[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi

Chương 23: Phim chiếu rạp



"Tớ thấy nữ chính không đẹp bằng cậu."






Dư Đình Đình đang vẽ tranh, trên giấy vẽ được chia làm hai nửa, một nửa là bầu trời xanh thẳm trong vắt, vạn dặm không mây, cỏ thơm cùng gió nhẹ, khiến con người ta cảm thấy thanh thản, nửa còn lại thì chưa vẽ gì cả.

Thạch Mạn sờ sờ cằm, quan sát một lúc: "Tớ tưởng cậu giỏi vẽ người hơn."

"Vì sao lại nghĩ như vậy?"

Thạch Mạn quan sát một vòng những bức tranh được treo trên bốn vách tường trong phòng Mỹ Thuật: "Tại vì ở đây đều là tranh vẽ người, có mấy bức còn trông rất có phong cách, nên mới không nghĩ rằng cậu vẽ phong cảnh cũng đẹp như vậy, một trận liền trăm thông* sao? Xác thực là có thiên phú hội họa."

(*) Một trận trăm thông: chỉ làm một lần nhưng đã thông thạo, ý nói Dư Đình Đình tuy vẽ phong cảnh ít hơn vẽ người nhưng mà vẽ tranh phong cảnh vẫn rất đẹp.

"Tớ chỉ vẽ đại thôi, vẫn còn rất nhiều người lợi hại hơn tớ." Dư Đình Đình đóng cửa thật kỹ, lại lần nữa quay về giá vẽ, cô cười nói: "Cậu thấy thế nào, hoa khôi tiềm năng?"

"Ôi, tớ không tham gia bình chọn đâu, đừng để người khác nghe thấy lại cười tớ tự luyến khoác lác." Thạch Mạn ngồi ngược trên ghế, lắc lư như cưỡi ngựa, nàng vui vẻ: "Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy đây là sự thật, vậy tớ giao mỹ mạo của tớ cho cậu, Trưởng câu lạc bộ Mỹ Thuật."

"Sẽ không để cậu thất vọng."

Dư Đình Đình tìm cho Thạch Mạn một góc độ thích hợp, quan sát ngũ quan xinh xắn của Thạch Mạn, thiếu nữ ngồi bên cửa sổ một cách lười biếng, hơi nghiêng mặt, ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ đã làm mờ đi thần sắc của nàng một chút, phủ lên một lớp mềm mại như tơ.

Khi Thạch Mạn im lặng, nàng mang một vẻ đẹp tĩnh lặng đầy quyến rũ.

Cô không thể không thừa nhận, đối với một người làm nghệ thuật, thật khó để không bị cuốn hút bởi vẻ đẹp tự nhiên như này. Những câu chuyện ẩn giấu trong linh hồn dần lộ ra từ dáng vẻ và thần thái của người đẹp, khiến trái tim đang căng thẳng của cô trở nên bình tĩnh, nâng bút vẽ, tập trung vào tác phẩm của bản thân.

Thiếu nữ bên cửa sổ dần mất đi sự hoạt bát, sắc thái nhạt nhòa, như đang hồi tưởng về quá khứ trong ánh sáng chiều hè, người cũng nhạt nhòa như muốn hòa cùng với làn gió của quá khứ mà ra đi, thật đẹp mà cũng thật cô đơn.

Mà một thiếu nữ khác đang ngồi vẽ trước mặt nàng đã lắng đọng lại, chăm chú phác họa những kỷ niệm xưa và thiếu nữ ở đối diện, cảnh tượng này cũng trở thành một bức tranh đầy hấp dẫn.

Họ đều không nói lời nào, sự yên tĩnh trong phòng vẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng Thạch Mạn cuối cùng đã há dài miệng.

Dư Đình Đình tiếc nuối thấy Thạch Mạn quay đầu lại, nhíu mày một cái giả tạo, nàng nói: "Cậu có nghe thấy gì không?"

Dư Đình Đình trong lòng chợt dừng lại, lại trở nên căng thẳng, cô cố gắng không để lộ cảm xúc, tận lực tìm kiếm thân ảnh của con quỷ kia trong âm thầm, nhưng không có kết quả.

Liền nghe Thạch Mạn thở hắt ra: "Là âm thanh két két như gỉ sét trong xương của tớ đó, như đang lên dây cót vậy."

Nàng nhẹ nhàng cử động cổ: "Xin lỗi, tớ ngồi lâu thật sự có chút mỏi."

"Không sao." Dư Đình Đình trong lòng đột nhiên thở phào một hơi, "Khuôn mặt đã vẽ xong rồi, động tác không cần quá lớn là được."

Ý là, cái miệng của Thạch Mạn được ân xá.

"Những bức tranh này đều do các thành viên của câu lạc bộ Mỹ Thuật vẽ à?" Thạch Mạn nhìn về phía bức tranh phác họa tấm lưng của một người phụ nữ được hoa trà quấn quanh, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của người phụ nữ lộ ra từ bóng tối, toát ra ôn nhu mà lại có chút thần bí nho nhỏ giống như những đóa hoa đó, "Đặc biệt là bức tranh đó, tớ thấy nó đẹp nhất."

Dư Đình Đình không khỏi mỉm cười, nụ cười của cô trở nên chân thành hơn nhiều: "Tớ cũng thích bức tranh đó nhất, nhưng không phải tớ vẽ, mà là mẹ tớ vẽ."

"Mẹ?" Thạch Mạn ngạc nhiên đúng lúc, "Gia đình có truyền thống nghệ thuật nhiều đời à, từ nhỏ đã được đào tạo, không trách được cậu lại vẽ đẹp như vậy."

Nàng như đột nhiên nhớ ra: "À đúng rồi, cô Khổng bảo tớ trả bút cho cậu, tớ cũng có cây bút khá giống của cậu, mẹ cậu thật có mắt nhìn."

Thạch Mạn lấy bút từ trong túi ra, nhẹ nhàng ném tới, Dư Đình Đình buộc phải dừng lại việc vẽ, vội vàng đứng dậy để đón lấy, cô nắm chặt cây bút, trân trọng đặt bên cạnh, rồi nhìn thẳng vào Thạch Mạn: "Làm sao cậu biết là mẹ tớ tặng?"

Nói xong, cô hơi giật mình, ngẩn người, có chút do dự: "Có phải cô Khổng đã nói với cậu...?"

"Cô ấy nói những điều đó với tớ làm gì?" Thạch Mạn trong lòng chùng xuống, sắc mặt lập tức trở nên không kiên nhẫn, "Cô ấy chỉ mong tớ hoàn thành tất cả thí nghiệm và báo cáo trong một ngày rồi nhanh biến đi, ngoài việc giáo huấn tớ, cô ấy chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với tớ, làm sao có thể cùng tớ nói chuyện gia đình được?"

Nàng hoàn toàn không muốn nhắc đến cái người như thù địch này, liền chuyển chủ đề trên người Khổng Tri Vãn đi, nói: "Bức tranh 'hoa trà' đó có chữ ký ở dưới, nét dừng bút rất giống chữ được khắc trên cây bút này, nên chắc chắn là mẹ cậu đã tự khắc, hai mẹ con cậu có quan hệ thật tốt."

Nàng thở dài: "Không giống tớ với ba tớ, cứ ba ngày cãi nhau hai lần, ăn sáng cũng giống như đang quay phim điệp viên."

Lời này ngược lại là thật. Thạch Vịnh Chí chỉ có một cô con gái, mặc dù không nuông chiều đến mức làm hư nàng, nhưng nàng là quan trọng nhất trong lòng ông, cầu được ước thấy, thế là cả Đội đều biết đội trưởng cứng rắn của bọn họ là một nữ nhi nô thuần khiết như vàng 24K.

(*) nữ nhi nô: "thê nô" là thờ vợ lên đầu thì "nữ nhi nô" là đội con gái lên đầu đóa :v

Hai người vừa đấu khẩu vừa châm chọc nhau, nhưng khi ở bên nhau lại giống như những người bạn già thân thiết.

Hai cha con thường xuyên cùng nhau đi chợ đêm ăn xiên nướng cay vào buổi tối, hoặc là Thạch Vịnh Chí say rượu rồi mắng chửi yêu ma quỷ quái và việc tăng ca không ngừng nghỉ, hoặc là Thạch Mạn ôm lấy một quả lê lớn rồi than phiền về những giáo viên kỳ lạ và những bài kiểm tra không ngừng nghỉ.

Nhưng hồi cấp 3, có một khoảng thời gian mà Thạch Vịnh Chí ngày nào cũng cãi nhau với nàng— — Đúng vậy, chính là thời điểm nàng theo đuổi Khổng Tri Vãn.

Chỉ khi làm nhiệm vụ, Thạch Vịnh Chí mới nhạy bén, còn bình thường thì chỉ là đồng chí Thạch to con ngốc nghếch, nhưng ông vẫn cảm thấy con gái bảo bối của mình có cái gì đó rất không đúng.

Ông nghi ngờ một cách trầm trọng, Thạch Mạn đang yêu đương!!

Đứa con gái đó của ông, mỗi bữa sáng đều phải ép mới chịu uống một ngụm sữa đậu nành, nhăn nhó như nuốt thuốc, vậy mà giờ lại tự giác mang theo trứng luộc, thậm chí là mang một lần hai quả!!

Nàng ăn sáng như mèo ăn, ăn một quả là ông coi như cảm tạ trời đất, làm sao có thể ăn vào hẳn hai quả?

Mà nữa, bình thường thì toàn thức khuya đến tận nửa đêm, ông nói đi nói lại như một bà mẹ cũng không quản được nàng, bỗng dưng bây giờ lại đi ngủ đúng mười giờ rưỡi mỗi tối.

Nàng không xem TV cũng không chơi game, mỗi ngày chỉ ôm chiếc điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô một cái, toàn thân đều tỏa ra bong bóng hồng phấn.

Thậm chí ngay cả thời gian giao lưu của hai cha con ở chợ đêm cũng bị tước đoạt, chỉ còn lại một mình ông u oán nhìn con gái bình thản uống nước rồi nói chuyện trời đất, ông nói đủ thứ mà chỉ đổi lại được "dạ", "ừm" hời hợt của con gái.

Rốt cuộc là thằng nhóc hỗn xược nào đang ngứa đòn vậy hả!!!

Thạch Mạn tới giờ vẫn nhớ rõ, trong khoảng thời gian nàng và Khổng Tri Vãn nảy sinh tình cảm, ba của nàng như một người phụ nữ ai oán sợ bị bỏ rơi chốn khuê phòng, một chút chuyện nhỏ nhặt cũng khiến ông tích thành lửa giận ngút trời, lúc nào cũng ở trên bờ vực bùng nổ.

Thật sự, giống như tính khí thất thường của nàng mỗi khi tới tháng.

Ấn tượng sâu sắc nhất là vào một lần nọ, nàng hẹn Khổng Tri Vãn cuối tuần đi xem phim— — Với những tâm tư nhỏ bé của thiếu nữ, nàng chọn một bộ phim tình cảm thanh xuân, vừa mong đợi vừa thấp thỏm, hi vọng đối phương nhìn ra tâm tư của nàng, lại sợ đối phương sẽ nhìn ra tâm tư của nàng.

Mà sau khi Khổng Tri Vãn biết đó là phim tình yêu, chỉ dừng lại một chút rồi đáp: "Biết rồi."

Sau đó, Khổng học thần mặt không đổi sắc, xem hết bộ phim tình yêu đau khổ mà không ai trong đó nói tiếng người.

Suốt buổi xem phim chỉ có lúc Thạch Mạn vừa đưa tay lên là cô chính xác đưa bắp rang bơ và CocaCola đến cho nàng, còn không quên phát huy tính chất tiềm tàng của một giáo viên chủ nhiệm, nhắc nhở nàng vừa mới ăn tối xong thì nên ăn ít đồ ăn vặt thôi, đừng để lát nữa bị đau bụng.

Làm Thạch Mạn có chút thất vọng.

Bởi vì thật ra nàng cũng không xem nổi phim tình cảm— — nàng cũng không phải đến đây để xem phim.

Nàng thẳng thắn nghĩ, một cặp đôi đi xem phim, ai sẽ thật sự đến để xem phim chứ, chẳng phải chỉ đến để thể hiện những tâm tư nhỏ bé thôi sao?

Bạn học Thạch Mạn, người có thể hô mưa gọi gió ở trên trường lẫn nơi làm việc của lão cha, đang nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiêm túc như đang nghiên cứu nền văn minh thời tiền sử, cho đến khi nhạc kết thúc vang lên, nàng cũng không dám chạm vào tay Khổng Tri Vãn dù chỉ một chút.

... Sao mình nhát dữ vậy? Thạch Mạn bất đắc dĩ nghĩ.

Nàng từng chế nhạo lão Trần khi theo đuổi dì Tĩnh, lúc đó lão cán bộ kỳ cựu bỗng chốc trở nên luống cuống bối rối như một ông cụ non, thật là kém cỏi.

Bây giờ nhìn lại, ai rồi cũng kém cỏi như vậy thôi— — tình yêu thật đúng là thứ nhỏ bé nhưng lại khiến con người ta không thể hiểu nổi.

Nàng càng nghĩ càng hờn dỗi, không muốn trở thành kẻ mà mình khinh thường nhất.

Vì vậy, nàng giữ bình tĩnh nín nhịn một lúc lâu, khi Khổng Tri Vãn điểm lên vai nàng, ra hiệu rời khỏi rạp, nàng bèn bắt lấy cổ tay Khổng Tri Vãn, không dám nhìn vào vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Khổng Tri Vãn, và nói ra câu thoại vụng về nhất trong đời.

"Dìu tớ một chút đi, tớ cảm thấy đau lòng."

Khổng Tri Vãn không hiểu nổi bộ phim kéo dài lê thê và cốt truyện chắp vá này, cô nghĩ với tính cách của Thạch Mạn thì chắc cũng sẽ cảm thấy giống mình, nhưng giờ có chút không chắc chắn.

Cô do dự hỏi: "Vì cốt truyện sao?"

Thạch Mạn lắc đầu, buồn bã nói: "Vì tớ đã tiêu tốn tám mươi đồng và một tiếng rưỡi quý báu, kết quả là ngoài nhan sắc của nữ chính ra, chẳng còn chỗ nào đẹp để nhìn nữa cả."

Nói xong, nàng lập tức hối hận.

Cảm thấy hơi ngượng ngùng, phim là do nàng chọn, nội dung đã không hay, về mặt hình ảnh càng không nói nên lời.

Thạch Mạn trong lòng kêu lên "Thạch Mạn, mày đang làm cái gì vậy", đầu càng cúi thấp hơn, định rụt tay về như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng Khổng Tri Vãn lại nhanh hơn một bước, nắm lấy tay nàng một cách tự nhiên, kéo nàng đứng dậy tiến về phía trước: "Vậy hả?"

Cô vẫn giữ vẻ lạnh nhạt: "Tớ thấy cô ấy không đẹp bằng cậu."

"... À." Thạch Mạn kịp phản ứng, mặt nàng chậm rãi đỏ bừng, có chút ngốc nghếch khờ khạo.

Rất tốt, nàng thấy tệ hơn rồi.

... Tệ đến mức tốt đẹp luôn, tệ như này thì nên đến nhiều một chút đi!

Ngày hôm đó về nhà, gò má của Thạch Mạn vẫn không hết đỏ, Khổng Tri Vãn đã nắm tay nàng suốt cả đoạn đường, đưa nàng đến ngã ba đường Trường Âm, giữa những hàng liễu xanh nhẹ lay trong gió, Thạch Mạn quay người lại, một tay che gương phiếm hồng, tay còn lại vẫy chào tạm biệt.

Khổng Tri Vãn bị sự đáng yêu của nàng làm cho ngẩn người, không nhịn được mà cười một chút, khẽ gật đầu, nhìn Thạch Mạn miêu miêu chạy nhanh như chớp vào đường Trường Âm rồi cô mới rời đi.

Thạch Mạn bước vào cổng Số 8 mà vẫn còn lưu luyến khoảnh khắc đó, nàng vỗ vỗ vào gương mặt vẫn chưa tan nhiệt ý, không nhịn được cười thành tiếng.

"... Con đi đâu vậy?" Giọng nói u oán vang lên vào lúc đó, dọa nàng nhảy dựng.

Nàng nhìn về phía người cha già đang lặng lẽ ngồi trong bóng râm ở sân trước, kéo kéo khóe miệng: "Ba đang làm bức tượng đá canh cổng à?"

"Ba đang chờ con!" Thạch Vịnh Chí bước nhanh đến trước mặt nàng, kéo tay nàng qua xem xét trên dưới, sợ con gái mình thiếu mất sợi lông tơ nào, "Đứa con gái chết tiệt này, hôm nay đi chơi với ai vậy hả? Ba nói con nghe nè Thạch Mạn, ba sống lâu hơn con mấy chục năm, đắng cay mặn chát nào mà chưa từng nếm qua, đàn ông không có ai tốt cả, biết chưa? Tất cả đều nói những lời hoa mỹ mà thực chất chính là một tên cầm thú không ra gì!!"

Trịnh Khang đang trên đường đi đón em gái tan học, đầu đầy hỏi chấm, cảm thấy mình vô tội mà bị đạp một cước.

"Ba, có phải ba quên ba cũng là đàn ông không?" Thạch Mạn mặt cũng không đỏ, ghét bỏ đi vào trong, "Đã nhớ kỹ lời dạy bảo, không nói chuyện với lão cầm thú nữa đâu, bái bai."

Lão cầm thú tức giận không chịu nổi, vội vàng đuổi theo vào trong, miệng lầm bầm, còn không quên liếc Trịnh Khang một cái: "Tối nay về tăng ca cho tôi!"

Trịnh Khang: "???"

Liên quan gì đến tôi chứ!

Thạch Mạn nhớ rằng, lão cha chiếm tiện nghi của nàng đã lảm nhảm cả buổi chiều. Nàng cảm thấy phiền phức vô cùng, chỉ sau khi nàng nói rằng mình đi ra ngoài với các bạn nữ, cha già mới nửa tin nửa ngờ mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt như thể sẽ đích thân ra tay tiêu diệt tất cả các sinh vật giống đực.

Nàng mỉm cười, khi đó cảm xúc thật sự rất kích động, chờ sau khi tốt nghiệp, nàng đã dẫn Khổng Tri Vãn về ra mắt một lần, không phải ông ấy lập tức bị chinh phục ngay lúc đó sao.

Chỉ cần Khổng Tri Vãn muốn, không ai có thể không thích cô ấy.

Không đúng, cô ấy không muốn thì cũng có rất nhiều người thích cô ấy. Thạch Mạn bổ sung trong lòng.

Hơn nữa, khi Thạch Vịnh Chí biết cha mẹ của Khổng Tri Vãn đã mất sớm, và cô gái nhỏ đã phải tự mình nỗ lực nhiều năm để vào được trường đại học danh tiếng, ông càng trở nên bội phục và thương tiếc, không ngừng nhắc nhở Thạch Mạn, bảo nàng thu lại cái tính chó má, đối xử với người ta cho tốt, thường xuyên chăm sóc người ta, có gì cần thì tìm ông giúp đỡ.

Trong mắt lão cha của nàng, nàng từ một cô gái ngốc nghếch dễ bị đàn ông lừa gạt, trở thành một tra nữ có tiềm năng lừa dối những cô nàng ngây thơ, cùi chỏ hướng ra ngoài với tốc độ thật nhanh, làm nàng dở khóc dở cười.

(*)cùi chỏ hướng ra ngoài/cùi chỏ quải ra ngoài: nghĩa là bênh người ngoài hơn người thân ruột thịt.

Thực ra, nàng cũng từng lo lắng ông ấy sẽ không chấp nhận nổi, nhưng ba của nàng vẫn luôn nói câu "Chỉ cần con vui là được."

"Mỗi gia đình đều có cách chung sống riêng, nhưng cảm giác khi bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ để dạy tập đi vẫn luôn giống nhau, ấm áp và an toàn, đôi khi còn cháy bỏng đến nỗi khiến trái tim rung động. Bàn tay lớn đã nắm thật chặt không buông, nhưng cũng luôn chờ đợi ngày mà bàn tay nhỏ trở thành bàn tay lớn, rồi buông ra để chạy về phía tương lai."

Thạch Mạn hơi ngửa tay ra, nhìn về phía hoàng hôn nơi chân trời, như đang xem một màn kết thúc cùng một lời từ biệt nhẹ nhàng. Nàng bỗng nhớ về đôi bàn tay lớn của một người đàn ông khi nàng còn bé, có thể bao bọc lấy hai nắm tay nhỏ của nàng, trẻ trung, cường tráng, mạnh mẽ và nóng hổi, nắm tay nàng chạy nhảy cả ngày.

Nàng chưa từng được thấy bàn tay ấy già đi, gầy đi, đầy nếp nhăn.

Nàng cười một tiếng, có chút đắng cay mà người khác khó lòng hiểu: "Đáng tiếc, bàn tay lớn của nhà tớ lại buông tớ ra trước, tớ còn định chờ khi ông ấy già yếu rồi, sẽ thắng lại hết những trận vật tay tớ đã thua trong hơn hai mươi năm qua... Ông trời một khi đã vô tình, ngay cả ân tình cũng không cho báo đáp."

Dưới tòa nhà thực nghiệm, Khổng Tri Vãn bước ra, Thạch Mạn nói đông nói tây để kéo dài thời gian, cuối cùng đợi được đến lúc Khổng Tri Vãn rời khỏi khu vực nguy hiểm này, nàng thở phào nhẹ nhõm, liền âm thầm gửi đi tin nhắn đã chuẩn bị từ trước.

Cổng sau cũ kỹ của Thất Trung, Trịnh Khang nhận được tin nhắn, lặng lẽ trèo vào trong khuôn viên trường.

Anh tránh né camera, nhẹ nhàng đáp xuống đất, ngay lập tức nhận được lệnh thứ hai sau lệnh "vào".

【Thạch Mạn: Khóa tòa nhà thực nghiệm, đừng để ai lại gần】

"Ba mẹ của cậu," Dư Đình Đình không nhận ra động tác nhỏ của nàng, nhưng cô hiểu được nỗi đắng cay của nàng, sau khi ngẩn ra, cô mím môi, "Họ..."

"Tớ không có mẹ, còn ba tớ," Thạch Mạn nhếch môi, trong lòng có chút châm chọc mà nghĩ, giờ đây nàng cũng có thể nhắc đến chuyện này một cách bình thản, "Đã chết, ngay trước mắt tớ."



====================

===========
Editor: Chương này là một hồi ức ngọt ngào đến buồn bã.

Chương trước Chương tiếp
Loading...