[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi
Chương 25: Diễn xuất
Cô dựa vào lòng Thạch Mạn, nhẹ nhàng nghiêng đầu vào hõm cổ của nàng.
Tri Vãn.Trên đời này chỉ có một người gọi cô như vậy, và cô cũng chỉ cho phép một người được gọi cô như vậy.Dần dần, tiếng gọi này càng lúc càng nhiều, giống như tiếng ve sầu kêu lên một cách quái dị từ bốn phương tám hướng, ẩn mình trong những bụi cỏ mùa hè, tiếng kêu nối tiếp nhau nhưng lại không tìm thấy ngọn nguồn của sự ầm ĩCô nhìn qua cửa sổ, thấy toàn bộ khuôn viên trường đang trưng bày những giá vẽ, nằm ngang, đứng dọc, nằm úp và treo ngược trên cây, đủ loại gương mặt được tô vẽ bằng những mảng màu đậm, chúng xấu đến mức kinh hoàng, nên khi nhìn những bức tranh như vậy thì sẽ cảm thấy bản thân như được Nữ Oa cứu giúp trước khi đầu thai.Những con quỷ trong bức tranh đều có tiếng nói riêng, Khổng Tri Vãn nhận ra có cả học sinh của mình, bao gồm Lâm Hà.Nhưng bây giờ bọn chúng đang học theo "Thạch Mạn" trong bức tranh dưới lầu, cùng nhau gọi "Tri Vãn", như một lớp tiểu học mồm năm miệng bảy gây rối, nhưng vào tai Khổng Tri Vãn, lại giống như một sự khiêu khích và chế nhạo cực đại.Khổng Tri Vãn không thích nổi giận, thái độ thờ ơ của cô quyết định rằng phần lớn mọi người đều không đáng để cô phải chú ý.Nhưng một khi liên quan đến Thạch Mạn, cô như một đứa trẻ chưa lớn, mọi hành động đều bị thúc đẩy bởi cảm xúc nguyên thủy nhất.Đôi lúc cô nghĩ, cảm xúc nguyên thủy nhất của cô chính là Thạch Mạn.Hàng giả vẫn là hàng giả.Khi Thạch Mạn gọi cô, giọng điệu rất ngọt ngào, nàng thường không tự giác kéo dài âm cuối, giống như cố tình làm nũng, hai chữ đơn giản sẽ trở nên mập mờ trong miệng, như thể mang theo một chút tình cảm ẩn giấu, mở miệng đã tỏa ra hương ngọt ngào, ngay cả bản thân Thạch Mạn đôi khi cũng không để ý.Khổng Tri Vãn để tay trong túi áo vest, nhìn tổng quan cảnh tượng quỷ quyệt trong khuôn viên trường.Cô biết rằng nếu Thạch Mạn đã đến, chắc chắn sẽ để lại dấu ấn, chờ đợi thời cơ để một lần nữa tiến vào thế giới Phi Thường, vì vậy cô cũng để lại một cái Thư Triệu Hồi, điều kiện kích hoạt là khi trận pháp Âm Dương Ngư mà Thạch Mạn để lại đã vận hành, thì Thư Triệu Hồi của cô sẽ lập tức đưa cô cùng vào thế giới bên kia mà Thạch Mạn đang hướng tới.Cô có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ Thạch Mạn đã sử dụng trận pháp Âm Dương Ngư rồi, nhưng Thạch Mạn không có mặt ở đây, điều này cho thấy trận pháp Âm Dương Ngư đã bị ngắt kết nối sau khi vận hành.Ra khỏi tòa nhà dạy học, những bức tranh kỳ quái lại bỗng nhiên biến mất, cô đi thẳng đến câu lạc bộ mỹ thuật trong tòa nhà thực nghiệm.Dư Đình Đình ngồi yên lặng ở chỗ ngồi, tư thế thẳng tắp của cô trong đêm tối mỏng manh trông yếu ớt như một tờ giấy, cô quay đầu lại, hoàn hảo không chút hư tổn mà nhìn Khổng Tri Vãn, có chút ngạc nhiên: "Cô Khổng? Sao cô lại ở đây?"Khổng Tri Vãn quan sát biểu cảm của cô, nụ cười tự nhiên và sống động của thiếu nữ khiến cô cảm thán: "Tôi rất vui khi thấy em đã trở lại trạng thái bình thường, Dư Đình Đình.""Câu này không phải cô đã nói từ lâu rồi sao?" Dư Đình Đình ngượng ngùng cười, "Một năm trước, khi tai nạn đó xảy ra, cảm xúc của em luôn không ổn định, còn thường xuyên đến văn phòng làm phiền cô Khổng, lúc đó chắc cô cũng thấy đau đầu nhỉ?""Quan tâm đến tình trạng tâm lý của học sinh là trách nhiệm của tôi với tư cách là một giáo viên. Hơn nữa, em đã điều chỉnh rất nhanh, chỉ sau một tháng đã khôi phục lại bộ dáng trước kia, như thể cô giáo Dư chưa hề chết vậy."Khổng Tri Vãn rất bình tĩnh, khiến Dư Đình Đình hoảng hốt cảm thấy như bản thân đang nằm trên đoạn đầu đài: " 'Trở lại trạng thái bình thường' mà lần này tôi nói, nó không giống với một năm trước, không phải là em đã từ nỗi buồn và suy sụp trở về thực tại, mà là em đã nhớ ra 'áy náy' là cái gì... Thật thú vị, là 'tâm' của em đã trở về, hay em đã trở thành một người khác?"Cô nhìn vào đôi mắt đang dần trở nên lạnh lẽo của Dư Đình Đình, cười một cách không mấy quan tâm: "Đôi khi tôi cảm thấy em rất kỳ lạ, rõ ràng là cùng một người, nhưng lại có những khác biệt rất vi diệu, không phải vì em có sự thiếu sót trong hành vi, mà là một loại khí chất sâu hơn trong nội tâm, ví dụ như bây giờ, Dư Đình Đình sẽ không có ánh mắt âm u và đầy chết chóc như vậy— — Ngươi muốn giết ta sao?"Dư Đình Đình nhìn cô với ánh mắt mơ hồ, rõ ràng đang nhìn vào Khổng Tri Vãn, nhưng lại không có tiêu điểm, cô giống như đang nhìn một vật chết, cho nên không cần phải đặt bất kỳ cảm xúc nào vào cái nhìn đó— — Đây chính là ánh mắt mà hiện tại cô dùng để nhìn hầu hết mọi người trên thế giới này. Cô nói: "Con người rồi sẽ trưởng thành, cô à."Khổng Tri Vãn từ tốn, như đối đãi với một người trưởng thành: "Vậy cuộc sống đã dạy ngươi điều gì vậy, quý cô?""Phải từ bỏ thứ gì đó thì mới có được điều mà mình muốn." Dư Đình Đình bỗng cười, tràn đầy hứng thú, "Chỉ cần từ bỏ những cảm giác tội lỗi và lương tâm vô dụng, mẹ tôi liền có thể trở lại bên tôi— — Đây là nơi mà không phải ai cũng có thể vào được, vậy cô giáo này, cô đã vì một dục vọng âm u và bẩn thỉu nào đó mà hiện tại đứng ở nơi này, thế cô đã phải từ bỏ điều gì đây?"*** "Có một học sinh bị bắt đi sao?" Trịnh Khang nghiêm túc hỏi, "Bây giờ phải làm sao, mặt Âm của khuôn viên trường đã ngăn cách chúng ta.""Đừng vội, tôi đã để lại một bùa hộ mệnh đặc biệt trên người em ấy, nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng, có thể che chắn cho em ấy một chút, và lộ ra vị trí của em ấy."Thạch Mạn ngồi xổm dưới cửa sổ bên ngoài căn tin, ngẩng đầu tìm kiếm dấu ấn mà nàng đã khắc, quả nhiên không thu hoạch được gì: "Con giun dài ngoằng kia xóa sạch dấu ấn của tôi rồi, tôi đã lang thang khắp nơi hơn một tuần, khắc dấu 'từng đến đây' ở khắp trường, giờ thì tốt rồi, thứ quỷ đó thật sự quan tâm đến 'đạo đức bảo vệ tài sản công cộng' của tôi."" Là 'Long' đã lấy cắp cây bút của chị hả?" Trịnh Khang cũng ngồi xổm bên cạnh nàng cùng nhau nghiên cứu, "Em không nhớ ở Côn Luân có Long gì đó đâu, nhưng trong thần thoại, Côn Luân vốn đã là chốn tiên cảnh có chín tầng trời, có cây bất tử mà không cần nước, vậy thì có rồng cũng không kỳ lạ lắm nhỉ? Có cần hỏi nhân viên quản lý một chút không?"Thạch Mạn khẽ "xì" một tiếng: "Nó nói nó là Long thì nó chính là Long à? Cho nó mặt mũi làm gì. Có con rồng nào mà ngày nào cũng khoe khoang thân phận xong lại đi ăn cắp cây bút có khắc hình Thanh Long không, sao vậy, bọn chúng cũng biết đu idol à? Sợ là nó muốn hóa rồng thì có."Nàng nhẹ giọng: "Trong 《Huyền Trung Ký》 có viết 'Tây Bắc Côn Luân có một ngọn núi, chu vi ba vạn dặm, có đại xà quấn quanh, quấn được ba vòng. Rắn dài chín vạn dặm. Rắn cư trú trên núi này, thức ăn của nó đều đến từ biển cả'... 'Biển cả', cậu không thấy quá trùng hợp sao?"
["Biển cả" là "Thương Hải", trong cái nhẫn pháp mà Đội điều tra đặc nhiệm mới bị đánh cắp có khắc chữ "Thương Hải".]Trịnh Khang chợt hiểu ra: "Pháp giới!"Thạch Mạn cười lạnh: "Tôi không tin vào sự trùng hợp."Nàng đứng dậy từ trong bụi cỏ, thấy tiểu bí thư đang đi qua đi lại gần tòa nhà Nghiễm Tri, nàng đã báo trước với Hồ Tuệ Lâm là không cần đợi nàng, vậy giờ đang đợi ai?Nàng ra hiệu cho Trịnh Khang, rồi bước tới một cách tự nhiên: "Sao còn chưa về nữa, không nỡ rời xa tớ sao?"Nàng cười tươi: "Chẳng lẽ bí thư đại nhân của chúng ta không có tâm trí về nhà khi không có ta à?""Đừng tự mình đa tình, tớ đang đợi cô Khổng. Bài tập của tớ để lại trong văn phòng, cô Khổng nói sẽ mang đến cho tớ, mà tới giờ vẫn chưa thấy cô ấy ra khỏi tòa nhà." Hồ Tuệ Lâm ngó xung quanh vẫn không có kết quả, "Câu lạc bộ của cậu vẫn chưa kết thúc sao? Đã tan học rồi, câu lạc bộ cũng không thể ở lại trường đâu."Thạch Mạn lập tức bắt lấy trọng điểm: "Khổng Tri Vãn vẫn chưa ra ngoài?""À, ừm, tớ không nhìn thấy, có lẽ do giờ tan học quá đông người nên tớ đã bỏ lỡ cô ấy chăng." Hồ Tuệ Lâm lè lưỡi, "Hoặc cũng có thể là cô Khổng đã có việc gấp nên đi trước rồi... Này, Thạch Mạn, cậu đi đâu vậy!""Nghe cậu nói, tớ cũng nhớ ra là chưa lấy sách bài tập, cô Khổng chắc đã từ phòng thí nghiệm trực tiếp rời đi rồi, cậu đừng đợi nữa, mau về nhà đi!"Thạch Mạn lập tức lao lên bậc thang, nhanh chóng lên tầng 3, phòng giáo viên không khóa cửa nhưng vắng tanh.Nàng áp mắt quan sát, có nhiều dấu hiệu cho thấy Khổng Tri Vãn vừa mới rời đi không lâu, nhưng nàng lại cảm thấy bất an.Con giun dài ngoằng kia nếu thật sự là Côn Luân Xà, thì toàn bộ khuôn viên trường đang trong tình trạng nguy hiểm, Khổng Tri Vãn không thể ở lại đây.Nàng nhớ lại việc con giun đó đã lợi dụng sự hỗn loạn âm dương lúc hoàng hôn mà đưa Dư Đình Đình đi, trong lòng chùng xuống, lẽ nào Khổng Tri Vãn cũng ở trong tình huống tương tự...?Trịnh Khang đuổi theo ngay sau: "Chị chạy nhanh quá rồi đó, có chuyện gì vậy?""Trịnh Khang, tôi hỏi cậu, trách nhiệm quan trọng nhất của một cảnh sát là gì?" Thạch Mạn nghiêm mặt.Trịnh Khang ngơ ngác: "Bảo vệ an ninh quốc gia và trật tự xã hội, cố gắng phá án, đảm bảo...""Đơn giản là bảo vệ người dân, đúng không?" Thạch Mạn khẳng định, "Có người Bình Thường vô tội đã bị cuốn vào thế giới Phi Thường, vì công lý và hòa bình, chúng ta không thể ngồi yên."Nàng lấy ra hai viên Chu Sa phật châu, nhét vào lòng bàn tay của Trịnh Khang: "Tôi đã giấu một giọt Chu Sa Huyết dưới mỗi trận pháp Âm Dương Ngư, vì để không bị phát hiện nên không có khắc dấu ấn, nhưng chúng đều liên kết lại thành chú lệnh của trận pháp Âm Dương Ngư. Bây giờ mỗi người một bên, dùng Chu Sa Huyết để đánh thức tổng thể chú lệnh đi! Ngay và luôn, nhanh lên!""Mỗi trận pháp đều để lại một giọt sao?? Bảo sao mấy hôm trước chị lại mệt mỏi như vậy! Chị đợi em về sẽ tố cáo với..."Trịnh Khang nghiến răng nghiến lợi, tạm thời áp chế sự không thể tin nổi "chị đã làm trò khùng điên gì vậy", trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ.Hai người một Đông một Tây bao vây, cùng nhau thắp sáng Chu Sa Huyết, cả khuôn viên trường lập tức bị bao phủ dưới trận pháp Âm Dương Ngư khổng lồ.Thạch Mạn quay lại nhà kho lần nữa, đầu ngón tay lướt qua khe cửa, hoàn thành điểm cuối cùng, bầu trời đêm bỗng nhiên bị biến dạng trong chốc lát, sắc hồng của hoàng hôn rối loạn lúc ẩn lúc hiện, tạo ra tàn ảnh dày đặc khó chịu.Màu đỏ kỳ quái và đen đậm liên tục rơi xuống người nàng, cứ như vậy thì khuôn mặt đẹp đẽ của nàng cũng sẽ bị tô thành quỷ.Nàng vừa chạy vừa tập trung, thi triển năm giác quan đến cực hạn... Tiếng hét chói tai!Nàng ngẩng đầu lên, cách đó không xa, Dư Đình Đình đang bám chặt vào bậu cửa sổ tầng 5 của ký túc xá, thân thể lắc lư trong gió như sắp ngã, rõ ràng cô không thể chịu đựng được lâu nữa, đã kiệt sức vì giãy dụa, những vết đen trên cổ từ từ biến thành những chiếc vảy trơn nhẵn xếp chồng lên nhau, như xuyên qua cả thịt người, và vẫn đang tiếp tục lan rộng."Ah ah—!!" Năm ngón tay nhợt nhạt của cô đột nhiên buông lỏng, rơi thẳng xuống từ trên cao.Thạch Mạn không suy nghĩ gì liền bước nhanh lên trước, một chân đạp lên vách tường thẳng đứng, sáu viên Chu Sa phật châu trong không trung chuyển thành một hình lục giác đỏ nhạt, lục giác này hạ xuống chú lệnh 'Lục Tự Chân Ngôn', bên trong đầy chữ Phạn, giống như một tấm lưới khổng lồ đang bung mở sau lưng nàng.
Hình minh họa "lục giác Lục Tự Chân Ngôn"
Nàng mượn lực nhảy lên, giơ tay ra dùng sức vồ lấy: "Tay!"Nước mắt lã chã như ngọc trai, đầu óc trống rỗng của Dư Đình Đình bỗng dưng bị tiếng quát đánh thức trong chớp mắt, cánh tay khó khăn cử động, Thạch Mạn một phát bắt được cô, nàng chịu đựng cảm giác rơi như muốn xé rách nửa thân mình, nghiến răng kéo người cô lại, ôm lấy hông cô rồi rơi một đường từ vách tường xuống đất, phá vỡ tấm lưới Lục Giác Chú, lăn trên mặt đất hai vòng."A!" Thạch Mạn kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng đứng dậy, vỗ nhẹ vào má Dư Đình Đình, "Ê, chết chưa đó!"Dư Đình Đình vẫn còn mơ hồ, trong đầu chỉ có cảnh Thạch Mạn không chút do dự, mạnh mẽ nhảy lên đón lấy cô: "Tôi... khụ khụ khụ!!"Sau khi Thạch Mạn xác định cô không bị ngất, lập tức nhét Chu Sa Huyết vào miệng cô, những vảy rắn độc trên cổ Dư Đình Đình lập tức bị thiêu cháy, không để lại một chút tro tàn nào.Nàng không có thời gian để lý giải vẻ mặt phức tạp của Dư Đình Đình, trực tiếp đẩy cô cho Trịnh Khang, người đến chậm một bước: "Trông chừng em ấy."Khổng Tri Vãn chắc chắn đã biến mất từ tòa nhà dạy học, nhưng Thạch Mạn suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy... ngày Hoạt Động được tổ chức nhiều ngày như thế, trùng hợp thế nào mà Khổng Tri Vãn lại chọn đúng ngày Dư Đình Đình hẹn gặp nàng, có gì đó sai sai.Nếu là chuyện khác, nàng sẽ dừng lại trong chốc lát, bình tĩnh phân tích và đánh giá điều gì là "có khả năng nhất".Nhưng nếu liên quan đến Khổng Tri Vãn...Trực giác của nàng chưa từng sai.Nàng vừa bước vào cửa tòa nhà thực nghiệm, liền nghe thấy tiếng hét vừa mới vang lên khi nãy giờ lại vọng xuống từ trên lầu, nàng sững sờ, sao lại giống hệt tiếng hét của Dư Đình Đình?"Khổng Tri Vãn!"Trong câu lạc bộ mỹ thuật, Khổng Tri Vãn cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại, biểu cảm lạnh lùng của cô thoáng chốc buông lỏng."Dư Đình Đình" ngã xuống bên chân cô, nhưng thứ chảy ra không phải là máu, mà là một chất lỏng đỏ sậm đến gần biến thành màu đen, thứ chất lỏng ấy đặc quánh và có mùi gay mũi như sơn, nó trông giống một vũng bùn xấu xí.Cô cúi xuống, nhẹ nhàng rút cây bút máy ra khỏi ngực "Dư Đình Đình", máu tươi theo đó mà phun lên khuôn mặt lạnh lùng của cô, cô bình thản lau đi, rồi đối diện với con quỷ có khuôn mặt vặn vẹo mà nở một nụ cười thờ ơ, lạnh lùng và nguy hiểm."Dư Đình Đình" che tim, cảnh giác và căm phẫn nhìn cô.Tiếng bước chân lo lắng đang không ngừng đến gần, "Dư Đình Đình" cố gắng bò dậy để chạy trốn, liền thấy Khổng Tri Vãn mới vừa rồi còn lạnh lùng vô tình như sát nhân mà đâm vào ngực nó một bút, giờ lại đột nhiên lảo đảo một cái, khó chịu vịn vào ghế.Trong tiếng ghế trượt chói tai, Khổng Tri Vãn ngã xuống đất trước cả nó, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, như vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp và phải chịu đựng nỗi bất lực.Không phải chứ... cái gì vậy trời... lúc ngươi đâm ta thì nhanh nhẹn khỏe mạnh lắm mà!...Không lẽ mình vừa tấn công nó hả ta? "Dư Đình Đình" do dự nghĩ.Ngay giây tiếp theo, cửa phòng câu lạc bộ Mỹ Thuật bị một cước đá văng, Thạch Mạn thấy trong phòng vẽ bừa bộn khắp nơi, đồng tử nàng co lại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Khổng Tri Vãn, vội vàng lại cẩn thận đỡ cô dậy, nàng nâng khuôn mặt với đôi mắt hơi khép hờ của Khổng Tri Vãn lên: "Khổng Tri Vãn, tỉnh lại! Là tớ đây."Khổng Tri Vãn như thể đã trôi dạt trong dòng sông băng suốt nửa thế kỷ, cuối cùng cũng chờ được ánh mặt trời làm tan chảy tứ chi, cô vô thức sà vào ngực Thạch Mạn, nhẹ nhàng tựa đầu vào hõm cổ của nàng, bờ môi dán vào cổ áo của nàng, không thể kiềm chế mà hôn trộm một cái: "...Tớ không sao, đừng lo.""Cậu nhìn bộ dạng này mà nói là không sao!" Thạch Mạn ôm chặt cô vào lòng, để cô an tâm dựa vào, rồi bắt đầu kiểm tra xem Khổng Tri Vãn có bị thương không, suýt nữa thì lột sạch quần áo cô ra, nhưng Khổng Tri Vãn có phần không thoải mái nắm chặt tay nàng, nên nàng mới miễn cưỡng dừng tay lại.Nàng thậm chí có chút tức giận, bình thường không phải lúc nào cũng bình tĩnh sao? Giờ lại chú ý đến chút thể diện này.Nàng nói thầm trong lòng, làm như tớ chưa từng thấy qua vậy.Tạm thời không phát hiện vết thương nào, Thạch Mạn thở phào nhẹ nhõm, chắc chỉ bị dọa thôi.Khổng Tri Vãn nghe thấy tiếng thở dài của nàng, giả vờ cố gắng nhớ lại, rồi nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng.""Tôi lo lắng cái gì?" Thạch Mạn tức giận ấn cô nằm trở lại, nàng không vội đứng dậy, ngồi bên Khổng Tri Vãn dưới đất một lúc, cuối cùng không nhịn được, "...Cậu còn biết tớ lo lắng à?"Nói xong liền hối hận, lời này hơi vượt quá giới hạn rồi, Thạch Mạn mím môi.
Khổng Tri Vãn lại yếu ớt dựa vào cổ nàng, môi đã trắng bệch, như đang nói mớ, trông thật đáng thương: "...Xin lỗi.""...Cậu không phải xin lỗi, cậu chẳng có lỗi gì cả, đừng có nói nhảm." Thạch Mạn rất không vừa lòng.Nàng dừng lại một chút, như đang tự nhắc nhở bản thân, cuối cùng cũng nhớ ra trong phòng vẽ còn có người thứ ba.
Ánh mắt nàng như dao, ngay lập tức đâm vào "Dư Đình Đình" đang từ vũng máu đứng dậy, mặt nó rất sốc. Nàng hiện lên một nụ cười ác ý: "Thủ phạm không phải đang ở đây sao.""Dư Đình Đình": "..."
"Dư Đình Đình": "???"!
=======================
===============
Tác giả có lời muốn nói: "Dư Đình Đình": Cạm bẫy chốn thành thị thật sâu.
=======================
===============
Lớp học phong thủy - Tiết thứ ba: Lục Tự Chân Ngôn - Lục Tự Đại Minh Chú (tiếng Phạn): Om Mani Padme Hom – Án ma ni bát mê hồng
Lục Tự Đại Minh Chú là câu thần chú tiếng Phạn được xem là quan trọng và lâu đời nhất của nền Phật giáo Tây Tạng. Nó được xem là câu thần chú cầu Quán Thế Âm Bồ Tát (Avalokiteshvara) và được mệnh danh là "Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn", nghĩa là "Chân ngôn sáng rõ gồm sáu chữ".
Những ý nghĩa trong từng âm tiết của Lục Tự Đại Minh Chú (tiếng Phạn)1. Mỗi âm trong thần chú giúp đóng cánh cửa tái sanh đau khổ – một trong sáu cõi hiện hữu của vòng luân hồi:Om: đóng cánh cửa luân hồi cõi trờiMa: đóng cánh cửa cõi thần AtulaNi: đóng cánh cửa cõi ngườiPad: đóng cánh cửa cõi súc sinhMe: đóng cánh cửa cõi ngạ quỷ (quỷ đói)Hum: đóng cánh cửa cõi địa ngục
2. Mỗi âm tiết trong câu thần chú Om Mani Padme Hum có ảnh hưởng thanh tịnh hóaOm: giúp thanh tịnh hóa bản thânMa: giúp thanh tịnh hóa lời nóiNi: giúp thanh tịnh hóa tâm thứcPad: giúp thanh tịnh hóa những cảm xúc và mâu thuẫnMe: giúp thanh tịnh hóa những điều kiện ẩn tàngHum: giúp thanh tịnh hóa tấm màn che phủ trí tuệ
3. Mỗi âm tiết trong Lục Tự Đại Minh Chú là một bài cầu nguyệnOm: cầu nguyện hướng về thân thể của các vị PhậtMa: cầu nguyện hướng về lời nói của các vị PhậtNi: cầu nguyện hướng về tâm thức của các vị PhậtPad: cầu nguyện hướng về những phẩm chất của các vị PhậtMe: cầu nguyện hướng về hoạt động của các vị PhậtHum: gom góp sự thanh nhã của thân, phẩm chất, khẩu ý và hoạt động của các vị Phật
4. Các âm tiết trong câu thần chú liên hệ đến sáu "ba-la-mật" – sáu sự hoàn hảo được chuyển hóaOm: liên hệ đến sự rộng lượngMa: liên hệ đến đạo đứcNi: liên hệ đến sự kiên trì và nhẫn nhịnPad: liên hệ đến chuyên cầnMe: liên hệ đến chú tâmHum: liên hệ đến trí tuệ
5. Các âm tiết trong Lục Tự Đại Minh Chú liên quan đến sáu vị PhậtOm: liên hệ đến Ratnasambhava (Đức Phật Bảo Sinh)Ma: liên hệ đến Amoghasiddhi (Bất Không Thành Tựu Phật)Ni: liên hệ đến Vajradhara (Phổ Hiền Bồ Tát/Kim Cương Trì)Pad: liên hệ đến Vairocana (Lô Xá Na Phật/Đại Nhật Như Lai)Me: liên hệ đến AmitabhaHum: liên hệ đến Akshobhya (Ngũ trí Như Lai/A Súc Bệ Như Lai)
6. Các âm tiết của câu thần chú liên hệ đến sáu trí tuệOm: trí tuệ thanh thản và an bìnhMa: trí tuệ hoạt độngNi: trí tuệ tự tái sanhPad: trí tuệ pháp giớiMe: trí tuệ phân biệtHum: trí tuệ như gương