[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 48: Hôn nhẹ




Đám thị vệ lúc này trong lòng hoảng loạn, sợ tìm không thấy quý phi sẽ bị liên lụy. Hiện tại có ai nói gì cũng tin, lập tức phái hai người áp giải thích khách về cung bẩm báo hoàng đế, còn lại thì đi theo sau lưng Diệp Do Thanh, cùng lên núi tìm kiếm.

Ai nấy đều rõ hoàng đế sủng ái quý phi đến mức nào, nên biết nếu quý phi gặp nạn, bọn họ cho dù có mười cái mạng cũng khó thoát khỏi cơn giận của hoàng đế.

Nhưng vì nhóm thị vệ vốn đang tản ra tìm kiếm khắp núi, lại không cưỡi ngựa, tốc độ rất chậm. Ngược lại, Từ Kha lo lắng cho Chu Tử Thu, gần như “một ngựa bỏ xa thiên hạ”, chẳng mấy chốc chỉ còn hai người nàng và Diệp Do Thanh lao nhanh trên đường núi.

Đỉnh núi này tuy cao, nhưng đã có đường đi. Vì thế đến giữa sườn núi mới phải bỏ ngựa, song cũng không quá khó đi.

Thể lực của Diệp Do Thanh coi như ổn, nhưng Từ Kha đi được nửa đường thì thở hồng hộc, dù vậy nàng không kêu ca một tiếng, vẫn cắn răng bò lên. Diệp Do Thanh không tiện khuyên, đành lặng lẽ theo sát phía sau, một bước không rời.

Không rõ đã đi bao lâu, Từ Kha cuối cùng hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỵ xuống.

“Chúng ta nghỉ một chút đi.” Diệp Do Thanh thật sự không nhìn nổi, vừa thở hổn hển vừa nói.

Sắc mặt Từ Kha tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy, thân thể loạng choạng. Ánh mắt nàng dừng lại ven đường, bỗng nhiên rút trong bụi cỏ ra một chiếc trâm cài.

Nàng nhìn chằm chằm cây trâm, cổ họng lại run.

“Thật may quá, chứng tỏ chúng ta không đi lạc.” Diệp Do Thanh nhẹ nhàng thở phào, đưa tay đỡ Từ Kha.

“Diệp Do Thanh, ngươi nói… cô mẫu có thể…” Từ Kha ngập ngừng, giọng run run.

“Không đâu.” Diệp Do Thanh quả quyết, “Thập Lý tỷ đang ở đây.”

“Thập Lý tỷ tỷ tới rồi?” Từ Kha nắm chặt tay Diệp Do Thanh, ánh mắt u ám vừa rồi lập tức bừng sáng.

“Ừ.” Diệp Do Thanh mỉm cười an ủi, “Nếu mấy ngày nay ngươi không luôn lẩn tránh ta, hẳn đã nhận ra từ sớm.”

Từ Kha buông tay, cắn môi.

Thấy thần sắc nàng có chút cô đơn, Diệp Do Thanh liền đổi đề tài, đưa mắt nhìn quanh, phát hiện vài dấu chân hỗn loạn trên nền đất.

“Nhìn này, dấu vết còn mới, chưa bị gió thổi mờ. Quý phi chắc vừa mới đi qua, phía trước đường núi không còn xa, cẩn thận chút là được.”

Nghe vậy, ánh mắt Từ Kha kiên định trở lại, nàng vịn vách núi tiếp tục bước đi, thậm chí nhanh đến mức khiến Diệp Do Thanh cũng phải chạy theo.

Lại không biết đã qua bao lâu, nghỉ tạm vài lần, trăng trên đỉnh đầu dần bị một lớp mây mỏng che khuất, chỉ còn vầng sáng nhàn nhạt hắt qua, khiến cảnh vật dưới đất phủ một tầng mông lung.

Cuối cùng hai người cũng tới đỉnh núi. Vượt qua một mảng hoa trắng vô danh, trước mắt bỗng rộng mở: đỉnh núi như bị dao kiếm chém phẳng, góc cạnh sắc bén, mặt đất phủ đầy cỏ xanh mượt, kéo dài như một tấm thảm.

Đồng thời, ánh thép lóe lên, kiếm quang lạnh lẽo vút qua trong bóng đêm, đan xen thành một tấm lưới tinh mịn. Rồi theo một tiếng kêu thảm thiết, bóng người cuối cùng ngã xuống, thi thể vương vãi khắp nơi. Bên cạnh, Từ Kha vội vàng lấy tay che miệng.

Chỉ thấy bên bờ vách đá, còn lại ba người. Một kẻ cầm kiếm, mũi kiếm dường như đang nhỏ máu. Một gã nam nhân khác, một tay bóp cằm, tay kia ghì vai một nữ tử, trông như muốn đẩy nàng xuống vực.

“Cô mẫu…” Từ Kha thì thào, lập tức định lao lên, nhưng bị ai đó giữ chặt.

Diệp Do Thanh theo bản năng đưa tay chắn ngang, nhanh nhẹn rút cây trâm liễu, nhưng khi thấy rõ người trước mặt, động tác liền khựng lại.

Dáng người gầy nhỏ, đôi mắt đen trắng phân minh, tóc búi kiểu nam tử, quả nhiên là thiếu niên hôm trước.

“Lục điện hạ?” Diệp Do Thanh thấp giọng, không giấu được kinh ngạc.

Từ Kha cũng sững sờ.

“Tỷ tỷ.” Thiếu niên gọi, buông tay Từ Kha ra, lại kéo Diệp Do Thanh lùi về sau, “Đừng tới gần.”

“Ngươi… sao lại ở đây?” Diệp Do Thanh hỏi, liếc nhìn ba người đang giằng co bên vách, dường như vẫn trong thế thương lượng, chưa ra tay.

“Ta nghe lén thị vệ bẩm báo với phụ hoàng rằng quý phi khả năng ở nơi này. Biết tỷ tỷ sẽ đến trước một bước, ta liền lén rời hành cung, muốn xem có thể giúp được gì không.” Thiếu niên mắt dõi theo mép vực, vừa lùi vừa nói.

“Coi như để báo đáp hai lần tỷ cứu ta.” Thiếu niên chỉ ra một con đường nhỏ phía sau, nói nhanh.

“Ngọn núi này có một vách đá gọi là Đầu Chó Nhai, vì phía dưới nhô ra tảng đá hình đầu chó. Từ đỉnh xuống chỉ nửa trượng, mà phần mõm chó rỗng, thông với một sơn động. Nếu quý phi bị đẩy xuống, rất có khả năng rơi vào đó. Khi ấy, nếu có người chờ sẵn ở cửa động, có thể kịp thời cứu được.”

Nghe vậy, Diệp Do Thanh và Từ Kha nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng.

Lúc này, bên bờ vực, Thập Lý đang từ từ quỳ xuống, đặt kiếm trong tay xuống đất. Rõ ràng nàng bị kẻ bịt mặt kia dùng tính mạng Chu Tử Thu để uy hiếp, buộc phải buông vũ khí.

Như thế, còn lại tên bịt mặt kia, đã quyết tâm lấy mạng chính mình để đổi lấy mạng Chu Tử Thu, vậy thì cách ứng đối liền rõ ràng hơn nhiều.

Diệp Do Thanh tự biết trong ba người ở đây, chỉ có mình nàng từng luyện võ. Lục hoàng tử tuy nói cũng biết chút công phu, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, vóc người cũng nhỏ, nếu thật sự không có ai trông chừng, chỉ e cũng muốn cùng chung số phận mà rơi xuống.

Nàng lập tức quyết định: “Có cách nào không…”

“Yên tâm. Cửa động trên núi dùng củi khô che lấp lại.” Giọng Lục hoàng tử cố ý đè thấp, nghe không rõ nam nữ, nói xong liền rón rén tiến về phía vách núi.

Trên ấy đã có Thập Lý cùng Lục hoàng tử, trong lòng Diệp Do Thanh lập tức có điểm an tâm, liền kéo Từ Kha, hai người cùng chạy nhanh về phía rẽ. Chạy không bao lâu, quả nhiên nhìn thấy một đống củi vụn chất đống.

Đẩy ra, chính là một cửa động tối đen thăm thẳm.

“Diệp Do Thanh…” Từ Kha bỗng nắm chặt vạt áo nàng, thấp giọng nói: “Lời hắn nói có thể tin sao?”

“Ta nghĩ, Lục điện hạ không có lý do gì phải gạt. Huống hồ quý phi đang ở trong tay kẻ kia, Thập Lý có thể cứu thì quá tốt, còn nếu không… đây chính là biện pháp duy nhất để xoay chuyển tình thế.” Diệp Do Thanh đáp, trở tay bao lấy bàn tay mềm mịn của nàng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Từ Kha bị nàng chạm vào tay, lập tức dâng lên một luồng nóng ran, nhưng tình thế khẩn cấp, hai người không nói thêm lời nào, mà cùng nhau nhảy vào cửa động.

Cùng lúc ấy, trên vách núi, gió lớn nổi lên bốn phía, tầng mây trên trời bị thổi tán, lộ ra một vành trăng sáng to lớn, ánh trăng lạnh lẽo dày đặc chiếu xuống đoạn nhai.

Nữ tử áo đỏ nhạt, vạt áo bị cuồng phong cuốn phấp phới như cánh bướm, tán loạn bốn phía. Cổ nàng ngẩng cao, môi đỏ run run, trong mắt khô cạn, chỉ có thể dùng ánh nhìn mơ hồ thấy thân ảnh người phía trước.

Mơ hồ, lờ mờ.

“Lùi lại! Nếu không, lão tử lập tức ném nữ nhân này xuống!” Kẻ bịt mặt tròng mắt đầy tia máu đỏ ngầu, thần trí điên loạn, giọng nói rít gào.

Hắn tuyệt đối không ngờ, chỉ vì chút bạc mà nhận việc ám sát một nữ tử tầm thường, lại phải mất gần hết toàn bộ huynh đệ.

Trước mắt, bóng dáng nữ nhân cao gầy nghe vậy liền chậm rãi lùi về sau.

Tóc nàng vừa rồi bị ai đó chém đứt một phần, giờ tung bay rũ rượi che nửa gương mặt vốn bình thường chẳng có gì nổi bật.

Thế nhưng trong ánh mắt nhợt nhạt kia lại lóe lên sát ý, khiến người nhìn cũng phải rùng mình khiếp sợ.

“Buông nàng ra, ta tha cho ngươi toàn mạng.” Giọng nữ nghẹn lại, như rắn độc lè lưỡi, nghe không ra thanh âm vốn dĩ của nàng.

Chu Tử Thu ánh mắt đã nhuốm tuyệt vọng, chỉ còn thấy bầu trời thăm thẳm xanh thẳm, một nửa vầng trăng treo lơ lửng. Thiên địa trống rỗng tịch mịch, chỉ còn tiếng gió rít, tiếng gào khàn đặc của đối diện.

Bàn tay thô ráp ghì chặt lấy hàm dưới nàng, sức lực đang dần kéo lôi. Nửa bàn chân nàng đã chới với ngoài khoảng không. Phía dưới là vực sâu vách đá, loạn thạch chông chênh. Nếu rơi xuống, nàng chỉ có thể tan xác. Bất quá… cũng xem như lần đầu được nếm thử cảm giác phiêu diêu như chim bay.

Chu Tử Thu không còn rơi lệ nữa, có lẽ nước mắt đã sớm cạn khô trong bao đêm dài. Lạ thay, bóng hình mơ hồ trước mắt kia lại càng lúc càng quen thuộc.

Quen thuộc đến nỗi tựa như năm mười tuổi, dáng cười rạng rỡ, phong thái tiêu sái.

Nàng chậm rãi đưa tay ra.

“Buông nàng ra.” Thanh âm Thập Lý càng run, nhưng nàng không hề lùi bước, từ từ giơ cao hai tay.

Chu Tử Thu thân thể bị gã nam nhân ép, chậm rãi ngửa về sau, nửa người đã vượt ra ngoài vách đá. Gió lớn thổi ào ạt, thân thể nàng lắc lư chực ngã.

“Cầu ngươi… đừng mà.” Thập Lý mắt chăm chăm nhìn thân ảnh hồng y mỏng manh, gần như nghẹn lại.

“Đi chết đi!” Nam nhân gầm lên, cánh tay kéo mạnh. Thân hình nữ tử theo đó xoay vòng trong gió, quần áo tung bay, thẳng tắp rơi xuống.

Chuyện xảy ra trong khoảnh khắc. Ngay khi hắn động thủ, thân hình Thập Lý hóa thành tàn ảnh. Không ai thấy nàng ra tay thế nào, chỉ thấy mũi đao từ tay áo nàng lóe lên, cắt ngọt qua yết hầu đối phương.

Một thoáng sau, máu mới phun trào, đỏ rực vấy lên đá trắng lởm chởm.

Cùng lúc, thân thể Thập Lý lao ra, vặn mình giữa không trung, ôm chặt lấy eo Chu Tử Thu, dùng sức đẩy nàng về phía trong.

Trong khoảnh khắc như tia chớp ấy, thời gian lại dường như chậm lại. Hơi thở quen thuộc vây quanh hai người. Nước mắt Chu Tử Thu lập tức tuôn rơi.

Nàng mở to mắt nhìn nữ tử kia – đôi mắt khác hẳn với người Trung Nguyên, sáng ngời mà lạnh lẽo.

Rồi sau đó, khoảng cách giữa hai người tức khắc kéo xa. Không biết từ đâu, một thiếu niên xuất hiện, kịp đỡ lấy Chu Tử Thu. Trong bóng đêm, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả vách núi.

“Cô mẫu!” Trong bóng đêm, Từ Kha giọng run rẩy, vội vã lao lên.

Chỉ thấy trong động tối rốt cuộc lóe ánh sáng, Diệp Do Thanh vì vấp phải vách đá mà đau chân, cũng nghe rõ tiếng kêu bi thương ấy. Nàng cả kinh, vội lao ra cửa động, vừa kịp thấy một bóng hình treo mình dưới nhai.

Nhưng chẳng bao lâu, tảng đá mà nàng bám vào đột ngột bật ra khỏi vách. Thân thể nữ tử liền rơi xuống. Diệp Do Thanh hoảng hốt, lập tức chụp lấy một bàn tay.

Ngay khoảnh khắc ấy, lực kéo mạnh mẽ đè ép xuống. Bước chân Diệp Do Thanh không vững, suýt quỳ rạp. Trong cơn cấp bách, nàng vận nội công Thập Lý từng truyền, lúc này mới ổn định thân hình.

Từ Kha cũng kịp chạy tới giúp sức. Hai người hợp lực, cuối cùng kéo được người lên khỏi cửa động. Trong bóng tối hoảng loạn, Diệp Do Thanh ngồi phịch xuống đất, tim đập loạn, mới dần bình ổn sau khoảnh khắc kinh tâm động phách vừa rồi.

Nàng thở dốc vài hơi, cất tiếng hỏi:
“Quý phi, người không sao chứ?”

Người vừa được kéo lên không đáp, chỉ như còn sợ hãi mà run giọng:
“Quý phi không sao… ta mới là kẻ gặp chuyện.”

“Tỷ tỷ Thập Lý?” Từ Kha nghe ra giọng, không khỏi kinh ngạc.

“Sư phụ?” Bên cạnh, Diệp Do Thanh cũng sững sờ: “Người bị thương rồi sao?”

Thập Lý cất giọng nặng nề, tựa như vừa từ trong nỗi bi hoan ngập trời thoát ra, nàng đỡ lấy vai Diệp Do Thanh đứng dậy, hít mạnh một hơi khí lạnh:

“Không sao.”

Ngừng một chút, nàng lại nói: “Cánh tay bị ngươi bẻ trật khớp rồi.”

Diệp Do Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lại thoáng đỏ, né tránh sang phía sau Từ Kha. Từ Kha cũng liền xoay người, che chắn trước mặt nàng.

Tựa hồ đã nhìn ra động tác nhỏ của hai người, Thập Lý bật cười:

“Sợ cái gì chứ, ta còn chưa kịp cảm ơn các ngươi đâu.”

“Đi thôi, nàng còn ở phía trên.” Thập Lý nói, cất bước vào trong động. Chỉ nghe tiếng “rắc rắc” vang lên, đã biết nàng tự mình chỉnh lại xương khớp.

Ánh trăng vẫn sáng vằng vặc, nơi sườn núi tĩnh lặng, nữ tử áo đỏ đã hôn mê bất tỉnh, ngã trong lòng ngực thiếu niên, gương mặt vẫn còn vương lệ châu.

Ba người Diệp Do Thanh vội vã chạy đến. Thập Lý đưa tay bắt mạch Chu Tử Thu, rồi thở phào một hơi thật dài:

“Không sao, chỉ là bị kinh hãi mà thôi.”

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ xa, hoàng gia thị vệ lúc này mới đuổi tới. Diệp Do Thanh cười, lập tức cúi người, bình tĩnh nói:

“Chúng ta mau đưa quý phi rời khỏi đây trước.”

“Con đường trong sơn động vừa nãy dẫn đến một trại nhỏ, đều là thợ săn, có thể tạm nương náu.” Lục hoàng tử ngẩng đầu nói, rồi đứng dậy, đem quý phi giao cho Thập Lý. Nàng lập tức bế ngang Chu Tử Thu, ôm vào lòng.

Thập Lý hiểu ý Diệp Do Thanh. Nhìn người trong ngực, hốc mắt nàng bỗng đỏ lên, nhưng không nói một lời, chỉ ôm chặt rồi theo hướng Lục hoàng tử chỉ mà đi.

Diệp Do Thanh nhanh chóng đuổi theo, vừa vặn tránh sang một ngả rẽ, ẩn mình trước khi đám thị vệ xuất hiện.

Nửa canh giờ sau.

Trong thôn nhỏ lưng chừng núi, mấy căn nhà tranh khuất dưới bóng cây, trong không khí vương mùi thịt muối và đất ẩm. Sao thưa điểm xuyết, ánh trăng chiếu xuống tĩnh lặng.

Diệp Do Thanh nhìn Từ Kha tay chân lanh lẹ giúp Chu Tử Thu lau sạch vết máu trên mặt, vén gọn tóc mai rối, lại lấy vải bố nông gia trải đệm, đắp chăn cho thân hình đang lạnh run.

Lục hoàng tử đã quay về hành cung. Thập Lý không rõ tung tích, chỉ đặt người xuống rồi không còn xuất hiện nữa.

Nhìn nữ nhân kia đã thôi mê sảng, chìm vào giấc ngủ nặng nề, Diệp Do Thanh mới nói:

“Từ Kha, ngươi bận rộn cả đêm rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Ban ngày vừa bị trói vào núi sâu, giờ lại tất tả chăm sóc Chu Tử Thu, rõ ràng nàng cũng suýt mất mạng, vậy mà vẫn kiên cường như thế.

Nghe vậy, Từ Kha mới buông khăn, quay sang Diệp Do Thanh mỉm cười, định bước lại, nhưng loạng choạng suýt ngã.

Diệp Do Thanh vội vàng đưa tay chắn trước người nàng, nhờ vậy mới không để nàng va vào góc bàn.

“Ngươi xem, đã không còn gắng nổi nữa rồi.” Trong lòng Diệp Do Thanh thoáng dâng một cảm giác nhói mỏi.

“Chỉ hơi mệt chút thôi.” Nữ tử trong ngực ngẩng đầu, đôi mắt thoáng ánh lên gợn sóng an nhàn.

Căn nhà cỏ nhỏ hẹp, Diệp Do Thanh chỉ có thể dìu nàng ra ngoài, ngồi xuống bậc cửa. Nàng cúi nhìn thương tích trên chân Từ Kh, vết bầm tím đã chuyển màu đen, cẳng chân vốn mảnh khảnh nay sưng to như chiếc bánh màn thầu loang đen trắng.

Bàn tay vừa chạm lên, chân nàng liền run rẩy.

“Diệp Do Thanh, ngươi định mượn cơ hội này cho cô mẫu đào thoát sao?” Từ Kha thông tuệ, đôi mắt ánh mị chớp rồi hỏi.

Diệp Do Thanh gật đầu. Nếu muốn rời cung, đây quả là cơ hội tốt nhất.

Nhưng Từ Kha lắc đầu, giọng khàn đi vì thương tích:

“Cô mẫu sẽ không đi. Dù nàng biết tỷ tỷ Thập Lý còn sống, cũng sẽ không rời khỏi hoàng cung.”

“Tại sao?” Diệp Do Thanh chau mày hỏi.

“Ta không biết. Nhưng ta hiểu cô mẫu hận hoàng gia đến nhường nào. Năm đó ta còn nhỏ, không tận mắt thấy cha bị chém ngang lưng, nhưng cô mẫu thì đã trơ mắt chứng kiến.”

“Cô mẫu là muội muội ruột nhỏ tuổi nhất của cha. Ông bà mất sớm, gần như là cha nuôi nàng khôn lớn, tình cảm sâu nặng khôn tả.” Giọng Từ Kha mềm mại, như mật nước trong trẻo.

“Thập Lý tỷ tỷ hẳn cũng biết điều ấy, cho nên mới không dám xuất hiện. Huống chi nàng…”

Từ Kha bỗng khựng lại.

“Huống chi chuyện năm đó, nàng vẫn luôn khắc ghi trong tâm khảm, nên càng không dám đối mặt với cô mẫu.” Nói rồi, nàng ngẩng hàng mi lên, nhìn Diệp Do Thanh.

“Diệp Do Thanh, sau này nếu ngươi có người mình thương, nhưng giống như tỷ tỷ Thập Lý và cô mẫu, bị thế đạo chối bỏ, thì ngươi sẽ làm sao?” Nàng bỗng nhỏ giọng hỏi.

Tim Diệp Do Thanh thắt lại, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi dãy núi dần mất sắc dưới ánh bình minh, vì sao trời cũng tan biến.

“Ta không biết.” Nàng đáp, mắt phượng dần sâu lắng, “Có lẽ, nếu có thể… thì chính mình dựng nên một thế đạo.”

Ngón tay Từ Kha siết chặt, nàng bất chợt quay đầu lại, hơi thở ấm áp phả lên mặt Diệp Do Thanh. Đôi môi ẩm ướt như chuồn chuồn lướt nước chạm lên má nàng.

“Người được ngươi để trong lòng… hẳn là may mắn biết bao.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...