nhà chưa?"

"Vừa về tới." Khổng Tri Vãn dừng một chút, "Còn cậu, đã về đến nhà chưa?"

"Sắp đến rồi." Thạch Mạn dựa lưng vào cánh cửa sắt hỏng, nói dối một cách thuần thục, "Nên mới gọi điện báo bình an cho cậu, mai cậu vẫn đi thăm Dư Đình Đình phải không? Sắp tới con bé vẫn chưa được thả đâu."

"Ngày mai đi làm, tan ca sẽ ghé thăm một chút, tớ đã bảo cảnh sát Trịnh có việc gì thì cứ liên hệ với tớ là được."

"Được." Thạch Mạn do dự một lúc, liếm môi vì thèm thuốc, cuối cùng vẫn bồi thêm một câu, "Gần đây tớ có chút việc, sẽ không về được, cậu có chuyện gì thì tìm Trịnh Khang nhé, cậu ta rảnh rỗi, không cần ngại làm phiền đâu."

Khổng Tri Vãn nhận ra có chuyện gì đó, nhưng cô vẫn chưa biết khi nào vị khách mới trong chiếc nhẫn này lúc nào ngủ, lúc nào tỉnh, nên tạm thời kìm nén thắc mắc: "Tớ biết rồi, vạn sự cẩn thận nhé."

Cô mặc áo blouse trắng, đặt chiếc nhẫn rắn vào bình thủy tinh ngập chất lỏng không rõ nguồn gốc, rõ ràng là chuẩn bị thức cả đêm, nhưng vẫn dịu dàng nói với điện thoại: "Ngủ ngon."

"Cậu cũng vậy."

Khi gần đến chú lệnh, hiệu ứng của bùa chú càng rõ rệt, Thạch Mạn đứng ngoài cổng sau hoang tàn, vừa hay phát hiện con chó của nhà họ Hướng cuối cùng cũng đã rời đi. Nàng thoa Chu Sa Huyết lên, đứng bên tường nhanh chóng tạo ra chú lệnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Ngủ ngon."

Hai kẻ nói dối đều mang trong lòng những tâm sự riêng, kết thúc cuộc gọi.

Gọi điện để Khổng Tri Vãn an tâm, nàng cũng tạm an tâm. Khi người cuối cùng của nhà họ Hướng rời đi, Thạch Mạn sử dụng trận pháp Âm Dương Ngư mà nàng vừa khắc lên khi nãy, tiến vào thế giới Phi Thường của trường.

Dù không nói ra những tính toán trong lòng, nhưng ít nhất hôm nay Hướng Tử Húc đợi nàng đến cũng coi như có thể diện. Nếu là bình thường, Thạch Mạn sẽ không ngại nhận lấy ý tốt của hắn, nhưng lượng thông tin chênh lệch giữa hai người về bí mật ở Thất Trung đã quyết định rằng họ không thể đứng cùng một phe.

Nhà họ Hướng đã nhắm vào rắn Côn Luân, nên họ mới cần pháp giới Thương Hải. Chuyện đúng là như vậy, nhưng những gì nàng nghĩ về động cơ của họ thì có chút sai lệch.

Ban đầu nàng cho rằng nhà họ Hướng muốn chiếm đoạt rắn Côn Luân làm của riêng, nhưng thực tế là họ muốn diệt rắn Côn Luân— — bởi vì rắn Côn Luân đã cản trở một kế hoạch nào đó của nhà họ Hướng.

Mà những câu chuyện kỳ quái ở Thất Trung đã được lưu truyền từ lâu. Ít nhất là trong những năm nàng trở về Ô Thành, rắn Côn Luân vẫn luôn ẩn mình trong khuôn viên trường, vì vậy Thất Trung chính là một phần trong kế hoạch của nhà họ Hướng. Thạch Mạn lại có thêm suy đoán mới về thời gian tồn tại của rắn Côn Luân.

Có thể hấp dẫn được Nhất phòng và Nhị phòng vội vàng vàng vàng tranh giành vị trí gia chủ nhà họ Hướng, thì rất có thể sẽ liên quan đến tổ tiên của nhà họ Hướng, thậm chí có liên quan đến vị Thần đó. Rắn Côn Luân chắc chắn đã tồn tại từ rất lâu, nhưng đạo Thần và đạo Quỷ đã suy yếu, mãi không thể hiện hình, đã nghỉ ngơi nhiều năm, gần đây khó khăn lắm mới có thể mờ mờ ảo ảo xuất hiện, hơn nữa còn yêu cầu phải có "trung gian".

Hoặc là rắn Côn Luân đã ẩn náu trong trường nhiều năm, nhà họ Hướng muốn thực hiện kế hoạch nhưng không đuổi được rắn, liền tiêu diệt rắn để chiếm đất;

Hoặc là rắn Côn Luân và nhà họ Hướng vốn đã cấu kết với nhau, nhưng hiện tại lại có sự can thiệp của đội điều tra đặc biệt, có thể sẽ khiến rắn Côn Luân làm lộ bí mật của nhà họ Hướng, thế là rắn bị "qua cầu rút ván" và "diệt cỏ triệt gốc".

Nhà họ Hướng cũng khá tích cực, dù sao thì không bao lâu nữa là Đại thọ của Hướng Thiện Phương, một cơ hội tuyệt vời để xuất hiện. Hướng Tử Húc và Dương Mộng Ngọc đã biến Thất Trung thành một phần của "quà sinh nhật".

Giống như suy đoán của nàng và Đội, rắn Côn Luân chỉ là lớp ngụy trang để mang đi rêu rao, chính Thất Trung mới là tiết mục quan trọng.

Cuối tuần sắp trôi qua, ngày mai là thứ Hai, bất kể Nhất phòng và Nhị Phòng mong mỏi đối phương bị tận diệt đến thế nào, thì bí mật của nhà họ Hướng tuyệt đối sẽ không rơi vào tay người ngoài.

Hướng Tử Húc đã dám để nàng quay lại trường vào ngày mai, chứng tỏ hắn có tự tin rằng, sau ngày mai, nàng sẽ không còn phát hiện ra bí mật của Thất Trung nữa.

Nàng nhất định phải hành động ngay trong đêm nay.

Vì vậy, sau khi từ chối Hướng Tử Húc, nàng đã biến chú lệnh "Vây" mang tính đe dọa thành chú lệnh "Sát", khiến Hướng Tử Húc tức giận, nàng từ một người tiềm năng trở thành kẻ thù dám thách thức hắn.

Hắn sẽ ngay lập tức kiểm tra lại tất cả chú lệnh trong Thất Trung, sau đó nghiễm nhiên cho rằng nàng sẽ không dám một mình trở lại trường để mạo hiểm, vì lần này Hướng Tử Húc sẽ không nhượng bộ nàng nữa.

Vì thế, trận pháp Âm Dương Ngư mà ở lần trước nàng đã cất giấu khi xong việc cũng sẽ phát huy tác dụng. 

[Remind + giải thích: Nghĩa là cái đêm mà Trịnh Khang với Khổng Tri Vãn ngồi đợi trong xe, còn Thạch Mạn một mình vào trường chém con rắn làm hai á, sau khi xong chuyện, cổ có để lại 1 trận pháp Âm Dương Ngư ở thế giới Phi Thường. Rồi hôm nay, sau khi đến trường coi nhà họ Hướng làm lễ trừ tà xong, cổ lại khắc thêm 1 trận lên bức tường ở cổng sau của Thất Trung, thì cái trận được khắc ở cổng sau sẽ thông lối với trận được để lại ở hôm trước, như kiểu là một lối vào và một lối ra vậy á :)))) Cái trận khắc ở cổng sau sẽ là lối vào, còn trận được khắc ở hôm trước là lối ra, đi vào bước ra một cái là tới Phi Thường giới :v]

***

Câu lạc bộ Mỹ Thuật.

Một bức tranh chân dung vừa được gửi về đang đứng yên bên cửa sổ, bên cạnh có một bông hoa nhỏ, đây là bức chân dung đặc biệt dành riêng cho hoa khôi trường Thất Trung. Nhưng tính ra đây đã là bức thứ ba mà Thạch Mạn được Dư Đình Đình vẽ.

Hai lần trước đều bị rắn Côn Luân ám, lần này cuối cùng cũng là chính nàng.

Thiếu nữ trong tranh khẽ động đậy, sống dậy, duỗi tay ra khỏi mặt giấy, bám vào khung tranh, cứ như vậy mà từ từ chui ra khỏi bức tranh, giống như cảnh phim kinh dị khi Sadako bò ra khỏi màn hình TV.

Thạch Mạn phủi phủi quần áo, xóa bỏ trận pháp Âm Dương Ngư trong lớp tranh, nàng quan sát quanh phòng vẽ quen thuộc, bất chợt phát hiện lại có nhiều thêm vài bức tranh.

Nàng đứng trước bức chân dung của Vương Tử Triết, nam sinh nhút nhát nhìn ra ngoài khung giấy với vẻ mặt không cảm xúc. Màu sắc vẫn rực rỡ, nhưng ánh mắt trống rỗng của cậu đã phủ lên một lớp u ám.

Sau khi dùng màu vẽ để san bằng sự yếu đuối, hai kẻ không giống nhau vậy mà lại có thể gần như có cùng một gương mặt

"Thì ra là vậy."

Thạch Mạn cúi mắt, cậu nhóc này bị cái bóng của Dư Đình Đình dụ dỗ, khả năng là còn có cả đe dọa, và việc không biết Lâm Hà là thật hay giả chính là mồi nhử tốt nhất.

Vương Tử Triết là bạn thân từ nhỏ của Lâm Hà, tự nhiên biết lý do tại sao mẹ của cậu ấy lại phát điên. Đối mặt với sự chắc chắn như đinh đóng cột của Lâm Mỹ Hồng, Vương Tử Triết không thể không sinh nghi.

Hạt giống nghi ngờ một khi được gieo xuống, những cơn mưa lặng lẽ sẽ giúp nó nảy mầm, chỉ chờ một thời cơ để bùng phát mạnh mẽ.

Vậy thì suy đoán về việc nhà họ Hướng và rắn Côn Luân cấu kết với nhau sẽ càng khả thi hơn, bởi vì nhà họ Hướng biết được thân phận ở đội điều tra đặc biệt của nàng, chỉ muốn đuổi nàng đi.

Còn Dư Đình Đình với tư cách là đại diện của rắn Côn Luân trong thế giới bình thường thì lại luôn có thái độ "đồng lõa" với nàng, trở thành một trong những trung gian của Thần, nàng cảm thấy bọn họ là cùng một loại người. Nhưng lần này điều này lại giúp nhà họ Hướng đuổi nàng ra khỏi Thất Trung, đây là một phần của "hợp tác" giữa nhà họ Hướng và rắn Côn Luân.

Hiện tại, nhà họ Hướng đã không còn kiêng nể, hợp tác đã đổ vỡ, để bịt miệng, chắc chắn họ sẽ cố gắng khống chế Dư Đình Đình. Dư Đình Đình thì đang ở đội điều tra đặc biệt, nên nguy hiểm duy nhất còn sót lại chính là cái bóng của Dư Đình Đình, hẳn là cái bóng đã quay về bản thể, lợi dụng sự giam giữ của đội điều tra đặc biệt để làm nơi trú ẩn.

Đây là một cơ hội tốt, hai nhân vật chính nắm giữ bí mật của Thất Trung là nhà họ Hướng và rắn Côn Luân đều không có mặt.

Thạch Mạn lại đến trước tủ đồ, cả cái tủ chỉ còn một ngăn mà nàng chưa xem. Nàng mở ngăn cuối cùng, bên trong chất đầy những đồ vật bình thường: sách giáo khoa mỹ thuật, tài liệu phân tích nghệ thuật, ghi chú, còn có son môi và kẹp tóc, những vật dụng hàng ngày của phái nữ.

Nàng mở ra cuốn sách giáo khoa chỉnh tề, thấy chữ "Dư Văn" ở trang đầu.

Đây là ngăn tủ của mẹ Dư Đình Đình.

Nàng lật qua một lượt, dù Dư Văn chỉ dạy môn phụ như mỹ thuật, nhưng vẫn làm rất nhiều công tác chuẩn bị, mà rất nghiêm túc và trật tự có hệ thống, chữ viết cũng đẹp, trong số những chữ viết tay mà Thạch Mạn biết, chữ viết này có thể xếp thứ hai.

Rất đẹp, nhưng vẫn không thể vượt qua chữ của Khổng học thần.

Nàng từ những dấu vết trên những món đồ cũ của Dư Văn, phác họa nên hình ảnh tương ứng với Dư Văn ở trong đầu, thế là người đã mất liền có được một hình tượng cụ thể. Nàng cũng đã thấy những điều tương tự trên dấu vết của Phương Tĩnh: gọn gàng, tỉ mỉ, ngăn nắp; đối đãi tốt với cuộc sống và cũng được cuộc sống đối đãi tốt lại.

Học sinh chắc chắn rất thích cô ấy.

Những đồ vật cũ của Dư Văn chỉ có vậy, nhưng một cuốn sổ ghi chú đã đặc biệt thu hút sự chú ý của nàng.

Dù thế nào thì cuốn nhật ký có hình ngựa nhỏ cầu vồng và khóa bằng nhựa rẻ tiền này thực sự không phù hợp với phong cách của một người phụ nữ trưởng thành.

Mã khóa là ba chữ số, vậy chắc chắn không phải sinh nhật gì cả, người quan trọng nhất với Dư Đình Đình chính là mẹ cô, "Dư Văn" thì cũng chỉ có hai chữ. Thạch Mạn lướt qua thông tin của hai mẹ con trong đầu, đột nhiên lóe lên một ý tưởng, nhìn về phía bức tranh được treo sau lưng.

Bức tranh "Hoa trà" treo ở giữa tường, là tác phẩm tốt nhất cả về kỹ thuật lẫn ý nghĩa, cũng là bức tranh yêu thích nhất của Dư Đình Đình.

Nàng nhập tên viết tắt của tác phẩm, khóa mở ra.

Quả thực là nhật ký.

"Người đứng đắn ai lại viết nhật ký." Thạch Mạn có chút ghét bỏ khi mở trang đầu tiên.

【 Năm 2021 tháng 10 ngày XX. Thứ Tư, trời âm u.

Giáo viên Ngữ Văn nói rằng, khung cảnh được miêu tả trong tác phẩm Chương Trung đã thể hiện tâm trạng của nhân vật. Trước đây, mình chỉ thấy việc phân tích từng câu từng chữ thật phiền phức, phần lớn đều là sự giải thích thái quá, phá hủy khí chất tổng thể của tác phẩm.

Bây giờ thì mình đã hiểu.

Con người tồn tại một mối liên kết nào đó với thế giới mà họ không thể nhìn thấy, giống như một sợi dây vô hình, ở trong Phật giáo gọi đó là "Duyên", bình thường không để ý đến, nhưng đôi khi cảm xúc có thể vượt qua ranh giới, thế giới trong mắt con người sẽ thay đổi hình dạng. Ví dụ như khi bạn khóc, bạn cũng sẽ thấy thế giới đang khóc.

Hôm nay trời âm u, nhưng có ánh nắng.

Mà mình chỉ thấy được những đám mây đen.

【 Năm 2021 tháng 10 ngày XX. Thứ Bảy, trời mưa.

Ngày nắng thật sự không có gì để viết, ánh nắng thật chói mắt.

Bầu trời trống rỗng không còn trong trẻo, khiến mình cảm thấy sợ hãi vì sự trống trải.

Những ngày mưa mà mình từng ghét lại trở thành nơi ẩn náu duy nhất của mình.

Bởi vì mình biết rằng trời cũng đang khóc.

Mình vừa thấy đáng ghét vừa cảm thấy may mắn mà nghĩ: Nó cũng đã mất đi người quan trọng sao?

Thời gian hoàn toàn khớp, đúng là sau khi Dư Văn qua đời không lâu.

Thạch Mạn lật tiếp, phần lớn là tâm trạng đau khổ của Dư Đình Đình sau khi mẹ vừa qua đời, cho đến khi nhìn thấy tên Khổng Tri Vãn, nàng nhíu mày đọc tiếp.

【 Năm 2021 tháng 11 ngày XX. Thứ Hai, trời nắng.

Giáo viên chủ nhiệm tìm mình nói chuyện.

Không phải nói chuyện, mà là đang tâm sự với mình.

Khi người khác nói chuyện với mình, họ luôn có một sự thương hại được cố gắng kiềm chế, họ sợ sẽ chạm vào nỗi đau của mình, nhưng thực ra đó lại chính là một loại tra tấn.

Cô giáo Khổng thì khác, cô ấy thương hại mình một cách thuần khiết, hoàn toàn xem mình như một đứa trẻ cần được yêu thương chăm sóc, mình bất ngờ không hề ghét bỏ.

Trước đây mình có chút sợ cô, các bạn trong lớp cũng như vậy.

Giờ thì mình nghĩ, mình bắt đầu thích cô rồi.

【Năm 2021 tháng 11 ngày XX. Thứ Ba, trời nắng.

Cô Khổng là một người hoàn hảo, xinh đẹp, thanh lịch, uyên bác, bình tĩnh trước mọi tình huống, không có nữ sinh nào không ngưỡng mộ cô.

Nhưng sự hoàn hảo tạo ra khoảng cách, đôi khi cô mang lại cho mình cảm giác không có người nào dám đến gần.

Liệu trên đời này có tồn tại một người hay một sự việc nào đó khiến cô Khổng "không còn hoàn hảo" nữa không?

【 Năm 2021 tháng 11 ngày XX. Thứ Tư, trời nắng chuyển âm u.

...Hóa ra ảnh đại diện của cô Khổng lại là kiểu tranh vẽ như vậy, thật dễ thương.

Nhưng thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi xoắn xuýt một hồi lâu, vì quá tò mò, mình đã đi hỏi cô ấy.

Lần đầu tiên được thấy cô Khổng cười như vậy, tuy nhàn nhạt, nhưng lại có cảm giác rất trân quý, như thể một khi nghĩ đến ai đó hay điều gì đó, trái tim lạnh lùng bỗng nhiên tan chảy.

Khoảnh khắc đó, cô Khổng cuối cùng cũng "sống" lại.

Cô nói: đó là ảnh đại diện cặp với người yêu.

Người yêu.

Đây là từ thứ hai mà mình cảm nhận được sự ấm áp sau từ "mẹ".

Giữa vô số chữ cái không có sức sống, Thạch Mạn chăm chú nhìn vào hai chữ nổi bật đó, như thể đã thổi ra hai trái tim nóng bỏng. Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua, đột nhiên không nghe thấy nhịp tim của chính mình, như thể năm giác quan đã mất kiểm soát, không biết là đang im lặng hay ồn ào.

Nàng cảm thấy thật kỳ diệu, nhìn thấy điều khiến nàng rung động, nhưng tự nhắc mình không nên đào sâu thêm.

Nàng khó khăn khống chế sự xao động của bản thân, tiếp tục lật sang trang, sự việc đã có bước ngoặt.

【 Năm 2021 tháng 11 ngày XX. Thứ Năm, trời âm u

Mình không muốn đến nhà họ hàng, mình không thân quen gì với họ, đến cũng chỉ thêm phần ngượng ngùng.

Nơi đó không phải là nhà của mình.

Mình đã trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Các thầy cô khuyên mình nên ở lại trường, có thể ngôi trường này không phải là nhà của mình.

Nhưng nếu ở lại, mọi người sẽ yên tâm hơn, mình không thể tiếp tục trở thành gánh nặng cho mọi người.

Mình muốn tìm cô Khổng để bàn bạc, nhưng cô ấy gần đây đang tìm bác sĩ tâm lý cho mình, nên không tiện làm phiền cô.

Dường như thấy sự do dự của mình, cô Lý của ban 3 nói rằng mình có thể đăng ký trước, thử ở một hai ngày, rồi cuối cùng hẵng quyết định có ở lại hay không. Cô ấy sẽ chuyển lời với Phó hiệu trưởng.

Vậy thì quá tốt! Nhưng lại là làm phiền người khác.

【 Năm 2021 tháng 11 ngày XX. Thứ Sáu, trời mưa to

Mình đã hẹn giờ với cô Khổng, cô ấy cầm lấy cuốn sổ mà cô ấy hay dùng nhất rồi rời đi, bìa cuốn sổ màu xanh, là kiểu đại trà mà có thể tìm thấy nó ở bất kỳ đâu, nhưng mình cảm thấy đó là cuốn sổ mà cô yêu thích nhất. Nghe nói là của "người yêu" tặng cho cô ấy trước đây.

Lúc gần đi, cô ấy còn nhẹ nhàng xoa đầu mình.

Mình không được khỏe, đến ngày đèn đỏ mà còn không tránh khỏi bị ướt mưa, thèm được ăn canh bí mà mẹ nấu quá. Trước đây, vào những lúc như thế này, mẹ luôn ở bên cạnh mình.

Nhưng mình đã hứa với cô Khổng sẽ nhìn về phía trước, vậy nên mình sẽ ngừng hồi tưởng, cố gắng nghĩ đến những chuyện khác.

Trước khi mở cửa phòng ký túc xá, mình vẫn ủ rũ vì sáng nay đã quên đóng cửa sổ, mình sợ mưa sẽ tạt vào, đêm nay sẽ lạnh và ẩm ướt.

Cửa mở ra, sau cửa có ánh sáng hắt ra ngoài.

Ánh đèn sáng tỏ, có nhiều thêm một đôi dép ở cửa, cửa sổ đã được đóng kỹ.

Mình ngửi thấy mùi canh bí thơm phức, thật ấm áp. Mình đã nhìn về phía đó.

"Mừng con về nhà." Mẹ mỉm cười, nói với mình.

Ngày thứ hai mươi ba, sau khi bà mất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...