[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 36: Phong hoa trụy
Nữ nhân kia đúng là Diệp Do Thanh vừa mới chạy đến. Từ xa nàng đã trông thấy Tần Vọng đang giằng co cùng Từ Kha, trong lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã vươn tay muốn đẩy Từ Kha xuống.May mà nàng kịp thời vận chút khinh công trong cơn cấp bách, nên mới kéo Từ Kha trở về được.“Thanh Thanh?” Tần Vọng liền lúng túng, vội vàng hạ giọng nói.“Ta lúc nào làm gì nàng? Từ Kha, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”Đôi mắt quyến rũ của nữ tử kia chỉ dừng lại trên người hắn thoáng chốc, rồi lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Do Thanh. Bàn tay trắng nõn của nàng theo bản năng nắm lấy ống tay áo của Diệp Do Thanh.Một nữ tử như vậy, chỉ cần tỏ ra yếu đuối đáng thương, thì bất kỳ ai cũng khó lòng ngăn cản.“Thật nực cười! Nếu ngươi không có ý đồ bất chính, vậy sao lại đẩy một cô nương vào góc tường, định làm gì nàng?” Diệp Do Thanh lạnh lùng nói.“Ngươi đường đường là tiểu tướng quân, cũng là trọng thần trong triều, biết hôm nay Hân Nghi công chúa mở tiệc chiêu đãi nữ quyến, vậy mà lại tự tiện xông vào chỗ tụ tập này, còn thể thống gì nữa!”Tần Vọng vốn dĩ mượn danh nghĩa tấu chương để được vào cung, lúc này bị nàng vạch trần, liền á khẩu, nhất thời chẳng nói nên lời. Hắn cảm thấy miệng lưỡi đông cứng, dù há ra mười lần cũng chẳng thể biện giải rõ ràng, tâm trạng lập tức nóng nảy.Trước đây, hắn vốn muốn mượn tay quý nhân để loại bỏ Từ Kha, nào ngờ chưa thành công; sau lại sai người theo dõi, truy sát, thế mà vẫn thất bại. Trong lòng càng thêm tức giận, không hiểu nổi tại sao một nữ tử nhỏ bé như vậy lại có thể nhiều lần thoát khỏi lòng bàn tay hắn.Bây giờ nhìn lại, hóa ra là có Diệp Do Thanh ở phía sau trợ giúp! Nghĩ đến đó, hắn càng thấy thất bại khó nuốt, không biết rốt cuộc đã sai sót ở đâu. Người vốn dĩ hắn nắm gọn trong tay, nay đến vạt áo cũng không thể chạm vào.Huống chi, lúc này động tĩnh đã quá lớn, thu hút không ít nữ quyến ngoái đầu nhìn lại, thậm chí từng tốp tụm năm tụm ba tiến lại gần.“Kia chẳng phải Tần tiểu tướng quân sao? Sao hắn lại ở đây?” Có người thì thầm.“Nghe hẳn là hắn định đẩy nha hoàn của Quốc Công Phủ xuống nước, may mà bị Diệp cô nương bắt gặp, đang tra hỏi kìa.”Một người khác đáp nhỏ.“Làm gì có chuyện đó, Tần tiểu tướng quân vốn là hảo nhi lang khó tìm trong kinh thành, sao có thể làm chuyện nhục nhã nữ tử. Huống chi, chẳng phải Diệp gia cô nương vẫn luôn ái mộ Tần tiểu tướng quân hay sao?” Có tiểu thư vốn sẵn thiện cảm với Tần Vọng, liền lên tiếng bất bình.“Ngươi đừng vội tin, kia chẳng phải nha hoàn vốn luôn theo bên cạnh Tần tiểu tướng quân sao? Nghe nói là nữ nhi Chu gia, dung mạo xinh đẹp, từng rất được hắn sủng ái, nhưng sau lại rời khỏi Tần phủ một cách kỳ lạ. Nói vậy trước kia chắc hẳn chịu nhiều uất ức. Người đời chỉ nhìn mặt mà chẳng rõ lòng, ai biết Tần Vọng thực sự là hạng người gì?” Một cô nương cao gầy, dáng vẻ kiêu kỳ nói chen vào.Tỷ muội bên cạnh nàng cũng hùa theo, lời ra tiếng vào không dứt.Những lời bàn tán rót thẳng vào tai Tần Vọng. Hắn vốn quen hưởng vinh hoa, chưa từng chịu cảnh nhục nhã thế này, sắc mặt liền trắng bệch. Hắn muốn nói gì đó, nhưng không dám lớn tiếng, chỉ có thể run rẩy đưa ngón tay chỉ thẳng vào Từ Kha, giọng khàn đặc:“Chu Từ Kha, ngươi chờ đó cho ta!”Nói xong, hắn vội vàng xô đẩy đám đông, chật vật bỏ chạy.Một màn trốn chạy chẳng khác gì lấy từ trong sách vở, khiến Diệp Do Thanh cười lạnh. Nàng buông Từ Kha ra, khoanh tay đứng yên tại chỗ, cẩn thận quan sát nàng.Từ Kha chỉ chớp đôi mắt hồ ly, ra vẻ vô tội.“Nếu ta không kịp đỡ, thì ngươi định làm thế nào?” Diệp Do Thanh nửa trách móc, nửa bất đắc dĩ.Từ Kha lại chớp mắt lần nữa, nhưng lần này có chút lúng túng, vội dời ánh mắt đi nơi khác. Nàng dường như chưa từng nghĩ đến khả năng Diệp Do Thanh sẽ không đến cứu mình. Ý nghĩ đó khiến hai bàn tay nàng siết chặt phía sau lưng.Diệp Do Thanh ngước mắt, thấy đám người đã tản đi, bèn thở dài: “Thôi, ta đưa ngươi đến chỗ Quý phi.”Nói đoạn, nữ tử áo lam xoay người bước đi. Mái tóc búi gọn thả xuống vài sợi rời rạc, theo gió khẽ bay, nghiêng nghiêng lướt qua bờ vai Từ Kha.Từ Kha nhìn theo bóng lưng ấy, lè lưỡi, rồi xách váy đuổi theo. Hai người một trước một sau, trong làn gió xuân rời khỏi ven hồ.Một lần nữa băng qua đám nữ quyến đang chơi trò đấu thảo, trên mặt đất đã vương vãi vô số cành ngải đứt gãy. Diệp Do Thanh hơi khựng lại, chợt thấy một nội thị hớt hải chạy đến, sau lưng còn dắt theo vài tiểu thái giám, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.Khi thấy phía sau nàng là Từ Kha, gã nội thị liền thở phào, cúi đầu hành lễ:
“Tiểu nhân tham kiến Diệp đại cô nương. Từ Kha cô nương, Quý phi nương nương nghe tin Xuân Hồng báo lại, liền phái tiểu nhân đến tìm. May mà cô nương không có chuyện gì.”“Đa tạ Chu công công, ta không sao.” Từ Kha mỉm cười đáp.Diệp Do Thanh theo Chu nội thị đi nhanh. Dọc đường đi ngang mấy gốc thạch lựu, những chùm hoa đỏ rực, kiều diễm nổi bật giữa nền lá xanh thẫm, cánh hoa nở rộ như vô số mỹ nhân say ngủ giữa núi rừng.Diệp Do Thanh liếc nhìn thêm mấy lần, khi hoàn hồn lại thì trước mắt đã hiện ra một cánh cửa gỗ son cực lớn. Cửa chính mở rộng, lộ ra góc cung điện hoa lệ, bậc thềm sáng bóng như ngọc.Bước vào trong, cửa hiên rộng mở, cột đá sơn đỏ thắm, hành lang khắc họa tiên nữ bay lượn, sân viện sạch sẽ rộng rãi. Một gốc hòe già trong viện còn treo sẵn chiếc xích đu, đung đưa chậm rãi theo gió.Chỉ thoáng nhìn cũng biết, chủ nhân nơi này rất được Thánh thượng sủng ái.Qua tiền viện, tiến đến trước cửa chính điện, Chu nội thị giơ tay gõ cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, hương trầm thanh nhã lập tức lan tỏa khắp không gian. Bên trong trang hoàng khiến Diệp Do Thanh không khỏi thầm kinh ngạc.Mọi bài trí đều được dát vàng, vừa lộng lẫy huy hoàng, lại vừa tinh mỹ tao nhã. Một bình hoa thạch lựu đặt cạnh án kỷ, cánh hoa vương vài giọt sương long lanh, giống như lệ mỹ nhân.“Diệp cô nương, lâu nay đã nghe danh, mời vào.” Từ nội thất vọng ra một giọng nữ lười biếng, âm thanh ấy như rượu ngon nguyên chất, dư vị miên man.Diệp Do Thanh đang định bước tới, thì bất chợt bị Từ Kha kéo nhẹ vạt áo. Quay đầu lại, nàng thấy Từ Kha đang cau mày, chăm chú nhìn cánh cửa dẫn vào nội thất, không rõ đang nghĩ gì.“Từ Kha.” Giọng nói trong nội thất lại vang lên, như thể đã thấy rõ động tác của nàng.“Không sao.” Diệp Do Thanh vỗ tay Từ Kha, bước chân vững vàng tiến vào nội thất. Một mùi hương hoa dày đặc xông thẳng vào mũi, thậm chí át cả hương trầm từ lư hương. Vài thị nữ từ trong cửa bước ra, đồng loạt cúi mình hành lễ với nàng.Ngồi trước gương đồng đang chải tóc là một nữ nhân vận váy hồng nhạt. Bộ y phục kia chính là xiêm y quý phi đặc chế, hoa lệ vô song: váy thêu mây tía, trên vai khoác một dải lụa vân dài, kéo xuống tận eo, khéo léo che đi vòng eo uyển chuyển.Trên đầu nàng là mũ phượng khảm ngọc, những chuỗi trân châu khẽ lay động theo từng cử chỉ. Nữ nhân nghiêng đầu, đôi mắt hạnh cong cong chưa tô vẽ đã đủ động lòng, dung nhan kiều mĩ đến chấn động lòng người, mái tóc mượt như mây ôm lấy hàng lông mày thanh tú, đẹp đến mức khiến tim Diệp Do Thanh run nhẹ.Nàng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn lâu. Nữ tử này thật quá mức khuynh thành, ngày thường chỉ dám ngắm qua từ xa, nay ở khoảng cách gần mới biết được sự lộng lẫy ấy thật khiến người ta khó lòng đối diện.Nếu như nói Từ Kha tựa đóa hoa mới nở, hồng hào mềm mại, thì nữ tử trước mắt chính là đoá thạch lựu đỏ rực đang vào kỳ nở rộ, diễm lệ rực rỡ, mùi hương nồng nàn.“Ta bây giờ không rõ tình hình bên ngoài cung, mấy ngày nay Từ Kha chắc hẳn đều nhờ Diệp cô nương che chở?” Nữ nhân mở miệng, rồi đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến gần Diệp Do Thanh. Móng tay đỏ sẫm như son khẽ nâng dải lụa vừa mới chỉnh sửa trên vai.Diệp Do Thanh lập tức thẳng lưng, dưới cái nhìn chăm chú của nữ tử kia, nàng có cảm giác bản thân như bị soi xét đến tận cùng.“Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới, không tính là che chở gì.” Dù trong lòng có chút dao động, vẻ mặt Diệp Do Thanh vẫn giữ nguyên bình thản.“Diệp cô nương chịu đưa Từ Kha đến đây, tức là đã sớm biết quan hệ của ta với nó rồi?” Chu Tử Thu khẽ cười hỏi.Diệp Do Thanh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn lại nàng, không kiêu ngạo cũng không hạ mình. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ. Diệp Do Thanh quay đầu, thấy Từ Kha đang đứng nơi đó, đôi mày nhíu lại, ánh mắt căng thẳng dõi thẳng về phía Chu Tử Thu, như muốn ngăn cản điều gì.Chu Tử Thu cũng liếc nàng một cái, rồi đột nhiên xoay người. Vạt váy đỏ lửa quét nhẹ trên mặt đất, vẽ thành một đường cong quyến rũ. Nàng nghiêng người dựa vào giường mỹ nhân, mỉm cười nói:“Bổn cung có chuyện muốn bàn cùng Từ Kha. Phiền Diệp cô nương ngồi uống trà chờ một lát.”Diệp Do Thanh gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, cảm giác bị soi mói mới tan biến, đôi vai cũng nhẹ nhõm hẳn.Quả nhiên, Chu Tử Thu không phải người dễ chung sống.Cùng lúc đó, cánh cửa nội thất khép lại. Từ Kha vội vàng tiến lên. Chu Tử Thu thấy nàng bình an vô sự, lúc này mới lên tiếng:“Kế hoạch thế nào?”Từ Kha bỗng cởi bỏ áo ngoài, đưa tay mò vào lớp áo lót bên trong. Chỉ nghe soạt một tiếng, nàng xé toạc lớp vải, để lộ một mảnh bố trắng. Vài phong thư được gói kín rơi xuống mặt đất.Nụ cười trên môi Chu Tử Thu lập tức biến mất. Nàng cúi người nhặt lên, cẩn thận xem từng chữ. Càng đọc, bàn tay nàng càng run rẩy.“Đây là… bút tích của trưởng huynh. Từ Kha, đây là…” Môi Chu Tử Thu mấp máy, đôi mắt ngấn nước, cố gắng nén lại mà tiếp tục lật xem.Từ Kha lập tức quỳ nửa gối, rút trong đó ra một phong thư, chỉ vào nét mực trên giấy, thấp giọng nói:“Đây là chứng cứ thư từ qua lại năm xưa giữa phụ thân ta và Tự Vinh Vương. Bị Tần Vọng giả mạo bút tích, bóp méo thành tội thông đồng với địch.”Chu Tử Thu xúc động đến mức gần như không cầm vững tờ giấy. Nàng run run, phải để Từ Kha cầm lấy rồi mới bình tĩnh được. Giọng Từ Kha cũng run:“Ta sớm đã nghi ngờ Tần Vọng. Hắn cứ cách mấy ngày lại biến mất trong thư phòng. Ta nhân cơ hội tìm kiếm, phá cơ quan, mới phát hiện mật đạo và phòng tối ẩn bên dưới.”Chu Tử Thu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở, mới gắng gượng lên tiếng:“Ta vốn cho rằng sau vụ án loạn đảng, mọi chứng cứ đều đã bị hủy sạch, sao những bức thư quan trọng thế này vẫn còn giữ lại? Hắn có dụng ý khác?”Từ Kha lắc đầu, giọng nhỏ hơn:“Trong phòng tối ngoài mấy phong thư này, còn có một số bản đồ, cùng vài trang giấy lộn xộn. Trong đó nhiều lần nhắc đến một thứ.”“Gọi là Phong Hoa Trụy.”“Phong Hoa Trụy?” Chu Tử Thu lẩm bẩm, “Đó là vật gì?”“Những thư tín này chỉ nhắc sơ lược, chưa rõ ràng. Tựa hồ là một tín vật quan trọng. Tần Vọng cất giữ hết thảy chính vì muốn từ đó lần ra manh mối.”Chu Tử Thu lại cầm những phong thư kia xem một lượt, khóe môi vừa chua xót vừa giễu cợt.“Đây đúng là bút tích của trưởng huynh. Năm đó huynh theo Tự Vinh Vương chinh bắc, từng nhiều lần đại thắng, công trạng hiển hách. Tần Vọng khi ấy chỉ là kẻ theo sau học hỏi. Ai ngờ ba năm Bắc phạt trở về, huynh lại mang tội thông đồng phản loạn.”“Quả nhiên, trưởng huynh là bị oan uổng.” Giọng Chu Tử Thu nghẹn lại, lệ trực trào nơi khóe mắt.Từ Kha hốc mắt cũng đỏ, song nàng không khóc. Nàng đưa tay lau dòng lệ sắp rơi của Chu Tử Thu.“Cô mẫu, hiện tại Tần Vọng quyết muốn lấy mạng ta. Việc vào cung cũng chẳng dễ dàng. Những thư tín này chỉ có thể giao cho cô mẫu giữ lấy.” Nói rồi, nàng cẩn thận gói thư lại, đặt vào lòng ngực Chu Tử Thu.“Năm đó, hoàng đế chỉ nhìn vào những chứng cứ giả liền khăng khăng kết tội trưởng huynh, hoàn toàn bỏ qua công trạng hiển hách. Ngài ấy sợ công thần nắm binh quyền, sợ bá tánh kính phục, nên mượn cớ này mà trừ khử.” Gương mặt Chu Tử Thu bình tĩnh trở lại, song vẫn vương chút đỏ ửng.“Muốn thay trưởng huynh lật lại bản án, ắt phải thận trọng từng bước. Tần Vọng, cả hoàng đế, ta sẽ không tha cho một ai.” Giọng nàng hạ dần, cuối cùng chỉ còn là hơi thở khẽ vang.“Từ Kha, thật ủy khuất cho con.” Nàng thở dài, đưa tay vuốt ve gương mặt Từ Kha.“Chuyện này, e còn phải mượn tay Diệp Do Thanh. Nếu nàng không bằng lòng, thì ít nhất cũng có thể tiết lộ cho nàng một nửa. Dù sao Tự Vinh Vương… cũng là ngoại tổ của nàng.”Ánh mắt Từ Kha run run, môi mím lại, rồi bỗng cất tiếng:“Cô mẫu, kế hoạch lần này… liệu có làm tổn thương Diệp Do Thanh không?”Đôi mắt hạnh của Chu Tử Thu nheo lại, sắc bén tựa lưỡi dao.Từ Kha bị nhìn chằm chằm, trong lòng thoáng hoảng hốt, nuốt một ngụm nước bọt.“Diệp Do Thanh, nàng… khác hẳn ngày xưa. Không chỉ nhiều lần cứu ta, mà còn…”Còn khiến nàng cảm thấy yên tâm. Ở bên cạnh nàng, liền thấy an lòng.“Từ Kha, chẳng lẽ… ngươi đã động tâm với nàng?” Chu Tử Thu cất lời, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.